Nest

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Congratulations
Viết bởi Whenpotatoesfly @ AO3
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/57059404/chapters/145115566
Dịch bởi Quokka gác bếp
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả.

***

Tổ.

Alpha của cậu cần một cái tổ.

Jisung mở mắt ra và thấy Alpha của mình đang ngủ yên bình trước mặt, hàng lông mi dài, đôi môi mềm mại hơi bĩu ra.

Phải làm tổ cho cả hai.

Alpha sẽ bảo vệ cậu.

Jisung rời khỏi giường, đầu ong ong. Hương lá mùa thu mang lại cảm giác trong trẻo duy nhất cho căn phòng. Jisung tìm thấy đống quần áo trên ghế mà Alpha của cậu để lại và đặt chúng lên giường.

Có thứ gì đó chuyển động trong bụng cậu và Jisung đặt tay lên địa phương ấy, cảm nhận được em bé đang cử động.

Bảo vệ.

Em bé cử động liên tục, đánh thức cậu vào mỗi nửa đêm, thường là do một cú đá vào bàng quang. Như vậy có nghĩa là em bé vẫn đang khỏe mạnh.

Jisung chất quần áo lên một nửa bên giường, đủ tỉnh táo để không kéo Minho vào tổ của mình.

Alpha phải ở trong tổ.

Tổ của cậu chưa từng có bóng dáng của Alpha.

Cậu chưa từng có một cái tổ tử tế.

Những ngón tay của cậu ngứa ngáy muốn trải tổ của mình sang bên cạnh Minho, bao bọc anh trong đó như một cái tổ thật sự. Cậu cần tất cả diện tích của chiếc giường. Cậu cần Alpha của mình.

"Chết tiệt," Jisung thầm nguyền rủa. Nếu cậu biết sống chung với một Alpha sẽ kích thích bản năng của mình thì cậu sẽ không bao giờ đồng ý. Có lẽ cậu vẫn sẽ làm vậy, chỉ là cậu sẽ chuẩn bị sẵn tinh thần tốt hơn mà thôi.

Jisung vùng vẫy, tìm kiếm trong phòng những bộ quần áo còn sót lại để mặc đi làm. Đồng phục của cậu là quần đen và áo sweater vì dù sao cũng không ai có thể nhìn thấy bên dưới lớp áo là gì. Không tìm thấy gì trong tủ quần áo, Jisung đi ra khỏi phòng để kiểm tra máy sấy. Jisung mở nó ra và thấy quần áo bị đẩy xuống phía sau. Jisung với tay lấy nhưng bụng cậu bị chặn lại bởi máy giặt. Jisung kiễng chân lên và cánh tay uốn cong đến biến dạng, nhưng quần áo vẫn nằm ngoài tầm với.

Một tiếng gầm gừ thất vọng phát ra từ trong cổ họng cậu khi đột nhiên có bàn tay lạ từ đâu xuất hiện và lấy chúng ra. Jisung ngước lên nhìn chủ nhân của cánh tay ấy và bắt gặp Alpha của mình – Minho, không phải alpha của cậu – Minho đang cầm quần áo của cậu.

"Alpha," Jisung thì thầm, quay lại đối mặt với Minho, tay vẫn đưa ra nhận lấy quần áo của mình.

Minho nghiêng người về phía trước, hơi thở ấm áp phả vào mũi Jisung, ánh mắt đầy sự tập trung.

Tất cả không khí lập tức bốc hơi khỏi phổi Jisung vì đã lâu lắm rồi mới có người nhìn cậu như vậy. Đôi mắt lờ đờ buồn ngủ. Biểu hiện cho thấy mong muốn được đền đáp.

Minho hé mở đôi môi mềm mại sang trọng và nói, "Cậu đứng dịch ra một chút được không? Tôi cần cho quần áo của mình vào máy sấy."

Jisung mặt đỏ tía tai, cúi đầu xấu hổ, giật lấy bộ quần áo từ bàn tay của Minho rồi lao thẳng vào phòng ngủ. Có thể là do Jisung chưa tỉnh ngủ, nhưng cậu lại nghĩ rằng Minho, kẻ ghét bỏ cậu vì được cho là đã gài bẫy Chan, có thể muốn gì từ cậu ngoài việc giảm tiền thuê nhà? Ý nghĩ lố bịch đó đáng lẽ phải bị dập tắt ngay khi nó xuất hiện.

Jisung vùi mặt vào bộ quần áo, tiếc thay cũng ấm áp không kém. Rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy? Minho ghét cậu...

Jisung nhìn vào tổ của mình và nuốt khan với cổ họng khô rang.

Alpha của cậu ghét cậu. Luôn luôn ghét bỏ cậu.

Hai năm trước Chan nói Jisung thật may mắn khi có được hắn và Jisung đã đồng ý. Chan tiếp tục nói rằng Jisung thật may mắn khi có được hắn vì không ai có thể chứa chấp một người như cậu. Người bị chiều chuộng nhiều nên sinh hư, dễ xúc động và thiếu tự chủ. Không ai muốn cậu và đó là lý do tại sao Jisung không có bạn bè. Bạn bè của Chan thương hại cậu và cậu thật may mắn khi có được ai đó ở trong đời.

Ngay cả bố mẹ cậu cũng không muốn dính dáng gì đến cậu.

Câu chuyện không phải lúc nào cũng như vậy. Hồi còn học trung học, Jisung có mối quan hệ rất tốt với bố mẹ của mình. Họ không thích Chan. Chan nói rằng họ không hiểu tình yêu của người trẻ, bị ám ảnh bởi những suy nghĩ truyền thống và cổ hủ.

Jisung đi loanh quanh trong phòng, đặt quần áo lên phía giường của Minho để phân loại trước khi cất vào tủ. Jisung đang xếp đồ lót của mình vào ngăn kéo thấp nhất thì Minho bước vào và vơ lấy đống áo mà Jisung đã gấp gọn trên giường. Tim Jisung nghẹn lại trong cổ họng.

Sự khó chịu thấm sâu vào xương tủy khi nhìn thấy một Alpha đang cầm quần áo của mình.

"Cậu muốn đặt những thứ này ở đâu?" Minho hỏi, giơ chồng áo lên khiến lòng Jisung quay cuồng.

"Tôi tự cất được," Jisung nói, sự tuyệt vọng lộ rõ ​​trong giọng nói của cậu. Jisung bám lấy tủ quần áo để đứng dậy.

"Để tôi giúp cậu," Minho dễ dàng di chuyển vòng qua chỗ cậu và đến tủ quần áo, mở từng ngăn một cho đến khi tìm ra ngăn nào chứa áo.

"Tôi không cần cậu giúp," Jisung bật lại trước khi kịp ngăn cản bản thân.

"Cậu cần đấy. Gần đây cậu cứ phàn nàn về chứng đau đầu gối và đau lưng suốt nhưng chẳng làm gì để giải quyết nó."

Jisung đã than vãn với Jeongin qua điện thoại khi Jeongin tự nhiên gọi cho cậu để kể một câu chuyện hài hước xảy ra trên đường về nhà. Jisung đang cuộn tròn trên giường với Dori khi nhận được cuộc gọi của Jeongin. Cuộc gọi đã trở thành cuộc trò chuyện kéo dài ba tiếng đồng hồ không có điểm dừng. Jeongin không biết về chuyện Jisung đã từng hẹn hò với Chan và điều đó khiến cậu cảm thấy an toàn.

"Cậu nghe trộm tôi sao?" Jisung hỏi, giọng nói vỡ vụn. Chan cũng từng làm vậy. Hắn từng tra hỏi mọi thông tin trong mỗi cuộc điện thoại và khi Jisung nói cậu không nhớ, hắn sẽ lục tung mọi ngóc ngách trong điện thoại của cậu, buộc tội cậu nói chuyện với một Alpha khác. Sau đó, hắn sẽ tức giận vì phát hiện cậu đã nói chuyện với Minho, chửi rủa cậu vì tội lừa dối hắn.

"Không. Do cậu nói to quá," Minho đóng ngăn kéo lại và mùi lá mùa thu trở nên chua chát vì khó chịu.

Jisung dễ dàng nhận biết được sự khó chịu ở các Alpha. Jisung hướng sự chú ý trở lại với đống quần áo của mình và lặng lẽ cất chúng đi. Cậu không nghe thấy những gì Minho nói vì tiếng máu chảy dồn dập bên tai. Cậu không muốn nghe. Minho sẽ mắng nhiếc cậu. Minho sẽ trở nên giận dữ và Jisung không muốn nghĩ đến chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo.

Một bàn tay thô ráp nắm lấy cổ tay cậu.

"Buông tôi ra," Jisung nói qua những hơi thở ngắt quãng. Jisung ngước nhìn Minho và cậu không chắc Minho nhìn thấy gì nhưng anh vẫn làm theo yêu cầu. Jisung hít một hơi thật sâu và ôm chặt lấy đống quần áo, "chúng ta đã thống nhất là ai sẽ làm việc của người đấy. Và cậu sẽ không giúp đỡ đứa bé. Tôi biết tôi đã vượt quá giới hạn vì sử dụng quần áo có mùi của cậu, nhưng tôi mong rằng sau này chúng ta sẽ không vượt qua bất cứ giới hạn nào nữa."

"Tôi chỉ muốn giúp thôi mà," Minho nói, sự lo lắng khắc sâu trong từng lời nói.

Jisung chưa từng nhận ra Minho giống Chan đến nhường nào. Chan từng nói y như vậy sau khi bỏ rơi Jisung ở một bữa tiệc của công ty, khiến cậu dù say khướt vẫn phải tự tìm đường về nhà. Chan sẽ ép cậu uống 'để thư giãn' và rồi khi Jisung quá say, Chan sẽ nói cậu là đồ phiền phức. Cách giúp đỡ của Chan là khiến Jisung bẽ mặt trước một loạt nhà sản xuất. Cách giúp đỡ của Minho là lấy đi chút kiểm soát nhỏ nhoi Jisung có với cuộc sống của mình với lý do cậu cần nó.

Alpha nào cũng giống nhau. Họ lấy nhu cầu bảo vệ theo bản năng của mình như một cái cớ để chiếm hữu, sở hữu một Omega, cho đến khi Omega không còn quyền tự chủ.

***

"Jeongin, tôi cần cậu trả lời câu hỏi này với tư cách là một Alpha," Jisung ngồi xuống cạnh Jeongin vào giờ nghỉ trưa đã biến thành ca nghỉ kéo dài 45 phút để có thể thoải mái tận hưởng bữa cơm nhà do mẹ Hyunjin nấu.

"Không, hầu hết Alpha không thích đâm vào đít đâu," Jeongin nói với một miệng đầy thức ăn.

"Chuyện đó... không phải... hầu hết?" Jisung chớp mắt, mất một lúc để xử lý thông tin Jeongin đưa ra, gần như quên mất mình vừa hỏi gì.

"Thế cậu còn định hỏi gì nữa?" Jeongin đặt một miếng thịt kho to bự vào đĩa của Jisung. Jisung định cãi lại nhưng Jeongin kiểu gì cũng doạ sẽ kể chuyện này cho Hyunjin và Hyunjin sẽ nói rằng Jeongin chẳng có tội tình gì cả.

"Là một Alpha, động lực nào khiến cậu làm việc gì đó cho một Omega?" Jisung vừa hỏi vừa gắp thức ăn.

"Omega có đang mang thai không?" Jeongin châm chọc nhìn chiếc áo sweater rộng thùng thình căng phồng ở bụng của Jisung.

"Chuyện đó thì liên quan gì?" Jisung hỏi, âm vực giọng nói có phần hơi cao.

"Có đấy." Jeongin nhướn mày.

"Thôi được rồi. Có, Omega đó đang mang thai, cái thai không phải là con của Alpha và họ đang sống cùng nhau." Jisung cũng có thể cung cấp tất cả thông tin nếu như Jeongin không chịu vờ như không biết nhân vật được nhắc đến ở đây là ai.

"Câu chuyện chi tiết quá ha," Jeongin lấy một quả táo, nhe răng cắn vào thứ trái cây căng mọng trong tay.

"Và Alpha bắt đầu đối xử tốt với Omega ngay cả khi Omega không muốn?" Jisung nói thêm, nhìn đống đồ ăn trước mặt và tránh né tối đa ánh mắt của Jeongin.

"Như thế nào?"

Jisung cũng không chắc nữa. Có rất nhiều việc. Jisung mở miệng và nghĩ lại về những hành vi kỳ lạ gần đây của Minho. Mọi chuyện bắt đầu sau khi các triệu chứng bệnh OPIP của Jisung dần lộ rõ. Từ đó Minho hiện diện nhiều hơn trong cuộc sống của Jisung.

Jisung gãi cổ và nói, "Cất quần áo, nấu ăn, không động vào tổ của Omega, để Omega ra ngoài mà không cần phải giải thích, truyền pheromone cho Omega, gấp gọn chăn màn nhưng cũng không động chạm gì vào tổ, chuyển bát đũa xuống ngăn tủ thấp hơn để Omega dễ lấy, kiểu kiểu vậy."

"Chỉ vậy thôi hả?" Jeongin nhìn cậu bối rối.

"Cậu ấy còn pha trà, để tôi tuỳ tiện ngủ bất cứ khi nào tôi muốn mà không nói tôi lười biếng, béo hay lười vận động, và cậu ấy cũng không động đến tổ của tôi nữa," Jisung nói, quên mất lúc nãy mình đã liệt kê những gì.

Jeongin gật đầu và Jisung nhận ra mình đã cung cấp quá nhiều thông tin. "Với ví dụ rất cụ thể như vừa rồi, thì cậu có thể cho tôi biết giữa hai bên có mối quan hệ tình cảm không?"

"Không. Chưa bao giờ và sẽ không bao giờ." Jisung đưa hai tay lên tạo thành một chữ X khổng lồ. Có thể Chan luôn đem tình bạn giữa Jisung và Minho ra làm cái cớ để ghen tuông, nhưng tất cả chỉ đều dừng lại ở mức bạn bè. Đúng là Minho rất nóng bỏng, nhưng tất cả bạn bè của Chan đều có suy nghĩ tương tự. Đó là một sự thật không cần phải bàn cãi. Vả lại những người nóng bỏng chỉ hẹn hò với nhau. Jisung không nóng bỏng, cậu nguội ngắt, và không ai thèm muốn cậu, đặc biệt là sau Chan hay sau khi cậu trở thành một ông bố đơn thân.

"Vậy thì với tôi, có vẻ như Alpha chỉ đơn giản là muốn chăm sóc bạn cùng phòng của mình thôi. Một phần là do bản năng và phần còn lại nằm ở việc họ là một người tốt bụng," Jeongin nhún vai như thể đây là một cuộc trò chuyện hoàn toàn bình thường.

"Nếu như người đó không thích Omega này thì sao?" Jisung quyết định đẩy câu chuyện đi xa hơn một chút nữa, cậu đã lún quá sâu rồi.

"Vậy thì là do bản năng," Jeongin lại nhún vai.

Bản năng. Tất cả đều dẫn về một nguồn duy nhất là bản năng. Nhưng dù sao thì những gì Jeongin nói là hoàn toàn có lý. Những việc Minho làm đơn thuần là xuất phát từ bản năng, nhưng anh không muốn chiếm đoạt Jisung vì anh không thích Jisung nên Jisung coi như là an toàn. Minho không muốn liên quan gì đến cậu và đó là một dấu hiệu tốt vì Minho không muốn cậu với tư cách một Alpha muốn một Omega.

Jisung mỉm cười trước lời giải thích đó. Minho chỉ đơn giản là thực hiện những gì bản năng Alpha thôi thúc anh và Jisung đã nghĩ quá nhiều rồi. Minho sẽ không trở thành Chan vì Minho ghét Jisung và Chan đã từng yêu Jisung.

"Cảm ơn Jeongin, những lời cậu nói thực sự rất có ích."

"Thật đấy à?" Jeongin chậm rãi nhai, vẻ mặt bày tỏ một sự thất vọng sâu sắc vì cuộc trò chuyện không phải là về việc quan hệ tình dục qua hậu môn của Alpha.

"Ừ, thật." Jisung cắn một miếng thịt lớn, nhẹ nhõm vì biết rằng mình đã phân tích tình hình quá nhiều. Chan luôn nói rằng cậu có thói quen phức tạp hóa vấn đề, nhưng trong trường hợp này, Jisung cho rằng việc làm đó là hợp lý vì nó giúp cậu đưa ra kết luận chính xác.

***

Jisung thích đi hát rong ở công viên. Có rất nhiều cặp vợ chồng già đi ngang qua và cho cậu tiền, một số thanh niên chỉ đứng nhìn và lắng nghe, còn có cả những đứa trẻ xin bố mẹ cho cậu tiền nữa. Nhìn chung, Jisung thích việc không phải suy nghĩ.

Đã có lúc âm nhạc không còn là sự sáng tạo và mà là một quy trình máy móc đối với Jisung. Chan và Jisung muốn trở thành người giỏi nhất nên họ đã học cách làm, mua sách và xem video cho đến khi mọi ý tưởng sáng tạo đều bị lấn át bởi cách làm đúng đắn. Nhưng khi Jisung đi hát rong, những thứ cậu làm không cần phải hoàn hảo, thậm chí không cần phải độc đáo, chỉ cần phù hợp là được. Khi cảm xúc phù hợp, mọi thứ khác sẽ đâu vào đấy.

"Jisung?" Jisung ngước nhìn lên và thấy Minho đang đứng giữa đám đông, tay xách nách mang hai túi đồ đầy ụ và đeo một chiếc túi trước ngực.

Jisung gật đầu và tiếp tục chơi đàn cho đến khi bài hát kết thúc. Khi đám đông vỗ tay và giải tán, Jisung cảm ơn họ và sợ hãi trước những ánh mắt soi mói hướng về mình.

Minho bước đến chỗ cậu và thả vài tờ tiền vào lọ, ánh mắt nhìn xa xăm. Quai hàm anh kêu một tiếng khậc khi anh cố gắng mở miệng nói, "Đã muộn rồi, chúng ta nên quay về thôi."

Jisung dành thời gian thu dọn cây đàn guitar và lọ đựng tiền của mình.

Bản năng, Jisung tự nhắc nhở mình. Minho làm điều này chỉ vì anh là một Alpha và anh có nhu cầu đảm bảo rằng người bạn cùng phòng Omega của mình về nhà an toàn. Minho ghét cậu và có lẽ sẽ vui mừng nếu cậu rơi xuống mương trên đường về nhà, nhưng bản năng của anh không quan tâm đến điều vô ích như phản bội một người bạn.

Minho đưa tay ra và Jisung nắm lấy. Minho kéo cậu đứng dậy. Mắt cá chân của cậu đau nhức vì phải đứng dậy sau một ngày dài làm việc.

Họ bước đi trong im lặng. Jisung nắm chặt cây đàn guitar của mình và theo Minho vào khu căn hộ của họ rồi đi lên thang máy. Jisung không nghĩ mình sẽ có thể leo cầu thang nếu thang máy lại bị hỏng. Đứa bé đến nay đã được năm tháng, đi lại trên mặt đất bằng phẳng còn khó khăn chứ đừng nói đến việc phải leo thang bộ mười tầng.

Minho mở khóa và mở cửa. Chiếc sofa hiện ra khiến Jisung rơi nước mắt và liền lạch bạch đi đến đó, ngồi phịch xuống để cởi giày. Đế của bên giày màu hồng đã bị bong mất một nửa và có thể sẽ rơi ra bất cứ khi nào. Nhưng chỉ cần nó còn gắn trên giày là Jisung còn hy vọng. Cậu hối hận vì đã vội vàng bán những đôi giày khác của mình để có tiền, giờ đây cậu cần những đôi giày tiện dụng, êm chân để tiện đi bộ.

Jisung nghiêng người về phía trước, lưng căng ra khi tìm ra tư thế tốt nhất để chạm vào dây giày khi có bụng bầu to tướng cản đường. Jisung cố gắng nằm ngửa (quá đau), chống một chân lên thành ghế (người cậu không đủ dẻo để với tới) rồi quay lại tư thế rướn người về phía trước như mọi người thường làm.

Minho, có lẽ đã nghe thấy tiếng càu nhàu và rên rỉ của cậu, cúi xuống và lặng lẽ bắt đầu cởi dây giày cho Jisung như thể việc đó thật dễ dàng. Minho rất cẩn thận, và khi cởi xong chiếc giày thứ hai, anh nói, "Sau ngần ấy thời gian, cậu vẫn còn giữ đôi giày này sao?" Minho nói trong sự cay đắng, có phần không đồng tình.

Minho ngước lên và Jisung cố gắng duy trì giao tiếp bằng ánh mắt. Đó là lần đầu tiên họ bắt đầu đi chơi với nhau. Jisung đến một cửa hàng có một đôi Converse màu hồng và một đôi Converse màu xanh lá cây. Jisung muốn cả hai, nhưng cậu biết Chan sẽ nổi điên nếu cậu mua không những một mà tận hai đôi giày mới. Jisung loay hoay suy nghĩ xem nên mua đôi nào trong suốt một giờ đồng hồ.

Cuối cùng, Minho nói rằng anh sẽ mua một đôi và Jisung sẽ mua một đôi rồi họ sẽ đổi chiếc giày bên trái cho nhau. Và thế cậu đã có một chiếc mỗi đôi.

Jisung hối hận vì đã hỏi trước cả khi cậu kịp nói ra, "Cậu vẫn còn giữ nó chứ?"

"Không," Minho nói với vẻ cau có hiện rõ trên mặt. "Đừng nghĩ là tôi đã quên những gì cậu đã làm nhé Jisung."

"Phải, cậu ghét tôi. Là lỗi của tôi. Xin lỗi vì nghĩ rằng tình bạn của chúng ta có ý nghĩa với cậu," Jisung giật lấy đôi giày từ tay Minho và đặt chúng lên giá để giày trước khi cậu lại bị phê phán là bừa bộn.

"Tình bạn của chúng ta là tất cả đối với tôi, đó là lý do tại sao tôi không thể tin rằng cậu lại... cậu lại làm một điều khủng khiếp như thế và tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu vì đã làm vậy," Minho đau lòng hét vào mặt cậu.

Jisung chớp mắt để gạt đi những giọt nước mắt nhẹ nhõm giờ đã trở thành nỗi nhục nhã. "Xin lỗi vì đã trở thành một kẻ tồi tệ như vậy," Jisung mỉa mai nói.

"Cậu xin lỗi là đúng. Nhưng chỉ xin lỗi thôi là chưa đủ. Cậu có thể dành những ngày còn lại của mình để bù đắp và cậu sẽ không bao giờ chuộc được những thiệt hại mà mình đã gây ra. Con cậu sẽ nghĩ gì khi phát hiện ra chúng chỉ là một mưu đồ để bố nó trói cha mình ở bên? Nó sẽ cảm thấy thế nào khi cậu chỉ muốn lợi dụng chúng vì cậu cảm thấy mình không thể giữ được Chan."

Làm như Jisung cần thêm rắc rối vậy. Jisung đã làm theo lời khuyên của Minho. Cậu đã bắt đầu đi trị liệu vì việc chung sống hàng ngày với Chan khiến cậu mệt mỏi đến mức liên tục nôn mửa trong nhiều tháng. Bác sĩ tâm lý nói với cậu rằng cậu cần phải rời xa Chan và điều đó chỉ khiến cậu thêm sợ hãi. Bác sĩ tâm lý còn nói rằng Chan không yêu cậu nhưng Chan đã từng, chắc chắn Chan đã từng yêu cậu ở một thời điểm nào đó.

"Phải rồi, vì tôi quá khao khát tình yêu của Chan," Jisung đáp trả, những giọt nước mắt bắt đầu lăn rơi trên má.

"Bỏ cái thái độ đó đi. Sự thật là như vậy mà. Nếu Chan chỉ đơn giản là chia tay cậu như cậu ấy đã mong muốn trong nhiều tháng thì tất cả những điều này đáng lẽ đã không xảy ra." Minho khua tay múa chân, như thể anh đã từng trò chuyện với Chan.

Jisung cứng đờ. "Hắn ta muốn... gì cơ?" Nếu Chan muốn rời bỏ cậu, tại sao hắn không làm vậy? Tại sao phải khiến Jisung cảm thấy bị trói buộc trong mối quan hệ của họ nếu hắn muốn chia tay đến vậy?

"Hôm nay ở chỗ làm, tôi đã kể với Chan về việc chuyển đến sống với cậu," Minho sôi sục, ánh mắt không mấy vui vẻ. "Cậu ấy chúc tôi may mắn và khi tôi hỏi tại sao vì tôi nghĩ rằng tôi hiểu cậu. Tôi nghĩ có lẽ cậu đã có một sai sót nhỏ trong quá trình phán đoán mà tôi có thể bỏ qua." Minho bước một bước về phía Jisung và nếu trước đây trong ánh mắt anh có tồn tại chút quan tâm nào thì bây giờ đã không còn nữa.

Jisung lau má, muốn những giọt nước mắt ngừng phản bội mình.

"Cậu ấy đã nói với tôi sự thật. Cậu đã đối xử với Chan như thế nào trong vài tháng cuối cùng của mối quan hệ. Cảnh báo tôi về việc cậu sẽ cố gắng xoay chuyển toàn bộ tình huống để lấy được sự thông cảm. Và nó đã có tác dụng. Tôi đã thực sự cảm thấy thương hại cậu. Tôi vẫn cảm thấy thương hại cậu và điều đó chỉ khiến tôi khinh thường cậu hơn." Minho đẩy Jisung trở lại ghế, kẹp cậu vào giữa hai cánh tay. Nỗi sợ không gian hẹp dày vò cậu. Minho sẽ không làm gì cả. Cậu hiểu Minho. Minho sẽ không ép buộc cậu.

Jisung run rẩy, chân tay không còn cử động được nữa. Minho càng nói thì Jisung càng cảm thấy khó tin. Chan luôn là một người tuyệt vời. Thật tuyệt vời khi thuyết phục được mọi người rằng hắn là nạn nhân duy nhất.

"Chính xác thì tôi đã làm gì?" Jisung hỏi vì không biết nói gì hơn.

"Cậu đã lạm dụng tình cảm của Chan," Minho gầm gừ với Jisung. Có vẻ như Chan đã dốc toàn lực cho những lời trí trá của mình.

"Tôi đã làm điều đó à?" Jisung cười vì những lời Minho nói buồn cười, thực sự đấy.

"Cậu khiến tôi tin rằng cậu đang gặp khó khăn về mặt tinh thần trong khi thực tế là cậu đang giả vờ vì đơn giản là muốn được chú ý," Minho hét lên, khiến Dori hoảng hốt nhảy lên nhà cây của mình.

"Nếu tôi là một người tồi tệ như vậy, tại sao cậu vẫn tiếp tục giúp đỡ tôi? Tại sao lại chuyển đến ở với tôi? Cậu thích nhắc nhở tôi về những chuyện tôi đã làm đến thế à?" Jisung gào lên đáp lại.

"Tôi sẽ không chuyển đến đây nếu tôi biết những gì cậu đã làm với Chan!" Minho hét rất to, sự im lặng sau đó thật chói tai. Minho thở dài, "Tôi chỉ muốn giúp cậu vì cậu không chịu chăm sóc bản thân. Ngay cả bây giờ cậu cũng đang ép buộc tôi như cách cậu đã ép buộc Chan. Cậu chưa trưởng thành và cậu chưa bao giờ trưởng thành."

"Chan không bao giờ để tôi trưởng thành!" Jisung nắm lấy tóc mình, sự tỉnh táo của cậu ngày càng giảm sút. "Hắn ta muốn tôi luôn phải giữ vẻ ngây thơ và bị mắc kẹt trong cơ thể và tâm trí của một cậu bé mười bảy tuổi. Chan mới là kẻ khốn nạn, không phải tôi!" Giá như có ai đó lắng nghe.

Cha mẹ cậu đã biết rõ có gì đó không ổn khi Jisung, ngày ấy mới tròn 17 tuổi, dẫn về nhà một sinh viên đại học gần 20 tuổi. Trên thực tế, họ chỉ cách nhau 2 tuổi, nhưng bố mẹ cậu lại cho rằng khoảng cách tuổi tác đó là quá lớn.

Tám năm sau, sự khác biệt giữa hai chàng thanh niên 25 và 27 tuổi cũng không đến mức lớn nữa, nhưng ngày đó Chan là tất cả với Jisung. Tất cả những gì cậu có. Tất cả những gì cậu có thể trở thành nếu cậu cố gắng thêm chút nữa.

"Đừng nói dối nữa Jisung!" Minho hét to quá, họ sẽ bị hàng xóm mắng mất.

"Địt mẹ cậu Minho. Địt mẹ bộ não ngu ngốc bị tẩy trắng của cậu. Để tôi yên." Jisung đẩy Minho ra và cố gắng đứng dậy khỏi ghế.

Minho dừng lại và nhìn cậu chằm chằm với vẻ kinh ngạc.

Những giọt nước mắt giận dữ chảy dài trên khuôn mặt của Jisung. Thất vọng vì mọi nỗi đau cứ thế bị xé toạc và phơi bày trước mắt cậu như cậu đã lo sợ. "Sau tất cả những lời nói về việc trở thành một người tốt, cậu đã không thể ở bên tôi khi tôi cần cậu. Đó là điều tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu." Jisung định bỏ đi thì bị Minho nắm lấy cổ tay. "Để tôi yên đi Minho." Jisung gỡ tay anh ra.

Jisung đi thẳng về phòng, cuộn tròn trong ổ khóc nức nở. Một cái tổ không còn mang lại cảm giác thoải mái nữa. Bóng tối ập đến cuốn lấy cậu, những cơn đau nhức cũng dần dịu đi. Điều duy nhất dường như không biến mất chính là nỗi đau trong lòng cậu.

***

Khi Jisung tỉnh lại thì đã là mấy giờ sau. Cậu không biết bây giờ đã là mấy giờ và đầu cậu vẫn ong ong như thường lệ. Ít nhất với quần áo của Minho, cậu vẫn giữ được sự tỉnh táo. Jisung dành vài phút để dọn dẹp tổ của mình và duỗi chân tay đau nhức.

Một cảm xúc nặng nề đè nén trong cậu, nhưng ngay cả khi cậu ngáp, bước đến cửa phòng ngủ, cậu cũng không nhớ mình đã làm gì. Jisung mở cửa và những giọng nói từ xa vọng vào.

Có ba Alpha trên ghế và hai Omega. Tất cả đều quay đầu lại đối mặt với Jisung. Jisung ngay lập tức cảm thấy buồn nôn. Không phải vì họ mà là vì đống quần áo được sắp xếp cẩn thận ở góc phòng, trong túi xách của Chan, bên trên có dòng chữ viết tay ngọt ngào. Vì vị trí ngồi ngả ngớn của Seungmin trên đùi Chan. Vì Soonie và Doongie nằm trên ghế dài cạnh Felix và Changbin.

Cuối cùng là Minho, đôi má đỏ bừng vì những chai soju nằm rải rác quanh bàn cà phê.

Miệng Jisung khô khốc, cậu cần nước, cậu cảm thấy choáng váng và cần thứ gì đó. Jisung tình cờ đi ngang qua họ khi vào bếp tìm ly và mở tủ lạnh.

"Ôi Jisungie thực sự đã nổi điên trong những tháng qua."

Cậu không biết ai là người phát ngôn, cổ họng cậu nghẹn ứ.

"Thật may là cậu ta không phải là một vũ công, nếu không thì đây chính xác sẽ là dấu chấm hết cho sự nghiệp."

Nước. Cậu cần nước.

"Chúng ta không nên bình phẩm về cậu ta khi cậu ta đang ở ngay đó chứ."

Jisung tìm chai nước và rót cho mình một ly cho đến khi tràn đầy. Cậu luôn ghét những lời nói bóng gió rằng họ nên nói xấu sau lưng cậu. Như thể cậu không biết những gì được thốt ra đằng sau cánh cửa đóng kín. Jisung nốc cạn ly nước, xoay người gần như đâm sầm vào cơ thể rắn chắc. Cánh tay nọ đỡ lấy cậu và Jisung đánh rơi chiếc ly. Nó vỡ tan trên mặt đất với một tiếng "choang" chua chát.

"Jisung, em ổn chứ?" Giọng nói lo lắng, bệnh hoạn của Chan vang lên bên tai cậu khi hắn tóm lấy Jisung.

"Đừng chạm vào tôi," Jisung hét lên và đẩy hắn ra, ngã rạp xuống đất. Cậu bò lồm cồm trên sàn, tránh những mảnh thuỷ tinh vỡ.

Chan tiến đến, bóng dáng mờ ảo của hắn gần cậu đến đáng khó chịu. Mùi hôi thối của cát bãi biển và xác cá thối rữa trôi nổi trên mặt nước ùa vào mũi Jisung khiến cậu buồn nôn.

Jisung cố gắng đứng dậy và chạy về phòng, phớt lờ việc đầu gối mình trực chờ khuỵu xuống. Jisung đóng sầm cửa và khóa nó lại. Cậu lờ đi những tiếng gõ cửa sau đó. Mặc kệ tay nắm cửa vặn xoắn dữ dội như thế nào.

Jisung nhìn vào tổ của mình, adrenaline chảy khắp huyết quản. Đống quần áo không thể ở đó được.

Một Alpha đã đến tìm tổ của cậu.

Không có tổ.

Không có alpha.

Jisung lao tới và phá nát tất cả. Câu vứt chăn ra khỏi giường, ném áo sơ mi và áo sweater mỗi thứ một nơi.

Không phải Alpha đó.

Chìa khóa kêu leng keng ở phía bên kia cánh cửa. Jisung nhét chiếc gối vào tủ và thu thập tất cả quần áo có thể, chất chúng vào tủ.

Jisung thở hổn hển, hầu như không nhận được chút oxy nào vào phổi.

Không phải alpha của cậu. Không phải alpha của cậu. Không phải alpha của cậu.

Cánh cửa mở ra, chìa khóa tra vào ổ. Ánh mắt Chan lo lắng nhưng đôi môi hắn lại phản bội hắn, nhếch mép cười khi biết mình đã thắng.

Những người khác nhìn cậu như thể cậu bị điên. Cậu mỉm cười nhẹ nhõm. Họ nhìn quanh căn phòng lộn xộn và tất cả những gì Jisung có thể làm là cười thật lớn vì cậu đã làm được. Cậu đã làm được.

"Jisung, chuyện gì đã xảy ra vậy? Cậu ổn chứ?" Minho hỏi như thể đang ngạc nhiên. Anh không nên như vậy. Nếu anh đối xử với Jisung như thể cậu bị đập đầu vào đâu thì không có lý do gì để Jisung hành động khác đi.

Jisung đứng dậy, cảm thấy những ánh mắt đang gắt gao dõi theo mình khi cậu cúi xuống và nhặt số quần áo còn lại trên sàn. Cậu cẩn thận gấp từng cái một và cất chúng vào tủ. Cậu lấy quần áo ra khỏi tủ và cho vào giỏ đựng đồ giặt trước khi đặt chiếc gối lên giường và chỉnh lại cho thẳng thớm.

"Như này tốt hơn," Jisung nói, đều đều hít thở.

Seungmin không thoải mái rời đi, có lẽ vì mùi quế nồng nặc trong không khí.

Jisung nhìn quanh chiếc giường trống trải với chăn gối được sắp xếp hoàn hảo, không hề có dấu hiệu hỗn loạn như vài phút trước.

Jisung nhìn thẳng vào người đàn ông đã hủy hoại mình và thề sẽ làm điều tương tự. Cậu không phải là một Omega yếu đuối. Cậu không vô dụng.

Vì thế Jisung cười khúc khích một mình cho đến khi nụ cười tự mãn của Chan biến mất. Trong những năm qua Jisung luôn suy nghĩ quá nhiều. Chan đã tiêm nhiễm vào đầu cậu điều đó. Giờ đây khi Jisung kéo chăn lên và ngồi xuống giường, trong bụng là đứa trẻ mà cả hai đều không hề mong muốn. Jisung nói, "chúc ngủ ngon, Chan," bằng giọng ngọt ngào nhất mà cậu có thể phát ra được, "Tôi chuẩn bị đi ngủ nhưng tất cả mọi người ai nấy đều đang vui chơi."

Jisung chớp mắt để lau đi những giọt nước mắt còn lại khi cuộn tròn trên chiếc giường không có tổ của mình. Như vậy sẽ tốt hơn vì nếu Jisung không có tổ thì cậu cũng chẳng còn gì để mất nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro