Chương 6: Dẫn quỷ hiện thân + Chương 7: Điện tuyển bị hại

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay, vừa mới vào đêm, tú nữ bắt đầu cảm thấy thấp thỏm bất an, còn tụ tập bên nhau, vào giấc ngủ.

Ma ma thấy thế không khỏi nhíu mày lên tiếng "Đúng giờ đi ngủ, cũng là quy tắc, các vị thiếu chủ hãy về phòng."

Đám đông miễn cưỡng trở về phòng, sau khi ma ma đi, tú nữ được yên tĩnh. Nửa đêm qua đi, tiếng nước truyền đến, tiếng khóc càng ngày càng rõ ràng, càng ngày càng tiếp cận phòng của cô.

Quả nhiên đoán trúng. Lát sau, cô thấy một bóng người đứng ở trước mặt. "Phanh! Phanh! Phanh..."

Phàn Nguyệt nghĩ kẻ gây rối này chỉ muốn chứng thực tồn tại bản thân, dọa sợ cô thôi, nào ngờ hắn đập cửa phòng cô một cách ngạo mạn.

"Xem ra người này rất cao ngạo, không thể khiêu khích" Cô thầm nghĩ

Cô giả vờ khóc nức nở, thấy vậy hắn càng hung hãn, đột nhiên đẩy cửa bước vào.

Cô dùng chăn bắt lấy kẻ gây sự, thừa lúc hắn bị chăn chùm lại chạy ra ngoài, khóa cửa lại. Vừa chạy vừa dùng sức hét lớn "Người đâu! Bắt trộm!"

Tiếng kêu vang lên, đèn đóm trong sân liên tục tháp sáng, trước cổng đầy người.

Thừa dịp mọi người tụ tập đông đủ, cô nói "Các vị! Hồn ma tú nữ rơi xuống nước đã bị ta nhốt trong nhà!"

Lập tức, các tú nữ thì thầm bàn tán, có người sợ hãi, có người ỷ đông mà tò mò hỏi han. Lúc mở cửa, mọi người kinh ngạc nhìn vào trong, Nạp Tháp Thanh Liên tóc tai bù xù xuất hiện trước mặt mọi người.

Ả ta chỉ vào Phàn Nguyệt mà gào thét "Đừng nghe tiện nhân này nói bậy! Rõ ràng ngươi nhốt ta ở trong phòng, muốn sát hại ta!"

"Nạp Tháp tiểu thư không thể thô lỗ như thế được, nhất định là bị quỷ nhập. Mọi người đừng sợ, ở quê ta có phương pháp cổ điển."

Tú nữ Giáp không quen nhìn Phàn Nguyệt ung dung như thế, cô ta thúc giục "Giờ còn ở đây uy phong, có chiêu gì mau đánh ra đi!"

Phàn Nguyệt không phản ứng lại thái độ của cô ta, cười tươi cầm đũa, lệnh hai tú nữ bên cạnh bắt lấy Nạp Tháp Thanh Liên

"Bây giờ là lúc để chứng kiến kỳ tích, lũ oan hồn mau mau cút đi!" Cô cầm đũa, gắp mạnh ngón trỏ của Nạp Tháp Thanh Liên.

"A! Đau quá, đau quá, tránh ra, ta là Nạp Tháp Thanh Liên, nhanh thả ta ra!" Cô ta hét toáng lên

Phàn Nguyệt thừa thế xông lên giả vờ quan tâm "Ô, xem ra ma đã đi rồi, chúng ta nhanh đỡ Nạp Tháp tiểu thư dậy."

Sau cùng Nạp Tháp Thanh Liên rời khỏi phòng với sự giúp sức của mọi người. Trước khi bước ra, cô ta dùng ánh mắt cay độc nhìn Phàn Nguyệt.

Sau sự kiện này, Nạp Tháp Thanh Liên ngã bệnh, tuy ả làm sai, nhưng người cảm thấy bản thân có lỗi, quyết định giúp ả xử lý cung vụ.

Các tú nữ cũng thay đổi thái độ đối với Phàn Nguyệt, không chỉ không còn nhằm vào cô, đôi khi còn tìm cô nói chuyện.

--

Trước khi diện kiến thi điện, tất cả các tú nữ đều bị kiểm tra y phục, ngoài trang sức đều bị thu các vật phẩm mang theo khác, phòng thích khách trà trộn.

Phàn Nguyệt bước vào góc phòng, tiếp nhận kiểm tra của ma ma. Bên tai truyền đến tiếng sột soạt, có một vật lành lạnh lọt vào trong áo, cô cảm thấy lạ, liền nắm cổ tay ả.

Người giấy dùng Yếm Thắng Chi Thuật lọt ngay vào tầm mắt, cô cầm lên xem mà rùng mình [13 tháng 8. Đây chẳng phải là sinh nhật của Hoằng Lịch sao?] Nghĩ đến đây cô cũng thấy hơi sợ.

[Rốt cuộc có thù hận sâu đậm gì mà lại muốn hại mình như thế? Nếu bị phát hiện, nhất định sẽ bị chỉ định là người thi triển yêu thuật hãm hãi Hoàng Thương?]

"Ma ma! Còn gì muốn nói không?"

"Hừ! Chuyện này không thể trách ta được! Ai bảo ngươi đắc tội với người không thể đắc tội."

"Thuật yếm thắng là điều cấm kỵ trong hoàng cung, chỉ cần ta đem việc này nói với Hoàng Thượng, ma ma nghĩ mình thoát tội được sao?"

Phàn Nguyệt đe dọa để ma ma nói ra hung thủ đằng sau xúi giục, nào ngờ bà ta nhanh chóng vồ lấy cô, hai tay ấn cổ cô.

Bỗng nhiên, chỉ thấy chiếc bóng lướt qua trước mắt, ma ma bị đá bay trên mặt đất, vừa ngẩng đầu, khuôn mặt của A Lý Cổn đập vào tầm mắt của cô. Giống như chúa cứu thế, mỗi người cô gặp nguy hiểm hắn đều kịp thời xuất hiện.

Phàn Nguyệt cố vươn tay nắm lấy tay áo A Lý Cổn, sợ đó chỉ là ảo ảnh sắp biến mất.

"Phàn Nguyệt" tiếng gọi khiến cô hồi thần, người cần cứu trước mặt không phải là...

Hắn quay sang chất vấn ma ma "Tên ác nô nhà ngươi, dám ra tay với thiếu chủ sao!"

Ma ma sợ hãi quỳ xuống xin tha "A Lý Cổn đại nhân! Tha mạng! Nô tài chỉ phụng mệnh Nạp Tháp thiếu chủ, lão nô không dám đắc tội."

"Lại là nàng!" A Lý Cổn nhíu mày

Phàn Nguyệt hoang mang hỏi hắn "Sao? Nạp Tháp còn có tội trạng khác?"

"Đúng vậy. Ngươi còn nhớ thái giám trước kia vu tội ngươi? Người mua chuộc hắn là Nạp Tháp Thanh Liên. Nhưng kẻ áo đen dường như không phải đồng bọn của chúng."

Lời A Lý Cổn nhắc nhở cô rằng hậu cung rất hiểm ác, biến hóa khôn lường. Còn cô, đừng nói phải hoàn thành nhiệm vụ, đến bảo vệ bản thân cũng đã khó.

Phàn Nguyệt rất cảm thấy có lỗi vì đã lợi dụng tình cảm của A Lý Cổn với nguyên chủ, nhưng lúc này cô không thể tiết lộ thân phận thật sự của mình với hắn.

Ma ma bị áp hắn áp giảiđi, trước khi đi, cô nhờ A Lý Cổn giúp cô hoàn thành một việc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro