Part 2 End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Part 2

Mình trở về rồi đây Yuri, sáu năm rồi cậu có còn nhớ mình hay không? Chắc cậu trách mình rất nhiều vì đã bỏ đi không hề nói với cậu một tiếng. Nhưng cậu có biết không? chính cái ngày định mệnh ấy, mẹ mình đã biết tất cả khi bà đã vô tình đọc lá thư mình viết cho cậu

Mình yêu cậu.

Ừ, mình yêu cậu mất rồi, yêu cái cách cậu quan tâm đến mình, yêu cái cách cậu lo lắng cho mình từng chút một, mình hạnh phúc khi gần bên cậu, vậy tại sao họ lại ngăn cản hạnh phúc của mình chứ, mình cảm thấy yêu cậu không có gì là sai trái cả, chỉ là nghe theo tiếng gọi của con tim thôi.

Kể từ ngày hôm đó mình đã không được ra khỏi nhà nữa, mình không biết phải liên lạc với cậu bằng cách nào vì vài ngày sau đó nhà mình phải di dân sang Mĩ, cậu có biết vì sao không? Vì họ muốn mình không nhớ đến cậu nữa, muốn mình rời xa cậu ra đến nỗi ba mình phải chuyển công tác sang Mĩ. Thật là bất công phải không, mình chỉ yêu cậu thôi mà, tại sao họ lại nỡ đối xử với mình như thế, nói cho mình biết đi Yul.

Thời gian qua mình đã rất khổ sở, mình nhớ cậu. nhớ cậu rất nhiều, nhiều đến không nhớ nỗi bao nhiêu lần mình gọi tên cậu trong mơ, hơi ấm và hương thơm của cậu khiến mình phát điên lên được, mình biết tìm cậu thế nào đây, khoảng cách nữa vòng trái đất sao nó quá xa xôi với mình thế này.

Ba mình đã sắp xếp mình cho nhiều anh chàng, dù họ có đẹp mã thế nào dù họ có lịch thiệt giàu có thế nào thì đối với mình họ chẳng là gì cả vì trong tim mình chỉ có cậu. Mình cậu mà thôi, quá nhiều lần thất bại nên ba mình cũng bỏ cuộc, không còn gắn ghép mình với ai nữa, mình vui vì điều đó, ít ra mình cũng không còn phát tởm khi ở gần họ.

Sáu năm, quá lâu phải không Yul? Quá lâu để họ có thể nhận ra mình không thể làm theo những gì họ mong muốn, và để họ nhận ra mình không thể dừng yêu cậu. Những ngày tháng đen tối ấy cuối cùng cũng qua rồi, cuối cùng mình cũng đứng chung với cậu một bầu trời, thở chung với cậu một bầu không khí. Liệu cậu có còn chờ mình hay không?

Mọi thứ ở đây thay đổi quá nhiều từ cái lần cuối cùng mình nhìn thấy nó, nhưng hàng ghế đá bên công viên ngày xưa vẫn còn đó, nơi mình thường gối đầu lên vai cậu, cậu tưởng mình ngủ thật sao? Mình chỉ giả vờ ngủ để có thể dựa vào vai cậu, bờ vai cậu không to lớn như một người con trai nhưng làm cho mình cảm thấy vô cùng vững trải, cả hương thơm từ người cậu nữa, nói thế nào nhỉ? Uhmm..Rất dễ chịu.

Trời bất đầu kéo mây rồi, có lé cũng sắp mưa, mỗi lần trời mưa mình lại nghĩ đến cậu, nghĩ đến bàn tay ấm áp của cậu lau đi từng giọt nước còn vươn trên mặt mình, vén đi những sợi tóc dính trên trán mình khi cả hai mắc mưa, ngày hôm đó dù mưa có lạnh buốt da nhưng mình vẫn cảm thấy ấm ấp vì có cậu kề bên, bàn tay cậu xoa lấy bàn tay mình "Ấm không", ừ rất ấm Yuri à.

Cậu là thiên thần hộ mệnh của mình, cậu là định mệnh của mình, là trái tim của mình. Mình có thể đánh mất mọi thứ nhưng không thể để mất cậu, người đã quá quan trong đối với mình. 

Bước đi trên con đường ấy dưới cơn mưa phùng buốt da, con đường không tên. À không, con đường ngắn nhất quả đất mới đúng, nhưng nó không ngắn đâu Yuri, nó dài ấy chứ, dài đến nỗi mình đi mõi cả chân để rồi cậu cõng mình trên lưng cậu, tấm lưng cậu tuy nhỏ nhưng vững chắc với mình, nằm trên lưng cậu sao con đường này ngắn quá, chưa gì đã đến nhà rồi. Tớ muốn nằm trên lưng cậu thật lâu như thế, cậu có mệt không?

"Mình không mệt"

Vài chiếc lá phong theo làn gió bay đi vươn vào tóc mình, nếu cậu ở đây thì tốt quá, cậu sẽ lấy nó đi khỏi tóc mình như cậu đã từng, đôi mắt cậu nhìn mình thật hiền hậu, mình như lạc lối trong đó mất rồi. Định mệnh, mình tin vào định mệnh sẽ cho mình gặp cậu.

"Định mệnh sẽ dẫn lối cho hai con tim cùng nhịp đập tìm gặp nhau"

Trong màn mưa mờ ảo dáng người mà mình thường hay mơ thấy đang đứng trước mặt mình, cậu không chỉ xuất hiện trong mơ mà còn gây cho mình ảo giác hay sao Yuri, chắc mình lậm cậu quá rồi. Nhưng cái người đó đang ngày một tiến gần lại mình.

Một bước...hai bước...

Không thể tin vào mắt mình nữa, cậu đang đứng ngay đây, đứng trước mặt mình, điều này chưa từng có trong giấc mơ, mình có thể thấy từng đường nét trên mặt cậu, rất rõ nét, rất thật...

Ánh mắt cậu hiện lên nét bâng khuâng, bờ môi cậu run run mấp máy những từng ngữ vô nghĩa. Mình thì chỉ biết trơ ra đứng nhìn cậu như một thứ duy nhất trên đời, mình không còn tin vào mắt mình nữa rồi. 

"Nếu đây chỉ là giấc mơ làm ơn xin đừng bao giờ đánh thức tôi dậy nữa"

Hơi ấm phủ lấy cơ thể, chợt nhận ra vòng tay ấm áp của cậu đang ôm trọn lấy mình. 

"Tôi đang đi tìm một thức cảm giác, cảm giác mà tôi đã lỡ đánh mất từ 6 năm trước"

- Sica ah, đây có phải là mơ hay không

Người cậu run lên, mình có thể cảm nhận những giọt nước mắt ấm nóng của cậu chảy trên vai áo mình, là cậu thật rồi, người có thể giả nhưng cảm giác thì không, hơi ấm và hương thơm của cậu vẫn như ngày nào. Mình vòng tay ôm lấy cậu thật chặt như thể nới lỏng một chút là cậu sẽ biến mất ngay vậy.

- Yuri ah, là mình đây, Sica của cậu đây.

Mưa lại rơi, sao những lúc con người ta dâng trào cảm xúc thì lại có mưa thế này, mình khóc rồi, mình mừng đến phát khóc giữa thế giới bảy tỉ người này cuối cùng mình cũng tìm được cậu - My darling girl.

Cứ như thế, cậu ôm mình đứng thật lâu dưới cơn mưa buối lạnh ngày cuối thu, nhưng không lanh đâu Yuri à, mưa dù có lạnh cách mấy cũng không thể làm lạnh trái tim của mình bây giờ, vì nó đang nằm trong vòng tay cậu. 

- Sica àh, cậu biết không, 6 năm rồi mình chỉ chờ ngày này thôi, ngày cậu quay về đây, mình muốn nói mình...rất..y.êu..cậu.

Cậu nói lấp bấp những từ cuối cùng như sợ một điều gì đó, tôi đẩy người cậu ra rồi nhìn vào mắt cậu, ánh mắt niện lên niềm hy vọng, và rất chân thành.

- Kwon Yuri, mình chờ đợi 6 năm cũng chỉ muốn ngày này, ngày mình tìm về gặp cậu, mình muốn nói mình yêu cậu, yêu cậu rất rất nhiều.

Cậu mừng rỡ và ôm trầm lấy mình một lần nữa, mình cũng vòng tay ôm lấy cậu, cậu tách mình ra rồi thật gần, thật gần, mình có thể cảm nhận được hơi thở nóng ấm của cậu. Điều cuối cùng mình còn có thể cảm thấy chính là bờ môi ngọt ngào của có, cậu hôn mình thật nhẹ nhàng, đầy trân trọng. Mình cũng đáp lại nụ hôn đó từ dịu dàng đến nồng nhiệt. Nước mắt của cậu và mình cùng hoà vào làn mưa. Nhưng không còn là nước mắt của sự nhớ nhung khắc khoải nữa, giờ đây nó đã nhường chỗ lại cho những giọt nước mắt hạnh phúc vô bến bờ, nước mắt của một tình yêu chôn giấu 6 năm.

6 năm cho một tình yêu chân thật.

6 năm cho hai con tim đồng điệu tìm thấy nhau.

6 năm 6 năm và thật nhiều cái 6 năm nữa, dù có thế nào mình vẫn luôn yêu cậu.

END.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#yulsic