Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Uống trà đi."


Khúc Thành Lâm tiếp nhận, "Cám ơn."


Chung Tuyết Hà đã thay quần áo sạch, mát mẻ dễ chịu ngồi trên sofa, "Tới tìm tôi làm gì?"


Khúc Thành Lâm buông chiếc ly trong tay, "Nhiều năm không gặp, em có khỏe không?"


Chung Tuyết Hà bắt lấy da sofa, cúi đầu nhẹ giọng trả lời, "Cũng vậy."


"Nam Nam có khỏe không? Đi học ở Thanh Châu có quen không?"


"Sao ông biết nó đến Thanh Châu học? Ông đi tìm nó à?!"


"Tuyết Hà, em đừng kích động."


Chung Tuyết Hà tránh né Khúc Thành Lâm duỗi tay đỡ mình, "Chúng ta đã ly hôn mười mấy năm rồi, ông chưa từng quan tâm mẹ con chúng tôi chết hay sống, bây giờ tìm đến vì cái gì?"


"Cái này. . ." Khúc Thành Lâm xấu hổ thở dài, "Mặc kệ nói thế nào, Nam Nam là con gái của anh, chung quy anh cũng. . ."


"Lúc chúng ta ly hôn ông không chấp nhận nó."


Khúc Thành Lâm nghiêm mặt nói: "Anh biết anh không phải là người chồng tốt, cũng không phải người cha tốt. Những năm gần đây, anh vẫn cảm thấy hổ thẹn với hai người. Hai năm trước anh vẫn luôn tìm kiếm, đáng tiếc sau khi ly hôn thì em dọn đi, bình thường cũng không có bạn bè gì, quả thật tốn rất nhiều sức lực anh mới tìm được nơi này."


"Tôi không cho ông tìm?" Chung Tuyết Hà ngắt lời hắn, "Là ông đuổi tôi và Nam Nam ra khỏi nhà, bây giờ ông nói với tôi những lời này còn có ý nghĩa sao?"


"Anh biết trước đây. . ."


"Lương tâm ông không yên à? Bây giờ nhớ tới mình còn có một đứa con gái à? Tình nhân của ông chưa sinh con kế thừa gia nghiệp cho ông sao?"


Chung Tuyết Hà không có cách nào đơn giản tha thứ cho người đàn ông phụ bạc mình như trong phim truyền hình, mối hận trong lòng cô, người đàn ông này đã hủy nửa cuộc đời cô, khiến cô và Chung Thịnh Nam chịu nhiều đau khổ.


Có thể Chung Tuyết Hà là trái hồng mềm dễ bóp, nhưng cô tuyệt đối không để cho người khác tùy ý nặn mình như tượng đất.


Không chút lưu tình cô đuổi Khúc Thanh lâm chạy ra ngoài, tên đàn ông này sau khi xa cách nhiều năm như vậy một lần nữa quấy nhiễu cuộc sống của cô.


Bên ngoài mưa to gió lớn, Chung Tuyết Hà nằm trên chiếc giường rộng ôm chăn im lặng rơi nước mắt.



. . .



"Cậu làm sao? Ăn không ăn uống không uống. Lại bị Chung Tuyết Hà dằn vặt à?"


Ân Hồng nhìn chén cơm chỉ ăn chưa được nửa của Nguyễn Thúy Vân, giọng nói lạnh lùng nhưng cũng không che giấu được lo lắng.


Chung Tiếu Sa đã khỏi hẳn xuất viện rồi, Ân Hồng mời Nguyễn Thúy Vân đến nhà ăn cơm, còn ám chỉ nàng có thể đưa Chung Tuyết Hà đi cùng, kết quả không chỉ Chung Tuyết Hà không đến, ngay cả Nguyễn Thúy Vân đến cũng như người không hồn.


Nguyễn Thúy Vân buông đũa, muốn nói lại thôi, "Gần đây giữa chúng tôi quả thật xảy ra chuyện, đúng hơn mà nói chính là giữa chúng tôi vẫn tồn tại một vấn đề."


"Xảy ra chuyện gì?"


Nguyễn Thúy Vân ho một tiếng cho đỡ xấu hổ, "Chúng tôi lên giường rồi."


Ở bên kia vẫn vùi đầu ăn cơm bỗng nhiên Chung Tiếu Sa giơ đũa lên, "Chuyện tốt!"


Hiển nhiên Ân Hồng cũng giật mình, nhưng khôi phục lại rất nhanh, "Cậu không có ép buộc cô ấy chứ?"


"Cậu coi tớ là ai vậy, chỉ cần cô ấy có nửa điểm từ chối tớ sẽ không tiếp tục, tớ không như mấy tên đàn ông trung tình lên não."


"Được rồi, xin lỗi. Sau đó thì?"


Nguyễn Thúy Vân có chút xấu hổ, cúi đầu chà chà mũi, "Sau đó tỉnh dậy cô ấy xô tớ xuống giường."


Ân Hồng xoay mặt đi, bờ vai run bần bật, còn Chung Tiếu Sa định lực kém trực tiếp phun nước trong miệng ra. Vẻ mặt Nguyễn Thúy Vân không được tự nhiên, ngẩng đầu lên, "Cười cái gì mà cười!"


"Sau đó thì?" Ân Hồng quay lại nghiêm nghị hỏi.


"Sau đó. . ." Nguyễn Thúy Vân phát sầu, "Lúc đó tớ rất lạnh lòng, nên đi về. Sau đó không liên lạc nữa."


"Cũng chính cậu là người ngủ với Chung Tuyết Hà sau đó vỗ mông đi." Ân Hồng chậm rãi uống một ngụm canh, nói, "Phụ nữ như Chung Tuyết Hà quả thật có chút cải trang ra vẻ, nhưng cậu phải hiểu được cổ. Dựa theo tính tình con người cổ, tỉnh lại phát hiện mình trần trụi nằm với cậu, khẳng định sẽ không nhào đến trước điên cuồng hôn cậu mấy cái rồi nói "Thúy Vân, tôi đợi ngày này thật lâu rồi", đẩy cậu xuống giường tuyệt đối là vì xấu hổ."


"Đúng đó." Chung Tiếu Sa tiến đến uống một ngụm canh trong chén Ân Hồng, tiếp tục nói, "Lúc trước A Hồng cũng vậy a, sau đó vì em mặt dày nên lại bò lên giường. Xô chị một cái thôi mà, không đá chị xuống là tốt lắm rồi."


Ân Hồng trừng mắt liếc cô, "Chung Tiếu Sa, em im lặng."


"Chị để em nói hết, em đang truyền thụ kinh nghiệm." Chung Tiếu Sa không để ý tới ánh mắt Ân Hồng ném qua, tiếp tục nói, "Em nghiêm túc đó nha. Vân tỷ, chị không nên phạm sai lầm ngay lúc quan trọng này, dù là cô ấy đẩy chị xuống giường, chị học theo em một lần nữa bò lên đi, ôm cổ nói một đống lời ngon ngọt, dỗ dành cổ. Chị còn lạnh lòng rời đi, sao chị có thể chảnh như vậy a!"


Gương mặt Nguyễn Thúy Vân lúc đỏ lúc trắng, "Không phải lúc đó chị. . . chị rất khổ sở mà."


"Chị phải khổ sở chứ. Người ta với con gái đang sống yên lành, chị đừng sống chết đem một người thẳng như ống thép như cổ bẻ cong. Chị không ra sức, tay không chà ra bong bóng luôn thì có thể thành công à? Chị nhìn em nè, thiếu chút nữa bỏ mạng luôn mới theo đuổi được A Hồng. Không phải chị chỉ dập mông thôi sao?"


Chung Tiếu Sa nói đúng, vào lúc then chốt nhất mình đã phạm phải một sai lầm. Không biết trong lòng Chung Tuyết Hà rối loạn bao nhiêu, sao mình còn có thể chờ mong cô ấy chủ động đến tìm mình tỏ rõ tâm ý? Cũng không phải lần đầu tiên bị đẩy ra, sao lần này còn làm kiêu như vậy?


Trái tim Nguyễn Thúy Vân bị bóp thành một đoàn, nàng yên tĩnh ngồi trong phòng làm việc ngây người, không biết nên làm sao cho phải. Đi tìm cổ? Hay là không đi? Trong lúc bồi hồi bất định, cửa phòng làm việc bị người gõ vài cái.


"Vào đi."


Lão Đoạn đi đến đứng trước bàn làm việc, "Đã ba ngày Chung tiểu thư không đến quán cháo, cũng không ra ngoài. Mấy hôm trước có một người đàn ông tìm cô ấy, hôm nay lại đến lần nữa, nhưng mà Chung tiểu thư vẫn không mở cửa."


"Ba ngày không đến quán? Cô ấy hận không thể ở lại đó luôn mà, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?" Nguyễn Thúy Vân có chút nóng vội, "Sao ông không nói sớm?"


"Ngài nói không muốn nghe." 

=)))


Nguyễn Thúy Vân bất chấp tất cả xông ra ngoài, chạy đến bãi đậu xe mới phát hiện mình quên mang chìa khóa. Quay đầu lại nhìn thấy Chu Quân Dịch đang lái xe từ ngoài vào, nàng chạy đến, trực tiếp ngăn xe lại, "Dừng xe."


Chu Quân Dịch sợ đến hồn phi phách tán, mém chút xíu nữa là đụng rồi, "Chị! Chuyện gì vậy?"


"Đến nhà Chung Tuyết Hà."


Khi Nguyễn Thúy Vân đến cửa nhà Chung Tuyết Hà, đúng lúc gặp được Khúc Thành Lâm vì không đợi được Chung Tuyết Hà mà chuẩn bị rời đi. Nàng không biết người đàn ông này, nhưng nhìn hắn đứng ở cửa thì đã biết thân phận của hắn.


Nàng nén ngọn lửa trong lòng xuống, đi đến trước mặt hắn hỏi, "Ông đến tìm Tuyết Hà?"


Khúc Thành Lâm có chút ngạc nhiên, "Phải, cô là. . .?"


"Có phải cô ấy vẫn không ra mở cửa?"


"Phải, xin hỏi. . ."


"A Dịch, điện thoại vẫn không ai bắt à?"


"Vâng, vẫn không ai bắt."


"Gọi quản lý tòa nhà đến đây, nhanh lên."


Rất nhanh Chu Quân Dịch đã gọi người đến, sau khi nói rõ tình huống, cửa liền được mở ra.


Nguyễn Thúy Vân gấp gáp chạy vào, quả nhiên nhìn thấy Chung Tuyết Hà đang mê man trong phòng ngủ, gương mặt đỏ bừng, đầu giường có mấy viên thuốc và ly nước.


"Tuyết Hà, tỉnh tỉnh." Nguyễn Thúy Vân chỉ mới đến gần đã có một luồng nhiệt phả đến, nàng đưa tay đặt lên trán Chung Tuyết Hà, nóng hổi.


"Chị, cô ấy thế nào?"


"A Dịch, đến đây." Giọng nói của Nguyễn Thúy Vân cũng run rẩy, nàng đỡ Chung Tuyết Hà xuống giường, "Cậu bế Tuyết Hà xuống lầu, chị đi lấy xe, nhanh đến bệnh viện."


"Hả, chị!"


Bế một Chung Tuyết Hà nhỏ gầy cũng không cần dùng bao nhiêu sức, thế nhưng một cơ thể mềm mại tựa trong lòng, làm mặt hắn cũng bắt đầu nóng theo.


Khúc Thành Lâm có chút bất mãn, chen đến hỏi Nguyễn Thúy Vân, "Cô là bạn của Tuyết Hà à? Tôi là chồng trước của cô ấy, tôi đi cùng mọi người."


"Không có việc của ông, tránh ra."



. . .



Chung Tuyết Hà sốt rất cao, cô đã uống chút thuốc, nhưng không có tác dụng. Nán lại nhà hai ngày, thiếu chút nữa sốt thành viêm phổi. Nguyễn Thúy Vân canh giữ bên giường, sợ hãi.


Ân Hồng đứng bên cạnh một hồi, nhìn tâm tình Nguyễn Thúy Vân sa sút, cũng biết trong lòng nàng chắc chắn không dễ chịu.


"Đừng lo lắng, không có gì nguy hiểm."


Nguyễn Thúy Vân nắm cánh tay thon gầy của Chung Tuyết Hà, đau lòng nhìn cây kim ghim vào mạch máu nổi lên rõ ràng kia, nghẹn ngào hối hận, "Lâu như vậy tớ không tìm cô ấy."


"Cũng không thể đổ hết lỗi cho cậu, không cần tự trách như thế."


"Lần trước mưa to cô ấy không chịu lên xe, rõ ràng biết cô ấy luôn khẩu thị tâm phi, tớ còn nổi giận. Cả người cô ấy đều thấm nước mưa, không sinh bệnh mới là lạ."


Nguyễn Thúy Vân đứng bên giường, liên tục cầm bông gòn y tế thấm cồn lau tay hạ nhiệt cho Chung Tuyết Hà, Ân Hồng cũng không có ý tứ quấy rầy nàng nữa, lặng lẽ đóng cửa đi ra ngoài.


Chung Tuyết Hà mở mắt ra chớp mấy lần mới tỉnh táo lại, hơn nửa ngày mới ý thức được mình đang ở đâu, tứ chi mỏi nhừ vô lực, ngay cả sức lực giơ tay cũng không có.


"Tuyết Hà, chị tỉnh rồi?"


Gương mặt Nguyễn Thúy Vân xuất hiện trước mắt, Chung Tuyết Hà cảm thấy có chút không chân thật, "Sao lại là cô?"


Giọng nói hữu khí vô lực làm lòng Nguyễn Thúy Vân lại đau, nàng cúi người xuống, ôn nhu nói: "Chị sốt rất cao, còn lên cơn sốc, em đưa chị đến bệnh viện." Thấy cô giãy giụa muốn ngồi dậy, Nguyễn Thúy Vân liền ngồi ở sau đỡ lưng cho cô, cánh tay cũng nắm trên vai cô.


Chung Tuyết Hà cúi đầu cột mái tóc ra sau, nhỏ giọng nói, "Cám ơn."


Nguyễn Thúy Vân đưa tay dò lên trán cô, "Vẫn còn sốt một chút, ở lại bệnh viện một đêm đi. Em đi rót cho chị ly nước, có khát chưa?"


"Phiền cô rồi."


Nguyễn Thúy Vân vỗ vỗ má cô, cúi đầu xuống hôn một cái, "Chúng ta còn cần khách khí như vậy sao?"


Đầu óc Chung Tuyết Hà hỗn độn, ý thức được mình bị chiếm tiện nghi cũng đã chậm rồi, "Cô. . ."


"Đây, uống nước trước đã."


Chung Tuyết Hà bị Nguyễn Thúy Vân ôm eo, ly cũng đưa đến mép, không có sức lực nói cũng không có sức lực giãy giụa, không thể làm gì khác hơn là đỡ cổ tay Nguyễn Thúy Vân cho nước đổ vào miệng.


Nguyễn Thúy Vân buông ly, cũng không kiêng kỵ, cử chỉ vô cùng thân thiết giúp Chung Tuyết Hà lau miệng.


"Cô đừng. . ." Chung Tuyết Hà ngăn tay nàng, không rõ tại sao Nguyễn Thúy Vân như thay đổi thành một người khác.


Nguyễn Thúy Vân thở dài, đỡ cô nằm xuống, "Nhưng mà chị hù chết em, bị bệnh cũng không đi bác sĩ?"


Chung Tuyết Hà không ngăn được còn bị Nguyễn Thúy Vân nắm lấy tay, cũng đành thôi, "Tôi uống thuốc rồi."


"Tuyết Hà, xin lỗi, em không nên mấy ngày trời không tìm chị."


Sắc mặt Chung Tuyết Hà càng tối lại, "Cô đừng nhắc lại chuyện đó."


"Được, bây giờ em không đề cập." Nguyễn Thúy Vân cũng không muốn làm phiền cô vào lúc này, biết điều ngậm miệng lại, "Chị muốn ăn gì? Em mua cho chị, lâu như vậy không ăn cơm chắc chắn rất đói bụng đúng không."


Chung Tuyết Hà không muốn đối mặt với nàng, tùy tiện nói một câu: "Cô mua giúp tôi một phần cháo đi."


"Cũng được, cần tôi mang cho chị ít mì phở gì không?"


"Tùy ý."


Chung Tuyết Hà đuổi Nguyễn Thúy Vân đi, trong lòng mới nhẹ nhõm. Cô đưa tay sờ lên vị trí Nguyễn Thúy Vân vừa hôn, có chút đắng chát cười. Trạng thái hiện tại giữa cả hai thật kỳ quái, rốt cuộc là vì sao?


Cô yếu ớt bước xuống giường, nhìn xung quanh một chút, mới phát hiện phòng mình ở là phòng bệnh cao cấp, to dọa người. Khỏi phải nói, lại là Nguyễn Thúy Vân.


Chung Tuyết Hà đi vào toilet rửa mặt, cầm khăn mặt đã thấm nước ấm lau cơ thể đầy mồ hôi, lúc này mới thấy thoải mái một chút.


"Có ai không?"


Chung Tuyết Hà còn chưa kịp mặc áo ngoài, cửa toilet không được khóa tốt đã bị đẩy ra, một đầu xù dò vào, thấy cô ôm ngực vội vã nở nụ cười xin lỗi.


"A, xin lỗi."


Chung Tuyết Hà luống cuống chỉnh áo, vuốt vuốt mái tóc lù xù, lúc này mới hỏi: "Cô đi nhầm phòng sao?"


Đối phương tùy tiện ngồi trên giường, đặt giỏ hoa quả đang cầm trong tay qua một bên, "Không a, tôi đến thăm cô."


"Thật ngại quá, cô là. . ."


"Tôi là Chung Tiếu Sa, bạn gái của Ân Hồng."


Chung Tuyết Hà hiểu ra, "À, ra là cô, thật xin lỗi, nhận không ra, cơ thể cô đã ổn rồi?"


"Ổn rồi a, lần trước không phải cô và Nguyễn Thúy Vân phá đám tôi và A Hồng sao? Tôi nghe A Hồng nói cô bị bệnh, cho nên đến thăm." Nàng chớp chớp mắt, "Nhân lúc Nguyễn Thúy Vân không có ở đây."


"Ách. . . cám ơn cô." Chung Tuyết Hà làm bộ không nghe, nghiêng đầu đi trả lời.


"Tới đây, ăn táo." Chung Tiếu Sa lưu loát gọt vỏ táo đưa cho Chung Tuyết Hà, "Tôi gọt táo rất tuyệt đúng không, vỏ cũng không đứt."


Chung Tuyết Hà vội vã nhận lấy, "Cám ơn, cám ơn."


"Tôi vẫn tò mò người phụ nữ thế nào mới có thể mê Nguyễn Thúy Vân thành như vậy, hôm nay thấy rồi mới biết được, thì ra chị ấy thích kiểu tiểu nữ nhân yếu đuối như cô."


"Cô, cô hiểu lầm, tôi và cô ấy không phải loại quan hệ này." Chung Tuyết Hà chột dạ, giải thích cũng không có cách nào lẽ thẳng khí hùng, "Chỉ là bạn bè, lại ở cùng một tiểu khu mà thôi."


"Cô không chịu thừa nhận có phải vì ghét chị ấy không?"


"Không có. . . chúng tôi không phải. . ."


Chung Tiếu Sa buông tay, "Vậy ngại chị ấy là phụ nữ? Phụ nữ thì sao, rất tốt mà. Phụ nữ mới càng hiểu phụ nữ, ít nhất lúc cô đau bụng tháng đối phương cũng đau cùng cô. Ngoại trừ tạo ra em bé, cửa đóng lại, đèn tắt đi, đều như nhau cả."


Thiếu chút nữa Chung Tuyết Hà kiếm lỗ nào để chui, "Cô có thể. . . đừng đem chuyện như vậy ra nói không?"


"Tôi nói không có lý sao?"


"Có lý cái nồi! Chung Tiếu Sa, cô chạy tới đây làm gì?" Mặt Nguyễn Thúy Vân âm trầm, sải bước đi vào, không khách khí nắm mấy cọng tóc mới mọc lên của Chung Tiếu Sa, đau đến cô lập tức giơ chân, "Đi ra ngoài đi ra ngoài."


"Em tới thăm bệnh, cũng không phải tới nhìn chị." Chung Tiếu Sa xoa đầu, coi thường nhăn mũi với Nguyễn Thúy Vân, "Xì, chị thấy em vui vẻ nói chuyện với Tuyết Hà nên ghen à, nói thẳng ra đi. Em đi là được, lười nhìn bản mặt thối của chị."


Nguyễn Thúy Vân muốn nhấc chân đá cô, bị Chung Tiếu Sa nhanh như chớp trốn đi.


"Cô ấy là như vậy, chị đừng để ý."


Gương mặt Chung Tuyết Hà đỏ bừng, cúi đầu cắn táo, "Tôi hiểu."


"Cái kia, ăn cơm trước nha, em mua về rồi."


"Cô đem chuyện tình cảm của chúng ta nói cho bạn mình biết hả?" Đột nhiên Chung Tuyết Hà hỏi, "Nếu không sao cô ấy đến đây nói mấy lời này? Không cần phải vậy, mọi người đều trưởng thành, cho dù có cái gì, coi như là. . ."


"Tình một đêm à?"


Nàng nói quá thẳng thắn, gương mặt Chung Tuyết Hà cúi càng thấp. Nguyễn Thúy Vân buông đồ trong tay, mạnh mẽ kéo bờ vai Chung Tuyết Hà, để cô đối mặt với mình, "Là ý này hả?"


Ánh mắt Chung Tuyết Hà tránh né, môi mím chặt không chịu đáp.


"Tuyết Hà, dù chị vẫn luôn từ chối em, nhưng em biết trong lòng chị cũng thích em. Không thôi ngày hôm đó chị sẽ không như vậy đúng không? Em cũng biết, trong lòng chị có nỗi khổ, nói ra đi chúng ta cùng nhau nghĩ cách. Đừng kìm nén một mình được không?"


Nguyễn Thúy Vân xoa gương mặt cô, kiên định kéo cô ôm vào lòng, "Không tin tưởng em có thể giải quyết được sao?"


"Cô cũng đã biết vậy còn ép buộc tôi!" Chung Tuyết Hà đã mở miệng thì nước mắt cũng không nén được nữa, cô kề lên vai Nguyễn Thúy Vân rốt cuộc cũng khóc thành tiếng, "Tôi đã đủ khó xử rồi, cô còn muốn theo đuổi không bỏ. Cô không đến tìm tôi không được sao? Coi tôi như người lạ không được sao?"


Nguyễn Thúy Vân nâng gương mặt cô lên, yêu thương lau đi nước mắt, "Em mới không gặp chị mấy ngày, chị đã bệnh thành như vậy. Chị bảo em nên làm sao yên tâm? Không những không buông xuống được, mà còn luyến tiếc."


Chung Tuyết Hà chậm rãi ngừng nức nở, cô nhìn Nguyễn Thúy Vân, đôi mắt ngấn đầy nước, muốn nhìn thấu đáy lòng Nguyễn Thúy Vân.


"Có vấn đề gì chờ chị xuất viện rồi nói được không? Bây giờ để em ở bên cạnh, không cần thấy mình là gánh nặng, chị là bệnh nhân, vốn cần người chăm sóc."


Nguyễn Thúy Vân nói, nhịn không được hôn xuống môi Chung Tuyết Hà, cánh tay gắt gao ôm lấy cô có hơi nới ra, "Tuyết Hà, em thật lòng với chị, tuyệt đối không đùa giỡn."


Chung Tuyết Hà rũ mắt, run rẩy đón nhận nụ hôn lần thứ hai của Nguyễn Thúy Vân. Có lẽ ngày mai ý nghĩ sẽ thay đổi, nhưng hiện tại, ít nhất cô muốn ôm lấy nàng.



. . .



"Đến đây, ngậm viên kẹo."


Chung Tuyết Hà ngậm kẹo vào trong miệng, sau đó nhăn mặt uống hết chén thuốc, Nguyễn Thúy Vân nhanh tay đưa khăn giấy qua, Chung Tuyết Hà cúi đầu nhận lấy, nhỏ giọng nói, "Cám ơn."


"Chị ngưng thuốc mấy ngày, lại bệnh một trận như vậy, phải nhanh chóng bù lại. Hôm qua em lái xe đi lấy thuốc cho chị, nấu xong rồi đặt trong bếp, nếu như em không có đó, chị tự mình hâm nóng lại uống."


"Ừm."


Nguyễn Thúy Vân do dự một hồi, còn nói thêm: "Thật ra có một chuyện em không nói cho chị, chồng trước của chị vào bệnh viện tìm mấy lần, đều bị em ngăn lại. Chị không trách em chứ?"


Chung Tuyết Hà giật mình, "Em gặp ông ấy rồi?'


"Ừm, hôm đưa chị đi bệnh viện ông ta đúng lúc đến tìm chị." Nguyễn Thúy Vân dè dặt hỏi, "Không phải đã nhiều năm không liên lạc với chị sao? Bây giờ tìm tới để làm gì?"


Chung Tuyết Hà cũng không giấu giếm, "Chị cũng không rõ, nghe giọng điệu có lẽ muốn nhận Nam Nam về."


Gương mặt Nguyễn Thúy Vân nghiêm túc, "Chị nói cho Nam Nam chưa? Chuyện này chị không thể giấu nó."


"Chị muốn giấu nó. Nam Nam hận cha nó như vậy, biết chuyện này không chừng sẽ có phản ứng gì."


"Sao lần nào chị cũng đem suy nghĩ của mình áp đặt cho Nam Nam?" Nguyễn Thúy Vân rất không giải thích được, "Nó đã 20 rồi, đương nhiên sẽ biết nhận định đúng sai, chị không nên coi nó là con nít nữa. Chuyện này hãy để cho nó quyết định."


Chung Tuyết Hà cũng không trả lời, ngã người xuống, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nguyễn Thúy Vân một tay chống thành sofa, đem cô ôm vào lòng, cúi đầu hôn nhẹ xuống tóc cô, "Chị không trả lời em là lo lắng Nam Nam chịu không nổi à?"


Chung Tuyết Hà nghiêng đầu, nhích ra ngoài một chút, "Chúng ta có thể đừng nói đến vấn đề này được không?"


"Vẫn không chịu nói cho em biết suy nghĩ trong lòng chị à?"


Bỗng nhiên Chung Tuyết Hà xoay mặt về, "Tại sao em lại thích chị?"


Nguyễn Thúy Vân sửng sốt một chút, sau đó chỉ cười cười, "Lần đầu tiên thấy chị đã có hảo cảm với chị, sau khi tiếp xúc phát hiện chị đáng để em yêu."


"Lý do thì?"


Nguyễn Thúy Vân thu hồi nụ cười, nghiêm túc, "Tuyết Hà, thu hút lẫn nhau chỉ là một loại cảm giác, nhưng sau khi đã gửi gắm tình cảm, sẽ hiểu ra, tất cả của đối phương đều đủ khiến cho mình điên cuồng mê luyến."


"Những thứ này đều là hư vô, chờ đến khi em thấy hết mới mẻ, không còn cảm giác, mê luyến gì hứa hẹn gì đều sẽ biến mất không còn một mảnh."


Nguyễn Thúy Vân ngưng mắt nhìn cô, "Sẽ không biến mất, nó sẽ từ từ lắng xuống, theo chúng ta cho đến khi cả hai biến thành lão bà bà."


"Em sẽ rất ủy khuất, chị sẽ không để cho Nam Nam hay bất cứ ai biết." Đôi mắt Chung Tuyết Hà ướt nước, cố gắng mở to không cho nước mắt rơi xuống, "Chắc chắn em sẽ không chịu được loại quan hệ lén lút như thế này."


Nguyễn Thúy Vân thầm cảm thấy may mắn mình không có đem việc Chung Thịnh Nam đã biết chuyện cho cô hay, nàng kề sát vào gương mặt Chung Tuyết Hà, cúi xuống nhẹ hôn, "Lén lút cũng dễ chịu hơn không được gặp chị."


Nàng từ từ cúi thấp người xuống, vùi đầu vào giữa cổ Chung Tuyết Hà. Nàng không phải là người trọng dục, nhưng sau một lần cùng Chung Tuyết Hà nàng đã bị mê luyến.


Nàng chạm lên đôi môi nhợt nhạt của Chung Tuyết Hà, bàn tay nhẹ nhàng chậm rãi vuốt ve vai lưng thon gầy của cô. Rất gầy, nhưng không cấn người, mềm mại tan chảy trong lòng người, giống như là dùng nhiều sức lực một chút sẽ vỡ tan ra.


Lý trí của Chung Tuyết Hà từ từ bị gặm nhấm, cô ngâm nhẹ một tiếng, lắc lắc cơ thể muốn tránh ra, lại mất đi sức lực khi cánh tay Nguyễn Thúy Vân dò vào trong áo.


Vấn đề đang thảo luận còn chưa có kết quả, sao lại biến thành như vậy rồi?


Nguyễn Thúy Vân triền miên hôn cô, ngăn chặn cảm xúc kháng nghị bất mãn bé nhỏ không đáng kể kia.


Quần áo bị cởi ra, cơ thể cũng bị đặt ở sofa, Chung Tuyết Hà mơ màng nhìn trần nhà, đầu óc từ từ bị tuyết trắng bao trùm.


Dù sao cũng từng, một lần hai lần không khác nhau nhiều lắm, có phải không? Cô nghĩ, có chút ném vỡ vò đã mẻ.


Mảnh lý trí cuối cùng đã bị thế tiến công ôn nhu của Nguyễn Thúy Vân làm cho tan biến, Chung Tuyết Hà không biết làm sao đưa tay tìm thứ gì có thể bắt lấy, một bàn tay mềm mại nắm lấy tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay, âm thanh trầm thấp vang lên, kêu gọi tiếng lòng của cô.


"Tuyết Hà, em sẽ đối xử tốt với chị, cả một đời."


Ánh mặt trời không nóng không khô xuyên qua chiếc cửa sổ thủy tinh ngoài ban công, rọi vào chiếc sofa ở phòng khách, mạ một vầng sáng màu vàng lên cơ thể run rẩy, ấm áp đến lòng người cũng mạnh mẽ dâng lên nỗi xúc động.



—— (っˇωˇc)♥ —— 



Hai người bình tĩnh trở lại, đều biếng nhác không muốn đứng dậy, Nguyễn Thúy Vân sửa lại quần áo, đem đầu tựa vào lồng ngực đang phập phồng của Chung Tuyết Hà, cô đưa tay chậm rãi đặt lên má nàng, cuối cùng ôm chặt lấy.


Vấn đề vẫn chưa có kết quả kia xem ra không cần phải thảo luận nữa, hành động luôn luôn có sức thuyết phục hơn lời nói.


"Cho chị chút thời gian nữa có được không? Để chị nghĩ thông suốt." Lời nói của Chung Tuyết Hà đã êm ái hơn, hiện tại cô đang đứng trên con đường không rõ tương lai, sợ hãi muốn quay trở lại điểm xuất phát, rồi lại tuyến tiếc không nỡ buông sự mê hoặc không biết ở phía trước.


Nguyễn Thúy Vân hiểu rõ lòng cô, cũng có thể nhẫn nại chờ cô nghĩ thông suốt, "Được, em đợi đáp án của chị."



. . .



Nguyễn Thúy Vân ở lại nhà Chung Tuyết Hà mấy ngày nay, cũng thấy cô nói chuyện điện thoại với Chung Thịnh Nam, nhưng vẫn không tiết lộ việc Khúc Thành Lâm. Dù nàng rất bất mãn với việc che giấu này, nhưng dù sao cũng là chuyện hai mẹ con cô ấy, không thể quá chen vào. Lỡ như nói nặng lời, Chung Tuyết Hà không cam, cãi nhau với mình thì được một mất mười rồi.


"Sạch sẽ lắm rồiẹcem không cần quét tước nữa." Chung Tuyết Hà lên tiếng gọi Nguyễn Thúy Vân đang quét nhà lại, "Em ngồi nghỉ ngơi đi."


Nguyễn Thúy Vân dẹp cây lau nhà, vào toilet rửa rửa, cách chiếc cửa khép hờ nói với Chung Tuyết Hà, "Trưa nay chị muốn ăn gì?"


Trong chốc lát Chung Tuyết Hà không trả lời, cách một hồi mới nói: "Cũng ở đây vài ngày rồi, em không đi làm à?"


Nguyễn Thúy Vân vẫy vẫy tay đi ra từ trong toielt, đặt mông ngồi xuống cạnh Chung Tuyết Hà, "Đuổi em a?"


"Không phải ý này." Chung Tuyết Hà ôm gối trong tay, cuộn tròn người ôm đầu gối ngồi ở sofa, "Chị sợ làm lỡ công việc của em, cơ thể chị đã không sao rồi, em không cần phiền hà như thế để chăm sóc chị."


"Biết chị không có ý này, không thôi sao có thể để em ở lại mấy ngày nay a."


Từ khi Chung Tuyết Hà xuất viện đến nay, Nguyễn Thúy Vân vẫn ở đây, chăm sóc cô cẩn thận. Nấu cơm, quét tước, giặt đồ, nấu thuốc gần như là ôm đồm tất cả.


Tới tối cũng không có ý muốn đi, dù Chung Tuyết Hà da mặt mỏng không có ý giữ nàng lại, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, cái gì cũng không nói tắm rửa xong đi ngủ. Nguyễn Thúy Vân coi như là cô ngầm đồng ý, tự mình chạy vào phòng ôm mền gối ra sofa, liên tiếp ngủ mấy đêm.


Nghe ra Nguyễn Thúy Vân cố ý đùa mình, Chung Tuyết Hà giơ tay vỗ nhẹ lên lưng nàng một cái, "Em cần phải về, cứ ở bên cạnh chị làm gì."


"Công ty không có đại sự, không cần em ở đó trông chừng, chị yên tâm."


Chung Tuyết Hà còn muốn nói gì đó, chợt nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, hai người cùng liếc mắt nhìn nhau, Nguyễn Thúy Vân đứng dậy đi mở cửa.


Cửa mở được một nửa, cách Nguyễn Thúy Vân cô nhìn thấy Khúc Thành Lâm, tay dẫn theo quà, muốn đi vào lại bị Nguyễn Thúy Vân chặn đường.


"Tuyết Hà, em xem anh cũng đến đây, người này. . ."


Chung Tuyết Hà vô thức nhìn về phía Nguyễn Thúy Vân, nhất thời cũng không biết nên làm sao.


"Thúy Vân, hay là. . ." Chung Tuyết Hà cúi đầu đâm đâm eo Nguyễn Thúy Vân từ phía sau, dè dặt nói, "Chị muốn nói chuyện Nam Nam với ông ấy, em có thể. . ."


"Em đi trước vậy, cũng nên về xem công ty." Nguyễn Thúy Vân vỗ vỗ vai cô, quay về phòng khách cầm túi xách đi ra cửa.


Chung Tuyết Hà đi theo ra ngoài, đưa nàng đến cửa thang máy, do dự giữ tay nàng lại, "Tối về ăn cơm."


Nguyễn Thúy Vân nhẹ cười, tổn thương thất vọng vừa rồi nháy mắt không còn nữa. Nàng nhìn xung quanh, nhân lúc không có ai kéo Chung Tuyết Hà đến cầu thang bộ.


"Em đừng có làm bậy." Chung Tuyết Hà gấp gáp, giơ tay đẩy Nguyễn Thúy Vân ra ngoài.


Nguyễn Thúy Vân mặc kệ cô giãy giụa ôm chặt lấy cô, cười rồi hôn lại hôn, "Tối em đến, chị phải chờ em."


"Da mặt em sao có thể dày như vậy!" Chung Tuyết Hà giơ tay lên loạn xạ đánh Nguyễn Thúy Vân một trận, "Nhanh lên đi!"


Nguyễn Thúy Vân buồn cười, đứng trong thang máy còn vẫy vẫy tay với Chung Tuyết Hà, giơ tay đưa lên mép, im lặng làm khẩu hình miệng: "Chờ đó."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro