04. Thập đại yêu thảo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.

.

Thôi Phong Khuê quỳ dưới đất, đôi tay run rẩy vạch từng ngọn cỏ, mắt đỏ hoe vì lo lắng. Cả khu rừng quá rộng lớn, chiếc vòng cổ quý giá của y dường như đã biến mất giữa mênh mông vô tận.

"Không được... Không thể mất được."

Giọng Thôi Phong Khuê nức nở như sắp khóc. Sau khi "cơm bưng nước rót" phục vụ ân nhân Khương Thái Hiển, y mới phát hiện ra trước cổ trống trải, chiếc vòng sao băng đã không còn. Trời còn chưa kịp sáng, y đã đòi Khương Thái Hiển dẫn về cánh rừng đêm qua. Có lẽ lúc giao chiến với yêu quái, dây vòng đã bị đứt và rơi ở đâu đó.

Chiếc vòng ấy là tài sản quý giá nhất của y, là di vật duy nhất mà phụ thân từng tặng y. Nếu không thể tìm ra... Nghĩ đến đây, Thôi Phong Khuê run lên. Sự căng thẳng khiến động tác trở nên vội vã, y hốt hoảng lật nhanh từng đám lá khô, thi thoảng lại bị đá vụn găm vào tứa máu.

Khương Thái Hiển ngồi trên cây, ôm kiếm trước ngực, dáng vẻ uể oải không chút bận tâm. Ánh mắt hắn lơ đãng nhìn Thôi Phong Khuê cuống cuồng tìm kiếm bên dưới. Trời dần chuyển sang tối, hoàng hôn tắt dần, chỉ còn ánh trăng yếu ớt len qua từng tán lá, rọi xuống khuôn mặt Thôi Phong Khuê đã lấm lem bụi đất.

"Đừng có dùng khuôn mặt thần thánh đó mà khóc lóc xấu xí như vậy!"

Khương Thái Hiển chửi thầm trong đầu, cảm thấy Thôi Phong Khuê đang báng bổ tín ngưỡng xinh đẹp duy nhất trong lòng hắn. Chán nản thở dài một tiếng, rồi hắn vung tay, triệu hồi một làn khói mờ ảo. Vài giây sau, Sơn Thần núi Phong Lĩnh xuất hiện. Vừa nhìn thấy Khương Thái Hiển, Sơn Thần run rẩy cúi đầu, cả thân người nhỏ bé lấm tấm mồ hôi. "Diệt Thế Hồn Chủ! Ngài... ngài triệu hoán tiểu thần ạ?"

Khương Thái Hiển khinh khỉnh liếc sang Thôi Phong Khuê đã ngỡ ngàng dừng động tác, rồi hỏi Sơn thần: "Trong khu rừng này, khoảng ba ngày nay, có ai nhặt được một sợi dây chuyền mặt đá sao băng không?"

Sơn thần nuốt khan, lắp bắp: "Để tiểu thần dò hỏi..." Lão vung tay, bầy chim muông trong rừng cất tiếng ríu rít đáp lời, sau vài phút, Sơn thần cúi đầu báo cáo: "Thưa ngài, một con hồ ly tinh đã nhặt được sợi dây chuyền. Đó là Hưu Ninh Khải, một con Hoàng Hồ đã hóa hình được được ba trăm năm."

Nghe đến đây, Khương Thái Hiển chỉ nhếch môi cười nhạt. "Dẫn đường." Sau đó ngoắc ngoắc Thôi Phong Khuê: "Lau mặt đi, nhìn xấu muốn chết."

Sơn thần kính cẩn cúi đầu, rồi dẫn họ tiến sâu vào rừng. Con đường nhỏ hẹp, lởm chởm đá, rễ cây đan xen chằng chịt dưới chân. Hơn ba khắc sau, một sơn động hiện ra. Sơn thần dừng lại, chỉ tay về phía cửa hang: "Bẩm Diệt Thế Hồn Chủ, đây là nơi cư ngụ của Hoàng Hồ. Nếu không còn việc gì khác, thần xin phép cáo lui." Nói rồi, Sơn thần hóa thành làn khói, tan biến giữa không trung.

"Tên nhát chết này." Khương Thái Hiển lầm bầm.

Không thể chờ đợi thêm, Thôi Phong Khuê lập tức lao về phía sơn động, còn chưa kịp bước qua ngưỡng cửa hang đã bị Khương Thái Hiển nắm lấy vai, kéo lại. "Ngươi biết Ngũ hành Bát quái không?" (1)

"Hả?"

Nhìn phản ứng này thì rõ ràng là chẳng biết gì. Đúng là ngu ngốc, sao tên khờ này lại có khuôn mặt của "Thiên" chứ? "Thiên" ơi ngài nhìn đi, ta không chấp nhận được!

Khương Thái Hiển liếc mắt, đôi môi khẽ cong lên trêu chọc: "Bên trong có trận pháp. Nếu ngươi cứ thế mà xông vào, chỉ đi lòng vòng đến chết mà không tìm được đường ra." Hắn nhìn quanh, ánh mắt sắc bén dừng lại ở những khóm hoa mọc rải rác: "Hoa cỏ được bày lộn xộn một cách có quy luật, phân chia màu sắc tương khắc, rõ ràng là trận đồ Bát quái."

Nghe vậy, Thôi Phong Khuê giật mình. Ban nãy y quá vội vàng nên không để ý. Giờ nhìn kỹ, quả nhiên có gì đó bất thường.

Những khóm hoa cỏ tưởng tùy ý lại theo đúng nguyên lý Ngũ hành Bát Quái. Hoa nhài là Kim, cỏ lau là Mộc, sương ngưng trên lá diên vĩ là Thủy, hoa hồng đỏ rực là Hỏa, cúc vạn thọ là Mộc.

Các khóm hoa được bố trí theo đúng vị trí tương sinh, tương khắc của Ngũ hành, kết nối với tám quẻ của Bát Quái: Càn, Đoài, Li, Chấn, Tốn, Khảm, Cấn, Khôn. Mỗi quẻ đại diện cho một hướng khác nhau, một bước chân lạc vào trận đồ sẽ khiến người đi rơi vào vòng tuần hoàn, không biết rằng mình đang hướng đến đâu, khi mà mảnh đất dưới chân tự thay đổi theo nguyên lý tương sinh - tương khắc. Sự bố trí tinh tế này tạo thành những lối mòn khó nhận diện. Chúng xen kẽ, hòa hợp và đan vào nhau, từng bước chân không khéo léo sẽ rơi vào bẫy tương khắc, như đi từ Hỏa rơi vào Thủy, ngay lập tức bị lạc lối, hoặc từ Kim gặp phải Mộc, làm mất phương hướng.

Khương Thái Hiển bình thản bước qua từng bụi hoa, cảm nhận sự lưu chuyển của Ngũ hành trong không gian, dẫn đường cho Thôi Phong Khuê đi theo phía sau.

"Ngươi thật lợi hại." Thôi Phong Khuê thán phục. "Ta nghe Sơn Thần gọi ngươi là Diệt Thế Hồn Chủ, ngươi là Sử Giả của Minh Giới sao?"

"Tên ngốc như ngươi cũng biết về Minh Giới à?" Khương Thái Hiển nheo mắt dò hỏi.

"Ta... dẫu sao ta cũng là người tu tiên. Cũng đã bước vào... Phàm Đạo Trúc Cơ rồi." (2)

"Phàm Đạo Trúc Cơ? Không tồi. Nhưng Diệt Thế Hồn Chủ thì sao? Ngươi sợ hả?" Khương Thái Hiển nhếch mép. Thôi Phong Khuê vội lắc đầu phủ nhận. "Cũng phải thứ gì khó. Ta là chiến binh, đương nhiên phải biết mấy trò mèo này."

"Liếc mắt một cái đã nhận ra được, quả là không hổ danh Diệt Thế Hồn Chủ." Từ sâu bên trong động vang lên tiếng nói lanh lảnh, đầy kiêu ngạo của Hưu Ninh Khải. Những bụi hoa cỏ trước mặt bắt đầu di động, như bị sức mạnh vô hình điều khiển, dần dần mở ra một lối nhỏ dẫn vào bên trong.

Khác với những hang động tăm tối và ẩm thấp mà Thôi Phong Khuê từng hình dung về yêu quái, nơi đây tràn ngập màu sắc, từ những dây leo xanh biếc phủ đầy mặt đá, cho đến hoa dại nở rộ rực rỡ. Dạ Minh Châu treo dọc khắp tường, phản chiếu những sắc màu lung linh.

Hưu Ninh Khải xuất hiện với đôi tai cáo nhọn khẽ động đậy, mắt vàng ánh lên nét tinh nghịch. Hồ ly mỉm cười khi nhìn thấy Thôi Phong Khuê, reo lên thích thú: "A, thật không ngờ, lại có vị khách đẹp như thế này ghé thăm ta. Quả thật ngươi rất đẹp đấy, tiểu tiên nhân."

Vừa nói, Hồ ly lại mân mê mặt đá sao băng trước ngực. Mặt dây chuyền lấp lánh, sáng như tinh tú trên trời đêm.

Thôi Phong Khuê hơi đỏ mặt, nhìn chằm chằm vào chiếc vòng cổ kia: "Công tử là Hưu Ninh Khải? Tại hạ là Thôi Phong Khuê, chủ nhân của chiếc vòng cổ sao băng. Xin các Hưu công tử hãy trả lại cho ta. Đó là vật rất quan trọng với ta."

Hưu Ninh Khải chỉ cười cười, lơ đãng chơi đùa với một dải lông trên vai mình rồi lại chạm vào mặt dây sao băng. "Ồ, chiếc vòng này ư? Thật đẹp. Ta rất thích nó, còn ngươi lại muốn đòi nó? Nhưng rõ ràng là ta tự nhặt được mà. Khó quá đi."

Thôi Phong Khuê lại càng khẩn trương: "Chiếc vòng đó là vật kỷ niệm của cha ta. Nó rất quan trọng, ta cầu xin ngươi trả lại nó cho ta. Công tử cần gì, chỉ cần có thể, ta đều sẽ báo đáp."

Nghe vậy, Hưu Ninh Khải nghiêng đầu, đôi mắt chớp chớp như thể suy ngẫm điều gì, rồi bất chợt cười ranh mãnh. "Thôi Phong Khuê, ngươi thật dễ thương. Sao không ở lại đây làm bạn với ta? Nơi này rất tươi đẹp và dễ chịu mà, ta cũng rất thích ngươi đó tiểu tiên nhân. Ta có thể ngửi mùi của ngươi, rõ ràng ngươi cùng kiểu người với ta. Ở lại đây đi, ta sẽ không để ngươi phải buồn đâu."

Thoáng vội một giây bối rối nhưng Thôi Phong Khuê đã lắc đầu, nhẹ nhàng từ chối: "Ta... rất cảm ơn ngươi, nhưng ta... ta không thể lưu lại đây được."

Hưu Ninh Khải hơi thất vọng, đôi mắt vàng sẫm lại, nhưng rồi nhanh chóng lấy lại nụ cười như cũ. "Thật đáng tiếc... Nhưng nếu ngươi không muốn ở lại, cũng được thôi."

Thôi Phong Khuê mở miệng định tiếp tục van nài, nhưng Hưu Ninh Khải đã giơ tay ngăn lại, đôi mắt long lanh đầy sự tính toán: "Nếu ngươi có thể tìm được Thập Đại Yêu Thảo cho ta, ta sẽ xem xét trả lại chiếc vòng. Thế nào?" (3)

Thập đại yêu thảo... Ngay cả một loại trong số đó cũng là thần thảo hiếm có khó tìm, huống chi là cả mười loại. Hữu duyên lắm cũng phải mất mấy vạn năm.

Chưa kể còn có Thủy Phù Mộc bí ẩn chưa lời giải đáp...

Thôi Phong Khuê bất động, trong đầu đã rối thành một mớ. Đột nhiên "rầm" một tiếng vang lên chấn động. Chỉ thấy Khương Thái Hiển khua tay phóng ra một luồng hỏa khí mãnh liệt, phá sập một góc hang, đá vỡ vụn rơi lả tả, cả sơn động rung chuyển, những ngọn đèn pha lê trên trần lắc lư. Hắn gằn giọng: "Một là trả lại đồ, hai là ta lột da ngươi thành áo lông cáo."

Hưu Ninh Khải giật nảy người, nhanh chóng nhào tới ôm chặt lấy Thôi Phong Khuê, mắt long lanh như sắp khóc. "A! Diệt Thế Hồn Chủ đại nhân thật đáng sợ! Bớ làng nước ơi quan lớn Minh Giới bắt nạt tiểu hồ ly! Ta chỉ là muốn tiểu tiên tử xinh đẹp này ở lại chơi với ta thôi! Tại sao lại bạo lực thế chứ?" Y nũng nịu, cố tình dụi đầu vào vai Thôi Phong Khuê, giọng điệu như trẻ nhỏ oan ức, đôi tai cáo vểnh lên đầy vẻ đáng thương.

Thôi Phong Khuê lúng túng quay sang nhìn Khương Thái Hiển. "Khương ân nhân... Ngươi không cần phải mạnh tay như thế."

Hưu Ninh Khải vừa dụi dụi vào người Thôi Phong Khuê vừa tấm tức: "Thôi Phong Khuê thật đẹp, xinh đẹp như tiên tử vậy! Ta chỉ muốn ngươi ở lại vài ngày chơi với ta thôi mà. Diệt Thế quần què kia đâu cần phải nóng nảy thế. Ta sẽ trả vòng lại, nhưng ngươi ở lại chơi với ta vài ngày thôi mà. Chỉ ngươi thôi, tên kia quá hung dữ! Sao ngươi lại đi chung với kẻ đáng sợ đó chứ? Hắn không xứng với ngươiiiiii." Tiểu Hồ ly như muốn đu cả người lên Thôi Phong Khuê, tiếp tục mè nheo. "Chỉ là muốn ngươi ở lại cùng ta vài ngày thôi mà... Sao hắn lại không chịu nói lý lẽ? Chỉ vài ngày thôi, rồi ta sẽ trả vòng mà."

Thôi Phong Khu nhìn xuống Hưu Ninh Khải đang ôm lấy mình: "Ta hiểu rồi. Nhưng vì sao ngươi lại muốn thập đại yêu thảo?"

Nghe câu hỏi, Hưu Ninh Khải ngừng khóc lóc, đôi mắt vàng trở nên mơ màng và buồn bã hơn. Hồ ly đứng thẳng dậy, đôi tay vuốt nhẹ bộ lông vàng óng trên tai rồi khẽ thở dài: "Vì ta muốn trở thành người."

Giọng Hưu Ninh Khải nhỏ nhẹ dần.

"Ta đã sống quá lâu trong hình dạng này, mãi không thể hóa hình trọn vẹn, chẳng làm đôi tai cáo này biến mất được."

"Ta muốn được bước qua kiếp nhân sinh, trải qua nhân quả và luân hồi như những người bình thường khác."

"Tiểu muội của ta mất rồi. Mất khi chưa kịp hóa yêu, mất trong hình dạng hồ ly, thân phận hồ ly. Nhưng ta từng đút lót cho vài vị Sử Giả Minh Giới, thì nghe ngóng được tiểu muội ta kiếp sau sẽ được chuyển sinh thành người."

"Ta muốn đi tìm chuyển kiếp của muội muội. Ta sẽ kết bằng hữu với muội muội, sẽ cùng muội muội trải qua sinh lão bệnh tử của phàm nhân, sẽ bảo vệ muội muội bằng cả tính mạng. Chỉ có Thập Đại Yêu Thảo mới có thể giúp ta thực hiện ước nguyện đó."

"Ta từng học cấm thuật, trong cuốn sách cấm đó có viết, Thập Đại Yêu Thảo, có thể sửa đổi mệnh cách. Nói không chừng... ngay cả sát mệnh như Thiên Sát Cô Tinh cũng có thể cải lại."

Nghe đến bốn chữ "Thiên Sát Cô Tinh", Thôi Phong Khuê chột dạ giật mình. "Chuyện đó... có thật không?"

Tiểu Hồ ly nhún vai, "Không biết, chưa ai từng thử. Thậm chí lục giới còn cho rằng, Thủy Phù Mộc trong Thập Đại Yêu Thảo vốn dĩ không tồn tại."

Giọng nói của Hưu Ninh Khải vọng đều trong đầu Thôi Phong Khuê.

"Ta có thể ngửi mùi của ngươi, rõ ràng ngươi cùng kiểu người với ta."

"Nói không chừng... ngay cả sát mệnh như Thiên Sát Cô Tinh cũng có thể cải lại."

Thôi Phong Khuê chợt hiểu ra... hồ ly này... thực sự đã "ngửi" được thân phận của y.

Hồ ly này... cũng có mệnh cách cô độc...

Hồ ly này... suốt mấy trăm năm qua... đã rất lẻ loi.

.

.

.

A/N:

(1) Ngũ hành

Ngũ hành là một lý thuyết cổ đại của người Trung Quốc về sự vận động và tương tác của các yếu tố tự nhiên. Theo quan niệm này, vũ trụ và vạn vật đều được cấu tạo từ năm yếu tố cơ bản, đó là:

Kim (金): Tượng trưng cho kim loại, sự cứng rắn, mạnh mẽ, quy luật, luật pháp.

Mộc (木): Tượng trưng cho cây cối, sự sinh sôi, phát triển, nhân tình.

Thủy (水): Tượng trưng cho nước, sự mềm mại, linh hoạt, trí tuệ.

Hỏa (火): Tượng trưng cho lửa, sự nhiệt huyết, đam mê, danh vọng.

Thổ (土): Tượng trưng cho đất, sự ổn định, trung thực, đạo đức.

Bát Quái: là biểu tượng đặc trưng của Đạo giáo, biểu hiện cho sự kết hợp của 8 quẻ Càn, Chấn, Khảm, Cấn, Khôn, Tốn, Ly, Đoài.

(2) Phàm Đạo Trúc Cơ: lấy từ lý thuyết của hệ thống cảnh giới Nhất Niệm Vĩnh Hằng. Tu tiên gồm 10 cảnh giới, gồm ngưng khí, trúc cơ, kết đan, nguyên anh, thiên nhân, bán thần, đại thừa, thái cổ, chúa tể, vĩnh hằng

Phàm Đạo Trúc Cơ: Là cấp độ thấp nhất trong Trúc Cơ, yêu cầu Trúc Cơ Đan để đạt được. Người đạt tới cấp độ này có thể vượt qua người tu luyện Ngưng khí, kéo dài thọ nguyên thêm trăm năm. Đạt tới Phàm Đạo Trúc Cơ, người tu luyện có thể trở thành trưởng lão hộ pháp của một tông môn nhỏ.

(3) Thập Đại Yêu Thảo: Tôi tự bịa ra đó chứ không có truyền thuyết nào đâu. Sau này còn xài nhiều đến khái niệm này á, dưới đây là chú thích ngắn gọn về Thập Đại Yêu Thảo trong thế giới quan "Thiên Sát Cô Tinh TaeGyu"

Thập Đại Yêu Thảo là những loại thảo dược cực kỳ quý hiếm từ thời hồng hoang, mỗi loài mang trong mình một loại sức mạnh và năng lực khác nhau, thường chỉ xuất hiện ở những nơi hiểm trở và được canh giữ bởi những yêu quái hoặc thần thú.

1. Tử Hàn Liên: bông sen tím, khi nở ra, phát ra ánh sáng lạnh như băng và có khả năng đóng băng mọi thứ xung quanh. Mọc ở giữa hồ băng trên đỉnh Ngân Sơn (Tiên Giới), quanh năm tuyết phủ, không một tia sáng lọt qua. Để hái Tử Hàn Liên, phải vượt qua một linh thú canh giữ là Bạch Lang Hàn.

2. Huyết Tinh Thảo: lá cây có màu đỏ như máu, chạm vào có thể bị hút lấy linh lực, chỉ kẻ mang "tâm thanh tịnh" mới không bị ảnh hưởng. Sinh trưởng trong lòng Động Huyết Quỷ (Ma giới), chỉ mọc vào đêm nguyệt thực.

3. Ngũ Hành Mộc: mọc ở rừng Ngũ Hành (Nhân giới), nơi từng là nơi cư ngụ của những linh hồn cổ xưa, mỗi cây trong rừng đại diện cho một yếu tố trong Ngũ Hành (Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ). Ngũ Hành Mộc có hình dạng khác thường, với mỗi nhánh của cây đại diện cho một yếu tố. Lá của nó tỏa ra ánh sáng ngũ sắc.

4. Phượng Hoàng Hoa: hoa có cánh lửa đỏ rực, phát sáng như lửa và chứa đựng năng lượng tái sinh. Mọc trên đỉnh Đại Phượng Sơn (Thần giới), một ngọn núi lửa khổng lồ, nơi truyền thuyết kể rằng Phượng Hoàng từng tái sinh từ tro tàn. Núi lửa liên tục hoạt động, với những dòng dung nham chảy và những cơn động đất bất ngờ. Ngoài ra, một con Hỏa Phượng Hoàng cổ xưa canh giữ.

5. Thần Long Tiên Thảo: mọc trên Đỉnh Cửu Long (Thần giới), nơi truyền thuyết cho rằng chín con rồng thần từng bay qua, cây mỏng manh nhưng cứng cáp, có hình dạng như một con rồng nhỏ với lá dài cong và ánh lên sắc vàng.

6. Thiên Địa Linh Chi: nấm mọc Thiên Địa Lâm (Nhân giới), một nơi bí ẩn không phải lúc nào cũng có thể tìm thấy. Chỉ khi "Thiên Địa hội ngộ" – thời điểm giao hòa giữa trời và đất vào lúc trăng sáng – rừng mới xuất hiện. Là một loại linh chi cực kỳ quý hiếm, có khả năng chữa lành những vết thương tinh thần lẫn thể xác.

7. Lạc Thiên Đằng: mọc trên Vách Lạc Thiên (Yêu giới), một vách núi dựng đứng không có đường lên, phía dưới là vực thẳm sâu không thấy đáy. Đây là một loại dây leo tỏa ra ánh sáng nhẹ như trăng rằm.

8. Vạn Niên Tùng: Cây tùng này có tuổi thọ hàng ngàn năm, từng lớp vỏ cây chứa đựng năng lượng phong bế của tự nhiên. Nằm trên một Hòn Đảo trôi nổi giữa biển, không có vị trí cố định trên đại dương (Nhân giới), chỉ xuất hiện vào lúc mặt trăng tròn và phải qua rất nhiều tầng sương mù.

9. Nguyệt Tinh Thảo: mọc tại Cung Trăng Huyền Ảnh, chỉ có thể tìm thấy trong những giấc mơ hoặc cõi tinh thần.

10. Thủy Phù Mộc: chỉ nghe nói trong truyền thuyết. Chưa từng có ai biết đây là cây gì, dáng hình ra sao, công dụng thế nào. Yessss, chính là "Thủy Phù Mộc" của "杋" trong Thôi Phong (杋) Khuê đó ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#taegyu