Fall

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Congratulations
Viết bởi Whenpotatoesfly @ AO3
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/57059404/chapters/145115566
Dịch bởi Quokka gác bếp
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả.

***

"Jisung, cậu nhớ gì về hai tháng rưỡi vừa qua?"

"Mọi thứ," Jisung trả lời vị bác sĩ tâm lý.

Bác sĩ Jung thở dài, liếc nhìn bảng ghi chú. "Jisung, cậu đã có nhiều tiến triển trong thời gian qua, nhưng chối bỏ quá khứ sẽ chỉ làm cậu thêm tổn thương về lâu dài."

"Chỉ vì tôi không muốn nói về Chan với ông không có nghĩa là tôi lại bắt đầu có xu hướng tách rời hiện thực," Jisung cộc cằn đáp, không hề chứng minh được quan điểm của mình.

"Bạn bè của cậu lại có một cách kể chuyện khác." Tiến sĩ Jung nói. Ông có thói quen nhìn thấu những lời dối trá của Jisung. Jisung đã cởi mở hơn phần nào, cậu chỉ đơn giản là có xu hướng bỏ qua phần lớn chi tiết khi nó xoay quanh một đêm cụ thể. Một đêm mà Minho tìm thấy cậu co quắp trên máy chạy bộ, nức nở vì những gì cậu tìm thấy trong điện thoại của Chan. Cậu đã đưa ra một số quyết định sai lầm vào đêm đó, nhưng Minho cũng vậy.

Minho quỳ xuống bên Jisung, ôm chặt lấy cậu. Anh xoa lưng cho Jisung đến khi nước mắt ngừng rơi, và tất cả những gì Jisung có thể nói là xin lỗi. Cậu xin lỗi vì đã xoá hết tất cả những gì mà cậu tin là bằng chứng duy nhất về tội lỗi của Chan. Cậu xin lỗi vì đã để Minho ở lại một mình đối diện với Chan, và trên hết, cậu xin lỗi vì đã là gánh nặng của anh.

Minho không cho phép cậu nghĩ như vậy, anh chỉ lặp đi lặp lại rằng cậu không phải gánh nặng cho đến khi Jisung tin vào những lời ấy.

Mặc dù Jisung không có ý định biến Minho thành nhà trị liệu của riêng mình, nhưng đôi khi những cuộc trò chuyện sâu sắc vào đêm khuya còn giúp cậu mở lòng tốt hơn những buổi nói chuyện trong căn phòng ngột ngạt đội lốt thư viện. Cuốn sách duy nhất mà bác sĩ Jung đọc là tâm hồn đầy dối trá của Jisung.

"Vậy là Felix và Minho đã phản bội tôi sao?" Jisung thở dài, cố tình nói đủ lớn để bác sĩ Jung nghe thấy.

"Minho thực sự quan tâm đến cậu. Cậu ấy chỉ lo lắng về việc thi thoảng cậu lại trống rỗng vô hồn thôi." Đôi lông mày của bác sĩ Jung nhíu lại vì mệt mỏi.

Jisung cũng sẽ thấy mệt nếu phải nói chuyện với chính mình. Cậu biết rõ vì cậu phải chịu đựng bản thân suốt 24 giờ liền cơ mà. Jisung không hề muốn làm Minho lo lắng. Thực ra, cậu nghĩ mình đã diễn khá tốt vai một người bình thường và sống một cuộc sống cũng bình thường nốt.

"Thôi khỏi! Tôi hiểu rồi. Minho lo sợ sẽ mất tôi lần nữa và phải quay trở lại làm bảo mẫu. Tôi hiểu. Tôi đã làm anh ấy bị tổn thương vì những chuyện của tôi," Jisung hét lên, đứng bật dậy khỏi ghế, đi đi lại lại trong phòng. Đáng lẽ cậu phải tốt hơn thế này. Đáng lẽ cậu phải bình tĩnh, nhưng không thể giả vờ mọi thứ đều ổn khi bác sĩ Jung đối xử với cậu như người điên.

"Jisung, đó không phải sự thật và cậu biết điều đó mà," bác sĩ Jung đưa cho cậu một quả stress ball, và Jisung bóp mạnh nó trong cơn giận dữ.

"Làm sao tôi biết được? Kể từ khi Chan xuất hiện, Minho nhìn tôi như thể đang kiểm tra xem tôi còn ở đó không. Rõ ràng là tôi đã làm anh ấy sợ," giọng Jisung run rẩy khi bóp chặt quả bóng đến nỗi các khớp tay trắng bệch.

Tiến sĩ Jung lắc đầu, "Đó không phải–"

"Anh ấy thậm chí còn không bắn vào trong tôi mỗi ngày," Jisung hét lớn đến nỗi lo sợ những bệnh nhân khác nghe thấy.

"Tôi không nghĩ những chuyện đó liên quan đến nhau," bác sĩ Jung giả vờ không biết vì sẽ dễ dàng hơn khi hành động như thể Omega không cần phải chứng minh giá trị của mình mỗi ngày.

"Minho không yêu tôi. Nếu anh ấy yêu tôi, anh ấy sẽ bắn vào bên trong tôi và ôm chặt tôi mỗi ngày." Minho ôm cậu mỗi đêm, nhưng khác lắm. Jisung cần cảm thấy Minho gắn kết với mình, như vậy cậu biết Minho quan tâm đến mình và cậu xứng đáng với sự chú ý của Minho.

"Cậu đã bày tỏ điều này với cậu ấy chưa?" Bác sĩ Jung hỏi.

Jisung không thể nói với Minho điều đó. Jisung cố gắng cẩn thận với những gì mình nói. Cậu cố gắng nhưng rồi khi mệt mỏi, cậu lại thốt ra tất cả những suy nghĩ của mình.

"Anh ấy sẽ nói tôi lại dở trò làm nũng. Anh ấy luôn có lý do để tránh quan hệ như mệt mỏi, đau nhức hay chỉ muốn ôm ấp."

"Đã bao giờ cậu ấy nói như thế chưa?"

"Chưa, nhưng tôi biết là anh ấy nghĩ vậy," Jisung cúi xuống nhìn đôi giày mới của mình. Minho đã làm quá nhiều việc vì cậu và Jisung vẫn chưa thể chứng minh bản thân xứng đáng với anh.

"Được rồi, có lẽ lý do của cậu ấy liên quan nhiều hơn đến giới hạn thể chất của bản thân. Hầu hết các Alpha không thể xuất tinh hàng ngày, đặc biệt là với một người sắp bước sang tuổi hai mươi tám." Bác sĩ Jung ngả lưng vào ghế như thể Jisung chẳng hiểu gì về cơ thể của Alpha cả.

"Ý ông là đang chê Alpha của tôi già ấy hả?" Jisung đổi chủ đề câu chuyện vì không hề hay biết việc Alpha không thể xuất tinh hàng ngày. Ban đầu, Chan và Jisung chủ yếu là yêu xa nên họ chưa thực sự khám phá sự thân mật thể xác cho đến khi đã bên nhau một thời gian. Và cũng chính từ lúc đó, Chan bắt đầu sử dụng việc từ chối quan hệ tình dục như một hình phạt với Jisung.

"Không, Jisung... Điều tôi muốn nói là có lẽ khao khát được kết nối của cậu xuất phát từ cảm giác an toàn khi được ràng buộc với người yêu. Vì vậy, mỗi lần cậu ấy bắn vào bên trong cậu, cậu cảm thấy thoải mái và vững chắc trong mối quan hệ, nhưng khi trở lại cuộc sống thường ngày, cậu lại cảm thấy như có một chiếc đồng hồ cát bắt đầu đếm ngược thời gian cho đến khi mối quan hệ kết thúc." Mỗi lời bác sĩ Jung nói đều chạm vào sâu thẳm tâm hồn Jisung. Có lẽ những gì có trong thư viện này không hoàn toàn là giả tạo.

"Vậy ý ông tôi mới là vấn đề ở đây sao?" Jisung hỏi, trái tim như tan chảy. Minho nói sẽ không bao giờ bỏ rơi cậu, nhưng cuối cùng, tất cả chỉ là những lời hứa suông.

"Tôi nghĩ cậu nên tìm cách khác để cảm thấy an toàn trong một mối quan hệ."

Nếu làm được thì Jisung đã không phải ngồi đây. "Minho sẽ rời bỏ tôi vì tôi cảm thấy bất an trong mối quan hệ này sao?"

"Tất cả những gì cậu có thể làm là thành thật với cảm xúc của mình và tin rằng cậu ấy sẽ hiểu," bác sĩ Jung nhìn đồng hồ và Jisung hiểu cái nhíu mày ấy có nghĩa là thời gian sắp hết.

"Nếu không thì sao? Nếu anh ấy rời bỏ tôi thì sao?" Jisung hỏi, đặt stress ball lên bàn. Quả bóng ấy giờ đây đã méo mó thành một hình bầu dục bất thường.

"Một người bỏ đi vì cậu dám nói lên nỗi lòng mình không xứng đáng với tình yêu của cậu. Từ những gì tôi quan sát được khi làm việc với cậu và Minho, tôi không nghĩ tình huống đó có thể xảy ra."

Jisung biết Minho là người tốt.

Jisung cũng nghi ngờ tất cả những gì mình biết về thế giới này.

***

Jisung bước ra khỏi phòng trị liệu với một trái tim nặng trĩu nỗi lo. Từ những bức tường trắng xoá, bầu trời xám xịt và những con phố màu be, Jisung nhìn quanh bần thần, chỉ thấy một vỉa hè vắng lặng.

Chan đang ở trong tù. Chan không thể làm hại cậu nữa. Không còn gì có thể khiến Jisung lo sợ nữa.

Dù mới là tháng Chín, Jisung đã run lên vì cơn gió lạnh nhẹ lướt qua da thịt. Cậu bước đi trên những con phố đơn điệu, hướng thẳng đến phòng tập thể dục của khu chung cư. Đó là cách duy nhất để cậu giải tỏa đầu óc, ngoài việc ba da bum với Minho. Thật không may, bác sĩ Jung đã ngụ ý rằng cậu không nên sử dụng Minho như một phương pháp giải tỏa như vậy.

Bác sĩ Jung cũng nghĩ rằng cậu đang mất kết nối với thực tại, nhưng không phải vậy. Jisung chỉ để cuộc sống trôi đi một cách đơn thuần. Cậu không buông xuôi hoàn toàn, mà chỉ đơn giản là làm theo những gì cần làm và hy vọng khi kết thúc thời kỳ ngủ đông, cuộc sống sẽ tươi sáng hơn một chút. Với mùa thu đang đến gần, cảm giác như mọi thứ sẽ đen tối hơn trước khi ánh sáng xuất hiện.

Giống như con phố, phòng tập không có một bóng người. Jisung thường đến phòng tập sau giờ làm, nhưng hôm nay cậu tan làm sớm để đi khám bệnh. Jisung đeo tai nghe vào và bước lên máy chạy bộ.

Máy chạy bộ rung lên dưới từng bước chân, đe dọa lấn át âm nhạc đang vang lên bên tai Jisung. Jisung liếc nhìn ra bên ngoài. Những căn hộ san sát nhau xếp thành hàng dọc theo con phố bên cạnh cánh đồng cây lá vàng úa. Chính trên hiên nhà đó, hai tháng trước, Chan đã xuất hiện để tìm Seungmin.

Máy chạy bộ bên cạnh nơi Jisung đang chạy là nơi Minho tìm thấy cậu vài giờ sau đó với chiếc điện thoại đã cạn pin. Những bức ảnh đã không còn. Dù sao cũng không quan trọng. Chan đã nói thật, những bức ảnh của cậu còn được lưu trữ trong máy tính của hắn nữa. Cảnh sát đã thấy chúng ngay cả khi Jisung cố gắng xóa sổ chúng.

Jisung từ chối làm chứng trong vụ án. Seungmin cáo buộc Chan nhiều tội danh hơn những gì Jisung biết. Hóa ra gia đình Hyunjin có một luật sư rất quyền lực.

Jisung không thích nghĩ về Chan. Đôi lúc, Chan đột ngột xuất hiện trong tâm trí cậu, khiến cậu chỉ muốn bỏ chạy khỏi những suy nghĩ đó. Nhưng trái ngược với những gì bác sĩ Jung nghĩ, cậu không yếu đuối đến mức buông xuôi một lần nữa.

Vì tức giận, Jisung đi bộ trên máy chạy bộ bảy cây số với độ nghiêng ba phần trăm. Cậu đang cố gắng giữ dáng và giảm bớt số calo mà Minho cho phép cậu ăn thả ga trong những buổi hẹn hò. Minho luôn chăm chút cho cái bụng của Jisung, và Jisung khó khăn lắm mới có thể chấp nhận được rằng Minho không quan tâm đến ngoại hình của cậu.

Jisung tắt máy chạy bộ cùng lúc điện thoại rung lên thông báo tin nhắn nhóm. Đó là một nhóm chat với Hyunjin, Jeongin, Seungmin, Felix và Minho. Jisung luôn ngạc nhiên khi nhận ra nhóm bạn của cậu đã từ không có ai thành năm người như bây giờ.

Jisung lướt qua những cập nhật về đứa bé. Cậu không ghét con gái của Seungmin, thậm chí còn gặp bé một lần. Bé thừa hưởng hầu hết các đường nét của Seungmin, chỉ có đôi lông mày là giống Chan. Không may thay, lần gặp mặt duy nhất đó khiến Jisung nôn thốc nôn tháo vì mùi hương của bé. Mùi hương của bé chưa phát triển hoàn thiện nhưng có một nốt hương cát biển mờ nhạt mà Jisung không thể chịu đựng được. Cậu đã tránh gặp bé kể từ đó.

Ảnh thì cậu chịu được. Jisung chạm vào màn hình hai lần, nhấn thích bức ảnh cuối cùng để trông giống như mình đã thực sự dành thời gian đọc hết bảy mươi tám tin nhắn của Hyunjin. Hyunjin và Jeongin đã nhận nuôi Taerin, còn Seungmin chỉ đơn giản là sống cùng họ và cung cấp dịch vụ trông trẻ. Jisung không chắc chắn họ đã dàn xếp ra sao, nhưng cậu không muốn hỏi thăm quá nhiều về con cái của Chan. Đặc biệt là khi cậu có một quá khứ không mấy dễ chịu liên quan đến việc mang thai con của Chan.

Một cơn mưa phùn bắt đầu rơi bên ngoài, Jisung tháo áo khoác từ eo và khoác lên vai. Mưa phùn bao phủ đường phố trong một màn sương mù xám xịt, trái ngược với hình ảnh ấm áp thường ngày của khu phố. Minho muốn chuyển đi sau khi Chan xuất hiện, chỉ cần một cái gật đầu của Jisung là sẽ lập tức tiến hành.

Jisung thì muốn tiết kiệm và không muốn bắt Felix và Minho phải chuyển nhà thêm lần nữa. Khách quan mà nói, khu này rất ổn áp, lại còn nằm ở vị trí đắc địa. Họ không có lý do gì để chuyển đi ngoài việc một kẻ đang ở trong tù biết chính xác vị trí nơi họ đang sinh sống. Một kẻ mà Jisung đã xin lệnh cấm tiếp cận.

Jisung mở cửa bước vào nhà và thấy Minho đang tháo giày.

"Anh có bị ướt không?" Jisung hỏi, nhìn mái tóc ướt của Minho, nhưng chỉ đơn thuần là muốn lắng nghe giọng nói ngọt ngào, ấm áp của anh.

"Không nhiều, còn em thì sao?" Minho ngước nhìn lên từ đôi giày ướt.

Áo khoác của Jisung ướt sũng, cả người run lên cầm cập. Nếu vẫn còn ở bên Chan, cậu sẽ nói dối rằng 'không', biết rằng bất cứ câu trả lời nào khác cũng sẽ gây phiền toái và có thể bị mắng vì không mang theo ô. Giống như một lần khác, khi cậu quên không mang theo ô và cũng bị ướt. Thay vào đó, Jisung lại nói, "một chút thôi."

"Em muốn tắm không?"

"Cùng nhau à?" Jisung hỏi, ngay lập tức tưởng tượng ra cảnh Minho đẩy cậu vào bức tường lạnh lẽo, thúc vào cậu cho đến khi Minho làm cậu điên đảo. Mặt Jisung đỏ bừng khi Minho gật đầu và Jisung vội vã chạy vào phòng tắm.

"Jisung! Chưa cởi giày kìa!" Minho hét lên sau lưng cậu.

"Úi." Jisung quay trở lại tiền sảnh, vội vàng cởi giày rồi lao vào phòng ngủ, lập tức cởi bỏ quần áo. Bình thường Jisung nhút nhát hơn nhiều, cậu không thích để lộ cơ thể như vậy đâu.

"Háo hức quá nhỉ?" Minho nhẹ nhàng bước vào phòng, đảo mắt khắp cơ thể trần trụi của Jisung.

"Lần cuối cùng chúng ta ân ái là 24 tiếng trước rồi, em cần được thoả mãn hàng ngày," Jisung đùa giỡn. Nhưng rồi cậu cứng người, nhận ra mình vừa để lộ suy nghĩ mình cố giấu kín. Nhớ lại lời khuyên của bác sĩ tâm lý, cậu vội sửa sai, "Nhưng nếu anh không muốn thì cũng không sao cả."

"Chẳng phải như vậy sẽ khiến em buồn sao?" Minho vươn tay qua đầu, cởi bỏ chiếc áo ươn ướt, để lộ bờ ngực trần quyến rũ.

"Anh không thể chỉ vì thương em mà đồng ý như thế được," Jisung nói, dõi theo từng cử chỉ của Minho khi anh đưa hai ngón tay luồn vào vạt chiếc quần thể thao anh đang mặc rồi kéo xuống, lôi cả chiếc quần lót theo.

"Anh đã định nói với em về chuyện này," Minho nắm lấy tay Jisung, kéo cậu vào phòng tắm, để mặc quần áo vương vãi trên sàn.

"Anh định chia tay em à?" Jisung hỏi, dù đã tự nhủ bản thân không được để Minho thấy được sự bất an của mình.

"Không, Sung à. Anh muốn nói về những phương án khác," Minho đáp, vặn vòi để kiểm tra nhiệt độ nước.

"Phương án khác? Bác sĩ Jung gọi cho anh à?" Jisung không chắc mình chịu đựng nổi nếu Minho nói rằng anh đã nói chuyện với bác sĩ Jung, khi mà chính Jisung còn chưa kịp hoàn hồn sau cuộc nói chuyện đó.

"Không. Chỉ là... em có biết tại sao anh chủ yếu quan hệ với Alpha không?" Minho ra hiệu cho Jisung bước vào phòng tắm, và chỉ khi Jisung đã sẵn sàng, Minho mới vòng tay ôm trọn người yêu vào lòng. Minho ma sát dương vật đang cương lên vào mông Jisung, vuốt ve cậu nhỏ của Jisung.

"Vì anh thích được nằm dưới?" Jisung không đề cập đến việc cậu không thể xuất tinh. Họ đều biết rõ điều đó, Jisung không muốn nhắc lại điểm thiếu sót của bản thân.

Jisung ngả người ra sau, áp sát mông vào hạ bộ của Minho đến mức khiến anh bật lên một tiếng kinh ngạc. Jisung quay lại, nắm lấy cậu em đang trỗi dậy của Minho, vuốt ve cho đến khi cương cứng hoàn toàn, thích thú với sự khó nhọc trong lời nói của Minho.

"Bởi vì... ham muốn của anh... rất cao. Với Alpha... kể cả khi nghỉ ngơi, thì anh vẫn có thể cảm thấy thoả mãn." Tai Minho ửng đỏ, lộ rõ sự giằng xé khi không được chạm vào Jisung. Ban đầu chỉ là biện pháp an toàn, giờ đã trở thành điều Minho yêu thích. Minho chờ đợi sự cho phép của Jisung trước khi đáp trả, có nghĩa là Jisung chỉ cần ngồi yên nhìn anh giãy giụa cho đến khi sẵn sàng.

"Chẳng lẽ bác sĩ Jung nói đúng?" Jisung khẽ vuốt ve đầu khấc, khiến Minho tan chảy.

"Anh... em kể với bác sĩ Jung chuyện giường chiếu của chúng ta sao?" Minho rên rỉ.

"Chỉ một chút thôi. Ông ấy nói Alpha khó có thể xuất tinh hàng ngày và nếu anh không muốn thì đó không phải là lỗi của em." Jisung buông cậu nhỏ của Minho ra, chăm chú dõi theo từng biểu cảm của Minho.

"Anh rất muốn, và dù nghe có vẻ kỳ lạ khi thừa nhận điều này, nhưng bác sĩ Jung nói đúng, anh cũng chỉ là con người thôi," Minho túm lấy tay Jisung và đặt nó lên cậu nhỏ cứng đờ của mình. "Tiếp tục đi nào."

"Chẳng lẽ cậu bạn này đau vì làm em quá thường xuyên sao?" Jisung làm theo yêu cầu, điều chỉnh tư thế của Minho để anh hứng trọn vòi nước.

"Anh hơi bị tổn thương đấy nhé," Minho giơ tay che bớt nước bắn vào mắt Jisung.

"Xin lỗi nhé Alpha của em, em nên nghĩ cho lòng tự ái của anh nhiều hơn. Nói về phương án thay thế thì... em nằm trên được không?" Jisung hỏi, tay kia bắt đầu vuốt ve mông Minho. Anh bóp nhẹ mông bên trái, chờ đợi phản ứng.

"Em chắc chứ?" Giọng Minho khàn đặc, cơ thể căng cứng cố gắng theo kịp nhịp tay mạnh mẽ của Jisung. Trái ngược với những gì Minho nói, hai hòn bi của anh đang dần sưng lên dưới bàn tay không ngừng vận động của Jisung.

"Em thật sự nghiêm túc với những gì em nói trong kỳ phát tình."

"Vậy thì được thôi, anh rất sẵn lòng," Minho khẽ đáp, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề phả vào bức tường gốm. Jisung ước gì có thể khắc sâu khoảnh khắc này vào tâm trí mình mãi mãi.

"Em yêu anh," Jisung thốt ra trước khi kịp suy nghĩ.

Jisung nhìn Minho, buông lơi cậu bé của anh trong sự tiếc nuối vô tận.

Minho hôn Jisung, không cho phép cậu rút lại lời thổ lộ vô tình. Rời khỏi đôi môi ướt át, Minho đặt tay lên cổ Jisung. "Anh có thể đánh dấu em chứ?"

Jisung gần như bật khóc vì hạnh phúc.

***

Sau khi Minho băng bó cổ cho Jisung và Jisung cẩn thận sát trùng vết cắn hơi sâu của Minho, Jisung lăn ra sofa đọc bộ webtoon yêu thích về ma quỷ trong lúc Minho nấu ăn.

Tuần sau, Jisung sẽ có một tin tuyệt vời cho bác sĩ tâm lý. Jisung không cần hoan lạc thể xác nữa vì cậu đã có vết đánh dấu để khẳng định mối quan hệ giữa họ. Bác sĩ Jung có lẽ sẽ nói đó không phải là phương án thay thế mà ông nhắc đến nhưng như vậy là đủ với Jisung rồi.

Minho muốn cậu đến mức sẵn sàng để lại dấu ấn vĩnh cửu trên cơ thể cậu. Minho muốn cậu theo một cách mà Chan chưa bao giờ muốn. Và Minho cũng để cho Jisung đánh dấu mình.

Jisung cười khúc khích một mình, lướt qua những hình ảnh đẹp mắt mà không hiểu gì cả. Có lẽ cậu sẽ phải đọc lại sau khi cảm giác lâng lâng vì được đánh dấu lắng xuống.

Cánh cửa mở ra và Felix thả phịch túi xách của mình xuống sàn. "U là trời. Tôi mới đi vắng có hai hôm thôi mà về nhà đã thấy có đôi chim cu tình tứ quá chừng."

"Không có nên ghen tị à," Jisung nói đầy tự hào.

"Chẳng thèm." Felix lắc đầu thở dài. Jisung đoán đó là một tiếng thở dài hạnh phúc.

"Jisung của anh có muốn đi hưởng tuần trăng mật không nào?" Minho hỏi, những miếng há cảo thơm ngon trên bếp đã chín mềm, sẵn sàng để thưởng thức.

"Bé sẵn sàng rồi," Jisung cười tươi nhìn Minho. Felix thấy miếng băng khả nghi trên cổ Jisung thì liền tiến lại kiểm tra và Jisung háo hức vạch ra cho Felix xem.

"Hai người làm tôi nổi hết cả da gà. Cứ đi đâu đó hú hí cho thoả thích đi. Và rồi tôi sẽ chiếm dụng căn nhà này mà không phải nghe tiếng động phòng mỗi ngày," Felix nói, nhưng hành động lại trái ngược khi vỗ đầu Jisung âu yếm rồi ngồi xuống ghế và bám dính lấy cậu.

"Ăn tối xong anh sẽ lên kế hoạch nhé," Minho nói, lấy ra từ trong tủ ba chiếc đĩa.

"Em làm cùng anh nha?" Jisung hỏi, trong đầu đã hình dung ra những hình ảnh về địa điểm trăng mật cậu đã ngắm nghía từ hồi còn yêu Chan.

"Tất nhiên rồi Sungie." Minho tươi cười nói, như thể Jisung chưa từng khiến anh đau gãy cả lưng trong phòng tắm trước khi mạnh bạo cắn vào cổ anh.

"Sungie? Tôi được thăng chức rồi này," Jisung nói với Felix, nó chỉ đáp lại cậu bằng một cái gật đầu vì vẫn đang mải mê đọc truyện trên điện thoại của Jisung.

"Chắc tôi quay về nhà Hwang - Yang - Kim rồi mất ngủ tiếp quá," Felix áp mặt vào ngực Jisung và thở dài. Mắt nó nặng trĩu vì mệt mỏi.

"Họ đã chính thức nhận nuôi Seungmin chưa?" Jisung hỏi, đặt một chiếc gối dưới má Felix.

"Chưa." Felix nhắm mắt, dần chìm vào giấc ngủ.

Điện thoại của Jisung sáng lên bởi cuộc gọi từ một số lạ, và lòng Jisung đột nhiên chùng xuống. Tiếng chuông reo năm giây trong khi Jisung suy nghĩ xem mình nên làm gì.

"Bệnh viện gọi à?" Felix hỏi, mắt vẫn nhắm.

"Phải không?" Jisung đáp. Đó chắc chắn không phải suy nghĩ đầu tiên của cậu. Không thể là Chan vì cậu đã đổi số sau mọi chuyện. Jisung đứng dậy khỏi ghế và vào phòng tắm. "Alo?" Jisung ngập ngừng nói lời chào, một sự lo lắng trào dâng trong lòng.

"Tôi là bác sĩ Wang. Đây có phải là số điện thoại của anh Han Jisung không?"

"Vâng, tôi là Han Jisung đây," Jisung thì thầm vào điện thoại, cố gắng giữ bình tĩnh.

"Kết quả xét nghiệm máu của anh đã có," Giọng nữ ở đầu dây bên kia nói.

"Xét nghiệm máu..." Jisung nhớ là mình đã đi xét nghiệm máu vài tuần trước. Cậu đang xem xét đến khả năng thụ tinh nhân tạo với Minho. Cậu có thể nhận con nuôi và không phản đối điều đó, chỉ đơn giản là cậu muốn thử IVF trước. "Tôi được thông báo là kết quả sẽ được gửi qua tin nhắn mà?" Jisung hỏi, tay hơi run.

"Kết quả sẽ được sớm gửi cho anh. Chúng tôi phát hiện điểm bất thường nên muốn xác nhận lại với anh." Jisung nghe thấy tiếng giấy tờ sột soạt ở phía bên kia.

"Tôi sắp chết sao?" Đó là suy nghĩ đầu tiên của Jisung.

"Không, trong giấy tờ có nói anh bị vô sinh, tuy nhiên, kết quả của chúng tôi lại cho thấy điều ngược lại?"

"Nhưng họ nói là..." Tim Jisung đập thình thịch trong ngực. Điều này không thể xảy ra. Cậu vẫn nhớ lời của các bác sĩ. Họ đã cảnh báo cậu.

"Hồ sơ của anh cho thấy cơ thể anh đã phục hồi rất tốt sau sảy thai. Kể từ đó anh đã trải qua kỳ phát tình chưa?" Người phụ nữ lịch sự hỏi.

"Rồi, nhưng tôi chưa có... sau đó." Jisung cúp máy, làm rơi điện thoại xuống đất vì sốc. Cậu nghĩ sự bất thường đó là dấu hiệu của vô sinh. Cậu đã đọc các bài báo về việc các Omega vô sinh chỉ có kỳ phát tình một lần mỗi năm.

Cánh cửa phòng ngủ mở ra và Minho bước vào, đã nghe được một phần của cuộc trò chuyện. Minho đã biết Jisung đang tìm hiểu về các phương pháp sinh sản, anh thậm chí còn khuyến khích Jisung thực hiện bước đầu tiên.

Jisung nhìn xuống cơ thể mình. Cậu nhớ lại cái bụng to tròn khi mang thai cặp song sinh. Cậu cũng nhớ lúc đầu, bụng cậu chẳng thay đổi gì cả. Những mảnh ghép dần nối kết khi cậu ngước lên và bắt gặp ánh mắt trìu mến của Minho.

Minho tiến lại gần, ôm chặt Jisung, tay đỡ lấy đầu cậu khi Jisung bật khóc vì hạnh phúc. Cậu vẫn tưởng điều này không thể xảy ra.

"Sẽ ổn thôi, Jisung à," lồng ngực Minho run lên theo từng âm tiết anh nói.

"Lỡ như em không có thai thì sao?" Jisung hỏi, sợ hãi hy vọng vào một tương lai tưởng chừng như bất khả thi cho đến vài phút trước.

"Sẽ ổn thôi."

"Nếu em có thai thì sao?"

"Thì chúng ta sẽ ăn mừng." Minho nhẹ hôn lên môi Jisung. Một nụ hôn không còn mang bất kỳ sắc thái dục vọng nào như trước đó.

"Thật chứ?" Điều Jisung lo sợ là Minho rời bỏ cậu vì sự thay đổi đột ngột này.

"Đương nhiên rồi. Chúng ta sẽ đi hưởng tuần trăng mật và anh sẽ yêu chiều em hết mực," Minho nói như thể anh không dành từng phút giây anh có để làm điều đó.

"Đánh dấu em đã là một cách chiều chuộng rồi," Jisung trêu chọc, lau nước mắt.

"Không, Jisung, đó mới chỉ là khởi đầu thôi. Anh sẽ cho em thấy tình cảm của anh cho đến khi em không thể nghi ngờ gì nữa." Minho kéo Jisung lại gần hơn để lưng cậu áp vào ngực anh. Minho vuốt ve vùng bụng phẳng lì của Jisung.

"Anh sẽ không bỏ rơi em chứ?" Jisung hỏi, đặt tay mình lên bàn tay lớn hơn của Minho.

"Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ luôn ở bên em," Minho hôn lên cổ Jisung, ngay trên lớp băng gạc.

Jisung thả lỏng trong vòng tay Minho, đắm mình trong mùi hương lá mùa thu ngọt ngào. Có thể người ta sẽ nói, đó chỉ là mùi hương của không khí bên ngoài luồn lách vào căn phòng. Nhưng Jisung biết, đó là một thứ hoàn toàn khác.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro