Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoo Yatipat

Tôi đang làm gì ở đây?

Đó là câu hỏi mà tôi đã tự hỏi mình kể từ khi nhìn thấy ánh mắt bối rối của Khamphan ở quán bar. Rồi tôi cứ tự hỏi bản thân mình suốt đêm tại sao tôi không đứng dậy và trở về nhà, thay vào đó là ngồi với em ấy và nhìn em ấy chăm sóc đứa bạn mình. Như thể chưa đủ, tôi đã đưa em ấy về phòng của em và thay vì đi ngủ, tôi quay lại đi đón người thằng bạn của em ấy, người mà tôi thậm chí còn không rõ nó có say hay không.

Ngoài ra, em ấy không cho phép tôi vào phòng của em vì sợ bạn của mình sẽ đợi quá lâu.

"Anh đến rồi?" nó hỏi khi tôi đi về phía quầy bar.

"Đi thôi, tao mệt rồi" tôi gật đầu nói với thằng Year.

"Nhưng Thánh ơi .." nó gọi và nở một nụ cười ngọt ngào với tôi. Có thể ngọt ngào đó nhưng không ngọt như nụ cười của Khamphan. Về điều này, tôi không khen Khamphan, chỉ đơn thuần là so sánh.

"Còn gì nữa?"

"Em không thể tìm thấy ví của mình và em vẫn chưa trả tiền" nó nói khi chỉ vào thức ăn trên bàn.

"Máaaa" tôi thở dài và bước tới thanh toán với cái đầu vẫn còn đang thắc mắc 'mày làm gì ở đây vậy Yoo?'

Tại chung cư của Khamphan.

Đây là lần thứ ba tôi đến đây. Trước đây tôi chỉ ra phía trước căn hộ, nhưng lần này tôi đậu xe đạp và chuẩn bị lên lầu. Tôi không có cách nào để liên lạc với em ấy ngoài cuộc nhắn tin trên Facebook của chúng tôi mà em ấy đã nói chuyện với tôi trước đó nên hiện tại tôi chỉ có thể theo dõi người bạn tên là New Year của em ấy, người đáng lẽ bây giờ đã rất tỉnh táo. Nhưng nó vẫn tiếp tục đi trước ba bước rồi nhìn xuống tôi. Cái này là cái gì đây? + Tôi đã phải nhìn lên nó một lần nữa.

"Vì sao anh theo dõi em?"

"Hả?"

"Tại sao anh lại đi theo em, anh để em ở đây rồi sao không trở về nhà?" Nó hỏi. Giọng nghe rõ ràng ngay cả khi lời nói của nó phát âm chậm hơn so với người bình thường, đó là bằng chứng cho thấy nó không say đến mức đó.

"Tao..." Tôi phải trở về nhà sao? Đã 2h30 sáng rồi.

Tôi kiếm cớ để có thể đi lên cầu thang. Tôi không có ý định làm hại chủ nhân của căn phòng này, và cũng không có ý nghĩ xấu xa nào, nhưng tôi chưa muốn rời đi chỉ vì ánh mắt của thằng Year trước mặt tôi trông rất đáng ngờ. Tôi đã không nghĩ đến việc làm bất cứ điều gì ngoại trừ hỗ trợ nó trên đường đi lên, hơn nữa tôi đã đến đây ba lần rồi, vậy tôi không nên vào một chút sao?

"Hay là anh đang buồn tiểu?"

"Ôi không sao đâu để em đưa anh lên nhà vệ sinh" nó nói một mình, tự hỏi câu hỏi rồi tự mình trả lời trước khi dẫn tôi đi lên mà không có một lời nào. Tôi vừa đi bộ từ bãi đậu xe và tôi không biết tại sao chúng tôi lại đi lên cầu thang bởi vì cuối cùng, nó đã đưa tôi đến thang máy. Bạn bè của tôi rất giống nó.

*Tiếng gõ cửa*

"Mày về rồi à? Ồ ..." em mở cửa ngay khi bạn em vừa gõ xong. Tôi có phải dạy em một chút về ý nghĩa của sự an toàn không? Em mở cửa dễ dàng như vậy mà không cần kiểm tra sao?

"Khamphan"

"Tại sao cả hai người đều ở đây?"

"..." Tôi không biết phải trả lời như thế nào.

"Thánh muốn đi vệ sinh, phòng tắm ở đằng kia, tao đi ngủ đây" New Year nói rồi quay về phía tôi và chỉ phòng bên trái, bảo tôi đi vệ sinh theo hướng đó trước khi nó đi về phía phòng ngủ làm như thể đây là nhà của chính mình.

"Ok, tao đã dọn phòng để mày có thể đi ngủ" em bước ra chào đón tôi và nói với bạn của em. Họ thân như thế nào? Thằng Year có ở đây thường xuyên không?

Chàng trai bước vào phòng ngủ, đối với người đứng trước mặt tôi, em vẫn không nhúc nhích. Em ấy nhìn tôi cau mày một lần nữa.

"Mày bị sao vậy? Đi đi" tôi nói trước khi lách qua em để vào trong.

"Chờ đã, anh đi toilet thật à?" em hỏi theo sau.

"Ờ... đúng rồi" tôi vừa đi về hướng thằng Year vừa nói.

Phòng tắm thực sự nằm ở hướng mà thằng Year chỉ. Càng nghĩ tôi càng trở nên bối rối. Họ quen nhau bao lâu mà biết từng ngóc ngách trong căn nhà như thế này? Tôi vào phòng tắm và bí mật khám phá một chút, nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể làm vì khi bạn nghĩ về nó sẽ giống như ai đó đang chơi khăm và yêu cầu vào nhà bạn như thế này vì họ đang bận đi vệ sinh, nhưng đột nhiên họ không cần phải đi nữa.

"Anh chỉ đến đây để nhìn phòng tắm?"

"..." Tôi sững sờ trong ba giây khi mở cửa định rời đi và Khamphan đứng ngay trước cửa phòng tắm, mắt nhìn thẳng vào tôi. Mặc dù đôi mắt đẹp đó có chói lóa, nhưng tôi có thể thấy rằng việc nêu ra câu hỏi này với tôi là có mục đích gì.

"Không phải anh nói ... đã muộn rồi sao?" em ấy nói.

"Hả?"

"Em cũng nghĩ là đã muộn lắm rồi" Khamphan nói và quay lưng lại với tôi bước vào phòng ngủ. Cánh tay nhỏ bé của em ấy đưa ra mang theo chăn gối, sau đó em ấy tiếp tục nhìn chằm chằm vào mặt tôi như trước.

"Mày không ngủ trong đó à?" Tôi hỏi khi nhìn về phía phòng ngủ.

"Em lấy cái này cho anh" em nói khi đi tới chiếc ghế dài và tôi đi theo.

"Tao ... ừm nghĩ rằng đã quá muộn và có lẽ tao không thể đạp xe về" Tôi không thể đạp xe về nhà và tôi có thể đạp xe để đưa em và bạn của em về nhà đ? Ừ ... vậy đó. Khamphan có lẽ sẽ không nhận ra tôi đang nói thật hay giả.

"Vậy thì anh có thể ở lại đây và về nhà vào sáng mai" em nói, đặt chăn lên ghế.

"Phải ... được rồi" tôi ngồi xuống sau đó nhìn em với vẻ mặt bình tĩnh.

"Ừm ..." giao tiếp bằng mắt như thế này, người đối diện thường im lặng trước khi ánh mắt khẽ dời đi và má đỏ bừng. Miệng em trước đó đã nói ra và ngay lập tức ngậm lại, em lầm bầm như thể không biết phải nói gì. Tôi càng nhìn càng thấy cuốn hút, không thể nhìn đi chỗ khác. Thật khác biệt khi em không thể nhìn thẳng vào mắt tôi, điều đó có lợi cho tôi bởi vì em không thể theo kịp các cuộc tranh luận, tôi rất vui khi chơi cùng.

Tương tự như chơi với bụng mèo.

"Mày không ngủ với tao sao?" Tôi hỏi một câu hỏi khiến Khamphan tròn xoe mắt.

"Hả?"

"Tao hỏi mày đã đi ngủ chưa?" tôi cười nói để em đi về phía phòng ngủ.

"Em đi đây"

"Nếu bạn của mày quá ồn, mày có thể đến ngủ ở đây với tao" tôi nói với một nụ cười.

Sau đó Khamphan biến mất vào phòng ngủ để tôi có cơ hội khám phá căn phòng. Thành thật mà nói, tôi thức lúc 3 giờ sáng không phải là một vấn đề. Khi tôi đang học, tôi đã thức cả đêm. Chỉ cần một cuộc khảo sát nhanh cũng đủ biết chủ nhân của căn phòng là ai. Giống như em đã không ở đây một thời gian, không có nhiều đồ đạc thuộc về một ngôi nhà mặc dù diện tích căn phòng không nhỏ, vẫn còn rất nhiều không gian trống. Nếu tôi ở lại đây thì thật là hoàn hảo. Góc phòng đó rất thích hợp để đặt một chiếc bàn soạn thảo, nhìn ra khung cảnh có một tia sáng nhỏ lọt qua sẽ rất tuyệt để dòng suy nghĩ của tôi trôi chảy.

Tôi nhìn về phía phòng ngủ. Tôi không ngờ em ấy sẽ cho tôi ngủ ở ngoài này? Tôi có thể phải ngủ trên sàn bên dưới chiếc ghế dài vì nó không lớn hay rộng như vậy, nhưng liệu em có định ngủ với thằng kia không? Ngủ chung giường sao?

Tôi không mong đợi em ấy đi ra, tôi chỉ nhìn đồng hồ di chuyển về phía trước.

Cánh cửa nhẹ nhàng mở ra và tôi quay lại nhìn. Một người gầy trong chiếc áo phông và quần đùi đang ở trước cửa. Em ấy nhẹ nhàng quay lại đóng nó trước khi nhặt một chiếc gối và tiến về phía tôi như một tên trộm, dáng vẻ của em ấy khiến tôi mỉm cười.

"Thằng Year làm ồn rất nhiều" em nói với tôi nhẹ nhàng.

"Rất nhiều sao?" Tôi cười hỏi, chỉ là tôi không hiểu tại sao tôi lại cười, nhưng bây giờ trái tim tôi đã phồng lên giống như con thỏ lông ở hội chợ nông nghiệp, khi được vuốt ve nhẹ lông nó sẽ phồng lên và trở nên bông hơn. (Đó là một sự ví von dễ thương haha)

"Vâng, rất nhiều."

Tốt quá! (Và em đã bík nói tíng iu đầu tiên 🧚‍♀️)

Cảm xúc của tôi lúc này chỉ có từ dễ thương, đầy đặn, mềm mại, tim tôi cũng loạn nhịp. Em ấy ngồi xuống bên cạnh tôi. Chiếc ghế dài quá nhỏ để cả hai chúng tôi có thể ngủ cùng nhau, đó là sự thật, tôi phải ôm em nếu không em sẽ ngã mất. (Á duma nsjeksnshsnaja)

'Nhưng cho dù hiện tại muốn ôm chặt em cũng không được.'

"Tao có thể ngủ trên sàn" tôi nói sau khi ý thức của mình trở lại, điều đó là chưa đủ và tôi vẫn phải di chuyển xuống đất.

"Ngủ được không? Không khó ngủ sao?"

"Tao ok" Tôi thường ngủ như thế này khi ở kí túc, nếu không tôi sẽ cố gắng chợp mắt và ngồi lên bàn làm việc. Không quan trọng nơi vì nó không ảnh hưởng đến giấc ngủ của tôi. Mùi thơm của người vừa tắm xong có tác động nhiều đến tôi.

"Anh có chắc là anh có thể ngủ dưới đó không?" em nó và đang tìm kiếm khuôn mặt của tôi.

"Mày ... vừa tắm xong?" Tôi hỏi.

"Dạ, đó là lý do tại sao em lâu như vậy mới ra vì em phải tắm."

"Mmm ..." Tôi gật đầu trả lời với chính mình. Em ấy sử dụng loại xà phòng hiệu gì? Nó có mùi rất dễ chịu.

"Nếu anh muốn tắm, anh có thể mặc quần áo của em" em nói chỉ vào phòng ngủ.

"Không, nó sẽ làm phiền bạn của mày" tôi lắc đầu.

"Được rồi, nếu anh muốn bất cứ điều gì khác, hãy cho em biết" em nói.

"Tốt ..." nói có thật hay không?

"Tốt?" em ấy làm một khuôn mặt dễ thương khi em ấy lặp lại những lời của tôi. Lúc đầu, tôi sẽ không yêu cầu bất cứ điều gì khác, nhưng nhìn thấy điều này, tôi nghĩ một chút có thể ổn.

"Chỉ là ... tao là người thích ôm." tôi ngượng ngùng nói.

"Ôm khi ngủ?"

"Ừ, tao gắn bó với nó, tao cần thứ gì đó để ôm trong khi đi ngủ."

"..." Khamphan im lặng.

"..." Tôi cũng im lặng chờ em. Ngay cả một chiếc gối hơi cũ tôi nghĩ cũng nên phát huy tác dụng và hoàn thành nhiệm vụ. Ai cũng ôm ấp phải thông cảm cho tôi, hoặc ít nhất có thể em ấy đã nằm xuống để không gian bên cạnh tôi không còn chỗ trống, hoặc có thể một cái ôm hoặc có thể ... chỉ cần ngủ bên cạnh tôi là đủ.

"Được!" Chỉ nói vậy thôi mà tim tôi lại đập thình thịch.

Khi em ấy đứng dậy, tim tôi đập loạn xạ ba nhịp. Tôi dịch qua một chút để có chỗ phòng trường hợp em ấy xuống đây ngủ để chúng tôi không quá gần nhau. Em đứng dậy và đi thẳng qua vào phòng ngủ.

Gì????

"Anh ..." Tôi choáng váng khi em quay lại với một trong những chiếc gối.

"Em đã lấy trộm cái này từ thằng Year" em nói và đưa nó cho tôi.

"..."

"Anh có thể ôm cái đó vì thường thì em không ôm bất cứ thứ gì khi ngủ" đó là tất cả những gì em ấy nói trước khi quay về phía công tắc đèn. Tôi nghe thấy tiếng đèn tắt và sau đó là tiếng bộp bộp của chiếc ghế dài.

"..." không có một âm thanh nào từ tôi, có lẽ vì cơ thể tôi bị đông cứng, hoặc tim tôi đã ngừng đập.

"Em thực sự mệt mỏi, có những giấc mơ ngọt ngàp nha P'Yoo."

"À...ok." Những giấc mơ ngọt ngào sẽ tốt. Tôi thừa nhận em trở lại như vậy, và sau đó người nói rằng mệt mỏi đã ngủ thiếp đi ngay khi đầu của em đập vào gối. Nhưng tôi tỉnh cả người, ngoài việc em mở to mắt vì chuyện chăn gối, tôi còn mù quáng vì em ấy tắt đèn. Tốt thôi, tôi sẽ ôm cái gối (chia buồn cùng P'Yoo nhé kkkkk)

Tôi không rõ mình đã ngủ bao lâu, hay ngay cả khi tôi đã ngủ, nhưng tiếng mở cửa đã đánh thức tôi. Không có ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào vì rèm cửa quá dày nên ánh sáng duy nhất lọt qua là từ phòng ngủ.

"Thánh có thể ngủ trên sàn nhà không?" Đây là câu hỏi đầu tiên từ miệng bạn em. Đối với tôi, một câu hỏi thay cho lời chào buổi sáng là khác nhau.

"Ừ, mày tỉnh rồi à?" Tôi hỏi người đang bước ra ngoài.

"Vâng, em đi tắm và cũng đã thay quần áo" nó nói và tôi nhìn sang nó. Dáng người cao lớn mặc một bộ quần áo hơi kỳ quặc, dù nhìn theo cách nào đi nữa thì chúng chắc chắn không phải là của nó, có nghĩa là chúng phải thuộc về chủ nhân của căn phòng.

Bé Khamphan thích chia sẻ nhiều thế hay sao?

"Ơ ... mày tỉnh rồi à?" một giọng nói ngái ngủ vang lên từ chiếc ghế dài, thằng Year và tôi quay lại nhìn em.

Tóc của em ấy lộn xộn, một số thì chìa ra bên phải và một số thì ở bên trái, nhưng chết tiệt ... ngay cả mái tóc của em ấy vẫn trông rất đáng yêu. Ý tôi là chỉ có mái tóc, cách nó nhô ra rất dễ thương. Em buồn ngủ nhìn bạn mình, trước khi đứng dậy và dụi mắt. Má em hơi ửng màu vì buổi sáng hơi lạnh. Em ấy không đáng yêu như trong tiểu thuyết giả tưởng miêu tả, trán bóng nhờn và má tròn nhưng em ấy ... cũng khá dễ thương.

"Tao đi ngay bây giờ, tao sẽ giặt những thứ này và mang chúng trở lại." New Year cho biết.

"Ok ok" Khamphan vẫy tay chào bạn mình.

"Tạm biệt Thánh" nó quay đầu lại tôi sau khi nhìn Khamphan để tôi gật đầu trước khi tôi có thể nghĩ về bất cứ điều gì khác ...

"Mày về bằng cách nào?" Tôi hỏi vì tôi nhớ rằng nó không thể tìm thấy chìa khóa xe đêm qua.

"Em đến bằng một chiếc mô tô" nó nói với việc nhấc chìa khóa của mình.

"Tối qua mày đi với Thánh Yoo, xe của mày ở quán bar, hãy tự đi bộ và lấy nó" Khamphan nói.

"Hả! Tại sao tao lại đi với Thánh?"

"Mày say quá và tao đã tìm chìa khóa xe của mày nhưng không tìm thấy" Khamphan nói chậm rãi nhưng bạn em cau mày.

"Mày thề là không tìm thấy?" thằng Year tiến tới hỏi.

"Tao không thể."

"Nó ở trong túi bên phải của tao, khi tao tìm kiếm, tao đã tìm thấy nó" New Year nói.

"..." Tôi quay lại nhìn Khamphan.

"Hồi tối tao không tìm được."

"Thật sự?"

"Đó là sự thật" Khamphan nói với một giọng the thé và chỉ sau đó tôi mới ngừng nhìn chằm chằm vào em ấy, quay xuống cúi đầu và cười một mình. Cậu bé này thực sự là một cái gì đó.

New Year đi rồi!

Bạn của em ấy đã rời đi cách đây vài phút, tôi nghĩ nó có thể đã thực sự đi bộ đến quán bar để lấy xe, mặc dù hơi khó hiểu tại sao phải đi bộ. Nhưng có thể làm gì khi nó nói rằng phải về trước 8 giờ?

7:46 sáng.

Chiếc đồng hồ lớn trên tường cho tôi biết thời gian. Vẫn còn sớm ... đó là những gì đang diễn ra trong đầu tôi. Nhưng tôi phải làm gì bây giờ khi tôi đã thức dậy và có lẽ sẽ không thể ngủ lại được. Tôi quay về phía Khamphan, người cũng đang nhìn tôi.

"Tao sẽ về ngay đây" tôi nói, gấp chăn lại và đặt nó xuống gối. Tôi nên đặt nó ở đâu đó và đợi chủ nhân của nó không? Thực sự không quan trọng.

"Anh... không định ngủ thêm à?" emhỏi vẫn đang ngồi trên ghế sofa.

"Tao không ngủ được" tôi nói.

"Nếu không thì anh đi tắm trước đi."

"..." em ấy muốn tôi ở lại.

"..." Khamphan im lặng và tôi cũng im lặng. Cả hai chúng tôi vẫn chưa nói gì, nhưng em ấy đang nhìn tôi và tôi đang cân nhắc điều đó. Tôi đã không dám ở lại đây vì tôi sợ rằng em ấy sẽ không muốn tôi, không phải vì tôi không muốn, nhưng vì anh ấy đã mời tôi như thế này, tôi nghĩ tôi nên đưa ra lựa chọn đó.

"Vậy thì ... cho tao mượn quần áo của mày " Tôi mượn quần áo và sau đó tôi  sẽ trả lại chúng, thấy không? Chỉ ở lại thôi là chưa đủ, tôi còn có lý do khác để gặp lại em ấy mà không cần phải kiếm cớ. Tôi rất thông minh nên tôi rất phù hợp để trở thành một vị Thánh.

Tôi không phải kiểu người thường dậy sớm, nhưng dậy bây giờ cũng không thành vấn đề. Nước ấm dội qua người khiến tôi sảng khoái hơn một chút và khi tôi mở cửa phòng tắm, tôi thấy một chiếc áo phông rộng và một chiếc quần đùi, tôi mặc vào rồi bước ra ngoài.

Mùi cà phê xộc vào mũi, mà mùi của người pha cà phê còn dễ chịu hơn.

"Em nghĩ rằng anh thích uống một ít cà phê trước?" Khamphan cầm hai cốc cà phê.

"Ồ, điều đó cũng khá tốt" tốt, mặc dù tôi thường không thích uống cà phê.

Vị đắng đập vào lưỡi tôi, ngay cả rượu cũng không đắng đến mức này. Sau một thời gian ngắn, lưỡi của tôi đã điều chỉnh và nó chuyển từ vị đắng sang vị đầy đủ và ngọt ngào, hương thơm của nó rất độc đáo. Khamphan bước lại gần tôi và ngồi xuống chiếc ghế dài một lần nữa, như thể chúng tôi đã vào cuộc sống bình thường. Tôi không ngờ Khamphan sẽ làm chuyện như thế này. Khi tôi nghe nói rằng em ấy là một cậu bé giàu có, tôi không nghĩ rằng em ấy đã từng làm những điều cho bản thân như thế này, nhưng nhìn thấy điều này, tôi đã phát hiện ra một cách khiến em ấy khác với suy nghĩ hoặc mong đợi của tôi.

"Anh có muốn một quả trứng rán hay một ít bánh mì nướng không? Em thực sự không nấu với cơm vì tôi sợ nó sẽ không ngon" em đề nghị, nhưng tôi không thể chấp nhận bất cứ điều gì.

"Tao nghĩ vẫn còn hơi sớm" tôi nói.

Rrr ~

Khamphan không thể nói gì nữa vì điện thoại của em ấy bắt đầu đổ chuông. Em đứng dậy khỏi chiếc ghế và đi đến chỗ điện thoại đang sạc. Em quay lại và cau mày với tôi nhưng tôi nhanh chóng tránh ánh mắt của em.

Tôi không muốn có vẻ quá tò mò.

"Mẹ, sao thế?"

"..." Tôi đoán là mẹ em ấy gọi. Lần cuối cùng mẹ em gọi, em đã phải rời đi nên hy vọng lần này sẽ khác.

"Nhưng con không muốn về nhà, con..." giọng em ấy cất lên và em nhìn tôi.

"Con có hẹn với đàn anh."

"Hả ..." một nụ cười vụt tắt khi em đáp lại như vậy vì điều đó có nghĩa là em cũng muốn ở lại với tôi lâu hơn một chút. Có đi ăn hay không không quan trọng, chỉ cần có thêm một chút thời gian bên nhau là tuyệt lắm rồi.

Bạn có nghĩ rằng tôi có cơ hội gặp em ấy thường xuyên không?

"Như vậy à? Chúng ta chỉ đang ăn một cách điên rồ ... không có gì đâu" em trả lời với mẹ mình trước khi nhìn tôi một lần nữa rồi quay lại điện thoại của mình.

"Vậy con sẽ hỏi." em nói trước khi cúp máy.

"Mẹ mày?" Tôi hỏi khi em quay lại.

"Dạ, mama bảo em về ăn cơm vì papa của em ở nhà" em ấy nói và tôi cau mày

"Ông ấy bình thường không ở nhà sao?" Tôi hỏi.

"Lâu rồi mới có thời gian đi ăn cùng nhau."

"Vậy thì tốt hơn hết mày nên đi đi, có người tới đón hay là muốn tao đưa đi?" Tôi đã tự đề nghị để đưa em đi trước khi tôi nhận ra. Tôi cũng chỉ nhận ra rằng tôi thậm chí không biết phải đưa em đi đâu, nhưng tôi đã đề nghị.

"Em đã nói với mẹ rằng em đi ăn với anh."

"Thật?"

"Mẹ bảo em đưa anh về ăn cơm."

Tôi sặc cà phê.

"Đi ăn cơm ở nhà mày?" Tôi hỏi.

"Yeah, anh sẽ đến chứ?"

"..." Nếu là bạn thân đi ăn cơm cùng ba mẹ em cũng không có gì kỳ quái, nhưng tôi không phải như vậy. Bố mẹ em ấy thậm chí còn không biết tên tôi, vậy tôi phải đi với tư cách là ai? Tôi có nên đi với tư cách một người đang tán tỉnh em ấy không? Điên thật! ... ai đang tán tỉnh ai vậy? Em ấy nói rằng em sẽ tán tỉnh tôi, nếu như vậy thì việc gặp gỡ bố mẹ không phải là quá nhanh sao?

Và nếu tôi gặp họ, nếu họ không thích tôi thì sao?

Không, không phải là tôi đã ngủ với con trai họ bao nhiêu năm rồi nên bố mẹ em không thích mặt tôi, nên điều đó không quan trọng, nhưng tôi phải nói gì với họ đây? Một điều nữa là tôi chưa bao giờ yêu ai đến giai đoạn đi ăn cơm nhà người ta cả.

Không chỉ điều này, mà ngay cả gặp mặt bố mẹ cũng chưa.

"Nha🥺..."

Và sau đó tôi thực sự đi cùng em ấy.

Tôi không biết mình bị làm sao, tại sao tôi luôn mềm lòng khi em cầu xin tôi? Tôi biết em ấy thậm chí còn không biết mình đang cầu xin, nhưng từ 'nha(na)' và cái nhìn em ấy dành cho tôi đã làm trái tim tôi mềm đi, tôi thậm chí còn không biết mình đã gật đầu từ khi nào.

Nhưng bây giờ tôi đang ở trước nhà em ấy.

Tôi lo lắng vì tin đồn nói rằng em ấy giàu có, thứ hai là nhà em ấy có một chiếc đèn còn lớn xe tăng! Tôi thậm chí không muốn nghĩ những thứ khác bên trong nhà lớn đến mức nào.

"Này ..." Tôi gọi khi đang đậu xe.

"Gì?" Khamphan nhướng mày và hỏi sau khi em leo xuống.

"Ở nhà mày... thật sự có cái đèn to hơn xe tăng sao?" Tôi hỏi và em bật ra một tràng cười.

"Hãy tự vào xem đi anh" em nói với một nụ cười có vẻ mời gọi. Tôi có những nghi ngờ của mình và hôm nay tôi sẽ đi xem tin đồn có đúng không, những gì họ muốn thấy bấy lâu nay có đúng không, cái bể mà Dew muốn xem có thực sự lớn như vậy không và có sáng bóng như Pak đã nói. Nó cho biết khung cửa của ngôi nhà lấp lánh như một viên kim cương ...

Nhưng điều nó không biết là sự thật không phải như vậy.

Ngôi nhà của em không nhỏ, nhưng cũng không rộng bằng một sân bóng như dự đoán. Đó là một ngôi nhà có thể chứa nhiều người, nhưng nó không có vẻ sang trọng. Nó đơn giản, hiện đại và đáng sống.

Vâng ... tôi cũng muốn ở đó.

"Mẹ ở đây" một giọng nói ngọt ngào cất lên trước khi một khuôn mặt xinh đẹp xuất hiện. Khi lần đầu tiên em gọi cô ấy là 'mama', tôi nghĩ cô ấy sẽ già hơn thế này, nhưng đây là một người phụ nữ trẻ rất xinh đẹp. Khi bố tôi nói rằng cô ấy là vợ của một thợ kim hoàn, tôi nghĩ cô ấy sẽ tàn bạo và không thân thiện, nhưng nụ cười nhân hậu của cô ấy đã làm tôi thoải mái. Cô ấy hướng một nụ cười về phía con trai mình trước khi chuyển nó sang tôi. Cô ấy không giống một người mẹ mà giống một người chị hơn.

"Papa đâu? Mẹ không lừa con đúng không?" Khamphan hỏi.

"Bố vào trong rồi, bàn đã dọn sẵn."

"Uh ... chào cô ạ" tôi chào và cô ấy gửi cho tôi một nụ cười tử tế.

"Chào con, không cần phải lo lắng đâu, cô không hung  dữ đâu" cô nói.

"Anh ấy có ở đây không?" Một giọng nói phát ra từ trong nhà.

"PaPa, MaMa, đây là Thánh... ừm đây là P'Yoo" Khamphan nói với bố.

"Chào cháu."

"Ồ ... một nam sinh cao cấp? Bố tưởng rằng con đang đưa con dâu đến gặp bố" Bố em nói.

"Ngày nay họ bị quyến rũ bởi cả phụ nữ và đàn ông" mẹ em nói khi bước đến gần em.

"Vậy người này là con dâu của bố sao?"

"..." Tôi im lặng.

"..." Khamphan cũng im lặng.

Khamphan quay lại nhìn tôi và tôi cũng nhìn xen kẽ giữa khuôn mặt của em ấy và bố em ấy. Tôi nghĩ sẽ không có vấn đề gì nếu người yêu của con trai mình là đàn ông, nhưng chắc chắn sẽ có vấn đề về việc ai sẽ là con dâu. Tôi nên nói gì với bố của Khamphan? Vì bố tôi cũng muốn có con dâu.

Hết chương 11.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro