Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết cung ở núi sau

Cho dù bên ngoài đã là ban ngày, nhưng không khí trong vách núi này vẫn mang theo hàn khí thấu xương

Sau khi Tuyết Trùng Tử tỉnh táo, Nguyệt trưởng lão mượn cớ đuổi người, nói là muốn để Tuyết Trùng Tử có chỗ yên tĩnh để nghỉ ngơi

Sau khi Tuyết trưởng lão rời đi, thuận thế mang đi đám thị vệ và hạ nhân của ông, trả lại một mảng thanh tĩnh cho Tuyết cung

Nguyệt trưởng lão còn cố tình đuổi thị phó mới tới của Tuyết cung, chỉ vì có thể nói chuyện với Tuyết Trùng Tử

Đợi trong phòng chỉ còn lại Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử....

"Cho dù y thuật của ta cao hơn nữa, cũng rốt cuộc không giữ được người một lòng muốn chết. Tuyết Trùng Tử, ta chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày, ta sẽ nói như vậy với huynh...."

Từng là Nguyệt công tử, giờ là Nguyệt trưởng lão, đứng ở bên giường, nghẹn ngào nhìn Tuyết Trùng Tử yên tĩnh nằm ở trên giường

"Ta không có." Tuyết Trùng Tử phản bác như vậy, nhưng ba chữ ngắn ngủi lại tràn đầy qua loa

Người khác có lẽ không nhìn ra, nhưng Nguyệt trưởng lão lại hiểu rõ tất cả

Trải qua một đêm kinh hồn, Tuyết Trùng Tử cuối cùng cũng miễn cưỡng nhặt về một mạng

Nhìn bộ dạng Tuyết Trùng Tử không có một chút sức sống, Nguyệt trưởng lão cảm thấy tức giận khó hiểu

"Tuyết Trùng Tử, chẳng lẽ huynh muốn chết như vậy sao ?" Nguyệt trưởng lão hỏi

Tuyết Trùng Tử tiếp tục mặt không đổi sắc nhìn mặt tường lạnh lẽo, căn bản không động đậy, trực tiếp không để ý tới câu hỏi của Nguyệt trưởng lão

Thực tế, y vốn muốn phản bác, lại ngạc nhiên phát hiện mình không mở miệng kiên định nói "Ta không muốn chết, ta muốn sống" như vậy

Dường như trong mấy ngày nay, Tuyết Trùng Tử cũng tự lừa mình dối người

Y vốn cho rằng buông bỏ tu vi võ học, tất cả sẽ từ từ tốt hơn

Nhưng, sau này y mới phát hiện, tất cả chỉ là một biểu hiện giả dối, mà y cũng như một cái xác không hồn mà sống

Cho dù sống, cũng không có một chút sức sống nữa. Rõ ràng bên ngoài tươi sáng, tất cả như thường, nhưng Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy sinh mệnh của mình đã bắt đầu tiến vào thời kỳ héo rũ

Nhìn thái độ hờ hững của Tuyết Trùng Tử, Nguyệt trưởng lão lại chậm rãi nói, trong giọng nói tuy không có lên xuống rõ ràng, lại từng nhát chém vào trong lòng

"Vết thương trên người huynh tuy lặp đi lặp lại, hơn nữa di chứng quả thực nặng. Nhưng, đối với ta mà nói bất quả chỉ là cần thêm chút thời gian để điều dưỡng sức khỏe của huynh thật tốt, kết quả cuối cùng sức khỏe của huynh sẽ từ từ khôi phục. Cho dù không giống như trước, nhưng tính mạng chắc chắn không lo. Bất quá.... điểm trí mạng bây giờ không phải là thân thể bị trọng thương của huynh, mà là ta phát hiện.... huynh vốn không có bất cứ ý chí muốn sống nào."

Nguyệt trưởng lão cả đời đều hiến dâng cho chữa trị cho người khác, cứu giúp sinh mạng, mà hắn từ trước tới nay khinh thường người dễ dàng buông tha sinh mệnh của mình nhất

Sau khi Vân Tước sống chết không rõ, hắn bất luận thống khổ, tuyệt vọng cỡ nào, cho dù bi thương bao phủ hắn, hắn đều dựa vào ý niệm còn lại ép mình kiên cường, tiếp tục kiên trì sống, chỉ vì không muốn trở thành người không tiếc mạng mà hắn khinh thường nhất

Nhưng, Nguyệt trưởng lão trăm triệu lần không nghĩ tới, có một ngày hắn cư nhiên nói lời này với bằng hữu Tuyết Trùng Tử của mình

"Chẳng lẽ huynh muốn tiếp tục sống uổng như vậy sao ? Rõ ràng cuộc đời của huynh còn rất dài, nhưng huynh chẳng lẽ muốn bắt đầu chờ chết sao ? Huynh lãng phí sinh mệnh như vậy, không cảm thấy làm thất vọng sự hy sinh của Tuyết công tử sao ?"

Nghe tới đây, Tuyết Trùng Tử cư nhiên có chút hoảng hốt, y nhớ lại ngày đó, lại cảm thấy ảm đạm

Bằng hữu lấy mệnh đổi lấy cơ hội cho y, nhưng y bây giờ sống thành như vậy....

Biểu tình của Tuyết Trùng Tử hơi thay đổi, Nguyệt trưởng lão trong lòng biết lời này có tác dụng với đối phương, tiếp tục thừa cơ khuyên bảo

"Tuyết Trùng Tử, huynh từng đồng ý với ta, cũng đồng ý với Tuyết trưởng lão. Huynh từng nói, huynh sẽ sống thật tốt. Cả đời này đối với Tuyết cung, đối với Cung môn.... đến chết mới thôi. Nhưng bây giờ, huynh cố tình tìm chết, chỉ là giải thoát sao ? Huynh thực sự cảm thấy hành động không chịu trách nhiệm, không đảm đương như vậy sẽ không làm thất vọng Tuyết công tử đã khuất sao ? Huynh chẳng lẽ quên rồi sao ? Mọi người liều chết bảo vệ Cung môn, vì núi trước và núi sau mà chết trận này.... Nếu bọn họ thấy bộ dạng bây giờ của huynh, bọn họ sẽ nghĩ thế nào ? Cho dù sau tới hoàng truyền, nếu gặp bằng hữu ở cầu Nại Hà, huynh muốn lấy tư cách gì đối diện với bọn họ ?"

Tuyết Trùng Tử cho dù đau lòng khó nhịn, nhưng chết lặng tới khóc không ra nước mắt, cuối cùng chỉ mặt không đổi sắc, dùng giọng nhỏ như muỗi gần như không thể nghe thấy, "....Ta biết rồi. Sau này, sẽ không như vậy nữa."

Nguyệt trưởng lão thấy vậy càng đau lòng

Hắn đương nhiên biết Tuyết Trùng Tử luôn cố gắng đè nén tình cảm của mình, có lẽ vì đè nén tâm tình bi thương quá mức, mới có thể biến thành trạng thái bây giờ

Nguyệt trưởng lão không thể không lại gần, so với Tuyết Trùng Tử cố tình che giấu cảm xúc, lúc này trên mặt Nguyệt trưởng lão đã sớm đẫm nước

Cuối cùng, Nguyệt trưởng lão ngồi bên mép giường, dựa vào vách tường, cúi đầu liếc Tuyết Trùng Tử sắc mặt đạm mạc nằm trên giường

"Huynh biết không ? Thời gian không gột rửa được ký ức bi thương. Huynh tin ta, ta từng thử rồi, thực sự không có tác dụng. Cố tình đè nén cảm xúc, kỳ thực cũng không phải là phương thức tốt nhất."

"Cho nên ? Khóc lóc chẳng lẽ có tác dụng sao ? Có phải chỉ cần khóc, nói với người khác rằng mình đau lòng, hối hận bao nhiêu, như vậy.... có thể khiến những người đã mất có thể sống lại sao ?" Tuyết Trùng Tử nói nhàn nhạt

Nguyệt trưởng lão nghe vậy, cười tự giễu, "Đương nhiên cũng là chuyện không có khả năng. Bất quá có thể phát tiết cảm xúc, luôn tốt hơn một mình chống đỡ. Tuyết Trùng Tử, huynh nói khóc không có tác dụng, nhưng chẳng lẽ nói mình buông bỏ chờ chết, có thể thay đổi được cái gì sao ? Chúng ta đều biết, người đã rời đi, bọn họ đã đi tới nơi rất xa, rốt cuộc không quay về nữa. Nhưng, dấu vết bọn họ lưu lại, sẽ không bị xóa đi, chỉ cần chúng ta nhớ tới bọn họ, bọn họ sẽ mãi mãi sống ở trong lòng chúng ta."

"Lời của huynh, ta đều hiểu. Nhưng, ta rất mệt.... Nguyệt trưởng lão, huynh bây giờ là trưởng lão, trách nhiệm trên lưng huynh nặng hơn ta rất nhiều. Huynh có thứ huynh không bỏ lại được, ta đương nhiên cũng có.... Tất cả Tuyết cung này, bất luận núi trước hay núi sau của Cung môn, bao gồm tuyết liên cùng Tuyết công tử cố gắng chăm sóc kia.... Ta đều muốn bảo vệ thay Tuyết công tử. Nhưng ta từng cố gắng thử, lại phát hiện ta quá mệt, bất luận cố gắng khôi phục như trước thế nào, đáng tiếc làm cái gì cũng không có sức lực."

Nguyệt trưởng lão nghĩ tới lúc mình vừa mất Vân Tước, quả thực cũng có cảm giác tương tự

Hắn nhấc mắt nhìn vách tường lạnh lẽo, chậm rãi nói, "Huynh nói, ta đều hiểu, cũng có thể đồng cảm. Tuyết Trùng Tử, nhưng gỡ chuông cần người buộc chuông. Ta muốn giúp huynh, nhưng ta không giúp được huynh. Điểm mấu chốt này, huynh phải tự mình vượt qua.... Một lần nữa tìm lại mục tiêu và phương hướng để sống, một lần nữa tìm lại liên hệ của mình với thế gian này.... Một lần nữa, tìm lại ý nghĩa cuộc sống của mình."

Nguyệt trưởng lão nhớ chuyện sau khi Tuyết Trùng Tử mất đi dấu hiệu sinh mạng, không khỏi lại mở miệng hỏi, "Còn nữa, lúc huynh gần chết, là ràng buộc gì kéo huynh ra khỏi Quỷ Môn quan vậy ? Là Cung Viễn Chủy sao ?"

Tuyết Trùng Tử hơi run lên, dường như có chút hoang mang

Y không hiểu vì sao Nguyệt trưởng lão đột nhiên nhắc tới Cung Viễn Chủy ở núi trước

Cho dù dường như Tuyết Trùng Tử thực sự mơ thấy đối phương, nhưng vì sao Nguyệt trưởng lão ở hiện thực lại hỏi như vậy ?

"Ta nghe thấy lúc huynh nửa tỉnh nửa mê gọi tên Cung Viễn Chủy, mà không phải chỉ một hai lần. Lần này, lúc tính mạng huynh gần cạn kiệt, chẳng lẽ lại mơ thấy hắn ?"

Nguyệt trưởng lão hơi nhíu mày, dường như có chút khó hiểu, nhưng có một linh cảm dẫn dắt

"Tuy ta không hiểu là có chuyện gì, nhưng có lẽ, Cung Viễn Chủy có phải thực sự đối với huynh mà nói là rất đặc biệt không ? Có phải có khả năng, hắn là lý do ràng buộc huynh, không cho huynh rời đi không....?"

Tuyết Trùng Tử vẫn cảm thấy có chút không chân thực, "Ta thực sự lại gọi.... tên Cung Viễn Chủy sao ?"

"Đúng. Tuy tiếng của huynh rất nhỏ, nhỏ tới không thể nghe thấy, nhưng ta nghe không nhầm. Mà ta nghĩ, Tuyết trưởng lão bọn họ chắc chắn cũng nghe thấy."

Nguyệt trưởng lão nói tới đây, không khỏi thở dài, "Thị vệ hoàng ngọc trong phòng, võ công cũng coi như không tệ, thính lực đương nhiên cũng tốt. Hơn nữa, Tuyết trưởng lão vì lo lắng cho huynh, luôn canh chừng bên cạnh huynh một tấc cũng không rời, huynh có thay đổi gì, ông ấy chắc chắn nắm giữ được đầu tiên."

Dừng một chút, Nguyệt trưởng lão nói tiếp, "Hơn nữa, huynh gọi tên Cung Viễn Chủy, cho dù ta không đếm, nhưng tính đơn giản cũng có thể kết luận chắc chắn không dưới mười lần."

Tuyết Trùng Tử càng nghe càng hoang mang, cũng không khỏi có chút lo lắng

Mà tiếng của Nguyệt trưởng lão lại vang lên, "Cung Viễn Chủy đối với huynh mà nói, có phải rất quan trọng không."

"Ta không biết." Tuyết Trùng Tử vẫn nói như vậy

Nguyệt trưởng lão lần này lại cười mong chờ, "Nhưng trong lòng huynh, không lừa được người. Lúc vô thức, biểu hiện có lẽ mới là chân thành nhất. Tuyết Trùng Tử, coi như huynh có thể lừa mình dối người, nhưng lúc bất tỉnh không phòng bị, huynh cũng thật lòng nhất. Có lẽ, huynh vẫn nên nghiêm túc nghĩ lại, có phải có thể Cung Viễn Chủy đối với huynh mà nói kỳ thực có ý nghĩa càng đặc thù không ?"

Dựa vào góc độ y sư của Nguyệt trưởng lão, hắn cũng từng cứu chữa rất nhiều người trọng thương gần chết

Rất nhiều người vào lúc sắp chết, phần lớn đều sẽ nhớ tới người và chuyện đặc biệt nhất, hoặc là thời gian đặc biệt hoài niệm, thậm chí là tưởng tượng và mong chờ đã từng với tương lai, cũng có thể là một số tiếc nuối chưa hoàn thành được

Sau này, người may mắn giữ lại được tính mạng luôn sẽ nói với Nguyệt trưởng lão, lúc bọn họ bất tỉnh gần chết, gặp được thứ bọn họ khát vọng nhất

Mà thứ bọn họ khát vọng nhất này đều là nguyên nhân chính kéo bọn họ từ trong tay Tử thần quay về nhân gian

"Tuyệt Trùng Tử, có lẽ.... Cung Viễn Chủy là điểm mấu chốt mà huynh có thể may mắn sống lại." Nguyệt trưởng lão cuối cùng kết luận

Tuyết Trùng Tử không khỏi cảm thấy có chút hoang đường, lại dường như có chút hoảng hốt

"....Ta thực sự từng chết rồi sao ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

"Huynh nói xem ?" Nguyệt trưởng lão hỏi lại, "Thời gian huynh mất đi dấu hiệu sinh mạng cũng không ngắn. Thậm chí, Tuyết trưởng lão cũng phái thị vệ hoàng ngọc truyền tin tới núi trước rồi."

"Vậy sao ?" Tuyết Trùng Tử vẫn cảm thấy có chút không chân thực. Dù sao y chỉ cảm thấy mình ngủ một giấc.... không hơn

"Huynh tạo ra một kỳ tích vốn không có khả năng. Tuyết Trùng Tử, huynh bây giờ, coi như là một lần nữa sống lại, đây là một bắt đầu mới. Nếu mạng không tận, vậy thì sống thật tốt đi ! Được không ?"

"Ta đã cố gắng đủ rồi." Tuyết Trùng Tử nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy cả người đặc biệt không có sức lực. Cũng không hiểu vì sao chuyện trở nên như vậy, sao rõ ràng còn sống, lại cảm giác tất cả xung quanh càng vô cảm chết lặng

"Ta chỉ cảm thấy mệt mỏi, sau đó ngủ một giấc. Như vậy thôi." Giọng nói của Tuyết Trùng Tử khiến y thoạt nhìn yếu ớt khó hiểu. "Đây chỉ là ngoài ý muốn."

"Ngoài ý muốn ? Thực sự là ngoài ý muốn sao ? Tuyết Trùng Tử, nếu huynh tiếp tục lãng phí sinh mạng như vậy, vậy "ngoài ý muốn" trong miệng huynh chắc chắn còn có thể xảy ra nữa. Mà tới lúc đó ta dám nói, nếu huynh còn chưa tìm được ý nghĩa để sống mới.... Như vậy có thể lần sau huynh mở mắt ra, nhìn thấy không phải là ta và Tuyết trưởng lão bọn họ nữa, mà là ----"

Nguyệt trưởng lão ngẩn người, thực sự không có cách nói lời này ra khỏi miệng

"A. Tóm lại, nếu ngay cả suy nghĩ chờ chết đều có rồi, vì sao không dũng cảm tiếp tục sống nữa ?"

Không thể không nói, trong lòng Nguyệt trưởng lão cuối cùng vẫn có chút tò mò, thấy vấn đề vòng đi vòng lại, dứt khoát nhấc người liên quan ra một lần nữa, "Tuyết Trùng Tử, có ngại chia sẻ với ta cảnh trong mơ của huynh không ? Không thì, "Cung Viễn Chủy" ở trong mơ mà chúng ta nhắc tới này là sự tồn tại thế nào ?"

Chuyện đã tới nước này, dường như cũng không có gì là cần phải giấu diếm

Bản thân Tuyết Trùng Tử quả thực cũng cảm thấy có chút hoang mang

Y nằm tại chỗ nhìn vách tường, bắt đầu cẩn thận nghĩ lại tất cả cảnh trong mơ

Sau đấy, Tuyết Trùng Tử thuật lại tất cả cảm nhận lúc mình lạc vào cảnh giới kỳ lạ cho Nguyệt trưởng lão nghe

Nguyệt trưởng lão nghe xong, sắc mặt vốn ưu thương, lại hóa thành bừng tỉnh đại ngộ

Sau một lúc, hắn dùng giọng chắc như đinh đóng cột nói với Tuyết Trùng Tử, "Hóa ra thực sự là Cung Viễn Chủy cứu huynh."

"Có ý gì ?"

"Đây ít nhiều có chút cảm thấy thứ huyền học đang ảnh hưởng tới huynh." Nguyệt trưởng lão đột nhiên có tinh thần, hắn nói như có chuyện lạ, "Huynh xem đây có tương tự với thoại bản nói về tập tục trong dân gian không ?"

"Một y sư như huynh, nói thoại bản thích hợp sao ? Huyền học ? A, chẳng lẽ không cảm thấy nực cười soa ?" Tuyết Trùng Tử không tỏ rõ ý kiến, hoàn toàn không coi là chuyện nghiêm túc

Y luôn cảm thấy Nguyệt trưởng lão đang lừa mình dối người, vì không thuyết phục được mình mà bắt đầu nói hươu nói vượn

Nhưng, chỉ thấy Nguyệt trưởng lão sắc mặt nghiêm túc bắt đầu giải thích, "Ta trước kia vì tò mò, từ chỗ Hoa công tử mượn một số thoại bản. Ta nhớ bên trong có một câu chuyện tương tự như vậy. Đều nói, nếu người mơ thấy người đã khuất, kỳ thực coi như là ràng buộc với nỗi nhớ. Nhưng nếu số lần mơ thấy nhiều lên, đây có lẽ là trong đó bao gồm chấp niệm và tiếc nuối quá mãnh liệt. Còn có, điểm quan trọng ta muốn nói là, dân gian có lời đồn liên quan tới huyền học, nói là nếu mơ thấy người đã khuất ngồi cùng bàn cùng ăn cùng uống, đây sợ là lành ít dữ nhiều. Vì đã âm dương cách biệt, vốn không nên ngồi cùng bàn.... Nói nhiều như vậy, huynh rốt cuộc có hiểu ta đang nói cái gì không ?"

"Ừm ?" Tuyết Trùng Tử nhíu mày suy nghĩ, chỉ cảm thấy thực sự khó có thể tin được lời của Nguyệt trưởng lão

Nguyệt trưởng lão tiếp tục thần bí, "Huynh không phải tự nói rồi sao ? Ở cảnh trong mơ, Tuyết công tử giục huynh uống trà, còn bảo huynh uống xong trà thì đi cùng hắn. Nhưng, Cung Viễn Chủy ngăn lại huynh ! Sau đó, huynh tỉnh lại, đúng không ?"

Tuyết Trùng Tử vẫn có chút không tin được, "Đây chỉ là trùng hợp."

"Cho dù là trùng hợp, vậy cũng có thể là trùng hợp có thể cứu huynh một mạng. Trời mới biết, nếu huynh ở trong mơ thực sự uống trà rồi đi cùng Tuyết công tử, vậy.... huynh ở hiện thực, có phải sẽ ngủ mãi không tỉnh không ?" Nguyệt trưởng lão thở ra một hơi, khó hiểu có chút sợ hãi

"Tuyết Trùng Tử, huynh kỳ tích sống lại là sự thật. Không lừa huynh, ta là người làm y, kỳ thực theo lý đã sớm nên thông báo rằng huynh đã mất. Nhưng vì tư tâm của ta, lại thêm Tuyết trưởng lão không muốn ngừng cứu chữa, ta mới có thể tiếp tục cứu tính mạng của huynh, chờ một kỳ tích. Huynh có thể tưởng tượng không ? Ta cố chấp cứu thân thể vốn sớm mất dấu hiệu sinh mệnh của huynh, cố gắng vô dụng như vậy, bản thân cũng không hiểu có phải có thể làm ra kỳ tích không...."

Tuyết Trùng Tử cẩn thận nghĩ lại, phát hiện mình không cảm nhận được cái gì như lời Nguyệt trưởng lão

Tuyết Trùng Tử duy nhất nhớ là vài câu cuối cùng của Cung Viễn Chủy nói với y trong mơ kia

"Huynh không thể đi, Tuyết Trùng Tử. Ta không cho huynh đi."

Ở trong mơ, Cung Viễn Chủy vẫn nắm chặt tay Tuyết Trùng Tử không buông

"Tuyết Trùng Tử, huynh còn nợ ta một đáp án."

Chỉ là nghe lời này kích động tiếng lòng, mới thuận lợi kéo Tuyết Trùng Tử quay về hiện thực

Tuyết Trùng Tử hoàn hồn từ trong ngẩn người, ánh mắt dần sáng lên

Nguyệt trưởng lão thấy vậy, không khỏi có chút kích động

Hắn mỉm cười hỏi theo, "Huynh nhớ ra cái gì sao ?"

Tuyết Trùng Tử hơi ngừng lại, nhưng lập tức giống như hạ quyết tâm nào đấy

"Ta không biết là có chuyện gì. Nhưng.... dường như có một cảm giác vô cùng nóng phát ra từ trong lòng."

"Cảm giác gì ?"

"....Trong chớp mắt, có một cảm giác mình sống lại."

Dấy lên cảm giác "sống" và "mong chờ" trong Tuyết Trùng Tử

Kích động và vui vẻ trào lên từ đáy lòng, còn có một chút khẩn trương và sức sống

Tuyết Trùng Tử như nghĩ thông ra cái gì đấy

Ánh mắt y chậm rãi liếc Nguyệt trưởng lão, lộ ra nụ cười đã lâu, cho dù vẫn quấn quanh bi thương, cũng có thoải mái đáng quý

Tuyết Trùng Tử cố gắng nhớ lại cảm giác trong mơ này, cũng cố gắng muốn giữ lấy hy vọng kia

"Hóa ra tim ta.... vẫn chưa chết, còn chưa nguôi lạnh." Y có chút tự giễu nói

Nghe thấy lời này, trái lại khiến Nguyệt trưởng lão nghẹn ngào bật cười

Tuyết Trùng Tử cũng không nhịn được nghẹn ngào, "Nguyệt trưởng lão, huynh nói đúng. Ta phải cố gắng sống mới đúng, như vậy mới xứng đáng với sự hy sinh của mọi người vì Cung môn. Đồng thời, giống như huynh nói, ta phải tìm lại mục tiêu cuộc sống một lần nữa, xác định ý nghĩa mới của mình...."

"Đây mới là huynh. Tuyết Trùng Tử, huynh nói được phải làm được !"

Nguyệt trưởng lão cuối cùng hơi yên tâm xuống, tâm tình căng thẳng lâu ngày, bây giờ chỉ cảm thấy đặc biệt mệt mỏi

Nguyệt trưởng lão không nhịn được cằn nhằn, "Không thể không nói, ta thực sự cảm ơn Cung Viễn Chủy. Huynh cũng phải cảm ơn người ta thật tốt ! Không thì, tuyết liên của Tuyết cung này thực sự sợ không còn lại một bông."

"Lời này.... có ý gì ?" Tuyết Trùng Tử buồn bực không thôi

Cung Viễn Chủy có liên quan gì với tuyết liên của Tuyết cung ?

"Lúc huynh bất tỉnh nhân sự, tính mạng gần cạn kiệt, Tuyết trưởng lão gấp tới mức sai người hái sắp hết tuyết liên trong hồ hàn băng của Tuyết cung."

"Nhưng thương thế này của ta cho dù dùng tuyết liên, cũng không có quá nhiều tác dụng. Dù sao tuyết liên không phải Xuất Vân Trùng Liên, đương nhiên cũng không có tác dụng cải tử hồi sinh ----"

"Ta đương nhiên biết."

"Vậy huynh còn ngầm đồng ý Tuyết trưởng lão lãng phí như vậy ?"

"Nếu có thể cứu mạng người, lãng phí một chút thì làm sao ? Tuyết trưởng lão là người có uy vọng và địa vị cao nhất của Tuyết gia các huynh. Tuy nói tất cả của Tuyết cung thuộc huynh quản lý, nhưng huynh tự hủy hoại, buông bỏ sinh mạng ----"

"Ta không tự hủy hoại, cũng không buông bỏ sinh mạng !"

"Dù sao lúc đó huynh lúc đó cũng không khác gì với đã chết, Tuyết trưởng lão lại gấp gáp, trực tiếp hạ lệnh : bất luận thế nào, cho dù dùng hết tất cả nguyên liệu, mặc kệ tất cả trả giá nào, cũng phải cứu sống huynh. Huynh biết không áp lực của ta lúc đấy lớn cỡ nào không ?"

Nguyệt trưởng lão nghĩ tới bộ dạng lo lắng này của Tuyết trưởng lão, không khỏi sợ hãi

Nguyệt trưởng lão vừa nhớ lại vừa nói, "Tuyết Trùng Tử, mọi người đều nói Tuyết trưởng lão là một trong những trưởng lão tao nhã nhất. Nhưng trải qua lần tính mạng huynh ở bờ vực sinh tử này, ta mới phát hiện ! Tuyết trưởng lão cũng không phải là người không có tính tình gì, nếu ông ấy tức giận, hoặc là hạ quyết tâm làm cái gì, khí thế dọa người này thực sự không phải nói đùa."

Tuyết Trùng Tử mặc dù có chút ngẩn người, nhưng nghe xong, vẫn không nhịn được ý cười

Y dường như có thể tưởng tượng ra cảnh tượng lúc đấy....

Thực tế, tính tình của Tuyết trưởng lão, y cũng hiểu rõ. Tuyết trưởng lão tao nhã lại ôn nhuận như vậy, đều có thể vì y mà tức giận, khí thế kinh sợ người khác tới mức này, nói vậy cảnh tượng lúc dấy chắc chắn thập phần thú vị

Nghĩ như vậy, không hiểu vì sao, dường như cũng bắt đầu có chút mong mỏi

Đối với cuộc sống mới này, dường như cũng dần dần có mong chờ

Nguyệt trưởng lão đột nhiên nhẹ giọng nói, "Tuyết trưởng lão tuổi tác đã cao rồi.... Lời khó nghe, cũng không biết còn có thể sống được bao lâu nữa."

Tuyết Trùng Tử hơi sửng sốt, dường như không hiểu vì sao Nguyệt trưởng lão đột hiên nói lời này

Chỉ thấy Nguyệt trưởng lão như có chút đăm chiêu, "Huynh đau lòng cho ông ấy đi ! Đừng để ông ấy người đầu bạc tiễn người đầu xanh, được không ?"

Tuyết Trùng Tử nghe xong, chỉ có thể thở dài một hơi, đột nhiên không biết nên nói tiếp thế nào

Bầu không khí lại trở nên trầm thấp, nhưng Nguyệt trưởng lão thay đổi chủ đề, đột nhiên lại hưng phấn bừng bừng nói

"Tuyết Trùng Tử, huynh thành thật nói cho ta ! Huynh và Chủy công tử ở núi trước, rốt cuộc có quan hệ đặc biệt gì ?"

Sao lại là cái này ?

Tuyết Trùng Tử đã nói rất nhiều lần rồi, giữa bọn họ không có quan hệ đặc biệt gì !

Nhưng, vốn định quả quyết trả lời giống như bình thường, lại đột nhiên có chút chần chờ

"Đúng vậy, rốt cuộc có cảm xúc đặc biệt gì ? Vì sao Cung Viễn Chủy luôn có thể xuất hiện trong đầu mình, thậm chí còn không gạt đi được."

Nguyệt trưởng lão đúng lúc nhắc nhở, "Lúc huynh nói mớ, số lần Cung Viễn Chủy xuất hiện quả thực có chút quá phận."

Nói tới đây, Tuyết Trùng Tử đột nhiên có chút khẩn trương hỏi, "Nguyệt trưởng lão, ta hỏi huynh. Lúc ta bất tỉnh, ta nhắc tới tên của Cung Viễn Chủy, sắc mặt của Tuyết trưởng lão thế nào ?"

"A.... Cái này sao." Nguyệt trưởng lão dường như khó có thể nói thành lời

"Huynh nói đi."

"Là.... vẫn thực sự một lời khó nói hết." Nguyệt trưởng lão thành thật nói

Cuối cùng, hắn nghiêm túc nghĩ rất lâu, rốt cuộc nghĩ ra một cách biểu đạt thập phần chính xác

Chỉ thấy hắn dùng giọng nói trêu chọc như thật như đùa, "Có trong thoáng chốc như vậy ! Nếu Cung Viễn Chủy không phải là Cung tam Chủy công tử của núi trước, mà là tiểu thư khuê cách của gia tộc nào đấy trên giang hồ, ta còn cho rằng nếu huynh thực sự đi sang bên kia, Tuyết trưởng lão sợ rằng sẽ chuẩn bị làm minh hôn cho huynh !"

"....Huynh nói lung tung cái gì vậy !" Tuyết Trùng Tử lạnh lùng mắng

"Ta nói thật ! Huynh mơ màng gọi tên của Chủy công tử người ta như vậy, người nào không biết sợ còn có thể cho rằng Chủy công tử là tiểu tình nhân của huynh."

"Câm miệng !"

Tuyết Trùng Tử thẹn quá hóa giận, cũng không biết có phải thực sự tức giận không, khó có khi mặt mũi đỏ bừng, khiến gương mặt vốn tái nhợt của y trông cũng khôi phục vài phần khí sắc

Nguyệt trưởng lão đùa đủ rồi, khó có khi rốt cuộc khôi phục nghiêm túc

Hắn thấy Tuyết Trùng Tử không khổ sở nữa, tâm tình cũng thực sự tốt hơn rất nhiều

Lúc này nói đùa hòa hoãn bầu không khí, coi như Tuyết Trùng Tử nguy hiểm vạn phần, đi một vòng qua Quỷ Môn quan kia chỉ là một giấc mộng

"Phù...." Nguyệt trưởng lão thở ra một hơi, lại nói, "Nhưng nói lại, ta có thể chắc chắn Chủy công tử chiếm không ít phân lượng ở trong lòng huynh. Tuyết Trùng Tử, về phần hắn có ý nghĩa chân chính với huynh là gì, đáp án này.... huynh phải tự đi tìm."

-------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro