Chương 18.2 (bổ sung)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chương này vốn ở trong phần trứng màu tới giờ mình mới tìm được, không quá ảnh hưởng tới cốt truyện chính, nhưng sẽ bổ sung một số chi tiết chưa rõ

-----------------------------------

Giác cung

Từ lúc tin Cung Thượng Giác định trong mấy ngày nữa chuẩn bị ra ngoài Cung môn giải quyết ngoại vụ được thông báo, cứ điểm canh giác khắp nơi trong Cung môn cả đêm dùng bồ câu truyền tin, chủ động báo cáo tình báo mới nhất của các đại môn phái trên giang hồ và các cứ điểm

Cung Thượng Giác ngồi ở trước bàn, thoạt nhìn tập trung tinh thần lật giấy tờ, nhưng kỳ thực y lại khó có thể tập trung khác thường

Xem lướt qua đống giấy nhanh khác thường, thần sắc của y thoạt nhìn cũng không quá thoải mái

"Kim Phục." Sau một tiếng gọi nhè nhẹ, chỉ thấy Kim Phục canh gác ngoài cửa rất nhanh xoay người vào phòng

"Công tử có gì phân phó ?"

Cung Thượng Giác thở dài, nhíu chặt mày trầm giọng hỏi, "Viễn Chủy đâu ?"

"Lúc này.... Chủy công tử chắc là đang ở y quán đi ? Cũng có thể là ở Chủy cung...."

Trong một buổi sáng ngắn ngủi, Kim Phục đã bị điểm tên hỏi nhiều lần, trong lòng thực sự có chút không nắm chắc

Dù sao hành tung của Cung Viễn Chủy từ trước tới nay rất dễ hiểu, vì Cung Viễn Chủy sẽ chủ động xuất hiện ở trước mặt Cung Thượng Giác, mỗi ngày mưa gió không đổi, chỉ cần Cung Thượng Giác ở Cung môn, Giác cung cũng chẳng mấy khi không thấy Cung Viễn Chủy

Nhưng bây giờ đã là giữa trưa, Cung Thượng Giác hôm nay vẫn chưa thấy Cung Viễn Chủy tới Giác cung tìm y. Chuyện này không bình thường

Một thị vệ lục ngọc như Kim Phục, bình thường cũng sẽ không vượt quy củ mà hỏi chuyện của chủ tử

Lúc này thấy sắc mặt của Cung Thượng Giác không quá tốt, chủ động nói, "Công tử, có cần thuộc hạ đi mời Chủy công tử tới không ?"

"Không cần." Cung Thượng Giác lại một lần nữa từ chối Kim Phục, "Viễn Chủy có thể đang bận, đừng quấy rầy đệ ấy."

"Vâng, Giác công tử." Kim Phục nói xong, định xoay người ra ngoài tiếp tục canh gác

Trên mặt Cung Thượng Giác muốn nói lại thôi, dường như muốn gọi lại Kim Phục, nhưng rốt cuộc vẫn không mở miệng

Y cúi đầu nhìn chồng giấy trùng điệp tràn ngập chữ, tâm tình không khỏi có chút phiền phức

Nhưng, hít sâu vài lần, y ép mình ổn định tâm tình, sau đó lại thử toàn tâm toàn ý tiếp tục lật xem

Cung Thượng Giác định ngày kia ra khỏi Cung môn xử lý một ít sự vụ giang hồ

Tin tức này là buổi trưa hôm qua y chính miệng nói với Cung Viễn Chủy

Lúc đấy, Cung Thượng Giác cũng đã nói rõ ràng Cung Viễn Chủy không cần đặc biệt chuẩn bị cái gì

Nếu dựa theo ăn ý của Cung Viễn Chủy và Cung Thượng Giác, theo lý mỗi lần trước khi Cung Thượng Giác ra ngoài, Cung Viễn Chủy nhất định không lãng phí bất cứ giây phút nào mà ở bên cạnh Cung Thượng Giác mới đúng

Nhưng bây giờ....

Tâm tình Cung Thượng Giác có chút hoảng hốt

Từ hôm qua Cung Thượng Giác nói thẳng với Cung Viễn Chủy rằng nửa đêm hôm trước là y ra tay đánh ngất Cung Viễn Chủy, giữa huynh đệ bọn họ dường như có một vách ngăn cổ quái

Cho dù Cung Viễn Chủy hứa sau này cũng không hỏi lý do nữa, nhưng tình huống bây giờ không bình thường, Cung Thượng Giác không khỏi suy đoán, nghi hoặc Cung Viễn Chủy có phải có khúc mắc trong lòng, mới có thể cố thì tránh mặt y không

Thở dài một hơi nặng nề, Cung Thượng Giác theo bản năng buông báo cáo trên tay căn bản không vào đầu, hô một tiếng, "Kim Phục."

Kim Phục lập tức một lần nữa bước nhanh vào trong phòng

"Công tử có gì phân phó ?" Lại một cuộc nói chuyện tương tự lặp lại

Kim Phục thầm nghĩ lần này có lẽ cũng giống như mấy lần trước, nhưng, Cung Thượng Giác hiển nhiên cũng có chút mất kiên nhẫn. Lần này, cuối cùng có thay đổi

"Ngươi giúp ta đi xem Viễn Chủy ở đâu, xem đệ ấy đang làm gì." Cung Thượng Giác nghĩ một chút, lại nói tiếp, "Không cần cố tình gọi đệ ấy, cũng không cần để đệ ấy phát hiện ra...."

"Ý của công tử là....?" Kim Phục chần chờ, không chắc chắn suy nghĩ của mình có giống Cung Thượng Giác không

Cung Thượng Giác nhẹ giọng thở dài, giải thích càng rõ ràng, "Lén đi kiểm tra, chỉ cần xác định Viễn Chủy đang làm gì là được. Đừng kinh động tới đệ ấy, nhìn từ xa hoặc hỏi người khác cũng được."

Tuy trong lòng Kim Phục kinh ngạc, nhưng vẫn lập tức đồng ý

Mà Cung Thượng Giác vẫn ngồi ở bàn học liên tục thở dài, ưu sầu tràn đầy cũng không biết đang phiền não cái gì

Kim Phục do dự một chút, cuối cùng vẫn không nhịn được hỏi, "Công tử, kỳ thực thuộc hạ có một câu hỏi, biết là không nên hỏi, nhưng không nhịn được hiếu kỳ, cũng thực sự nghĩ không thông.... Cả gan mở miệng, không biết công tử có thể giải thích cho thuộc hạ không ?"

Cung Thượng Giác thở dài nặng nề, "Nói đi !"

Nhận đươc đồng ý, Kim Phục vội vàng hỏi, "Tối hôm đó, vì sao lúc ngài nhìn thấy thị vệ hoàng ngọc báo tin vào Giác cung lại đáng ngất Chủy công tử ?"

Cung Thượng Giác nghe xong lại không nhịn được liên tục thở dài bất đắc dĩ

Kim Phục lại nói tiếp, "Thuộc hạ biết ngài đặc biệt quan tâm và yêu thương Chủy công tử, chưa bao giờ dễ dàng ra tay làm tổn thương ngài ấy. Nhưng lần này, ngài cư nhiên không nhịn được mà đánh ngất ngài ấy.... Ta không hiểu được rốt cuộc nguyên nhân là gì."

Cung Thượng Giác lộ ra vẻ khó xử, dường như ngay cả chính y cũng không biết nên giải thích tình hình lúc đó thế nào

Yên lặng một lúc lâu, mới thấy Cung Thượng Giác nhẹ giọng nói

"Kỳ thực ta cũng không biết lý do."

Thực tế, lúc nhìn thấy một thị vệ hoàng ngọc khác xuất hiện ở Giác cung, Cung Thượng Giác khó hiểu cảm thấy sợ hãi, rất sợ đối phương mang tới là tin tức chứng thực Tuyết Trùng Tử đã mất

Cho nên, lúc đấy vẫn chưa kịp suy xét quá nhiều, tiềm thức của Cung Thượng Giác cũng đã hành động khác

Cung Thượng Giác có chút bất an nắm hai tay mình, dường như đang hồi tưởng lại chuyện ngày đó, hai mắt y lộ ra ưu sầu, khàn giọng nói tiếp, "....Tuyết Trùng Tử tạo ra ảnh hưởng quá lớn với Viễn Chủy, ta không đánh cược được...."

Tâm tình tối hôm đó của Cung Viễn Chủy cũng không ổn định, Cung Viễn Chủy khóc kích động giống như một hài tử bất lực, Cung Thượng Giác bất luận thế nào cũng không thể ngồi yên nữa

Y làm cái gì cũng được, chỉ cần có thể bảo vệ Cung Viễn Chủy

Cho dù ngay cả bản thân Cung Thượng Giác cũng không hiểu vì sao y lại có hành động tiêu cực như vậy

Y không mong Cung Viễn Chủy có thể hiểu hành động khác thường của mình rốt cuộc là vì sao, nhưng chỉ mong Cung Viễn Chủy sẽ không vì vậy mà xa cách mình

"Công tử, ngài...." Kim Phục muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng biết mình cũng không có tư cách để nói gì, chỉ có thể thức thời ngậm miệng

Hắn hôm nay quả thực có chút quá phận, nên tự mình hiểu lấy mình, tuy Cung Thượng Giác cũng không nói gì

Kim Phục cung kính hành lễ, "Xin cho thuộc hạ cáo lui trước, ta nhất định sẽ tra rõ hành tung của Chủy công tử cho công tử."

Dứt lời, Kim Phục rất nhanh rời khỏi Giác cung, chạy tới Chủy cung

-----------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro