Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Nguyễn Thúy Vân đề đủ mã lực, gió mát từ ngoài cửa sổ dũng mãnh đánh vào mặt nàng, đau đến tràn nước mắt. Nàng tỉnh táo lại, mới ý thức được mình đã để Chung Tuyết Hà ở lại nơi nào.


Tính khí Chung Tuyết Hà vẫn tốt, hôm nay nói ra lời như vậy cũng là vì mình bức ép quá đáng sao? Lại liên quan đến an toàn của Nam Nam, không phát hỏa mới là lạ. Nguyễn Thúy Vân giẫm phanh, dừng xe lại bên ven đường, nhìn ra ngoài thăm dò, trời đã muốn tối đen.


"Nguyễn Thúy Vân, tên ngu ngốc ngươi!" Bất chấp suy nghĩ, Nguyễn Thúy Vân trực tiếp quay đầu xe, gấp gáp chạy về đường cũ. Một mình Chung Tuyết Hà không biết có bao nhiêu sợ hãi, vậy mà lại để cô ấy một mình ở vùng vắng vẻ thôn quê thế này.


"Tuyết Hà! Tuyết Hà!" Xe của Nguyễn Thúy Vân vừa ổn định nàng liền leo xuống, nhưng mà chỗ đó đã không có Chung Tuyết Hà nữa, "Tuyết Hà! Cô ở đâu?" Cô hô đủ mấy phút, đồng ruộng trống trải không có nửa điểm hồi âm.


"Tuyết Hà!" Giọng nói của Nguyễn Thúy Vân cũng đã bắt đầu nức nở, trong lòng nàng rối loạn, nếu như Chung Tuyết Hà thật sự xảy ra chuyện gì, mình làm sao bây giờ? "Tuyết Hà! Cô ở đâu —— a!"


Chân nàng bỗng nhiên trượt ngã, ngã qua ven đường, cả cơ thể liền lăn vào rãnh sâu. May mà bên trong có ít đất, nhưng mà dù vậy nàng cũng té nửa ngày bò dậy không nổi.


Cả người đều là đất nàng chật vật đứng lên, đầu gối cũng đã trầy, máu me nhầy nhụa, tất chân màu đen trên đùi càng khỏi phải nói, một vết trầy thật dài trực tiếp cắt từ bắp đùi đến mắt cá chân. Nàng ảo não chửi thề một câu, khập khiễng bò lên, phủi bùn đất trên người, cũng bất chấp rửa sạch, lái xe dọc theo con đường lại rẽ vào một ngã nhỏ.


Nàng chạy rất chậm, dọc đường vừa đi vừa hô, mãi cho đến khi con đường nhỏ kết thúc. Chỗ đó nối liền với một quốc lộ, Nguyễn Thúy Vân mắt sắc thấy giao lộ có một chiếc xe tải, mà Chung Tuyết Hà thì đứng bên cạnh đó, một người đàn ông ngồi trên xe đang đưa tay kéo cô.


Nguyễn Thúy Vân hung hăng giẫm chân ga, vọt thẳng đến, tiếng phanh xe chói tai trôi qua, chiếc xe vững vàng dừng bên cạnh Chung Tuyết Hà.


Nguyễn Thúy Vân trực tiếp nhảy xuống, đóng sầm cửa lại, đưa tay kéo Chung Tuyết Hà ra sau lưng mình, ánh mắt đầy thù ý trừng mắt nhìn tài xế xe tải, "Muốn làm gì?"


"Lời này tôi hỏi cô mới đúng, người ta hảo tâm chở tôi một đoạn, cô làm loạn cái gì vậy?"


Tóc tai Chung Tuyết Hà tán loạn, có lẽ vì một đường cực khổ đi. Lúc này Nguyễn Thúy Vân đâu còn nỡ nói câu nào nặng, nếu không phải bên cạnh có một tên tài xế chướng mắt, chỉ sợ nàng đã sớm ôm cô vào lòng, "Tuyết Hà, xin lỗi, vừa rồi tôi không nên bỏ cô lại, cô lên xe tôi trước đi."


"Cô không sai, không cần xin lỗi. Vốn là xe của cô, không cho tôi ngồi cũng là quyền của cô."


Tài xế nhìn hai người phụ nữ dây dưa quấn lấy nhau trước mặt, lần này sợ là kiếm không được tiền rồi, hắn chửi thề một câu, lái xe chạy thẳng đi.


"Rốt cuộc cô muốn làm gì?" Chung Tuyết Hà tức giận đến sắp phát điên, "Tôi rất mệt mỏi, tôi thật sự muốn nhanh chóng về nhà."


"Sao cô không có chút ý thức an toàn a? Đã trễ như vậy, lại là tài xế nam, xung quanh lại không có ai, cô cũng dám lên xe hắn? Lỡ như hắn có âm mưu với cô thì làm sao bây giờ?"


Chung Tuyết Hà ôm vai không nói, giọng điệu Nguyễn Thúy Vân mềm lại, muốn nắm lấy tay cô, rồi lại không dám duỗi ra, chỉ chà chà lên áo mình, "Lên xe đi, chúng ta nhanh trở về, không phải cô nói thấy mệt sao?"


Chung Tuyết Hà bị Nguyễn Thúy Vân lôi kéo vào trong xe, lúc này mới thấy rõ bộ dạng của nàng, "Trên người cô sao toàn là đất vậy?" Cô cầm lấy cánh tay Nguyễn Thúy Vân để nàng đối diện với mình, nhìn thoáng xuống dưới càng thêm giật mình, "Chân cô làm sao vậy? Sao lại chảy máu?"


"Không có gì, vừa rồi không thấy rõ đường, ngã vào một rãnh sâu." Nguyễn Thúy Vân rút khăn giấy ấn lên vết thương, máu và đất dính vào nhau, đau đến nàng phát run.


Lòng Chung Tuyết Hà thắt lại, không nhìn được vết thương trên đầu gối nữa, cô quay mặt đi chỗ khác, hít sâu một hơi, "Mau đi thôi, đã trễ rồi, trên đường không an toàn."


"Ừm, đi ngay."



. . .



Xe vững vàng đậu dưới lầu Chung Tuyết Hà, Nguyễn Thúy Vân tắt máy xe, "Tới rồi, cô nhanh về đi."


Chung Tuyết Hà cởi dây an toàn, lại không xuống xe, "Theo tôi đi, tôi khử trùng vết thương cho, tôi thấy vết thương rất nghiêm trọng."



. . .



"A, đau. . ."


Chung Tuyết Hà ngồi xổm bên chân Nguyễn Thúy Vân, nghe Nguyễn Thúy Vân kêu đau, cây nhíp trong tay khựng lại, "Cô cố chịu một chút, phía trên còn đất, tôi phải lau sạch cho cô."


Hai mắt Nguyễn Thúy Vân đều là nước, cố gắng nuốt tiếng kêu thảm xuống. Đã rất lâu Chung Tuyết Hà không có đối xử dịu dàng với nàng như thế. . .


Chung Tuyết Hà nửa quỳ trên thảm, đem miếng băng gạc đã tẩm thuốc đặt lên vết thương, dùng băng keo dán lại, "Xong rồi."


Nguyễn Thúy Vân lập tức đứng lên, cầm lấy áo khoác liền đi ra ngoài, "Cám ơn, tôi về trước."


"Thúy Vân." Chung Tuyết Hà gọi nàng lại, "Kỳ thật, cô đối xử tốt với tôi, tôi đều ghi tạc trong lòng, vừa rồi cũng là tức giận mới ăn nói không suy nghĩ, cô đừng để trong lòng."


Nguyễn Thúy Vân quay đầu, "Tuyết Hà, có vài lời không phải muốn thu hồi là có thể thu hồi. Tôi biết cô không phải là người hở chút là ác ngôn, thế nhưng trong lòng cô có phải thật sự cảm thấy tôi vĩnh viễn cũng không tức giận với cô hay không, cho nên vốn không lo lắng những lời đó sẽ làm tổn thương tôi, trong lòng nghĩ cái gì thì nói ra cái đó."


Chung Tuyết Hà cười khổ, "Trông coi, bây giờ cô cũng bắt đầu cảm thấy tôi không nói lý lẽ. Tôi chỉ vì tức giận mà nói mấy câu, cô đã bắt đầu oán hận tôi, trách tôi không chịu bị cô làm cảm động. Thời gian dài, nếu như tôi vẫn không cách nào chấp nhận cô như trước, đến lúc đó có lẽ không chỉ đơn giản vứt tôi lại một mình như vậy."


"Cô không chấp nhận tôi, là vì cho đến bây giờ cũng không chịu thử mở lòng chấp nhận tôi." Nguyễn Thúy Vân bỏ lại những lời này liền quay mặt đi, mở cửa, cũng không quay đầu lại liền đi ra ngoài.


Chung Tuyết Hà nhìn theo bóng nàng đi xa, một mình ngây người đứng đấy, sau đó đóng cửa, tựa đầu lên trên, rốt cuộc cũng nhịn không được nỗi khổ sở chua xót trong lòng, ôm hòm y tế còn chưa chỉnh lý xong đi cất, vừa đi vừa khóc.


Cuộc sống sau đó, mỗi lần Chung Tuyết Hà ra ngoài đi châm cứu, luôn có thể gặp được Nguyễn Thúy Vân tan tầm về nhà. Rõ ràng Nguyễn Thúy Vân đã lãnh đạm đi rất nhiều, chỉ là nàng vẫn muốn đưa Chung Tuyết Hà đi châm cứu.


Đương nhiên Chung Tuyết Hà không muốn làm phiền nàng, nhưng lời từ chối chỉ cần nhìn thấy vẻ mặt 'tôi không đùa' của Nguyễn Thúy Vân liền bất tự giác nuốt trở về.


Đến nơi, Chung Tuyết Hà một mình xuống xe đi châm cứu, sau khi xong Nguyễn Thúy Vân lại đưa nàng về nhà.


Tình trạng này giằng co rất nhiều ngày, cuối cùng Chung Tuyết Hà cũng không chịu nổi chiến tranh lạnh như vậy, chủ động nói chuyện: "Đại phu nói bệnh tình của tôi đã tốt hơn nhiều."


Nguyễn Thúy Vân không chớp mắt, "Vậy à?"


Gương mặt Chung Tuyết Hà có chút không nén được giận, phồng má nghiêm mặt nói: "Ừm, tôi cũng thấy tốt hơn nhiều, tình trạng ù tai choáng váng cũng ít hơn."


"Vậy ý của cô nói không cần tôi đưa rước cô nữa?"


"Không phải!" Chung Tuyết Hà vội vã giải thích, "Tôi không có ý này, cô đừng hiểu lầm."


Nguyễn Thúy Vân tùy ý ừm một tiếng, lát sau nói thêm: "Tôi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra một chút, coi bác sĩ nói thế nào."


"Ừm. . ."


Ân Hồng lại làm kiểm tra tổng quát cho Chung Tuyết Hà, phát hiện bệnh trạng Chung Tuyết Hà đã tốt hơn, nàng rất hài lòng, trên gương mặt băng sơn cũng có chút ý cười, "U máu quả thật đã nhỏ lại, xem ra châm cứu có tác dụng rất lớn, cô phải tiếp tục kiên trì, thuốc cũng không được ngưng uống."


Chung Tuyết Hà vui không kiềm được, "Cám ơn cô a, bác sĩ Ân."


Ân Hồng gật đầu, "Không cần cám ơn tôi, việc nên làm."


Nàng liếc đến Nguyễn Thúy Vân đứng ở cạnh cửa nãy giờ vẫn duy trì một khoảng cách với Chung Tuyết Hà, khụ một tiếng, tiếp tục nói với Chung Tuyết Hà: "Thân thể cô có hơi suy yếu, bảo Nguyễn Thúy Vân bình thường mua nhiều thứ tốt cho cô một chút, bồi bổ cơ thể. Kiếm nhiều tiền như vậy không tiêu cho cô còn chừa cho ai a?"


Giọng Ân Hồng rất lớn, trong lời nói lại có ám muội. Theo bản năng Chung Tuyết Hà đã nghĩ nàng hiểu lầm, nhưng lại sợ tổn thương Nguyễn Thúy Vân, nhất thời ấp úng nửa ngày cũng không nói nên lời, càng có vẻ chột dạ.


Nguyễn Thúy Vân trực tiếp đi đến, nói với Ân Hồng: "Đừng nói lung tung, tớ và Tuyết Hà là bạn bè bình thường mà thôi."


"Được rồi." Ân Hồng nhún vai, "Chung tiểu thư, câu vừa rồi coi như tôi chưa nói."


Chung Tuyết Hà miễn cưỡng cười cười, "Không sao."


"Bác sĩ Ân!" Một tiểu hộ sĩ cuống quít chạy đến, đầu đầy mồ hôi, nói năng không hoàn chỉnh, "Giường bệnh 11 có động tĩnh rồi!"


Bệnh án trong tay Ân Hồng cạch một tiếng rơi xuống đất, nàng cầm lấy tay tiểu hộ sĩ run rẩy hỏi: "Thật sự?"


"Thật sự!"


Ân Hồng lảo đảo chạy ra ngoài, Nguyễn Thúy Vân cũng đi theo nhưng bị Chung Tuyết Hà nắm tay lại.


"Thúy Vân, chuyện gì vậy?"


Nguyễn Thúy Vân trở tay nắm lấy cổ tay nàng, "Lát về tôi nói cho cô, đi theo tôi trước."


Bệnh nhân giường số 11 đã tỉnh lại? Bệnh nhân giường số 11 chính là Chung Tiếu Sa người mà Ân Hồng ngày đêm nhung nhớ a!


Trong phòng bệnh đã có vài vị bác sĩ mặc áo blouse trắng, Ân Hồng bị đồng nghiệp ngăn bên ngoài, hiện tại nàng quá kích động, vốn không thể giúp được gì. Nguyễn Thúy Vân kéo nàng trở về, vỗ vai xoa dịu nàng.


"A Hồng, đừng gấp, kiên nhẫn chờ một chút."


Không biết qua bao lâu, bác sĩ lục tục đi ra khỏi phòng, khi đi ngang qua người Ân Hồng, gương mặt ai cũng mang theo ý cười, "Bác sĩ Ân, chúc mừng cô, đi thăm cô ấy đi."


Ân Hồng vui mừng bật khóc, nàng bất chấp nói cám ơn với mọi người, lau nước mắt liền chạy ào vào phòng bệnh.


"Thúy Vân. . ." Chung Tuyết Hà đi đến, nhìn vào phòng bệnh một chút, "Bên trong là người nhà của bác sĩ Ân à?"


"Có thể nói là vậy." Nguyễn Thúy Vân nhìn thoáng qua người trong phòng bệnh, kéo Chung Tuyết Hà qua một bên ngồi, "Tuy A Hồng là bác sĩ, nhưng lúc trước theo chồng tôi từng trải qua không ít chuyện trái pháp luật, có lần bị người ta trả thù, là Chung Tiếu Sa —— ừm, chính là cô ấy." Nguyễn Thúy Vân nhìn thoáng qua phòng bệnh, "Chung Tiếu Sa giúp cô ấy đỡ một viên đạn, dù nhặt về được tính mạng, nhưng trở thành người thực vật, nằm một lần là nhiều năm như vậy."


"Vậy bọn họ là, bọn họ là quan hệ này sao?" Chung Tuyết Hà cảm thấy vấn đề như vậy có chút khó mở miệng, nhưng lòng hiếu kỳ thì vẫn không ức chế được.


Nguyễn Thúy Vân gật đầu, "Chung Tiếu Sa vẫn luôn theo đuổi A Hồng, nhưng mà lúc đó A Hồng nói với tôi là cổ rất ghét cô ấy, sau đó gặp chuyện không may mới suy nghĩ cẩn thận lại, trước đây những người đàn ông theo đuổi A Hồng đều bị ngầm chỉnh đốn rất thảm, Chung Tiếu Sa lại mặt dày mày dạn như thế, A Hồng chỉ nói ngoài miệng một chút, nhưng vẫn không nỡ lòng thật sự xuống tay với cô ấy." Nói xong nàng nở nụ cười rất bất đắc dĩ, "Rõ ràng cô ấy thích Chung Tiếu Sa, chỉ là không chịu thừa nhận."


Nguyễn Thúy Vân ý vị thâm trường nhìn qua Chung Tuyết Hà, gương mặt cô vừa hiện lên một tia hoảng loạn, tuy không lộ rõ, nhưng Nguyễn Thúy Vân vẫn thấy được.


"Thật ra lúc trước tôi cũng thấy khó mà tin nổi với loại tình cảm này, nhưng mà sau đó tôi thấy A Hồng kiên định chờ Chung Tiếu Sa tỉnh lại, tôi liền thay đổi suy nghĩ, không phải đàn ông và phụ nữ ở bên nhau mới là tuyệt phối." Nguyễn Thúy Vân vỗ đùi đứng dậy, "Đi thôi, không quấy rầy bọn họ, tôi đưa cô về nhà."


Ánh mắt Chung Tuyết Hà vô định, Nguyễn Thúy Vân lại gọi cô mấy tiếng cô mới nghe thấy.


"Đi a, tôi đưa cô về nhà."


"Ừm. . ."


Xe của Nguyễn Thúy Vân vững vàng đậu vào bãi đỗ xe dưới lầu, Chung Tuyết Hà cởi dây an toàn, cúi đầu ấp úng nói, "Đến nhà tôi ăn cơm đi, trong khoảng thời gian này cô vẫn luôn đưa tôi đi châm cứu, mời cô ăn bữa cơm coi như cám ơn."


Nguyễn Thúy Vân như cười như không, "Đừng nói với tôi đây là bữa tối cuối cùng với cô."


"Tôi chỉ muốn mời cơm, cô có thể đừng nghĩ tôi như vậy được không. . ." Chung Tuyết Hà xoay mặt đi, trong lòng thấy ủy khuất.


"Được rồi, tôi hay nói đùa." Nguyễn Thúy Vân rút chìa khóa đi xuống xe, hất đầu về phía lầu nhà mình, "Đêm nay tôi có hẹn với người khác rồi, hôm khác đi."


Chung Tuyết Hà nhìn theo hướng nàng chỉ, Phạm Trần đang đứng đó vẫy tay về phía Nguyễn Thúy Vân, nàng cũng vẫy tay đáp lại, bỗng dưng trong lòng Chung Tuyết Hà bắt đầu thấy khó chịu, là phụ nữ ít hay nhiều cũng đều đố kị với tiểu cô nương xinh đẹp tuổi trẻ hơn mình, Phạm Trần là một tiểu cô nương tuổi còn trẻ, cho dù không phấn son, cách xa như vậy cũng có thể nhìn ra thanh xuân tịnh lệ* trên người nàng.

*Chỉ nét đẹp tuổi trẻ


"Được rồi, khi khác." Chung Tuyết Hà dắt theo túi xách đi vào hành lang, đôi giày cao gót trên chân giẫm lên thang lầu, phát ra tiếng cốp cốp.


Nguyễn Thúy Vân buồn cười nhìn Chung Tuyết Hà tức giận rõ ràng, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra vị giấm chua. Miệng nàng thì thào: "Thật sự vì thích tôi cô mới ghen sao?"



. . .



Nguyễn Thúy Vân đi qua một góc gọi điện lại cho Chung Tuyết Hà, đợi thật lâu mới được bắt máy, đầu dây bên kia khá ồn ào, chắc là đang ở trong quán, "Tuyết Hà, cô tìm tôi à?"


Chung Tuyết Hà nắm điện thoại đi ra ngoài quán, xung quanh liền yên tĩnh trở lại. Cô trầm trầm giọng, đáp: "Thật ra cũng không có gì, chỉ là Nam Nam đã về rồi, chuyện lần trước nó vẫn nhớ, bảo tôi gọi điện cho cô, hỏi xem cô có thời gian không, đến nhà tôi ăn bữa cơm."


"À, đi chứ."


Chung Tuyết Hà trầm mặc một hồi, lại thấp giọng nói: "Thật ra cô không cần miễn cưỡng, nếu như bận rộn cũng không cần cố tranh thủ thời gian."


"Tôi một chút cũng không có bận, nhưng mà nếu như cô không muốn gặp tôi, tôi có thể giả bộ bận rộn nhiều việc."


"Cô thế nào lại! Thế nào lại còn nói như vậy? Tôi không có ý này!" Chung Tuyết Hà giận dữ muốn cúp điện thoại, suy nghĩ một chút lại cố chịu, "Cô rảnh thì tốt, tối nay tan tầm đến nhà của tôi đi."


"Ừm."


"Cô muốn ăn gì?" Chung Tuyết Hà rất giận, nhưng vẫn muốn hỏi ý kiến Nguyễn Thúy Vân, "Nếu như cô không muốn ăn ở nhà, chúng ta ra ngoài cũng được, quan trọng là ý của cô."


"Không cần phiền phức, cái nào tiện cho cô thì làm."


Buổi tối 7 giờ Nguyễn Thúy Vân kéo theo một chiếc túi gõ cửa nhà Chung Tuyết Hà. Người ra mở là Chung Thịnh Nam, nhìn thấy Nguyễn Thúy Vân đứng ngoài cửa, gãi gãi đầu kêu một tiếng: "Mẹ nuôi."


"Sao so với lần trước thấy con gầy đi vậy? Ở trong trường ăn uống không tốt sao?" Nguyễn Thúy Vân nắm vai nó cùng nhau vào nhà, đưa chiếc túi trong tay cho nó, "Hồi chiều mua cho con, một chiếc áo khoác ngắn tay với một chiếc váy dài qua đầu gối, đi thử xem."


Ở trong bếp Chung Tuyết Hà nắm muỗng đi ra, "Sao cô lại mua đồ cho nó?"


Nguyễn Thúy Vân đẩy Chung Thịnh Nam vào phòng, ý bảo nó thay quần áo, nghiêng đầu về cười nói: "Trước đây tôi từng mua gì cho nó sao?"


Chung Tuyết Hà nghẹn lời, đơn giản đổi chủ đề, "Còn một món nữa là xong rồi, cô ăn rau trộn cà hay cần tây bách hợp?"


"Cần tây và bách hợp đi, ngụ ý hay." Nguyễn Thúy Vân cố ý xem nhẹ đôi gò má đột nhiên ửng đỏ của Chung Tuyết Hà, đi thẳng vào bếp.


Chung Tuyết Hà cầm dao tỉ mỉ thái rau, Nguyễn Thúy Vân dựa vào tủ chén quan sát cô. Loại cảm giác cuộc sống rất hấp dẫn kẻ khác trên người Chung Tuyết Hà có lẽ chính là nguyên nhân khiến Nguyễn Thúy Vân liếc mắt một cái đã coi trọng cô chăng, bình thường lại tầm thường, thỉnh thoảng lại nở nụ cười nhẹ dịu dàng, nhìn thấy trái tim cũng muốn tan chảy, trong lòng lập tức sinh ra một suy nghĩ bốc đồng muốn nắm lấy tay cô cứ như vậy cho hết một đời.


"Tuyết Hà, thật ra tôi. . ." Nguyễn Thúy Vân vừa muốn nói gì đó, cửa bếp thoáng cái đã bị kéo ra, Chung Thịnh Nam kéo bộ đồ mới thay, nhíu mày.


"Con mặc váy trông rất xấu a."


Nguyễn Thúy Vân nuốt lại lời muốn nói, xoay qua quan sát Chung Thịnh Nam một chút, cười nói: "Trẻ tuổi đúng là tốt, mặc cái gì cũng đẹp. Con gái, mặc váy mới là chính đạo."


Chung Thịnh Nam lại gãi đầu theo thói quen, nhìn về phía Chung Tuyết Hà, thấy gương mặt cô cũng có vẻ coi trọng, nó mới yên lòng.


"Con đi thay đi, ăn cơm ngay bây giờ."


Chung Tuyết Hà căn dặn, xoay người đến nồi nước đang đun trên bếp, vừa mới bắt nồi xuống, trước mắt tối sầm nghiêng người đổ qua một phía. Nguyễn Thúy Vân tay mắt lanh lẹ, một tay ôm lấy cô, mới không để nồi nước nóng đổ lên người Chung Tuyết Hà.


"Tuyết Hà!" Nguyễn Thúy Vân lớn tiếng gọi cô, Chung Tuyết Hà xụi lơ trong lòng nàng, gọi thế nào cũng không mở mắt.


Chung Thịnh Nam nghe tiếng, quần áo còn chưa chỉnh chu đã vọt ngay ra, "Mẹ con làm sao vậy?"


"Nam Nam, đi lấy chìa khóa trong túi xách của dì, xuống lầu khởi động xe, dì lập tức đưa mẹ con đi bệnh viện."


Nguyễn Thúy Vân có chút cố sức cõng Chung Tuyết Hà trên lưng, đỡ vào ghế sau, leo lên xe chạy thẳng đến bệnh viện. Chung Thịnh Nam ngồi ở sau đỡ lấy Chung Tuyết Hà, nước mắt rơi lã chã.



. . .



"Tuột huyết áp, thiếu đường Glucose cho nên mới xảy ra chuyện này." Ân Hồng thở hắt ra, có chút mất kiên nhẫn, "Còn gấp gáp gọi điện cho tôi, cô ấy chỉ mệt mỏi bình thường tôi, để cô ấy nghỉ ngơi nhiều một chút, có phải cô ấy là con nít không a? Cơ thể hư nhược như vậy, không choáng mới lạ."


"Cậu mở miệng đúng là không có gì tốt, thật sự là một đôi tuyệt phối với Chung Tiếu Sa. Con gái cô ấy ở đây a, cậu đừng nói ra bệnh tình của cổ."


Ân Hồng nhướng mắt, "Biết rồi, thì ra con của cô ấy cũng đã lớn như vậy, khẩu vị của cậu thật đúng là kỳ lạ."


Sau đó Chung Tuyết Hà có tỉnh lại một lần, nhưng vì quá mệt mỏi mà lại thiếp đi. Chung Thịnh Nam vẫn luôn ở bên giường trông cô, tuy biết chỉ là tuột huyết áp nhưng vẫn không tránh được lo lắng. Nguyễn Thúy Vân mua chút đồ ăn cho nó, nhìn nó ăn xong thì hỏi, "Chừng nào con quay về trường?"


"Ngày mai, nhưng mà con không muốn về trường."


"Như vậy sao được? Mẹ con chắc chắn không đồng ý. Hơn nữa, bác sĩ đã nói rồi chỉ là tuột huyết áp thôi, không sao, nghỉ ngơi vài ngày là có thể về nhà. Con không cần lo lắng." Nguyễn Thúy Vân suy nghĩ một chút, còn nói thêm, "Con về nhà đem những thứ cần thiết cầm đến đây, dì bảo Đoạn thúc thúc lái xe đưa con đến trường, so với tự ra bến mua vé xe tiết kiệm nhiều thời gian hơn, như vậy có thể ở bên mẹ con lâu thêm chút."


Chung Thịnh Nam suy nghĩ một chút, gật đầu, "Cám ơn mẹ nuôi."


"Đã gọi dì một tiếng mẹ nuôi, thì dì phải có trách nhiệm với con. Nhân lúc mẹ con đang ngủ, con mau về nhà lấy đồ đi."


"Dạ."


Nguyễn Thúy Vân giúp Chung Tuyết Hà sửa lại chăn, nhìn dung nhan trầm tĩnh ngủ của cô, trong lòng vừa chua xót lại vừa phiền muộn. Nếu như cô ấy thật sự không thích mình thì cũng thôi, hết lần này tới lần khác lời nói và hành động đều rõ ràng tỏ ý ỷ lại mình, đã như vậy còn tìm mọi cách cự tuyệt làm gì. Cho dù có trở ngại mình cũng sẽ giải quyết, sẽ không để cô ấy khó xử. Tại sao cứ không tin mình a?


Chung Tuyết Hà chậm rãi thở ra, lông mi của cô rất dài, tự nhiên uốn cong, giống như là búp bê Barbie. Nguyễn Thúy Vân nhịn không được cúi người xuống, kề chóp mũi hô hấp hương thơm trên người cô.


Chung Tuyết Hà lờ mờ nhìn thấy gương mặt Nguyễn Thúy Vân đến gần, càng lúc càng gần, gương mặt của cả hai như là kề vào nhau. Rõ ràng có hơi thở không thuộc về chính mình ở xung quanh, phản ứng đầu tiên của Chung Tuyết Hà lại không phải là đẩy nàng ra, mà là tiếp tục nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ thiếp đi.


Môi cô run run, Nguyễn Thúy Vân nhìn ra thay đổi rất nhỏ của cô, tâm như gương sáng. Rõ ràng cô đã tỉnh lại, còn giả bộ ngủ, cơ bản là không có ý định từ chối, chỉ sợ mở mắt ra cả hai đều thấy xấu hổ mà thôi.


Nguyễn Thúy Vân dứt khoát kề môi xuống, nhẹ nhàng hôn lên mi cô, sau đó đến chóp mũi, cuối cùng rơi xuống môi cô, hôn thật sâu.


Gương mặt Chung Tuyết Hà bắt đầu nóng lên, ngay cả tim cũng đập gấp gáp hơn nhiều. Nguyễn Thúy Vân nghĩ đúng, cô vốn không có ý định cự tuyệt, không thôi đã sớm đẩy Nguyễn Thúy Vân ra ngay khi thấy nàng kề đến. Nhưng mà cô lại không chấp nhận được nỗi chờ mong trong lòng đối với chiếc hôn của Nguyễn Thúy Vân, vì vậy còn muốn mượn cớ "Đẩy ra sợ Nguyễn Thúy Vân xấu hổ thậm chí tổn thương" để tự thuyết phục chính mình, đây không phải lừa mình dối người thì là cái gì?


Cuối cùng, Nguyễn Thúy Vân cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên, hai má Chung Tuyết Hà đỏ bừng, bàn tay lại siết tấm drap giường đến nhăn nheo, nhưng mà vẫn cứ cứng đầu không chịu mở mắt ra.


Nguyễn Thúy Vân nhoẻn khóe môi, nàng chưa từng gặp qua người phụ nữ nào khẩu thị tâm phi như Chung Tuyết Hà.


Cánh cửa khẽ hở được người lặng lẽ đóng lại, Chung Thịnh Nam quay về lấy chìa khóa, tay nó gắt gao siết nắm cửa, trong mắt đều là phẫn nộ, cố gắng nuốt nước mắt đã tràn mi vào trong, sau đó im lặng rời đi.


Ở cuối hành lang Ân Hồng đứng đó kỳ lạ nhìn Chung Thịnh Nam đứng trước cửa nhưng lại không đi vào, có chút đăm chiêu lấy di động ra gọi cho Nguyễn Thúy Vân.


"Cậu nói nó vẫn đứng ngoài cửa?" Nguyễn Thúy Vân tiếp điện thoại của Ân Hồng, hoảng hồn, vừa rồi hôn Chung Tuyết Hà nhất định bị Chung Thịnh Nam nhìn thấy rồi. Vậy, nó im lặng không nói là ý gì?


Nguyễn Thúy Vân suy nghĩ một chút, quyết định tạm thời giấu Chung Tuyết Hà. Nếu như Chung Tuyết Hà biết mình bị Chung Thịnh Nam nhìn thấy một màn như vậy, có lẽ phản ứng gì cũng có thể làm ra.


Không quá lâu Chung Thịnh Nam liền trở về, trong tay không có mang theo gì. Chung Tuyết Hà kỳ quái nhìn nó, "Nam Nam, không phải con về nhà lấy đồ sao?"


"Con không muốn về." Chung Thịnh Nam cúi đầu, giọng nói có chút khàn đục.


Chung Tuyết Hà tưởng nó lo lắng cho mình, đưa tay kéo nó đến, "Mẹ không sao, con không cần lo lắng."


Nguyễn Thúy Vân rõ ràng nhìn ra dị thường của nó, nàng buông quả táo đã gọt được một nửa, đi đến nói: "Lão Đoạn đã ở ngoài cửa bệnh viện chờ, tôi để ông ấy đưa Nam Nam một chuyến là được, thẳng đến trường luôn."


Chung Tuyết Hà do dự một chút, "Vậy, cũng tốt. Nam Nam, nghe mẹ nuôi nói, con về đi."


"Dạ." Một tiếng dạ thốt ra, rõ ràng Chung Thịnh Nam đã nức nở, Chung Tuyết Hà vội vã ôm nó vào lòng.


"Ngoan, đừng khóc, mẹ thật sự không sao."


Nguyễn Thúy Vân sóng vai đi với Chung Thịnh Nam, nàng đưa tay kéo nó, lại bị tránh né. Thở dài, "Nam Nam, con nhìn thấy phải không?"


Chung Thịnh Nam không chịu trả lời, Nguyễn Thúy Vân cũng không miễn cưỡng, "Con đã là người lớn, dì cũng không giấu con, cũng tin tưởng con sẽ không thấy kỳ thị. Dì thật sự thích mẹ của con, cô ấy cũng mới biết được gần đây, vẫn luôn chối từ dì. Cho nên con đừng hiểu lầm cô ấy.


"Con cũng thấy, mẹ con đang ngủ nên dì mới làm như vậy. Lúc đó con không đẩy cửa vào, chắc chắn có lý do của mình phải không?"


Chung Thịnh Nam vẫn không chịu quay đầu nhìn nàng, bờ vai liên tục run rẩy, Nguyễn Thúy Vân biết nó đang khóc, trong lòng cũng chịu không nổi, "Nam Nam, con có thể trách dì nhưng không thể trách mẹ của con, cô ấy không biết gì cả, không biết dì làm vậy với mình, cũng không biết bị con nhìn thấy."


"Mẹ là mẹ của con, dù là chuyện gì con cũng sẽ không trách mẹ."


"Dì biết con là một đứa trẻ hiểu chuyện, không thôi vừa rồi chắc chắn sẽ đẩy cửa vào, sau đó khóc lóc ồn ào với mẹ. Dì biết chuyện này nhất thời con không thể chấp nhận được, nhưng mặc kệ là thế nào, đừng nói cho mẹ con hay có được không?"


Chung Thịnh Nam không đáp, Nguyễn Thúy Vân biết nó đang cam chịu. Con bé này quả thật khiến nàng rất vui mừng, không có bốc đồng ầm ĩ, dù trong lòng có chống không nổi nữa nó vẫn đặt cảm giác của Chung Tuyết Hà lên hàng đầu.


Bình thường thấy nó qua loa cẩu thả sống cùng Chung Tuyết Hà, cũng không hay gọi điện về nhà, ăn nói lại nũng nịu như các tiểu cô nương khác, thế nhưng đến lúc thật sự có chuyện xảy ra, trong lòng nó suy nghĩ cho Chung Tuyết Hà tuyệt đối không kém bất cứ ai bao gồm cả bản thân Chung Tuyết Hà. Nguyễn Thúy Vân cảm thấy, so sánh với Chung Tuyết Hà, nàng càng giống mẹ của Chung Thịnh Nam hơn.


"Lên xe đi, để Đoạn thúc thúc đưa con về nhà trước, sau khi đến trường rồi nhớ gọi điện cho mẹ con, đừng để cô ấy lo lắng."


Chung Thịnh Nam không nhìn nàng, leo thẳng lên xe trực tiếp đóng cửa lại. Nguyễn Thúy Vân không để ý đến giận dỗi nhỏ của nó, ghé vào cửa sổ trước căn dặn lão Đoạn vài câu, nhìn theo bọn họ rời bệnh viện.





===

Tạm thời là 'dì' đi, về sau xong rồi đổi thành mẹ Vân mẹ Hà, ôi chao! Btw, cái vụ cần tây bách hợp kia, chắc dì Hà cũng đã google tìm hiểu rồi 😂 

Nhìn có vẻ đã đến cửa ải cuối cùng roài! Con Cá Mèo nó bảo nó ức chế Nam Nam lắm, chờ xem sao.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro