two am

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai giờ sáng, em nghe thấy tiếng thở dài của người thấm vào vách tường ẩm mốc rêu xanh, vọng đến tim em từng đợt thổn thức. Em cất giọng run run hỏi người, người ơi người ổn chứ? Người đáp lời em, không sao hết, em mau ngủ đi. Giọng người vỡ vụn trong đêm, hòa vào cái se se lạnh của đêm khuya tối khoắt rồi biến mất vào màn sương mỏng manh dập dờn bên cánh cửa. Em he hé mắt nhìn qua lớp chăn, thấy bóng lưng người cô độc ngược sáng. Bao nhiêu lần bóng lưng đó nằm gọn trong mắt em là bấy nhiêu lần em bật khóc. Em ghét phải nhìn thấy bóng lưng đó dù nó to lớn và vững chãi biết nhường nào, vì em không thích thấy người cô đơn như vậy. Nước mắt em lăn dài thấm đẫm một bên gối, ướt nhòa cả gò má nhỏ nhắn của em. Trăng rọi lên từng giọt nước mắt khiến nó trở nên long lanh như thể em vừa khóc ra từng sợi ánh trăng bàng bạc. Em hoàn toàn không phát ra tiếng, nhưng người lại nhận ra sự hiện diện của nước mắt em. Người chầm chậm rời chỗ ngồi, tiến đến cạnh em, đưa tay vuốt nhẹ đôi hàng mi. Ngủ đi em, hãy ngủ cho ngoan, trăng đã đủ sáng rồi, xin đừng khóc thêm nữa. Ôm lấy bàn tay người, em giữ trong lòng thật chặt. Em ngước nhìn người bằng đôi mắt đẫm lệ, người đừng buồn nữa, được không? Lần này người không trả lời em, chỉ từ tốn gật đầu. Ngón tay ấm nóng mà thô ráp của người vươn tới khép cửa sổ tâm hồn của em lại, bàn tay bị em ôm thì nhè nhẹ vỗ lên lồng ngực em. Em rơi vào cơn mộng mị, còn người thì tỉnh táo ngồi cạnh em, cho tới tận khi mặt trời ló rạng.

Hai giờ sáng, em thấy mùi rượu cay nồng tỏa ra đậm đặc trong không khí. Quần áo người xộc xệch, mái tóc đen bết mồ hôi che gần hết hai con mắt. Người ngã vào lòng em, nhếch môi cười nhàn nhạt và lẩm bẩm những từ lộn xộn vô nghĩa. Người không say, người chưa bao giờ say. Chút rượu cỏn con không hề quật ngã nổi con mãnh thú điên cuồng. Có chăng chỉ là con thú này đến cùng những cơn say mà thôi. Em mím môi đỡ lấy người, cố gắng đưa người trở lại phòng. Em và người ở trong hai phòng khác nhau. Người không đồng ý. Người dùng tay bóp chặt đôi vai nhỏ, ghé vào tai em thì thào những lời không rõ ràng đã được rưới đẫm dòng rượu cay. Và rồi người hôn em. Tay giữ gáy em, người cuồng loạn nhào vào cánh môi đã sớm nứt nẻ đến rớm máu. Mùi tanh của máu từ môi em và hơi nồng của rượu trong khoang miệng người hòa quyện với nhau làm người hoàn toàn đánh mất lý trí. Người ép em làm tình, mặc cơn nức nở vướng nghẹn trong cổ họng và dòng ánh trăng liên tục trào ra từ đôi con mắt chứa đựng ngàn sao của em. Như một con thú hoang vừa thoát khỏi mọi gông xích, người lao tới cắn xé thân thể non nớt của em. Tàn bạo, và dữ dội. Em không thể chống trả người, vì người là tất cả của em. Đêm đó là đêm đầu tiên của em và người.

Hai giờ sáng, em nhìn từng tiếng lách tách rơi xuống nền nhà lạnh lẽo. Mùi máu bốc lên tanh tưởi, ám đỏ cả một mảng gạch trắng tuyết. Người đứng trên vũng máu, tàn khốc hướng con ngươi đục ngầu về phía em. Trong chốc lát em thấy ánh nhìn đó dần biến đổi. Không còn là cái mắt vô nhân tính ác độc như lúc trước, người nhìn em bằng toàn bộ những thương yêu và cả sự hối lỗi. Người đã không chạm vào người em kể từ sau ngày hôm đó, khi người nhìn khóe môi em dính máu tanh và cả người đầy những dấu đỏ tàn bạo. Người xin lỗi em chỉ bằng một câu ngắn ngủn rồi rời nhà. Em không thấy người trở lại nơi đây khoảng mười ngày sau đó. Nhưng rồi hôm nay người đã đến, với một chiếc áo choàng đẫm máu và một con dao sắc lẹm. Em nhỏ giọng gọi tên người, Seungcheol ơi. Người giật mình buông rơi con dao, ánh nhìn dần mất tiêu cự và bất chợt cười phá lên. Này em, đêm nay tôi lỡ giết ba người rồi. Em lắc đầu, đi ngủ thôi. Em giúp người cởi lớp áo khoác nhuốm máu, giúp người rửa sạch những tia máu dính trên kẽ tay, giúp người trở lại căn phòng đơn điệu chẳng có gì ngoài chiếc giường lớn trống trải. Khi em đỡ người nằm xuống, người vươn tay ra định chạm vào tóc em thì em giật mình lùi người lại. Cảm giác người luồn đôi tay khác lạ vào mái tóc em rồi giật mạnh lại ùa về. Em sợ. Người nhận ra liền rụt tay lại, hối hận ăn mòn trái tim nhợt nhạt của người. Em muốn rời đi nhưng đôi chân em không thể cử động. Rồi em nằm xuống, mở rộng vòng tay ôm lấy người chặt cứng. Em ôm người, vì Seungcheol vẫn chỉ là Seungcheol mà thôi.

Hai giờ sáng, em cảm nhận được sự lạnh nhạt từ mọi tế bào của người. Người liếc nhìn em, đôi con người đen ngòm lạ lẫm. Em mấp máy môi muốn gọi người, người liền quát em im miệng. Người nhảy lên, nắm cổ áo em ném mạnh xuống sàn đá cứng nhắc. Người tra hỏi em, tại sao còn chưa ngủ? Em đau tới nỗi không còn nói được gì nữa, cơn nhói từ vài khớp xương đang hành hạ em. Người cũng vậy, người cũng bắt đầu hành hạ em. Những cây sắt nặng trịch gỉ sét, những chiếc thắt lưng giả da trông có vẻ đắt đỏ và cả đôi tay từng nâng niu em, tất cả đều giáng xuống thân em liên tiếp những đòn đau đớn. Hơn cả những dấu hôn, vệt tụ máu tím đỏ dài ngoằng trên làn da trắng sứ của em mới là nổi bật nhất. Khi người dừng lại, em đã bị trầy xước toàn thân, bầm tím chảy máu nhiều chỗ và gãy xương đùi.

Hai giờ sáng, em ôm tờ giấy bị máu phủ một nửa ngã khuỵu xuống chân người. Em lay gọi, nhưng người chẳng hề để ý em. Con dao cùn rơi xuống cạnh cổ tay nát bét. Em đã ước em có một con dao sắc hơn để người khỏi phải chịu những đau khổ. Em rướn mình run rẩy áp môi lên bờ môi tím ngắt, nước mắt em lan sang cả gò má người. Ánh bạc trong nước mắt em đã chẳng còn bởi nó đã bị người lấy đi. Đời người bạc bẽo, và đầy rẫy những đớn đau mỏi mệt. Tựa đầu vào vai người như bình thường vẫn làm, em nhắm chặt đôi mắt, cảm nhận thân thể ấy bao bọc lấy em một lần nữa. Con dao cùn đã không còn dưới đất, và giờ nó lại ướt thêm một dòng máu mới.

Đôi tay đan vào nhau, dùng máu để ràng buộc lại không rời.









Gửi Hansol.
Tôi đã rất hoảng loạn khi nhìn thấy em vào sáng hôm qua. Người em chằng chịt những vết thương, vết bầm tím thì nhiều vô kể. Tôi chỉ muốn chặt đứt đôi tay này ngay lúc đó, nó đã quá dơ dáy và bẩn thỉu. Xin lỗi em. Thật lòng xin lỗi em. Tôi đã gây ra cho em quá nhiều đau khổ. Tôi yêu em, và tôi không muốn em phải chịu đựng những thứ ghê tởm ấy. Tôi cần giải thoát cho em và cả bản thân mình. Chỉ có tôi mới làm được. Chỉ có tôi.
Tôi không dám nghĩ tới nhưng nếu kiếp sau còn gặp lại, mong cho những con quái vật đó đừng tới làm phiền hai ta, để tôi có thể thật tâm thương em như lẽ thường tình.
Luôn yêu em.
Seungcheol.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cheolsol