Chương 39

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuyết Trùng Tử lần này phát bệnh coi như là một tình huống đột phát

Lúc nhận được tin do ám vệ của Chủy cung và thị vệ của y quán truyền tới, Cung Tử Vũ có thể nói là bị dọa sợ không nhẹ

Nhưng may mà hắn chưa rõ tình huống vẫn nói với thủ hạ, cố gắng dìm tin tức này xuống, tạm thời không để cho Tuyết trưởng lão biết

Mà bản thân hắn lại vội vàng mang theo Kim Phồn tới Chủy cung tìm hiểu tận cùng, tất cả vẫn chờ sau khi bọn họ kiểm chứng thực hư rồi hẵng quyết định cũng không muộn

Chỉ là khiến Cung Tử Vũ trở tay không kịp là, hắn chưa từng nghĩ sau khi tới Chủy cung, trái lại nhìn thấy ba người sắc mặt tái nhợt, mà người duy nhất bất tỉnh nhân sự lại là Cung Viễn Chủy khiến hắn rất lo lắng

"Viễn Chủy đệ đệ sao vậy ?!" Cung Tử Vũ sửng sốt tiến lên, theo bản năng thử gọi vài tiếng, nhưng cũng không thấy Cung Viễn Chủy đáp lại

Kim Phồn nhíu chặt mày liếc Nguyệt trưởng lão một cái, nhận ra bầu không khí dường như không bình thường, y không nhịn được hỏi, "Nguyệt trưởng lão, Tuyết Trùng Tử ! Hai người các huynh nói gì đi ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì ?"

Cung Tử Vũ lúc này bắt mạch cho Cung Viễn Chủy, lại trở tay kiểm tra độ ấm trên trán Cung Viễn Chủy

Sau đấy ánh mắt sắc bén của hắn quay về phía sau, mang theo tức giận hỏi Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão, "Hỏi các huynh đấy ! Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy ? Tình huống của Viễn Chủy đệ đệ thế nào ? Đệ ấy sao có thể trở thành như vậy ?"

Nguyệt trưởng lão tránh không được, đang muốn mở miệng giải thích, Tuyết Trùng Tử lại ngăn hắn

Tuyết Trùng Tử tự làm tự chịu, thành thực nói chuyện đã xảy ra, "Ta vừa rồi phát tác hàn độc, Cung Viễn Chủy vì cứu ta mà nhất thời nóng vội, mới không quan tâm tới an nguy của bản thân mà truyền nội lực quá độ cho ta. May mà Nguyệt trưởng lão đúng lúc chạy tới, mới thành công ngăn lại Cung Viễn Chủy.... Chuyện này dù sao cũng vì ta mà nên, nếu Chấp Nhẫn đại nhân muốn trách tội, ta tuyệt không nhiều lời."

Nguyệt trưởng lão lập tức nói tiếp, "Chấp Nhẫn đại nhân xin yên tâm. Tình huống của Chủy công tử đã ổn định, hắn vì truyền nội lực quá độ cho Tuyết Trùng Tử mới khiến cho khí tức suy yếu, kiệt sức. Nhưng ngăn cản kịp thời, căn cơ của Chủy công tử cũng coi như không tệ, đoán chừng chờ sau khi tỉnh lại, bồi bổ điều dưỡng thích hợp cũng sẽ từ từ khỏe lại."

Cung Tử Vũ càng nghe, sắc mặt càng nặng nề, hắn quay đầu nhìn thoáng qua Cung Viễn Chủy đang mê man, lại quay đầu nhìn về phía Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử, dường như mơ hồ cảm nhận được cái gì đấy, nhưng lại không nói rõ được, lại chỉ có thể không nhịn được trầm giọng nhắc nhở

"Trước khi Thượng Giác ca ca ra ngoài, giao phó Viễn Chủy đệ đệ cho ta trông chừng, hôm nay xảy ra chuyện như vậy, đừng nói các huynh khó thoát tội, ta cũng thất trách. Nguyệt trưởng lão, Tuyết Trùng Tử.... Viễn Chủy đệ đệ ở trong lòng Thượng Giác ca ca có phân lượng thế nào, ta nghĩ ta cũng không cần nhiều lời với các huynh. Mong các huynh tự giải quyết cho tốt, sau này tuyệt không thể xảy ra chuyện như vậy nữa."

Lấy hiểu biết của Cung Tử Vũ đối với Cung Viễn Chủy, lại nghĩ tới trước đấy ở Vũ cung, Cung Viễn Chủy từng bảo vệ Tuyết Trùng Tử quá phận

Lúc này, sau khi suy nghĩ cẩn thận, Cung Tử Vũ khó tránh khỏi cho rằng Cung Viễn Chủy lần này vì cứu người, kết quả trái lại lựa chọn hy sinh bản thân mình khiến người có chút kinh hoảng

"Viễn Chủy từ khi tiếp quản Chủy cung, ta chưa từng nghe nói đệ ấy vì cứu người mà khiến mình thành bộ dạng này." Cung Tử Vũ hít sâu mấy hơi hòa hoãn, chần chờ một lúc, rốt cuộc vẫn mở miệng nói với Tuyết Trùng Tử, "Tuyết Trùng Tử, kỳ thực trong lòng ta hiểu rõ quan hệ đặc biệt của huynh và Viễn Chủy đệ đệ.... Thượng Giác ca ca cũng từng lén nói với ta một chút."

Cung Tử Vũ ẩn ý trong lời nói, mà Tuyết Trùng Tử có tật giật mình lập tức nghe hiểu ý trong này

Tuyết Trùng Tử hơi ngừng lại, chưa từng nghĩ Cung Tử Vũ cư nhiên sẽ thẳng thắn nói tới chuyện này

Huống hồ khiến y khiếp sợ là, y là người trong cuộc cũng vừa mới nhận rõ tình cảm của mình đối với Cung Viễn Chủy là gì, nhưng vì sao dường như Cung Tử Vũ đã sớm biết

Cung Tử Vũ lại nói, "Ta cũng không phải là người cổ hủ như vậy. Thực tế, ta có thể tiếp nhận, cũng bằng lòng đứng cùng một bên mà bảo vệ và ủng hộ các huynh. Bất luận sau này các huynh tiến triển thế nào cũng được, chỉ cần không ảnh hưởng tới nội bộ Cung môn, ta đều đồng ý. Nhưng chỉ duy nhất là, những thứ này đều phải dựng lên dưới điều kiện là hai bên đều phải tốt đẹp. Huynh là bằng hữu quan trọng của ta, Viễn Chủy đệ đệ lại là người thân ta muốn bảo vệ, ta thật lòng hy vọng hai huynh có thể sống thật tốt."

Tuyết Trùng Tử càng nghe, trong lòng khó hiểu càng chua xót khó chịu, y không kiềm chế được cúi đầu, cả người thoạt nhìn thập phần tự trách

Cung Tử Vũ lúc này lại nói tiếp, "Ta biết, từ sau đại chiến giữa Cung môn và Vô Phong, chúng ta đều tổn thất nghiêm trọng. Hoa trưởng lão, Hoa công tử, Tuyết công tử, còn có rất nhiều người của Cung môn bất hạnh hy sinh.... Sau khi mất đi bọn họ, tâm tình của bọn họ đều rất nặng nề. Ta cũng biết vì giữa lại ký ức chung đụng với Tuyết công tử, huynh lựa chọn hủy bỏ võ công tâm pháp. Cung vì vậy, thân thể huynh suy nhược đi không ít, thậm chí mất đi dũng khí và hy vọng sống tiếp."

"Chấp Nhẫn đại nhân !" Nguyệt trưởng lão cảm thấy giọng điệu của Cung Tử Vũ quá nặng nề, không muốn Tuyết Trùng Tử lại bị đả kích, muốn mở miệng ngăn lại

Cùng lúc, Kim Phồn cũng nghiêm mặt kéo cánh tay Cung Tử Vũ một cái, muốn ngăn lại hắn tiếp tục nói những lời làm tổn thương người khác

Nhưng không nghĩ tới, trái lại là người trong cuộc Tuyết Trùng Tử cố nén đau lòng mà thúc giục Cung Tử Vũ nói tiếp

"Được, nếu huynh muốn nghe, vậy ta nói thẳng." Cung Tử Vũ lại gần Tuyết Trùng Tử vài bước, đè thấp giọng, sắc mặt ngưng trọng nói tiếp, "Thượng Giác ca ca cũng không quá ủng hộ, cũng đặc biệt có thành kiến với quan hệ huynh và Viễn Chủy đệ đệ. Chủ yếu cũng không phải vì thành kiến của thế tục, trái lại là huynh ấy lo lắng Viễn Chủy đệ đệ sẽ bị tổn thương. Hơn nữa hôm nay lại xảy ra chuyện, Viễn Chủy đệ đệ cư nhiên sẽ vì cứu huynh mà mất chừng mực, khiến mình thành bộ dạng này, có thể thấy được đệ ấy để tâm tới huynh đã vượt qua sức tưởng tượng của chúng ta. Cũng vì vậy, ta bây giờ đặc biệt lo lắng, cũng thực sự không dám nghĩ, nếu sau khi huynh lại xảy ra tình huống gì, vậy Viễn Chủy đệ đệ sẽ làm thế nào ?"

Cung Tử Vũ càng nói càng kích động, lúc này cũng đã không đè nén cảm xúc nữa, "Tuyết Trùng Tử, ta không cố tình muốn làm tổn thương huynh, nhưng chuyện cho tới bây giờ, ta cảm thấy ta không thể nhắc nhở và cảnh cáo huynh. Viễn Chủy đệ đệ còn nhỏ, có lẽ cho dù là mối tình đầu cũng rất mơ hồ. Nhưng ta làm huynh trưởng thực sự không thể mặc kệ tình huống nghiêm trọng thêm. Huynh cũng là người sáng suốt, ta tin trong lòng huynh cũng hiểu. Ta và huynh giao hảo còn như vậy, nếu Thượng Giác ca ca biết chuyện hôm nay, huynh ấy sẽ phản ứng thế nào ?"

Tuyết Trùng Tử bên ngoài thoạt nhìn bình tĩnh, nhưng kỳ thực trong lòng sớm dao động như dời sông lấp biển

Y đỏ bừng mắt nhìn Cung Tử Vũ, cho dù không nói lời này, nhưng không tiếng động nói thầm trong lòng mấy lần

Cung Tử Vũ ngưng trọng nhìn chằm chằm Tuyết Trùng Tử, sắc mặt nghiêm túc, sớm không có bộ dạng tùy tiện bình thường, trái lại khí thế Chấp Nhẫn tràn đầy

Hắn hôm nay lấy thân phận là người giám hộ của Cung Viễn Chủy nói chuyện với Tuyết Trùng Tử, ngay cả có tư tâm muốn bảo vệ Tuyết Trùng Tử, nhưng bất đắc dĩ hắn còn gánh nhiệm vụ Cung Thượng Giác giao cho hắn, hắn thực sự không có cách nhắm mắt cho qua chuyện này

Một lúc lâu sau, Tuyết Trùng Tử trầm mặc rất lâu mới khàn giọng nói, "Ta hiểu rồi. Khiến Chấp Nhẫn đại nhân và Giác công tử lo lắng như vậy, còn liên lụy Chủy công tử tới mức này.... Mấy ngày gần đây, cũng quả thực là ta hành sự không thích hợp, mang phiền phức tới cho các huynh."

Tuyết Trùng Tử khẽ run môi, muốn nói lại thôi nhìn Cung Viễn Chủy nằm trên giường, sau đó mới nhẹ nhàng nói, "Xin Chấp Nhẫn đại nhân yên tâm, cũng xin Chấp Nhẫn đại nhân truyền lời cho Giác công tử, bảo y không cần lo lắng. Ta vốn đã bàn bạc với Nguyệt trưởng lão, chỉ cần chờ Cung Viễn Chủy tỉnh lại, tình huống ổn định, tới lúc đó, ta sẽ quay về núi sau, tuyệt sẽ không tùy tiện bước vào núi trước nữa."

"Tuyết Trùng Tử." Nguyệt trưởng lão lo lắng không thôi khẽ gọi một tiếng, thực sự lo lắng cho tâm tình của bằng hữu

Dù sao mình bằng lòng chủ động quay về núi sau là một chuyện, nhưng bây giờ bị Chấp Nhẫn Cung Tử Vũ nửa ép buộc như vậy, tâm tình hoàn toàn khác

Mà lúc này, Cung Tử Vũ trái lại không nghĩ tới Tuyết Trùng Tử có một mặt quả quyết như vậy, không nhịn được nhìn Kim Phồn cũng có chút kinh ngạc

Lúc nhìn Tuyết Trùng Tử thất hồn lạc phách, Cung Tử Vũ khó hiểu có chút áy náy, chỉ phải thành tâm giải thích, "Tuyết Trùng Tử, trong lòng ta cũng hy vọng huynh có thể sống thật tốt. Nhưng, ta thực sự cũng không muốn nhìn thấy Viễn Chủy đệ đệ bị tổn thương.... Cho nên, chỉ cần huynh có thể vực dậy tinh thần một lần nữa, điều dưỡng, khôi phục sức khỏe. Như vậy, chuyện sau này cũng có thể như huynh mong muốn. Huynh nên biết, ta cũng đứng bên huynh. Ta thật lòng ủng hộ huynh và Viễn Chủy đệ đệ qua lại, cũng không ngại các huynh dùng quan hệ và thân phận nào để kết giao. Chỉ cần các huynh vui vẻ, bình an là được."

Vốn là thành tâm, nhưng đáng tiếc lời vừa rồi của Cung Tử Vũ sớm vô tình làm tổn thương Tuyết Trùng Tử

Bây giờ cho dù là lời quan tâm, chúc phúc, nhưng ở trong tai Tuyết Trùng Tử cũng chỉ cảm thấy rất chói tai

"Chấp Nhẫn đại nhân." Tuyết Trùng Tử mặt không chút đổi sắc, lạnh lùng nói, "Ta hiểu ý của huynh, cũng biết băn khoăn của huynh. Cho nên, huynh không cần giải thích dư thừa."

Cung Tử Vũ giẫm phải đinh mềm, không khỏi cảm thấy có chút thất bại, mặc dù hắn muốn bảo vệ Cung Viễn Chủy, nhưng cũng không cố tình làm tổn thương Tuyết Trùng Tử

Hắn nhẹ giọng thở dài, không nhịn được nhấc mắt nhìn Nguyệt trưởng lão sắc mặt lo lắng, vốn định dùng ánh mắt ra hiệu cho Nguyệt trưởng lão nói giúp, nhưng đâu biết Nguyệt trưởng lão lúc này đau lòng cho bằng hữu Tuyết Trùng Tử, cũng tức giận không quá muốn để ý tới Cung Tử Vũ

"Chấp Nhẫn đại nhân, huynh đã nói như vậy, chúng ta cũng nghe rõ ràng, vậy cũng không cần tốn nhiều lời, tiếp tục lãng phí thời gian nữa. Không gạt huynh, vừa rồi vì chữa trị cho hai bọn họ, bản thân ta cũng nguyên khí đại thương, cần nghỉ ngơi nhiều. Càng không nói tới Tuyết Trùng Tử vừa đi qua Quỷ môn quan một lần, y bây giờ cũng không thích hợp bị người quấy rầy, lao lực quá độ."

Nguyệt trưởng lão vẫn khách khí như trước đây, thoạt nhìn không có gì, kỳ thực sớm đã cố tình xa cách, vạch ra lập trường

Nguyệt trưởng lão liếc Kim Phồn một cái, mới lại nói với Cung Tử Vũ, "Bây giờ Chủy công tử còn chưa tỉnh, nhưng nếu hai huynh đã tự mình tới đây, nghĩ tới người Cung gia các huynh tình cảm sâu đậm, chắc chắn muốn tự mình chăm sóc. Vậy ta thấy, người núi sau là ta và Tuyết Trùng Tử cũng không thích hợp ở lại lâu. Vốn muốn chờ Chủy công tử tỉnh lại hẵng quyết định, bất quá bây giờ xem ra, tình huống thay đổi, nếu Tuyết Trùng Tử ở lại cũng không biết phải gánh bao nhiêu tiếng xấu, chỉ sợ không được hoan nghênh nữa."

"Nguyệt trưởng lão ! Huynh nói cũng quá nặng rồi ! Ta lúc nào từng nói như vậy -----"

"Chấp Nhẫn đại nhân. Thái độ vừa rồi của huynh đã phân rất rõ ràng, cho dù huynh không nói, chúng ta cũng có thể cảm nhận được."

Cung Tử Vũ, "Nguyệt trưởng lão, lời này sai rồi. Ta bất quá là muốn Tuyết Trùng Tử có thể hiểu được khó xử của ta và Thượng Giác ca ca thân là huynh trưởng, dù sao Viễn Chủy đệ đệ còn chưa thành niên ----"

"Đủ rồi ! Tất cả đừng nói nữa !" Tuyết Trùng Tử đột nhiên thấp giọng quát, hoàn toàn ngăn lại bầu không khí giương cung bạt kiếm sắp không khống chế được

Kim Phồn hôm nay tới dù sao là thân phận thị vệ của Chấp Nhẫn đại nhân, vốn cũng không quá thích hợp để chen lời mới đúng

Nhưng tình huống bây giờ chuyển biến thành như vậy, y cũng thực sự không thể khoanh tay đứng nhìn

"Mọi người bình tĩnh một chút, nghe một câu của ta được không ?" Kim Phồn có chút bất đắc dĩ, đầu tiên là trừng Cung Tử Vũ một cái, "Chấp Nhẫn đại nhân, vẫn xin ngài bình tĩnh nghe ta nói một câu. Tuyết Trùng Tử, Nguyệt trưởng lão, hai huynh cũng vậy."

Kim Phồn không nhịn được thở dài một hơi nặng nề, sau đó nói với Nguyệt trưởng lão, "Ta vốn tới từ núi sau, cũng có vài phần giao tình với Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử. Nguyệt trưởng lão, huynh biết con người của ta, huynh cũng biết ta sẽ không thiên vị bên nào. Chuyện này.... tuy Chấp Nhẫn đại nhân có lý, đáng tiếc biểu đạt quá kích động, lời nói cũng quá theo cảm tính. Nhưng vẫn xin hai huynh khoan dung độ lượng, nghĩ tới phân lượng ngài ấy được Giác công tử nhờ vả, trách nhiệm nặng nề, đừng quá so đo với ngài ấy."

Cung Tử Vũ, "Kim Phồn, ta ----"

"---- Ngài ngậm miệng lại cho ta !" Kim Phồn tức giận nói một tiếng

Cung Tử Vũ vừa muốn nói, liền bị Kim Phồn làm cho mơ hồ

Nếu là bình thường, Kim Phồn tuyệt không có khả năng phạm thượng

Nhưng lúc này Kim Phồn cũng thực sự không nhịn được nữa

Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử nhìn nhau, bọn họ đều biết tính cách của Cung Tử Vũ, càng biết Kim Phồn là người thế nào

Vốn hai bọn họ bị giẫm vào chỗ đau, tâm tình cũng không quá tốt, đương nhiên cũng có chút tính khí

Nhưng không nghĩ tới, hôm nay lại bất ngờ chính mặt nhìn thấy Kim Phồn khó có khi gỡ xuống mặt mũi của chủ tử nhà mình

Nguyệt trưởng lão vốn đang tức giận, thấy vậy cũng không khỏi cười thầm

Tuyết Trùng Tử vốn tâm tình nặng nề, nhưng nhìn cảnh tượng này cũng không khỏi cảm thấy thoải mái hơn

Cung Tử Vũ cũng bất lực tới cực điểm, thấy Kim Phồn cũng không muốn giúp mình, chỉ phải nhún vai lựa chọn nhắm mắt làm ngơ

Nhưng tính khí ấu trĩ cũng không chịu để mình rơi xuống thế hạ phong, ầm ĩ nói, "Thôi đi, thôi đi. Ngươi muốn thế nào thì làm như thế, các huynh muốn thế nào thì làm như thế, dù sao ta cũng lười quản. Cùng lắm thì, chờ lúc Thượng Giác ca ca, ta chờ huynh ấy tận diệt chúng ta, chúng ta cũng có thể bầu bạn trên đường đi xuống hoàng truyền. Tốt bao nhiêu ~"

Kim Phồn không nhịn được lắc đầu, phất tay ý bảo Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão không cần để ý tới Cung Tử Vũ

"Đức hạnh này của Chấp Nhẫn đại nhân, hai huynh quen là được, nhưng đừng để ở trong lòng." Kim Phồn nhẹ giọng thở dài, mới tiếp tục nói, "Tuyết Trùng Tử, bây giờ sức khỏe của huynh mới là trọng điểm cần chú ý. Ta và Chấp Nhẫn đại nhân cũng thật lòng hy vọng huynh có thể khỏe mạnh, chỉ cần sống thật tốt, tương lai còn dài, cái gì cũng có thể xảy ra. Về phần chuyện của huynh và Chủy công tử...."

Kim Phồn đột nhiên thở dài nặng nề, nói, "Huynh cũng biết cửa ải khó khăn nhất bây giờ của các huynh cũng không phải là Chấp Nhẫn đại nhân, mà là Giác công tử. Chấp Nhẫn đại nhân cũng vừa nói rồi, bất luận huynh và Chủy công tử tiến triển thành quan hệ gì, ngài ấy cũng ủng hộ và chúc phúc. Nhưng, chuyện của Chủy công tử, cũng chỉ có Giác công tử có thể làm chủ. Nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ, cửa ải là Giác công tử cũng không dễ dàng thông qua. Trừ phi, huynh có thể bảo đảm huynh có khả năng bảo vệ Chủy công tử, cũng có quyết tâm tới cùng, cho dù đối địch với thiên hạ cũng muốn đầu bạc răng long với Chủy công tử. Ta đã nói tới đây, chắc đã đủ để huynh hiểu được ý nghĩa, cũng hiểu được lập trường của Chấp Nhẫn đại nhân."

Dứt lời, Kim Phồn cung kính hành lễ với Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão, chắp tay tạ lỗi, "Chấp Nhẫn đại nhân quan tâm tất loạn, giọng điệu kích động, vì quá gấp gáp, lời nói cũng thiếu suy xét. Mong hai vị không phiền lòng, cũng đừng sinh ra hiềm khích. Dù sao tâm tính của Chấp Nhẫn đại nhân thế nào, ta nghĩ, toàn bộ Cung môn đều biết."

Nói xong, Kim Phồn không nhịn được nhẹ nhàng cười, muốn làm dịu đi bầu không khí nặng nề

Thấy Kim Phồn đều cho bậc thang bước xuống, Nguyệt trưởng lão cũng không phải là một người không có nhãn lực

Hắn cũng nhanh tay chắp tay đáp lễ, nhẹ giọng giảng hòa với Kim Phồn và Cung Tử Vũ, "Vừa rồi ta gấp gáp bảo vệ Tuyết Trùng Tử, giọng điệu cũng có chút kích động, mong hai vị đừng trách."

Lúc này, Kim Phồn nhanh chóng ra hiệu cho Cung Tử Vũ, ý bảo đối phương nhanh chóng phối hợp, hôm nay lời nói cũng quá phận rồi

Cung Tử Vũ đương nhiên tiếp nhận được tín hiệu của Kim Phồn, khẽ thở dài, cung kính lễ độ, giọng nói tràn đầy thành tâm, "Hôm nay quả thực là ta mạo phạm, mong các huynh đừng để trong lòng. Xin lỗi."

Mọi người không hẹn mà cùng đưa mắt về phía Tuyết Trùng Tử không nói một lời, cho rằng chờ Tuyết Trùng Tử cũng khách khí vài câu, kết thúc chuyện này, nhưng ai nghĩ tới lực chú ý của Tuyết Trùng Tử không ở trong cuộc nói chuyện có qua có lại này của bọn họ, suy nghĩ vẫn dừng lại ở những lời vừa rồi của Cung Tử Vũ

Chỉ thấy Tuyết Trùng Tử nhìn chằm chằm tới chỗ Cung Viễn Chủy, nhẹ nhàng nói, "Cung Viễn Chủy vì cứu ta mà nguyên khí đại thương, mong Chấp Nhẫn đại nhân để tâm chăm sóc nhiều hơn. Quan hệ của ta và hắn vẫn chưa chính thức tiến triển tới mức cần các huynh lo lắng, chờ sau khi ta quay về núi sau, Cung môn bất luận là núi trước hay núi sau đều quay về như cũ, không có gì thay đổi. Về phần sức khỏe của ta, trong lòng ta đều biết. Bất luận sau này chưa khỏi hay không, đều là chuyện của ta, ta đương nhiên sẽ không liên lụy tới Cung Viễn Chủy nữa. Còn có một chuyện...."

Tuyết Trùng Tử ở trong ánh mắt của mọi người, chậm chạp không nói tiếp

Cung Tử Vũ có chút buồn bực lại tò mò, không nhịn được hỏi theo, "Còn có chuyện gì ?"

Ánh mắt Tuyết Trùng Tử vẫn tập trung trên người Cung Viễn Chủy, trầm mặc một lúc, mới nhẹ giọng giao hẹn, "Còn có một chuyện, muốn xin Chấp Nhẫn đại nhân thay ta chuyển lời cho Giác công tử. Nói, Tuyết Trùng Tử ta lúc này giao hẹn dưới sự chứng kiến của Chấp Nhẫn đại nhân, nếu sau này có thể tiếp tục duyên phận với Cung Viễn Chủy, chỉ cần hắn cũng có chân tình với ta, vậy ta nhất định cố gắng giành lấy, mãi không phụ hắn. Tới lúc đó, ta nhất định để bản thân xứng với hắn, vẫn hy vọng các huynh thành toàn."

Nói xong lời này, Tuyết Trùng Tử lưu luyến nhìn Cung Viễn Chủy ngủ, khoảng cách giữa bọn họ không gần không xa, nhưng Cung Tử Vũ đứng giữa, lại giống như cách vạn dặm xa xôi

Mà Tuyết Trùng Tử vừa nói lời này, Kim Phồn coi như thở ra một hơi, Nguyệt trưởng lão cũng rốt cuộc lộ ra ý cười vui mừng

Nguyệt trưởng lão biết, đây không chỉ là một lời giao hẹn, càng giống như phần mở đầu cho Tuyết Trùng Tử một lần nữa dấy lên ý chí sống

Đây không phải là kết thúc, mà là một sự bắt đầu

----------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro