Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Quả như lời Chung Tuyết Hà nói, không quá vài ngày tuyết đã ngừng rơi.


Sau khi khởi công, Nguyễn Thúy Vân đưa Chung Tuyết Hà đến cùng nhau nhìn, sau đó còn tới Phúc Lợi Viện cũ tặng vài thứ cho Tần viện trưởng cùng tụi nhỏ. Xong xuôi tất cả cũng đã đến 7 giờ tối.


"Thúy Vân, đến nhà của tôi ăn cơm đi."


Nguyễn Thúy Vân sờ sờ chiếc bụng lép kẹp, "Được, đến siêu thị bên cạnh tiểu khu mua chút đồ ăn rồi về."


"Không cần, trong nhà tôi cái gì cũng có."


Hôm nay quan hệ của Chung Tuyết Hà và Nguyễn Thúy Vân thật sự tăng lên không ít, tính tình của hai người khá hợp gơ, nhà lại gần nhau, hơn nữa Nguyễn Thúy Vân còn thường xuyên cố tình tạo ra những lần 'trùng hợp', độ thân mật của hai người bay thẳng lên trời. Ở cùng nhau cũng không còn khách khí xa cách nữa, còn có phần ăn ý như đôi bạn già.


"Đây là lần đầu tiên tôi đến nhà cô." Nguyễn Thúy Vân hiếu kỳ đưa mắt nhìn xung quanh, đồ trang trí trong nhà đều là những màu ấm áp, không giống như nhà mình toàn là trắng đen trông rất quạnh quẽ. Nàng đi khắp mọi ngõ ngách trong nhà Chung Tuyết Hà, tưởng tượng thấy Chung Tuyết Hà mặc quần áo ở nhà, vấn tóc qua loa, làm việc nhà, dọn dẹp giường chiếu, hoặc giống như bây giờ ở trong bếp nấu ăn.


Chung Tuyết Hà từ trong bếp bưng chén ra, "Đừng nhìn nữa, mau ngồi xuống, tôi nấu mì với gà hầm, chị nếm thử."


"Oa, thơm quá." Nguyễn Thúy Vân phục hồi lại tinh thần, ngồi vào bàn ăn.


"Này, cho chị." Chung Tuyết Hà ngồi đối diện Nguyễn Thúy Vân, đưa đũa cho nàng. "Ăn nhanh chút. Mì này do tôi cán, dai hơn mua nhiều."


Nguyễn Thúy Vân cầm đũa gắp mì bỏ vào miệng, gật đầu liên tục. "Ừm, ngon lắm. Sao cô làm gì ăn cũng ngon hết vậy?"


"Thấy ngon thì thường đến nhà của tôi ăn đi, dù sao tôi cũng chỉ có một mình."


"Được a, xem ra sau này mỗi tháng tôi đều phải đưa cho cô tiền dầu lửa rồi."


Nghe nàng nói như vậy, Chung Tuyết Hà cũng làm bộ nghiêm túc, "Chị có thiếu, tôi cũng mặc kệ mà."


Mỗi một lần gặp mặt Chung Tuyết Hà, mỗi một lần trò chuyện, Nguyễn Thúy Vân đều vô cùng tận hưởng. Nàng thích quan sát tất cả biểu tình của Chung Tuyết Hà, Chung Tuyết Hà có một vài đặc điểm thường có của phụ nữ ở độ tuổi này, nhưng nàng cũng lại rất hay biểu hiện sự ngây thơ chỉ những thiếu nữ mới có. Hai phương diện này vốn mâu thuẫn với nhau nhưng ở trên người nàng lại hòa hợp vừa đủ.


Mỗi lần nhìn thấy Chung Tuyết Hà cười, Nguyễn Thúy Vân đều cảm thấy tâm mình vừa chua xót lại dao động. Ở trước mặt Chung Tuyết Hà, cảm tình của nàng giống như sóng biển, mạnh mẽ, không cách nào chống cự.


Có thể Chung Tuyết Hà thật sự là người cả đời này nàng yêu nhất, nếu không cảm giác này tại sao chưa từng xuất hiện với người khác?


Nguyễn Thúy Vân đang trên đường trở về nhà, liên tục miên man suy nghĩ điều này. Từ sau lần ăn cơm ở nhà Chung Tuyết Hà, hai người đã hai ba hôm không gặp nhau. Nàng đi ngang qua quán cháo Thanh Vị, cũng không thấy bóng dáng Chung Tuyết Hà, nhưng cũng không tiện hỏi thăm. Nàng thầm rối rắm, bỗng nhiên bị người đụng phải từ phía sau, lảo đảo thiếu tí nữa ngã xuống đất.


"A, xin lỗi, xin lỗi, dì không sao chứ?"


Nguyễn Thúy Vân đang muốn tức giận, vừa nhìn thấy đối phương là một cô gái còn trẻ, kéo một rương hành lý, trên tay còn ôm hai chiếc túi nhỏ, tức giận thoáng cái liền biến mất, xua xua tay. "Không sao."


"Cháu xin lỗi, trời tối quá, cháu không nhìn thấy phía trước có người." Cô gái trẻ mang kính mắt, tóc ngắn, áy náy liên tục xin lỗi Nguyễn Thúy Vân.


"Không sao." Nguyễn Thúy Vân thuận tay đỡ lấy chiếc túi đang muốn ngã xuống của cô, "Là sinh viên sao? Nghỉ lễ nên về nhà?"


"Vâng, nghỉ tết nguyên đán." Cô gái trẻ cố sức kéo rương hành lý, hai chiếc túi vác trên vai đè lưng cô phải còng xuống.


Nguyễn Thúy Vân nhìn có chút không đành lòng, vươn tay đến. "Đến đây, để tôi mang giúp một cái được không, trông nặng quá."


"Ổn ạ, cháu tự mang được."


"Tôi ở lầu 4, cũng đi đến đó, để tôi mang giúp một chút được không?"


Cô gái trẻ không nỡ từ chối nữa, đem chiếc túi nhẹ nhất đưa cho Nguyễn Thúy Vân. "Cám ơn dì, cháu ở lầu 9, đối diện với dì."


"Vậy sao? Thật trùng hợp."


Nguyễn Thúy Vân đang nói chuyện câu được câu không với cô, bỗng nhiên Chung Tuyết Hà từ phía trước chạy đến.


"Nam Nam."


"Mẹ!"


Thì ra cô chính là con gái của Chung Tuyết Hà, Chung Thịnh Nam. Nguyễn Thúy Vân nhìn hai mẹ con ở trước mặt nàng ôm nhau, dở khóc dở cười. Sao lại trùng hợp đến thế?


"Dì, cám ơn dì đã tiễn cháu về." Chung Thịnh Nam xoay người lại, tiếp nhận chiếc túi từ trong tay Nguyễn Thúy Vân, vội vàng líu ríu nói cám ơn.


Chung Tuyết Hà vỗ vỗ gương mặt cô, "Thật trùng hợp, vậy mà để chị đụng phải nó. Nam Nam, người này là dì Nguyễn lần trước mẹ đề cập đến."


Rõ ràng Chung Thịnh Nam cảm thấy cả kinh, bị Chung Tuyết Hà vỗ một cái mới hồi phục tinh thần, gãi đầu kêu một tiếng, "Chào dì Nguyễn."


Nguyễn Thúy Vân thì bình tĩnh hơn nhiều, "Lần đầu tiên gặp cháu, dì mời cháu ăn cơm, tiện thể đón tiếp cháu luôn."


Chung Tuyết Hà kéo nàng lại, "Tôi ở nhà làm cơm rồi, chị cũng đến ăn đi."


Chung Tuyết Hà đón con gái về nhà, làm một mâm cơm. Nguyễn Thúy Vân ngồi bên cạnh Chung Tuyết Hà, nhìn cô liên tục gấp thức ăn cho Chung Thịnh Nam, luôn miệng hỏi về tình hình trường học của con bé, bộ dạng từ mẫu đó từ trước đến nay nàng chưa từng thấy qua.


"Tuyết Hà, cô để con bé ăn cơm trước a, hỏi liên miệng như thế làm sao con bé ăn cơm."


Lúc này Chung Tuyết Hà mới cầm đũa lên, ăn cơm.


"Con gái cô lớn lên không giống mẹ nhỉ." Nguyễn Thúy Vân nói thật, Chung Thịnh Nam ăn mặc giống như con trai, mặt mày cũng không dịu dàng như con gái. Nhưng mà điệu bộ không khác biệt với Chung Tuyết Hà.


"Cháu lớn lên giống cha." Chung Thịnh Nam nhắc đến chuyện này dường như rất oán giận, "Nếu như cháu có thể giống mẹ thì đẹp rồi."


Nguyễn Thúy Vân cho rằng con bé vẫn còn hận cha mình nên mới không muốn lớn lên giống hắn, nhưng không ngờ lại là cái lý do này, không khỏi bật cười, "Không giống mẹ, nhưng cháu lớn lên cũng rất đáng yêu."


"Nó nha, từ nhỏ đến lớn luôn dỗi tôi, trách tôi không sinh nó đẹp chút. Còn nói tôi không đem ưu điểm của mình di truyền cho nó." Giọng điệu tiếc nuối của Chung Tuyết Hà tất cả đều nói lên sự cưng chiều Chung Thịnh Nam, con bé là đứa con gái duy nhất của cô, không thương nó thì có thể thương ai.



—— (っˇωˇc)♥ ——



"Phiền cô lấy cái này cho tôi xem —— "


Nguyễn Thúy Vân đi tới đi lui giữa các cửa hàng nửa ngày, định mua một món quà cho Chung Thịnh Nam. Lần trước sau khi cơm nước xong, Chung Tuyết Hà đem đặc sản Chung Thịnh Nam cực khổ kéo trở về chia một nửa cho Nguyễn Thúy Vân. Nhận quà của người ta, đương nhiên Nguyễn Thúy Vân phải mua cho Chung Thịnh Nam một phần lễ vật rồi. Nàng thấy những thanh niên trẻ trong tay ai cũng cầm điện thoại Apple, vốn định mua cho Chung Thịnh Nam một cái, nhưng nàng sợ Chung Tuyết Hà sẽ không chịu nhận lễ vật đắc tiền như thế, không thể làm gì khác hơn là lùi một bước, mua chiếc itouch rẻ hơn một nửa.


Mặc dù itouch chỉ có một ngàn mấy, nhưng xem ra Chung Tuyết Hà cũng không chịu lấy. Nguyễn Thúy Vân liên tục dỗ dành cô, nói là công ty buôn bán có lời, mua rất nhiều itouch làm phần thưởng, nàng chỉ tùy ý cầm lấy một cái, hơn nữa quả thật Chung Thịnh Nam rất thích, Chung Tuyết Hà mới miễn cưỡng cho Chung Thịnh Nam nhận lấy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy mình nợ người khác một cái nhân tình.


Chung Thịnh Nam chỉ ở nhà ngây người hai ngày, liền mang theo itouch Nguyễn Thúy Vân mua cho hớn hở quay về trường học. Chung Tuyết Hà có chút không đành lòng, nhưng mà vừa nghĩ đến không được mười ngày nữa là đến nghỉ đông, đến lúc đó con bé lại có thể về nhà thêm mấy ngày.


Trong hai ngày Chung Thịnh Nam về nhà, Nguyễn Thúy Vân mới phát hiện nhiều năm như vậy cuộc sống của Chung Tuyết Hà đều đặt hết lên người Chung Thịnh Nam, cô không có gì giải trí, cũng không có tri âm, tất cả của cô chỉ có quán cháo và con gái. Chung Thịnh Nam một ngày nào đó sẽ rời xa cô, làm việc, kết hôn, xây dựng mái ấm gia đình, cho đến lúc đó, cảm giác mất mác to lớn đó sẽ làm Chung Tuyết Hà khó xử.


Loại cảm giác này, Nguyễn Thúy Vân rất hiểu rõ. Năm đó, Thời Long qua đời, trụ cột của cuộc đời nàng bỗng nhiên đổ sụp, Nguyễn Thúy Vân mất đi hồn phách, tịnh dưỡng trong bệnh viện hơn ba tháng mới từ từ có tinh thần trở lại.


Những ngày như vậy, nàng không muốn Chung Tuyết Hà cũng trải qua.


Nàng biết mỗi chạng vạng ở quảng trường trung tâm đều tổ chức một đoàn thể dạy múa, khiêu vũ, tập trung đều là những bà nội trợ rảnh rỗi, thậm chí có những cụ ông cụ bà 50-60 tuổi. Vũ đạo đều là những động tác đơn giản, vừa tập thể dục vừa giải trí, chỉ cần muốn nhảy, ai cũng có thể tham gia. Nguyễn Thúy Vân chẳng biết tí gì về vũ đạo, nhưng vì Chung Tuyết Hà, nàng tham gia đoàn thể này, còn chi một chút tiền cho đoàn thể thay một bộ âm li mới. Đội trưởng thấy nàng có thành ý, cũng bắt đầu nghiêm túc dạy dỗ nàng.


Ở phương diện này Nguyễn Thúy Vân thật sự rất ngốc, tập luyện đặc biệt cực khổ hơn người khác. Mà khi nàng kéo tay Chung Tuyết Hà từng bước nhảy theo nhịp điệu, liền cảm thấy tất cả khổ cực đều không là gì.


Chung Tuyết Hà không quen xuất hiện ở chỗ đông người như vậy, Nguyễn Thúy Vân lại mặc kệ cô, kéo cô vào.


"Cô đừng nhìn người khác, nhìn tôi thôi." Nguyễn Thúy Vân dắt tay cô, vô cùng nghiêm túc, "Nhảy theo tôi."


"Thúy Vân, đông người quá, chúng ta đừng nhảy." Chung Tuyết Hà mặt đỏ đến mang tai, cơ thể làm thế nào cũng không thể thả lỏng.


"Ai za, cô đừng nghĩ nhiều như vậy, cô nhìn xung quanh đi." Nguyễn Thúy Vân đưa miệng đến gần tai cô, nhỏ giọng nói rằng, "Bọn họ kém đẹp hơn cô, vóc người kém hơn cô, khiêu vũ còn sợ mình xấu hơn bọn họ sao?"


Chung Tuyết Hà hé miệng cười trộm, bước chân chậm rãi thả lỏng. Cô học rất nhanh, Nguyễn Thúy Vân phải mất mấy ngày mới nhớ được bước nhảy, cô chỉ cần nhảy theo một lần đã có thể nhảy lại y chang.


"Sao cô học tốt vậy?" Nguyễn Thúy Vân vừa là bội phục vừa là đố kị.


Chung Tuyết Hà hoàn toàn rơi vào trạng thái tập trung, Nguyễn Thúy Vân nhảy mệt đi qua một bên ngồi nghỉ ngơi, cô còn không biết mà tiếp tục cùng mọi người học bước nhảy mới. Đợi đến khi xoay đầu lại mới phát hiện Nguyễn Thúy Vân không có ở đây.


"Tuyết Hà, tôi ở đây." Nguyễn Thúy Vân vừa mới chạy qua kia mua đồ uống nóng đưa cho Chung Tuyết Hà, "Khát nước không?"


"Vẫn ổn, không khát lắm." Chung Tuyết Hà mặc áo lông vào, uống một ngụm nước trái cây, thoải mái thở ra một hơi.


"Thế nào? Ra đây khiêu vũ có phải tốt hơn nhiều so với mỗi ngày đều ở trong quán cháo hay ở nhà xem phim bộ không."


Chung Tuyết Hà lau mồ hôi trên trán, gật đầu, "Ừm, tinh thần tốt lên nhiều."


"Vậy sau này mỗi ngày chúng ta đều đến đây được không?"


Gương mặt Chung Tuyết Hà lộ vẻ khó xử, "Mỗi ngày đều đến? Tôi phải trông tiệm."


"Tôi vì không muốn cô mỗi ngày đều trông tiệm mới kiếm việc cho cô làm." Nguyễn Thúy Vân suy nghĩ một chút, nói thêm, "Nếu cô lo lắng, vậy chúng ta một tuần đến 2-3 lần, ra ngoài chơi lúc nào cũng tốt hơn."


"Một tuần 2-3 lần cũng không tệ lắm." Biết Nguyễn Thúy Vân vì muốn tốt cho mình, Chung Tuyết Hà rất cảm kích nàng, "Cám ơn chị, Thúy Vân."


"Không cần khách khí với tôi." Nguyễn Thúy Vân đưa tay kéo nàng dậy, "Mọi người đều tản ra rồi, chúng ta cũng về thôi."


"A. Ừm, Nam Nam cũng sắp về rồi, tôi làm bánh nhân đậu cho nó, chốc nữa đem đến cho chị một ít nha."


"Cô nên không nói gì rồi tặng cho tôi, lúc đó mới gọi là bất ngờ."


Không quá nửa tháng Chung Thịnh Nam lại kéo rương hành lý thật to trở về. Con bé rất hài lòng khi biết Chung Tuyết Hà buổi tối làm bạn cùng Nguyễn Thúy Vân đến quảng trường học múa, cả người có thêm sức sống, vốn không hiện rõ tuổi tác cao, nhưng bây giờ lại càng thêm đẹp.


"Thật ra, ban đầu tôi sợ Nam Nam phản đối a."


"Tại sao cô cảm thấy con bé sẽ phản đối?" Nguyễn Thúy Vân bước sai một nhịp, thiếu chút nữa đạp lên chân Chung Tuyết Hà, vội vàng xin thứ lỗi, "Sợ con bé cảm thấy khiêu vũ không đứng đắn à?"


Chung Tuyết Hà không nói gì, ngầm thừa nhận.


"Tư tưởng bảo thủ gì vậy a! Nhảy một điệu liền biến thành người không đứng đắn?" Nguyễn Thúy Vân bị tư tưởng bảo thủ ngu muội của Chung Tuyết Hà chọc giận, nhưng vừa nhìn thấy cô mở to mắt bĩu môi bộ dạng cố chấp không phục, lại bắt đầu cảm thấy buồn cười.


"Tôi không có nói như vậy, chỉ là tôi cảm thấy Nam Nam còn nhỏ, sợ nó không hiểu." Chung Tuyết Hà nhịn không được cãi lại.


"Chính bởi vì Nam Nam tuổi còn nhỏ, càng sẽ không cầm những khuôn khổ truyền thống này tới trói buộc cô. Có khi con bé ở trường thường hay tìm một chỗ tụ lại hát karaoke nhảy nhót khiêu vũ cùng bạn bè không chừng. Hơn nữa, chẳng lẽ những việc con bé không thích tất cả cô đều không làm?"


Chung Tuyết Hà không chút do dự: "Đương nhiên, Nam Nam là con gái của tôi, tôi nên nghĩ cho nó."


"Cho nên nhiều năm như vậy cô cũng không tái hôn?" Nguyễn Thúy Vân dừng bước, kéo Chung Tuyết Hà đi ra khỏi đoàn, tìm một chỗ ngồi xuống.


Dường như Chung Tuyết Hà không thích chủ đều này, cô nuốt nước bọt rồi mới nói: "Cũng là một nguyên nhân, nhưng không gặp được người thích hợp cũng là một chuyện. Hơn nữa, không có người đàn ông nào chấp nhận cưới một người phụ nữ đã có con, dù có chấp nhận, tôi cũng lo lắng đối phương sẽ đối xử không tốt với Nam Nam."


"Cô còn trẻ, lẽ nào nửa đời sau đều một thân một mình?" Nguyễn Thúy Vân đem vấn đề này từng bước đi sâu vào, "Người thích hợp chung quy vẫn sẽ gặp được, chỉ cần cô muốn."


Chung Tuyết Hà thấy nàng hỏi thêm nhiều vấn đề, vội vã nói lảng sang chuyện khác, "Vậy sao không thấy chị tìm?" Chung Tuyết Hà không biết gì về quá khứ của Nguyễn Thúy Vân, chỉ biết nàng từ nhỏ đã là cô nhi.


"Không muốn tìm." Nguyễn Thúy Vân do dự chỉ chốc lát, lại mở miệng nói, "Chồng quá cố của tôi qua đời đã nhiều năm, tôi quen sống một mình rồi."


Chung Tuyết Hà không ngờ Nguyễn Thúy Vân đã có chồng, hơn nữa đã qua đời nhiều năm, nhất thời cảm thấy hối hận vì đã hỏi vấn đề này, "Xin lỗi, tôi không nên. . ."


"Không sao." Nguyễn Thúy Vân mỉm cười với cô, "Trước đây cơ thể tôi không tốt lắm, đứa con duy nhất cũng không giữ được, nếu như sinh ra bây giờ có lẽ cũng 10 tuổi rồi."


Chung Tuyết Hà đặt tay lên tay nàng, nắm chặt an ủi nàng. Nguyễn Thúy Vân nắm tay đáp lại, "Tuyết Hà, tôi có một ý kiến."


"Ý kiến gì?"


"Tôi nhận Nam Nam làm con gái nuôi được không?"



—— (っˇωˇc)♥ ——



"Cái gì! Nhận con làm con gái nuôi!" Chung Thịnh Nam nhảy dựng lên, "Mẹ trả lời thế nào?"


"Mẹ chưa đáp ứng." Chung Tuyết Hà lầm bầm một câu, "Nhưng từ chối cũng không tốt a. Con không muốn sao?"


Chung Thịnh Nam gặm một miếng táo, mập mờ nói, "Con không quen với dì ấy."


"Vậy lúc người ta tặng con itouch sao trông con thân thiết thế?"


"Mẹ này." Chung Thịnh Nam xấu hổ hô một câu. "Không phải mẹ nói dì ấy rất có tiền sao, không nên bỏ uổng."


Chung Tuyết Hà đặt rau xuống, dùng một ngón tay chọt vào trán Chung Thịnh Nam, "Con nhỏ này, người ta có tiền cũng không phải để phung phí cho chúng ta."


Chung Thịnh Nam ôm trán cười hì hì, "Con nói giỡn. Nhưng mà, tại sao dì ấy lại đối xử tốt với chúng ta như vậy?"


"Con nhỏ này, sao thấy ai cũng nghĩ người ta xấu hết vậy?" Chung Tuyết Hà nhíu chặt mày, "Không thể nghĩ tốt chút sao?"


"Con cũng đâu muốn a, nhưng mà làm sao con cũng không nghĩ ra một phú bà như dì ấy lại thân thiết với chúng ta, còn muốn nhận con làm con gái nuôi."


"Có lẽ trong nhà chúng ta có cái gì đáng giá." Chung Tuyết Hà gõ gõ bức tường trong bếp, "Có khi trong tường giấu đồ cổ không chừng."


"Mẹ này!" Chung Thịnh Nam bị lời hóm hỉnh hiếm thấy của mẹ mình chọc cười.


Chung Tuyết Hà khôi phục lại dáng vẻ bình thường. "Nếu con thật không muốn làm con gái nuôi mẹ sẽ nói với dì Nguyễn một tiếng."


"Đừng, hiếm khi mẹ có một người bạn, đừng để con làm hỏng mất." Chung Thịnh Nam giả vờ nghiêm túc tự hỏi, "Có thêm mẹ nuôi cũng không tệ, tết có thêm một phần lì xì. Dì ấy lại có tiền, chắc chắn nặng bao."


"Mẹ cho con nhận mẹ nuôi không phải vì tiền." Giọng nói Chung Tuyết Hà trở nên trầm thấp, "Con biết không chồng dì Nguyễn qua đời nhiều năm rồi, hơn nữa đứa con duy nhất cũng không giữ được."


"Hả?"


"Con còn nhỏ, sẽ không hiểu được." Chung Tuyết Hà sờ sờ đầu con bé, "Dì Nguyễn là người tốt, mẹ không đành lòng thấy chị ấy một thân một mình."


"Chẳng lẽ mẹ định mai mối cho dì ấy?"


Chung Tuyết Hà bị con gái chọc giận thiếu chút nữa giơ chân đá. "Con không thể thành thật nghe mẹ nói chuyện sao?"


"Được rồi, con biết ý của mẹ, để con làm con gái nuôi của dì ấy, để trong lòng dì ấy có chút thoải mái đúng không. Con biết mà." Chung Thịnh Nam đi vào phòng, lại lú đầu ra. "Con ngủ một lát, khi nào ăn gọi con dậy nha."


"Sao lại ngủ?" Chung Tuyết Hà vừa định gọi con bé nhưng lại bỏ tay xuống. "Suốt ngày bám vào giường."


Giọng nói rầu rĩ của Chung Thịnh Nam vang ra sau cánh cửa phòng, "Con xin tới quán phụ việc mẹ lại không cho."


"Được rồi được rồi, muốn ngủ thì ngủ đi." Chung Tuyết Hà đem đám rau đã lặt xong bỏ vào bồn rửa, "Sắp ăn rồi, đừng ngủ say quá."



—— (っˇωˇc)♥ ——



"Mấy ngày nay hình như ít người đến khiêu vũ." Đang nói chuyện, sơ ý một cái hai chân Nguyễn Thúy Vân vấp vào nhau, thiếu chút nữa ngã xuống.


Chung Tuyết Hà vội vàng đỡ lấy nàng, "Chị cẩn thận một chút."


"Không sao, không sao."


"Sắp tết rồi, việc nhà chắc rất nhiều." Chung Tuyết Hà thả chậm bước chân, tán dóc cùng Nguyễn Thúy Vân, "Chị đã mua sắm chưa?"


"Tôi không có mua gì hết."


Chung Tuyết Hà ngây người, "Vậy tết đến làm sao bây giờ?"


"Chỉ có một mình a, tùy tiện tìm nhà hàng nào đó gọi vài món thích ăn đến là được rồi."


"Em trai chị đâu?"


"Thiên Cù có gia đình, tôi không muốn đến giúp vui. A Dịch thì mê chơi, tôi không muốn bảo nó ở nhà cùng tôi, để nó ra ngoài chơi."


"Năm mới, ở một mình rất cô đơn a."


"Yên tĩnh." Nguyễn Thúy Vân an ủi cô, "Được rồi, Nam Nam có đồng ý nhận tôi làm mẹ nuôi không?"


"À, nó rất vui lòng." Mấy hôm trước Nguyễn Thúy Vân không nhắc đến chuyện này, Chung Tuyết Hà còn cho rằng nàng nói đùa, nên cũng không nói gì, không ngờ hôm nay lại nhắc đến. "Từ nhỏ đến lớn ngoại trừ tôi hầu như không ai thương nó."


Thấy cô nhắc đến chuyện trước đây lại bắt đầu đau lòng, Nguyễn Thúy Vân vội cắt đứt, "Vậy chờ qua năm mới, tháng giêng tìm một ngày lành, làm một nghi lễ chính thức."


"Cần phiền phức như thế sao?"


"Không phiền, tôi không có con, sau này Nam Nam cũng như là con gái của tôi."


Chung Tuyết Hà kéo cánh tay nàng, muốn nói lại ngập ngừng, "Thúy Vân, thật ra, tuy quán cháo không quy mô như công ty của chị, nhưng mà tôi và Nam Nam cũng rất thoải mái. Cho nên. . ."


"Cho nên cô để Nam Nam nhận tôi làm mẹ nuôi không phải vì tiền của tôi chứ gì?"


Chung Tuyết Hà cúi đầu vuốt vuốt tóc mái, có chút xấu hổ cười cười, "Chị hiểu là được rồi."


"Tôi hiểu." Nguyễn Thúy Vân nghiêm túc nhìn cô, "Cô cảm thấy tôi cô đơn một mình, muốn để tôi thoải mái một chút."


Lời trong lòng bị Nguyễn Thúy Vân nói ra, Chung Tuyết Hà ngượng ngùng. "Chị biết là tốt rồi, còn nói ra làm gì a?"


"Không nói ra làm sao biết tôi nghĩ có đúng hay không?"


Chung Tuyết Hà đi qua một bên mặc thêm áo, dựng cổ áo, quay lại hỏi Nguyễn Thúy Vân: "Vậy chị đoán xem bây giờ tôi đang nghĩ gì?"


"Đoán không ra."


"Hiện tại tôi đang nghĩ, tại sao ban đầu tôi lại cảm thấy chị tao nhã tri thức, chị rõ ràng là loại người miệng lưỡi châm chọc."


Nguyễn Thúy Vân bật cười, "Tôi còn rất nhiều khuyết điểm chờ cô khai thác đó."


"Ngày mai tôi sẽ không đến khiêu vũ, tối ở nhà làm bánh chiên cho Nam Nam ăn. Chị có muốn đến không?"


Nguyễn Thúy Vân nghĩ ngợi một chút, sau đó có hơi thất vọng. "Tối mai không được, tối mai tôi có việc phải làm."


"Vậy à?" Chung Tuyết Hà cũng hơi ủ rũ, "Chị thích ăn bánh chiên không? Thích thì nói tôi để lại cho chị một ít."


"Được, có lẽ tôi về không quá muộn, lúc về sẽ đến nhà tìm cô."


Thấy Nguyễn Thúy Vân đồng ý, lúc này Chung Tuyết Hà mới yên tâm, vẫy tay với nàng. "Tôi về. Chị cũng về đi."


"Ừm, ngủ ngon."  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro