#Taegyu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Pt2

-Taehyun... nói đi! Tại sao phải giấu anh?

-Em... em không muốn anh phải đau suốt thời gian còn lại... thà rằng coi như em bỗng dưng mất tích...

- Thôi đi! Biết là em nghĩ cho anh nhưng em nghĩ sâu một chút được không? Anh yêu em nhiều đến cỡ nào nói muốn quên là quên được? Em bỗng dưng biến mất để lại hy vọng rằng em còn sống để anh phải tìm em cả đời đấy hả Kang Taehyun!... trong khi em... em không còn trên đời nữa...?

-Em xin lỗi... Beomgyu...

-Đồ ngốc này...

Anh bật khóc, đau lòng nhìn Taehyun nằm trên giường bệnh yếu dần đi từng ngày. Cậu sắp gầy đến nỗi da bọc xương, gương mặt hốc hác, trông mệt mỏi đến đau lòng

Beomgyu khẽ vòng tay qua hông Taehyun rúc đầu vào lồng ngực cậu. Taehyun của anh gầy quá...

Trông thấy anh khóc cậu không biết nên lựa lời ra sao mà dỗ dành, đành đưa tay vò rối mái tóc, đặt lên đó một nụ hôn phớt nhẹ. Cậu cũng khóc.

————

Ngay sau khi để Taehyun ngủ, anh liền đi bảo lưu kết quả ở trường đại học để dành thời gian cho cậu. Mặc dù Taehyun thấy áy náy nhưng thôi... cậu không thể cản, hơn nữa cậu cũng muốn dành toàn bộ thời gian cuối cùng của mình cho Beomgyu.

Hôm nay là ngày thứ năm Beomgyu ở bên cạnh Taehyun.

-Taehyunie, ăn dâu tây này.

-Đút cho em đi bé.

Cốt là cậu muốn được anh đút cho ăn, muốn tận hưởng cảm giác được người mình yêu chăm sóc.

-Lớn đầu rồi... xì

Miệng nói vậy nhưng tay anh lựa quả dâu chính mọng nhất trong hộp đưa đến miệng Taehyun. Cậu hé miệng cắn miếng nhỏ.

-Cắn miếng bé thế... mỏi lắm hả? Để anh xay ra cho dễ uống nhé

-Nhưng phiền anh lắm..

-Anh mua sẵn máy xay để ngay bàn, sẽ nhanh thôi mà.

Anh chăm cậu từng li, mua các loại thực phẩm tốt cho cơ thể cậu. Hy vọng có thể kéo dài thời gian Taehyun ở lại bên anh. Anh biết là bệnh chẳng thể chữa nổi nữa rồi...

Cậu cũng rất vì anh mà tẩm bổ cơ thể, ăn uống điều độ. Sau vài tuần sắc mặt cũng ổn định, hồng hào hơn đôi chút. Chỉ là gầy thì vẫn rất gầy.

————
-Chà! Beomgyu chăm em rể của anh cũng tốt quá nhỉ, sắc mặt tốt lên trông thấy đó.

-Soobin hyung kì:)) rể cái gì chứ.

-Thôi... ngại thì nói, anh thừa biết mày rồi.

Taehyun mỉm cười nhìn Beomgyu ngại đến đỏ cả hai tai, đôi má ửng hồng nhìn là muốn cắn. Được Soobin gọi là em rể Taehyun vừa thấy vui vừa thấy đau lòng. Sau này có lẽ em rể sẽ không phải cậu rồi... ước gì thời gian dừng lại ngay lúc này nhỉ, cậu được ở bên anh, được thấy anh cười.

Yeonjun để ý đôi mắt Taehyun nhìn Beomgyu thật đỗi long lanh, như thể chứa cả bầu trời sao rộng lớn trong đó. Beomgyu là vũ trụ, là sự sống của Taehyun. Nhưng sâu thẳm trong đó lại chứa một nỗi buồn man mác, Yeonjun thừa biết đó là gì. Trông sắc mặt của cậu tốt như vậy nhưng hôm qua vừa kiểm tra, tình trạng ung thư chuyển biến khá xấu, khi ấy Beomgyu và Soobin bận việc nhà nên không đến được, chỉ có Yeonjun cùng người nhà Taehyun đưa cậu đi kiểm tra. Cậu nghĩ vậy cũng tốt, anh biết sẽ chỉ khiến anh đau lòng thêm.

-Tyunie, anh đi vệ sinh chút nha.

-Đi xong nhanh trở lại với em đó... nhớ Beomie của em lắm.

-Chỉ là đi vệ sinh thôi mà, con sóc dính người này, haha.

-Tại em yêu bé đó.

-Ỏh iu.

Anh vào nhà vệ sinh chống tay lên bồn rửa, cúu gằm mặt. Một giọt, hai giọt nước mắt chảy ra. Anh biết tỏng rồi, hôm qua anh đến đúng lúc bác sĩ thông báo kết quả kiểm tra. Đau, tim anh đau nhói. Ông trời gieo vào trái tim anh một tình yêu, lẽ ra hạt giống ấy sẽ nảy mầm thật đẹp nhưng vô tình hạt giống ấy lại là hạt giống chết... hạt giống không bao giờ nảy mầm nhưng anh vẫn nguyện ấp ủ nó trong tim với một niềm hy vọng chẳng bao giờ thành.

————
Vài tháng sau đó, Taehyun đã yếu đến mức không thể tự đi mà cậu phải dùng đến xe lăn, cơ thể ốm yếu, phải sử dụng đến máy thở. Nhưng miệng vẫn tươi cười vì anh nói cậu cười đẹp lắm và cậu vẫn đang được ở bên anh, đó là niềm hạnh phúc lớn lao của cậu.

Đêm nay cậu sẽ cùng anh đón năm mới.

Thời tiết se lạnh khiến đôi má Beomgyu ửng hồng. Anh rúc nửa mặt vào trong chiếc khăn choàng, từ từ tháo đôi găng rồi áp tay lên mặt Taehyun đang cuộn tròn trên giường mà run rẩy. Nhận được hơi ấm, cậu được đà dụi dụi vài cái vào tay anh rồi yên vị luôn ở đó. Nếu như cậu còn khỏe thì chắc chắn hiện tại cả hai đang ôm ấp nhau trên cùng một chiếc giường hoặc ngay ở sofa nhà anh, cậu sẽ hôn lên trán anh thủ thỉ từng lời yêu thương.

Taehyun đã ngừng xạ trị từ lâu, bác sĩ đã xác nhận với người nhà là không thể chữa nên bệnh viện trả cậu về.

Beomgyu thuận thế khẽ vuốt ve khuôn mặt của cậu, từ sống mũi cao thẳng tắp cho đến đôi gò má gầy, đôi môi nứt nẻ. Nhưng với anh chúng vẫn rất đẹp, mọi thứ của cậu đều đẹp cả.

Đến giờ thì thuốc giảm đau dường như không còn tác dụng với Taehyun, đau đến độ chẳng còn sức mà kêu than chứ đừng kể đến nói chuyện, người chỉ có thể run lên bần bật. Beomgyu biết chứ, biết cậu đau đến chết đi sống lại. Anh lưỡng lự, cậu ra đi cũng là để giải thoát, nhưng cậu đi rồi anh lại đau lòng, không cam tâm.

Hay là đi theo Taehyun?

Đồng hồ điểm 22:00, anh bật một bản nhạc nhẹ nhàng, là bài mà Taehyun và anh thích nhất. Từ từ đỡ cậu ngồi dậy dựa vào gối cho đỡ mỏi người. Cậu nhẹ quá... anh còn sợ không cẩn thận sẽ đem cậu gãy làm đôi mất. Ngồi nắm lấy hai tay Taehyun giữ cho cậu chút hơi ấm, không biết qua năm mới cậu ở lại với anh được bao lâu nhỉ?... có lẽ là... vài ngày? Vài giờ?

23:00, anh đã lên giường nằm cùng cậu, ôm lấy và để đầu cậu dựa vào vai của mình. Anh ngân nga một giai điệu nào đó không rõ ràng, trong đầu điểm lại từng khoảnh khắc từ khi gặp nhau, quen biết cho đến bây giờ. Vậy mà Choi Beomgyu và Kang Taehyun đã là hàng xóm của nhau 7 năm rồi đấy, từ khi anh 15 còn cậu 14.

Taehyun cũng không hẹn mà bắt đầu sắp xếp lại kí ức giữa anh và mình, ngẫm thật lâu những khoảnh khắc đẹp nhất. Cậu nhớ những lúc cậu đạp xe cùng anh đến trường. Cậu nhớ có lần anh và cậu ngủ chung, sáng sớm thức dậy thấy anh đang ngủ trong lòng. Cậu nhớ hai người đi chơi nhà ma, Beomgyu và cậu đều sợ nên ôm chầm lấy nhau để rồi đến khi ra ngoài nhận ra cả hai chưa bao giờ buông đôi tay đang nắm chặt nhau.

Cậu nhớ khuôn miệng cười tươi ngược nắng của Beomgyu. Cậu nhớ những lần anh mặt dày đu lấy người cậu đòi ngủ chung, cậu nhớ từng lần anh nói "Taehyun à anh thích em". Anh tỏ tình cậu đấy. Album ảnh của cả hai mà anh giữ không biết đã thêm được tấm hình nào chưa, chậu cúc hoạ mi cạnh cửa sổ phòng anh cậu đoán là đã héo. Beomgyu bận chăm sóc cậu mà...

Mọi thứ về anh và cậu đẹp như vậy, đẹp đến vô thực. Cậu chẳng thể chạm đến được chúng nữa rồi. Dòng suy nghĩ chấm dứt, cậu tận hưởng hơi ấm sau lưng mình, tận hưởng khoảnh khắc này. Có thể đây là lần cuối cùng, lần cuối cùng rồi...

"Beomgyu à... em xin lỗi vì tất cả, xin lỗi vì không thể cho anh tình yêu đẹp, xin lỗi vì ngay sau lúc này em sẽ bỏ rơi anh mãi mãi... em biết mình sắp không xong rồi...

Em yêu anh!"

23:59 tay cậu trong tay anh khẽ động, anh nghĩ cậu lạnh liền xoa nhẹ rồi nắm lấy. Hơi thở Taehyun yếu dần.

00:00

Beomgyu cảm thấy vai mình nằng trĩu, nhận ra hơi thở của Taehyun vừa tắt. Vậy là cậu đi rồi... người ở đây nhưng sao anh thấy xa vời quá. Cậu đi là cậu được giải thoát khỏi cơn đau dằn vặt bấy lâu.

Anh bật cười, coi như mừng cho cậu. Anh có cảm giác như mình vừa thoát khỏi Neverland ấy nhỉ, đẹp thật nhưng... anh sợ... rằng anh sẽ mãi đau đáu, chìm sâu vào miền tươi đẹp trong trí nhớ của anh. Nơi mà chỉ có Kang Taehyun và Choi Beomgyu..

-Neverland my love, tới lúc phải từ giã và tôi rơi tự do...
Này những vì sao hãy ngủ cho ngoan đến khi tiếng gọi kia mang tôi đi
Dù cho tôi đi đến phương nào cùng chẳng đâu là nhà, tôi sợ rằng mình sẽ chìm sâu dần.
Vĩnh biệt Neverland dấu yêu...

Nước mắt anh không tự chủ mà rơi xuống ướt đẫm cổ áo. Beomgyu vẫn giữ nguyên tư thế cùng cậu. Người Taehyun lạnh dần, mất đi hơi ấm.

Anh khẽ gỡ máy thở ra khỏi mặt cậu, máy thở đeo lâu mà hằn một vết lớn trên mặt Taehyun.
Beomgyu hôn lên trán hôn lên má rồi mắt, đến môi. Ôm chặt thi thể Taehyun trong lòng, tim anh như vụn vỡ...

Không nín nhịn nổi nữa rồi, anh bật khóc như một đứa trẻ. Tủi thân, đau đớn dằn vặt lấy anh, cào xé tâm trí.

Cậu ra đi vào đúng 00:00 vừa hay đón năm mới cùng anh.

-Taehyunie, chúc mừng năm mới!...năm mới chúc em hạnh phúc bên đó nhé, không có anh phải chăm sóc bán thân cho tốt!...

-Taehyun, em lạnh quá, anh sưởi ấm cho em.

...

Taehyun mất được một tháng, Beomgyu trở nên tiều tuỵ, gầy gò đến thảm thương. Khoé mắt lúc nào cũng đỏ hoe, đau rát. Anh lại nhớ cậu rồi, chậu cúc hoạ mi được thay mới, anh vẫn âm thầm yêu thương Taehyun. Anh vẫn đợi... nhưng rốt cuộc là đợi cái gì chứ?..

Tháng thứ 2, anh đem album ảnh đốt đi, chỉ giữ lại duy nhất tấm ảnh chụp chung của
———
-Anh yêu em, Kang Taehyun.
———
-Em yêu anh, Choi Beomgyu. Yêu anh rất nhiều...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro