Chương 88

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Suy nghĩ của Cung Viễn Chủy rất đơn giản, cậu nghĩ nếu mọi người đều định gạt cậu, vậy tự cậu đi hỏi thăm tin tức chỉ sợ cũng không có tiến triển thực chất nào

Nhưng bây giờ thái độ của Vân Vi Sam rất chân thành, ở lại chỗ Vân Vi Sam không chừng còn có thể nhận được càng nhiều tin tức về Tuyết Trùng Tử

Còn nữa, Cung Viễn Chủy thầm nghĩ, cậu kỳ thực cũng còn có rất nhiều chuyện muốn lĩnh giáo Vân Vi Sam

Dù sao Vân Vi Sam cũng là tân nương từ ngoài vào, hành động cử chỉ tương đối giống với người thường, hoàn toàn khác với phần lớn người trong Cung môn đều chỉ biết lấy cớ có lệ với Cung Viễn Chủy, đối đãi với Cung Viễn Chủy như tiểu hài tử

"Bọn họ đều nói giấu ta chuyện Tuyết Trùng Tử ở núi sau là vì muốn tốt cho ta, nhưng chỉ có cô chịu nói chân tướng với ta. Vân Vi Sam, cô sợ những người khác trách tội không ?" Cung Viễn Chủy đột nhiên hỏi như vậy

Vân Vi Sam nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười

Nàng lắc đầu, kiên định nói, "Ta cả đời này chỉ làm chuyện ta tán đồng. Cho dù trước kia lúc còn ở Vô Phong, ta liều chết, cũng chỉ làm chuyện mình tán đồng. Trước đây, ta muốn bảo vệ muội muội Vân Tước, coi muội ấy là chính, chỉ cần có thể bảo vệ muội ấy, chỉ cần muội ấy cần ta, ta có thể sống vì muội ấy, bất luận dùng cách gì, cũng không ngại trả giá. Ta chỉ làm chuyện ta tán đồng, mặc kệ đúng sai cũng vậy, ta cũng bằng lòng gánh trách nhiệm vào người. Tương tự, ta nói với đệ chân tướng chuyện này, cũng là vì ta cảm thấy đệ có quyền được biết. Ta tán đồng chuyện này, cho nên, ta không chùn bước mà lựa chọn. Cho dù sau này Chấp Nhẫn bọn họ muốn trách tội, ta cũng toàn lực gánh vác, không oán không hận."

Vân Vi Sam cúi đầu nhìn chén trà trong tay, giống như đang hồi tưởng, cũng giống như đang thương tiếc

Nàng chậm rãi nói tiếp, "Chủy công tử, đệ đã không phải là tiểu hài tử nữa, ta cảm thấy điểm xuất phát của Chấp Nhẫn bọn họ mặc dù tốt, lại quá thành kiến, cố chấp. Bọn họ có lập trường của mình, đều tự cho rằng là tốt cho đệ, cho nên kiên trì không nói chân tướng với đệ, muốn để đệ không biết chuyện gì. Tuy bọn họ đều là vì bảo vệ đệ, nhưng trong lòng ta, ta từ đầu tới cuối đều cho rằng.... đệ có quyền được biết, cũng có quyền làm chủ. Đương nhiên, đệ cũng có trách nhiệm phải gánh vác hậu quả. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cuộc sống của mình, mỗi người cũng nên gánh vác trách nhiệm cuộc sống của mình. Không liên quan tới tuổi tác, phàm là lựa chọn, đều nên chịu trách nhiệm về hậu quả. Giống như chuyện của Vân Tước và Nguyệt trưởng lão...." Vân Vi Sam nói tới đây, ngậm nước mắt cười

"Thôi, chuyện quá khứ không nhắc lại nữa. Cuộc sống vốn vô thường, nào có ai có thể biết trước được tương lai và kết cục của mình." Giọng Vân Vi Sam tràn ngập bi thương

Cung Viễn Chủy yên lặng nhìn nàng, đột nhiên có chút đồng cảm mà khó chịu

Cung Viễn Chủy hai mắt phiếm đỏ kỳ thực cũng không quá quen với chuyện của Vân Vi Sam và nghĩa muội của nàng, nhưng không hiểu sao nghĩ tới ràng buộc giữa cậu và Cung Thượng Giác

Cung Viễn Chủy nhớ tới buổi tối mình lần đầu nhìn thấy Vân Tước kia, không khỏi có chút cảm thán

Lúc đấy cậu cũng không biết Vân Tước, chỉ là vì nhận ra có thích khách lẻn vào liền hạ độc đả thương đối phương

Nhưng sau này, lại không nghĩ Vân Tước sẽ có một đoạn tình cảm ngược luyến tàn tâm với Nguyệt trưởng lão

Nghĩ tới đây, luôn cảm thấy chuyện trên thế gian giống như Vân Vi Sam nói, vô thường không nói trước được

Sống hay chết thì có là gì ?

Nếu đã tới thế gian này, có thể lưu lại dấu chân, khiến người mong nhớ tưởng niệm, cảm thấy dường như cũng không uổng cuộc sống này

Lúc này Cung Viễn Chủy luôn cảm thấy mình nên nói gì đấy, Vân Vi Sam bi thương lây sang cho cậu, cũng khiến Cung Viễn Chủy trở nên đa sầu đa cảm

"Cô đừng đau lòng. Nếu muội muội cô còn sống.... Cô ấy cũng sẽ hy vọng cô sống vui vẻ." Cung Viễn Chủy đột nhiên an ủi

Mặc dù có chút sững người, Vân Vi Sam vẫn nhẹ giọng nói cảm ơn

Vẻ ưu sầu trên mặt Cung Viễn Chủy quanh quẩn không hết, bất tri bất giác lại nghĩ tới Tuyết Trùng Tử

Vân Vi Sam nhìn thấu cậu, ôn nhu nói, "Kỳ thực đệ có suy nghĩ thế nào về Tuyết Trùng Tử, trong lòng đệ chắc là đã có đáp án. Đúng không ?"

Cung Viễn Chủy thở dài một hơi, không nhịn được thấp giọng nói, "Ta hy vọng y tiếp tục sống...."

"Sau đó thì sao ?"

"Sau đó ?" Cung Viễn Chủy có chút buồn bực

Vân Vi Sam nhẹ nhàng cười, kiên định nói, "Đúng, sau đó. Tương lai của đệ và Tuyết Trùng Tử."

"Sẽ có tương lai sao ?" Cung Viễn Chủy rất nghi hoặc

"Nếu đệ có niềm tin, nhất định sẽ có tương lai. Nhưng nếu đệ không quan tâm, cần gì phải để trong lòng, còn khiến mình trở nên ưu phiền như vậy ? Tội gì phải thế." Vân Vi Sam nói

Cung Viễn Chủy dường như lại bị lời của Vân Vi Sam làm cho mơ hồ

Nghĩ đi nghĩ lại, Cung Viễn Chủy chỉ nhẹ nhàng hỏi, "Lần trước ta dùng ám khí làm tổn thương cô, cô chạy tới Tuyết cung ở núi sau. Lúc đấy, cô làm thế nào lấy được giải dược ? Núi trước và núi sau, có phải còn có một thông đạo khác có thể đi không ?"

Vân Vi Sam nhìn thấy suy nghĩ của Cung Viễn Chủy, không khỏi có chút sầu lo, "Chủy công tử, nếu đệ tới tìm ta nói chuyện, ta đương nhiên hoan nghênh. Nếu đệ muốn ở đây cùng ta chờ tin tức của núi sau, ta đương nhiên cũng sẽ không từ chối. Chỉ bất quá, nếu đệ muốn từ chỗ ta lấy được tin tức về thông đạo để tự lén đi núi sau tìm Tuyết Trùng Tử.... Ta sẽ không thể giúp đệ."

"Vì sao ? Cô không phải từng nói, cô chỉ làm chuyện cô tán đồng sao ?"

"Ta quả thực chỉ làm chuyện ta tán đồng. Nhưng vấn đề là, ta cũng không tán đồng để đệ lén đi tìm Tuyết Trùng Tử." Vân Vi Sam thấy Cung Viễn Chủy nghi hoặc, không nhanh không chậm nói tiếp, "Giác công tử không quan tâm chuyện trước đây, coi ta như người nhà. Ta đương nhiên cũng coi huynh ấy như huynh trưởng, không muốn làm chuyện khiến huynh ấy khổ sở, phiền lòng. Giúp đệ đi núi sau, là trăm triệu lần không thể."

Cung Viễn Chủy không nghĩ tới thái độ Vân Vi Sam từ chối cậu kiên quyết như vậy, không khỏi ngẩn người

Vân Vi Sam, "Chủy công tử, ta có thể giúp đệ nhận ra tình cảm của mình đối với Tuyết Trùng Tử thế nào, là vì ta đồng cảm, cũng muốn giúp Tuyết Trùng Tử, giúp đệ hiểu rõ, đồng thời cũng coi như là giúp Giác công tử. Có những lời, Giác công tử sẽ không nói với đệ, những người khác càng không cần nói. Nhưng nếu đệ tiếp tục như vậy, sẽ chỉ khiến rất nhiều người khổ sở. Ở chỗ đệ không nhìn thấy, mâu thuẫn giữa các cung chủ núi trước và núi sau, cũng vì mối quan hệ mập mờ của đệ và Tuyết Trùng Tử mà dần trầm trọng thêm. Cho dù bọn họ ở ngoài thoạt nhìn có lễ có nghĩa, nhưng phía sau, nếu mâu thuẫn này giải quyết muộn hơn một chút, cũng sẽ chỉ càng ngày càng nghiêm tọng. Ta đã là người của Cung môn, đương nhiên không hy vọng nhìn thấy Cung môn trở nên như vậy, các cung hiềm khích, kiêng kỵ, làm tổn thương lẫn nhau."

"Ta nói rồi, ta không ủng hộ chuyện bọn họ giữ bí mật với đệ. Vì ta cảm thấy...." Vân Vi Sam thở dài một tiếng, lại nói, "Cho dù đệ chưa thành niên, nhưng nên tiếp nhận trách nhiệm của mình. Huống hồ, những mâu thuẫn này từ đệ mà ra. Tuyết Trùng Tử tâm duyệt đệ, đây đã là chuyện rõ ràng. Mà đệ bất tri bất giác cũng trở thành người có lỗi. Ca ca của đệ vì bảo vệ đệ không bị tổn thương, thà không tiếc bất cứ giá nào cũng muốn đệ tiếp tục không hay biết gì. Giác công tử cho rằng làm như vậy là tốt nhất với đệ, Chấp Nhẫn vì lo lắng cho Giác công tử, đương nhiên cũng lựa chọn không nói chân tướng cho đệ. Nhưng tiếp tục như vậy cũng không phải là chuyện tốt cho bất cứ ai."

Vân Vi Sam lắc đầu, nhìn Cung Viễn Chủy sững người, không nhịn được tiếp tục khuyên nhủ, "Chủy công tử, đệ bây giờ tâm tình phức tạp, ta có thể hiểu. Nhưng, không cho đệ đi núi sau, không chỉ suy nghĩ cho Giác công tử, cũng là cho đệ và Tuyết Trùng Tử. Ở điểm này, ta hiểu Giác công tử, cũng tán đồng hoàn toàn với suy nghĩ của huynh ấy."

"Có ý gì ?" Cung Viễn Chủy nhíu mày hỏi, "Cô cảm thấy ca ta.... nghĩ thế nào ?"

Vân Vi Sam liếc cảnh tuyết ngoài cửa sổ, chậm rãi trả lời, "Trên đời này, có những người cho dù yêu nhau, cũng nhất định hữu duyên vô phận. Giống như Vân Tước và Nguyệt trưởng lão. Nếu như nói, Tuyết Trùng Tử là người định mệnh của đệ, vậy mặc kệ thế nào cũng quay về chung một chỗ. Sao đệ không thử chờ xem ?"

"Nhưng nếu Tuyết Trùng Tử thực sự xảy ra chuyện gì không may ----"

"Vậy cũng thể hiện, y có thể từ đầu cũng không phải là người thích hợp với đệ." Giọng của Vân Vi Sam đột nhiên nghẹn ngào, nụ cười trên mặt mang theo chút tự giễu châm chọc, "Cái gì mà không quan tâm tới thiên trường địa cửu, chỉ cầu hiện tại, ta cũng từng nghĩ vậy, nhưng bây giờ ta cũng không tán đồng. Suy nghĩ này kỳ thực rất ích kỷ, chẳng lẽ Chủy công tử không cảm thấy như vậy sao ? Đệ xem sau khi Vân Tước mất, Nguyệt trưởng lão trở thành thế nào. Chẳng lẽ, đệ cũng muốn giống Nguyệt trưởng lão sao ? Đây là điều Giác công tử lo sợ, cũng là điều Chấp Nhẫn lo lắng."

Vân Vi Sam lại nói, "Về công về tư, ta cũng không hy vọng đệ trở nên giống Nguyệt trưởng lão. Cho nên, nếu Tuyết Trùng Tử nhất định hữu duyên vô phận với đệ, vậy ta hy vọng đệ có thể đừng cưỡng cầu, buông tha đoạn tình cảm này đi ! Đừng đi núi sau nhìn thấy cảnh sinh ly tử biệt, lưu lại tiếc nuối quá nhiều, bị bóng ma bao phủ cả quãng đời còn lại. Mà nếu Tuyết Trùng Tử thực sự không chống đỡ được, còn khiến đệ áy náy, trở thành chấp niệm không thể gỡ bỏ, không thể ngủ yên."

Cung Viễn Chủy cả người trầm lặng, sắc mặt cậu phức tạp, nhưng dường như bình tĩnh lại không ít

Vân Vi Sam tiếp tục uống trà như chưa từng có gì xảy ra

Mãi tới khi Cung Viễn Chủy tự chủ động mở miệng lần nữa

"....Cô cũng thật ích kỷ." Cung Viễn Chủy nói

Vân Vi Sam không khỏi ngẩn người, nhấc mắt nhìn

Chỉ thấy ánh mắt Cung Viễn Chủy ngậm nước, hung dữ trừng cô như đang lên án

"Tình yêu của muội muội cô, Vân Tước và Nguyệt trưởng lão, tuy ngắn ngủi, nhưng cũng coi như là đáng giá cả đời. Ta tin, hai bọn họ chưa từng hối hận đã gặp đối phương, yêu đối phương. Cho dù thời gian ngắn, kết cục bi thương...." Giọng nói của Cung Viễn Chủy dần mang theo tức giận, chất vấn, "Cô dựa vào đâu mà nói rằng tình yêu của bọn họ là ích kỷ ? Ta trái lại cảm thấy, có thể yêu một người, cũng có thể được người yêu, kỳ thực rất hạnh phúc. Luôn tốt hơn là cả đời sống trong mơ hồ, không phải sao ? Một đời ngắn ngủi, bọn họ có thể lưu lại ký ức đẹp nhất trong sinh mệnh của nhau, vậy là đã đủ rồi."

"Ta là tỷ tỷ của Vân Tước. Chủy công tử, đệ biết không ? Tình thân là thứ tình cảm không nói đạo lý nhất trên đời này. Ta yêu thương Vân Tước, đương nhiên đau lòng cho muội ấy không được chết yên, còn phải liên lụy tới mối tình chân thành của muội ấy là Nguyệt trưởng lão vì vậy mà sớm bạc đầu, vì tình mà u uất.... Ta biết tính tình của Vân Tước, hài tử thiện lương như muội ấy, nếu nhìn thấy Nguyệt trưởng lão vì mình mà trở nên như vậy, muội ấy chắc chắn hối hận không nguội. Có một số chuyện, ta tự làm tự chịu. Nhưng nếu là chuyện của Vân Tước, ta cũng không muốn nói chút đạo lý nào. Giác công tử là huynh trưởng của đệ, huynh ấy biết rõ tính tình của đệ, cũng nhìn thấu nỗi khổ trong tình cảm. Huynh ấy không muốn đệ chịu khổ, một lòng chỉ muốn bảo vệ đệ, giống như ta muốn liều mạng bảo vệ Vân Tước. Tình thân kỳ thực là thứ tình cảm không nói lý, độc đoán nhất sao ? Mong Chủy công tử hiểu cho dụng tâm lương khổ của người làm tỷ tỷ và huynh trưởng như ta và Giác công tử. Đệ và Vân Tước có chấp nhất của mình, ta và Giác công tử làm tỷ tỷ và huynh trưởng, đương nhiên cũng có chấp nhất và trách nhiệm của chúng ta. Chúng ta không hy vọng đệ giống như Nguyệt trưởng lão, cũng không hy vọng Tuyết Trùng Tử giống như Vân Tước. Đệ nói ta ích kỷ, ta nhận. Nhưng vậy thì sao ? Ta nói rồi, ta cả đời này chỉ làm chuyện ta tán đồng."

Cung Viễn Chủy không nói lại Vân Vi Sam, khí thế nhất thời giảm đi vài phần

Vân Vi Sam nói tiếp, "Lúc hai bên căng thẳng, giống như chúng ta bây giờ, luôn cần một bên lui bước. Theo ta biết, trước đây đệ và Giác công tử cãi nhau một trận, Giác công tử đã bị ép lui bước."

Cung Viễn Chủy nghe vậy, khó có thể trả lời, cậu trừng Vân Vi Sam, không biết đối phương rốt cuộc lại muốn nói cái gì

Vân Vi Sam lại cầm ấm trà, rót đầy chén không cho mình

"Ta không muốn giúp đệ đi núi sau. Nhưng nếu Giác công tử bây giờ không cưỡng chế ngăn cản đệ làm chuyện gì, ta nghĩ cho dù đệ đi núi sau, thị vệ cũng không chắc sẽ thực sự ngăn đệ lại. Nhưng ta chỉ muốn nói, hy vọng Chủy công tử suy nghĩ kỹ càng, tự gánh hậu quả. Mỗi một chuyện đều có trả giá của nó. Nếu đệ thực sự nghĩ kỹ rồi thì phải chuẩn bị đủ tâm lý. Dù sao về công về tư, ta cũng không hy vọng đệ đi núi sau. Tuyết Trùng Tử chắc chắn cũng không hy vọng đệ vì y mà phá giới. Về phần Giác công tử.... cho dù huynh ấy muốn quản đệ, bây giờ cũng lực bất tòng tâm."

Cung Viễn Chủy rầu rĩ không vui ngồi bất động một lúc lâu

Vân Vi Sam không nhịn được ngẩng đầu thở dài, cuối cùng vẫy Kim Phục ngoài cửa, gọi đối phương vào

Kim Phục vốn đã canh chừng tới thấp thỏm, lúc này bị Vân Vi Sam điểm tên, sợ tới thiếu chút nữa hồn đều bay ra ngoài

Kim Phục cúi đầu đi vào, chỉ thấy Vân Vi Sam nói nhỏ với hắn, "Kim thị vệ, bây giờ cũng không có gì cần giấu Chủy công tử. Huynh nói tất cả chuyện huynh biết, sau đấy thế nào đều do Chủy công tử tự mình quyết định !"

"Không phải.... Đây không quá tốt đi ? Chấp Nhẫn phu nhân." Kim Phục nói

Vân Vi Sam lại nói, "Không có gì không tốt. Chuyện tới bây giờ, huynh giấu nữa cũng không có tác dụng. Lúc Giác công tử trước đây mâu thuẫn với Tuyết Trùng Tử, Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão từng nói gì với Giác công tử.... Huynh đều nói hết với Chủy công tử. Không chừng, còn có thể ngăn Chủy công tử nhà huynh lén chạy tới núi sau."

Cung Viễn Chủy càng nghe càng nghi hoặc, không khỏi tò mò, "Ta luôn cảm thấy các ngươi giấu ta rất nhiều chuyện. Bây giờ nghe Chấp Nhẫn phu nhân nói như vậy, dường như có rất nhiều chuyện ta chưa biết !"

Kim Phục, "Chủy công tử, có một số việc thực sự không cần tìm hiểu tới cùng. Ta chỉ hy vọng ngài thông cảm cho Giác công tử, đừng làm tổn thương ngài ấy nữa...."

"Hừ." Cung Viễn Chủy đã mất kiên nhẫn, hoàn toàn không muốn tiếp tục giả câm giả điếc nữa, "Kim Phục, ta lấy thân phận người đứng đầu một cung ra lệnh cho ngươi. Nói hết những thứ ngươi biết, những chuyện mà ta không biết ! Ca ta rốt cuộc làm cái gì ? Tuyết Trùng Tử và Nguyệt trưởng lão nói gì với ca ta ? Trước đây ta luôn cảm thấy ca ta kỳ quái, luôn tức giận khó hiểu. Nhưng nếu chuyện đã tới mức này, ngươi tiếp tục giấu ta cũng không có tac sdungj ! Nói cho ta biết, trước đây rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì ? Là chuyện vào lúc ca ta cấm túc ta ở Giác cung sao ? Tuy ngươi lúc đấy chưa quay về, nhưng ca ta chắc chắn sau đấy cũng sẽ nói với ngươi ! Ngươi chắc chắn biết đã có chuyện gì, đúng không ?"

Kim Phục bị hỏi tới nghẹn lời không đáo được, cuối cùng ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Vân Vi Sam, "Chấp Nhẫn phu nhân, thực sự muốn nói sao ?"

"Nói ! Đương nhiên phải nói ! Vì sao ngươi không nói ?" Cung Viễn Chủy hùng hổ

Vân Vi Sam cũng đúng lúc tiếp lời, "Kim thị vệ, huynh không hy vọng thấy Chủy công tử lén đi núi sau chứ. Nếu đã như vậy, không bằng trực tiếp nói thật cho đệ ấy. Huynh tin ta, cho dù nói chuyện này với đệ ấy cũng không sao. Trái lại, đệ ấy chắc chắn có thể thông cảm cho nỗi khổ tâm của Giác công tử. Về phần Giác công tử, ta sẽ tự giải thích với huynh ấy."

Kim Phục nghĩ tới Cung Thượng Giác lực bất tòng tâm, không khỏi có chút đau lòng

Bây giờ người trong Cung môn đều được hạ lệnh, không cần giám sát Cung Viễn Chủy quá mức, nghĩ tới Cung Thượng Giác đã biết mình không quản được, dứt khoát để mọi chuyện thuận theo tự nhiên

Nhưng, Kim Phục biết ưu sầu trong lòng Cung Thượng Giác kỳ thực chưa từng giảm

Cung Thượng Giác để tâm đệ đệ Cung Viễn Chủy như vậy, từ nhỏ tới lớn đều dụng tâm chăm sóc

Hơn nữa, Cung Thượng Giác có nguyên tắc, coi trọng gia quy của Cung môn hơn tất cả như vậy, đương nhiên sẽ không hy vọng Cung Viễn Chủy phá giới lung tung. Hơn nữa những chuyện này liên quan tới núi sau....

"Chủy công tử, muốn ta nói với ngài thì cũng được. Nhưng thuộc hạ cả gan, mong Chủy công tử đồng ý đừng hành động thiếu suy nghĩ, mọi việc đều nghĩ cho Giác công tử. Được không ?" Kim Phục cung kính nói

Cung Viễn Chủy quả thực cũng không muốn thấy Cung Thượng Giác vì cậu mà phiền lòng, đương nhiên đồng ý

"Được, ta đồng ý với ngươi. Vậy bây giờ, có thể nói rồi chứ ? Trước đây rốt cuộc từng xảy ra chuyện gì ?"

---------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro