Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Thúy Vân." Chung Tuyết Hà nhìn khách sạn xa hoa trước mắt, dừng bước lại, "Chúng ta đâu cần ở một khách sạn sang như vậy?"


"Đây là khách sạn của công ty, ở lại đây không cần trả tiền." Nguyễn Thúy Vân kéo cô, "Nhanh vào thôi. Thiên Cù đến sớm, đã sắp phòng cho chúng ta rồi. Lão Đoạn, ông cầm hành lý cho Tuyết Hà."


Chung Tuyết Hà bị Nguyễn Thúy Vân kéo đi đến trước bàn tiếp tân, đối mặt với tiểu thư tiếp tân, hạ thân phận nói mấy câu trong tay liền có hai thẻ phòng.


"Đến đây, Tuyết Hà." Nguyễn Thúy Vân đưa một thẻ cho Chung Tuyết Hà, "Phòng chúng ta cạnh nhau."


"Thúy Vân." Chung Tuyết Hà kéo Nguyễn Thúy Vân dự định rời đi, nói, "Chi bằng chúng ta đổi phòng hai người đi, hai người ở cùng nhau cũng có thể chăm sóc lẫn nhau, nếu không tối đến không có ai trò chuyện."


Nguyễn Thúy Vân sửng sốt một chút, sau đó xoay người đưa hai thẻ phòng cho tiếp tân tiểu thư, "Chúng tôi muốn đổi phòng cho hai người."



. . .



"Phòng vẫn còn có thể đổi chứ?"


Nguyễn Thúy Vân không có để lão Đoạn đưa cả hai đi nữa, tự thân dẫn hành lý về phòng cùng Chung Tuyết Hà. Nàng mở cửa, để hở một cái khe, "Tuyết Hà, nhìn này."


Chung Tuyết Hà oa một tiếng, "Còn hơn cả có thể! Phòng này có thể so với phòng của tổng thống a." Cô dắt tay Nguyễn Thúy Vân, có chút khó xử, "Thúy Vân, lần này lại làm phiền chị rồi."


"Sao còn nói mấy câu như vậy?" Nguyễn Thúy Vân có chút buồn bực, giọng điệu cũng trở nên sắc bén hơn, "Chúng ta là bạn bè, sẽ không tính toán những việc này. Sau này cô không được nói mấy câu như vậy."


Chung Tuyết Hà còn muốn nói cái gì đó nữa, Nguyễn Thúy Vân chớp chớp mắt, chạy vội vài bước, ngã xuống giường, hô lớn: "Ai da, mệt mỏi quá đi."


"Vậy chị ngủ một lát đi." Chung Tuyết Hà thấy nàng không muốn nghe, không nói tiếp nữa. Đi đến bên cạnh, kéo chăn đắp cho nàng, "Vừa rồi Nam Nam nhắn tin hỏi tôi đến chưa, tôi định tới trường tìm nó."


Nguyễn Thúy Vân nâng người dậy, quay qua nói với cô: "Bảo lão Đoạn lái xe đưa cô đi."


"Không cần đâu, tôi còn định mua vài thứ."


Nguyễn Thúy Vân kiên trì lấy điện thoại gọi cho lão Đoạn, "Nhất định phải đưa, để cô một mình tôi không yên tâm."


"Có cái gì mà lo, tôi đâu phải trẻ con."


Nguyễn Thúy Vân bật cười cong ngón tay trượt lên trên mặt cô, "Gương mặt vẫn trơn láng như da em bé vậy, còn nói không phải trẻ con."


"Aiz! Chị. . ." Chung Tuyết Hà trừng mắt, chưa từng có ai đùa giỡn lỗ mãng trắng trợn như vậy với cô. Phản ứng trở về, gương mặt loáng cái liền ửng đỏ, "Chị lại chọc ghẹo tôi!"


Nguyễn Thúy Vân ngừng cười, lại khôi phục dáng vẻ lý trí chững chạc như trước, "Lão Đoạn ở ngoài cửa khách sạn đợi cô, cầm lấy thẻ phòng theo, tối tôi có việc, sẽ về muộn một chút."


"Được. Nếu chị về sớm không vào được phòng thì gọi điện cho tôi."


Nguyễn Thúy Vân gật đầu, nhìn Chung Tuyết Hà thay một chiếc áo khoác, lại soi gương thật lâu, "Đủ đẹp rồi, cô đi tìm Nam Nam, chắc chắn ai cũng nghĩ cô là chị của nó."


Chung Tuyết Hà cúi đầu cười nhẹ, "Già rồi, còn cái gì mà đẹp hay không."


"Người ta ai cũng là thân già nhưng tâm không già, còn cô chính là tâm già nhưng thân không già."


Chung Tuyết Hà liếc mắt oán trách trừng nàng, bĩu môi, "Tôi đi đó."


"Ừm, cô đi đi. Nói với Nam Nam tôi xong công việc sẽ đến thăm."



. . .



"Nam Nam!" Chung Tuyết Hà vẫy tay về phía Chung Thịnh Nam đang đứng ở cửa trường học láo liên nhìn xung quanh, "Mẹ ở đây!"


Chung Thịnh Nam vội vàng chạy đến, gương mặt vốn đang hì hì cười chợt thấy hốc mắt phiếm đỏ của Chung Tuyết Hà lại biến thành oán giận, "Mẹ, mẹ khóc cái gì!"


Chung Tuyết Hà vội vàng quay đầu đi lau nước mắt, "Đến đây, mẹ có mua chút đồ ăn cho con."


"Không cần mua, trong trường cái gì cũng có." Chung Thịnh Nam cầm lấy chiếc túi nặng trịch, có chút oán giận, "Nặng quá a."


"Ế, xe ai đây?"


"Mẹ nuôi của con, bảo tài xế đưa mẹ đi. Chị ấy bận việc, có nói khi nào rảnh sẽ đến thăm con." Chung Tuyết Hà kéo tay Chung Thịnh Nam, liên tục đánh giá nàng, "Có phải ở trường ăn uống không tốt không, sao lại gầy đi nhiều như vậy?"


"Làm gì có, con ăn một ngày bốn bữa. Béo lên nhiều đó chứ."


Chung Thịnh Nam đưa Chung Tuyết Hà trở về KTX, trong KTX không có ai, Chung Tuyết Hà nhìn thấy mặt bàn lộn xộn của các nàng, cởi áo khoác, xăn tay áo giúp các nàng dọn dẹp.


"KTX nữ của tụi con sao bừa bộn thế? Bình thường không hay quét rước à."


Chung Thịnh Nam vội vàng ngăn lại, "Mẹ, mẹ không cần làm, cứ để đó đi."


"Ở nhà mẹ dạy thế nào, con gái sao có thể lôi thôi như thế." Chung Tuyết Hà đưa ngón tay chọt lên trán nàng, "Lười biếng, sau này không có cậu nào thèm con. Đi lau nhà."


"Mẹ này!" Chung Thịnh Nam vốn muốn trở về cất vài thứ rồi đưa Chung Tuyết Hà ra ngoài chơi, kết quả bị mắng một trận, thành thành thật thật đi lấy chổi lau nhà.


"Nhìn xem, sạch sẽ có phải tốt hơn không." Chung Tuyết Hà quen làm nội trợ, không bao lâu đã quét tước sạch sẽ KTX của Chung Thịnh Nam, gạch men trên nền cũng bóng loáng, "Khăn trải giường với chăn mẹ cũng đổi cho con rồi, trường của con có máy giặt, một lát gom đi giặt sạch có biết không?"


"Dạ rồi."


Chung Tuyết Hà lấy từng chồng từng chồng đồ chỉnh lý lại ngăn tủ quần áo cho Chung Thịnh Nam, rồi đặt trở về, "Chồng bên ngoài là quần áo mùa xuân, để nhớ mặc liền, thấy hôm nào nắng thì lấy ra phơi. Đồ lót đặt bên phải, mẹ cất vớ trong cái túi này. Tầng trên cùng là áo lông mùa đông, chờ trời ấm áp con đem đi giặt rồi cất vô lại, không thôi chờ đến khi cần mặc lại dài lông."


"Ừm, con nhớ rồi."


"Lần nào cũng nói nhớ rồi, có lần nào con làm theo lời mẹ." Nói thế nào Chung Tuyết Hà cũng không yên tâm, thở dài, "Cũng lớn như vậy rồi, nên ghi nhớ một chút, đừng để mẹ lần nào cũng phải nhắc."


"Lần này con thật sự nhớ rồi." Chung Thịnh Nam cầm lấy áo khoác từ trên giường đưa cho Chung Tuyết Hà, "Mẹ, được rồi, chúng ta ra ngoài chơi đi, mẹ dọn sạch sẽ lắm rồi."


Chung Tuyết Hà cau mày, bất đắc dĩ một trận, "Được rồi, không lải nhải với con nữa. Lấy chìa khóa, chúng ta đi thôi. Mẹ đưa con đi mua quần áo."


"Lại mua quần áo? Con đủ đồ mặc rồi."


Chung Tuyết Hà kéo kéo chiếc quần thể dục rộng thùng thình trên người Chung Thịnh Nam, "Bộ dạng con như vậy có con trai theo đuổi mới là lạ."


Chung Thịnh Nam giận, "Con có muốn yêu đương đâu."


"Được rồi được rồi, không muốn thì không muốn."


Chung Tuyết Hà không muốn để lão Đoạn đưa cả hai đi mua sắm, nhưng lão Đoạn bất cẩu ngôn tiếu nói: "Nguyễn tổng đã dặn, Chung tiểu thư đi đâu để tôi đưa ngài đi."


"Mẹ, mẹ nuôi lợi hại thật." Chung Thịnh Nam ngồi ở ghế sau lặng lẽ nói nói với Chung Tuyết Hà.


"Mẹ cũng vừa mới biết thôi, thật không ngờ mẹ nuôi của con là một nhân vật có năng lực như thế."


Chung Thịnh Nam vẻ mặt ước ao, "Sau này con phải bồi dưỡng bồi dưỡng thật nhiều phong độ, con quyết định rồi, sau này mẹ nuôi chính là thần tượng của con."



. . .



"Mẹ, có thể bảo ông ấy không đi theo chúng ta không? Mẹ xem người đi đường đều nhìn chúng ta." Chung Thịnh Nam vẻ mặt đau khổ nói.


Chung Tuyết Hà vỗ tay lên trán, cũng bất đắc dĩ, "Mẹ không có cách nào, ông ấy nói mẹ nuôi con dặn, phải đi theo."


"Aiz!" Chung Thịnh Nam ôm đầu lắc như điên.


Hai mẹ con đi dạo không bao lâu, mua vài bộ quần áo liền trở về. Buổi tối Chung Thịnh Nam có tiết, lão Đoạn phát huy đầy đủ kỹ thuật cao siêu của mình, trên con đường tấp nập người đến người đi vậy mà chỉ cần mười phút đồng hồ để đưa Chung Thịnh Nam về trường học.


"Cái kia. . . lão Đoạn ca, ngài không cần theo tôi nữa, tôi muốn tự đi mua sắm." Chung Tuyết Hà do dự rất lâu, không biết nên xưng hô với lão Đoạn như thế nào, bản thân cũng không phải bà chủ của ông, không thể gọi lão Đoạn là lão Đoạn.


Lão Đoạn dừng xe ở ven đường, từ trong chiếc hộp trước xe lấy ra một tờ giấy đưa cho Chung Tuyết Hà, "Nguyễn tổng đã dặn, nếu như ngài kiên trì không cho tôi đi theo, thì tôi đưa số điện thoại cho ngài, dạo mệt rồi gọi cho tôi đến đón. Chung tiểu thư, đây là số điện thoại của tôi, mời ngài nhận cho."


Nhìn lão Đoạn lái xe rời đi, rốt cuộc Chung Tuyết Hà cũng thở phào một hơi, tư vị bị người theo sau thật không dễ chịu. Một mình cô đi dạo ở bên ngoài, mua vài món ăn vặt ở đường Phù Dung đem về.


Nguyễn Thúy Vân vẫn chưa trở về, ở một mình không tránh khỏi buồn chán, cô đứng trên ban công nhìn về phía trước. Hạ Thiên Cù vì hai người mà chuẩn bị một gian phòng có phong cảnh đặc biệt tốt, nơi đối diện là Đại Nhạn Đảo nổi danh ở Thanh Châu, cảnh sắc ưu mỹ.


Được ở trong gian phòng tốt như vậy, may là nhờ có Nguyễn Thúy Vân.


Không có vì vậy mà Chung Tuyết Hà cảm thấy khó chịu hay tự ti. Trong ý thức của cô, cô đối xử Nguyễn Thúy Vân tốt, cho nên Nguyễn Thúy Vân cũng đối xử tốt với cô. Tình cảm giữa người và người là cho đi nhận lại, sẽ không ai vô duyên vô cớ giữ bạn trong lòng bàn tay mà yêu thương, có lẽ vẫn có cảm tình như vậy, nhưng Chung Tuyết Hà cảm thấy nó gần như là tự ngược. . . bởi vì không chiếm được, cho nên càng muốn chứng minh mình có thể làm cho người đó hạnh phúc.


Nhiều năm trôi qua như vậy Nguyễn Thúy Vân là người duy nhất chủ động tiến vào cuộc sống của Chung Tuyết Hà, cô còn chưa nghĩ ra nên ở bên cạnh nàng thế nào, đã mơ hồ nửa tỉnh nửa mơ bị kéo đến bên người Nguyễn Thúy Vân. Thế nhưng, cô rất vui.


Nguyễn Thúy Vân là loại người Chung Tuyết Hà rất yêu thích. Một người có hảo cảm với một người, đại thể có hai nguyên nhân; Một là đối phương vô cùng tương đồng với mình, bởi vì cùng chung sở thích cùng chung đam mê mà trở nên thân thiết; có người thì lại trái ngược với nhau, giống như hai thái cực, có lực hấp dẫn vô cùng lớn. Có lẽ Nguyễn Thúy Vân thuộc về kiểu thứ hai, cuộc sống của nàng và Chung Tuyết Hà hoàn toàn không cùng một loại. Khi Chung Tuyết Hà bận rộn đầu đầy mồ hôi ở quán cháo, Nguyễn Thúy Vân ưu nhã xem tài liệu trong phòng làm việc có điều hòa.


Lúc cô còn thanh xuân thiểu ngả*, chỉ biết ôm sách bôn ba giữa nhà và trường học, Nguyễn Thúy Vân ngày hôm nay chính là mục tiêu khi đó cô theo đuổi.

*Đại ý nghĩa là Thanh xuân tươi trẻ


Có sự nghiệp của chính mình, có cuộc sống độc lập mà không hiu quạnh.


Đáng tiếc, ước mơ của Chung Tuyết Hà đã bị hủy diệt sau khi kết hôn rồi. Cô vốn là kiểu người con gái bướng bỉnh tràn đầy chí lớn, không cam lòng chịu thua, lại bị cuộc sống gia đình rườm rà cọ sát thành hiền thê lương mẫu ôn nhu nội liễm ngày hôm nay. Nhưng may mắn chính là, phần bướng bỉnh không khuất phục kia vẫn còn ở đây. Nếu không, cô cũng sẽ không thể một mình mang con sống qua những ngày khó khăn.


Nhanh như vậy đã trở thành bạn bè tâm giao cùng Nguyễn Thúy Vân, có lẽ bởi vì thích khí chất cất chứa trên người Nguyễn Thúy Vân mà ngày xưa bản thân cô vô cùng sùng bái.



. . .



Nguyễn Thúy Vân gõ gõ cửa, không có tiếng đáp lại. Nàng nghi hoặc đứng đợi một hồi, vừa rồi tiếp tân rõ ràng nói Chung Tuyết Hà đã trở về, "Tuyết Hà." Nàng gọi một tiếng, lại gõ cửa vài cái.


Đột nhiên cửa bị mở ra, Chung Tuyết Hà chỉ bọc áo choàng tắm chật vật đứng ở cửa, cả người ướt nước, trên tóc vẫn còn đọng bọt xà phòng. Cô vươn cánh tay còn vươn giọt nước kéo Nguyễn Thúy Vân vào, "Chị mau vào đi, tôi đang tắm, đông chết tôi rồi."


"Ờ, ờ." Nguyễn Thúy Vân vọt vào, trở tay đóng cửa lại.


Chung Tuyết Hà nắm chiếc khăn tắm ở trước ngực, chân trần chạy lạch bạch về phòng tắm, để lại vết chân ướt sũng trên sàn nhà.


Nguyễn Thúy Vân ngồi trên giường xem TV, Chung Tuyết Hà đã tắm rửa xong, cầm khăn lông trắng lau tóc.


"Tắm xong rồi?"


Chung Tuyết Hà đáp một tiếng, tìm chỗ ngồi xuống, vừa lau tóc vừa nhìn nàng hỏi: "Chị ăn cơm chưa? Tôi có mang về cho chị một ít đồ ăn nhẹ."


Nguyễn Thúy Vân nhoẻn khóe môi, đưa tay chỉ chỉ thùng rác, "Ăn xong rồi. . . đói quá, quên chừa cho cô."


"Không sao, tôi và Nam Nam cũng ăn rồi, đặc biệt mang về cho chị." Chung Tuyết Hà buông khăn, ngồi xổm người lấy áo ngủ ra từ trong rương hành lý, đồ lót và đồ trang điểm, đặt có trật tự trên giường.


"Cô còn chuẩn bị rất đầy đủ."


Chung Tuyết Hà quay đầu nhìn nàng, nói: "Nếu ra ngoài đương nhiên phải chuẩn bị đầy đủ đồ thường dùng, ở ngoài đâu có thoải mái như ở nhà."


Nguyễn Thúy Vân mím môi, ghé vào giường, từ góc này đúng lúc có thể nhìn thấy chiếc cổ trắng ngần cùng xương quai xanh của Chung Tuyết Hà do chiếc áo choàng tắm rộng không che hết được, bên trên còn bết vài sợi tóc ướt, thật dài buông đến trong áo, vài giọt nước trong suốt cũng theo sợi tóc trượt vào nơi sâu bên trong. Nàng vội dời ánh mắt, lại nhìn thấy đồ lót đặt bên trên áo ngủ, màu đen có ren. Đầu Nguyễn Thúy Vân bùm một tiếng, vô thức cúi đầu nhìn lại bản thân, hình như mình còn bảo thủ hơn Chung Tuyết Hà. . .

😂


Chung Tuyết Hà đứng dậy lên giường ngồi, đưa lưng về phía nàng, bàn tay dời đến dây lưng cởi áo choàng tắm. Cô đem áo ngủ bình thường hay mặc ở nhà, kiểu dáng đơn giản, vừa nhìn là biết kiểu phụ nữ tuổi cô hay mang.


Không cảm thấy một người phụ nữ thay quần áo trước mặt một người phụ nữ khác có gì không ổn, Chung Tuyết Hà cởi áo choàng tắm, mặc đồ lót, lại bọc xong áo ngủ. Quay đầu mới phát hiện Nguyễn Thúy Vân đang ngẩn ngơ nhìn tường.


"Thúy Vân, Thúy Vân." Chung Tuyết Hà kêu hai tiếng, Nguyễn Thúy Vân mới quay đầu lại nhìn cô, "Chị không đi tắm sao?"


"Đi chứ. Vừa rồi đang suy nghĩ vài chuyện."


Nguyễn Thúy Vân bước vào phòng tắm, tháo kính mắt xuống mới bắt đầu cởi đồ, vừa ngẩng đầu liền thấy đồ lót Chung Tuyết Hà phơi trên giá áo, nàng nhướng mày, tiếp tục cởi đồ của mình.


Cũng may Chung Tuyết Hà không có tâm tư như nàng, lại không coi nàng là người ngoài, bằng không nhất định nàng sẽ cho rằng Chung Tuyết Hà đang cố tình quyến rũ mình.


Nguyễn Thúy Vân tắm xong bước ra, Chung Tuyết Hà đang ngồi trên giường ôm đầu gối vẻ mặt khẩn trương xem TV, Nguyễn Thúy Vân lau nước trong tai, nghe tiếng súng khoa trương vô cùng trong TV.


"A." Trong TV hai diễn viên xã hội đen đang sống mái với nhau, Nguyễn Thúy Vân nhịn không được giật khóe miệng. Đạo diễn thời nay thật là. . . lòe thiên hạ. Ngay cả xã hội đen chân chính đấu súng với nhau còn chưa từng gặp qua, chỉ biết bịa, đạn bay tới bay lui. Tưởng đạn là gạo dễ chơi thế sao? Xã hội đen thời nay cũng có pháp chế riêng có được không!


"Thúy Vân, chị cười gì vậy?" Chung Tuyết Hà nghe tiếng Nguyễn Thúy Vân cười, phân tâm xoay mặt về hỏi.


"Không có gì, cô xem tiếp đi."


Diễn biến phim càng lúc càng quyết liệt.


Nguyễn Thúy Vân nằm trên giường, gối đầu lên hai tay. Tầm mắt có chút không tập trung, hình ảnh trong bộ phim khiến nàng rất không thoải mái. Sơ mi trắng bết máu, họng súng tối om, những gương mặt hung ác. . .


Nàng vô thức đặt tay lên bụng, bằng phẳng không chút gồ lên.


"Thúy Vân, đừng sợ, anh ở đây."


Nguyễn Thúy Vân tựa vào lòng hắn, chiếc quần xám dưới thân đã đẫm máu hoàn toàn, "Long ca, đứa trẻ. . ."


"Đừng khóc." Thời Long ngồi dưới đất lưng tựa vào tường, trên người đều là máu, "Thúy Vân, cố thêm chút nữa, cố gắng thêm chút nữa sẽ có người đến cứu chúng ta."


"Em không cố được. . ." Nguyễn Thúy Vân bật khóc thành tiếng, "Đau quá."


Càng lúc càng nhiều người, càng lúc càng nhiều dao súng. . . một tiếng ngã quỵ, trước mắt đã toàn là màu đỏ.


Nguyễn Thúy Vân chuyển mắt qua, bộ phim trên TV đã đến hồi cuối. Nàng ôm ngực, quay mặt đi, lại nhìn thấy Chung Tuyết Hà đang lau khóe mắt.


"Sao vậy?" Nàng tạm thời quên đi ký ức khó chịu vừa rồi, rút khăn giấy đưa cho Chung Tuyết Hà.


Chung Tuyết Hà khàn khàn đáp: "Không có gì, đoạn cuối phim cảm động quá. Vị đại ca kia vì cứu vợ mà hy sinh."


"Chỉ là phim thôi." Nguyễn Thúy Vân thấp giọng nói, "Biên kịch viết bừa."


Chung Tuyết Hà lau khóe mắt, rất nhanh đã vơi đau thương, "Tôi nhìn thấy việc cảm động rất dễ rơi nước mắt."


"Chứng tỏ cô rất nhạy cảm." Nguyễn Thúy Vân leo lên giường, mặt đối mặt ngồi xếp bằng cùng Chung Tuyết Hà, "Cô có muốn biết xã hội đen chân chính có bộ dáng gì không?"


Chung Tuyết Hà kinh ngạc nhìn nàng, Nguyễn Thúy Vân thu hết phản ứng của cô vào đáy mắt, dùng giọng điệu vui đùa nói: "Thế nào? Hoài nghi tôi là xã hội đen?"


"Hả, không, tôi không có ý đó."


"Có lẽ, tôi thật sự là." Nguyễn Thúy Vân cười cười không để ý, tiếp tục nói, "Trước đây lúc làm ăn có gặp qua vài lần, nhưng mà một chút cũng không giống trong phim. Bọn họ có tổ chức có kỷ luật, thu phí bảo hộ sẽ tiêu tai giải nạn cho người đó. Còn mở công ty làm ăn đàng hoàng, nếu không sao nuôi sống được huynh đệ. Bàn chuyện làm ăn cũng sẽ không cầm súng chỉa vào đầu người ta, nên đưa cô bao nhiêu tiền thì đưa cô bấy nhiêu tiền, tuyệt đối công bằng."


Xì!


Chung Tuyết Hà cúi đầu bật cười, "Xã hội đen là như vậy sao?"


Nguyễn Thúy Vân chỉ ôn nhu nhìn cô cười, không phản bác, "Vui vẻ rồi?"


Chung Tuyết Hà dừng cười, "Vừa rồi chị đùa tôi à?"


"Là muốn dỗ cô vui, không phải trêu chọc cô, xã hội đen như tôi nói thật sự có tồn tại." Nguyễn Thúy Vân chăm chú nhìn cô, nói, "Xã hội đen không có tệ như cô tưởng tượng."


Chung Tuyết Hà lại cười, "Chị đã nói thế, vậy chắc chắn là sự thật. Hơn nữa. . ." Cô đảo tròng mắt, độ cong của khóe miệng lại kéo dài hơn chút, "Tôi không có chọc đến họ, tốt xấu gì cũng không liên quan đến tôi."


Nguyễn Thúy Vân vui vẻ cười hai tiếng, "Chờ cô chọc đến họ thì muộn rồi."


Lời nàng nói có chút dọa người, không hiểu sao Chung Tuyết Hà lại sợ đến run lên, thấy ý cười nơi khóe môi nàng mới hiểu mình lại bị trêu chọc, "Chị đừng có rủa tôi a!"


"Ha ha, chọc cô thôi." Nguyễn Thúy Vân gãi gãi đầu, nhìn đồng hồ mới biết đã không còn sớm, "Khuya vậy rồi, ngủ đi. Có phải ngày mai còn đi chơi với Nam Nam?"


"Ừm. Mai chị rảnh chứ? Buổi chiều Nam Nam không có tiết, đi cùng chúng tôi đi."


"Trưa mai ký hợp đồng, buổi chiều sẽ rảnh, cô ở khách sạn chờ tôi, xong việc tôi đến đón." Nguyễn Thúy Vân suy nghĩ một chút, lại nói thêm, "Hai chúng ta đi ăn cơm trước, sau đó đón Nam Nam."


"Nói trước, ngày mai tôi đãi."


Nguyễn Thúy Vân cũng không phản đối, gật đầu, "Được, tôi tuyệt đối sẽ không giành trả tiền với cô."


Chung Tuyết Hà đẩy nàng, "Đi đi đi, về giường của chị ngủ đi."



. . .



Bóng đêm thâm trầm, Nguyễn Thúy Vân tựa ở đầu giường không chút nào muốn ngủ.


Chung Tuyết Hà đã ngủ sâu, bên tai còn nghe được tiếng ngáy nho nhỏ từ cô, Nguyễn Thúy Vân tựa ở đầu giường, bất tự giác lại mỉm cười. Nàng nhẹ xoay sáng chiếc đèn bên giường, thấy người ở giường bên cạnh khó chịu trở mình đi, nằm nghiêng ôm chiếc chăn trắng lại ngủ tiếp.


Nguyễn Thúy Vân chỉ đơn giản ngồi xếp bằng dậy, mang kính mắt lẳng lặng nhìn Chung Tuyết Hà đang ngủ say.


Nguyễn Thúy Vân nhớ mang máng, Thời Long từng nói, Thúy Vân, lần đầu tiên anh gặp em, liền tự nhận em là của mình. Lúc đó Nguyễn Thúy Vân rất ngoài nghi tính chân thật của lời này, thậm chí còn quay đầu lại xem thường. Nhưng hiện tại tâm tình của nàng và Thời Long khi đó chẳng rõ vì sao lại giống nhau, một ánh mắt liền nhớ nhung, từ lúc ấy đã đắm chìm.


Chung Tuyết Hà lại trở mình, bàn chân trần vươn ra từ trong chăn, đầu ngón chân xinh xắn còn động động. Nguyễn Thúy Vân bật cười thành tiếng. Nàng leo xuống giường, nhẹ nhàng đi đến cầm cổ chân trắng nõn của cô, muốn đưa vào trong chiếc chắn ấm áp.


"Ế. . ." Chung Tuyết Hà bị nàng chạm tỉnh, mở đôi mắt mơ màng nhìn Nguyễn Thúy Vân, "Làm sao vậy?"


Nguyễn Thúy Vân mặt không đổi sắc, "À, vừa rồi cô đá chăn xuống đất, tôi nhặt lên cho cô. Không có gì, ngủ đi."


Chung Tuyết Hà mơ màng đáp, không chống được cơn buồn ngủ, lại tiếp tục nhắm mắt ngủ.


Nguyễn Thúy Vân thở phào nhẹ nhõm, giúp Chung Tuyết Hà đắp chăn, nhịn không được lại nhìn cô thêm một lúc rồi mới quay về giường của mình.





===

Dự tính là làm từ tháng 3, đến bây giờ tháng 5 rồi mà vẫn chưa làm, cũng đang không định làm... nhưng mà lỡ dở bực bội quá không có tâm trạng đào hố mới nên thôi, quyết tâm!

Vì cái kiểu không đề chương của tác giả, up lên baidu cũng là 1 đoạn ngắn mỗi post, lên đó lượm chương cũng như không, mình của hiện tại bối rối việc phân chia này quá. Edit luôn tuồng không ngắt quảng làm mình thấy khó thở, các chương trước cũng chắp ghép rất là gượng gạo... mình khó chịu, chắc người đọc cũng cảm thấy thế(?).

Ờm... cố gắng lên!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro