không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa trôi đáy nước, tên đầy đủ là Cánh hoa trôi xuống đáy của dòng nước.

Hoa (danh từ): thực vật.

Vẫn là hoa (danh từ): phàm là những ai xinh đẹp đều được ví như hoa, người đẹp như hoa, tình đẹp như hoa, mọi thứ xinh đẹp đều được thiên hạ ví với hoa.

Gọi là hoa, ý là giai nhân.

Hoa trôi ý chỉ một đời lênh đênh, vô định.

Trôi trên dòng nước là trôi đi mãi mãi, không biết trước điểm dừng.

Nhưng một mạch trôi xuống đáy nước, là mãi mãi giam mình tại một nơi.

Hoa trôi đáy nước là một điều đẹp đẽ phải giam mình vào đáy sâu của cuộc đời vô vọng, tối tăm. 

___________________

Tên: Hoa trôi đáy nước

Tên đầy đủ: Cánh hoa trôi xuống đáy của dòng nước

Thể loại: Cổ trang, giả tưởng. 

Bối cảnh: Đại Việt, năm Canh thìn 1100. Triều đại không có thật. 

Ý tưởng: từ hai chuyện tình của Lý Chiêu Hoàng - Trần Cảnh và Lý Thế Dân - Dương phi. Đọc tới đây thì bạn nào mà từng nghe đến chuyện tình của họ chắc chắn cũng đoán ra nội dung fic rồi đó. 

Fic có sử dụng yếu tố lịch sử, tuy nhiên không đại diện cho bất kỳ triều đại nào, đồng thời cũng không liên quan đến bất kỳ sự kiện có thật nào. Fic hoàn toàn là giả tưởng, phục vụ trí tưởng tượng, không mang tính xúc phạm lịch sử hay lật sử, báng bổ lịch sử. 

Đọc fic với tâm trạng vui vẻ. 

Vì là lần đầu thử sức với cổ trang trung đại (Vũ tình là cận hiện đại) nên mình vẫn có thể còn sai sót trong cách dùng từ và diễn đạt, mong được mọi người góp ý. Mình viết dựa theo vốn hiểu biết của mình và các bộ phim mình xem cùng một số tài liệu hiếm hoi mình tìm được. Nếu đọc thấy bất kỳ lỗi nào, các bạn cứ thoải mái góp ý. 

Fic này sẽ không được cho biết trước cái kết là SE, HE hay BE. 

___________________

Cướp được ngôi, lật đổ được nhà Thôi rồi, Thôi đế cũng đã bị giết, Thôi tộc cũng bị diệt sạch để trừ hậu họa, duy chỉ có phế Thái tử Thôi Phạm Khuê được Hoàng tử Khương Thái Hiền xin giữ lại mạng sống, đưa về phủ của mình.

Khương Thái Hiền, ngày còn bé là bạn của Thái tử, khi lớn lên lại trở thành hộ vệ. Trong một đêm trăng soi bóng xuống mặt hồ thì thành người tình của Thái tử. Từng thề sẽ mãi mãi yêu chỉ một mình Thái tử, sống vì Thái tử, chết cũng vì Thái tử. Đã từng cùng Thái tử lớn lên, nhưng hóa ra mọi thứ chỉ là giả vờ.

Sau một đêm thành người tình.

Cũng sau một đêm, tự mình xuống tay giết chết cả triều đại.

Đem bàn tay ướt đẫm máu của cửu tộc, ôm lấy Thái tử mang về cung, mặc cho Thái tử có gào khóc đến xé lòng, Khương Thái Hiền vẫn giam lỏng người, như cánh hoa rơi xuống tận đáy của dòng nước sâu, mãi mãi không thể rời đi.

...

"Tại sao lại muốn giữ Thái tử tiền triều bên cạnh mình, Khương Thái Hiền?"

"Dân chúng lầm than, đau khổ triền miên, Thôi Phạm Khuê mắt thấy nhưng chỉ như tên ăn hại, không một lời nói với Hoàng thượng tiền triều, để mặc cho tiếng than khóc vang khắp nhân gian, còn mình thì ung dung hưởng lạc. Con muốn Thôi Phạm Khuê phải sống trong đau khổ, sống không bằng chết, sống luồn cúi trong tủi nhục. Con muốn thay muôn dân trả thù!"

...

Trước mặt phụ thân thì mạnh miệng nói mang Thôi Phạm Khuê về để trả thù, để người sống không bằng chết.

Nhưng khi không có ai, nhìn thấy Thôi Phạm Khuê vẫn còn trước mặt mình, không còn muốn trốn chạy hay tự sát nữa, Khương Thái Hiền lại thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng Thái Hiền nào biết, Phạm Khuê đã nghe cả rồi, cánh hoa giam mãi dưới đáy nước sẽ mục rữa, Phạm Khuê chỉ đang chờ đợi ngày mình chết đi để đền tội.

...

"Nếu ta chết, ta mong người giết ta sẽ là Hiền!"

...

"Trăng đêm nay thật đẹp... huynh có muốn giết ta không?"

...

"Hoa còn có mùa không nở, sao còn có đêm không mọc*, riêng chết dưới tay huynh thì lúc nào ta cũng sẵn sàng!"

...

"Hãy giết ta khi ta vẫn còn đẹp, tóc ta còn đen và da ta còn mịn, tim ta còn đập và vẫn còn yêu chàng.

Đừng giết ta khi ta già nua, cũng đừng để tim ta chết dần chết mòn, nếu chàng muốn trả thù, thì hãy giết khi ta tươi trẻ nhất.

Dù bây giờ, nó vốn đã chết đi một nửa... "

...

"Đằng nào cũng chết, xin chàng cho em tham lam được xin một lời nói yêu, em sẽ chết và cầu xin đất trời, đừng để hai ta hội ngộ nhau một kiếp nào nữa.

Vì một kiếp đã đủ làm em tan nát cõi lòng..."

...

(*) dựa theo bài thơ "Đêm sao sáng" của Nguyễn Bính:

"Trời còn có bữa sao quên mọc,

Tôi chẳng đêm nào chẳng nhớ em."



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro