Chương 93

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong lòng Tuyết Trùng Tử bất an

Dù sao bây giờ đã khuya, rốt cuộc ai sẽ tới sơn động của Tuyết cung, đụng nhầm vào cơ quan ?

Người xâm phạm bất luận người nào cũng vậy, đều là trong phạm vi chức trách của người trong Tuyết cung, những người như Nguyệt trưởng lão tới làm khách đương nhiên cũng sẽ không tùy tiện nhúng tay vào

Nhưng dù sao trong lòng Tuyết Trùng Tử vẫn lưu lại bóng ma mất đi Tuyết công tử, rất sợ Tuyết Lượng xảy ra chuyện gì không may

Vào lúc mình bất lực, vẫn quyết định tìm thị vệ đi nhờ cậy Nguyệt trưởng lão

Sau khi Tuyết Lượng rời khỏi phòng, Tuyết Trùng Tử cố nén khó chịu trong người, ngồi dậy gọi thị vệ canh gác bên ngoài, để bọn họ đi tìm Nguyệt trưởng lão tới

Nguyệt trưởng lão vốn nghỉ ngơi trong phòng khách, đang thiu thiu ngủ lại bị tiếng gọi gấp gáp của thị vệ đánh thức, lo lắng không biết có phải Tuyết Trùng Tử xảy ra tình huống gì không, lại chỉ nghe thấy thị vệ nói rằng cơ quan của Tuyết cung bị người đụng vào, không biết có phải có ai nhân lúc đêm khuya xâm nhập không

Nguyệt trưởng lão hơi nhíu mày, thông đạo và cơ quan bố trí trong sơn động của Tuyết cung thế nào, trong lòng hắn cũng rất rõ ràng

Nghĩ tới người xâm nhập vào sơn động của Tuyết cung vào đêm khuya cũng không phải là thích khách tầm thường mới đúng

Mặc dù có chút nghi hoặc, nhưng Nguyệt trưởng lão vẫn dặn dò thị vệ vài câu rất nhanh, để bọn họ quay về chăm sóc Tuyết Trùng Tử trước, nâng cao cảnh giác phòng ngừa vạn nhất

Lúc này Nguyệt trưởng lão một mình nhanh chóng chạy tới thông đạo, lại không nghĩ tới gặp được đoàn người Cung Viễn Chủy trên đường

"Chủy công tử ? Kim thị vệ ?! Hai ngươi sao lại ở đây ?" Nguyệt trưởng lão nhíu mày hỏi

Cung Viễn Chủy gương mặt lạnh lùng, nhưng vẫn chắp tay hành lễ với Nguyệt trưởng lão có lệ, "Bái kiến Nguyệt trưởng lão."

Thái độ của Kim Phồn lại cung kính, chân thành hơn rất nhiều, cũng cúi đầu chắp tay hành lễ, "Nguyệt trưởng lão, chuyện này.... ta phụng mệnh Chấp Nhẫn phu nhân, cùng Chủy công tử tới đây thăm Tuyết Trùng Tử."

Nguyệt trưởng lão theo bản năng liếc Tuyết Lượng một cái, chỉ thấy Tuyết Lượng hiểu ý lại gần, cũng đặc biệt ghé vào tai Nguyệt trưởng lão nhỏ giọng không biết đang nói thầm cái gì

Dù sao Kim Phồn và Cung Viễn Chủy thính lực tốt cũng không có ý định nghe lén

Vì luôn cảm thấy không phải là lời hay gì, chắc chắn là trêu chọc chiếm phần lớn, cũng tuyệt đối không thoát được cảnh quẫn bách vừa rồi

Sau một lúc, chỉ thấy sắc mặt Nguyệt trưởng lão mắt thường có thể thấy trở nên rõ ràng hơn, hắn không nhịn được trêu chọc, "Hai vị thực sự có tâm rồi.... Dù sao cũng trách đạo đãi khách của Tuyết cung không tính là tốt, ta nhất định thay các ngươi trách cứ Tuyết Trùng Tử một trận."

"Khụ khụ...." Kim Phồn cố tình ho khan vài tiếng, muốn dời đi sự xấu hổ, "Nguyệt trưởng lão, vẫn xin ngài giúp đỡ dẫn đường, trước tiên để Chủy công tử gặp Tuyết Trùng Tử một lần. Thời gian có hạn, ta bất luận thế nào, trước bình minh cũng phải mang Chủy công tử quay về núi trước."

Lúc này, Cung Viễn Chủy cũng trầm giọng hỏi, "Tuyết Trùng Tử đâu ? Y có ổn không ?"

"Chủy công tử yên tâm. Công tử nhà ta bây giờ đã tỉnh lại, tinh thần coi như không tệ, bây giờ ngài ấy đang ở trong phòng chờ tin. Vốn cho rằng có thích khách xâm nhập, nhưng không nghĩ tới là hai ngài." Tuyết Lượng nói

Nguyệt trưởng lão nhún vai, mỉm cười nói, "Không phải sao ~ Nhưng may mà người tới là hai ngươi. Kinh sợ biến thành bất ngờ, nếu Tuyết Trùng Tử nhìn thấy Chủy công tử...."

Cố tình thâm ý kéo dài âm cuối, dừng một chút, mới nói tiếp, "Còn có Kim Phồn, Tuyết Trùng Tử chắc chắn sẽ rất vui vẻ. Nghĩ tới tâm tình của y chắc chắn sẽ tốt hơn, coi như là giúp đỡ cải thiện bệnh tình của y. Có tâm rồi, đa tạ đã tới."

Dứt lời, Nguyệt trưởng lão trái lại nhìn Tuyết Lượng, giục Tuyết Lượng mang bọn họ đi gặp Tuyết Trùng Tử trước

Tuyết Lượng đang muốn nhận lệnh, lại nghe thấy Kim Phồn hỏi, "Nguyệt trưởng lão, xin hỏi Chấp Nhẫn đại nhân đang ở đâu ? Ta đúng lúc có chuyện muốn tìm ngài ấy."

"Chấp Nhẫn đại nhân vừa rồi nhận được thông báo của thị vệ, đã rời khỏi Tuyết cung quay về núi trước rồi. Ta còn cho rằng ngươi biết...." Nguyệt trưởng lão vừa trầm tư, vừa hỏi, "Ta không thể không có chút tò mò. Kim thị vệ, ngươi và Chủy công tử rốt cuộc dùng cách nào tới núi sau vậy ? Có lệnh bài sao ?"

"Thưa Nguyệt trưởng lão, lúc chúng ta tới, đương nhiên là dùng lệnh bài của Chấp Nhẫn phu nhân. Chỉ là, vì một số yếu tố, cảm thấy phải khiêm tốn mới đi mật đạo, không muốn kinh động Tuyết trưởng lão." Kim Phồn nói đúng sự thật

Nguyệt trưởng lão và Tuyết Lượng nghe vậy không nhịn được nhìn nhau, cuối cùng hiểu vì sao hai người này đường chính không đi, trái lại đi mật đạo chứa đầy cơ quan

Hóa ra cư nhiên là lén lút tới sau lưng Tuyết trưởng lão ?!

Trong lòng Nguyệt trưởng lão hiểu rõ nguyên nhân, cũng không hỏi nhiều nữa, "Chắc là vì như vậy, các ngươi mới có thể bỏ lỡ Chấp Nhẫn đi đường khác. Có lẽ như vậy cũng tốt, nếu Kim thị vệ có chuyện quan trọng muốn tìm Chấp Nhẫn, vậy quay về núi trước đi ! Về phần Chủy công tử, tạm thời ở lại đây, ta sẽ phụ trách đưa hắn quay về núi trước an toàn trước khi bình minh. Thế nào ?"

Trong lòng Cung Viễn Chủy có chút bất an, nhưng rất tán đồng với đề xuất này

Có Nguyệt trưởng lão bảo đảm, nghĩ tới sau này Tuyết trưởng lão vẫn là Cung Thượng Giác chịu trách nhiệm giải thích, chắc cũng không phải là vấn đề gì quá lớn

Cung Viễn Chủy quay đầu lại nhìn Kim Phồn, ngoài cười nhưng trong không cười nói, "Đi cùng với ngươi, mạng của ta không chịu được. Ta thấy ngươi vẫn quay về núi trước tìm Cung Tử Vũ đi ! Ta một mình ở đây là được."

"Nhưng, ta ----"

Thấy Kim Phồn dường như còn có lời muốn nói, Cung Viễn Chủy vội cắt ngang đối phương, "Được rồi, quyết định như vậy đi, ngươi có thể cút rồi."

Kim Phồn trực tiếp mơ hồ, nhưng không lay chuyển được Cung Viễn Chủy

Không nghĩ tới Nguyệt trưởng lão và Tuyết Lượng lúc này trái lại còn bất ngờ ăn ý hùa theo Cung Viễn Chủy

Tuyết Lượng, "Kỳ thực Chủy công tử ở lại cũng tốt. Tạo nghệ dược lý và y thuật của ngài ấy cao, chắc là có thể cùng Nguyệt trưởng lão cẩn thận thương lượng cải thiện cách chữa trị thế nào, như vậy cũng vô cùng có ích với sức khỏe của công tử nhà ta. Kim thị vệ, huynh đừng lo lắng. Huynh không phải nói có chuyện muốn tìm Chấp Nhẫn sao ? Vậy huynh mau đi đi ! Đừng trì hoãn chuyện quan trọng."

Nguyệt trưởng lão hiểu ý cười, lập tức thuận thế nói, "Không sao, Kim thị vệ, huynh quay về trước đi ! Ta sẽ phụ trách an toàn của Chủy công tử. Nếu sau này có người trách cứ, ta cũng chắc chắn sẽ tự gánh vác trách nhiệm."

Kim Phồn khó hiểu bị người đuổi đi, chỉ cảm thấy bất đắc dĩ tới cực điểm

Nghiêm túc nghĩ, Tuyết cung này chắc sẽ không có lấy người người tiếp đãi y

Kim Phồn bất đắc dĩ thở dài, thực sự không muốn tiếp tục làm chướng mắt người khác như vậy

Nhưng thực sự có chút không yên lòng, chỉ phải kéo Nguyệt trưởng lão qua một bên, cố tình thấp giọng nói vài câu

Sắc mặt Nguyệt trưởng lão hơi trầm xuống, dường như nghiêm túc hơn không ít

Nhưng may mà, sau đấy gương mặt Nguyệt trưởng lão khôi phục như bình thường, bình thản nói, "Kim thị vệ yên tâm ! Lời nhắc nhở của huynh, ta đương nhiên sẽ để trong lòng."

"Vậy đa tạ Nguyệt trưởng lão." Kim Phồn cung kính hành lễ với Nguyệt trưởng lão

Cung Viễn Chủy có chút buồn bực và tò mò thái độ sâu xa của hai bọn họ, cũng không biết rốt cuộc Kim Phồn nói cái gì với Nguyệt trưởng lão, nhưng bây giờ Cung Viễn Chủy cũng lười tìm hiểu

Dù sao bây giờ người đã vào Tuyết cung, cậu thực sự có chút sốt ruột muốn gặp Tuyết Trùng Tử


Tuyết Trùng Tử ở trong phòng chờ tới nóng ruột, nhưng trên mặt y không lộ ra cảm xúc, thoạt nhìn bình lặng như nước

Chỉ là vì lo lắng, y thỉnh thoáng gọi thị vệ đi điều tra tình huống

Rốt cuộc qua một lúc lâu, lúc thị vệ quay về báo cáo, cư nhiên không phải đi một mình, trái lại mang theo Tuyết Lượng và Cung Viễn Chủy

Tuyết Trùng Tử nửa nằm trên giường, hai mắt mở lớn không thể tin được, nhìn chằm chằm Cung Viễn Chủy, dường như vẫn chưa thể tiếp nhận sự thực này

Y thậm chí thoáng chốc không thể không nghi ngờ mình có phải còn đang trong mơ không

Mãi tới khi, Tuyết Lượng vui vẻ đi tới chỗ y, cố tình cung kính nói, "Công tử, vừa rồi ta nhận lệnh của ngài tới sơn động điều tra, mới phát hiện Kim thị vệ lục ngọc bên cạnh Chấp Nhẫn đại nhân và Chủy công tử đồng thời rơi nhầm vào bẫy rập. Ta lập tức cứu bọn họ ra, đặc biệt tới đây báo cáo tình huống. Đúng rồi, Nguyệt trưởng lão vì muốn xử lý một số chuyện, mang Kim thị vệ ra ngoài trước. Cho nên bây giờ...."

Tuyết Lượng cố tình đưa ánh mắt phức tạp tới Cung Viễn Chủy bên cạnh, mới nói tiếp, "Ta lén đưa một mình Chủy công tử vào Tuyết cung giao cho công tử xử trí."

Tuyết Trùng Tử nghe xong lại cau mày, không nhịn được trách mắng, "Nói lung tung cái gì vậy. Cái gì mà xử trí hay không xử trí."

Tuyết Lượng lè lưỡi, sau mới cười khôi phục bản tính, nghịch ngợm lại gần bên cạnh Tuyết Trùng Tử, nhướn mày nhẹ giọng trêu chọc, "Công tử, chúng ta trông ở bên ngoài. Ngài yên tâm ôn chuyện với Chủy công tử. Yên tâm, chắc chắn không có người tới quấy rầy các ngài. Nguyệt trưởng lão đủ nghĩa khí, bây giờ đã đi trông chừng động tĩnh của Tuyết trưởng lão, nếu Tuyết trưởng lão tới, ngài ấy chắc chắn ngăn trước."

Dứt lời, Tuyết Lượng thức thời mang thị vệ ra ngoài, chỉ để lại Cung Viễn Chủy và Tuyết Trùng Tử ở trong phòng

Nghĩ tới Cung Viễn Chủy cũng có y thuật tuyệt định, có cậu giúp đỡ chăm sóc Tuyết Trùng Tử, Tuyết Lượng cũng không có gì phải lo lắng

Chỉ là bầu không khí trong phòng đột nhiên thay đổi, khó hiểu có chút xấu hổ

Cung Viễn Chủy gãi đầu, dường như không biết nên bắt đầu thế nào

Tuyết Trùng Tử đủ loại cảm xúc ngổn ngang nhìn Cung Viễn Chủy, có ảo giác như đã cách mấy đời

Trầm mặc một lúc lâu, hai người trái lại đột nhiên ăn ý đồng thành nói, "Huynh/Ngươi có khỏe không ?"

Nói xong hai người lại ngẩn ra, lúc này mới cúi đầu ngượng ngùng cười

"Ngươi sao lại tới đây ?"

"Đương nhiên là tới tìm huynh."

"Lén tới ?"

"Ừ."

"Có lẽ, ngươi không nên tới."

"Nhưng ta đã tới đây. Huynh chẳng lẽ còn muốn đuổi ta đi sao ?" Cung Viễn Chủy thở dài một hơi nặng nề, nói tiếp, "Ta không thể ở lâu. Trước bình minh, ta phải rời đi."

Tuyết Trùng Tử đột nhiên lo lắng khó hiểu, trong chớp mắt, kích động và khao khát trong lòng nhất thời che mờ lý trí

Sau đấy, y vẫy tay với Cung Viễn Chủy, "Đừng chỉ ngây ngốc đứng nữa. Lại đây ngồi đi ! Ta lại không ăn thịt người."

Không biết có phải ảo giác không, nhưng dù sao Cung Viễn Chủy nghe thấy tiếng chuông rất nhỏ truyền tới từ trên người Tuyết Trùng Tử

Chỉ thấy Tuyết Trùng Tử không nói tiếp lời muốn đuổi mình đi, Cung Viễn Chủy bĩu môi, lúc này mới chậm rãi đi tới ngồi xếp bằng bên cạnh giường

Cậu theo thói quen kéo tay Tuyết Trùng Tử muốn bắt mạch cho y, lại bất ngờ phát hiện tay Tuyết Trùng Tử đang nắm cái gì đấy

Cậu có chút hiếu kỳ, lúc Tuyết Trùng Tử chưa kịp phản ứng rụt tay lại, cũng đã mở lòng bàn tay của Tuyết Trùng Tử ra, thấy rõ chuông thuộc về mình

"Đây là chuông của ta...." Cung Viễn Chủy dường như có chút hiếu kỳ khó hiểu

Tuyết Trùng Tử vội vàng cướp chuông về, giả bộ bình tĩnh nói, "Đã trở thành "chuông của ta" rồi. Không phải ngươi đưa chuông này cho Lượng nhi sao ~"

"Lượng nhi ? Hừ." Xưng hô này sao thân thiết như vậy, luôn khiến người cảm thấy khó chịu

Cung Viễn Chủy bĩu môi, nhưng không phản bác cái gì

"Cung Viễn Chủy, chẳng lẽ ngươi quên rồi sao ? Ngoại trừ chuông này, còn có những cái chuông khác và mứt quả, cũng đều là ta bảo Lượng nhi giúp ta lấy lệnh bài của cung chủ Tuyết cung trao đổi với ngươi."

"A, huynh còn dám nhắc tới lệnh bài "nhìn được mà không dùng được" kia sao ? Ta vừa rồi ở núi trước bị thị vệ ngăn lại, mặt mũi đều mất rồi. Chính huynh nói xem, Tuyết trưởng lão bao nhiêu tuổi rồi, sao còn muốn chơi trò công kích này ?! Hừ ! Ta làm ra tội ác tày trời gì ? Ông ấy đáng đề phòng ta như vậy sao ?! Ta cũng không phải chưa từng tới núi sau này ! Làm như ta hiếm lạ núi sau này...."

"Nếu không hiếm lạ, ngươi hơn nửa đêm không ngủ, sao còn cùng Kim Phồn đặc biệt tới Tuyết cung ta thử bẫy của thông đạo sao ?" Tuyết Trùng Tử không nhanh không chậm phản kích, giống như đang chế nhạo nhìn Cung Viễn Chủy, chờ đối phương đáp lại

Cung Viễn Chủy nghẹn lời, sắc mặt rất xấu hổ, đỏ ứng nhiễm lên gương mặt trắng nõn, tinh xảo của cậu

Tuyết Trùng Tử nhìn tới ngẩn người, không khỏi cúi đầu khẽ cười, tinh thần cả người thoạt nhìn tốt hơn rất nhiều

Cung Viễn Chủy vốn rất ngượng ngùng, nhưng thấy trạng thái của Tuyết Trùng Tử như vậy, Cung Viễn Chủy cũng cảm thấy vui vẻ từ đáy lòng

Cung Viễn Chủy không đáp lại, chỉ cẩn thận bắt mạch cho Tuyết Trùng Tử

Sau đấy, sắc mặt cậu u sầu, trầm giọng nói, "Kết quả chữa trị không như mong muốn sao ?"

Tuyết Trùng Tử lắc đầu, "Tuy thay đổi cách chữa trị, nhưng Nguyệt trưởng lão chung quy lo lắng ta yếu ớt, không dám ra tay nặng. Mấy ngày nay ta luôn mê man, không cảm nhận được giày vò, thống khổ, kết quả này dường như cũng không khác trước. Có lẽ.... cũng định sẵn quãng đời còn lại của ta chỉ có thể như vậy."

Cung Viễn Chủy đột nhiên khó chịu trong lòng, lập tức ôn nhu trấn an, "Lúc này mới bắt đầu. Việc chữa trị, dưỡng bệnh không gấp được, huynh yên tâm, đừng quá sốt ruột. Ta quay về nghĩ thêm xem có cách nào có thể giúp huynh không."

"Đừng nghĩ nữa. Ta cảm thấy cách lấy độc trị độc này của ngươi và Nguyệt trưởng lão rất tốt, chỉ là.... khó ở Nguyệt trưởng lão không thể nhẫn tâm làm tới cùng. Cho nên, luôn cảm thấy hiệu quả khó có thể phát huy hoàn toàn."

Cung Viễn Chủy nghe xong vội phất tay áo, "Ta cũng từng nghĩ tới nỗi băn khoăn của Nguyệt trưởng lão. Nói thật, nếu đổi thành ta chữa trị, ta cũng sẽ làm như hắn."

"Nhưng nếu không quyết tâm liều mạng, sao có thể đạt được mục đích ? Ta khác các ngươi. Ta thực sự cảm thấy, nếu khổ cũng chịu rồi, không có lý do mà để phí công. Ta muốn đánh cược...."

Suy nghĩ của Tuyết Trùng Tử rất đơn giản, y không có băn khoăn, là người trong cuộc, y chỉ có một cái mạng này

Liều mạng thực hiện, y sẵn sàng chấp nhận kết quả xấu nhất

"Nhưng huynh là đang cược mạng mình." Cung Viễn Chủy không quá tán đồng

"Thì sao ? Nếu không toàn lực liều mạng, muốn ta cứ dùng thân thể yếu ớt này sống quãng đời còn lại, ta một chút cũng không chịu. Mạng là của ta, ta muốn tự làm chủ." Tuyết Trùng Tử nói

Cung Viễn Chủy nhíu chặt mày, vẫn theo bản năng lắc đầu, "Không được."

"Cung Viễn Chủy, ta vẫn cho rằng ngươi sẽ đồng ý, ủng hộ ta. Dù sao cách lấy độc trị độc này, ban đầu là ngươi đề xuất với Nguyệt trưởng lão, kiên quyết muốn hắn dùng cách này chữa trị cho ta. Không thì, với tính cách của Nguyệt trưởng lão, hắn không thể hạ quyết tâm này."

"Tuyết Trùng Tử, ta nói rồi, việc chữa trị không gấp được. Huynh bây giờ mới bắt đầu, sao luôn nghĩ tới hướng xấu nhất ? Không tới mức bất đắc dĩ, ta vẫn cảm thấy chữa trị chậm chút, như vậy cũng rất tốt. Huynh cũng có thể bớt chịu chút đau khổ."

Lời của Cung Viễn Chủy lại dường như hoàn toàn không đánh động được Tuyết Trùng Tử

"Nhưng ta muốn không chỉ là giữ mạng." Tuyết Trùng Tử khó có khi nói ra lời trong lòng, "Ta vốn không muốn sống. Nhưng các ngươi cho ta hy vọng. Bây giờ, ta không chỉ muốn sống, ta cũng muốn khôi phục võ công.... Ngươi trước kia từng chính miệng nói với ta, ngươi sẽ giúp ta. Không phải sao ?"

"Đúng, ta từng nói. Ta bây giờ cũng có thể hứa với huynh, nhưng.... có một số việc là không gấp được."

"Nhưng ta lại cảm thấy bây giờ là thời cơ rất tốt. Nhân lúc thân thể ta còn chống đỡ được, cho ta dược mạnh, có lẽ ta vẫn chịu được ? Các ngươi dùng cách lấy độc trị độc để áp chế hàn độc trong người ta, cũng cho ta một suy nghĩ mới. Cung Viễn Chủy, ta mới nghĩ.... nếu ta tự phế võ công, kinh mạch bị hao tổn nghiêm trọng. Nếu nhân lúc các ngươi chữa trị hàn độc cho ta, cũng nghĩ cách thử kích thích kinh mạch, nghịch chuyển thương thế của ta thì sao ?"

"Vậy rất mạo hiểm, vạn nghìn lần không được. Dùng cách nhiệt độc áp chế hàn độc trong người huynh, vốn cũng đủ khiến huynh chịu giày vò rồi. Trước đây giữ mạng cho huynh, Nguyệt trưởng lão chỉ dùng cách phong bế huyệt vị để tạm hoãn chữa trị thương thế cho huynh. Nhưng nếu huynh muốn vậy, phải nhân lúc áp chế hàn độc, đồng thời mượn lực đả thông kinh mạch trong người, nghịch chuyển thương thế, sợ là mạo hiểm sẽ càng lớn. Có thể nói là ranh giới sinh tử rất mong manh. Cho nên, ta không đồng ý. Ta thế nào cũng không đồng ý." Cung Viễn Chủy nghiêm túc nói

Sắc mặt cậu nặng nề, thậm chí có chút âm trầm tới đáng sợ, trong lời nói cũng có chút uy hiếp, "Tuyết Trùng Tử, nghe ta, đừng nghĩ loạn nữa. Nếu Nguyệt trưởng lão biết huynh có suy nghĩ này, chắc chắn cũng sẽ không giúp huynh."

Nghe xong Cung Viễn Chủy nói, dường như trong dự đoán, Tuyết Trùng Tử cũng không để tâm nhiều

Nhưng thực tế, Tuyết Trùng Tử lại hoàn toàn không muốn thuận theo mong muốn của đối phương

"Nếu các ngươi không giúp, ta cũng chỉ có thể tự làm." Tuyết Trùng Tử lạnh lùng nói, "Đây có lẽ là cơ hội cuối cùng để ta khôi phục võ công. Ngươi biết không." Tuyết Trùng Tử giải thích suy nghĩ của mình, cùng với quyết tâm muốn gánh vác mạo hiểm này

Cung Viễn Chủy càng nghe, sắc mặt càng nghiêm túc, cậu hiểu lời của Tuyết Trùng Tử, thậm chí nếu hôm nay thế cục khác, đổi thành người khác nói, Cung Viễn Chủy cũng sẽ thử cách chữa trị này

Cho dù người đấy là cậu, cậu cũng sẽ đánh cược thử một lần

Nhưng bất đắc dĩ người bây giờ phải tiếp nhận mạo hiểm đổi thành Tuyết Trùng Tử, Cung Viễn Chủy thế nào cũng không muốn thỏa hiệp

Giọng điệu Cung Viễn Chủy kịch liệt, trả lời, "Huynh đang nói đùa cái gì vậy ?! Ta nói rồi, ta không cho phép huynh làm càn ! Cách này rất mạo hiểm, không thích hợp cho huynh ! Huynh cũng biết huynh phải tiếp nhận bao nhiêu thống khổ, nếu dùng cách này, huynh chưa chắc tiếp nhận được đau đớn trong quá trình chữa trị !"

"Ta cũng từng nói, mạng của ta, ta tự làm chủ." Tuyết Trùng Tử cảm thấy có chút chán nản, y vẫn cho rằng Cung Viễn Chủy là cùng loại người với y mới đúng, "Cung Viễn Chủy, thiên tài vốn không dễ chùn bước như vậy, không phải sao ? Muốn đạt được thành tựu người khác không làm được, phải hy sinh, trả giá một chút, chẳng phải là lẽ đương nhiên sao ?"

Cung Viễn Chủy hơi ngừng lại, cho tới bây giờ chưa từng nghĩ, tín niệm cậu cho tới nay luôn theo đó mà sống, cư nhiên sẽ có một ngày sẽ được Tuyết Trùng Tử dùng để đáp lễ cậu

"Đúng vậy, thiên tài chưa từng dễ chùn bước như vậy. Huynh nói đúng.... Huynh bây giờ một lòng muốn khôi phục võ công, thà chết cũng không thay đổi tâm nguyện, không nghĩ tới hậu quả, không lưu lại đường lui. Quả thực, bất luận ta nói cái gì, chỉ cần huynh đã quyết tâm ý, huynh cũng chung quy sẽ cố chấp. Nhưng, Tuyết Trùng Tử.... Ta muốn hỏi một câu : Nếu huynh thực sự xảy ra chuyện, vậy ta phải làm sao ?"

"....Cái gì ?" Tuyết Trùng Tử có chút ngẩn người, trái lại không nghĩ tới Cung Viễn Chủy sẽ hỏi như vậy

Không biết vì sao, lần này gặp lại Cung Viễn Chủy, luôn cảm thấy quan hệ và bầu không khí của bọn họ trở nên có chút vi diệu

Cung Viễn Chủy dường như có ẩn ý gì đấy, nhưng Tuyết Trùng Tử có chút chần chờ, không quá dám nghĩ tới điều mình mong chờ

Dù sao bọn họ cũng là bằng hữu, không phải sao ?

Cung Viễn Chủy lo lắng cho y, tới núi sau tìm y, những chuyện này không phải là lẽ đương nhiên, có thể hiểu được sao

Nhưng, câu tiếp theo của Cung Viễn Chủy trực tiếp khiến Tuyết Trùng Tử sửng sốt

"Võ công và ta, huynh chọn cái nào ?" Cung Viễn Chủy hỏi

Tuyết Trùng Tử không khỏi cười khổ, "Câu hỏi kiểu gì vậy."

"Ta nghiêm túc, huynh trả lời đi. Nếu trả lời hay, nói không chừng ta sẽ thay đổi suy nghĩ, giúp huynh thuyết phục Nguyệt trưởng lão." Cung Viễn Chủy nói

"Ngươi nói như vậy, có phải trong lòng ngươi cũng đồng ý với suy nghĩ của ta không. Ngươi cảm thấy cách chữa trị ta vừa nói với ngươi có lẽ đáng để thử một lần, đúng không ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

Cung Viễn Chủy trầm mặc không lên tiếng, coi như ngầm thừa nhận

Sau đấy, Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng thở dài

Lúc này mới chậm rãi nói, "Nếu không có võ công, không có năng lực bảo vệ ngươi.... Ta và ngươi, không có tương lai."

Có lẽ xuất phát từ tư tâm, Tuyết Trùng Tử nói đúng sự thật

Nhưng nếu lời này đặt trong quan hệ bằng hữu bình thường, luôn cảm thấy có chút mất tự nhiên, nhưng vẫn có thể tính là bình thường

Mà nếu, đặt ở trong mối quan hệ tình cảm mập mờ, những lời này nghe giống như đang lén định chung thân

Tuyết Trùng Tử cố tình nói ẩn ý, giống như mượn lời này thể hiện tâm ý

Y cúi đầu, không dám nhìn phản ứng và sắc mặt của Cung Viễn Chủy

Tuyết Trùng Tử lúc này, bất quá là muốn nhìn thẳng vào trái tim mình

Cung Viễn Chủy sau một lúc trầm mặc khác thường, mới nhẹ giọng hỏi, "Ta có thể hỏi huynh một câu không ?"

"Ngươi nói đi."

"Huynh.... thích ta sao ?" Cung Viễn Chủy khàn giọng nói. Cậu theo bản năng siết chặt tay, không quá dám nghe câu trả lời

Tuyết Trùng Tử lúc này dường như khó có thể tin được, y ngẩng đầu lên xác nhận lại, "Ngươi vừa hỏi ta cái gì ?"

Cung Viễn Chủy nhắm mắt cắn răng, lúc này mới lấy dũng khí bất chấp

Cậu hít sâu một hơi, lớn tiếng hỏi, "Huynh có phải cũng thích ta không ?"

Tuyết Trùng Tử mở to mắt, khó hiểu đỏ bừng hốc mắt

Y khẽ run môi không nói gì, tay không nắm chuông không nhịn được chậm rãi vươn tới Cung Viễn Chủy

Sau đấy, bàn tay hơi lạnh xoa gương mặt ấm áp của Cung Viễn Chủy, động tác vuốt ve nhẹ nhàng như trân bảo

Tuyết Trùng Tử nửa nằm trên giường, Cung Viễn Chủy lại cúi người ngồi bên giường. Cung Viễn Chủy nhấc hai mắt linh động, hơi ngẩng đầu nhìn Tuyết Trùng Tử

Ánh mắt giao nhau, ẩn chứa tình cảm mà không nói thành lời

Sau đấy, Tuyết Trùng Tử khẽ cười hỏi, "Ngươi.... cũng yêu ta sao ?"

Cho dù là hỏi, lại giống như một sự đáp lại càng sâu hơn

Cung Viễn Chủy nghe vậy bỗng nhiên bật khóc, cậu đột nhiên vươn cánh tay xúc động nhào vào trong lòng Tuyết Trùng Tử, hai tay ôm chặt lấy Tuyết Trùng Tử

-------------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro