Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Nguyễn tổng, Hứa tiểu thư ở trong phòng làm việc chờ ngài."


Nguyễn Thúy Vân ngẩng gương mặt vẫn chôn trong đống tài liệu lên, cau mày hỏi: "Đến đây từ khi nào?"


"Lúc ngài dự họp đã đến rồi, vẫn ở trong phòng làm việc chờ ngài."


Hứa Thấm Lê ngồi trên chiếc sofa da thú trong phòng làm việc của Nguyễn Thúy Vân, sống lưng thẳng tắp, trước sau vẫn an tĩnh ưu nhã như vậy, dù trong lúc thế này, cô cũng không mất đi sự kiêu ngạo của mình.


Nguyễn Thúy Vân đi đến ngồi đối diện cô, mở miệng nói: "Đến rồi à?"


"Con gái của tôi ở đâu?" Hứa Thấm Lê hỏi, trang dung tinh xảo của cô chính là chiếc mặt nạ, che đậy toàn bộ hỉ nộ ái ố của cô.


Nguyễn Thúy Vân chán ghét loại người giả tạo này, nàng chưa bao giờ gặp phải lớp trang điểm dày đặc nào trên mặt Chung Tuyết Hà, cũng sẽ không cứng nhắc nhếch miệng lộ ra nụ cười tám chiếc răng, vui thì cười, khó chịu thì khóc, vô cùng đơn giản nhưng lại không kém xinh đẹp hơn bất cứ ai.


"Không ai chăm sóc nó tôi liền đón nó đi. Lúc nào cô cũng có thể đón con bé về, hoặc tôi bảo tài xế đưa về cho cô."


"Khi nào cô thả Hạ Thiên Cù về?"


"Hai ngày nữa, xử lý xong những chuyện trong tay, tất cả yên ổn, nó có thể về."


"**." Hứa Thấm Lê nghiến răng nghiến lợi, "Không ngờ cô cũng sẽ dùng loại thủ đoạn hạ lưu này."


Nguyễn Thúy Vân sờ sờ lên trán, vết thương vẫn còn đó, lưu lại một vết sẹo không rõ ràng, "Cô thích mắng thì mắng đi, tôi cho cô cơ hội đó, cũng coi như là tôi nợ cô. Tôi không có ham muốn gì với chồng cô, hôm đó chỉ là diễn trò mà thôi."


"Tôi biết, cô có ham muốn với phụ nữ." Hứa Thấm Lê lấy ra từ trong bao một xấp ảnh, lắc lắc trước mặt Nguyễn Thúy Vân, "Cô ta đúng không?"


Cô lấy một tấm ảnh về xem, vẻ mặt hèn mọn, "Thật không biết có cái gì tốt, bất quá chỉ là một bà nội trợ bình thường hoa tàn ít bướm, dáng vẻ quê mùa, suốt ngày vây bên bếp lò. Dù là tìm phụ nữ, cũng đừng tìm một người tầm thường như thế chứ."


"Cô nói đủ chưa?" Nguyễn Thúy Vân gõ gõ lên tấm ảnh chụp trên tay, có thể thấy tấm ảnh đó chụp lúc Chung Tuyết Hà đang đi trên đường, không có trang điểm, mặt mộc nhìn trời, cầm trong tay bao lớn bao nhỏ rau dưa, xác thật giống như Hứa Thấm Lê nói, không có gì hay, còn luôn cự tuyệt nàng.


"Cô muốn dùng cô ấy uy hiếp tôi?"


"Tôi không phải uy hiếp cô, tôi biết, bây giờ sau lưng cô có chỗ dựa vững chắc, động đến cô ta bằng tự tìm đường chết." Hứa Thấm Lê thu hồi ảnh chụp, một lần nữa chăm chú nhìn Nguyễn Thúy Vân, "Giao chứng cứ của Hạ Thiên Cù ra đây, ở trong tay cô tôi không yên tâm. Tôi chỉ có một yêu cầu đó thôi, cô vốn cũng không định chém tận giết tuyệt, đối với cô mà nói, giao cho tôi cũng không có tổn thất gì."


"Thiên Cù làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, cô vẫn che chở cho nó vào lúc như thế này, thật sự nó không cưới lầm người."


Hứa Thấm Lê hừ lạnh, "Cô không có tư cách bình phẩm tôi. Đưa hay không đưa? Cho một lời chắc chắn."


"Tôi đi đón Tả Tả, tối nay kêu người đưa nó về cho cô, kèm thứ cô muốn." Nguyễn Thúy Vân cúi đầu mở tài liệu, ném lại một câu, "Tôi còn có việc, không tiễn."



. . .



"Tả Tả, cô cô của con gọi điện đến, nói sẽ đi đón con ngay, mẹ con về rồi." Chung Tuyết Hà cúp điện thoại, ngồi bên cạnh Hạ Tả Tả. Dưới đất bày một đống đồ lắp ghép, Hạ Tả Tả đang vểnh mông nhỏ chơi đồ chơi.


"Thật ạ?" Hạ Tả Tả vui vẻ nhảy dựng lên, "Dì Tuyết Hà, mẹ con thật sự đã về ạ?"


Chung Tuyết Hà vất vả bồng nó lên, dỗ dành, "Phải đó, cho nên a, bây giờ dì Tuyết Hà thu dọn quần áo cho con, rồi thay đồ đẹp đi gặp mẹ."


Chung Tuyết Hà vừa mới thu dọn quần áo cho Hạ Tả Tả xong, chuông cửa liền vang lên. Không đợi cô mở cửa, Hạ Tả Tả đã nhảy xuống ghế, chân sáo chạy đi mở cửa.


"Thúc thúc!"


"Tiểu nha đầu, sao không mang giày đã chạy ra rồi!"


Chung Tuyết Hà kéo rương hành lý cho Hạ Tả Tả, chỉ có mỗi mình Chu Quân Dịch, Nguyễn Thúy Vân không có tới.


"Tuyết Hà tỷ, mấy ngày nay làm phiền chị rồi."


"Không sao." Chung Tuyết Hà miễn cưỡng cười nói, "Cái này là đồ của Tả Tả, tôi đã thu dọn xong rồi."


Chu Quân Dịch nhận lấy, vỗ vỗ gương mặt Hạ Tả Tả, "Tả Tả a, Đoạn thúc thúc ở dưới lầu chờ con, con xuống xe chờ thúc thúc trước."


"Dạ." Hạ Tả Tả gần ra khỏi cửa lại quay đầu về, ôm ôm Chung Tuyết Hà, "Dì Tuyết Hà, tạm biệt, vài ngày nữa con sẽ bảo cô cô đưa con đến thăm dì."


"Ừm, ngoan lắm."


"Cái kia, Tuyết Hà tỷ, chị của tôi nói mình rất bận, sẽ không đến. Chị ấy bảo tôi nói cho cô một tiếng, lời tối hôm đó cô nói chị ấy hiểu rõ, cho nên quyết định làm theo lời cô. Hơn nữa, bảo tôi thay chị ấy nói xin lỗi, trước đây đã mang đến cho cô rất nhiều rắc rối." Trong lòng Chu Quân Dịch một chút ngọn nguồn cũng không rõ, tại sao loại chuyện không tốt đẹp này lại muốn mình làm a?


"Hả, vậy à?" Cuối cùng Chung Tuyết Hà cũng biết tại sao Nguyễn Thúy Vân không đến, là đang tránh cô, như vậy. . . cũng tốt, bớt phải gặp nhau xấu hổ.


Chu Quân Dịch thấy Chung Tuyết Hà không có phản ứng gì, lại chỉ chỉ mấy hộp quà dưới chân, "Tuyết Hà tỷ, mấy ngày này gây phiền phức, tôi mua vài thứ cho cô, cô nhận lấy đi."


"Cái này không nên, tôi chăm sóc Tả Tả chỉ là muốn giúp mọi người bận rộn thôi."


"Tôi biết, tôi biết." Thấy Chung Tuyết Hà đã mơ hồ muốn tức giận, Chu Quân Dịch vội vã giải thích, "Cho nên cũng không có mua cái gì mắc tiền, sợ cô không nhận, chỉ là mấy món bình thường ăn, còn có sữa nữa. Tuyết Hà tỷ, cái này là tôi mua, không có liên quan gì đến chị của tôi."


Sắc mặt Chung Tuyết Hà lại càng không tốt, "Được rồi, tôi nhận là được, cậu đi nhanh đi, Tả Tả còn ở dưới lầu chờ cậu."


Chu Quân Dịch lau mồ hôi, trái tim treo cao rốt cuộc cũng thả xuống, "Vậy, tôi đi trước, Tuyết Hà tỷ, tạm biệt."


"Tạm biệt." Chung Tuyết Hà nhanh tay đóng cửa, đem mấy thứ Chu Quân Dịch xách theo ngăn bên ngoài.


Nguyễn Thúy Vân muốn biến mất khỏi thế giới của cô. Trong lòng Chung Tuyết Hà như trút được gánh nặng, nhưng lại không thể vui vẻ nổi. Cô luyến tiếc Nguyễn Thúy Vân, nhưng cũng không hối hận với quyết định của mình.


Không cùng một con đường, làm bạn cũng miễn cưỡng, càng không nói đến trong lòng Nguyễn Thúy Vân muốn mối quan hệ này tiến thêm một bước. Chỉ là, về sau có lẽ sẽ không tìm được một người giống như Nguyễn Thúy Vân trao tâm với cô không chút giữ lại cho riêng mình.


Nguyễn Thúy Vân thật lòng thật dạ đối xử tốt với cô, coi như tim cô làm bằng đá, lâu ngày như vậy cũng đã trở nên nóng ấm. Hôm nay, trái tim vốn nóng ấm ấy, khiến Chung Tuyết Hà hạ quyết định đoạn tuyệt với Nguyễn Thúy Vân, giống như là tự cầm một cục nước đá cứng rắn đi đóng băng trái tim mình, tư vị đó thật sự một chút cũng không dễ chịu.


Chung Tuyết Hà lê bước chân trở lại phòng khách, cô ngồi xuống sofa, cả người bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, trước mắt tối đen một mảnh, cô trừng mắt nhìn, đưa tay muốn nắm lấy thứ gì đó, lại chỉ bắt được một khoảng không.


Cơ thể nặng nề ngã khỏi sofa, ngã xuống thảm, bụng đánh vào góc bàn, cơn đau đớn thoáng cái khiến cô tỉnh táo lại.


"Aiz. . . đau muốn chết." Cô xoa bụng lại quay trở lại sofa, yếu ớt nằm xuống.


Gần đây cứ hay như vậy, đúng là nên đi bệnh viện kiểm tra một chút. . .



. . .



Hạ Thiên Cù vừa xuống sân bay, tức khắc đã bị cảnh sát chờ sẵn tóm lấy. Mặt hắn toàn là râu ria, tiều tụy tàn tạ, khi bị cảnh sát còng tay hắn không có chút phản ứng nào.


Nguyễn Thúy Vân ở xa xa nhìn hắn một hồi, đeo kính râm che khuất đôi mắt đỏ hoe, âm thầm lách người rời đi. Chuyện của Hạ Thiên Cù không còn liên quan đến nàng nữa. . .


Một mình nàng lái xe đi đến nghĩa địa, lúc này nàng cần có một nơi để nói hết tâm sự.


Nơi có Chung Tuyết Hà, có lẽ mãi mãi nàng cũng không có cách nào tới nữa. Cũng đã nói đến vậy rồi, bản thân tiếp tục dây dưa cũng không có ý nghĩa. Còn nữa, Chung Tuyết Hà lo lắng cũng không phải không có đạo lý, quả thật mình đưa đến cho cô ấy rất nhiều phiền phức, không có cách nào bảo vệ, cũng chỉ có thể rời xa mà thôi.



. . .



Vẻ mặt Nguyễn Thúy Vân nghiêm cẩn, nắm bút máy ký tên mình xuống văn kiện. Nghe tiếng cửa phòng làm việc bị gõ, đầu cũng không ngẩng lên, nói: "Vào đi."


Lão Đoạn tiến vào sau đó trở tay đóng cửa, đi đến trước bàn làm việc, "Chung tiểu thư ngất xỉu ở trong quán."


Tay Nguyễn Thúy Vân run rẩy, một đường mực kéo dài trên trang giấy, "Đã đưa đi bệnh viện chưa?"


"Đã đưa đi rồi." Lão Đoạn nhìn sắc mặt rõ ràng là lo lắng của Nguyễn Thúy Vân, nói thêm, "Có lẽ chỉ là quá mệt mỏi, ngài không cần lo lắng."


"Đi tìm bác sĩ bệnh viện đó, khám tổng quát cho cô ấy."


"Vâng."



. . .



Gương mặt Chung Tuyết Hà hốc hác, cô tựa nửa người ở đầu giường, trong tay cầm ly nước, hữu khí vô lực nói chuyện.


Nữ bác sĩ cắm hai tay trong túi, trên cổ treo một ống nghe bệnh, trên mũi đeo một chiếc kính vành đen, nhìn qua làm cho người khác thấy tôn kính mà không thể gần gũi, "Kiểm tra sơ bộ xem ra không có vấn đề lớn, có lẽ thường ngày nghỉ ngơi không tốt tạo thành. Nhưng mà để đảm bảo, tôi kiến nghị cô nên khám tổng quát."


Trong lòng Chung Tuyết Hà có chút sợ hãi, cô hiểu rất rõ cơ thể của mình, không phải là lần đầu tiên ngất xỉu, sợ rằng không chỉ do nghỉ ngơi không tốt. Do dự một hồi, gật đầu, "Vậy làm phiền bác sĩ rồi."


Chung Tuyết Hà đi ra khỏi bệnh viện, lại đuổi nhân viên chạy bàn muốn đưa cô về nhà, một mình một người dắt túi xách đi về. Đã là buổi chiều, trưa nay ánh mặt trời rất ấm, bây giờ lại thổi đến một cơn gió lạnh buốt.


Chung Tuyết Hà ăn mặc mỏng manh, trong người lại lạnh phát run, cô sợ hãi vươn tay ôm lấy hai vai, chậm rãi đi về phía trước.


Dưới lầu, Nguyễn Thúy Vân ngồi trong xe chằm chằm không chuyển mắt nhìn Chung Tuyết Hà bước đi chậm rãi, mắt thấy cô đã sắp đến gần. Quả thật cô gầy đi rất nhiều, ngay cả bước đi cũng không vững vàng. Vốn đã gầy, bây giờ trông càng giống gió thổi một cái là có thể bay đi.


Nguyễn Thúy Vân thở dài, nhìn Chung Tuyết Hà đi vào hành lang, lúc này mới vặn chìa khóa, khởi động xe rời đi.



. . .



Vài ngày sau, Chung Tuyết Hà thấp thỏm không yên ngồi trong phòng làm việc của bác sĩ, chờ kết quả kiểm tra của mình.


Vẫn là vị bác sĩ nữ kia, giọng điệu bình thản, giống như đọc tin tức vậy, không chút gợn sóng, "Chung tiểu thư, kết quả của cô đã có, trải qua phân tích tỉ mỉ của chúng tôi, chứng thực cô bị Hemangioma."


Trái tim Chung Tuyết Hà đập mạnh một cái, đôi môi run run, mở to mắt nhìn bác sĩ, "Hemangioma? Cái đó có nguy hiểm hay không?"


"Ờ, bệnh này không có lập tức nguy hiểm đến tính mạng, nhưng bệnh của cô cũng không phổ biến. U máu của cô sinh trưởng ở giữa và trong tai, cho nên tạo thành một loạt ảnh hưởng đối với cơ thể, ví dụ như, ù tai, choáng váng, còn có suy yếu thính lực. Sau này, tình huống sẽ càng lúc càng tệ hơn."


Chung Tuyết Hà nghe không hiểu những bệnh trạng cùng thuật ngữ y học này, cô chỉ quan tâm có thể trị hay không thể.


Nữ bác sĩ nhìn thấu suy nghĩ của cô, không đợi cô hỏi thêm liền mở miệng, "Loại bệnh này có thể chữa, phương pháp chữa trị tận gốc là dùng Gamma Knife để phẫu thuật cắt bỏ, có thể giảm thiểu tổn hại điện liệu đối với cơ thể. Bởi vì cần một bác sĩ khoa não cùng một bác sĩ tai mũi họng cùng thực hiện, cho nên phí giải phẫu khá đắc, ít nhất là hơn 200 ngàn NDT. Nhưng mà giải phẫu chỉ là phụ, vấn đề là giải phẫu sẽ có nguy hiểm nhất định. Bởi vì muốn giải phẫu ở sau tai cô, dây thần kinh ở bộ phận đó khá nhiều, sẽ ảnh hưởng đến năng lực nói và thăng bằng của cô, cho nên, tôi kiến nghị Chung tiểu thư tốt nhất nên cân nhắc một chút."


"Tôi hiểu rồi, cám ơn bác sĩ."


Nữ bác sĩ gọi lại Chung Tuyết Hà đang đi ra cửa, chỉ vào chiếc ghế đối diện, "Chung tiểu thư, túi xách của cô."


"À, cám ơn."


Nguyễn Thúy Vân nắm tờ giấy chẩn đoán trong tay, ngay cả móng tay cấu vào da thịt cũng không có cảm giác. Phạm Trần đánh bạo muốn lấy ra khỏi tay nàng, lại bị nàng vung tay hất té xuống đất. Nghe tiếng Phạm Trần ủy khuất kêu đau, Nguyễn Thúy Vân mới hồi phục tinh thần.


"Xin lỗi, tôi không cố ý, có đau không?"


Phạm Trần lắc đầu, "Tôi biết Nguyễn tổng phiền lòng, nhưng mà bác sĩ cũng nói, không có nguy hiểm tới tính mạng, ngài không cần lo lắng quá, Chung tiểu thư nhất định sẽ khỏi hẳn."


Nguyễn Thúy Vân tâm phiền ý loạn, chống tay vùi mặt vào lòng bàn tay, một lúc lâu mới phát hiện trong lòng bàn tay đã tích một mảnh nước.



. . .



Chung Tuyết Hà ngồi trước bàn vi tính, một tay ôm gối đầu vào lòng, tay kia cầm chuột liên tục di chuyển, môi còn lẩm nhẩm, đọc chữ trên màn hình.


Suốt từ nãy đến giờ cô liên tục kiểm tra tài liệu về bệnh Hemangioma, đáng tiếc lại không có thu hoạch gì.


Tắt vi tính, Chung Tuyết Hà mệt mỏi ngã ra sau, ánh mắt liếc đến khung hình bên cạnh máy vi tính, nụ cười như ánh mặt trời của Chung Thịnh Nam chiếu sáng trái tim tối tăm của cô.


Chung Tuyết Hà vươn tay sờ tấm ảnh của Chung Thịnh Nam, thế nào cũng không ngừng được sống mũi chua xót. Cô che miệng ngăn tiếng nức nở, nghẹn nước mắt trở về.


Nhất định có thể chữa trị, nhất định có thể.


Chung Tuyết Hà lại đến bệnh viện một chuyến, tìm được nữ bác sĩ tên là Ân Hồng kia, ngồi đối mặt với nàng. Ân Hồng ngẩng đầu, hai tay giao nhau đặt trên bàn.

*Ân Hồng, vai có cá tính này, cũng là cô Mê Tuyết đóng


"Chung tiểu thư, nhanh như vậy cô đã suy nghĩ xong rồi?"


Chung Tuyết Hà khẩn trương cầm lấy quai túi xách, "Nhất định phải phẫu thuật mới có thể chữa trị tận gốc sao?"


"Vậy ý của cô là không định làm phẫu thuật?"


Chung Tuyết Hà bị nàng làm nghẹn lời, chần chừ gật đầu, "Tôi không muốn mạo hiểm."


Ân Hồng gật đầu, "Quả thật, cô còn trẻ, không nên mạo hiểm như vậy."


"Vậy tôi nên. . ."


Chung Tuyết Hà còn chưa nói xong, đã có người gõ cửa.


"Vào đi."


"A Hồng." Người đó đẩy cửa ra, dò đầu vào bắt chuyện với Ân Hồng ngồi bên trong, sau đó lại thấy Chung Tuyết Hà ở đối diện, nụ cười hơi thu lại một chút, một lát sau mới gật đầu với cô, "Tuyết Hà, đã lâu không gặp."


Chung Tuyết Hà không ngờ, cô và Nguyễn Thúy Vân sống đối diện nhau, tiểu khu nhỏ như vậy cũng không gặp được, không ngờ đến bệnh viện lại đụng nhau trong phòng làm việc. Cô cứng ngắc gật đầu, "Thúy Vân, là cô à."


Gương mặt Ân Hồng lộ vẻ ngạc nhiên vô cùng, "Hai người quen nhau à?"


Nguyễn Thúy Vân gật đầu, "Cùng tiểu khu."


"Bác sĩ Ân, chi bằng hôm khác tôi trở lại tìm cô, hôm nay cám ơn cô." Chung Tuyết Hà đứng dậy liền chuẩn bị cáo từ, vừa mới đi ra cửa, đến trước mặt Nguyễn Thúy Vân, cô cúi đầu càng thấp, bước nhanh ra ngoài.


Nguyễn Thúy Vân đuổi theo, "Tuyết Hà, cô chờ một chút, tôi có việc muốn hỏi cô." Nàng gấp gáp chạy vài bước, vươn tay ngăn Chung Tuyết Hà lại, "Cô đến đây khám bệnh à? Làm sao vậy? Có nghiêm trọng không?"


Đường đi bị Nguyễn Thúy Vân chắn lại, Chung Tuyết Hà đi bên nào Nguyễn Thúy Vân liền ngăn cản bên đó.


"Cô. . ." Chung Tuyết Hà oán hận giậm chân, "Tôi đến đây dĩ nhiên là khám bệnh, chỉ là chút bệnh nhỏ, tai bị ù."


"À, vậy a." Nguyễn Thúy Vân buông tay, để đường cho cô đi, "Không có việc gì là được rồi, vậy cô đi đi."


Chung Tuyết Hà không đợi nàng nói xong, lách qua một bên chạy chậm quẹo qua góc hành lang. Nguyễn Thúy Vân nhìn cô một hồi, sắc mặt nghiêm trọng một lần nữa đẩy cửa phòng làm việc của Ân Hồng.


"Người trong lòng vẫn không muốn phản ứng cậu à?" Ân Hồng đưa lưng về phía Nguyễn Thúy Vân, tay lật lật quyển sách dày của mình.


Nguyễn Thúy Vân kéo ghế qua ngồi, "A Hồng, bệnh của Tuyết Hà rất khó trị à?"


"Không khó." Ân Hồng khom lưng viết vài chữ lên giấy đưa cho Nguyễn Thúy Vân, "Đây là địa chỉ thầy hướng dẫn tôi khi còn là nghiên cứu sinh, một lão trung y, bệnh của Chung Tuyết Hà dùng thuốc tây không ổn, đưa cô ấy đến đây khám."


Nguyễn Thúy Vân tiếp nhận, cẩn thận bỏ vào trong túi, "Sao cậu không trực tiếp đưa cho Tuyết Hà? Vừa rồi thái độ của cô ấy cứng nhắc như vậy, chắc chắn là sợ hãi."


Ân Hồng vẫn là vẻ mặt lạnh đến đông chết người như trước, "Tôi tạo cơ hội cho, cậu còn hỏi vặt lại. Đương nhiên cô ấy bị dọa sợ rồi, không thôi làm sao cho cậu dỗ. Nếu không có việc gì thì đi đi, tôi còn phải làm việc."


Nguyễn Thúy Vân trầm mặc một hồi, mở miệng nói: "Tớ muốn thăm A Sa."


Nguyễn Thúy Vân đi theo Ân Hồng vào một phòng bệnh, bên trong bày trí trang nhã rất khác biệt, trên giường có một người phụ nữ an tĩnh nhắm hai mắt. Biểu tình của Ân Hồng sau khi nhìn thấy cô cũng trở nên dịu dàng hơn, nàng cúi xuống hôn lên trán của cô, lại cầm lấy bàn tay cô không chút hay biết, đặt vào lòng bàn tay mình xoa xoa.


"Khí trời hôm nay tốt lắm, em thật sự nên mở mắt ra xem."


Nguyễn Thúy Vân đứng ở sau, yên lặng nhìn Ân Hồng dịu dàng nói chuyện với người phụ nữ trên giường bệnh, thành thạo xoa bóp tay chân cho cô, ánh mặt trời ôn nhu rọi vào trong, mạ lên hai người một vầng sáng nhạt.


Nguyễn Thúy Vân không quấy rầy, đóng cửa lại cho hai người, tự mình lặng lẽ đi ra.



. . .



Nguyễn Thúy Vân đứng trước cửa nhà Chung Tuyết Hà gõ một hồi lâu, gõ đến tay cũng đau rồi, bên trong vẫn không có phản ứng. Nàng thở hắt ra một hơi, bắt đầu hô vào trong: "Tuyết Hà, mở cửa, tôi biết cô ở nhà, tôi thật sự có việc gấp tìm cô!"


Vừa dứt lời, cửa liền mở. Chung Tuyết Hà đỡ khung cửa, nhìn trái nhìn phải không nhìn Nguyễn Thúy Vân, "Cô đừng làm ồn, bị người ta nghe được không tốt."


"Nếu như tôi không hô, cô sẽ mở cửa sao?" Nguyễn Thúy Vân thở dài, "Cho tôi vào đi, tôi thật sự có việc, không lừa cô." Chung Tuyết Hà nghiêng người qua một bên, chừa đường cho Nguyễn Thúy Vân.


"Cô ngồi đi, tìm tôi có việc gì?" Cô rót nước, đặt xuống trước mặt Nguyễn Thúy Vân.


Hai người đều nhớ rõ ràng từng chữ lời trước đây đã nói qua, không gặp mặt, không liên lạc nữa. Nhưng bây giờ cả hai đều ăn ý không ai nhắc đến chuyện này.


"Tai của cô có một u máu? Sao không thành thật nói với tôi?"


"Bác sĩ Ân nói cho cô?" Chung Tuyết Hà ngồi một bên, ngón tay siết lấy nhau, "Cũng không phải chuyện gì tốt, không cần phải nói."


Nguyễn Thúy Vân trầm mặc một hồi, mới nói: "Có thể chữa trị, cô đừng quá lo lắng."


"Tôi cũng biết, bác sĩ Ân có nói, không nguy hiểm đến tánh mạng." Chung Tuyết Hà gian nan nở một nụ cười với nàng, "Cám ơn cô."


Nguyễn Thúy Vân cầm lấy quả táo trong mâm trái cây, thành thạo bắt đầu gọt vỏ, "Cô cảm thấy tôi bắt đầu dây dưa với cô nữa à? Đã đồng ý không quay lại tìm, bây giờ lại xuất hiện nữa rồi."


Chung Tuyết Hà nghiêng mặt đi, không nói gì.


"Tôi cũng không muốn làm phiền cô, chỉ là sau khi biết cô bị bệnh tôi lo quá, muốn đến thăm cô thôi. Tôi thật sự không có suy nghĩ không an phận nào với cô, đừng thấy gánh nặng. Hơn nữa, ví dụ đổi vị trí lại mà nói, nếu bây giờ tôi bị bệnh, chắc chắn cô cũng sẽ không thờ ơ. Chúng ta cũng không phải kẻ thù, không đến mức cả đời này cũng không qua lại với nhau, phải không?"


Chung Tuyết Hà giương mắt nhìn miếng táo Nguyễn Thúy Vân đã gọt vỏ xong, yên lặng nhận lấy cắn một miếng.


Nguyễn Thúy Vân vui vẻ cười cười, cầm khăn giấy lau tay, lại hỏi, "Nam Nam có biết chưa?"


Chung Tuyết Hà chậm rãi nhai táo, lắc đầu.


"Nói cho nó đi, nó cũng không phải trẻ con, lúc này nó nên ở bên cạnh cô."


"Không được, nó sẽ lo lắng."


Nguyễn Thúy Vân cũng không kiên trì nữa, chỉ nói một câu: "Cô quá cưng chiều nó rồi."


Hai người lại tiếp tục không mặn không nhạt hàn huyên mấy câu, Nguyễn Thúy Vân không nói mấy lời vô ích nữa, nàng lấy địa chỉ Ân Hồng cho mình đưa Chung Tuyết Hà xem, "A Hồng, chính là bác sĩ Ân, nói bệnh của cô phẫu thuật rất nguy hiểm, đúng lúc tôi biết một bác sĩ trung y, cô đến đây xem thử."


Chung Tuyết Hà nắm chặt tờ giấy trong tay, cảm kích gật đầu, "Cám ơn."


"Không cần khách khí. Chỉ cần cô không cảm thấy tôi mượn cơ hội này làm cô cảm thấy nợ tình cảm của tôi là tốt rồi."


"Tôi không có nghĩ như vậy! Thật!"


Nguyễn Thúy Vân hoảng sợ, vội vã thu hồi lời vừa nói, "Tôi đùa thôi, sao cô tưởng thật rồi?"


Bầu không khí thoáng cái lạnh xuống, Nguyễn Thúy Vân là người mở miệng đầu tiên cắt đứt sự yên lặng giữa cả hai, "Nếu không cô thay đồ, tôi lái xe đến đây, đúng lúc đưa cô đi tìm bác sĩ, thuận tiện cho cô quen đường."


Chung Tuyết Hà nhíu mày, ánh mắt bắt đầu hoảng loạn, bỗng nhiên cô không nghe rõ lời Nguyễn Thúy Vân nói. Ngay từ đầu đã biết thính lực sẽ bị giảm, nhưng bỗng nhiên không thể nghe, vẫn không thể kiềm được nỗi sợ hãi.


"Sao vậy? Có phải không nghe được không?" Nguyễn Thúy Vân vội vã qua ngồi cạnh cô, đề cao âm lượng.


Cuối cùng Chung Tuyết Hà cũng nghe rõ được một ít, cô thở phào nhẹ nhõm, "Câu này nghe được, câu trước đó cô nói cái gì?"


Nguyễn Thúy Vân chỉ chỉ chiếc áo ngủ tay ngắn trên người Chung Tuyết Hà, lớn tiếng nói: "Thay đồ, tôi lái xe đưa cô đi khám bác sĩ."



. . .



"Cô nghe rồi đó, bác sĩ trung y nói chỉ cần kiên trì bền bỉ, tình trạng sẽ được ức chế." Trong tay Nguyễn Thúy Vân dắt theo một bao lớn thuốc đông y, bộ dạng vui vẻ quên mình.


Chung Tuyết Hà càng vui vẻ hơn nữa, trên mặt đều là ý cười, "Thật ra ông ấy nói nhiều như vậy tôi nghe không hiểu lắm, nhưng mà khẳng định uống thuốc đông y và châm cứu có hiệu quả với bệnh của tôi là được."


Nguyễn Thúy Vân cười hì hì leo lên xe với cô, đặt thuốc ra ghế sau, lấy trong túi xách của mình ra mấy quả táo, "Cầm, gần đây không có siêu thị, tôi đến nhà hàng xóm mua mấy quả, thấy cô lại say xe, ăn một chút sẽ tốt hơn nhiều. Tôi rửa rồi, chỉ không có dao cắt, không thể gọt vỏ. Ăn tạm nha."


"Cám ơn."


Chung Tuyết Hà cắn táo từng miếng nhỏ, có hơi chua, nhưng mà vừa vặn ngăn chặn cảm giác buồn nôn trong dạ dày. Cô cảm thấy thoải mái hơn chút, quay đầu nhìn Nguyễn Thúy Vân, nói: "Hôm nay cám ơn cô, chạy xa như vậy đưa tôi đến đây."


Nguyễn Thúy Vân không chớp mắt, "Đổi thành người khác, tôi vẫn sẽ chở đến đây, tóm lại là bạn bè."


"Vậy à?"


"Tôi đưa cô đi cho quen đường, sau đó cô phải tự mình đi, lão đại phu nói, phải châm cứu định kỳ, uống thuốc cũng không thể ngừng."


Chung Tuyết Hà cúi đầu, âm thanh sa sút, "Tôi hiểu."


"Nếu như có việc gì, cũng có thể gọi điện cho tôi." Nguyễn Thúy Vân nói, dừng lại một chút, "Nếu như cô không muốn gặp tôi, thì khỏi."


"Chuyện lần trước, xin lỗi." Chung Tuyết Hà xoay mặt ra ngoài cửa sổ, tóc bị gió thổi tán loạn, "Tôi biết mình nói hơi nặng, thế nhưng, tôi thật sự không có ý ghét cô."


Giọng nói Nguyễn Thúy Vân cũng mềm xuống, "Tôi hiểu, tấm lòng cô tốt như vậy, sao lại đơn giản hận người khác? Nhưng mà Tuyết Hà, cô cảm thấy làm bạn với tôi thật sự rất nguy hiểm sao?"


"Nếu như chỉ có một mình tôi, mấy thứ này tôi sẽ không để ý. Nếu làm bạn với cô, tôi sẽ không tính toán được mất, ngay cả liên lụy cũng không sao cả. Nhưng mà tôi còn có Nam Nam." Chung Tuyết Hà quay sang chăm chú nhìn nàng, "Chuyện nó bị bắt cóc không phải là tôi bịa ra, cô nói, chuyện này vì cô có phải không?"


Biểu tình Nguyễn Thúy Vân có hơi cứng nhắc, nàng nắm tay lái gật đầu. "Đúng thật là vì tôi, nhưng mà. . ."


"Tôi biết cô vẫn luôn phái người đi theo tôi."


Nguyễn Thúy Vân hoảng sợ, "Sao cô biết."


Chung Tuyết Hà ôm trán, "Gần đây trong quán có mấy người khách rất kỳ lạ, chỉ cần tôi không có ở trong quán bọn họ sẽ không xuất hiện. Còn có, mỗi lần ngồi xe công cộng, đều có người chắn trước mặt tôi, rất nhiều người không chen được đến chỗ tôi. Còn có rất nhiều chuyện kỳ quái, bọn họ làm lộ quá, rất dễ nhìn ra."


Nguyễn Thúy Vân ngượng ngùng cười cười, "Bọn họ làm việc quá không đúng lúc rồi. . ."


"Không có, bọn họ bảo vệ tôi rất tốt. Cô không cần lãng phí nhiều người như vậy cho tôi, chính cô cũng có nguy hiểm mà, lần trước không phải đầu còn bị thương sao?"


Sắc mặt Nguyễn Thúy Vân trầm lại, "Thiên Cù đã bị bắt rồi, không ai dám làm tôi bị thương nữa." Nàng quay đầu nhìn Chung Tuyết Hà đang hoảng hốt, miễn cưỡng cười, "Tôi đích thân đưa nó vào tù."


Nguyễn Thúy Vân đậu xe qua một bên, từ từ thuật lại cho Chung Tuyết Hà nghe, đương nhiên nàng bỏ qua sự kiện mình cố ý quyến rũ Hạ Thiên Cù. Chung Tuyết Hà nghe xong, nhất thời không biết nên nói gì. Nguyễn Thúy Vân có thể làm ra quyết định này cũng là bị ép đến góc tường rồi đúng không.


"Tôi quản nó không được, chỉ có thể để cảnh sát quản." Nguyễn Thúy Vân thở hắt ra, khịt mũi, "Mấy năm nay đều là làm ăn đàng hoàng, luôn rất tuân thủ luật pháp, không đắc tội ai. Hôm nay Thiên Cù vào tù, những người chung quanh cũng không ai dám động đến tôi. Cho nên cô có thể yên tâm, sau này Nam Nam sẽ an toàn."


Nhìn Chung Tuyết Hà im lặng không nói, Nguyễn Thúy Vân lại thở dài: "Cô vẫn không chịu tin tôi?"


"Không phải không tin cô, tôi không muốn vấn đề an toàn của Nam Nam có một chút sai lầm. Cô cảm thấy tôi không có đạo làm người, tôi cũng hiểu được." Chung Tuyết Hà cởi dây an toàn, kéo túi xách xuống xe, "Tôi có thể tự mình về nhà, hôm nay cám ơn cô."


"Này!" Nguyễn Thúy Vân vội vã đuổi theo, "Cô cáu kỉnh cái gì, tôi chưa nói câu nào nặng lời mà."


Chung Tuyết Hà bị nàng kéo tay, mất tự nhiên tránh ra, "Lúc trước tôi đã từng nói, cho dù cô đối xử tốt với tôi, tôi cũng không có cách báo đáp cô. Không cần lãng phí thời gian trên người tôi nữa."


Nguyễn Thúy Vân bị lời nói của cô làm tổn thương, nặng nề hít sâu một hơi, sau đó giọng điệu thay đổi, sắc mặt âm trầm dọa người, "Nếu cô lo lắng cho an toàn của Nam Nam, sao không sợ tôi thật sự bắt nó uy hiếp cô?"


"Tôi. . ."


"Chẳng lẽ cô cảm thấy tôi thích cô, đối xử tốt với cô, cho nên lời tổn thương người bao nhiêu tôi cũng đều có thể chấp nhận được?"


Chung Tuyết Hà cũng bị ép nổi giận, "Tôi lại không bảo cô tốt với tôi!"


"Tuyết Hà, cô thật sự khiến lòng tôi phát lạnh!"


Nguyễn Thúy Vân có tự tôn của mình, nàng đã hạ thấp bản thân đến vị trí chẳng bao giờ từng thấp qua để lấy lòng Chung Tuyết Hà. Không chỉ không nhận được hồi đáp, trái lại còn bị người ta ghét. Sự kiêu ngạo đã không cho phép cô tiếp tục nhẹ giọng cầu hảo cảm của Chung Tuyết Hà, nếu không có cách nào đến gần, chỉ có thể chọn cách rời đi.





===

Chương này làm như edit mãi không đến đoạn kết nên đành ngắt ra ◔_◔ Mai tiếp tục.

Btw: Quả nhiên có Hà Vân là có Hồng Sa :"> Nhân vật A Sa đó là Chung Tiếu Sa, trong phim Sức mạnh tình thân, mình thích vai Ân Hồng của dì Mễ Tuyết trong phim đó lắm >.<


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro