Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoo Yatipat

Tôi không đưa Khamphantrở lại phòng của em vì chưa đến giờ đi ngủ mà. Em cáu kỉnh nói muốn về nhưng tôi từ chối, thay vào đó là chở em đạp xe đi ngắm nắng gió quanh các thửa ruộng.

Những nơi bận rộn.

Nhiều người đã nói với tôi rằng hãy ngừng hành động như một người đặc biệt, nhưng chính những người đó mới là những người hành động như thể tôi là một điều gì đó đặc biệt. Họ nói rằng nếu có tình yêu thì tôi cần phải cư xử như một người bình thường, thậm chí Pak còn nói với tôi cách để tán tỉnh Khamphan, nhưng tôi không phải là người dễ yêu hay thích một ai đó. Ở bên cạnh Khamphan rất nhưng không có nghĩa là tôi phải tán tỉnh em. Và bên cạnh đó, tôi hành động như một người bình thường. Tôi có tình yêu, tham lam, giận dữ, si mê, chính những người đó gọi tôi là Thánh mặc dù đó không phải là điều tôi muốn.

"Tụi mình làm gì ở đây vậy anh?" Khamphan ghé sát vào tai tôi vì âm thanh từ gió và các phương tiện khác, khiến tôi phải tiến lại gần em hơn để nói.

"Đến mua ngô" tôi nói lại.

"Em không có giận."

Em ấy đang nói gì vậy?

Tôi thắc mắc những từ trong đầu, gió có thể quá mạnh, hoặc xe khác quá ồn nhưng em nói rằng em không giận tôi? Ai nghĩ rằng em ấy sẽ giận chứ? Tôi không nghĩ em ấy sẽ tức giận chút nào, nhưng có phải vậy không? Tại sao em ấy lại giận tôi? Tôi thực sự không quan tâm lắm. Có lẽ em giận vì tôi đến mua một ít ngô để mẹ tôi làm kẹo cúng dường các nhà sư? Em đang nghĩ gì trong đầu vậy chứ? Dù đang đi một con đường khác, em vẫn sẽ đến được phòng của mình nhưng chậm hơn một chút, em không thể đợi dù chỉ một chút sao?

Hoặc em ấy không nói là không giận, có lẽ tôi vừa nghe nhầm.

Tôi dừng xe trước một gian hàng nhỏ bán ngôluộc trước khi quay lại nhìn người đằng sau tôi đang ngơ ngác nhìn lại, nhìn chiếc bàn bên cạnh chúng tôi đang bày đầy ngô luộc.

"Xuống đi, mày còn đợi tao trải thảm đỏ hả?" Tôi nói vì em ấy vẫn ở phía sau tôi không nhúc nhích làm tôi thậm chí không thể xuống xe đạp của chính mình.

"Lảm nhảm cái này, cằn nhằn cái kia, kéo em thế này, lôi em thế kia, lúc nào cũng ra lệnh cho em" em càu nhàu nhưng vẫn đồng ý xuống xe.

"Tao không lôi kéo mày, mày tự nguyện đi theo tao mà"

"Anh đã kéo em đến đây. Em không biết anh sẽ đến đây, anh đột nhiên quyết định rằng anh muốn mua ngô."

"Tao không muốn đấu võ mồm với mày" Tôi nói lại.

Ban đầu tôi thừa nhận rằng tôi đã đi lang thang quanh nơi em ở, nhưng ai đã từng làm điều đó với tôi? Và từ khi nào em ấy chửi tôi và cư xử vô tâm, rồi tin tức được đưa ra mà em ấy không có vẻ gì là tức giận, và khi tôi nói em ấy là mẫu người của tôi, em ấy đã suýt giết tôi, sau đó chửi và chặn tôi. Vậy tại sao mọi chuyện lại thế này? Đó là nơi tất cả bắt đầu, vậy cuối cùng em sẽ cố gắng tán tỉnh tôi hay chơi khó tôi để có được?

Từ khi sinh ra, tôi chưa từng gặp ai mâu thuẫn với bản thân nhiều như vậy.

"Đến đây làm gì vậy Thánh?"

Một người nào đó tôi không biết đã hỏi khi tôi đến gần quầy hàng. Tôi không biết ai ở nơi này. Đó có thể là một người từ khoa nông nghiệp và mặc dù tôi đã tốt nghiệp nhưng câu chuyện của tôi không chỉ nổi tiếng trong thế hệ của tôi. Những đàn em đến sau tôi hai năm cũng sẽ biết về tôi ngoại trừ những người giả vờ tốt nhưng thực ra chẳng biết gì. Em không biết tôi là người như thế nào, nhưng vẫn đủ dũng cảm để thách thức tôi. Không biết tôi đang nghĩ gì nhưng muốn chú ý đến tôi và cố gắng làm hài lòng tôi. Thậm chí còn không nhận thức được bản thân mình nhưng nghĩ rằng đã sẵn sàng đến 'chơi' với tôi như thế này?

Tôi nghĩ rằng tôi vẫn cần phải dạy em ấy rất nhiều.

Và có cơ hội để dạy để cho em sẽ gọi tên tôi nhiều lần.

"Cho bốn túi ngô luộc mềm, tôi phải mang cho mẹ làm đồ ngọt để cúng dường các nhà sư" Tôi nói những gì tôi yêu cầu trước khi quay lại nhìn cậu bé bên cạnh đang nhìn lại tôi mở miệng hỏi.

"Anh không lấy một ít để ăn sao?"

"Mày có muốn ăn một ít không? Nếu vậy tao mua cho mày nha."

"Em muốn hai túi" em nói với hai ngón tay.

"Hả? Sao mày ăn nhiều vậy?" Tôi nói.

"Em sẽ đưa nó cho mẹ và nói với mẹ rằng con rể của mẹ đã mua cho mẹ đó" em cười với tôi.

"..."

Còn tôi, tôi đứng đơ ra.

"Uh ..." người bán ngô cũng phản ứng như vậy. Tôi đơ người không phải vì xấu hổ lơ lửng trong không khí mà vì tôi không nghĩ rằng đứa nhỏ này lại có thể nói như vậy.

"Điều đó không khiến anh xấu hổ hả? Làm sao thằng Fuse có thể tán tỉnh P'Ana như vậy?" Câu đầu tiên em hỏi tôi, câu sau em nhẹ nhàng nói với chính mình. Aiss còn dám so sánh với cặp kia nữa chứ.

"Tôi sẽ lấy cái đó và thêm hai túi nữa" tôi nói với tay để lấy những chiếc túi.

"Cái này cho Khamphan" người bán nói trước khi đưa hai túi về phía Kham để sau đó có bốn túi.

Vâng, hãy ăn và cảm ơn con rể của mẹ đi.

"Cảm ơn, nhưng thực ra em không thực sự muốn đưa cho mẹ nên anh không cần phải sợ hãi vì hôm nay không có ai ở nhà, đó là lý do tại sao em ở căn hộ của mình" em nói nhẹ nhàng vỗ vai tôi trước khi bước đi đợi bên cạnh chiếc xe đạp.

Hỡi ôi! Làm thế nào để tôi có thể đánh bại cậu nhóc này đây?

Nói thật là tôi không có ý định đến khoa của em, tôi chỉ tình cờ dạo quanh ngắm chim chóc, cỏ cây vì muốn tìm cảm hứng cho công việc của mình, nhưng sau đó tôi thấy em đi cùng bạn và nhớ ra là vẫn còn có một cái gì đó giữa chúng tôi. Kham và tôi hành động như thể chúng tôi đã quên ban đầu là như thế nào và những tin tức mà những người khác nhận được không có gì đáng lo ngại, và vì vậy tôi không biết tại sao cậu bé này không đột nhiên chạy khỏi tôi một lần nữa. Đáng ngạc nhiên là tôi không coi người này giống với những người trong quá khứ.

Hoặc có thể là do em bắt đầu bằng cách chửi bới tôi.

Tôi không nghĩ đó là vì bị xúc phạm, mà bởi vì mọi thứ về cậu bé này là khác biệt. Em khác với nhiều người mà tôi từng gặp, không giống bất kỳ người nào mà tôi từng có mối quan hệ. Em làm cho tôi rất khéo léo, nhưng khi tôi bắt đầu nói chuyện, em lập tức im lặng. Chiếc cằm mảnh mai của em nâng lên khi nói chuyện nghiêm túc với tôi, nhưng ngay khi tôi nhìn xuống để nhìn chằm chằm vào em, em sẽ ngay lập tức cúi đầu xuống. Khi mắt em hướng về phía tôi và tôi giao tiếp bằng mắt, em liền chuyển hướng nhìn của mình sang chỗ khác. Một lần tôi thực sự có thể bắt gặp ánh mắt của em ấy nhìn chằm chằm vào thứ gì đó một cách bất cần và tôi nhận ra đôi mắt của em thật đẹp và chúng run lên khi tôi nhìn em.

Đáng trân quý, cũng rất cám dỗ.

"Aiss chết tiệt!" Tôi vò đầu bứt tóc và nhìn lên căn hộ Khamphan một lần nữa. Em ấy thực sự khác biệt, khác với bất kỳ ai mà tôi đã gặp và rất rất khác với tôi, đến nỗi em ấy ở một tầng lớp hoàn toàn khác. Nếu em ấy ở cấp sáu, thì tôi chỉ là cấp hai. Làm thế nào tôi có thể đạt được nó? Bố tôi xây một ngôi nhà hai tầng, biết điều này lẽ ra tôi phải thiết kế nhà từ khi còn trong bụng mẹ để tôi lớn lên và ở cùng tầng với bố:)))) (ước gì ảo ma vậy trời)

Tôi đạp xe về nhà và suy nghĩ về những gì tôi nên làm. Mọi người đã bảo tôi không được gây nhau với em ấy, nhưng nhìn thấy em ấy làm sao miệng tôi có thể không hỗn cho được? Chân nó tự đi, miệng nó tự nói như muốn làm loạn với tôi. Giống như em ấy biết tôi không thích những người thích tôi trước, vì vậy em ấy bắt đầu thích tôi.

Thằng nhóc này.

"Sao vậy Yoo, trước giờ không cười nhiều mà giờ cười thật tươi làm tao nổi da gà đấy." Một giọng nói u ám gọi tôi khiến tôi dừng lại và ngẩng đầu lên nhìn.

"Cười gì chứ?"

"Ừ, mày cười cái gì vậy?"

"Con không cười" tôi trả lời.

"Có cười" bố tôi nói gần như khiến khói bay ra khỏi tai tôi.

"Bố học mấy từ đó ở đâu vậy?" Tôi nói vào nhà.

"Con người phải phát triển theo thời đại, không được bế tắc"bố nói.

"Ôi bố! Bố nói muốn cùng con đánh nhau sao?" Tôi quay lại với bố tôi.

"Có chuyện gì đó? Bố con lại cãi nhau à?" Giọng nói ngọt ngào của mẹ tôi vọng ra từ trong nhà và tôi quay lại làm bộ mặt cầu xin trước khi nhìn bố.

"Bố đang cố tạo ra vấn đề với con" tôi nói với mẹ khi đi về phía mẹ.

"Mày đã tìm kiếm rắc rối ngay khi về đến nhà" bố nói.

"Trời ơi, bố đừng nói lung tung, sao mà nói chuyện với con như thế" mẹ nói với bố khiến tôi nhìn nghiêng như thể tôi là người chiến thắng.

"Xin lỗi ạ, chỉ là con trai yêu quý của mẹ đã thực sự đi tìm rắc rối" bố tôi xin lỗi mẹ tôi trước khi nheo mắt nhìn tôi. Bố tôi chỉ yêu mẹ tôi, còn đối với tôi, tôi như một con chó hư khi có mẹ ở bên.

"Làm sao bố biết con đi tìm phiền phức? Bố có gián điệp hả?" Tôi hỏi

"Tại sao tôi lại bị buộc tội có gián điệp? Tôi là bố của Thánh, một người bố nổi tiếng. Bất kỳ động thái nhỏ nào cũng là tin tức, đây là chuyện gì với con trai của bà chủ tiệm vàng? Tôi sẽ phải làm và bán thứ gì đó để con cưới cậu ấy hả Yoo?" Bố tôi nói khi đưa điện thoại cho tôi xem trang của Dew.

"Cái gì đó?" Mẹ tôi đến đọc cùng lúc.

Dew Daly

Helpppp! Bạn tổng kết cặp đôi này như thế nào? Hôm trước anh bảo ngồi đợi nhưng hôm nay chỉ đi ăn thôi chưa đủ mà còn đưa nhau về. Omg, chế không thể theo kịp với Thánh, hay đây sẽ là một kiểu quan hệ mới. Quan sát một chút, cho đi một chút, từ chối một chút. Chế muốn tìm hiểu về điều đó mỗi ngày.

1K lượt thích, 809 lượt bình luận, 1,1 lượt chia sẻ.

Bài đăng đính kèm một bức ảnh tôi và Kham đi ăn cùng nhau, sau đó đạp xe đi lấy ngô và tôi đưa em ấy về phòng. Tôi tin rằng người tình cờ chụp đó là em trai của Dew. Có lẽ nó nên từ bỏ con đường sự nghiệp của mình và trở thành một phóng viên.

"Nó chụp ảnh cũng đẹp đó chứ" tôi cười nói với bố tôi, còn bố thì hất tay về phía tôi, không hề giả vờ và nếu tôi không né thì đã trúng rồi .

"Bố, đừng làm vậy với con trai của bố."

"Mẹ đừng làm hư nó, xem nó làm ra chuyện gì rồi kìa?" Bố nói với mẹ.

"Làm gì có bố? Không có việc gì vì con là người lớn và biết đâu là đúng, đâu là sai." Tôi nói.

"Như vậy gây rối với cậu trai kia là chuyện đúng đắn?" Cha tôi nhướng mày nói.

"Phải" tôi nói lại.

"Yoo!" Bố tôi hét vào mặt tôi và mẹ tôi nắm tay ông ấy.

"Bình tĩnh đi bố, Yoo không thực sự sẽ làm điều đó, phải không con trai?" Mẹ quay lại nhìn tôi sau khi xoa dịu bố tôi.

"Làm gì mẹ?" Tôi hỏi ngược lại.

"Làm cho N'Khamphan buồn."

"Mẹ! Mẹ có biết em ấy không?" Tôi hỏi.

"N'khamphan, một người dễ thương và là bạn của N'Mark? Tại sao mẹ lại không biết cậu ấy chứ?" Mẹ đáp.

"Vậy thì mẹ cũng sẽ cấm con sao?" Tôi bị sốc khi mẹ tôi có thể cấm, hay sốc khi mẹ biết em ấy đó và nghĩ rằng em dễ thương? Chết tiệt!

"Mẹ không dám cấm, con mà dám làm gì cậu ấy thì không có cách nào bồi thường đâu" bố tôi nói.

"Mẹ đã nói đừng nói như vậy với con rồi mà bố" Mẹ bình tĩnh nói.

"Bố à, con chưa bao giờ nói rằng con sẽ làm tổn thương bất cứ ai vậy tại sao bố lại cho rằng con là một người tồi tệ như vậy?" Tôi hỏi một cách mỉa mai.

"Bố chỉ phản bác lại" Bố tôi nói lại.

"Mẹ thấy không? Bố lại như vậy" tôi quay sang cầu xin mẹ và cô ấy thở dài.

"Hai anh em nhà này mệt quá."

"Tại sao?"

"Khi yêu hay thích ai đó tại sao cần phải tỏ ra khó tính như vậy hả con trai?" Mẹ tôi nói và nhìn tôi một cách thông cảm, tất nhiên mẹ tôi có thể sẽ cảm thấy có lỗi với tôi, nhưng có thực sự là lý do cho sự thương hại đó không? Thương hại một người được nhiều người thích? Tại sao? Đi mà thương hại nhóc Khamphan dễ thương đó đi, nếu tôi không tán tỉnh em thì sẽ có người khác à? Nếu em ấy không phải là mẫu người của tôi thì liệu em ấy có phải là của người khác không?

"Tại sao lại cảm thấy có lỗi với con? Con chưa từng nói là sẽ tán tỉnh em ấy" tôi nói.

"Chỉ cần nhìn là đã biết rồi" bố nói.

"Bố ..." Mẹ lại khiển trách bố.

"Được rồi, bố sẽ nói chuyện với nó một cách tử tế, nhưng mẹ phải nói với nó rằng đừng gây rắc rối cho bố" bố nói.

Ngay sau đó điện thoại của tôi rung lên, ánh sáng rực rỡ khiến bố mẹ tôi quay lại nhìn tôi và tôi không thể che giấu được điều đó. Điều gì đã xảy ra với quyền riêng tư của con chứ? Khi không có ai đó tên Khamphan xung quanh bố mẹ tôi không bao giờ làm phiền tôi, nhưng bây giờ chỉ với một cái gì đó với nhóc này đã khiến mắt bố tôi giống như một con hổ.

Có thể đi và chăm sóc con của người khác, nhưng không phải con của bạn?

"Bố hành động như thể là bố ruột của Khamphan!" tôi nói.

"Yoo!"

"Đủ rồi, cả hai đều như nhau. Bố đi làm đi, nên để con trai đi nói chuyện với bạn" mẹ nói đẩy bố tôi trở lại công việc.

"Cảm ơn mẹ" tôi cảm ơn mẹ vì đã chế giễu tôi, và tất nhiên, bố tôi biết nên chỉ tay buộc tội tôi, nhưng tôi không sợ. Nếu bố tôi là thằng Vee, tôi sẽ thè lưỡi với ông ấy, nhưng vì ông ấy là bố tôi nên tôi chỉ có thể gửi cho ông ấy một nụ cười như một người chiến thắng, để ông ấy biết ai đã giành được trái tim của mẹ.

"Con đang làm gì vậy? Hãy tử tế giúp mẹ với Yoo" mẹ tôi lo lắng nói.

"Con biết rồi mẹ" tôi cười đáp lại.

Điện thoại của tôi lại nháy sáng nên tôi cúi xuống xem trước khi nhấc máy lên cho mẹ xem, tôi lấy cớ nói chuyện với người đã gửi tin nhắn. Nếu có nhiều tin nhắn liên tiếp, điều đó có nghĩa là đó có thể là một việc gì đó khẩn cấp nên mẹ tôi gật đầu cho phép tôi trò chuyện, và tôi đi lên phòng của mình.

Nhà Khamphan có một chiếc đèn còn lớn hơn xe tăng đã gửi một tin nhắn.

'Anh ơi Sau giờ học tối nay chúng ta cùng nhau đi chơi nha?'

Dòng tin nhắn hiện ra, đó là những tin nhắn từ cậu nhóc suốt ngày cứ lảng vảng trong đầu tôi, người mà tôi vừa đưa về không lâu trước đó. Tôi về nhà và thấy bố mẹ tôi cũng nói về em ấy, và sau đó chưa đầy một phút rời xa bố mẹ tôi và tôi phải nghĩ về em ấy một lần nữa. Làm thế nào để tôi thoát khỏi em ấy? Nếu tôi không tán tỉnh em ấy thì em ấy cũng sẽ đến và tán tỉnh tôi. Nếu không tin tôi thì chỉ cần nhìn vào tin nhắn.

'Nha anh🥺(làm ơn đi mà)'

"Làm sao mà từ chối cho được chứ" Tôi nói với chính mình, nhẹ nhàng nhìn xuống điện thoại của mình.

Tôi vẫn chưa trả lời tin nhắn của em ấy. Những câu cuối cùng mà tôi đáp lại vẫn vậy, ngày tôi trả lời trong sự phẫn uất và xấu hổ, tôi mắng em ấy sau khi em ấy làm bộ mặt đó với tôi và bỏ mặc tôi ở căng tin.

Yoo Yatipat

'Tao không rảnh'

Tôi trả lời rồi ném điện thoại lên giường, không biết em ấy đã đọc hay chưa, nhưng khi tôi nhìn xuống thì thấy nó được đánh dấu là đã đọc.

Nói rằng tôi không rảnh không có nghĩa là tôi bận rộn với bất cứ thứ gì. Đêm nay hầu như không có gì để làm nên tất nhiên là rất buồn chán, nhưng tôi không thể trả lời ngay câu hỏi của em ấy rằng tôi sẽ đi. Thành thật mà nói, tôi không cần phải suy nghĩ về bất cứ điều gì bởi vì đôi chân của tôi thường bước về phía khoa của em ấy, đó phải là một dấu hiệu rõ ràng rằng tôi muốn đi, tuy nhiên, tôi muốn em ấy là người phải chờ đợi. Tôi muốn em phải phát điên vì tôi.

Tôi là người làm chủ trò chơi này, không phải Khamphan.

Nhà Khamphan có một chiếc đèn còn lớn hơn xe tăng

'Anh thực sự không đến sao?'

'Không có nhiều người đâu'

Em ấy thực sự hỏi nhiều lần và mỗi lần như vậy khiến tim tôi đập nhanh hơn.

"Tôi sẽ chết sao?" Điều này có nghĩa là nếu tôi dính líu đến em thật thì bố tôi có muốn giết tôi không?

7:52 tối

Làm sao tôi lại để thời gian trôi qua nhanh như vậy? Tôi nghĩ tôi nên đi tắm. Nước mát giúp tôi đưa ra quyết định dễ dàng hơn và cũng giúp tôi thư giãn. Dù chuyện gì xảy ra cũng sẽ xảy ra, dầu có chảy đi đâu và về đâu, trái tim tôi không muốn ở nhà nên tôi sẽ không giam giữ nó trong căn phòng yên tĩnh này.

Tôi ngừng quan tâm rằng Khamphan là một đứa con yêu quý của bố mẹ tôi và chọn một chiếc áo sơ mi ngắn tay trông đẹp nhất với vóc dáng của tôi và mặc vào. Khi tôi nhìn vào gương, tôi cảm thấy kỳ lạ. Hiện tại tôi vẫn đang trong tình trạng tốt, nhưng tôi nghĩ rằng trong quá khứ, vóc dáng của tôi thậm chí còn tốt hơn. Tôi đoán tôi cần phải trở lại phòng tập thể dục. Tôi đóng từng nút một, trước khi trượt ngón tay lên để thả hai nút trên cùng. Họa tiết trên áo thể hiện tình yêu tự do nhưng tất nhiên cũng rất gợi cảm. Quần jean của tôi nhạt đến mức gần như thành màu trắng. Đầu gối hơi rách một chút, nhưng tôi nghĩ điều đó phù hợp với tôi. Con người chúng ta không nhất thiết phải hoàn hảo, nhưng tôi biết rằng tôi thành thạo nó giống như cách mà tôi tự tin vào phong cách của mình là đủ.

Bởi vì tôi là Thánh, giống như mọi người vẫn nói.

9:17 tối

Lúc này là chín giờ tối khi tôi bước xuống cầu thang từ tầng hai của ngôi nhà để chạy xe đi đến quán bar phía sau trường đại học. Tôi vẫn không chắc đó là cái nào, nhưng tôi có thể đoán rất tốt vì trước khi rời đi, tôi thấy Mark đã vào chỗ quen thuộc của nó và nơi nào có Mark cũng phải có em ấy ở đó.

Tôi đậu chiếc xe đạp và trả tiền trước khi bước vào quán bar. Nhân viên soát vé thậm chí không thèm liếc nhìn tôi, nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng tôi, anh ta biết tôi là Thánh. Tốt hơn hết họ nên dành thời gian đi kiểm tra những đứa trẻ mới học cách uống rượu.

"Ôi Thánh ơi, anh làm gì ở đây vậy?" Tôi nghĩ về việc chỉ đi ngang qua nhưng nó đã nói trước.

"Tao đến uống vài ly."

"Có ghế dài bên trong" nhân viên soát vé dùng tay chỉ vào bên trong, vì vậy tôi mỉm cười như một lời cảm ơn.

Tôi bước đến cái bàn mà tôi cho rằng những cậu bé sẽ ở đó. Trong đầu tôi đang nghĩ về những gì tôi nên làm khi tôi đến đó. Vee và Mark sẽ ở đó chứ? Tôi bước tới và cầu nguyện rằng họ đã rời đi vì nếu họ ở đó, Vee sẽ muốn biết chắc chắn tại sao tôi lại đến. Tôi có nên hành động như thể tôi bất ngờ tình cờ bắt gặp họ không? Hay tôi đang đợi thằng Pak nghĩa là tôi buộc phải gặp họ? Hay tôi nên làm ra vẻ giả bộ và nói rằng Khamphan đã mời tôi. Điều đó có thể tốt vì nếu tôi nói điều này thì bạn bè của em ấy sẽ trêu chọc em, mặt em sẽ ửng đỏ chắc chắn rất dễ thương.

Chỉ nghĩ về điều đó mà chân tôi không ngừng di chuyển về phía trước.

"Thánh Yoo!"

Nhưng dù thế nào đi nữa, những cậu bé đó chắc hẳn đã nhìn thấy tôi. Người nhìn thấy và chào tôi đầu tiên là Fuse, Moon của khoa, tuy kém đẹp trai hơn tôi, nhưng vẫn rất ưa nhìn. Chắc chắn có thể nói rằng tôi đẹp trai hơn. Bên cạnh là Ana bạn trai của nó.. Hai người khác trong bàn là bạn của Ana. Chờ một chút, bạn của Ana? Những người bạn của Fuses ở đâu? Nếu Mark bỏ đi với Vee thì Khamphan ở đâu?

"Hả nói gì vậy?" Tôi quay lại đối mặt với Fuse.

"Anh đến gặp Khamphan?" Fuse hỏi.

"Không có, tao tự đến" tôi trả lời.

"Hmm, làm thế nào mà mày đến được đây?" Bạn của Ana hỏi. Tôi đã gặp họ một lần, có nghĩa là tôi đã nghe tin tức và nhìn thấy khuôn mặt, nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện với họ hoặc trở nên thân thiết nên nó khác nhau. Tôi nhớ mặt chứ không nhớ tên, nhưng tôi không ngạc nhiên khi họ biết tôi. Tôi có thể nói gì đây?

"Tao muốn uống vài ly" tôi trả lời.

"Vậy thì đến ngồi với tụi tao luôn đi Yoo" Ana nói khi Fuse di chuyển một chiếc ghế về phía tôi.

"Mày muốn uống một mình vào lúc 10 giờ tối?" Bạn của Ana hỏi.

"Thật kỳ lạ phải không?" Tôi vừa nói vừa ngồi xuống.

"Anh thật sự tự mình tới sao?" Fuse tiếp tục.

"..." tôi nên trả lời như thế nào? Nếu tôi khăng khăng rằng tôi thực sự đến một mình thì có vẻ lạ, nhưng nếu tôi nói rằng tôi đang đợi ai đó thì họ sẽ hỏi ai. Tôi không thể nói rằng tôi đến với Pak bởi vì những tên khốn đó đang cập nhật vị trí ở Facebook. Hay tôi nên nói thẳng rằng tôi ở đây bởi vì Khamphan đã mời tôi.

"Có giống như hẹn hò không Yoo?" Ana nói.

"Đại loại vậy" tôi nói và nhìn quanh quán, vẫn không thấy người đã mời tôi, hay là em đã say rồi? Say rượu trước 10 giờ tối? Hahaha, tôi phải cười, cậu bé này yếu đuối vì vẫn còn là một đứa trẻ.

"Anh có hẹn với ai không?" Fuse nhíu mày hỏi.

"Mày có đang tán tỉnh ai khác ngoài N'Khamphan không?" Bạn của Ana tò mò hỏi tôi khiến tôi cau mày.

"Tao không tán tỉnh Khamphan, tao không phải đồ ngốc" tôi lắc đầu nói.

"Anh!" Fuse nói như thể nó có vấn đề với tôi, nhưng sau đó không nói gì nữa vì Ana đã nắm tay nó..

"Điều này là tốt phải không? Yoo không tán tỉnh N'Khamphan, đó là một điều tốt" Ana nói, mà tôi không hiểu tại sao lại nói điều đó là tốt, có Thánh tán tỉnh tại sao lại tệ thế này?

"Nhưng tin tức..."

"Ờ, tin tức từ Dew đều là âm mưu. Nếu Thánh Yoo thực sự tán tỉnh Kham thì sẽ không ngồi ở đây đúng không?" Bạn của Ana nói và bàn tay đang nâng ly bia của tôi dừng lại ở cằm.

"Ừ, đúng là P'Paula" Fuse nói.

"Tại sao?" Tôi hỏi khi trái tim mình đang loạn nhịp. Nhóc này lại lừa tôi à?

"Kham đi ăn thịt nướng. Mẹ kiếp, nó mời anh đi uống bia và anh nói rằng anh không rảnh" Fuse nói.

"Em ấy đi với N'NewYear mà, vậy nên không có gì phải lo lắng" Ana nói.

"..." Còn tôi thì nổi gai ốc, mắt lim dim dù chưa chạm đến ly bia. Em ấy nói rằng em ấy sẽ đợi sau trường đại học, không phải là quán bar sao? Nhưng em ấy đã đi ra ngoài để ăn thịt nướng? Bọn trẻ không đến quán rượu để hẹn hò nữa à? Đi ăn thịt nướng với nhau? Và em ấy đã đi với người bạn đó?

Tôi đứng thẳng dậy trong khi những người ở đó vẫn đang nói về Khamphan cũng như những sự kiện khác.

"Thánh đi đâu vậy?" Fuse hỏi.

"Ờ tao mới nhớ ra rằng tao vẫn chưa ăn gì" tôi nói.

"Hả?" Fuse nhìn tôi khó hiểu.

"Và sau đó?" Paula cũng hỏi tôi.

"Ừ và sau đó?" Thằng Vee cũng hỏi. (Tôi không hiểu, tại sao Vee lại đột ngột đến đây?Magic? Có khi tác giả quên mất cô ấy đã đưa Vee và Mark về nhà rồi?)

"Như tao  đã nói, tôi sẽ đi ăn trước và quay lại sau" tôi trả lời.

"Cơm ... hay thịt nướng?" Ana hỏi.

"Ừm..."

"Thánh ơi" một người bạn khác của Ana gọi tôi.

"Cái gì? ... Tao thực sự sẽ đi ăn" tôi nói.

"Một lúc trước, anh đã nói rằng anh muốn uống bia," Fuse nói.

"Nhưng tao cũng đói" tôi nói lại.

"Thánh nướng có muốn ăn cái gì không?" Ana giả vờ hỏi. Chết tiệt! Tôi chỉ gật đầu.

"Em có thể nhờ người gọi xúc xích nướng và mang đến đây" Fuse nói.

"Không sao, tao có thể tự mình đi tìm cái gì ăn, tao sẽ..."

"Sẽ thế nào?" Paula nhướng mày hỏi.

"Sẽ..."

"Anh đi đâu đó ?" Một giọng nói bối rối của một người khác vang lên sau lưng tôi. Một khuôn mặt trắng trẻo, đôi mắt màu sáng, đôi môi mỏng có lẽ đã được thoa dầu, có mùi thơm như thịt nướng thơm ngon đã đến. Bên cạnh em là người bạn tên Year, người đã đi cùng em như bạn bè em đã nói.

"Mày ..."

"Tại sao anh lại nói anh bận khi em mời anh đi chơi?" Em hỏi với vẻ mặt vô tội. Chỉ có điều tôi đang bị mắc kẹt và không biết trả lời câu hỏi này như thế nào, và tôi không biết làm cách nào để có thể nhìn vào khuôn mặt của nhóm người ở bàn đang theo dõi chúng tôi.

"Tao ... không đến gặp mày " tôi đáp.

"Không, không phải đến để gặp em hay bất cứ ai khác, mà khi em rủ anh đi chơi, anh nói rằng anh đang bận" Khamphan nói lại. Trong tâm trí của tôi, tôi chỉ có thể nghĩ rằng nó là đáng ngờ.

"Hai người đã nhắn tin với nhau à?" Fuse hỏi

"Mày thực sự đang nói chuyện với Nong sao, Thánh?" Ana hỏi, nhìn quanh bàn, bạn bè cũng đang chờ câu trả lời.

"Không! Có!" Khamphan và tôi đồng thời trả lời. Chúng tôi quay lại nhìn nhau không quan tâm đến việc có ai khác đang nhìn. Bây giờ tôi đang bối rối vì em ấy là người trả lời không, người trả lời có là tôi. Điều đó nghĩa là gì? Trước đây em ấy luôn chào hỏi tôi, cố gắng nói chuyện cởi mở với tôi cho bất cứ ai xem, em ấy sẽ thuyết phục tôi nói chuyện, cửa sổ trò chuyện của chúng tôi nhiều hơn với những tin nhắn từ em, tôi có thể đảm bảo, nhưng khi nói đến điều này em ấy lại nói rằng chúng tôi không nói chuyện với nhau?

Cậu nhóc này muốn gì ở tôi?

Hết chương 9.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro