Chương 81

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xin Chủy công tử đừng làm khó." Kim Phục nói

Cung Viễn Chủy nghe cũng không tức giận nhiều, nghĩ chắc cũng đã sớm hiểu rõ trong lòng

Kim Phục vốn là một người trung thành, nhưng người hắn thật lòng thề sống chết nguyện trung thành mãi mãi cũng là Cung Thượng Giác

Cung Viễn Chủy nhìn chằm chằm Kim Phục, có lẽ bị nhìn tới mất tự nhiên, Kim Phục cũng chỉ có thể bất đắc dĩ quỳ xuống, cầu tình, "Chủy công tử, ngài có thể phạt ta. Nhưng ta vẫn không thể giấu Giác công tử. Mong ngài thứ lỗi."

Cung Viễn Chủy bĩu môi, biểu tình trên mặt cũng có chút mất tự nhiên

Trong chớp mắt, khí tức hung dữ trên người biến mất, thay vào đấy là vui vẻ nhàn nhạt

"Đứng lên đi !" Cung Viễn Chủy đột nhiên thay đổi thái độ

Kim Phục lén nhìn vài phần, chắc chắn Cung Viễn Chủy không phải đang cố tình nói kháy, cũng cung kính nghe theo

Kim Phục đi theo bên cạnh Cung Thượng Giác nhiều năm, cũng phụng dưỡng Cung Viễn Chủy nhiều năm, trong lòng ít nhiều cũng nắm bắt được tính khì âm trầm bất định của Cung Viễn Chủy

Chỉ thấy Cung Viễn Chủy lúc này mang theo ý cười ôn hòa, thưởng thức lệnh bài của cung chủ Tuyết cung trong tay, vuốt ve thích thú không rời

Cung Viễn Chủy xoay người đi tới bên bàn ngồi xuống, có lẽ trong phòng ấm áp hơn nhiều, tuyết trắng lưu lại trên người lúc vừa rồi cậu ra ngoài cũng không biết từ lúc nào thành vệt nước lạnh như băng

Kim Phục có chút lo lắng, ôn nhu nói, "Chủy công tử, ngài vừa rồi ra ngoài không chú ý giữ ấm, có cần ta bảo người nấu chút trà gừng khử hàn cho ngài không ? Phòng một chút luôn tốt hơn, đừng để bị lạnh."

Cung Viễn Chủy khẽ kéo khóe môi, trên mặt lộ ra ý cười không rõ thâm ý, "Không cần phiền phức, ta tự hiểu sức khỏe của ta."

"Nhưng, công tử ----"

"Kim Phục !" Cung Viễn Chủy đột nhiên gọi

"Có ta."

Chỉ nghe thấy Cung Viễn Chủy chậm rãi nói, "Ngươi cũng biết vì sao ta vừa rồi đổi chủ ý, bảo ngươi ở lại nghe cuộc nói chuyện giữa ta và Tuyết công tử không ?"

Nghe lời này, giống như Cung Viễn Chủy ban đầu vốn cũng không muốn cho Kim Phục nghe

Kim Phục hơi nhíu mày, quả thực không biết vừa rồi Cung Viễn Chủy có ý gì

Thấy Kim Phục trầm mặc không nói, Cung Viễn Chủy tự giải thích, "Kỳ thực chỉ có hai lý do. Thứ nhất, ta không chắc chắn Tuyết Lượng rốt cuộc muốn làm gì, cảm thấy có ngươi ở đây, có thể để ngươi đúng lúc nhắc nhở ta. Thứ hai, ngươi thực sự không phải là người ngoài. Ta thậm chí cảm thấy ca ca bảo ngươi trông chừng ta, nếu ngươi có thể thuật lại tất cả mọi chuyện với ca ca, cũng không phải là chuyện xấu."

Kim Phục nhất thời nghẹn lời, chỉ đứng lặng tại chỗ không động đậy

Cung Viễn Chủy nói tiếp, "Bất luận ta làm cái gì, ta chỉ hy vọng ca ca có thể yên tâm, không muốn để huynh ấy phiền lòng, càng không bằng lòng thêm phiền não cho huynh ấy. Ngươi quá thành thật, cũng không biết nói dối, ca ta nói gì nghe nấy. Nếu ta không cho ngươi ở đây, ta chỉ sợ ngươi cũng sẽ báo cáo đúng sự thật, ca ta sẽ càng suy nghĩ nhiều. Cho nên, ta giữ ngươi lại, ngươi tận mắt thấy ta gặp ai, nói cái gì."

"Chủy công tử...." Kim Phục hơi thở dài, dường như cũng không biết nên đáp lại thế nào

Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng cười, trái lại thản nhiên mở miệng nói, "Giống như tối qua ta tâm huyết dâng trào viết thư, không phải cũng bảo ngươi ở bên cạnh xem sao."

Kim Phục mím môi, theo bản năng cúi đầu xuống

Cung Viễn Chủy nhún vai, nhấc mắt nhìn Kim Phục một cái, ôn nhu nói, "Ngươi lớn hơn ta, lại quanh năm ở bên cạnh ta và ca ta, một lòng trung thành với chúng ta. Rất nhiều chuyện người ngoài không biết, chỉ cần liên quan tới ta và ca ta, ngươi dường như đều biết hết. Tính cách, tác phong của ta và ca ta thế nào, ngươi cũng biết rõ. Cho nên, Kim Phục, ta rất hiếu kỳ muốn hỏi...."

Kim Phục bị Cung Viễn Chủy nhìn tới mất tự nhiên, lúc này Cung Viễn Chủy lại cố tình kéo dài âm cuối, tràn ngập cảm giác săm soi

Kim Phục chần chờ một chút, nhưng vẫn kiên trì đáp, "Nếu có chuyện muốn hỏi, xin Chủy công tử cứ nói, đừng ngại."

Cung Viễn Chủy nhẹ nhàng gật đầu lại cười, nhưng trong nụ cười này mang theo ưu sầu, thậm chí có chút âm trầm, "Ta chỉ muốn hỏi, nếu ca ta biết lệnh bài của Tuyết cung bây giờ ở trong tay ta. Huynh ấy.... sẽ nghĩ thế nào ?"

Kim Phục dừng lại, không nhịn được nhắm mắt trầm tư

Sau đấy, hắn mở mắt, thái độ vẫn cung kính, nhưng trên mặt cũng không thấy ý cười ôn hòa như bình thường

Kim Phục hơi gật đầu, mới nói ra suy nghĩ của mình

Nhưng hắn không trả lời, trái lại hỏi Cung Viễn Chủy một vấn đề khó giải

"Xin hỏi Chủy công tử có tâm tư gì với người đứng đầu Tuyết cung, Tuyết Trùng Tử ?" Kim Phục hỏi

"Ừm. Đây là câu hỏi gì vậy ?" Trên mặt Cung Viễn Chủy có chút khinh thường và khó hiểu, "Sao ngươi lại bắt đầu giống ca ta, luôn thích hỏi câu kỳ quái như vậy ? Quan hệ của ta và Tuyết Trùng Tử là bằng hữu bình thường, có tâm tư gì được, đương nhiên là tình bằng hữu đơn thuần."

Kim Phục nghe vậy cũng không thở phào một hơi, chỉ thấy sắc mặt hắn nặng nề nhìn Cung Viễn Chủy, giọng điệu nhàn nhạt nói, "Nếu như vậy, vì sao công tử phải ưu phiền như thế ? Nếu thực sự là đơn thuần, đương nhiên không cần phiền não. Nếu Giác công tử biết Chủy công tử nhận lệnh bài của Tuyết cung, giống như lời ngài nói, đứng ngồi không yên, ngài và cung chủ Tuyết cung bất quá là một quan hệ bằng hữu đơn thuần, vậy.... Giác công tử cần gì phải phiền lòng ? Ngài sao lại để ý quá độ Giác công tử sẽ nghĩ thế nào về chuyện này ?"

"Sao ngươi nói tới điểm này, càng nghe càng kỳ quái." Cung Viễn Chủy có chút tức giận, nói tiếp, "Ngươi xem Tuyết Lượng kia không phải cũng cầm ngọc bội và lệnh bài của nhiều cung chủ, trưởng lão sao ! Cũng không thấy người nào giống ca ca đối với ta, dùng suy nghĩ kỳ quái chất vấn quan hệ của ta và Tuyết Trùng Tử."

Kim Phục không khỏi lắc đầu thở dài, nói thẳng, "Không phải sao. Cho nên, chuyện quay về điểm bắt đầu. Chủy công tử, nếu ngài thực sự như đơn thuần như Tuyết Lượng, cần gì phải che giấu, phiền não như vậy ? Bất quá chỉ là một lệnh bài mà thôi, nếu danh chính ngôn thuận, vậy mặc cho ai cầm cũng không có vấn đề gì, không phải sao ? Đương nhiên cũng không cần lo lắng tới người khác nói lung tung."

Cung Viễn Chủy nghe xong, không nhịn được trừng Kim Phục một cái

Không biết vì sao, rõ ràng biết Kim Phục nói thật, nhưng luôn cảm thấy có chút khó nghe

"Chủy công tử, ngài chưa từng để ý tới ánh mắt và lời đồn của người ngoài." Kim Phục nói

"Đương nhiên ! Ta cho tới bây giờ chỉ để ý tới suy nghĩ của ca ca !" Cung Viễn Chủy trả lời hợp tình hợp lý

Kim Phục gật đầu, không phủ nhận chuyện này

Nhưng hắn còn nói tiếp, "Vậy xin thứ cho thuộc hạ nhiều lời, xin hỏi Chủy công tử rốt cuộc từ lúc nào bắt đầu kiêng kỵ người ngoài, thậm chí là Giác công tử nghĩ thế nào về quan hệ của ngài và cung chủ Tuyết cung, Tuyết Trùng Tử ?"

Nghe vậy, Cung Viễn Chủy hơi ngừng lại, sững người đứng tại chỗ không nhúc nhích

Cậu bất tri bất giác nghĩ, đột nhiên cảm thấy trong lòng phiền muộn khó hiểu, giống như sau lưng cũng lạnh toát

Kim Phục nói trúng tim đen, sắc bén như đâm ra máu

Có lẽ cũng vì vậy, Cung Viễn Chủy rốt cuộc có thể đối diện trực tiếp với khúc mắc cậu cho tới nay chưa từng ý thức được

Cây ngay không sợ chết đứng

Cung Viễn Chủy từ trước tới nay không thích giải thích cho mình, cho dù bị nhiều người hiểu lầm cũng vậy

Nhưng chỉ duy nhất không hy vọng ca ca Cung Thượng Giác hiểu lầm mình....

Nhưng mâu thuẫn là, có đôi khi bằng lòng tiếp nhận cái giá của hiểu lầm, cũng không chịu để Cung Thượng Giác khó xử

Nhưng, rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào, cậu quen với chuyện không ngừng giải thích, tìm lý do cho hành động của mình, thậm chí còn có chút thừa thãi như giấu đầu hở đuôi ?

Giống như chuyện lệnh bài của Tuyết Trùng Tử

Cậu rõ ràng chỉ nhận quà đáp lễ của người khác, vì sao lại bắt đầu lo lắng ca ca, thậm chí là người ngoài nghĩ gì về mình ?

Giống như trước đây cậu xả thân cứu Tuyết Trùng Tử, lại vì sao phải hoảng hốt giấu diếm không muốn để ca ca phát hiện, thậm chí còn nghĩ cách không để ca ca và Cung Tử Vũ bọn họ trách tội Tuyết Trùng Tử ?

Đúng vậy. Rốt cuộc là bắt đầu từ lúc nào ?

Cậu trở nên càng ngày càng để tâm tới ánh mắt và suy nghĩ của người khác, thậm chí không tiếc tất cả muốn mọi người hiểu cậu và Tuyết Trùng Tử bất quá là quan hệ bằng hữu đơn thuần

"....Chủy công tử." Kim Phục một bên thấy Cung Viễn Chủy trầm tư, không nhịn được nhẹ giọng gọi

Cung Viễn Chủy hoàn hồn, thở dài một tiếng, cả người đột nhiên hữu khí vô lực, giống như mất sức sống

"Chủy công tử." Kim Phục lại gọi, giọng nói thành khẩn mang theo kiên định không thể xem nhẹ, "Giác công tử muốn chưa bao giờ nhiều, ngài ấy chẳng qua là muốn bảo vệ ngài thật tốt, không hy vọng ngài bị bất cứ tổn thương nào. Nhưng có lúc, con đường nhân sinh, ngài phải tự đi. Nhưng bất luận sau này xảy ra chuyện gì, ngài chỉ cần nhớ, Giác công tử, còn có ta, sẽ mãi mãi không bỏ lại ngài."

"....Sao đột nhiên nói những cái này...." Cung Viễn Chủy lẩm bẩm một tiếng, nhưng kỳ thực trong lòng cậu chỉ cảm thấy ấm áp

Nhìn Cung Viễn Chủy có chút ngượng ngùng, Kim Phục không nhịn được khẽ cười, "Dù sao ngài chưa thành niên, nhưng tài năng đã bộc lộ, sớm trở thành người đứng đầu một cung. Tâm tư ngài tinh tế, trưởng thành hơn đồng lứa rất nhiều. Đáng tiếc cũng vì như vậy, Giác công tử mới có thể lo lắng như thế. Chủy công tử, có lẽ ngài không biết, ngài trưởng thành sớm có thể đối với Cung môn mà nói là chuyện tốt, lại hoàn toàn cũng là chuyện phiền não nhất của Giác công tử."

Cung Viễn Chủy thoạt nhìn có chút buồn bực, yếu ớt hỏi, "Trưởng thành sớm chẳng lẽ không tốt sao ? Ta hận không thể lập tức thành niên, như vậy có thể giúp ca ca chia sẻ càng nhiều trách nhiệm."

Kim Phục lại khẽ lắc đầu, không nhịn được cảm thán, "Nhưng bất đắc dĩ trưởng thành sớm đi đôi với yêu sớm, mối tình đầu sợ cũng sẽ mang theo tai họa ngầm."

"Không đúng, ngươi vừa nói cái gì ?!" Cung Viễn Chủy có chút khiếp sợ, trái lại chưa từng nghĩ những từ này sẽ phát ra từ Kim Phục luôn nghiêm túc

Hơn nữa, chờ, chờ chút, sao Kim Phục lại nói những lời này với cậu ?!

Cung Viễn Chủy mở to mắt, đột nhiên có chút khó có thể tin được

Cậu theo bản năng nắm chặt lệnh bài của Tuyết cung trong tay, kinh ngạc tới chấn động, ngây thơ, hoang mang giống như đoán được cái gì đấy, lại dường như khó có thể hiểu được

"Đây, đây.... Không đúng. Ta, ta lúc nào.... có cái này.... ?" Cung Viễn Chủy mơ hồ, bộ dạng hoài nghi nhân sinh, thực sự không hiểu được mình rốt cuộc đã làm cái gì, sao cuộc nói chuyện của mình và Kim Phục trở nên kỳ quái như vậy ?

Kim Phục dường như cũng bất tri bất giác nhận ra mình ăn nói vụng về, đại khái là trong lúc vô tình lại lỡ miệng

Hắn vội vàng cúi đầu chắp tay bồi tội, "Vừa rồi bất quá là thuộc hạ hồ ngôn loạn ngữ, mong Chủy công tử đừng trách cứ. Cũng khẩn cầu Chủy công tử vạn nghìn lần đừng để những lời này trong lòng."

Cung Viễn Chủy lúc này đầu óc dừng hoạt động, thực sự có chút hỗn loạn tới đau đầu. Cậu lộ vẻ khó xử, dường như cảm thấy có chút phiền não

Cung Viễn Chủy nghĩ lại lời Kim Phục, trong lòng càng ưu phiền

Cậu thậm chí không quá chắc chắn, những lời xa lạ Kim Phục nòi này, rốt cuộc có cùng một nghĩa với cậu hiểu không

Còn nữa, cái gì mà trưởng thành sớm, yêu sớm, thậm chí là mối tình đầu, rốt cuộc có liên quan gì với cậu ?!

Bên cạnh cậu rõ ràng ngay cả một nữ nhân môn đăng hộ đối cũng không có, bình thường tiếp xúc không phải là người của Cung gia thì là hạ nhân, quanh đi quanh lại cũng chỉ có mấy người này !

Huống hồ cậu cũng chưa thành niên, căn bản ngay cả cơ hội tuyển dâu cũng không có !

A, không đúng, sao càng ngày càng lệch quỹ đạo vậy

Cung Viễn Chủy tự suy nghĩ miên man, lại giống như bị suy nghĩ của mình làm cho lạnh run tới rụt người một cái

Sau đấy, cậu không nhịn được lẩm bẩm, "Hừ ! Nữ nhân xinh đẹp và thông minh chẳng là gì với ta, ta không thèm nhìn vào trong mắt. Huống hồ ca ta từng nói rồi, nữ nhân càng xinh đẹp thì càng nguy hiểm ! Cho nên so với nữ nhân xinh đẹp, ta càng thích giao tiếp với kỳ tài thiên phú dị bẩm hơn ! Muốn làm mối tình đầu của ta ? Nực cười ! Ít nhất cũng phải có tài năng như Tuyết Trùng Tử thiên tài võ học mới đủ khiến ta động tâm chứ !"

Cung Viễn Chủy tự lẩm bẩm không ngừng, có lẽ căn bản không ý thức được mình đang nói cái gì

Nhưng giọng của cậu tuy nhỏ, lại bị Kim Phục bên cạnh nghe không sót một chữ

Chỉ thấy gương mặt Kim Phục hoảng sợ, giống như mới phát ra chuyện kinh thiên động địa gì

"Kim Phục, ngươi không sao chứ ?" Cung Viễn Chủy không nhịn được buồn bực hỏi

Lúc này Kim Phục hít một hơi lạnh, không nhịn được thầm kêu khổ

Hơi bình phục tâm tình, Kim Phục run rẩy, chần chờ mở miệng, "Chủy công tử, những lời ngài vừa nói...."

"Ta nói sai cái gì sao ?" Cung Viễn Chủy không hiểu

Kim Phục lúc này bộ dạng không còn gì luyến tiếc

Hắn hữu khí vô lực, thực sự không muốn tiếp tục chủ đề này nữa

Lại không nghĩ tới Cung Viễn Chủy vì thấy bộ dạng hắn kỳ quái mà bắt đầu tự hồi tưởng lại cậu vừa nói cái gì

Cứ như vậy, Cung Viễn Chủy thấp giọng lẩm bẩm, lặp lại một lần lời mình trong lúc vô tình nói ra

Sau đấy, Cung Viễn Chủy trì độn cũng rốt cuộc bất tri bất giác nghĩ tới chuyện gì đấy bất ổn

Một lúc lâu sau, Cung Viễn Chủy rốt cuộc ra một kết luận

"A ~ ! Hóa ra tiêu chuẩn tuyển dâu lý tưởng của ta là loại thiên tài như Tuyết Trùng Tử !"

Kim Phục lúc này đã không còn lời nào để nói, thậm chí khó hiểu đột nhiên đồng cảm cho vị cung chủ Tuyết cung ở núi sau ---- Tuyết Trùng Tử

Trời mới biết người mấy ngày nay luôn thầm đối chọi với Cung Thượng Giác, thậm chí với cả Cung môn, nhưng kết quả cư nhiên là Cung Viễn Chủy chưa thông suốt, cũng không biết y hao hết tâm tư như vậy rốt cuộc có đáng hay không

Nhưng sau đấy, nghĩ đi nghĩ lại, Kim Phục cũng có chút thầm cảm thấy may mắn

Cũng may Cung Viễn Chủy chưa thông suốt, không thì sau này cung chủ Tuyết cung xảy ra chuyện gì không hay, cũng không biết Cung Viễn Chủy sẽ làm ra chuyện gì

Người đáng thương nhất đại khái còn có công tử Cung Thượng Giác nhà hắn

Dù sao Cung Thượng Giác phí tâm phí sức như vậy, kết quả không phải cũng chỉ mong đệ đệ Cung Viễn Chủy bình an vô sự, sống vô ưu vô lo sao

Kim Phục không nhịn được thở dài

Cung Viễn Chủy thấy vậy chỉ cảm thấy nghi hoặc khó hiểu. Cậu buồn bực liếc Kim Phục một cái, "Ngươi lại làm sao ?"

"Chủy công tử yên tâm, thuộc hạ không sao." Kim Phục ra vẻ bình thường, nói

Kim Phục mệt lòng, Kim Phục không nói

"Có lúc vô tri cũng là một sự hạnh phúc, Chủy công tử."

"Đúng rồi, không cần ngươi đưa thư nữa." Cung Viễn Chủy đột nhiên nói như vậy, "Thư đưa cho Tuyết Trùng Tử, ta cũng để vào trong túi đưa cho Tuyết Lượng rồi."

--------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro