Chương 555: Một Tên Khốn Vô Dụng 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Khoan, trước khi bắt đầu, để ta cho các ngươi một ít đồ ăn vặt”

Búng tay

Trên tay tất cả mọi người trong rạp kể cả vị nữ thần đều xuất hiện một hộp bổng ngô.

“Ồ là bổng ngô!”

“Ầy, nhớ món bổng ngô này ghê .”

“Cảm ơn thưa nữ thần.”

Một số người bắt đầu rơm rớm nước mắt khi được nếm lại hương vị của món bổng ngô ngày nào trong khi một số thì cảm ơn vị nữ thần.

“Không có gì.”

Vị nữ thần, Angela cười với họ sau khi trả lời.

“Khoan.”

“Lại vụ gì nữa vậy?”

“Ugh, khi nào mới bắt đầu vậy!”

Một số người càu nhàu với giọng điệu khó chịu bởi vì vị Nữ Thần, Angela cứ dừng lại đúng lúc họ chuẩn bị xem gì đó.

“Ta có thể nghe thấy đấy, tự biết thân biết phận đi.”

Angela trừng mắt nhìn những người càu nhàu khi nãy.

“...”

Mọi người ngay lập tức im lặng và vờ như một đứa trẻ ngoan ngoãn ngồi trên ghế của mình.

“Haaa, tốt hơn rồi đấy. Lần này ta sẽ mời vài vị khách đặc biệt đến từ một tương lai khác.”

Há hốc

“Tương lai......”

‘Những tên này chỉ để ý đến từ tương lai mà mình vừa đề cập, nhưng bọn họ còn không để ý đến việc mình đề cập về một tương lai khác’

Vị Nữ Thần, Angela vuốt mặt vì sự ngu ngốc của bọn người này.
(Đương nhiên là trừ bộ ba Soo ra.) 

Búng tay

Hai con người quen thuộc xuất hiện trước mặt họ.

“Hey ya!”

“Rất vui vì được gặp mọi người.”

Hai người đàn ông điển trai này trông như đang ở độ tuổi cuối 20 và đầu 30 đã chào bọn họ.
(Oooo họ có thể là ai đây🤭heheheh.)

“Đó là tôi á hả?”

Hai Soo đồng thanh nói.

(Đoán xem là hai Soo nào.)

Sự chú ý của mọi người chuyển từ hai anh chàng đẹp trai ấy sang hai Soo đang ngồi ở hàng đầu tiên.

“Vậy hai người này là.....*tiếng trống vang lên* Lee Soo Hyuk và Choi Jung Soo.”
(Tôi không muốn đề cập đến -từ một tương lai khác. Hahaha hãy để bộ não nhỏ bé của bọn họ tự làm việc.)

Mọi người có thể nghe thấy tiếng há hốc kinh ngạc xung quanh rạp chiếu phim.

“Choi Jung Soo, nhìn đi! Là cậu hồi trẻ kìa, trông cậu ta nhỏ bé hơn so với cậu của bây giờ đấy.”

“Thôi đi, đội trưởng! Hồi đó tôi còn trẻ nên tất nhiên là tôi nhỏ rồi.”

“Được rồi được rồi, tôi dừng. Nhìn thấy cậu thời trẻ khiến tôi nhớ về khoảng thời gian đó lần nữa.”
(Mọi người biết khoảng thời gian đó là gì mà😥)

Mọi người đều quá sốc để lên tiếng.

“Vậy, hai người có thể ngồi bên cạnh ba người bọn họ.”

LSH lớn quan sát toàn bộ rạp phim và nhìn một số người với ánh mắt hoài niệm bởi vì những người đó đã chết trong quá khứ. Anh thật sự rất vui khi gặp lại họ.

Hai người đi đến và ngồi vào chỗ của mình.

Đây là vị trí chỗ ngồi ở hàng đầu.

Tôi-CJS-KRS-LSH-LSH lớn-CJS lớn

Mấy cái này có thể tốn ít thời gian để mọi người hiểu. Ugh tôi làm mấy cái này tệ thật.

“Nào lần này chúng ta sẽ thật sự bắt đầu.”

“Ugh!”

Cơ thể của Cale lăn về sau trên mặt đất.

‘Chuyện gì đang diễn ra vậy?’

Ai đó đã đánh vào bụng cậu ngay khi cậu định thần lại, khiến cậu bay lên trước khi lăn trên nền đất.

“Ugh!”

Cale với tay ra và bám lấy mặt đất.

“Cale là ai?”

“Tên của cậu ta không phải tiếng Hàn?”

“Có phải có ai đó đang đánh người tên Cale này không?”

Một số người nói lớn với hy vọng vị nữ thần sẽ trả lời.

Angela quay lại và đối mắt với những người đang hỏi.

“Đó là chuyện mà các ngươi sẽ biết sớm thôi.”

KRS im lặng xem TV vì cậu đã biết điều này bằng việc nhìn vào ký ức của Cale.

Đôi mắt của cậu tập trung trở lại và cậu nhận ra có điều gì đó không đúng.

‘Xi măng?’

Nó đã bị nứt và bị phá hủy một phần, nhưng cậu vẫn có thể nhìn thấy nền xi măng.

Vật liệu này là thứ không có ở thế giới của Cale Henituse.

“Ý của cậu ta là gì khi nói xi măng không có ở thế giới của Cale Henituse?”

“Đó là tên đầy đủ của cậu ấy đúng không? Tên của cậu ấy nghe như đến từ nước ngoài.”

Chỉ là một số người quần chúng thắc mắc về điều này.

“Đúng vậy, đó là tên đầy đủ của cậu ấy.”

Angela chỉ trả lời một trong số hai câu hỏi.

Này! Thằng nhãi ranh, mày còn không đứng thẳng nổi à? Cái thái độ ngạo mạn vừa rồi của mày biến đâu mất rồi? Hmm?”

Kekeke! Nào, nào, kiểm soát bản thân một chút đi. Mày đá cậu ta mạnh đến mức cậu ta không thể đứng dậy nổi rồi kìa.”

Bọn họ đang nói chuyện bằng tiếng Hàn.

Uggh........!”

Cale cố gắng hết sức để kìm lại tiếng rên rỉ của bản thân khi cậu lật người lại.

Cậu thể thấy một cái trần nhà màu xám.

‘...Từ khi nào thể của mình lại yếu thế này?’

Cậu không còn chút sức lực nào trong thể.

Cậu thể thấy cái cổ tay gầy guộc của mình.

Cale sau đó nhìn thấy mọi người bước đến giữa cậu cái trần nhà màu xám.

“Ê, tên nhãi này trông như mớ hỗn độn ấy.”

Đó do tại sao chỉ nên làm theo những tụi mình kêu làm, thay hành động!”

Những người đang chế nhạo cậu nhìn xuống Cale với sự khinh miệt...

Bọn họ người Hàn Quốc.

“Ha!”

Cale nhớ ra họ.

Cậu nhớ những khuôn mặt của họCậu nhớ cái tình huống này.

Đó thời điểm việc cậu bị bạo hành không lạ cả.

“... mấy tên khốn đó.”

Đó một trong những tên khốn đã đánh mình trong thời gian đó.’

Cale bắt đầu cười

“He... hehe.”

Cái quái vậy? phải tên khốn này đã phát điên sau khi bị đánh một lần không?”

Còn chưa đầy 1 năm kể từ khi thế giới bị xáo trộn.

Mùa đông của trận đại hồng thủy đã qua, mùa xuân và mùa hạ đã đến, và rồi mùa thu.

Đó là mùa thu đầu tiên.

Vào cuối mùa thu khi con quái vật không hạng xuất hiện ở Seoul và khiến cả thế giới chìm trong sợ hãi.


“Có phải đây là suy nghĩ của Cale Henituse không?”

Angela chỉ gật đầu vì cô quá lười để có thể trả lời câu hỏi của những kẻ không quan trọng.

“Làm cách nào mà anh ta có thể biết được quái vật không hạng xuất hiện ở Seoul vào cuối thu trong khi anh ta chỉ mới ở đầu mùa thu chứ?”

Một trong số những người đang xem TV để ý đến những chi tiết này rồi hỏi Angela

“Khả năng quan sát tốt đấy nhưng hãy cứ tiếp tục theo dõi và có thể ngươi sẽ hiểu.”

Angela khen ngợi người đó và tiếp tục xem TV.

biến thế giới trở nên hỗn loạn số lượng người thiệt mạng nhiều nhất vào thời điểm đó.

LSH và CJS lớn, những người đã biết về sự cố này chỉ biết cười khổ.

Đã có rất nhiều người phải bỏ mạng vào thời điểm đó.

“Một thằng khốn ranh con như mày sao dám lườm tao như vậy hả?”

Đây là mùa thu khi mà Kim Rok Soo vô dụng là kẻ vô dụng nhất trong cuộc đời cậu.


“Tại sao ngài chỉ huy lại tự cho mình là kẻ vô dụng? Nếu không có cậu ấy, tất cả chúng ta có lẽ đã chết!’

‘Thằng nhóc này! Cậu không hề vô dụng.’

‘Sao Rok Soo có thể nghĩ về bản thân như vậy.’

Hai người từ một tương lai khác thầm nghĩ trong khi nhìn vào chiếc TV với vẻ mặt nghiêm túc.

Cale đã mở mắt thành Kim Rok Soo vào cuối mùa thu năm ấy.

“Ý của câu này là gì?”

Không ai trả lời lại người đó cả.

Vệt máu chảy ra từ khóe miệng cho cậu biết rằng tình huống này thật

“...Chết tiệt.”

ngươi kẻ xấu, tuyệt vọng, hay độc... Cái bàn tay đen khốn kiếp đó…’

Đôi mắt của Cale bùng lên ngọn lửa

Khó chịu thật.”

Những người xung quanh cậu bắt đầu cau mày sau khi nghe điều đó

Cái ? Bây giờ cái tên điên này đang phun ra mấy lời nhảm nhí từ miệng mình vậy?! Mày muốn chết à?”

Thằng nhãi này! Sao một tên nhãi ranh thể dễ dàng chết bất cứ lúc nào lại dám nhìn chúng ta với ánh mắt như vậy?!”

Cale để những lời nhận xét đó lọt qua tai.

Nơi con quái vật không hạng lần đầu xuất hiện... 

Nhiều người đã chết tại địa điểm đó.

“Ý cậu ta khi ám chỉ việc nhiều người chết ở nơi con quái vật không hạng lần đầu tiên xuất hiện là gì?”

“Tôi cũng chả biết. Không ai chết ở địa điểm đó cả. Chúng ta chiến thắng con quái vật không hạng đó dưới sự dẫn dắt của ngài chỉ huy mà.”

Hai người đã may mắn sống sót sau trận chiến đó kể lại.

Những người tình cờ nghe được cuộc trò chuyện của bọn họ cũng bắt đầu nghĩ về việc này.

Cái chết nỗi sợ không thể so sánh với những họ phải đối mặt kể từ khi trận đại hồng thủy quét qua khu vực nơi con quái vật không hạng đó xuất hiện

Đó do tại sao thế giới bắt đầu tập hợp lại với nhau

Trên thực tế, sự cố khủng khiếp đó đã để thế giới tạo ra các hội một lần nữa vùng dậy

Một số người sống sót trở về từ địa điểm xảy ra sự cố cuối cùng đã trở thành nhân vật trung tâm của hội Hàn Quốc.

“...Đội trưởng.”

“Chúng ta sẽ xây dựng lại xã hội của chúng ta!”

“Chắc chắn chúng ta sẽ làm được!”

Trưởng nhóm Lee Soo Hyuk một trong những người đã trải qua sự cố đó

Này, cậu biết tôi đã gặp đội trưởng của chúng ta ở đâu trong quá khứ không? Tôi cũng người sống sót sau sự cố đấy. Tôi cũng đã thấy đội trưởng của chúng ta chiến đấu.’

Choi Jung Soo cũng đãđó

Hai người họ đã xoay sở để sống sót trong tình huống ấy, nhưng rất nhiều sinh mạng đã bị lấy đi bởi con quái vật không hạng đó.

Choi Jung Soo đã từng nói với vẻ mặt đầy nước mắt trong quá khứ

‘Tôi thực sự nghĩ rằng mình đang ở địa ngục khi nhìn thấy cảnh đó.’

“Tôi không hiểu tại sao CJS lại nói như KRS không có ở đó khi sự cố xảy ra.”

Park Jin Tae lên tiếng sau khi xem chiếc TV với sự hoang mang.

“Và tại sao nó nói rằng một vài người đã sống sót trở về sau sự cố đó? Chúng ta đã chiến thắng trong trận chiến đó và không ai chết cả, mọi người đều còn sống!”

Park Jin Tae nói lại lần nữa nhưng vẫn không ai trả lời.

Ngọn lửa trong mắt Cale bắt đầu bừng sáng hơn nữa.

“Vàaaaaaaa thế là xong! Chúng ta sẽ tiếp tục vào 9 giờ sáng ngày mai. Làm ơn đừng đến trễ nhé.”

“Chà, nó nhàm chán thật, nó thậm chí còn không trả lời câu hỏi của chúng ta.”

“Tôi biết mà, chúng ta còn chưa biết người tên Cale này là ai nữa.”

Chỉ có hai người đang thì thầm về điều này.

“Vậy chúng ta sẽ ngủ ở đâu?”

“Ấy, ta hoàn toàn quên mất việc đó.”

Búng tay

Hàng tá căn phòng xuất hiện với những cái tên trên cửa.

“Đây. Trên những cánh cửa có tên. Bây giờ các ngươi có thể đi vào phòng có tên của mình. Nếu đói, chỉ cần nói tên món ăn và nó sẽ xuất hiện ngay trên bàn.”

“Cảm ơn ngài Nữ thần. Chúc ngài ngủ ngon.”

“Ngủ ngon nhé mọi người.”
.
.
.
.
.
.
Ghi chú của tác giả: Tôi không biết nên cho họ phản ứng như thế nào, tôi thực sự xin lỗi nếu như nó không có nhiều phản ứng cho lắm. Ở chương sau tôi sẽ cố gắng làm tốt hơn nữa.

***

P.S: 

<Cảm ơn mọi người đã ủng hộ bản dịch này của tớ, nếu có sai sót hay ý kiến mong mọi người góp ý, tớ sẽ cố gắng thay đổi để trở nên tốt hơn!>

<Mong mọi người hãy ủng hộ bản truyện gốc của tác giả gốc ạ>

Tác giả gốc: Calesimp07

***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro