Phiên ngoại 3.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những chương này vốn nằm trong phần trứng màu, không quá ảnh hưởng tới cốt truyện chính

------------------------------------

Sau khi Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy xác nhận mối quan hệ, cũng nhận được sự tán thành của mọi người núi trước và núi sau của Cung môn

Tuyết Trùng Tử mang theo bên mình ngọc bội do Tuyết trưởng lão tặng, lại có lệnh bài của cung chủ Chủy cung Cung Viễn Chủy hộ thân, từ đấy về sau, đi ở núi trước của Cung môn không bị cản trở

Một buổi tối ở Chủy cung, ánh trăng nhẹ nhàng, rượu không say, người tự say

Tuyết Trùng Tử và Cung Viễn Chủy đang lúc tình nồng, dựa vào chút men say thêm dũng khí, cứ như vậy ngồi song song trên nóc nhà hôn tới không kiềm chế được, thậm chí ôm người vào trong lòng, cùng xoay người nhảy xuống hàng lang, lảo đảo kéo đối phương quay trở về trong phòng của Cung Viễn Chủy

Trong phòng không thắp đèn, có chút tối tăm, nhưng hai bọn họ tập võ nhiều năm, ánh mắt trong bóng tối coi như không tệ, nhìn thấy rõ ràng

Cung Viễn Chủy ấn Tuyết Trùng Tử lên giường, sau đó không có kỹ thuật cúi người hôn lên môi đã sưng đỏ của đối phương

Hai bọn họ dường như đều không có kinh nghiệm trong chuyện tình cảm, hôn không thành thạo lại không có chừng mực, chỉ dựa vào trực giác và đầu óc nóng lên mà làm

Mấy nụ hôn trước đây đều là nhẹ nhàng chạm môi, chỉ có tối nay có lẽ do men rượu quấy phá, nhưng dường như bị cảnh đẹp tác động, cuối cùng khiến hai bọn họ vượt qua giới hạn cẩn trọng trước đây mà chạm vào nhau

Trong lúc hỗn loạn, Cung Viễn Chủy non dạ kích động lại không có kinh nghiệm, không cẩn thận cắn rách môi Tuyết Trùng Tử, nếm được mùi máu tươi trong miệng mới rốt cuộc khiến Cung Viễn Chủy tìm về một chút thần chí và khả năng khống chế

"Xin lỗi, ta không phải cố tình...." Cung Viễn Chủy theo bản năng lui ra phía sau, lại bị Tuyết Trùng Tử đúng lúc kéo người lại

Cảm nhận được sức nặng đè trên người, Tuyết Trùng Tử liếm tơ máu trên môi mình, ngậm ý cười trên chọc, "Sợ rồi ?"

"Ta...." Cung Viễn Chủy có chút buồn bực mình ngốc nghếch, bị Tuyết Trùng Tử làm cho mặt mũi đỏ bừng, thực sự không biết tiếp lời thế nào

Trong thoáng chốc Cung Viễn Chủy nhất thời ngây người, đã bị Tuyết Trùng Tử xoay người áp chế, sau khi hồi thần mới phát hiện mình bị Tuyết Trùng Tử ấn ở dưới thân, lúc này tay chân cậu bị người giữ chặt, không có cách động đậy

Ánh mắt sầm tối của Tuyết Trùng Tử dừng ở trên gương mặt gần trong gang tấc, trong bóng tối, ngũ quan của Tuyết Trùng Tử cũng không thấy rõ, nhưng đôi mắt rõ ràng phát sáng kia ở trong bóng tối cũng dường như mang theo mị lực có thể câu lòng người

Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy miệng khô lưỡi khô, run rẩy nắm y phục Tuyết Trùng Tử, khàn giọng nói, "Tuyết Trùng Tử.... Ta...."

"Nóng ?"

"Đúng, rất nóng, đặc biệt nóng." Một lúc sau, Cung Viễn Chủy chỉ cảm thấy sâu trong người khó chịu như ở ngồi trên đống lử, không nhịn được thành thật nói, "Ta có phải vừa rồi chế độc dược trong y quán, không cẩn thận trúng độc không ?"

"Cái gì ? Trúng độc ?!"

"Đúng.... Không thì vì sao ta bây giờ cảm thấy khó chịu như vậy ? Trong lòng khó chịu ngứa ngáy, cả người nóng lên, còn đầu óc choáng váng...."

Cung Viễn Chủy càng nghĩ càng không thích hợp, theo bản năng giơ tay đẩy Tuyết Trùng Tử ra, sau đó giãy dụa bò dậy, cẩn thận bắt mạch cho bản thân

Tuyết Trùng Tử vốn có chút lo lắng, nhưng sau đấy dường như nghĩ ra cái gì, không khỏi lộ ra nụ cười thần bí, mập mờ khó hiểu

"Cung Viễn Chủy...." Tuyết Trùng Tử nhẹ giọng gọi một tiếng. Đồng thời, y lại ấn Cung Viễn Chủy quay về trên giường, "Ngươi không phải trúng độc, chỉ là...."

"Ừm ?"

Cung Viễn Chủy vừa bắt mạch cho mình, ngoại trừ cảm thấy cả người khô nóng, nhịp tim đặc biệt nhanh, tạm thời không có tình trạng không ổn định gì đặc biệt, không khỏi có chút hoang mang

"Chỉ là...." Tuyết Trùng Tử muốn nói lại thôi, y nhìn gương mặt ngây thơ lại khó chịu của Cung Viễn Chủy, không khỏi có chút buồn cười

Nhưng cẩn thận nghĩ lại, y lộ ra lo lắng nhè nhẹ. Cung Viễn Chủy quả nhiên còn quá nhỏ....

Chuyện này đối với cậu cũng quá sớm....

Huống hồ, bản thân Tuyết Trùng Tử cũng chưa thực sự hiểu rõ phương diện này

Chỉ là trước đây từng lật một ít dược thư và tàng thư của Nguyệt trưởng lão, cùng với xem một số thoại bản ở chỗ Hoa công tử, cũng mơ hồ hiểu được chuyện liên quan

"Tuyết Trùng Tử." Cung Viễn Chủy đột nhiên gọi, kéo lại suy nghĩ của Tuyết Trùng Tử

"Sao vậy ?" Tuyết Trùng Tử hỏi

Chỉ thấy Cung Viễn Chủy thở dốc, biểu tình đặc biệt khổ sở, hai tay cũng theo bản năng nắm chặt y phục của Tuyết Trùng Tử

"Ta cảm thấy càng ngày càng không thích hợp.... Có phải là rượu vừa rồi có vấn đề không ? Huynh thì sao ? Huynh có cảm thấy thân thể khó chịu không ?"

Tuyết Trùng Tử nghe vậy, không khỏi phát ra tiếng thở dài, y cúi người nhẹ nhàng hôn xuống cần cổ Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy cảm thấy có chút ngứa, không nhịn được dịch người, khàn giọng gọi Tuyết Trùng Tử một tiếng

"Được rồi, không trêu ngươi nữa." Tuyết Trùng Tử lại cười nhẹ, "Đêm đã khuya, nếu ngươi cảm thấy khô nóng không chịu được thì đi tắm, nghỉ ngơi thật tốt, ta về phòng trước."

Trên người nhẹ đi, cảm giác khô nóng trên người Cung Viễn Chủy biến mất không ít, nhưng lại khó hiểu cảm thấy trong lòng trống rỗng không thôi

Cung Viễn Chủy nặng nề thở dài, cảm thấy thân thể vẫn có chút khó chịu, tâm tình cũng rất phiền muộn

"Ta...." Cung Viễn Chủy muốn nói lại thôi, sắc mặt rất mất mác

Cảm giác đụng chạm vừa rồi, thân thiết mà an toàn, lúc này không cảm nhận được độ ấm trên người Tuyết Trùng Tử, Cung Viễn Chủy có chút bất an và khẩn trương khó có thể che giấu

"Huynh có thể ở cùng với ta một lúc nữa không ?" Cung Viễn Chủy thốt ra, trong giọng nói mang theo thỉnh cầu Tuyết Trùng Tử khó có thể từ chối

Tuyết Trùng Tử nuốt một ngụm nước bọt, một lúc sau mới chậm rãi khàn giọng nói, "Ở thêm ta sợ không khống chế được bản thân."

"Vì sao ?" Cung Viễn Chủy không hiểu

Lại thấy Tuyết Trùng Tử rốt cuộc không điều khiển được bước chân, lần nữa bước nhanh tới bên cạnh Cung Viễn Chủy

"Ta nói, nếu ta tiếp tục ở lại, ta sợ ngươi sẽ hối hận."

"Vì sao ta lại hối hận ?" Cung viễn Chủy vẫn không hiểu

"Ngươi ----" Tuyết Trùng Tử nhất thời không biết nên giải thích thế nào

Sau đấy, y cũng không biết dùng tâm tình gì, dù sao y rốt cuộc vẫn nhỏ giọng giải thích đơn giản một lần với Cung Viễn Chủy

Cung Viễn Chủy càng nghe càng luống cuống, cậu mở to hai mắt, như bất tri bất giác hiểu ra vừa rồi mình và Tuyết Trùng Tử là tình huống gì

"Đây.... Ta...." Cung Viễn Chủy có chút ngượng ngùng, hận không thể tìm một hố mà nhảy xuống

Tuyết Trùng Tử giải thích xong, bản thân cũng đỏ mặt không biết nên làm gì, "Ta kỳ thực cũng không có kinh nghiệm.... Hơn nữa, hai chúng ta đều là nam tử."

"A." Biểu tình của Cung Viễn Chủy trở nên càng kỳ quái

Tuyết Trùng Tử lại nói, "Ta cũng không muốn tùy tiện.... sợ chúng ta sẽ hối hận. Vậy, tối nay dừng ở đây đi ! Cung Viễn Chủy, ta thực sự phải quay về phòng."

Cung Viễn Chủy có chút lúng túng nhìn theo bóng lưng rời đi của Tuyết Trùng Tử, trong lòng hỗn loạn, nhưng lơ đãng hồi tưởng lại nụ hôn như dục hỏa đốt người kia của Tuyết Trùng Tử, trong đầu không nhịn được có chút ngọt


Nghe nói vào đêm kia, Nguyệt cung của Nguyệt trưởng lão ngay trong đêm nghênh đón vị khách Tuyết Trùng Tử hiếm có khi tới

"Trước đây bình thường đều là ta đi Tuyết cung tìm huynh. Tối nay sao huynh nhàn nhã chủ động tới tìm ta uống trà tâm sự ?"

Tuyết Trùng Tử buồn bực không vui, thoạt nhìn tâm sự trùng trùng

Mà Nguyệt trưởng lão tinh mắt nhìn thấu sắc mặt người, môi Tuyết Trùng Tử sưng đỏ đọng máu, thoạt nhìn bị cái gì đấy cắn thương

Nhìn kỹ, trên cổ và cánh tay của Tuyết Trùng Tử có vài vết cào đậm nhạt không đồng nhất

Nguyệt trưởng lão theo bản năng thốt lên hỏi, "Huynh sao vậy ? Mãi không nói lời nào là có ý gì ? Tuyết Trùng Tử, huynh không phải đã đạt được mong muốn, lấy được sự tán thành của Giác công tử, hơn nữa chiếm được trái tim của Chủy công tử rồi sao ? Bây giờ trên dưới Cung môn, kể cả Tuyết trưởng lão cũng đồng ý quan hệ của huynh và Cung Viễn Chủy, huynh còn có phiền não gì ? Còn nữa, vết thương này của huynh.... là có chuyện gì vậy ?"

Ai có thể đoán được, Tuyết Trùng Tử một khi mở miệng liền dọa sợ Nguyệt trưởng lão không khép được miệng

Chỉ nghe thấy Tuyết Trùng Tử nói, "Nguyệt trưởng lão, huynh chắc không phải vẫn là "đồng tử" chứ !"

Không chờ Nguyệt trưởng lão hoàn hồn đáp lại, Tuyết Trùng Tử không khỏi gật đầu lẩm bẩm, "Xem biểu tình này của huynh, ta biết ta không tìm nhầm người."

"Huynh rốt cuộc muốn làm gì ?" Nguyệt trưởng lão không hiểu vì sao có chút bất an

Sau đấy, chỉ thấy Tuyết Trùng Tử có tật giật mình, nhìn đông nhìn tây, sau đó mới lại gần nhẹ giọng nói với Nguyệt trưởng lão, "Huynh có biết.... hai nam tử nên làm thế nào.... Ừm.... Huynh hiểu mà.... Chính là.... Ừm...."

Nguyệt trưởng lão không thể tin được mở to mắt nhìn bằng hữu Tuyết Trùng Tử của mình, "Huynh không phải là.... Khụ khụ, Tuyết Trùng Tử, huynh.... huynh không phải là muốn cùng.... Cung Viễn Chủy người ta.... làm cái gì đấy chứ ?!"

"Đừng nói lung tung nữa. Ta hỏi huynh một câu, huynh rốt cuộc có biết làm thế nào hay không ?" Tuyết Trùng Tử dường như có chút đỏ mặt, cho dù bị y cố gắng che giấu

Nhưng cho dù Tuyết Trùng Tử che giấu thế nào, Nguyệt trưởng lão vẫn nhìn ra tai Tuyết Trùng Tử đỏ lên

"A. Không nghĩ tới, huynh chung quy vì Cung Viễn Chủy mà ngay cả mạng cũng không cần." Nguyệt trưởng lão nói

"Nói cái gì vậy ?" Tuyết Trùng Tử không kiên nhẫn

Nguyệt trưởng lão xem náo nhiệt, trêu chọc, "Yêu đương với Cung Viễn Chủy người ta thì thôi. Bây giờ mới ở cùng một chỗ với hắn chưa được bao lâu, thế nào ? Cư nhiên còn nhanh muốn tiến thêm một bước, lừa người ta lên giường như vậy sao ?! Huynh cũng thực sự không sợ Giác công tử dùng đao chém huynh thành tro sao !"

"Sợ, đương nhiên sợ. Nhưng, không kìm lòng được, người đến lúc tình nồng, huynh hiểu không ?" Tuyết Trùng Tử thở dài, "Còn nữa, ta vừa rồi quả thực nghĩ tới một vấn đề rất quan trọng."

"Vấn đề gì ?"

"Hắn vừa rồi cho ta cơ hội, nhưng ta, nhưng ta cư nhiên do dự, không biết phải ra tay thế nào." Tuyết Trùng Tử nói tới chuyện này, trong lòng cực kỳ hối hận, "Ta nghĩ đi nghĩ lại.... Ta dường như thực sự không biết ra tay thế nào.... Huynh hiểu không ! Chính là.... Cái này...."

Nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng vẫn quyết định nửa đêm không ngủ tới tìm Nguyệt trưởng lão thỉnh giáo "người có kinh nghiệm"

"Bây giờ huynh hỏi ta "chuyện bí sự khuê phòng" này có quan trọng sao ? Tuyết Trùng Tử, huynh quả thực là người đang yêu, sau khi rơi vào tình yêu toàn bộ trí lực đều giảm xuống rồi."

Không biết sao, sau đấy Nguyệt trưởng lão chỉ cảm thán một câu với Tuyết Trùng Tử, "Tuyết Trùng Tử, đừng nói ta không nhắc nhở huynh. Ta thấy huynh vẫn là nghĩ cách chết trước đi ! Huynh tốt nhất cầu thần bái phật phù hộ cho Cung Viễn Chủy của huynh không ngốc nghếch tới đem toàn bộ tâm sự nói với ca ca Cung Thượng Giác của hắn đi ! Không thì, ta sợ huynh thực sự không thấy được ánh nắng ngày mai."

"Huynh đừng nói nữa. Sau khi nghĩ lại, hậu quả vẫn rất đáng sợ. Nhưng chăc không tới mức này đi ! Tuy Viễn Chủy nói chuyện với Giác công tử đều không chút giấu diếm, nhưng chuyện này dù sao cũng tương đối tư mật...."

Dừng một chút, Tuyết Trùng Tử cũng không chắc chắn, thực tế y cũng cho rằng Cung Viễn Chủy có thể thực sự sẽ nói tất cả tâm sự với Cung Thượng Giác

Còn nữa, cho dù Cung Viễn Chủy không nói, nhưng Cung Viễn Chủy không giấu được tâm sự !

Khó bảo đảm không bị Cung Thượng Giác nói vài ba câu liền lộ ra

"Nguyệt trưởng lão, huynh đừng dọa sợ ta. Bây giờ đêm khuya thanh tĩnh, hắn chắc không tới mức vậy đi ! Không sao, chờ sáng mai trời còn chưa sáng, ta tới nhắc nhở với Cung Viễn Chủy, bảo hắn vạn nghìn lần đừng nói ở trước mặt Giác công tử ----"

"Vạn nghìn lần đừng nói cái gì trước mặt ta ?"

Không chút báo hiệu, một giọng nói trầm thấp truyền vào tai, khiến Nguyệt trưởng lão và Tuyết Trùng Tử đồng thời sửng sốt, theo bản năng nhìn lại chỗ phát ra tiếng

Chỉ thấy Giác công tử chỉ mặc trung y đơn giản, bên ngoài khoác một trường y phủ lông dày, dùng nội lực khuấy động nước sông chèo thuyền đi tới

Nguyệt trưởng lão hít một hơi lạnh, theo bản năng nhấc lên ý cười cứng ngắc, nói với Tuyết Trùng Tử, "Chúc may mắn. Nhìn bộ dạng này của y, chắc là không cầm đao."

"...." Tuyết Trùng Tử mím môi, cả người không khỏi run rẩy

Rất nhanh, câu đầu tiên sau khi Cung Thượng Giác lên bờ là, "Nghe Viễn Chủy nói, Tuyết Trùng Tủ huynh muốn cùng đệ ấy "cá nước thân mật"."

Cung Thượng Giác lúc này lộ ra nụ cười như Diêm vương, mà Tuyết Trùng Tử chỉ cảm thấy mình xong đời rồi

Nguyệt trưởng lão lúc này lại ở bên bờ vực điên cuồng sụp đổ

Rốt cuộc, ở giữa hai bên giằng co, Nguyệt trưởng lão lựa chọn giữ vị trí "trung lập"

Nhưng, nhìn quanh Nguyệt cung được mình cẩn thận bài trí, Nguyệt trưởng lão cuối cùng chần chờ lấy dũng khí mở miệng

"Nếu hai vị thực sự muốn động thủ, có thể xin các huynh dời sang Tuyết cung không ? Làm phiền rồi."

---------------------------------

Còn tiếp

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro