[TWOSHOT] Trước Em Hai Khóa, Có Một Người Tên Là...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: Reven Nguyễn

Disclaimer: Họ thuộc về nhau và về chính họ

Status: Complete

Category: Romance

Rating: K

Couple: JeTi

Trước Em Hai Khóa, Có Một Người Tên Là...

Chuyện Của Tiffany

Giảng đường S quá rộng.

Đủ để chứa tất cả sinh viên năm nhất, năm ba và năm cuối tại đây.

Lần đầu tiên Tiffany đặt chân vào một nơi lớn như thế này, thật không tránh khỏi hồi hộp.

Là sinh viên năm nhất học viện thời trang Kukje, cô gái tóc nâu không còn gì sung sướng hơn khi được ngồi tại nơi mà Andre Kim – nhà thiết kế thời trang số một Đại Hàn Dân Quốc – từng theo học. Lần đầu tiên theo dõi buổi triển lãm váy cưới của ông ấy, Tiffany đã bị hớp hồn đến không thể thốt lên lời nào. Thật sự, rất tuyệt vời.

“Em sinh viên kia. Cái em mặc nguyên một set đồ màu hồng ngồi bàn số chín dãy số chín đứng lên xem nào”

Tiffany ngớ người.

Gì vậy? Mình đâu có làm gì để bị chú ý đâu?

Cô gái tóc nâu lúng túng đứng lên trước hàng ngàn ánh mắt hướng vào mình.

“Em là Tiffany Hwang phải không?”

Chỉ một giây sau lời nói kết thúc, giảng đường như bùng nổ.

Tiffany Hwang.

Đúng, cô là Tiffany Hwang.

Nhưng sao cô ấy có thể biết? Đây là buổi học đầu tiên của cô mà?

“Vâng... Vâng ạ” Tiffany lắp bắp “Sao... Sao cô biết?”

Người giảng viên đột nhiên mỉm cười. Giảng đường như thế càng ồn ào hơn. Mọi người quan sát, chỉ trỏ cô một cách trắng trợn. Cảm giác thật không dễ chịu chút nào.

“Chúng tôi đều biết em, Tiffany à. Học trước em hai khóa, có một người tên là Jessica Jung. Rồi sau này em sẽ biết”

Jessica Jung?

Ai thế?

Tiffany nheo mắt nhìn vị giảng viên trẻ tuổi, nhưng đáp lại cô chỉ là nụ cười ẩn ý.

“Được rồi. Em ngồi xuống đi. Tất cả! Chúng ta vào bài thôi!”

Suốt cả buổi học hôm ấy, cô gái tóc nâu không dám rời mắt khỏi cuốn tập của mình dù chỉ một giây.

Bởi, hàng vạn con mắt đang hướng về phía cô cùng vô vàn lời bàn tán xì xào.

Jessica Jung? Cô ấy là ai?

***

Mùa thi cử.

Quả thật rất mệt mỏi.

Cả tuần nay Tiffany đăng ký dài hạn tại thư viện của trường gần như mười trên hai mươi bốn tiếng chưa kể giờ học chính quy. Áp lực của những bài kiểm tra khiến đầu cô gái tóc nâu muốn nổ tung vì quá tải. Từ sau khi bị tai nạn cách đây hai năm, trí nhớ Tiffany không còn tốt như ngày xưa nữa. Thậm chí, những gì xảy ra trong một năm trước đó cô cũng không thể nhớ được.

Mà thật ra, việc thi cử chỉ chiếm hai phần ba nguyên nhân khiến Tiffany mệt mỏi. Một phần ba còn lại, chính là các anh chị năm ba trở lên. Mỗi khi đi ngang qua cô, nếu là trai sẽ mỉm cười rất hiền, còn là nữ thì hỏi han đủ điều. Nhất là việc cô có người yêu hay chưa. Tiffany không hề thấy phiền, ngược lại rất cảm kích tình cảm họ dành cho cô, nhưng tại sao mỗi lần như thế, họ đều nhắc đến cô gái mang tên Jessica Jung?

Jessica Jung - Người này là một trong những sinh viên xuất sắc nhất của trường, tốt nghiệp chỉ trong vòng hai năm. Nhưng tuyệt nhiên, Tiffany chưa bao giờ được chiêm ngưỡng dung nhan, kể cả một bức ảnh. Những ngày đầu, cô gái tóc nâu đã tò mò hỏi mọi người xung quanh nhưng không ai chịu giải đáp cho cô, chỉ có một cử chỉ duy nhất là mỉm cười. Vì thế, sau một thời gian, Tiffany cũng bỏ cuộc. Tuy nhiên, chưa một ngày nào cô không nghĩ đến cô gái bí ẩn đó – Người đã đảo lộn cuộc sống sinh viên yên bình của cô.

“Em mượn cuốn này... Thật sao?”

“Vâng ạ” Tiffany nheo mắt nhìn quyển sách bao bìa màu hồng phấn rồi di chuyển sang người thủ thư “Có chuyện gì không ạ?”

Quyển sách ấy Tiffany lấy từ trên một kệ sách rất cao. Nó được bọc loại giấy màu hồng, màu cô yếu thích, nên rất bắt mắt. Cô gái tóc nâu không ngần ngại trèo lên để lấy nó xuống và mượn về dù chưa biết bên trong là gì.

“Um...” Người thủ thư vừa ghi chép tên Tiffany, vừa đáp “Quyển sách này trước đây chỉ có một người đọc nó. Jessica Jung ấy. Bây giờ là em. Thật sự hai đứa khiến cô rất ngạc nhiên”

“Jessica Jung?” Tiffany tròn mắt. Không ngờ giờ cuối cùng của ngày, ngày cuối cùng của tuần, cô lại được nghe cái tên này.

“Cuốn sách này cũng do em ấy bọc lấy” Người phụ nữ mỉm cười đưa trả cô “Không ngờ có một ngày, cô lại được thấy người đặc biệt của em ấy”

Tiffany bối rối cúi đầu chào rồi vội rảo bước đi.

Người... đặc biệt?

~~~

Đêm rất tối.

Mưa đã ngừng rơi.

Không gian yên tĩnh và băng lạnh.

Tiffany rúc vào chiếc chăn màu hồng trên giường của mình, cẩn thận giở trang đầu tiên của quyển sách màu hồng. Chưa bao giờ cô cảm thấy hồi hộp như thế này khi bắt đầu đọc sách.

To the first one for reading this book, have a warm snowy day : )

Nét chữ mịn màng trên trang giấy trắng đầu tiên khiến sự hồi hộp trong Tiffany thoáng chốc trở nên nhẹ bẫng.

Cô ấy biết sẽ có người đọc nó?

Rồi cứ thế, như có sự cuốn hút vô hình, cô gái tóc nâu nghiền ngẫm cuốn sách... dạy vẽ hình khối căn bản suốt mấy giờ liền. Cứ vài trang giấy, Tiffany lại tìm thấy điều thú vị như một dòng chú thích tiếng anh nho nhỏ; con tàu Titanic vẽ chì theo phong cách manga; hay đơn giản là một kí hiệu mặt cười cuối dòng chữ... Mọi thứ dẫn dắt cô đến một thế giới ấm áp nhưng cũng rất vui nhộn.

Đến cuối cùng, ở trang giấy trắng...

Tiffany bỗng nở nụ cười như một con ngốc.

Totoro sao? Tại sao là Totoro?

Miết nhẹ ngón tay lên bức hình vẽ con cú nhỏ mập mạp với hàm răng cười nham nhở, cô gái tóc nâu nhắm hờ mắt, nhớ lại tất cả những gì mình đã khám phá trong quyển sách này. Không hiểu sao, dưới ánh đèn mờ ảo, gương mặt Tiffany như bừng sáng.

Jessica, cô biết tôi rõ như thế sao?

~~~

“Quyển sách này em có thể giữ luôn không ạ?”

Tiffany hít một hơi thật dài, chờ đợi câu trả lời từ người thủ thư đáng kính. Sách của thư viện không bao giờ sinh viên được phép lấy. Nhưng quyển này... Cô muốn giữ. Thật sự rất muốn.

“Được rồi. Em ký vào đây, đây và đây” Người phụ nữ chỉ vào quyển sổ màu đen, đáp.

“Thật ạ?” Mắt Tiffany tròn xoe, tay cô nhanh chóng lướt trên trang giấy trước khi cô thủ thư rút lại lời nói.

“Thật. Nhưng em phải đi nhanh lên, trước khi lương tâm tôi đòi lại”

Nụ cười thoáng qua trên môi cả hai người.

Tiffany nhanh chóng rời khỏi đó, tay vẫn ôm chặt lấy quyển sách màu hồng trước cơn gió cuồn cuộn thổi qua.

Jessica à... Cô làm tôi cư xử như một con ngốc vậy!

***

Phòng trưng bày sinh viên của học viện Kukje.

Những tác phẩm đẹp nhất của những sinh viên tài năng nhất đều được đặt ở đây.

Tiffany tưởng mình vừa lạc vào một thế giới khác.

Thật sự choáng ngợp khi cùng một lúc chiêm ngưỡng hàng loạt tác phẩm nghệ thuật như thế này.

“Giống quá! Thật quá giống!”

“Không phải chứ!? Chuyện này là thật sao?"

Tiffany tiến đến nơi huyên náo nhất căn phòng, góc bên phải phía cuối.

“...”

Đây là... Chẳng phải là mình sao?

Chân dung.

Tranh sơn dầu.

Tranh chì.

Tượng điêu khắc.

Mọi thứ ở đây, đều khắc họa gương mặt Tiffany.

Cô gái tóc nâu bỗng dưng thấy nghẹt thở.

Cảm giác này...

Mọi sắc thái kia... chắc chắn đều là của cô.

Nhưng.

To make my life complete, you...

Chỉ trong một giây, Tiffany cảm giác tim mình lỗi nhịp khi thấy dòng chữ mềm mại trên bức chân dung lớn nhất.

Phía dưới nó, cái tên Jessica Jung một lần nữa làm cô thấy nghẹn lòng.

Jessica Jung, cô là ai? Cảm giác này, thật ra là gì?

***

Tháng mười hai trở lạnh.

Học viên Kukje hơi đặc biệt một chút.

Năm học sẽ diễn ra vào tháng ba và kết thúc vào tháng mười hai.

Tiffany vừa hoàn thành năm nhất, bây giờ đang đợi tiến hành buổi lễ đón sinh viên khóa trước về thăm trường.

Lan can trước căn phòng tranh chì, hướng ra khu sân chính, là nơi Tiffany thích nhất. Nơi này rất ít người lui tới, lại rất đẹp nên cô rất thường đến đây.

Ai thế nhỉ?

Tiffany nheo mắt nhìn chăm chú người đang chiếm vị trí lý tưởng của cô.

Mái tóc vàng óng hơi quăn phủ lấy đôi vai nhỏ nhắn.

Dáng vẻ rất tao nhã, bình thản và toát ra khí chất của người tài năng.

Bỗng nhiên, Tiffany có cảm giác quen thuộc.

“Nếu đã đến, sao không tiện thể ngắm tuyết đầu mùa nhỉ?” Người ấy cất tiếng. Trong trẻo. Ngọt ngào.

Cô gái tóc nâu tiến tới, lòng hồi hộp lạ lùng.

Tay chạm vào lan can lạnh buốt, Tiffany không dám quay mặt nhìn người bên cạnh mình.

Hôm nay là ngày đón sinh viên khóa cũ, liệu cô ấy có phải là Jessica Jung hay không?

Ây da Fany à! Mày bị ám ảnh quá rồi đó!

“Em là sinh viên năm nhất?” Người đó phá vỡ sự im lặng mà Tiffany tạo nên.

“Vừa lên năm hai” Cô gái tóc nâu đáp, khẽ liếc nhìn.

Ánh mắt chạm nhau, lập tức xoáy sâu vào tâm can khiến Tiffany cô rùng mình như bị lạnh.

Tại sao... lại mãnh liệt như thế?

“Jessica Jung! Mọi người đang đợi chị!” Cửa phòng đột ngột bật mở “Tiffany, cậu cũng ở đây à?”

Jess... Jessica... Jung?

Tiffany lập tức nhìn thẳng, trống ngực đập dồn.

Đáp lại, thiếu nữ tóc vàng chỉ mỉm cười nửa miệng.

“Chào em, Tiffany Hwang. Tôi là Jessica Jung”

End

Kiếp này không vẹn hẹn kiếp sau

Duyên tình vương mãi mối tơ sầu

Kiếp sau, kiếp sau, một kiếp nữa

Muôn trùng gặp lại biết là đâu?

-Lạc Thiên Ngân-

Không có gì là thiên trường,địa cửu, là vĩnh viễn, mãi mãi,

Cho dù là tình yêu, hạnh phúc… đôi khi cũng phải có điểm dừng...

Chuyện Của Jessica

Đó là một tai nạn.

Phải. Một tai nạn. Không hơn.

Chỉ là Jessica giận lẫy người yêu mình, rồi sang đường mà không thèm nhìn.

Người ấy kéo ngược cô lại. Và mọi chuyện trở thành một tai nạn.   Vậy đấy.

~~~

“Cô Hwang bị chấn thương não bộ. Sẽ bị mất một khoảng kí ức. Theo chúng tôi là một năm trở lại đây. Hơn nữa còn rơi vào trạng thái hôn mê sâu, không biết bao giờ mới có thể tỉnh lại”

Jessica ngắm nhìn người đang nằm trên giường bệnh, mắt không chuyển động.

Fany…

“Lỗi không phải tại cháu, Jessica”

Bàn tay một người đàn ông đặt lên vai cô gái tóc vàng, chất giọng trầm ấm vang lên.

“Nhưng cháu có nghĩa vụ làm Fany nhớ lại”

“Vâng, cháu biết” Jessica cố gắng không để lộ cảm xúc của mình.

“Và... Cháu không được phép gặp Tiffany nữa. Đừng hỏi ta tại sao”

Cô gái tóc vàng quay sang nhìn ông bố đáng kính, khẽ nheo mắt.

Đôi mắt đó.

Ánh nhìn đó.

Đôi môi mím chặt.

Jessica cuối cùng cũng buông tiếng thở dài.

Không phải lỗi của cô, nhưng không có nghĩa là cô không có trách nhiệm.

Tỏ ra bình tĩnh như thế, nhưng sâu thẳm trong tiềm thức, ông Hwang làm sao có thể tha thứ cho cô?

Và, chắc chắn ông muốn thử cô. Dù chấp nhận mối quan hệ này, ông vẫn không thực sự tin tưởng vào Jessica. Ông cần cô chứng minh. Chứng minh cô yêu con gái ông thật lòng.

“Chỉ cần bác hứa sẽ để Fany làm theo ý thích của mình sau khi khỏe hẳn. Cháu chỉ cần như vậy thôi”

Những lời cuối cùng của Jessica rơi vào không trung, quanh quẩn trong phòng trước khi cùng cô biến mất sau cánh cửa gỗ.

Tiffany, Jessie sẽ trở lại. Nhất định như thế...

***

”Em sẽ khiến mọi nơi em đến, mọi việc em làm ở học viện này mang đậm cái tên Tiffany Hwang”

Câu nói chấn động toàn thể học viện Kukje. Nếu nó đơn thuần là lời xã giao với sinh viên khác thì sẽ bình thường như gió thổi lá bay. Nhưng không, Jessica Jung đã trả lời rõ ràng cho câu hỏi “Em chọn học viện Kukje vì điều gì?” trước toàn thể ba nghìn học viên vao ngày khai giảng trường.

Không phải vì bản thân.

Không phải vì sở thích.

Không phải vì gia đình.

Mà vì một người mang tên Tiffany Hwang.  

Tiffany Hwang.

Cô ấy là ai?

Ngoài sân, tất thảy sinh viên đều hỏi nhau “Là ai?”

Trong phòng, giảng viên cũng trố mắt kinh ngạc vì điều ấy.

Tiffany Hwang...

Cô gái làm thủ khoa tuyệt đối năm 20xx say đắm như vậy...    

Là ai?

~~~

“Cô à, cuốn sách này chưa từng có ai đọc sao?”

Người thủ thư ngước mắt nhìn quyển sách trên tay Jessica, khẽ đưa tay nâng cao gọng kính. Quyển sách ám bụi, bìa sách hơi vàng nhưng trang giấy vẫn còn mới cứng.

“À... Cuốn sách ấy ít ví dụ tượng hình nên cũng không ai đọc nó” Người phụ nữ đáp khi lướt mắt qua dòng tiêu đề.

“Vậy em có thể giữ luôn không ạ?” Jessica lật từng trang, nhẹ nhàng hỏi.

“Nếu vì cô bé ấy thì em có thể” Vị thủ thư mỉm cười.

“Cô biết Tiffany?” Cô gái tóc vàng nghe thế liền dừng lại, lia nhẹ mắt nhìn xuống.

“Chuyện về em cả trường đều biết” Người phụ nữ bật cười.

“Vâng ạ” Jessica mỉm cười hài lòng rồi cúi đầu chào.

Ôm chặt quyển sách vào lòng, gió vờn nhẹ mái tóc, hình ảnh ai đó bất chợt lướt qua tâm trí Jessica.

Nếu có em ở đây, nhất định, nhất định sẽ không để em rời xa nữa...

***

Tiffany đã tỉnh rồi!

Jessica, em vẫn khỏe chứ?

Tiffany đã tỉnh rồi! Cách đây một tuần!

Mặc dù còn khá yếu nên em ấy phải ở lại bệnh viện thêm một tuần nữa nhưng em ấy đã an toàn rồi.

Tuy là... Tuy là Tiffany thực sự không nhớ em.

Nhưng đừng buồn Công Chúa >< Fany bé bỏng nói khi nào khỏe hẳn sẽ thi vào Kukje, nơi em đang học ấy!

Khỏe hẳn có nghĩa là một năm nữa đó = =’ Em đã chờ một năm rồi, giờ phải chờ thêm một năm nữa... Chị rất buồn >”<

Em hãy tin tưởng Fany nhé : )

Chúc em một ngày tốt lành~

Cô gái tóc vàng mỉm cười sau khi đọc bức mail vừa tới.

Một năm rồi. Cô đã chờ lâu như vậy, thêm một năm nữa có là gì?

Cúi nhẹ đầu nhìn trang sách đang mở, Jessica nghịch ngợm cây viết chì rồi vẽ lên đó một con tàu nho nhỏ.

Thêm hai con mắt phực lửa.

Thêm một cái miệng cười đểu.  

Cô gái tóc vàng bật cười khùng khục.  

Ah! Chẳng phải rất giống gương mặt em khi đánh lừa để ôm tôi từ phía sau hay sao?

Jessica bóp nhẹ trán, lâu lắm rồi cô mời bật cười một mình như vậy, giống hệt Tiffany khi ngồi đợi cô tại nhà mỗi lần hai người hẹn hò.

Fany ah, Jessie thật sự rất nhớ em...

~~~

”Này, cậu nghe gì chưa?”

“Chuyện gì? Tiffany đến trường mình à?”

“Không.Hình như năm nay trường mình đặc cách cho Jessica tốt nghiệp sau hai năm học”

“Thật á? Thế còn cô bé tên Tiffany thì sao? Bức họa Jessica vẽ cô bé thật sự rất đẹp...”

“Mình không biết nữa... Mình muốn thấy hai người họ đứng cạnh nhau”

“Ai mà chẳng muốn chứ!”

Đi màu lần cuối cùng cho bức chân dung, Jessica bật cười khúc khích khi nghe thấy cuộc trò chuyện vừa nãy. Coi như kế hoạch lâu dài của cô đã thành công. Cái tên Tiffany Hwang đã đi đến mọi ngóc ngách của học viện này, thậm chí còn trở thành ước muốn của họ. Có phải do cô “quảng cáo” hơi quá tay? Nhưng dù sao, để gặp lại Tiffany, Jessica phải làm như vậy, không còn cách nào khác.

Lùi về sau ngắm nhìn tác phẩm vừa hoàn thành, cô gái tóc vàng nheo mắt suy nghĩ gì đó rồi cầm cọ, phết nhẹ lên một dòng chữ:

”To make my life complete, you...”

Jessica ngừng lại.

Chỉ cần như thế này là em hiểu rồi đúng không?

***

Tuyết rơi phủ trắng cả sân trường.

Bão tuyết năm nay làm ai cũng phải khốn đốn.

Jessica đưa mắt nhìn lơ đãng, không khí thoáng buồn kì lạ.

Hôm nay là ngày cuối cùng cô đi học, cũng là ngày có danh sách sinh viên năm nhất.

Em phải đậu...

Một trận gió quét thẳng vào thư viện, lạnh đến rùng mình. Jessica co rúm người, rúc sâu hơn vào bên trong chiếc áo khoác xám dày cộm. Cứ đà này cô gái tóc vàng sẽ chết cóng mất. Lật lại trang giấy trắng đầu tiên của quyển sách bìa hồng, Jessica nắn nót viết lên đó từng chữ một.

Ít nhất em phải đọc cuốn sách này nhé.

Bỗng chiếc điện thoại rung mạnh trên mặt bàn, cô gái tóc vàng ngay lập tức chụp lấy, lướt mắt đọc.

Jessica! Tiffany đã thi đậu rồi! Oppa vui quá, nó sẽ vào học viện đấy! Em có khỏe không? Đã để em chờ quá lâu rồi! XD

“...”

Jessica thở phào nhẹ nhõm.

Fany, một năm nữa thôi. Một năm nữa thôi...

***

Jessica ngắm nhìn thật kĩ từng đường nét hoàn mỹ kia.   Ba năm rồi.

Ba năm, và Tiffany xinh đẹp gấp bộn lần.

Jessica cố gắng kìm nén.

Kìm nén tiến tới ôm lấy Tiffany.

Kìm nén đặt lên môi Tiffany một nụ hôn.

Kìm nén tất cả cảm xúc chực dâng trào trong đôi mắt cô.

Fany...

“Jess... Jessica?” Cô gái tóc nâu bật nói thành tiếng.

Jessica chết lặng, bỗng thấy ngực mình đau nhói. Ba âm tiết kia ngay lập tức kéo cô ra khỏi ảo tưởng của chính mình. Cô gái tóc vàng thực sự đã quên mất một sự thật phũ phàng rằng Tiffany không hề nhớ cô! Cảm giác chịu đựng bao năm qua nhanh chóng chiếm lĩnh cơ thể. Quá khó chịu! Quá...

“Jessie?”

Jessica ngước nhìn, đôi mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc. Tiffany đang rất gần cô, gần đến không tưởng. Đôi mắt cô ấy... Jessica vô thức ôm chặt cô gái tóc nâu vào lòng, bật khóc. Cảm giác này, cô đã chờ quá lâu rồi. Một lần thôi cũng được, cô cần hơi ấm này...

“Jessie, chúng ta hãy nói chuyện nhé...”

Cô gái tóc nâu vỗ nhẹ vào lưng Jessica, giọng nói tưởng chừng tan vào không khí.

Bên ngoài kia, tuyết rơi ngày một nhiều.

Không hiểu sao, Tiffany cảm thấy ấm áp và quen thuộc lạ lùng.

To the first one for reading this book, have a warm snowy day...

***

“Jessie! Dậy thôi! Đến giờ đi làm rồi kìa!”

“Ứ, Jessie muốn ngủ nữa...”

“Yah! Buông em ra! Hư đốn quá! Muốn bị phạt sao?”

“...Được rồi mà, Jessie dậy liền”

“Ngoan~”

Tiffany bật cười, đôi mắt vẽ ra hai đường cong hoàn mỹ.

“Fany, em không quên bổn phận của mình chứ?” Jessica vừa mặc đồ vào người, vừa nói vọng ra từ phòng tắm.

“Bổn phận?” Tiffany nghiêng người nhìn vào bên trong, lập tức đỏ mặt.

“Mỗi ngày chín nụ hôn cho đến khi em nhớ ra một năm đó” Jessica mỉm cười ma mãnh. S-line của cô thì ai có thể cưỡng lại?

“Yah! Hư đốn!” Tiffany lắc mạnh đầu, ra vẻ đe dọa “Đi làm mau lên! Aish! Hư hỏng!”

“Óa Jessie biết rồi mà!” Cô gái tóc vàng vội chụp lấy túi xách của mình rồi bước nhanh ra cửa, trước đó không quên hôn lên trán bạn gái mình “Đi thực tập ngoan nghe chưa. Có ai dám lại gần em thì cứ gọi cho Jessie”

“Em biết rồi mà” Cô gái tóc nâu mỉm cười gật đầu khi Jessica khép cửa.

Đồ ngốc Jessica, làm sao Jessie biết em đã nhớ ra mọi thứ từ hai tháng trước rồi cơ chứ?

Nhưng Jessie quá lạnh lùng, quá ma mãnh, em phải dạy dỗ lại thôi.

Phải làm cái tính vừa ngơ vừa ngốc quay lại thì mới dễ quản lý...

Đừng trách em!

Nắng rọi vàng một góc phòng.

Bầu trời trong vắt, không gợn mây.

Gió thổi từng cơn, lay nhẹ những khóm hoa mới chớm nở.

Sau cơn mưa, trời sẽ sáng thôi mà.

Không những sáng, cầu vồng cũng rất rực rỡ... : )

End

Kiếp này không vẹn hẹn kiếp sau

Duyên tình vương mãi mối tơ sầu

Kiếp sau, kiếp sau, một kiếp nữa

Muôn trùng gặp lại biết là đâu?

-Lạc Thiên Ngân-

Không có gì là thiên trường,địa cửu, là vĩnh viễn, mãi mãi,

Cho dù là tình yêu, hạnh phúc… đôi khi cũng phải có điểm dừng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro