Chapter 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

..

"Somi"

"Somi"

"Jeon Somi!"

"Dạ có gì không ba?" - Somi giật bắn người lên. 

"Con làm sao vậy? Ta kêu con nãy giờ mà đầu óc con để đâu ấy" - Ông Jeon nhíu mày nhìn con bé. 

"Dạ... Không có gì đâu ba" - Somi cười qua loa - "Ba cần con làm gì nữa không?"

"Con mang những tập hồ sơ trên bàn bên kia qua đây cho ta, sau đó hãy xếp chúng cho ngăn nắp là được" - Ông Jeon vẫn tập trung miệt mài hoàn thành nốt những ghi chép cuối cùng cho dự án của mình. Có điều là căn phòng thí nghiệm bây giờ khá bừa bộn, nên Somi dành cả buổi chiều hôm nay giúp ba mình dọn dẹp. 

Somi bước tới chiếc bàn đằng xa ở gần cửa ra vào. Gần tới nơi thì em không để ý mà vấp phải trái banh tennis yêu thích của ông Jeon nằm lăn lóc dưới sàn.


"Ouch"


"Somi!" - Ông Jeon nghe thấy tiếng động liền ngước mặt lên, chuẩn bị đứng dậy chạy tới chỗ con bé. 

"Con ổn. Ba tiếp tục làm việc đi ạ" - Somi nhanh chóng ra hiệu. Em khẽ nhăn nhó một tí.

Trái banh chết tiệt kia...

Somi mặt hầm hầm nhìn trái banh đang lăn về hướng dưới gầm chiếc bàn. Em trườn người xuống định nhặt nó lên, bỗng có cái gì đó khiến Somi sững người lại. 


Cái gì thế này?

Mặt dưới của gầm bàn có đính vào một cái hộp nhỏ xíu hình vuông. Kích cỡ chỉ bằng ngón tay cái nên hầu như không ai để ý cả. Somi tò mò dùng tay cạy ra một hồi thì cái hộp cũng rơi ra. 

"Ba nhìn này!" - Somi để chồng hồ sơ trên bàn làm việc của ông Jeon, sau đó đưa cái hộp nhỏ xíu này ra cho ba mình xem. 

"Cái gì vậy? Con tìm thấy nó ở đâu?" - Ông Jeon qua sang nhìn Somi, nét mặt khó hiểu nhìn thứ trong lòng bàn tay của con bé. Đây là lần đầu tiên ông thấy thứ này.

"Con đâu biết. Con thấy nó dưới gầm bàn" 

Trên cái hộp bỗng xuất hiện những chớp đỏ nhấp nháy liên tục. Một lát sau thì ngưng hẳn.

"Hmm... Thôi chắc không có gì đâu. Con để nó trên kệ sách đi. Một lát ta sẽ xem xét lại" - Ông Jeon vì đang bận hoàn thành dự án của mình nên ông cũng không còn tâm trí cho cái vật lạ hoắc mà Somi khám phá được. Somi nghe theo ông cầm chồng hồ sơ qua một bên bắt đầu công việc của mình. 

Một tiếng trôi qua, cuối cùng mọi thứ cũng ngăn nắp đâu vào đó. Somi vươn vai một cái rồi tiến tới chỗ ông Jeon đang hăng say làm việc.

"Ba cần con giúp gì nữa không?"

"Xong rồi thì con đi nghỉ đi" - Ông Jeon vẫn không hề ngẩng mặt lên nhìn Somi dù chỉ một lần. 

"Vậy con chào ba. Ba cần gì thì kêu con" - Somi nói xong quay người lại tiến tới cửa ra vào.

Nhưng ông Jeon không hề biết rằng, trên kệ sách hoàn toàn không có sự hiện diện của cái vật lạ mà Somi tìm thấy... vì con bé đã bí mật nhanh tay bỏ nó vào túi quần của mình chuồn lẹ ra ngoài mất rồi...



-----------------------

"Sana unnie... Chị không cần theo em vào tận bên trong nhà tắm đâu..." - Tzuyu mặt khó ở nhìn Sana.

"Thôi được rồi ~ Cần gì thì hét lớn lên chị sẽ lấy ~" - Sana vẫy vẫy tay cười tít mắt nhìn cánh cửa nhà tắm đang đóng dần lại. 

Sau khi Sana khoẻ lại được vài ngày, đến lượt Tzuyu cũng nhanh chóng tỉnh dậy. Khỏi phải nói. Sana vui mừng đến nỗi suốt ngày đeo bám lấy maknae của hội. Châm ngôn mới của Sana là "cún con của chị đi đâu chị sẽ theo đó" khiến cho Tzuyu chỉ biết câm nín vì độ lầy của người yêu mình. Thôi kệ đi, vậy cũng tốt. Xa cách nhau tận hơn nửa năm nên bây giờ càng phải trân trọng hơn những phút giây được bên nhau như thế này. 

.

.

Hôm nay sẽ có một bữa tối linh đình ở phòng ăn nhằm chúc mừng cho việc mọi người đã hồi phục. Jihyo, Dahyun, Chaeyoung, và Somi cùng tất bật trong bếp nấu ăn. Somi đã cho những người làm được nghỉ buổi tối nay, lí do là các thành viên Twice muốn tự mình chuẩn bị. Họ bảo như vậy mới vui, nên Somi cũng có dịp lăn xả vào bếp lần đầu tiên. Một lát sau, Tzuyu, Sana, Jungyeon và Nayeon cũng xuống và bắt đầu phụ mọi người.

"Momo và Mina đâu rồi?" - Jungyeon sau khi đảm bảo Nayeon đã ngồi vào bàn ngay ngắn liền tiến tới chỗ Jihyo. Nayeon nằng nặc đòi phụ nhưng Jungyeon nhất quyết không cho. Cậu sợ chị chưa khoẻ, xuống bếp lỡ bị gì thì cậu xót chết mất. 

"Họ sẽ xuống ngay. Khi nãy em đi ngang qua phòng họ thì thấy Mina đang giúp Momo unnie thay quần áo. Nhìn tình tứ chết được" - Jihyo chặc lưỡi. Jungyeon bên cạnh hứng thú cười khúc khích.


"RẦM"


Jihyo và Jungyeon hoảng hồn nhìn về phía Somi. Cả hai nãy giờ không để ý đến gương mặt hầm hầm của Somi gần đó đã nghe thấy tất cả. Con bé trút giận vào cánh cửa tủ đựng những chiếc ly thuỷ tinh, nên thu hút sự chú ý của mọi người. Nhưng chẳng ai hỏi han gì cả. Tất cả chỉ nghĩ là Somi vô tình thôi.


"Ah! Momo unnie!" - Tzuyu hai tay bưng hộp đựng bánh kem đặt lên bàn. 


"Mọi người tính nhập tiệc mà không có tớ hả?" - Momo nhìn một lượt khắp bàn ăn. Hôm nay không đánh hết chỗ này thì mình sẽ không phải là Momo nữa, cậu nghĩ thầm. Toàn là đồ ăn ngon thế này ~

"Tất nhiên là phải đông đủ tất cả mới bắt đầu chứ. Chỉ tại cái đồ ham ngủ nhà cậu" - Jungyeon vỗ lưng Momo cái "bốp".

Những khâu chuẩn bị cuối cùng cũng hoàn tất. Mọi người nhanh chóng ngồi xuống, chia thành từng cặp theo thứ tự Tzuyu, Sana, Jungyeon, Nayeon, Jihyo, Dahyun, Chaeyoung, Momo, Mina, và Somi. 

"Somi, nên chờ ba cậu cùng dùng bữa mới phải" - Chaeyoung lên tiếng.

"Không cần đâu. Ba tớ bảo buổi tối nay là cho đám nhóc bọn mình thôi, nên mọi người không cần lo cho ba" 

"Vậy chúng ta cùng bắt đầu nào ~ Mời mọi người" - Jihyo lớn giọng ra hiệu.

Cảnh tượng sau đó khá hỗn loạn. Tiếng cười nói ríu rít, âm thanh muỗng đũa chạm vào nhau, tiếng ly cụng náo nhiệt cả phòng ăn. Duy chỉ mỗi Somi không nói gì nhiều, mặt trông không được vui vẻ mấy. Con bé ngồi bên cạnh Mina chỉ để chứng kiến cảnh chị ấy và Momo unnie quan tâm lẫn nhau. Cái cảm giác khó chịu lại ùa về. Con bé siết chặt tay dưới gầm bàn lại với nhau. 

"Mina, em vào bếp lấy dùm chị con dao. Chúng ta cùng cắt bánh kem thôi" - Sana khoái chí nhìn chiếc bánh đặt giữa bàn.

Mina nhanh chóng lật đật đi vào bếp. Có nguyên một hộp đựng dao các loại lớn nhỏ. Mina đưa tay vào rút ra một con dao vừa đủ dài. 


"Ah!" - Không may ngón tay em lướt qua một cạnh dao khác trong khi đưa tay ra. 


"Keng"


Tiếng dao rơi xuống đất tập trung sự chú ý của mọi người ở bàn gần đó. Tất cả cùng quay qua thì thấy Mina đang hơi khom người xuống, mặt rõ đau đớn che lại vết thương trên tay.


"Mina unnie!"

"Mina!"


Cả Somi và Momo cùng la toáng lên. Somi vừa đứng lên định chạy lại chỗ Mina, nhưng Momo nhanh chân hơn đã phóng ngay tới chỗ em. Cậu dùng chiếc khăn sạch ngay đó thấm vào chỗ vết thương. Thấy máu vẫn chảy ra không ngừng, Momo thật sự hoảng hốt ra mặt quay sang phía bàn ăn.

"Các cậu biết ở chỗ nào để dụng cụ sơ cấp cứu không?"

"Momo unnie... Hình như trên phòng em có hộp sơ cứu" - Chaeyoung lên tiếng.

Momo lập tức dẫn Mina tới chỗ cầu thang để lên trên lầu - "Mọi người cứ tiếp tục đi. Bọn tớ sẽ xuống ngay"


Somi đứng sững người, nghiến chặt răng nhìn sự quan tâm của Momo dành cho Mina. Mọi khi nó sẽ là người đầu tiên chạy tới chỗ Mina unnie và gấp gáp hỏi han chị ấy có làm sao không. Sau đó, Mina unnie sẽ nhìn nó và cười ôn nhu trấn an nó rằng chị ấy vẫn ổn. Và nó vô cùng yêu thích những lúc Mina unnie cười như vậy. Chỉ trước mặt nó mà thôi. Giờ thì cái quái gì đang xảy ra thế này? Có phải Mina unnie sẽ bỏ nó qua một bên không? Tất cả những tình cảm nó gầy dựng trong suốt thời gian qua sẽ trở thành công cốc sao? Tại sao nó lại là người đến sau thế này chứ?


"Somi... Em sao vậy?" - Jihyo thắc mắc nhìn Somi vẫn đang đứng như trời trồng cuốn vào những suy nghĩ của riêng mình.

"Mọi người tiếp tục dùng bữa đi. Em hơi mệt. Em xin phép lên phòng trước ạ" - Somi cố nở một nụ cười "tự nhiên" nhìn các thành viên Twice. Sau đó con bé tiến tới cầu thang lên lầu, mặc cho sự khó hiểu của những người ở lại. Đương nhiên là Jihyo cảm nhận được không khí nặng nề từ Somi. Từ khi có sự xuất hiện của Momo, con bé cư xử lạ lắm. Hầu như chẳng bao giờ nói chuyện với cậu cũng như luôn tỏ ra khó chịu mỗi khi cậu bên cạnh Mina. 


Chuyện gì đang xảy ra thế này...

-------------------

Buổi tối. 

Mina đi xuống bếp lấy một ly sữa. Em lại khó ngủ nữa rồi. Khi nãy phải cật lực trấn an Momo rằng vết thương của em hết đau rồi cậu mới chịu an tâm nhắm mắt đi ngủ. Nhưng thực chất vết thương còn khá nhức nên Mina nằm trằn trọc mãi chẳng ngủ được. Thôi thì uống sữa cho dễ ngủ lại vậy.

Mina đang mở cửa tủ lạnh lấy bình sữa ra. Chợt em cảm nhận được... Hình như không chỉ có mỗi mình đang trong căn bếp này. 

Mina quay ngoắt người lại sau lưng. Căn bếp lúc này chỉ bật mỗi chiếc đèn vàng trong góc nên không được sáng lắm, hay nói thẳng ra là khá tối. Em cố căng mắt nhìn xung quanh, nhưng không thấy bóng dáng ai cả.

Hít thở một hơi thật sâu. Chắc mình ảo tưởng thôi, Mina nghĩ thầm. Nhưng vừa đóng cửa tủ lạnh lại, Mina trở nên phát khiếp khi nhìn sang bên phải.



Khuôn mặt của Somi sừng sững ngay bên cạnh.



"Trời ạ! Em làm chị đứng tim chết mất Somi ah!" - Mina ngồi xuống ghế ôm tim thở dốc. Somi không nói gì tiến tới chỗ đèn vặn công tắc cho nó sáng hơn một chút. Căn bếp lúc này trông sáng hơn khi nãy nhiều rồi.

"Em chỉ xuống uống nước thôi không ngờ lại gặp chị ở đây" - Somi rót nước vào cốc rồi tiến tới bàn ngồi đối diện Mina.

"Chị lại khó ngủ à?" - Tất nhiên Somi biết là Mina khó ngủ. Thói quen uống sữa mỗi buổi tối của Mina đương nhiên là Somi không thể không biết.

"Vết thương còn hơi nhức nên..." - Mina ngập ngừng.

Somi lẳng lặng đứng dậy tới gần Mina rồi nâng bàn tay nơi có vết thương của Mina lên. Nhận thấy khoảng cách của mình khá gần với Somi, Mina nhanh chóng rút bàn tay mình khỏi tay Somi rồi bước một bước lùi lại. Somi nhíu mày. Con bé chỉ muốn xem vết thương thế nào thôi mà...

"Chị không sao đâu. Mai là hết ngay ấy mà" - Mina cười trừ.


"Mina unnie... Chị còn nhớ lời tỏ tình hôm trước không?" - Somi cuối gầm mặt nói nhỏ nhẹ. Chị sẽ cho em một cơ hội chứ?

"Chị..." - Mina trở nên bối rối. Somi ah...

Somi chỉ im lặng. Con bé ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt Mina. Ánh mắt có gì đó sâu đậm lắm. Mina đắn đo một hồi. Tất nhiên Mina không quên được lời tỏ tình hôm đó. Em cũng suy nghĩ về nó nhiều rồi. Quyết định cuối cùng của Mina là gì đương nhiên Mina biết rõ nhất. Chí ít là nói thật lòng nhưng lại tránh tổn thương lớn sau này vậy.


"Somi ah... Thật sự chị luôn xem em như một đứa em gái mà chị quý trọng" 


Somi vẫn không ngừng nhìn chăm chăm vào Mina. Mina có thể cảm nhận được nỗi đau len lỏi trong ánh mắt đó. Chị xin lỗi em Somi ah...


"Có phải là tại chị ta không?" - Somi bỗng cười khẩy một cái - "Momo unnie ấy?"

Tới lượt Mina không nói gì.  

"Em rõ ràng là một đứa ngu ngốc phải không? Ngu ngốc đến nỗi không biết trước được chuyện tình cảm giữa chị ta và chị" 

"Khi em nói lời ra lời tỏ tình của mình thì em đã chắc chắn nắm trong tay phần thắng rồi. Chị thật sự không biết được em đã háo hức như thế nào đâu"

"Nhưng không, mọi thứ hoàn toàn thay đổi từ khi chị biết được sự hiện diện của chị ta!" - Âm giọng Somi trở nên lớn hơn, xen lẫn những tiếng cười khúc khích. Tiếng cười của kẻ bại trận.

"CHỊ TA CÓ GÌ HƠN TÔI CHỨ?" - Somi bỗng quát to lên, khiến Mina sợ hãi lùi lại phía sau.

"SUỐT THỜI GIAN QUA, TRONG KHI CHỊ TA HOÀN TOÀN MẤT TĂM MẤT TÍCH, CHÍNH TÔI MỚI LÀ NGƯỜI LUÔN BÊN CẠNH CHỊ, LUÔN QUAN TÂM CHỊ" - Somi vừa nói vừa bước tới gần Mina. Sự chiếm đoạt bao trọn lấy tâm trí con bé.

"Somi ah..." - Mina ngày càng sợ sệt lùi lại phía sau. Somi sao thế này? Con bé vô tư của ngày trước đâu rồi? 

"CHỊ NÓI ĐI! CHỊ TA CÓ GÌ HƠN TÔI?" - Somi cực kì giận dữ ép sát Mina vào tường. Mina gần như rơi nước mắt vì sợ hãi. Đây không phải là Somi mà em từng biết. Ánh mắt con bé hằn những lằn đỏ ngầu bên trong.

Somi bỗng khựng lại khi nhìn thấy ánh mắt sợ hãi của Mina. Thôi chết, con bé không hề có ý định sẽ nạt chị. Somi lập tức nhỏ nhẹ giọng mình lại.

"Mina unnie... Em thật lòng yêu chị mà..." - Somi trở nên gấp gáp hơn. 

"Em biết chị cũng có tình cảm với em mà phải không? Phải không Mina unnie?" - Somi chợt áp sát mặt mình vào mặt Mina hơn. Con bé cố gắng mút lấy cánh môi đỏ mọng kia...

"Somi... Chị xin em" - Mina hoảng loạn né tránh. Em không tài nào thoát ra khỏi sự kiềm cặp của Somi. Con bé liên tục lấn tới áp sát em vào tường hơn.

"Mina unnie... Em yêu chị..." - Somi không còn chút kiểm soát gần như hôn lấy Mina. 

"Somi.. Không... Đừng mà..."




"XOẸT!

"AH!"



Somi lập tức bật ra phía sau. Con bé cảm nhận được một sự đau buốt ập tới. Đưa tay lên chạm vào vùng cổ mình thì thấy một ít máu chảy ra. Mina đứng dựa vào tường hoảng sợ run lẩy bẩy, những ngón tay co quặp lại như vừa cào lấy thứ gì đó vô cùng mạnh.

"Somi... Chị không... Chị không cố ý" - Mina liền hốt hoảng chạy tới chỗ Somi khi thấy vết cào không nhỏ trên cổ con bé.

Somi chỉ còn biết ngỡ ngàng nhìn chằm chằm vào Mina. Sự đau đớn hoàn toàn bao trùm ánh mắt. Con bé đẩy Mina ngã ra phía sau, rồi sau đó chạy khỏi căn bếp tiến tới cửa ra vào, mở tung nó ra rồi chạy đi mất. Con bé không tin được. Chính Mina, người mà trước đây khiến nó nuôi một niềm hy vọng rằng mình sẽ có một tình yêu đầu tiên vô cùng hạnh phúc, giờ đây lại chính là người dập tắt đi cái niềm hy vọng cuối cùng đó. Trong tâm trí Somi chỉ còn sự căm giận, và sự thù hận. Nó không đáng để nhận lấy kết cục như thế này. Và nó sẽ làm cái gì đó để đạt được mục đích ban đầu của nó...


"SOMI AH!" 

Mina chạy tới cửa hét toáng lên. Tiếng sấm vang lên. Cơn mưa bắt đầu kéo tới. Một lúc nặng hạt hơn. Nặng nề như tâm trí của Mina và Somi lúc này vậy...






















Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro