Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khamphan

"Nói 'không', không có nghĩa là không thực sự nói chuyện với nhau vì chúng tôi luôn nói chuyện với nhau" tôi nói khi mọi người im lặng. Họ thậm chí còn có vẻ bối rối khi tôi nói câu cuối cùng. Vậy chờ đã ... có nghĩa là họ không tin những gì tôi đang nói về P'Yoo? Chúng tôi thực sự nói chuyện với nhau mỗi khi gặp nhau.

"..." Nhìn P'Yoo, tôi thấy một khuôn mặt trống rỗng giống như bài kiểm tra tôi nộp cho giáo viên của mình, tôi càng tức giận hơn. Mọi người đều không tin rằng một người như tôi lại có thể trò chuyện với một người ở cấp độ Thánh như anh ấy?.

"Điều gì khiến anh bối rối như vậy ?" Tôi hỏi, nhìn P'Yoo một lần nữa, trước khi bước tới ngồi vào một chỗ trống.

"Nào mọi người..." P'Paula không còn gì để nói. Về phần P'Yoo, anh ấy đã im hơi lặng tiếng.

"Hai người thật sự đang nói chuyện với nhau sao? Đồ ngốc, có nghiêm túc không?" Fuse hỏi với vẻ hoài nghi. Nó lớn tiếng đến mức P'Ana đã bấu vào cánh tay nó.

Mày đã nhận được hình phạt thích đáng.

Đầu tiên là lỗi của thằng Fuse vì nó không cho tôi chép bài mặc dù nó đã chép từ thằng Mark trước tôi, nhưng lỗi thứ hai của nó là đi hẹn hò, đi uống nước với P'Ana. Về phần Mark, sai lầm của nó là biến mất với P'Vee, và sau đó những tên khốn đó chọc mũi vào chuyện của tôi, rõ ràng là chế giễu. Vì vậy, tôi đến gặp P'Yoo, mời anh ấy đến ăn thịt lợn nướng, nhưng như một vị Thánh, anh ấy trả lời rằng anh ấy đang bận. Khi tôi hỏi lại thì anh ấy vẫn nói là không rảnh nên tôi đi ăn với thằng Year đến khi tôi thấy bài đăng của ai đó nói rằng Thánh Yoo đang ở đây.

Nghĩ về điều đó ... tôi phải tìm hiểu từ một người khác.

Nó giống như các kênh tin tức chính thống không có bất kỳ tin tức nào. Nói rằng anh ấy không thể đến, rằng anh ấy không quan tâm, bận rộn, không biết, nhưng sau đó một cái gì đó xuất hiện trên Twitter. Chết tiệt! Thật tốt khi tôi vẫn ở quanh khu vực này nếu không tôi đã không đến đây kịp.

Và sau tất cả những điều đó ... P'Yoo vẫn chưa ngồi xuống, dù chỉ một lần.

"Nếu anh không định ngồi xuống, vậy có định rời đi không?" Tôi hỏi anh và anh từ từ ngồi xuống với vẻ rất sốc. Anh ấy có gì để bị sốc chứ?

"Ừm ...nâng ly? Để tất cả chúng ta cùng gặp nhau ngày hôm nay" New Year nói nâng ly mời mọi người tham gia.

"Để đến với nhau?" P'Guy nói.

"Được thôi" P'Ana nói với một nụ cười kỳ lạ, sau đó P'Yoo cũng nâng ly của mình.

"Chúc mừng" thằng Fuse dường như quên hết mọi thứ khi ở bên P'Ana. Tôi thích nửa kia của nó , P'Ana chưa bao giờ ép Fuse, chưa bao giờ bảo nó đi đâu hay cấm nó làm bất cứ điều gì. P'Ana để Fuse được tự do, vậy mà bạn tôi hoàn toàn bị 'nghiện anh' ấy.

Phải nói rằng, tôi muốn có những giây phút yêu đương say đắm như những người bạn của mình.

"Không phải mày đã nói rằng mày sẽ đi kiếm đồ ăn sao?" P'Paula hỏi sau khi chúng tôi uống rượu được một lúc.

"Hả? Ồ, tao..."

"Anh có đói không?" Tôi quay lại hỏi anh và anh nhìn tôi xa xăm như thể tôi đã làm sai điều gì đó, nhưng tôi không biết nó có thể là gì. Không phải anh ấy đã sai sao? Anh nói dối và nói rằng anh đang bận, nhưng sau đó lại xuất hiện ở đây.

"Mày đã đi đâu?" Anh ấy không trả lời câu hỏi của tôi mà hỏi ngược lại, vì vậy tôi nhíu mày và nhìn anh ấy.

"Ăn thịt lợn nướng, em mời anh" tôi quay lại và nói nhỏ với anh. Tôi không quan tâm rằng P'Ana nhìn tôi và mỉm cười, tôi phớt lờ ánh mắt khó chịu của thằng Fuse, cũng tránh cái nhìn dữ dội từ P'Paula. Tôi không quan tâm đến họ giống như họ không quan tâm đến tôi.

"Mày nói ở sau trường đại học" P'Yoo quay lại và thì thầm đáp.

"Phía sau trường cũng có một tiệm thịt heo nướng"  tôi cũng thì thầm đáp lại y như anh.

"Này, hai người gần quá, tránh xa nhau một chút đi" thằng Fuse nói, nhưng lời nói rõ ràng là không đủ vì cánh tay dài của nó cũng vươn ra như muốn đẩy tôi ra khỏi P'Yoo, P'Yoo cử động trước khi tôi có thể tự di chuyển.
"Dùng tay đó ôm vợ là đủ rồi" P'Yoo nói nhỏ trước khi đưa ly bia lên miệng.

Thật là quê quá đi:)))

Tôi tự nghĩ sau khi xem P'Yoo nâng ly như vậy. Khuôn mặt đẹp trai của anh ấy quay đi khiến tôi chỉ có thể nhìn thấy anh ấy từ phía bên cạnh, nhưng tin tôi đi, chỉ thấy góc nhìn từ phía đó anh ấy vẫn rất đẹp trai. Ngay cả trong bóng tối lúc này vẫn có người nhìn anh, với chiếc áo sơ mi đen quá khổ có họa tiết kỳ lạ và quần jean nhạt màu khiến anh trông rất phong độ. Tôi xin lỗi những người chỉ có thể nhìn, vì mùi hương của anh ấy cũng rất dễ chịu. Ngay cả ở đây với mùi hôi của các loại rượu khác nhau bao gồm cả bia, tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi dễ chịu của anh.

"Hai người là gì của nhau? Tao vẫn chưa biết" Fuse nhìn tôi nói.

"Mày không cần phải lo lắng về người khác nhiều như vậy đâu Fuse" tôi nói.

"Người khác? Mày là bạn thân của tao." Nó nói ngược lại.

"Vậy thì mày định nói với Mark về chuyện này sao? Mày không thể, mày cần phải đứng về phía tao" tôi muốn nắm lấy cánh tay nó và cầu xin, nhưng lúc này tôi chỉ có thể dùng ánh mắt của mình.

"Tao ok" Fuse nói sau khi bắt gặp ánh mắt của tôi.

"Mày cứ làm theo những gì vợ mày nói", câu nói của thằng Year không rời khỏi tai tôi và đó cũng chính là suy nghĩ của tôi.

"Mày cũng không nên làm theo những gì Khamphan nói quá nhiều" Fuse đứng lên nói.

"Tao không yêu nó" New Year nói lại, nhưng Fuse hất mặt về phía trước.

"Mày đi cùng nó, và bất cứ nơi nào nó muốn đi"
Fuse tiếp tục.

"Đủ rồi, đừng nói vậy, nó không đưa tao đi khắp nơi." Tôi nói với Fuse.

"Thật thường bạn" P'Paula nói khi nhìn tôi.

"Đi thôi, em không muốn nói chuyện với nó nữa" Fuse nói với P'Ana, khiến mọi người nhìn nó .

"Em nghiêm túc chứ?" P'Ana hỏi.

"Ừ tụi mày cũng về đi, ngồi đây lâu như vậy Paula cũng say rồi" P'Guy nói.

"Urgh, ôm tao" tôi cau mày nhìn P'Paula. Cô ấy say như vậy từ khi nào vậy? Hay là do tửu lượng quá kém?

"Còn em thì sao?" Tôi hỏi và chỉ vào bản thân mình. Nếu mọi người bỏ đi thì tôi sẽ ở đây với ai? Thằng Year và ...

"Thánh ơi, xin hãy đưa em của tao về nhà" P'Guy nói khi đi ngang qua P'Yoo.

"Cứ đợi đi, nếu điều đó xảy ra thì Mark sẽ không vui đâu, New Year có thể đưa Khamphan về" Fuse nói.

"Fuse, đừng ra lệnh cho bạn của mình."

"Đưa Fuse về đi P'Ana, em sẽ ở đây một chút" New Year nói, P'Ana gật đầu trước khi đi ngang qua P'Yoo và mỉm cười nhẹ.

Đừng cười ngọt ngào như thế!

"Vậy thì tụi tao đi trước"  P'Ana cười nói. Làm thế nào mà một người có thể trông tốt như vậy? Chỉ cần đứng thôi anh ấy cũng đẹp. Nụ cười của anh ấy thật đẹp. Ý tôi là anh ấy đẹp từ trong ra ngoài. Có nghĩa là anh ấy vừa đẹp trai lại vừa xinh đẹp, khiến một người ngầu lòi như tôi lại giống như một đứa trẻ vô dụng.

"Chúc ngủ ngon" tôi vẫy tay chào P' n.

"Bố ngủ ngon, đây là vợ con" Fuse nói và chỉ tay buộc tội vào mặt tôi.

"Nhưng tao không có bất kỳ người vợ nào để ý đến" tôi nói.

"Theo như ..." và P'Yoo bắt đầu nói.

"Khamphan ..." New Year nhìn tôi kỳ lạ.

"Gì?" Tôi hỏi.

"Lảm nhảm đủ rồi, đừng nói chuyện với nó " Thằng Fuse xua tay nói.

"Mày có thể đi rồi" tôi nói.

"Nhưng ... Thánh không đi sao?" P'Ana nói với giọng ngọt ngào, đôi mắt đẹp nhìn xuống người ngồi bên cạnh tôi, đôi môi mỏng lại nở một nụ cười.

"Tao sẽ về sớm," anh nói ngay khi nhìn P'Ana. Về phía bạn đời xinh đẹp P'Ana là Fuse,  nó chỉ cười đáp lại Thánh.

Họ đã vượt qua những con đường chông gai trước đây.

"Anh đi mà nhìn Khamphan? Nhìn chằm chằm vào vợ em làm gì" Fuse trêu chọc khi cố gắng vòng tay qua eo P'Ana. Thằng khốn này không hề ghen tị, nó chỉ đang cố chạm vào P'Ana một chút ở nơi công cộng.

"Urgh ... đi thôi" P'Ana nói, đi phía trước. Tên khốn đẹp trai đó chỉ ngón tay buộc tội vào tôi, chỉ cần nhìn vào mắt là tôi biết nó đang muốn nói gì đó. Nó không chỉ vào mặt tôi vì nhìn vợ nó, mà là nó đang nhắc nhở tôi 'đừng cứng đầu' hoặc 'hãy cảnh giác và chăm sóc bản thân hoặc bất cứ điều gì. Chỉ diễn giải từ ánh mắt của nó , tôi không thể hiểu được.

P'Guy rời đi.

P'Paula theo sau.

Sau đó là Ana và Fuse.

Tất cả những người còn lại là Yoo, New Year và Khamphan. Tại sao còn lại 3 người?Phải là 1 cặp chứ. Tôi nghĩ tất cả những điều này trong đầu trước khi nâng ly lên uống. Trong khi uống, tôi để bộ não nhỏ của mình làm việc. Người khác có thể nghĩ tôi ngu ngốc, nhưng thực ra tôi là kẻ chủ mưu và tôi đang ngồi ở đây cùng bàn với việc phân vân không biết nên làm gì khi chỉ còn 2 người.

P Yoo tiếp tục uống một cách lặng lẽ, xen kẽ ... giữa việc nhìn tôi và ban nhạc đang chơi.

"..." Thằng Year nhìn tôi, cũng xen kẽ nhìn vào mặt P'Yoo trước khi thở dài. P'Yoo cũng nhìn nó, nhưng không có lời chào, không có nụ cười hay ánh mắt. Tại sao tôi phải ở giữa? Cảm giác khó chịu này đang xảy ra với tôi lúc này là gì?

"Hôm nay không định tán tỉnh đàn anh sao Year?" Tôi hỏi nó và nó lắc đầu.

"Mày muốn tao tán tỉnh ca sĩ? Tao phát ngán vì món thịt lợn nướng của mày " nó đáp lại.

"Mặc dù mày chỉ ăn một chút nên vẫn có thể nói được."

"À, tao không muốn đi ăn, nhưng mày muốn đi nên tao mới đi với mày"nó trả lời khiến tôi buồn cười.

"Cảm ơn vì đã đưa tao đi nha."

"Hãy tôn trọng chính mình" nó nói và chỉ vào người mình. Tôi định giơ tay lên để tiếp tục giỡn với nó thì bị thúc vào chân

"Hả?" Tôi quay lại nhìn P'Yoo nhướng mày giống như cách anh ấy làm để trông lạnh lùng, ngoại trừ tôi không biết phải làm như thế nào hoặc khuôn mặt của tôi trông thế nào.

"Gì?" Anh hỏi lại với vẻ lạnh lùng, khiến mặt tôi bối rối. Vừa rồi anh có đá tôi hay không? Hay đó là thằng Year?

"Là mày à?" Tôi quay lại và hỏi người bạn của tôi, người cũng nhướng mày trở lại.

"???"nó lắc đầu mệt mỏi, trước khi nhìn P'Yoo và mắt tôi nhìn theo, nhưng ngay khi P'Yoo nhìn thấy chúng tôi đang nhìn chằm chằm vào anh ấy, anh ấy chỉ nâng ly lên uống một hơi rồi nhìn sang hướng khác.

Có gì chứ?

"Khi nào thì mày đi?" Tôi hỏi, những lời nói của tôi đủ để khiến P'Yoo quay lại, nhưng tôi không nhìn anh ấy, tôi chỉ có thể cảm nhận được điều đó.

"Mày đuổi tao? Khi nào thì mày đi?" Nó hỏi ngược lại.

"Thì ..." Tôi nói và nhìn P'Yoo

"Khamphan, mày sẽ đi với anh ấy chứ?" Thằng Year hỏi tôi trước khi nhìn sang P'Yoo, giọng mạnh mẽ như không tin rằng tôi sẽ lôi nó ra ngoài rồi quay lại với người khác vì tôi cũng đã từng như vậy khi Fuse lôi tôi ra ngoài rồi quay lại với P'Ana.

"À... không, tao chỉ hỏi thôi" tôi đáp nhẹ nhàng, sợ bạn tôi bị xúc phạm. Chỉ là tôi cũng sợ, không dám rời đi cùng P'Yoo. Ồ ... điều gì đúng đắn chứ?

Thực ra không phải lỗi của tôi, mà là P'Yoo thích cư xử như một ông trời nhỏ và làm loạn mọi chuyện như thế này bằng cách nói rằng anh ấy bận, vậy thì tại sao bây giờ anh ấy có thời gian ngồi đây uống bia? Lẽ ra anh ấy phải nói với tôi thời gian anh ấy rảnh hoặc nói với tôi khi anh ấy đi ra ngoài. Nhưng như họ nói, một tin nhắn trò chuyện chắc hẳn rất khó phải không? Vì người bên trái tôi không thích giải thích.

Hoặc có lẽ anh ấy chỉ ngồi đó mà không quan tâm.

Rồi tôi tự nghĩ.

Anh ấy không đợi tôi, đúng không?

"Mày có thể đi" tôi nói với New Year

Tiếng chiếc ghế trượt gần tôi không phải là thằng Year mà là P'Yoo. Anh dời ghế đứng dậy, còn tôi và New Year chỉ có thể ngước đôi mắt nhìn lên, nhìn chằm chằm như thể anh ta biết tôi đang nhìn, mắt tôi lướt từ bụng anh lên trên và tưởng tượng không có áo sơ mi trên cơ thể xinh đẹp đó. Chết tiệt! ... Cảm giác nóng như mùa hè.

"Thánh đẹp trai quá" một giọng nói nhẹ nhàng từ thằng Year đến gần bên tai tôi. Ừ thì gặp chuyện như thế này, ai mà chẳng tỏ ra kiêu căng.

"Đứng dậy đi, không phải là đi sao?" Đó là câu dài nhất anh ấy nói với tôi khiến tôi bối rối.

"Thánh cũng đi sao?" Thằng Year  hỏi, hướng nụ cười về phía anh. Thằng khốn, ai cho mày cười với anh ấy? Tôi đang nói với bạn nếu ai đó nghĩ rằng anh ấy đơn giản và dễ dãi như tôi thì họ đã nhầm. Thằng Year thật là ác. Sau khi nhìn, họ không nói với nhau một lời nào, tôi không biết bây giờ nó được nói với ý định ngăn cản P'Yoo hay là để ngăn cản tôi.

"Ai ra lệnh cho mày ở đây?" Tôi thì thầm với nó.

"Mark."

"Đồ khốn kiếp" tôi lẩm bẩm một mình. Nhìn qua P'Yoo, anh không nhận ra, vẫn trông rất bình tĩnh.

"Mày cũng đi?" P'Yoo nói và nhìn xuống tôi một lần nữa.

"Ơ... em nghĩ em muốn uống thêm một chút" tôi nói.

"Mày đang làm gì đấy?" Thằng Year, nhưng tôi phớt lờ và quay sang P'Yoo.

"Ngồi đi" tôi nói, kéo vạt áo của anh chàng đang đứng đó nhìn tôi. Tôi kéo nhẹ chiếc áo sơ mi xinh đẹp của anh và anh ngồi xuống bên cạnh tôi như trước.

Tôi muốn Mark và Fuse thấy điều này!

Hãy để họ nhận thức và tự mình thấy rằng một vị Thánh như P'Yoo luôn quan tâm mọi lời nói. Tôi nói tôi đi và anh ấy đứng dậy, tôi nói tôi muốn uống thêm và anh ấy ngồi xuống. Tôi muốn bạn bè của tôi thấy rằng tôi có thể xử lý anh để họ không cần phải quan tâm hay cố gắng can thiệp, họ có thể ngừng ngăn cấm chúng tôi.

Chúng tôi tiếp tục uống, gọi thêm một số vì họ sẽ sớm ngừng phục vụ. Tôi không biết mình có định uống hết không, nhưng dù sao thì tôi cũng đã đặt trước. Đầu của thằng Year gần như chìm trong xô nước đá khiến tôi cũng cảm thấy tê dại. Tôi nghĩ rằng P'Yoo có vẻ mất tập trung, tôi không biết đó có phải là sự thật hay không nhưng khi P'Yoo say anh ấy thực sự hành động như con người? Hoặc có thể tôi đang nhìn thấy mọi thứ.

"Ayyy ..." Thằng Year nói trước khi nâng ly bằng cánh tay yếu ớt.

"Mày có muốn gì không ....." Tôi nói, giọng tôi đã nói lắp bắp và tôi vẫn phải ngồi đây để lo lắng cho bạn mình.

"Có nên đưa bạn của mày về trước không?" P'Yoo nhìn thằng Year với vẻ thương hại.

"Thánh đang nhìn tao" thằng Year nói chỉ tay buộc tội P'Yoo"

"Mày có nghĩ tao sợ hãi không?"

"Year, đừng gây chuyện" tôi nói kéo tay nó lại rồi nhìn P'Yoo, nhưng chắc không vấn đề gì vì người say cũng hiểu nhau một chút.

"Tao không thể, Mak bảo tao phải xem chừng mày." nó nói vòng tay qua cổ tôi.

"Mark nói? Hay là mày tự mình quyết định?"

"Anh nói gì vậy?" Tôi quay sang hỏi người bên cạnh vì nghe không rõ nhưng anh chỉ lắc đầu như không nói gì rồi đi vòng qua phía khác.

"Thôi nào, tao sẽ giúp mày" P'Yoo nắm lấy cánh tay còn lại của thằng Year nói.

"Em không nghĩ là mình có thể làm được, em cũng cảm thấy say" tôi nói với P'Yoo.

"Hả? Làm sao bây giờ?" Tiếng anh lẩm bẩm khiến tôi muốn cười nhưng phải kìm lại. Tôi muốn sự thông cảm cho mình và anh ấy đến với tôi, chỉ có điều ý nghĩ anh thông cảm cho tôi là quá đáng.

"Làm sao em có thể đưa nó đi?" Tôi hỏi muốn có ý kiến, nhưng còn hơn thế nữa, tôi muốn những người khác quay lại đưa thằng Year đi vì nó quá nặng.

"Mày nên hướng dẫn bạn mày trở về ký túc xá của nó " P'Yoo nói và tôi lắc đầu.

"Tòa nhà ở phía bên kia" tôi nói chỉ tay về phía bên kia của trường Đại học.

"Nếu là ở bên kia thì mày cõng nó lại đây ăn hả?" P'Yoo hỏi.

"Tao gọi bạn đến rồi" P'Yoo nhẹ nhàng lẩm bẩm. Anh ấy tiếp tục càu nhàu trong suốt thời gian khi dìu thằng Year từ quán bar với tôi. Tôi không biết mình có giúp được gì nhiều không, nhưng tôi nghĩ nó sẽ tiết kiệm được một lượng năng lượng hợp lý cho P'Yoo.

Mọi người nhìn chúng tôi một cách kỳ lạ.

Nhưng không có gì lạ vì P'Yoo không ở xa tôi và mọi người có lẽ đang tự hỏi Thánh Yoo đang làm gì ở đây? Anh ấy gần như đã bế bạn tôi ra khỏi quán bar và hy vọng duy nhất của tôi là thằng Year đến đừng nôn mửa vì khi đó tôi sẽ cảm thấy tiếc cho chiếc áo sơ mi đẹp đẽ có mùi thơm trên người của P'Yoo.

Mặt trước của quầy bar là một nơi có vấn đề khác đối với chúng tôi. P'Yoo nhìn tôi như thể tự hỏi chúng tôi sẽ đưa bạn tôi về bằng cách nào, trong khi tôi lục tìm chìa khóa xe trong túi thằng Year. Nhiệm vụ của thằng Year là ngồi trông coi tôi theo lệnh của thằng khốn Mark, mặc dù lúc này tôi là người trông nom và chịu trách nhiệm về sự tồn tại trong tình trạng say xỉn của nó, thậm chí không thể trở về ký túc xá vì mất chìa khóa.

"Haha! Hãy đào nó ra, haha! Nhầm lẫn, mày chưa tìm hiểu sâu về Pan hahaha!" Nó nói khùng nói điên như thế này trước quầy bar khi mọi người đi qua đi lại nhìn, như thể điều đó là chưa đủ, nó lớn tiếng đến nỗi ngay cả những người trong quán bar cũng phải ra ngoài nhìn.

"Mày đã tìm thấy chưa?" P'Yoo cố gắng lao vào tôi, còn tôi thì cố gắng tìm kiếm.

"Quần của nó chật quá" tôi nói, dùng một tay ôm eo bạn tôi, tay còn lại tôi tiếp tục cố thò tay vào túi quần nó.

"Haha ... bé Khamphan!"

"Hãy kiếm thứ gì đó để bịt miệng bạn của mày trước đi" P'Yoo nói với tôi.

"Em không rảnh, anh bịt đi. Em có một tay ở đây, tay kia ở đó, tất cả những gì còn lại là miệng của em" tôi nói lại với P'Yoo.

"Aiss" Thánh thở ra một tiếng, nhưng ... ngay cả tiếng thở dài của Thánh Yoo cũng không giúp được gì trong việc tìm ra chìa khóa.

"Em không thể tìm thấy" tôi nói và nhìn vào mắt P'Yoo.

"Pan ơi" thằng con trai say rượu cố gắng tìm tôi cho đến khi tôi phải xích lại gần nó hơn để nó có thể chắc chắn rằng tôi đã không biến mất ở bất cứ đâu. Nhưng nghiêm túc mà nói ... tôi cũng đã lớn như họ vậy làm sao nó lại chăm tôi như một đứa trẻ?

"Chúng ta có nên để nó ở đây không?" Tôi nói, nhìn thằng Year không biết làm gì.

"Mày đến đây bằng cách nào?" P'Yoo hỏi.

"Em đi với nó, nó lái xe đón em" tôi đáp lại.

"Các khoản đầu tư của cô chú phải nói là tuyệt vời (?)" P'Yoo nói khi nhìn New Year vẫn đang dùng cánh tay ôm lấy P'Yoo, dùng toàn bộ trọng lượng cơ thể để dựa vào anh. Sự thật, hành động của anh ấy lẽ ra phải là tôi mới đúng? Nó không sai phải không?

"Em không đầu tư gì cả, em chỉ ngủ một cách bình tĩnh thế là xong."

"Vậy thì mày có thể hiểu được" anh nói, hỗ trợ New Year đứng thẳng người.

"Làm sao bây giờ? Em không tìm thấy chìa khóa, em có nên đi xem một vòng bên trong lần nữa không?" Tôi nói.

"..." thằng Year gần như nằm xuống ngay tại đây, và vì vậy tôi nhìn P'Yoo lần nữa nhưng anh ấy không nói gì cả.

"Đi đến xe đạp của tao và tao sẽ đưa nó về ký túc xá, nhưng trước tiên tao sẽ đưa mày về trước." P'Yoo nói.

"Không được, anh muốn em bỏ bạn của em ở đây đi cùng anh sao?"

"Không phải để bạn của mày ở đây để bạn có thể đi với tao, chỉ là tao đưa mày về nhà và sau đó đưa nó về" P'Yoo nói.

"Vậy tại sao không đưa nó đi trước?"

"Vậy mày muốn tao để mày ở chỗ này?"

"Anh lo cho em hả?" Tôi cười hỏi, cố gắng nhìn kỹ khuôn mặt anh.

"Có từ nào tao sử dụng cho thấy aođang lo lắng không?" Anh ấy nói lại để tôi mở lời.

"Bướng bỉnh" tôi nói nhẹ nhàng và P'Yoo liếc nhìn tôi.

Anh ấy hành động như thể hôm nay rất mệt mỏi, trong khi thực tế người nên cảm thấy như vậy là tôi. Anh ta cư xử như một con chó trêu một con gà. Khi tôi mời anh ấy, anh ấy nói rằng anh ấy bận, bận đến mức anh ấy xuất hiện ở đây. Anh ấy làm ra vẻ như sẽ đứng dậy đi về, nhưng sau đó lại ngồi xuống đợi, anh ấy làm như muốn đưa tôi về nhà nhưng không hề nói gì. Anh ấy sống như một vị Thánh, nhưng chưa bao giờ tán tỉnh ai hay sao?

Hay tôi cần dạy anh ta?

"Pan ơi" nhưng tôi không thể dạy anh vào lúc này vì thằng Year vẫn còn ở đây.

"Chúng ta không thể đi cùng nhau sao?"

"Sẽ nguy hiểm, bạn mày cũng say."

"Nhưng làm sao em có thể bỏ nó được?"

"Ngủ đi" khi New Year, nó giống như P'Bar, trở nên náo nhiệt và ồn ào không biết gì cả. Nếu tôi để nó ở đây, nó sẽ tỉnh dậy với vẻ bối rối.

"Vậy nên bỏ nó ở đây cũng là sai, nguy hiểm lắm" P'Yoo nói.

"Thế này thì sao, chúng ta dạo qua ăn chút gì đó nóng hổi trong tiệm đợi nó tỉnh táo một chút. Anh cũng đói bụng đúng không?" Tôi đã hỏi ý kiến ​​của P'Yoo, và tôi phải chỉ vào cửa hàng. Khi say chúng ta cũng tìm kiếm thức ăn để tỉnh táo, canh chân gà là món giúp ích rất nhiều.

"Ăn lúc 2 giờ sáng? Ai lại đói vào giờ này?" P'Yoo hỏi.

"Tốt..."

"Tao đói."

New Year là một trong những người bạn thân nhất của tôi, tôi đồng ý cho nó danh hiệu Người bạn của năm vì đã xuất hiện nên chúng tôi phải ở lại và ngồi ở quán này vì ngay khi nó nói rằng nó đói. Tôi gọi súp xương heo cay để nó uống nước dùng, còn tôi thì lấy súp chân gà nóng hổi. P'Yoo chỉ ngồi đó nhìn hai chúng tôi đang múc súp vào miệng.

"Muốn thử không? Ăn rất ngon."

"Không" anh ấy nói và lắc đầu nhìn tôi như thể anh ấy đang băn khoăn không biết khi nào thì tôi xong việc.

"Cái gì? Em chỉ đang cố gắng thuyết phục anh thử một cái gì đó ngon để anh không phải bỏ lỡ" tôi nói.

"Không quan tâm, tao không muốn lấy nó từ một đứa trẻ" anh nói.

"Anh có biết em là người không bao giờ chia sẻ thức ăn cho ai khác không?" Tôi nói khi đang gặm chân gà.

"Và?"

"Nếu em sẵn sàng chia sẻ với ai đó, điều đó cho thấy rằng ..." Nhìn khuôn mặt anh ấy mỉm cười.

"Thể hiện?" Anh lặp đi lặp lại những lời nói của tôi, đập vào mắt tôi.

"Hãy tự mình suy nghĩ đi ..." Tôi nói lại và cười. Là con người, chúng ta cần một số bí mật, nếu tôi nói với anh ấy tất cả mọi thứ, anh ấy sẽ không có lý do để tìm kiếm.

"Nó thích anh rất nhiều" giọng nói trầm lắng lớn hơn, P'Yoo và tôi quay lại đối mặt với nó. Nó vẫn còn đang lảm nhảm, nhưng giờ nó đã tỉnh hơn và câu trả lời của nó khiến tôi liếc nhìn P'Yoo, người cũng nhìn tôi một lần nữa.

Thằng khốn nạn.

"Có thật không?" P'Yoo hỏi.

"Thật là điên rồ, đó là vì em đã no" tôi nói, má tôi hơi nóng lên dù đã là ban đêm.

"Đã vậy thì... để tao chia chút canh cay cho mày" chỉ vậy thôi là chưa đủ, thằng Year còn đẩy bát canh của nó sang cho tôi, khiến tôi nhìn nó với vẻ không tin.

"Mày phải ăn cho đến khi tỉnh táo" tôi nói với nó.

"Tao đã rất tỉnh rồi."

"Đừng cứng đầu" tôi nói một cách quyết liệt và nó lại làm vẻ mặt van nài.

Trước khi tôi có thể mắng bạn mình nhiều hơn nữa, P'Yoo đã đẩy ghế của mình ra và đứng lên. Anh ấy cúi xuống và nhìn tôi như thể tôi phải nhanh chóng chạy theo. Nhưng mà đợi một chút ... anh ấy muốn đi đâu?

"Muộn rồi" anh nói.

"Nhưng New Year vẫn say."

"Tao rất tỉnh táo."

"Mày vẫn chưa thể nói đúng được" tôi nói.

"Vậy thì bạn của mày có thể đợi ở đây, mày về nhà trước" P'Yoo nói và tôi lại nhìn thằng Year, người cũng gật đầu với một cái vẫy tay.

"Quay về được, tao sẽ sớm về thôi" nó nói.

"Mày có chắc là mày ổn khi ở lại đây?" Tôi hỏi bạn tôi, nó gật đầu một cách say sưa.

"Đi thôi, đừng nói nữa" anh nói khi kéo tay dẫn tôi đi.

Tôi quay lại nhìn thằng Year nó cũng cười đáp lại. Tôi cảm thấy tội lỗi khi để bạn mình ở đây một mình, nhưng ngay sau đó P'Yoo sẽ quay lại và đón nó nên sẽ không có vấn đề gì.

Nhưng ... tại sao P'Yoo lại siết chặt tay tôi quá vậy?

"Thánh ơi ... tay em đau quá" tôi nói với anh ấy nên anh ấy buông tay tôi ra ngay khi chúng tôi tới chiếc xe đạp của anh ấy.

"Mau lên xe đi, tao mệt rồi" anh ấy nói với tôi và lên xe trước. Tôi hơi nghiêng đầu nhưng cũng bước tới và ngồi ở phía sau.

"Tới phòng của em" tôi nói.

"Mày không cần nói cho tao biết, tao không phải xe ôm."

"Ồ!"

"Tao đưa mày đi đâu là tùy thuộc vào tao." (Wtf P'Yoo?🙂)

"Hả! .. còn bạn em thì sao?" Tôi hỏi, nhưng sự thật là anh ấy đi đâu tôi cũng muốn đi, trong sâu thẳm tôi cũng muốn đi nhưng tôi có người bạn say xỉn và sẽ thật sai lầm nếu bỏ nó đi đúng không? (New Year: mình ổn 🥲)

"Hai người lo lắng cho nhau quá" anh nói nghe có vẻ mỉa mai, nhưng nếu anh thực sự đang nói theo cách đó. Không có lý do gì mà tôi không nên quan tâm đến bạn mình, cũng không có lý do gì để Thánh nói với tôi một cách mỉa mai như vậy.

"Vâng, em lo lắng cho nó" tôi nói.

"Haizz" P'Yoo thở dài khi anh ấy quay xe về phía phòng của tôi trước khi đi. Tôi không thèm quay lại nhìn bạn mình. Nó đang nói chuyện với món súp của nó à? Tôi không có ý kiến. Tôi lo lắng cho nó, thế nào là sai?

Hết chương 10.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro