1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

dạo gần đây cung môn có chút yên bình, mọi người còn đang vui vẻ hưởng thụ quãng thời gian quý giá này thì đột nhiên lại có chuyện ập đến. vấn đề khiến cho cung môn đau đầu cả mấy tuần nay chính là tiểu độc dược của bọn họ. đại tiểu thư đã có phu quân, ca ca đã có thê tử, chấp nhẫn cũng có thê tử, chỉ còn mỗi y là vẫn bơ vơ lẻ loi một mình. đi đến đâu cũng thấy cẩu lương, chỉ cần xuất hiện chắc chắn sẽ bị trêu đến hai mắt ngập nước. công bằng ở đâu chứ!?

vốn dĩ cung thượng giác sẽ luôn chiều chuộng y, nhưng việc đối ngoại của cung môn đều do hắn nắm giữ, sao có thể ép buộc hắn suốt ngày bên cạnh y được? còn có nữ nhân thượng quan thiển kia, lần đó nàng đã uống thuốc, thế nên cũng không có chuyện trong người nàng vẫn có cốt nhục của cung môn. vốn dĩ là vì cung thượng giác muốn cho nàng một danh phận chân chính, người trong nhà đều hiểu rõ bọn họ đều xem nhau là người thân trong gia đình, không phải loại tình cảm nam nữ kia.

mà trong lúc cung thượng giác đi vắng, sẽ luôn có một thượng quan thiển ở giác cung cùng cung viễn chủy bầu bạn. vẫn là những lời nói giễu cợt đối phương, nhưng cứ thế khiến cho bọn họ trở nên thân thiết từ bao giờ cũng không rõ. cung viễn chủy sẽ không thừa nhận cũng vì thế mà trở nên bớt cô đơn.

nhưng thượng quan thiển cũng không thể suốt ngày tung hứng theo trò đùa của y được, nàng cũng cần không gian riêng tư. thế cho nên, những lần cảm thấy buồn chán, cung viễn chủy đều lén lút chạy ra núi sau chơi với đám người kia. ban đầu đúng là chẳng có ấn tượng tốt đẹp gì, nhưng sau nhiều lần gặp nhau thì ác cảm cũng vơi dần.

tuyết trùng tử cùng tuyết thư đồng như mọi khi cùng nhau ngồi uống trà, vừa nghe tiếng leng keng be bé liền biết người xuất hiện là ai. từ lần đầu tiên cung viễn chủy xuất hiện ở núi sau, về sau không còn đóa tuyết liên nào gần lối đi ở cổng vào. tuyết trùng tử hạ tách trà trên tay, im lặng nhìn bóng dáng thiếu niên đang đi nhanh về phía mình.

y vừa đến đã không kiêng nể gì mà ngồi vào bàn với bọn họ, trên bàn cũng đã có bánh quế hoa và một tách trà nóng. tuyết thư đồng vui vẻ mỉm cười nhìn y, tay còn đẩy tách trà đầy về phía y. cung viễn chủy cười mỉm cảm ơn. nhìn thái độ hôm nay của y bọn họ đoán rằng chắc chắn trong đầu của tiểu độc dược đang nghĩ về gì đó rất đặc biệt. ví dụ như là chế tạo ra loại độc có thể khiến người khác chết không kịp nhắm mắt?

nghĩ đến đây cả hai người kia đều rùng mình. chắc là không phải đâu, tiểu độc dược đáng yêu như thế sao có thể ra tay tàn độc đến vậy được.

-ta đã quyết định rồi.

cung viễn chủy đột nhiên nói, trong miệng còn đang nhai bánh quế hoa. bánh vừa thơm lại vừa ngon thế này đột nhiên khiến y nhớ lại món bánh đen như nhúng mực của đại tiểu thư, quả là không thể so sánh được. tuyết thư đồng nghe không hiểu liền quay sang hỏi:

-quyết định cái gì?

cung viễn chủy mỉm cười, nhẹ nhàng nói ra ba chữ:

-tìm thê tử.

tuyết trùng tử vốn còn đang ung dung uống trà, lời vừa dứt bao nhiêu trà trong miệng đều bị hắn phun hết ra ngoài mặc kệ mặt mũi bản thân, ho đến mức mặt mày đỏ bừng. cung viễn chủy không ngờ hắn lại phản ứng mạnh thế, tuyết trùng tử đó giờ luôn là dáng vẻ trẻ con điềm đạm, quả là mở mang tầm mắt.

tuy nhiên, tiếng nói truyền đến tai y lại không phải giọng của hai vị tuyết trước mặt mà là từ nguyệt trưởng lão và hoa công tử mới vừa ló mặt đến.

-ngươi nói ngươi tìm thê tử? người còn chưa thành niên mà!?

hoa công tử hốt hoảng hỏi ngược lại, còn nguyệt trưỡng lão vẫn đang cố gắng thông suốt những gì mình vừa nghe thấy.

cung viễn chủy ngây ngô gật đầu, còn nói với bọn họ:

-bây giờ tìm một tân nương, đợi đến khi ta trưởng thành liền có thể kết hôn ngay lặp tức.

tuyết trùng tử hắng giọng, lấy lại dáng vẻ bình tĩnh thường thấy. chỉ là trừ cung viễn chủy ra, ba người còn lại đều thấy mặt hắn lạnh đi vài phần.

-cung nhị tiên sinh đồng ý rồi sao?

-vẫn chưa, đợi ca ca về ta sẽ nói. huynh ấy chắc chắn sẽ đồng ý.

cung thượng giác chắc chắn là không đồng ý!

bốn người họ trong đầu cùng hiện ra suy nghĩ này. tuy nhiên, cung viễn chủy cứng đầu, họ biết rõ dù có nói thế nào cũng sẽ không khiến y thay đổi. nhưng cũng không thể nhìn y đi lấy vợ được. trong mắt bọn họ cung viễn chủy vẫn là trẻ con, tuổi còn nhỏ, suy nghĩ chưa thấu đáo, vẫn là dáng vẻ kiêu ngạo, khinh thường kẻ khác. lại nghĩ đến sau này cung viễn chủy của bọn họ hạ mình trước một cô nàng nào đó, vì tình yêu mà trở nên khờ khạo, bọn họ không chịu được.

nhìn đến sắc mặt không được tốt của bọn họ cung viễn chủy còn tưởng bọn họ đang sợ rằng y lại chọn thêm một tân nương vô phong, thế là liền cười bảo:

-đầu óc ta rất tỉnh táo, sẽ không chọn nhầm người.

vốn dĩ cũng không có ý định tuyển tân nương cho ngươi chọn!

tuyết trùng tử thở dài, im lặng không nói gì. xem ra hắn phải ra tay rồi, không thể để tiểu mỹ nhân bị người khác cướp đi được.

đợi đến khi cung viễn chủy trở về chủy cung đã có linh cảm bất an, chính là nhìn thấy thượng quan thiển đang ngồi ở bàn vừa thưởng trà vừa ngắm cảnh liền thấy có chút kỳ quái. nàng nghe thấy tiếng chuông kêu leng keng liền biết người đã về rồi. thượng quan thiển xoay mặt nhìn y, trên mặt đều bày ra biểu cảm muốn nói lại thôi. nếu là ngày trước, cung viễn chủy sẽ bảo nàng đang diễn kịch. nhưng bây giờ nàng không có lý do gì để diễn nữa, cung môn cũng đã hứa sẽ bảo vệ nàng.

-viễn chủy đệ đệ đã đi chơi về rồi sao?

-ngươi đến đây làm gì?

cung viễn chủy ngồi đối diện nàng, cầm tách trà đã được rót sẵn uống một chút. thượng quan thiển dáng vẻ đầy phiền não, nàng nghĩ tên tiểu tử trước mặt này chỉ sợ thiên hạ không đủ loạn còn cố ý ném vào vài viên thuốc nổ khiến người khác như chìm vào sương mù.

-viễn chủy đệ đệ, nghe bảo đệ muốn tìm tân nương?

lời này của thượng quan thiển khiến y có chút kinh ngạc, sao nhanh như thế mà nàng đã biết rồi!?

vừa nãy lúc ở cùng với cung tử thương và kim phồn nghiên cứu hóa chất, hoa công tử đột nhiên xuất hiện với gương mặt nhăn nhó vô cùng. không cần đợi ai hỏi hắn đã nói thẳng ra về việc cung viễn chủy chạy ra núi sau thông báo sẽ thành thân. khỏi phải nói, cung đại tiểu thư sốc đến mức suýt thì đổ nhầm thuốc làm nổ cả căn phòng. đệ đệ kiêu ngạo, độc miệng, đáng yêu của nàng đột nhiên lại muốn tìm thê tử!?

bình thường giành người từ tay giác cung đã khó, sau này còn có thêm một tình địch khác gọi là thê tử của đệ đệ!? đại tiểu thư phản đối!

thượng quan thiển nghe xong liền hoa mắt chóng mặt, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: cung thượng giác mau quay về! đệ đệ của chàng sắp bị vô phong bắt đi rồi!!

kim phồn vốn điềm tĩnh cũng bị dọa cho một phen. tiểu nãi cẩu trẻ con, ngông cuồng đột nhiên lại muốn tìm thê tử? là có ý định muốn phá bay cả cung môn không cần chờ vô phong ra tay luôn đúng không?

tất nhiên, người ở thương cung biết thì chắc chắn người ở vũ cung cũng phải biết. lúc chấp nhẫn đại nhân và chấp nhẫn phu nhân còn đang bận nói về việc mua thêm y phục và trang sức thì nguyệt trưởng lão đã đi vào, lời nói tuy nhỏ nhẹ nhưng lại như hai mũi tên xuyên vào não đôi phu thê kia:

-chủy đệ đệ muốn kết hôn rồi.

cung tử vũ mặt mày cau lại, sợ nghe lầm còn cố ý hỏi lại lần nữa:

-là cung viễn chủy đệ đệ?

-ngươi còn có bao nhiêu chủy đệ đệ nữa hả?

nguyệt trưởng lão hỏi ngược lại.

đến cả vân vi sam nghe xong đầu óc cũng như vừa rơi xuống nước, không nghĩ thêm được gì khác. đệ đệ ngốc manh, ngây thơ sao lại có suy nghĩ như thế? nhỡ đâu tìm trúng một người hung dữ, độc ác không phải đệ đệ sẽ bị bắt nạt sao? nàng không đồng ý!

cung tử vũ đột nhiên thấy vô cùng nhức đầu. khó khăn lắm mới có thể rút ngắn khoảng cách với đệ đệ độc mồm, sao có thể chưa khiến y dựa dẫm mình đã nhìn y bị cướp đi chứ!? hay là do hắn tặng y quá ít quà, hay là tặng cả cung môn để đệ đệ suy nghĩ lại có được không?

quay lại với thượng quan thiển và cung viễn chủy, mùi thảo dược bao trùm cả căn phòng cũng không khiến bầu không khí giảm đi sự căng thẳng. y ngồi thẳng lưng, vẻ mặt kiên định mà nói:

-thương, giác, chủy, vũ. cung môn có bốn cung, đã hết ba cung có hỉ sự. bây giờ cũng nên đến lượt ta rồi.

quả nhiên là cung viễn chủy tuổi nhỏ, bồng bột vô tri, không nên so đo làm gì.

chỉ là, đệ đệ trà xanh nhưng lại vô cung ngoan ngoãn, ngây ngô, suốt ngày cùng nàng đấu khẩu tranh sủng ca ca đột nhiên lại có thêm một thê tử ở bên cạnh. nghĩ cũng đã không muốn nghĩ, nhỡ đâu vị tân nương đó bám dính lấy chủy đệ đệ, nếu như thế e rằng nàng sẽ thật sự độc chết vị tân nương kia mất.

-đệ đệ trưa nay muốn ăn gì? tẩu tẩu sẽ làm cho đệ ăn.

cung viễn chủy nghi ngờ nhìn nàng, đột nhiên lại dùng đến danh phận tẩu tẩu để nói chuyện, đúng là kỳ quái.

-ngươi định độc chết ta sao?

-độc của ta có thể so với chủy đệ đệ sao?

quả nhiên là suy nghĩ ngây ngô của tiểu hài tử. nếu có thể độc chết y, nàng đã độc chết y ngay từ đầu. tiếp cận cung thượng giác đã khó, bên cạnh hắn còn có thêm cái đuôi nhỏ gọi là chủy đệ đệ khiến nàng đau đầu không thôi.

sáng hôm sau đã có thị vệ đến bẩm báo chấp nhẫn cho mời hai người đến nghị sảnh. cung viễn chủy không ngờ sớm như thế đã phải cùng bọn họ nói chuyện này, nhưng không sao. y cũng sắp đến tuổi lấy vợ rồi, còn có lý do gì để bị cấm cản sao?

ở một nơi khác, cung thượng giác còn đang bận giải quyết công việc. thấy thị vệ của mình vội vã chạy vào vẫn bình tâm mà tiếp tục việc đang làm. nào ngờ đâu thông báo lần này lại khiến hắn trong nháy mắt lên ngựa quay về cung môn ngay trong đêm.

-tin từ cung môn truyền đến, chủy công tử thông báo muốn tìm tân nương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro