When your eyes are closed

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Congratulations
Viết bởi Whenpotatoesfly @ AO3
Link truyện gốc: https://archiveofourown.org/works/57059404/chapters/145115566
Dịch bởi Quokka gác bếp
Bản dịch đã có sự cho phép của tác giả.

***

Một tấm áp phích cuộn tròn nằm trong góc phòng, bên cạnh đống đồ trang trí cậu còn giữ từ thời đại học, Jisung không có sức để treo nó lên mỗi khi chuyển nhà. Cậu biết cậu nên sử dụng nó đúng với công dụng vốn có. Rằng chúng sẽ khiến cậu cảm thấy trọn vẹn và trải nghiệm một phần của niềm hạnh phúc khi được vây quanh bởi những người bạn thời đó.

Khi ấy Chan và cậu giữ mối quan hệ yêu xa. Khi ấy hạnh phúc đến một cách dễ dàng hơn nhiều. Thay vào đó, Jisung tha lôi một đống áp phích K-pop đến từng nơi cậu ở cho đến khi Chan tậu được một căn hộ cho hai người họ. Một phần nào đó trong cậu muốn bám vào sự thật rằng nếu cậu treo chúng lên, cậu sẽ cảm thấy vui vẻ hơn. Nhưng cậu biết Chan kiểu gì cũng sẽ tìm cách để tước đoạt chúng khỏi cậu.

Jisung thích treo áp phích của các nhóm nhạc nam lên trần ký túc xá, để khi nằm ngửa ra, cậu có thể tưởng tượng mình đang viết nhạc cho nhóm nhạc cậu yêu thích. Giấc mơ ấy tan vỡ khi Chan đến thăm vào dịp nghỉ lễ và Jisung sẽ nằm ngửa ra, mong chuyến thăm sớm kết thúc. Mong Chan sẽ ngừng khắt khe với cậu.

Jisung lấy tay che mặt, không để cho bản thân được phép bật khóc. Cậu nghe thấy những tiếng tạm biệt lè nhè phía sau cánh cửa. Minho đang tiễn họ về. Cậu ước gì khi ấy mình dũng cảm hơn. Cậu đã suy nghĩ rất nhiều, suy nghĩ đến chuyện rời xa Chan, nhưng điều đó thậm chí còn đáng sợ hơn, cậu đang hạnh phúc vậy mà, tại sao cậu phải mạo hiểm cơ chứ?

Cánh cửa mở ra, bên cạnh tấm áp phích im lìm có thể sẽ không bao giờ được tiếp xúc với ánh sáng thêm một lần nào nữa. Các thành viên của nhóm hiện tại đang thực hiện nghĩa vụ quân sự và việc họ có tái kí hợp đồng sau khi xuất ngũ hay không vẫn còn là một ẩn số.

Minho bước vào phòng, hơi ngà ngà say, tay chân khua khoắng lung tung, điệu bộ không phù hợp với một vũ công chút nào. Minho loạng choạng tiến đến tủ quần áo trước khi Jisung kịp cảnh báo có gì trong đó. Một phần trong Jisung muốn Minho phải trải qua chút đau đớn để bù đắp cho sự thờ ơ của mình.

Jisung đã dành vài giờ vừa qua để suy ngẫm rất nhiều điều khiến đầu óc cậu quay cuồng.

"Nói cho tôi biết đi Minho, tại sao cậu lại mời Chan đến nhà của kẻ đã ngược đãi hắn?" Jisung thảnh thơi ngồi ở bên của mình trên chiếc giường đã không còn tổ.

Minho đang cởi áo thì khựng lại, để lộ cơ thể săn chắc sau nhiều năm nhảy nhót miệt mài. "Chan muốn đến. Để kiểm tra tình hình của em bé. Cậu ấy nói cậu không trả lời tin nhắn của cậu ấy."

"Tại sao cậu lại để hắn ta đến gặp một người được cho là đã thao túng hắn trong nhiều tháng?" Jisung bùng nổ, lộ rõ sự bực bội. Nếu Minho chịu dùng não cho việc gì đó ngoài việc bày tỏ sự cảm thông trước những tuyên bố vô căn cứ thì anh sẽ nhìn thấy những gì đang xảy ra ở ngay trước mắt mình.

"Họ đang đi chơi ở gần đó," Minho ấp úng khi anh vật lộn với chiếc áo của mình, cuối cùng cũng thành công cởi nó ra với một tiếng càu nhàu. Minho ném áo vào giỏ đựng đồ giặt. Anh đưa tay vuốt tóc theo cách anh thường làm khi suy nghĩ quá nhiều và các ý nghĩ đó không kết nối được với nhau. Anh liếc nhìn chiếc giỏ đầy ắp, rồi nhìn Jisung, cắn môi.

Minho chưa bao giờ giỏi nổi giận với Jisung. Những người khác thì anh sẽ nổi cơn thịnh nộ để trả thù nhưng anh luôn mềm lòng trước Jisung. Ngay cả lúc này đây, khi sự tức giận mà Jisung đã dự liệu từ trước đáng lẽ phải góp mặt, lại chẳng là gì ngoài một thoáng buồn bã.

"Tại sao cậu lại phá hủy tổ của mình? Cậu đã rất cố gắng để xây được một cái tổ ưng ý mà." Minho mang giỏ đồ đến cho Jisung, đặt nó lên nệm như anh vẫn làm hầu hết các buổi sáng, nhìn Jisung tỉ mỉ làm tổ cho Alpha của mình.

Mỗi buổi sáng, Minho đều khen ngợi tổ của Jisung, nói rằng điều đó khiến bản năng Alpha của anh vui khi Jisung sử dụng quần áo của mình. Có thể đó là những biệt ngữ được viết sẵn trên mạng để khiến một Omega đang mang bầu vui vẻ, nhưng Minho chưa bao giờ chạm vào tổ của cậu và điều đó khiến Jisung cảm thấy an toàn — cho đến khi Chan xuất hiện.

Jisung dán mắt vào khuôn mặt của Minho, phớt lờ cơ thể không mảnh vải che thân của Minho và nhu cầu rúc vào người anh. Chết tiệt, cậu đang giận Minho cơ mà. Nếu Jisung biết bản năng của mình dễ bị kích động như vậy thì cậu đã tìm kiếm hình ảnh của những Alpha cởi trần khi rảnh rỗi.

"Chết tiệt, Minho," Jisung quay mặt đi khỏi mùi lá mùa thu và cuộn tròn trên giường. Họ không thể lấy cái tổ khỏi cậu. Họ không thể.

"Jisung, làm ơn. Cậu cần phải làm tổ," Minho đặt tay lên vai Jisung khiến Jisung gầm gừ. Minho giật mình, trợn tròn mắt.

Jisung biết rằng ở giai đoạn cuối thai kỳ việc không có tổ là rất nguy hiểm. Cậu nhận thức được điều đó. Nhưng cậu không thể làm tổ khi biết rằng Chan có thể xuất hiện bất cứ lúc nào. Chan có thể lấy nó đi. Vậy nên, tốt hơn hết là không nên có một cái nào cả.

"Đột nhiên cậu lại biết tôi cần gì," Jisung ngồi dậy, dựa vào Minho. "Đó có phải là lý do cậu mời Chan đến, cố gắng hàn gắn mối quan hệ của bọn tôi và đảm bảo rằng hình bóng người cha vẫn xuất hiện trong cuộc đời đứa bé? Đúng không nào? Tại sao cậu lại muốn điều đó khi tôi đã lạm dụng tình cảm của hắn ta." Jisung phun ra từng chữ.

Jisung che đi vùng bụng to tướng, làn da căng ra, nặng đến mức không thể chịu nổi. Cậu ước mình chưa bao giờ có thai. Nếu không có thai, cậu đã có thể rời bỏ Chan như lời khuyên của bác sĩ tâm lý, biến mất vào hư vô, đổi tên, luôn tự hỏi liệu bạn bè có còn quan tâm đến mình nhưng không bao giờ đủ dũng cảm để vươn tới hay không. Cậu lẽ ra có thể bắt đầu một cuộc sống mới, gặp gỡ Hyunjin và Jeongin và đi chơi với họ cho đến khi cảm thấy an toàn. Từ từ xây dựng lại cuộc sống đã bị tước đoạt và biến nó thành của riêng mình, nơi cậu có thể làm tổ và ăn sô-cô-la mà không bị ai ngăn cấm.

"Tôi không mời cậu ấy. Cậu ấy tự mình tới đây." Minho ngồi xuống giường, thu mình lại, nom thật đáng thương. Alpha đáng lẽ phải thật mạnh mẽ. Chan và Changbin bị ám ảnh với việc đến phòng tập thể dục để thi xem ai đô hơn. Minho chưa bao giờ quan tâm đến điều đó và luôn thích trở thành chiếc thìa nhỏ khi họ âu yếm nhau trong những buổi tối xem phim.

Jisung không nên ngạc nhiên. Chan luôn có thói quen xuất hiện ở những nơi mình không muốn đến và sau đó mọi người đều ra vẻ vui mừng khi có hắn, tôn thờ mảnh đất nơi hắn bước đi.

"Và cậu đã cho phép hắn vào nhà," Jisung nói, trái tim loạn nhịp nơi lồng ngực, "cậu để con quái vật đó bước vào nơi mà tôi cảm thấy an toàn."

Minho chớp mắt liên tục, liếc nhìn khắp căn phòng như thể ở đó sẽ có câu trả lời mà anh đang tìm kiếm. "Đó có phải là lý do cậu phá hủy tổ của mình không?"

"Không, chết tiệt, Minho," Jisung gầm gừ, đứng dậy khỏi giường, không thể ngồi yên thêm nữa. "Cậu biết gì không. Tôi quá mệt mỏi rồi. Đằng nào cậu cũng đã nghĩ tôi là kẻ nói dối. Dù thế nào đi chăng nữa thì kết quả vẫn sẽ là như thế thôi."

"Cậu đang nói về cái gì vậy?"

"Cậu muốn tôi làm tổ đến thế chứ gì. Mẹ kiếp. Đã thế tôi đếch làm." Jisung chộp lấy giỏ đựng đồ giặt và ném mạnh vào tường. Giỏ đựng đồ giặt bất ngờ bị lật đổ, tất cả quần áo nằm la liệt trên sàn và bản năng Omega của Jisung hơi tiếc nuối khi nhìn thấy những bộ quần áo hoàn hảo để làm tổ.

"Nhưng các triệu chứng của cậu. Chan mang quần áo đến cho cậu..." Minho nói khi vội vã ra khỏi phòng và mang túi xách của Chan vào.

"Đừng lo, tôi thấy rồi. Hắn thừa biết từ ngày tôi có bầu, tôi thấy mùi hương của hắn thật kinh tởm. Hắn mang chúng đến đây để dày vò tôi, và cậu, chàng trai ngây thơ yêu mèo, đã tiếp tay cho hắn," Jisung chỉ muốn nôn mửa ngay khi mùi hương đó chạm vào khứu giác của cậu. Cậu giật lấy chiếc túi từ tay Minho và vứt thẳng nó vào thùng rác, nơi nó thuộc về.

"Cậu ấy sẽ không làm thế," Minho thì thầm, đi theo sau Jisung như một chú mèo con say xỉn sợ hãi.

"Cậu biết gì không, hắn ta ghét cậu. Khinh thường cậu. Ước cậu sẽ bị đày xuống địa ngục, nhưng hắn có cách để lợi dụng cậu. Hắn thích nhìn cậu làm tổn thương những người mà cậu yêu thương. Hắn chưa bao giờ thích việc chúng ta là bạn bè," Jisung giải phóng tất cả những suy nghĩ mà cậu đã kìm nén bấy lâu nay. Cậu không biết tại sao mình lại không làm điều đó sớm hơn. Có lẽ nếu cậu nói với Minho thì Minho sẽ không cho Chan vào nhà của họ.

Jisung đi thẳng đến chỗ Minho, phớt lờ việc bụng cậu va vào anh và cậu nghển cổ lên nhìn Minho.

"Cậu ấy không ghét tôi. Chan là một Alpha tốt và đáng kính," Minho lắc đầu, bước lùi lại một bước khỏi Jisung.

"Tất cả những lần cậu hỏi tôi có ổn không, tôi có cần nói chuyện không, khi tôi khóc nức nở và mở lòng với cậu." Jisung nhớ lại những đêm ấy và tự nguyền rủa bản thân của quá khứ vì đã không tận dụng cơ hội.

"Chan nói cậu làm vậy để gây sự chú ý," Minho bế Doongie đặt vào nhà cây cho mèo, rồi đến Soonie, cố gắng bảo vệ mấy nhóc khỏi cuộc chiến này.

"Chú ý? Có lẽ nếu chịu để ý hơn một chút thì sẽ dễ dàng nhận ra hắn là một tên khốn ái kỷ với khả năng thao túng tâm lý đỉnh cao. Tôi phải nhờ đến bác sĩ tâm lý thì mới phát hiện ra rằng người đàn ông mà tôi yêu và muốn dành phần đời còn lại của mình để ở bên thực sự đã kiểm soát tôi." Jisung gom những chai soju lại và đặt chúng vào bồn rửa, cần phải làm gì đó với đôi tay của mình để chúng ngừng run rẩy.

"Bác sĩ tâm lý. Cậu đề nghị tôi đến gặp bác sĩ tâm lý. Cậu muốn tôi làm tổ đến thế chứ gì, được thôi! Tôi sẽ làm tổ cho cậu vừa lòng." Jisung gầm gừ. Cậu quay trở lại phòng ngủ, nhặt quần áo của Minho ở góc phòng cạnh tấm áp phích và trải chúng ra giường. "Tôi sẽ làm một cái tổ, cố gắng làm nó thật hoàn hảo, theo cách mà tôi nghĩ cậu sẽ muốn. Sau đó cậu sẽ nói với tôi rằng chỉ nhiêu đó thôi là không đủ. Nó cần thêm quần áo. Mùi hương của nó thật kỳ lạ. Sau đó, từng chút một, cậu sẽ tháo nó ra khi tôi không để ý và thuyết phục tôi rằng tôi bị điên khi nhớ rằng từng có nhiều áo trong tổ hơn thế."

"Tôi sẽ không bao giờ làm vậy," Minho đi theo cậu, dang tay ra nhưng biết không phải là để đón lấy Jisung.

"Cậu sẽ làm vậy. Cậu cũng giống như Chan thôi!" Jisung hét lên, ném quần áo vào Minho. Một chiếc áo sweater bay thẳng vào mặt Minho, sau đó là một chiếc quần lót sặc mùi quế mà nếu Jisung có đủ bình tĩnh, cậu sẽ không ném nó về phía anh.

"Chan... sẽ làm điều đó... với tổ của cậu sao?" Minho nắm chặt chiếc quần lót mà Jisung ném vào ngực mình.

"Lần đếch nào cũng vậy. Mỗi lần hắn ta không đi công tác xa, hú hí với Seungmin sau lưng tôi, hắn sẽ thay sô-cô-la của tôi bằng rau và soi mói tổ của tôi." Jisung vẫn không thể nhìn sô-cô-la mà không liên tưởng đến cải xoăn và bông cải xanh mà cậu phải ăn vì chúng có tác dụng chống 'viêm'. Sau đó, Chan sẽ phán xét cậu khi cậu cầu xin được ăn món khác.

"Sao cậu không nói với tôi?" Minho gào lên đáp lại, giọng nói cũng vỡ ra.

"Bằng cách nào? Tôi chỉ có cô đơn một mình còn cậu thì ngưỡng mộ Chan, cậu tin từng lời hắn nói kể cả những lời hắn nói về tôi. Và rồi khi tôi cuối cùng cũng tìm đến cậu vì tôi quá mệt mỏi rồi, cậu chửi rủa tôi và bỏ mặc tôi lang thang ngoài đường." Jisung đã không mong chờ gì khi đứng trước cửa nhà Minho nhưng cậu vẫn hy vọng sẽ nhận được sự giúp đỡ.

"Tôi đã không biết..." Minho lắc đầu, tóc mái tung bay từ bên này sang bên kia một cách cuồng loạn.

"Cậu đâu có cố gắng để tìm ra vấn đề thực sự nằm ở đâu!" Jisung hét lên, sự mệt mỏi thấm sâu vào tận xương tủy.

"Cậu đã hành động kỳ lạ suốt nhiều tháng trước đó," Minho buộc phải tựa vào tường để bản thân có thể đứng vững.

"Chúng ta không nói chuyện suốt nhiều tháng trời vì tôi sợ rằng nếu tôi rời khỏi nhà thì Chan sẽ tự sát."

"Sao cơ?"

Jisung không có ý nói như thế. Đó là những lời cậu thậm chí còn chưa bao giờ nói với bác sĩ trị liệu của mình. Sức khỏe tâm thần của Chan là vấn đề của bản thân hắn và Jisung từ chối sử dụng nó để giành chiến thắng trong cuộc chiến này, nhưng đã quá muộn. "Những tin nhắn tôi chưa trả lời... đó là những lời đe dọa." Jisung lí nhí, rút ​​chiếc điện thoại sắp sập nguồn của mình ra. Cảm giác có chút vô thực. Cậu đã từng nghĩ đến cuộc trò chuyện này, nhưng mà ở trong một bối cảnh khác.

Jisung bỏ chặn tài khoản của Chan, một dòng tin nhắn mới được gửi hồi tối hiện ra.

Jisung dúi điện thoại vào tay Minho và nhìn sự nghi ngờ biến thành nỗi kinh hoàng cùng hoài nghi. "Mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn khi chúng ta trở thành bạn bè. Hắn không thể chấp nhận được việc tôi có một Alpha khác trong đời. Hắn sợ mất tôi nên quyết định thay thế tôi."

Một phần nào đó trong Jisung ước rằng nếu cậu cho Minho xem tin nhắn sớm hơn thì có lẽ Minho đã tin cậu. Nhưng cũng có khả năng Minho sẽ nói đó không phải là Chan.

Minho đọc hết tin nhắn này đến tin nhắn khác, mặt anh tái nhợt sau mỗi lần ngón tay anh chuyển động. "Jisung..." Minho thì thầm và sự thỏa mãn không ngọt ngào như Jisung mong đợi.

Minho bấm vào góc màn hình, điện thoại sáng lên, đổ chuông.

Hơi thở của Jisung nghẹn lại khi cậu với lấy chiếc điện thoại nhưng người nghe đã kịp nhấc máy.

"Đã đến lúc em quay lại với anh rồi Jisungie. Nhưng anh đoán là em vẫn chưa chịu tỉnh mộng nhỉ," giọng Chan vang vọng khắp phòng và Minho đánh rơi điện thoại xuống giường. Jisung bấm vào nút màu đỏ để kết thúc cuộc gọi trước khi Chan kịp nói thêm điều gì.

"Không," Minho lắc đầu. "Chuyện này đã xảy ra bao lâu rồi?"

"Giờ thì cậu muốn biết rồi à?" Mọi suy nghĩ khác đều rời khỏi đầu Jisung. Cậu cảm thấy tê liệt, ốm yếu và mệt mỏi vì sự dày vò.

"Trả lời câu hỏi của tôi đi Jisung," Minho dựa vào thành giường, ôm bụng như thể anh mới là người đang mang thai và liên tục muốn ói.

"Chúng tôi gặp nhau lần đầu vào ngày sinh nhật thứ mười bảy của tôi." Jisung nói, cố gắng chấp nhận sự thật rằng cuối cùng cũng có người tin mình. Minho tin cậu. Tuy nhiên, cậu không cảm thấy gì cả; không có niềm vui, không có nỗi buồn, không có sự nhẹ nhõm. Chỉ có một sự trống rỗng. "Hồi đó mọi chuyện cũng không đến nỗi tệ. Nó diễn ra rất chậm rãi và nó chỉ trở nên thực sự tồi tệ sau khi tôi trở thành bạn với cậu."

Minho đi đi lại lại trong phòng, những chiếc lá mùa thu phủ lên căn phòng một nỗi cay đắng. "Tôi sẽ giết cậu ta."

"Minho..." Jisung chưa nghĩ tới điều này. Lẽ ra Minho phải nói rằng anh không tin cậu. Anh lẽ ra phải bảo vệ Chan cho đến hơi thở cuối cùng.

"Tôi sẽ giết tên khốn đó," đôi mắt Minho đỏ rực trong ánh sáng mờ ảo trong phòng ngủ.

Jisung từ từ bỏ điện thoại vào túi và lùi ra phía cửa, tránh xa Minho.

Minho như đang bùng cháy, đôi vai cứ liên tục nâng lên rồi hạ xuống. Anh cười như điên dại, lục lọi điện thoại của mình, rượu như gông cùm ghì anh lại.

Jisung giỏi nhận biết sự tức giận như cách cậu dễ dàng nhận biết sự khó chịu ở một Alpha. Chỉ có một giải pháp duy nhất. Chạy.

Jisung lao ra khỏi phòng, chộp lấy đôi Converse và chạy nhanh vào thang máy trước khi một Alpha khác có thể làm tổn thương cậu hoặc con cậu. Jisung bấm nút thang máy khi nghe thấy tiếng Minho đang dò dẫm trong căn hộ ở cuối hành lang. Thang máy kêu một tiếng ding và mở ra đúng lúc Minho chạy ra khỏi căn hộ, hớt hải tìm kiếm Jisung. Jisung liền bước vào trong, bấm liên hoàn nút đóng thang máy. Dần dần, cánh cửa đóng lại và Jisung nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của Minho lấp ló qua kẽ hở.

"Đợi đã, Jisung."

Jisung sẽ không chịu khuất phục.

***

Jisung không biết mình sẽ đi đâu, nhưng càng tránh xa quỷ dữ thì càng tốt. Cậu đã tưởng tượng đến cảnh tượng Minho cuối cùng cũng biết được sự thật nhưng hình ảnh Minho trong bức tranh ấy đã khóc nức nở, ôm lấy cậu, nói với cậu rằng mọi chuyện sẽ ổn thôi và anh sẽ không để Chan làm tổn thương cậu nữa.

Cơn giận sục sôi ấy diễn ra thật bất ngờ. Có lẽ rượu không có tác động gì nhiều. Cũng có lý thôi. Minho đã giận Jisung và giờ anh đang giận Chan. Jisung không thích những Alpha giận dữ, những Alpha giận dữ thường lấy đi tổ của cậu và những Alpha giận dữ thường xúc phạm cậu.

Jisung kiểm tra điện thoại, đáp lại cậu là hình ảnh cục pin đỏ lè. Jisung cũng y hệt, điện thoại của cậu cạn kiệt năng lượng nhưng không giống như điện thoại của mình, cậu không thể lịm đi và chờ được sạc đầy trở lại.

Cậu sẽ nói chuyện với Minho khi Minho đã bình tĩnh lại, tỉnh táo và không còn có thể làm tổn thương ai đó nữa.

Jisung đi dọc những con phố, tận hưởng đêm cuối hè mát mẻ. Một vài tên say xỉn nhìn cậu với ánh mắt kỳ lạ, nhưng Jisung vẫn tiếp tục tiến về phía trước mà không để ý đến họ.

Seoul thật rộng rãi vào ban đêm khi có ít người lảng vảng hơn. Jisung đi đến ga tàu điện ngầm. Vì quá vội vàng nên cậu để quên ví ở căn hộ, nhưng tàu điện ngầm có ghế dài và ngồi nghỉ ở đâu đó sẽ là một ý tưởng hay vào giữa đêm khuya thanh vắng. Minho nhắn tin cho cậu vài lần, hỏi cậu đang ở đâu, dặn cậu mau về nhà và nói chuyện với anh, nhắc nhở cậu rằng ngoài đó không an toàn.

Điều không an toàn ở đây là Minho. Minho cần chứng minh rằng anh đã quay trở lại với dáng vẻ của một Alpha điềm tĩnh, thấu đáo mà Jisung biết và sau đó họ có thể nói chuyện. Cho đến lúc đó, Jisung sẽ tránh xa anh hết mức có thể. Có lẽ cũng để sắp xếp những suy nghĩ của chính mình. Minho biết. Minho thực sự biết chuyện gì đã xảy ra với Jisung. Thế là quá nhiều và Jisung không chắc mình đã sẵn sàng để xử lý những cuộc trò chuyện tiếp theo hay chưa. Cậu sẽ phải giải thích thế nào cho Minho về mức độ nghiêm trọng của mọi chuyện khi Jisung chỉ mới nói với bác sĩ tâm lý của mình một phần rất nhỏ.

Jisung ngồi xuống ghế, đặt tay lên bụng theo thói quen. Cậu xoa xoa bụng. Việc đứa bé có thể sở hữu vẻ ngoài giống Chan khiến cậu phát ốm. Cậu không muốn bất cứ một lời gợi nhắc nào về hắn, hoặc về việc Chan xuất hiện và đe doạ sẽ giành quyền nuôi con.

Jisung rên rỉ, dựa lưng vào băng ghế. Cậu thật sự muốn phát điên. Giá như cậu không ra ngoài vào ngày sinh nhật của mình với căn cước giả. Giá như cậu không để Chan đưa mình trong bộ dạng say khướt về nhà, để rồi tỉnh dậy trên giường của một người xa lạ. Hồi đó cậu đã khoe khoang khắp nơi rằng cậu đã hẹn hò với một Alpha đang học đại học, rằng có một Alpha thích cậu. Jisung vốn học ở trường dành cho Omega nên đã quá ngây thơ, lẽ ra cậu nên tỉnh táo hơn.

Mân mê bụng bầu, cậu sợ hãi vì phải sống với nó thêm ba tháng nữa. Bụng cậu đã lớn lắm rồi, cậu không muốn nó lớn thêm nữa, tương lai sẽ ra sao khi ở thời điểm hiện tại cậu vốn đã và đang thoi thóp để tồn tại.

Jisung điều chỉnh lại vị trí ngồi của mình. Em bé không hoạt động nhiều, có lẽ là đã ngủ như Jisung lẽ ra phải làm. Những chuyến tàu liên tục chạy qua và Jisung không tìm được động lực để di chuyển. Mùi kim loại của tàu điện ngầm giống như một luồng không khí trong lành so với mùi quần áo của Chan đang thối rữa trong thùng rác nhà bếp.

Cơn đói cồn cào dày vò Jisung, nhưng đó không phải là điều xa lạ với cậu nữa. Chan muốn cậu làm bạn với cơn đói như hắn đã làm với chính mình. Nỗi ám ảnh về ngoại hình của Chan không dừng lại ở vóc dáng của Jisung. Chan thích nhịn đói để có cơ bụng, hắn nói đó là cách duy nhất. Bằng cách đó, trong cơ thể chỉ tồn tại da và xương, không có gì khác.

Những giọng nói lè nhè vang vọng xa xa ngày càng lớn dần. Một cặp đôi loạng choạng chân đi không vững, reo hò vui vẻ, vết cắn mới trên cổ càng làm mùi sắt trong không khí thêm nồng nặc. Jisung tránh nhìn họ cho đến khi cậu cảm thấy họ đang nhìn mình. Cậu gắt gao che bụng cho đến khi một trong số họ lên tiếng. "Ôi bạn hiền ơi, cậu đang nàm chì ở đây mụt mình zậy?"

Giọng của Hyunjin, ngay cả khi say, Jisung cũng nhận ra.

"Hyunjin?" Jisung hỏi vì cậu không biết nên trả lời thế nào nữa.

"Đúng gòi, có cả Jeongin nữa nà," Hyunjin nói, chỉ vào Jeongin. "Thật ra bây giờ ẻm là bạn đời của tui gòi, thấy không, máu nè, tui đã làm đó! Hehehe ẻm là của tui. Không chỉ với tư cách là một ông chủ. Mà cả trong tình yêu cũng vậy."

"Xin lỗi, Hyunjin hơi quá chén," Jeongin nói, mặt đỏ bừng và cũng không khá hơn là mấy.

Jisung đứng dậy, vòng tay qua eo Hyunjin và đỡ lấy một phần sức nặng từ Jeongin. "Cậu định đi đâu thế?"

Jeongin gật đầu, chỉ vào chiếc xe vừa rời đi. "Chúng tôi sống cách đây vài dãy nhà."

"Để tôi đưa các cậu về," Jisung dẫn họ lên cầu thang.

"Không cần đâu–" Jeongin cố gắng nói.

"Awww thật là một omega ngọt ngào," Hyunjin giả giọng cướp biển. "Tui hỏng mún có tide....sao khó nói vậy ta...bọn tui sẽ nhận con nuôi..." Hyunjin nhiệt tình giơ ngón tay cái lên ​​trước khi gục vào người Jeongin như một con cá sắp chết.

Jisung ném cho Jeongin cái nhìn như muốn nói cậu có muốn cãi nữa không? Và Jeongin thở dài, nhượng bộ và để Jisung giúp mình cõng người bạn đời say khướt vừa mới được đánh dấu về nhà.

Họ ra khỏi ga tàu điện ngầm và những đám mây đang gầm gừ phía trên, sẵn sàng trút những giọt nước xuống thành phố. Họ tăng tốc, lao tới căn hộ của đôi chim cu Hwang-Yang.

Mưa trút xuống, rơi lộp độp xuống nền bê tông khi Jisung đã an toàn bên trong, đỡ Hyunjin lên giường. Jeongin hôn lên trán Hyunjin rồi vòng qua phía sau và nằm xuống, ôm lấy người bạn đời của mình. Không ai trong số họ dường như quan tâm đến việc họ đang vấy máu lên gối của mình.

"Tôi về nhé," Jisung nói sau khi chìm đắm trong tình cảm một cách gián tiếp qua đôi tình nhân kia.

"Trời vẫn đang mưa, khi nào tạnh cậu hãng về," Jeongin nói, chỉ tay về phía cửa sổ. "Cậu ngủ ở phòng tôi cũng được, ở phía đối diện." Jeongin hất đầu sang một bên.

"Cậu có phòng riêng à?"

"Ừ... Tôi ngáy hơi to," Hyunjin uể oải rúc vào người Jeongin, ấn cậu ta xuống đệm.

"Với cả do chuông báo thức của anh ấy hơi to và anh ấy dậy sớm hơn tôi," Jeongin nhấc đôi chân khẳng khiu của Hyunjin ra để thở. Jisung khá chắc chắn rằng điều này vi phạm một số điều khoản quy định giữa sếp với nhân viên, nhưng vì mẹ của Hyunjin hôm nào cũng nấu bữa trưa đem đến cho cậu, nên Jisung sẽ không phàn nàn.

"Ngủ lại đi! Ngủ lại đi!" Hyunjin hét lên hơi to khiến Jeongin giật mình.

"Em hay Jisung?" Jeongin hỏi, hôn lên mặt Hyunjin.

"Tất nhiên là em rồi," Hyunjin ôm chặt Jeongin rồi dừng lại nhìn Jisung. "Omega banananana." Hyunjin cười toe toét và nhắm mắt lại, chìm vào giấc ngủ.

Đã chịu đựng Hyunjin đủ nhiều, Jisung ra ngoài hành lang và tìm thấy phòng ngủ của Jeongin. Đèn LED nhấp nháy trong phòng, xen kẽ giữa các màu neon của cầu vồng. Trên bàn là một chiếc màn hình rất lớn với dàn PC tự chế. Jisung bắt đầu đặt câu hỏi Jeongin lấy tiền ở đâu và liệu cửa hàng bán lẻ có phải là một mảng thị trường của mafia hay không.

Jisung bò lên chiếc giường đầy Squishmellow. Cậu cởi bỏ quần áo để làm một cái tổ nhỏ. Minho không có ở đây. Chan không có ở đây. Không ai có thể cướp tổ khỏi cậu nữa.

Jisung nhắm mắt lại và để giấc ngủ cuốn lấy mình khi tiếng mưa rơi lộp độp trên bậu cửa sổ, âm thanh ấy khiến Jisung nhớ về mùa thu đầu tiên khi cậu mới làm bạn với Minho. Minho đã đến nhà cậu, họ đã cùng nhau làm bánh mì và Jisung rất vui mừng khi có người đến nhà lần đầu tiên sau nhiều năm.

Câu chuyện đó không có một kết thúc có hậu.

Vài giờ sau, Jisung mở mắt ra và thấy Jeongin đang ngồi cạnh mình và gạt những sợi tóc loà xoà trên mặt cậu.

"Cậu biết giới tính của đứa bé chưa?" Bàn tay của Jeongin lướt qua bụng Jisung qua nhiều lớp chăn.

Jisung cố trấn tĩnh lại, bối rối tại sao mình không nằm trên giường của mình, cơn buồn ngủ nặng nề đến mức khiến cậu gần như không thể suy nghĩ.

"Cậu muốn giữ bí mật à?" Jeongin chọc vào bụng và Jisung cảm thấy cơn buồn nôn quay trở lại. Mùi hương Alpha của Jeongin không quá nồng và Jisung cần thứ gì đó mạnh mẽ để ngăn chặn các triệu chứng ốm nghén. Jisung cần phải về nhà. Bản năng Omega của cậu thích mùi hương của Minho và cậu có thể trì hoãn cuộc trò chuyện lâu nhất có thể. Nhưng cậu cần mùi của Minho.

"Jeongin đừng làm phiền khách của chúng ta chứ. Omega khi mang thai cần được ngủ. Ngủ tiếp đi Jisung."

Jisung hướng mắt ra ngoài cửa sổ và nhận thấy mưa đã tạnh. Những giọt nước nhỏ giọt từ máng xối, đọng thành từng vũng trên vỉa hè. "Mưa tạnh rồi. Tôi nên về nhà. Bạn cùng phòng của tôi chắc đang lo lắng lắm," Jisung ôm bụng trượt ra khỏi giường. Cậu hy vọng một ngày nào đó việc di chuyển sẽ trở nên dễ dàng hơn, nhưng cho đến nay việc đó đang ngày càng khó khăn hơn.

"Ồ, cậu muốn ăn gì trước không?" Hyunjin bước ra với một chiếc tạp dề và một cái chảo có lẽ nên đặt trên bếp nhưng vì lý do nào đó Hyunjin quyết định mang nó theo.

"Tôi ổn. Tôi có đồ ăn ở nhà." Jisung gạt bỏ lời mời, họ đã tiếp đón cậu quá nồng hậu rồi.

"Được rồi," Jeongin đỡ cậu ra cửa. Cậu ta cúi xuống cạnh chân Jisung, xỏ từng bên giày vào và buộc dây giúp Jisung. "Bọn tôi sắp đi hưởng tuần trăng mật, nhưng nếu cậu cần gì, cậu có thể gọi cho bọn tôi bất cứ khi nào."

"Tôi hiểu rồi." Jisung vội vã di chuyển khi cố gắng ra khỏi nhà. Jisung thử vặn tay nắm cửa nhưng nó không nhúc nhích.

"Xin lỗi, nó bị khóa rồi," Jeongin mở khóa cửa và trước khi Jisung kịp rời đi, cậu ta đã kéo cậu vào một cái ôm. "Hãy gọi cho tôi nếu cậu cần giúp đỡ, nhớ đấy nhé." Jeongin mỉm cười với cậu và Jisung muốn chạy trốn. Cậu không muốn Jeongin biết về những rạn nứt trong con người mình. Jeongin chỉ cần quan tâm cậu vì cậu là cậu, cậu ta không cần biết những phần khác. "Hãy gọi cho tôi nếu có ai chạm vào tổ của cậu, được chứ?"

Với một cái vỗ nhẹ vào vai, Jeongin vẫy tay chào tạm biệt, để lại Jisung nhận ra rằng mình thực sự đã nói quá nhiều vào ngày hôm trước tại nơi làm việc.

Jisung nhớ lại cuộc trò chuyện trong đầu trong suốt quãng đường, quét qua những con phố xa lạ để tìm trạm xe buýt, nơi sẽ có bản đồ chỉ cho Jisung cách về nhà mà không cần điện thoại.

Khu phố này giàu có hơn nơi Jisung sống. Làm thế nào Hyunjin và Jeongin có thể mua được nhà ở đây vẫn là một điều bí ẩn nhưng Jisung không thích đào bới quá sâu cuộc sống cá nhân của người khác. Nếu cậu tìm hiểu quá kỹ, cậu sẽ bắt đầu so sánh và sau đó nghi ngờ tại sao cậu lại không giống như họ.

Jisung đi qua các quầy hàng trong chợ và những con phố. Bàn chân cậu ướt đẫm vì những vũng nước. Đôi tất của cậu cọ vào da chân một cách khó chịu. Jisung rẽ vào con phố quen thuộc khi mưa lại bắt đầu rơi. Lúc đầu chỉ là một cơn mưa phùn, làm ướt tóc và quần áo của Jisung. Rồi mưa dần nặng hạt. Sấm nổ ầm ầm trên đầu và xé toạc bầu trời khi Jisung chạy về nhà nhanh nhất có thể.

Jisung thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy khu chung cư của mình ở phía xa. Cậu băng qua một vũng nước lớn khi với lấy tay nắm cửa và kéo. Nó không nhúc nhích. Jisung thò tay vào túi lấy thẻ chìa khóa tòa nhà và thấy túi của mình ướt đẫm và trống rỗng, không có gì ngoài chiếc điện thoại đã tắt nguồn.

"Chết tiệt." Cậu không có chìa khóa phòng cũng như thẻ để quét vào tòa nhà. Jisung gõ cửa, ngó vào trong thì thấy bàn trống, cũng hợp lý thôi, thứ Bảy làm gì có ai làm việc ở sảnh.

Jisung run rẩy trong mưa, những giọt nước đọng trên cằm khi mưa trở nên lạnh hơn, khắc nghiệt hơn, đập vào người cậu khi gió thổi mạnh. Jisung tìm kiếm một bến xe buýt khác nhưng cơn mưa xối xả đã che khuất đường phố. Jisung không thể nhớ được mọi thứ nằm ở đâu.

"Cậu đây rồi!"

Jisung quay lại và bắt gặp Felix, tay cầm chiếc ô, ngọn tóc vẫn còn ướt và trên môi nở nụ cười nhẹ nhõm. Felix quẹt thẻ để mở cửa và Jisung không kịp hỏi câu nào trước khi Felix kéo cậu vào thang máy.

"Minho và tôi đã tìm cậu suốt cả buổi sáng. Cậu ấy bảo tôi quay lại đây đề phòng trường hợp cậu về mà không có ai," Felix cởi chiếc áo khoác mình đang mặc để che đi thân thể đang run rẩy của Jisung.

"Minho đã..." Jisung nói qua kẽ răng đang va lập cập vào nhau.

Thang máy kêu rền rĩ khi đưa họ lên từng tầng một. Jisung liếc nhìn Felix, vẻ mặt không biểu lộ điều gì, nhưng mùi hương hoa ngọt ngào của nó khiến cậu cảm thấy được an ủi. Cậu còn nghĩ Felix cũng ghét cậu như những người còn lại.

Ý nghĩ đó bị gạt ra khỏi đầu cậu khi Felix nắm lấy cổ tay cậu và kéo cậu ra khỏi thang máy rồi mở cửa bằng chìa khóa của Minho, lý do cậu biết là do nó được gắn với một chiếc móc khóa hình con mèo.

Soonie chào đón họ ở cửa và trong khi mọi ngày Felix thường thủ thỉ với bé mèo thì lần này nó lại bỏ qua nghi thức đó, đẩy Jisung vào phòng ngủ.

"Trước hết chúng ta phải cởi bỏ bộ quần áo này," Felix túm lấy chiếc áo ướt đẫm của Jisung, kéo nó qua đầu cậu trước khi Jisung kịp ngăn lại. Cậu cởi quần Jisung ra và Jisung chỉ đứng đó, biết ơn vì sự quan tâm của Felix nhưng cũng không khỏi bối rối.

Omega cởi trần trước mặt nhau không phải điều gì xa lạ, nhưng hôm qua Jisung vừa mới gặp Felix, cậu không chắc mình có nghe thấy giọng nói của nó hay không, nhưng cậu thấy Felix ở đó.

"Minho kể với cậu rồi à?" Jisung hỏi khi Felix trùm một chiếc khăn lên đầu mình, mạnh bạo lau tóc và khắp cơ thể Jisung.

"Chúng ta sẽ nói chuyện sau. Chúng ta cần sưởi ấm cho cậu, và cả bé con nữa." Felix đặt tay lên bụng Jisung và quấn cậu trong một chiếc khăn tắm mới, sau đó là một chiếc chăn, rồi đặt cậu vào giường. "Để tôi pha nước tắm cho cậu. Tôi nhắn tin cho Minho rồi." Felix điên cuồng lục soát căn phòng như thể đang quên thứ gì đó.

"Cần tôi giúp thì hét lên nhé." Mặt Jisung nóng lên, có lẽ là do hết lớp khăn đến lớp chăn đang nuốt trọn lấy mình. Tuy nhiên, cậu cũng cảm thấy lạnh. Hàm răng cậu liên tục va vào nhau và nội tạng quay cuồng không ổn định. Cậu vẫn chưa ăn gì, chắc là nguyên nhân đến từ đó.

Jisung gà gật cho đến khi Felix quay lại, khái niệm về thời gian lẫn lộn trong cảm giác thoải mái của căn phòng ngủ. Felix giải thoát cậu khỏi những chiếc chăn. Felix, mặc dù có vóc dáng gầy gò, nhưng gần như bế Jisung vào phòng tắm. Felix nhấc một chân của Jisung lên, sau đó lặp lại với chân thứ hai, cẩn thận đỡ cậu ngồi xuống bồn tắm. Sự lo lắng không bao giờ rời khỏi khuôn mặt nó bất cứ một giây phút nào.

Mắt Felix đỏ hoe và sưng húp, nhưng có thể đó chỉ là do mưa. Felix cúi xuống bên cạnh cậu, vô thức xoa đầu cậu trong khi kiểm tra điện thoại với vẻ lo lắng. Khi Felix quay lại đối mặt với Jisung, nó đặt điện thoại lên bệ bồn rửa, lấy một chiếc khăn khác và bắt đầu lau khô tóc cho Jisung.

Jisung thường đắm mình trong sự chú ý, an ủi của một Omega khác quan tâm đến mình. Đó là chuyện của vài năm trước, khi cậu còn học đại học. Nhưng đã quá lâu rồi nên những việc làm đó trở nên thật xa lạ. Sự chăm sóc không đến một cách tự nhiên. Felix chưa bao giờ chăm sóc cậu như thế này. Họ thậm chí chưa bao giờ đặc biệt thân thiết. Nó cũng giống như cách Felix chăm sóc Seungmin.

"Changbin thế nào rồi?" Jisung hỏi, không thoải mái trong sự im lặng.

"Bọn tôi chia tay rồi," Felix trả lời mà không dừng lại nhiệm vụ của mình là khiến đầu Jisung khô hơn cả sa mạc Sahara.

"Ồ... thật đáng tiếc?" Jisung cố gắng tỏ ra thông cảm. Changbin là phiên bản giá rẻ của Chan trong tiềm thức của cậu và họ chưa bao giờ thực sự hợp nhau.

"Thực ra là vào đêm qua," Felix siết chặt chiếc khăn hơn một chút, khiến Jisung nhăn mặt.

"Ồ?"

Điện thoại của Felix đổ chuông và nó dừng công việc của mình lại. Nó liếc nhìn Jisung, đặt chiếc khăn xuống sàn. Hơi nước trong phòng làm mờ đi tấm gương, nhuộm mọi thứ xung quanh thành một màu mờ ảo.

"Tôi xin lỗi. Lẽ ra tôi nên làm nhiều hơn thế," Felix nói sau một lúc.

"Tối qua cậu đã ở đây à?" Jisung không hiểu tại sao câu hỏi đó bỗng bật ra trong khi cậu đã biết Felix ở đó.

"Ừm. Changbin và tôi đã cãi nhau sau... không có gì. Dù thế nào đi chăng nữa thì tôi cũng đã ở đây vì cậu." Felix ôm mặt Jisung, đặt ngón tay cái lên má cậu. "Tôi xin lỗi vì trước đây tôi đã không làm vậy và tôi ước mình có thể thay đổi quá khứ."

"Không sao đâu," Jisung nói, mặc dù sự thật không phải như vậy và cậu sẽ không bao giờ ổn cả. Cậu ngả lưng vào bồn tắm, tự hỏi tại sao đột nhiên lại cảm thấy lạnh đến thế.

Điện thoại của Felix lại reo. Felix mở khoá điện thoại, một tay gãi gãi sau gáy Jisung.

"Tên điên này." Felix nhảy dựng lên, liếc nhìn Jisung rồi nhìn ra cửa. "Tôi có việc phải đi. Ngồi yên ở đây nhé. Tôi sẽ trở lại ngay."

Và Felix rời đi, mang theo cả hơi ấm đi cùng.

***

Minho đã có một kế hoạch. Kế hoạch rất đơn giản. Tìm Chan. Thẩm vấn Chan. Đảm bảo rằng Chan không còn tồn tại. Kế hoạch đã không diễn ra theo đúng kế hoạch.

Chan tung cú đấm đầu tiên. Nó chạm vào hàm Minho một cách đau đớn.

"Cuối cùng thì Jisungie cũng thổ lộ với mày à?" Chan cười khúc khích từ chỗ mình đang đứng. "Đã đến lúc hai người thôi cái trò mèo vờn chuột rồi." Chan đi dạo quanh con hẻm. Minho đã gọi Chan đi uống cà phê khi anh đang điên cuồng tìm kiếm Jisung nhưng không có kết quả, lôi kéo một Yongbok đang đau khổ ở gần đó nhập cuộc và sau đó quyết định rằng tốt hơn hết là nên dành năng lượng của mình vào việc khác.

"Cậu ấy là trẻ vị thành niên đấy Chan," Minho hét lên, nỗi thất vọng như muốn vỡ òa. Lẽ ra Minho phải biết, anh biết họ gặp nhau khi còn nhỏ nhưng anh không nhận ra cậu nhỏ đến thế.

"Nó gần chạm đến ngưỡng trưởng thành rồi," Chan giải thích bằng cách giơ một ngón tay ra.

"Gần như chứ không phải là người lớn. Mày đã chơi đùa với người ta đấy." Minho không thể tin vào tai mình khi Jisung kể cho anh nghe sự thật. Những dấu hiệu vốn đã rất rõ ràng, chỉ là Minho mù quáng không nhìn thấy. Trong tâm trí anh Chan là một người bạn trai hoàn hảo. Anh nghĩ rằng Jisung mới là người có vấn đề. Chan luôn cho rằng những hành vi kỳ lạ, vấn đề sức khỏe tâm thần của Jisung đều xuất phát từ gia đình cậu.

Minho không muốn hỏi Jisung về chuyện đó vì cậu sẽ im lặng bất cứ khi nào anh cố gắng dò hỏi. Jisung chưa bao giờ nói về gia đình mình nên Minho chỉ có thể cố trở thành một người bạn tốt. Anh không biết Chan đã tổn thương cậu, anh chưa bao giờ nghĩ Chan sẽ làm điều tồi tệ như vậy.

"Tao cũng đã chơi đùa trên giường với nó đấy. Hồi đấy nó quả là một thằng đĩ ngoan ngoãn và luôn sẵn sàng làm theo những gì được bảo. Tại sao mày lại chen ngang và phá hỏng tất cả cơ chứ? Mày đã gieo những suy nghĩ không đâu vào đầu nó." Chan cười, cả lồng ngực rung lên và Minho hối hận vì đã không đến phòng gym nhiều hơn.

"Mày đã thuyết phục tao rằng cậu ấy đã bỏ rơi mày," Minho gầm lên, đẩy Chan vào bức tường gạch, nhưng chẳng thể khiến Chan phải khuất phục.

"Và mày đã tin lời tao. Ôi Minho quả là một người ngây thơ, một người sở hữu trái tim vàng bị đè nặng bởi nỗi buồn của người khác." Chan như điên như dại trong cơn mưa ẩm ướt. "Thật hoàn hảo, nó sẽ không bao giờ tin tưởng mày nữa. Mày đã làm tan vỡ trái tim nhỏ bé mong manh của Jisung, và nó sẽ căm ghét mày đến từng thớ thịt của mình."

Minho đấm vào mũi Chan, nghe thấy tiếng xương kêu răng rắc đầy thỏa mãn. "Loại mày không đáng được sống," Minho nắm lấy vai Chan, kéo hắn về phía trước khi anh lên gối vào bụng Chan. Một hành động huấn luyện viên đấm bốc của anh chắc chắn là không đồng tình.

"Tao đâu có phủ nhận," Chan nói với nụ cười tự mãn. "Nhưng nếu tao được sinh ra để sống trong cái cuộc đời khốn nạn này, tao cũng phải tìm kiếm chút niềm vui chứ." Chan ôm bụng, lau nước mưa khỏi mắt.

"Tao sẽ kể cho mọi người về những việc mày đã làm," Minho đe dọa. Anh đã kể với Felix, người thật ngạc nhiên khi đồng ý rằng có gì đó không ổn.

Sau khi Jisung trải qua cơn suy sụp tinh thần, Felix đã yêu cầu Changbin đưa mình về nhà. Khi Changbin phản đối rằng mình không muốn, Felix đã kéo Changbin ra ngoài hành lang và mắng mỏ thậm tệ. Minho không chắc chuyện gì đã xảy ra sau đó, nhưng họ không còn là một cặp được lâu nữa.

"Mày nghĩ mọi người sẽ tin à. Minho, mày chuyển đến sống cùng Jisung, mày đồng cảm với một người mà mọi người đều khinh thường." Chan ngừng nói, liếc nhìn Minho trước khi tiếp tục, "sẽ không ai tin mày vì–"

Một chiếc túi màu đen bay qua đầu Chan và đầu Chan vẹo hẳn sang một bên khi hắn ngã xuống nền bê tông, ôm lấy gáy.

Felix thở hổn hển, tay cầm túi như thể sẵn sàng quật Chan lần nữa nếu hắn cố gắng đứng dậy.

"Cái quái gì vậy Minho! Tôi đã nói với cậu rằng chúng ta sẽ cùng nhau giải quyết việc này mà." Felix liếc nhìn hai bên con hẻm và giật cổ tay Minho, lao đi.

"Tôi không kiềm chế được!" Minho hét vào mặt Felix trong tiếng sấm nổ vang.

"Tôi biết!" Felix hét lên đáp lại, vội bắt taxi, hy vọng tài xế sẽ không thắc mắc về những đốt ngón tay đẫm máu của Minho và bộ quần áo ướt sũng của họ.

"Còn Chan thì sao? Chúng ta không thể cứ để hắn ở đó, lỡ hắn gọi cảnh sát thì sao." Minho hỏi, ngoái đầu lại nhìn.

"Tôi đã lo liệu cả rồi. Chúng ta phải trở về căn hộ. Tôi đã tìm thấy Jisung rồi." Sự nhẹ nhõm tràn ngập cơ thể Minho, theo sau là sự mong đợi. Chan đã đúng. Jisung sẽ không bao giờ tin tưởng anh nữa. Nhưng không sao cả, vì đó là quyết định của Jisung. Chỉ cần Jisung hạnh phúc và an toàn thì Minho có thể đáp ứng bất cứ điều gì cậu cần. Kể cả những điều viển vông nhất.

***

"Nước có màu đỏ có nghĩa là sao?" Jisung hỏi, thả mình vào dòng nước ấm. Gương mặt cậu ấm áp đến lạ. Cậu cảm thấy cơ thể này không còn thuộc về mình nữa. Mặt nước gợn sóng như hoàng hôn trên bãi biển, khi gió nổi lên nhắc nhở cả nhóm đã đến lúc phải về nhà.

"Ý cậu là màu đỏ như màu của fruit punch á?" Hệ thống liên lạc nội bộ ở sân bay bóp nghẹt giọng nói của Hyunjin qua điện thoại.

Jisung luôn muốn đi hưởng tuần trăng mật. Cậu luôn muốn có một người bạn đời. Cậu luôn muốn những thứ cậu không thể có.

"Hyunjin, nước tắm có màu đỏ." Đầu óc lâng lâng và mê sảng, Jisung đưa tay vốc nước, tự hỏi từ khi nào thế giới lại trở nên buồn tẻ đến thế. "Như vậy là sao?"

"Cái gì... gọi cấp cứu đi! Tại sao lại gọi cho tôi? Jeongin! Gọi cấp cứu. Jisung, cứ giữ máy nhé–"

Nhưng Hyunjin đang đi hưởng tuần trăng mật. Cậu ấy sẽ lỡ chuyến bay mất. Jisung cúp máy. Hyunjin đã đúng, lẽ ra cậu không nên gọi cho cậu ấy. Điện thoại của Jisung rơi xuống nền gạch. Cậu biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng cậu thực sự ước mình không biết. Cậu cảm thấy đứa bé đã ngừng cử động từ nhiều giờ trước, nhưng có lẽ cậu muốn điều đó. Chan sẽ nói rằng hắn muốn điều đó xảy ra. Minho sẽ nói rằng lẽ ra cậu nên chăm sóc bản thân tốt hơn. Jisung mệt mỏi khi mọi người nói với cậu những thứ như thể họ mới là người biết rõ hơn ai hết.

Khi Jisung nhắm mắt lại, máu giờ đây cũng giống như nước, nên cậu cũng vờ như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro