fourteen // hoseok

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



"Con yêu!" hắn nghe mẹ mình kêu lên ở cuối hành lang. Hắn than thầm trong tâm.

Hắn không muốn bất kì ai nhận ra mình. Hắn biết đó là đòi hỏi quá nhiều rồi, nhưng hắn đã hy vọng mẹ hắn sẽ chấp nhận yêu cầu của mình.

"Mẹ à, làm ơn. Cứ giả vờ là con không ở đây," hắn rít lên khó chịu. Bà há hốc đáng sợ.

"Sao con có thể yêu cầu mẹ vờ như không nhìn thấy con trai mình chứ? Mẹ có quyền biết con có đang sống tốt không. Mẹ chỉ muốn những gì tốt nhất cho con thôi," bà nói, nắm lấy cánh tay hắn, ngăn hắn đang đóng gói đồ đạc.

Hoseok thở dài rồi đứng thẳng dậy, đối mặt với mẹ. Đã khá lâu rồi kể từ lần cuối hắn thấy bà, và nó có lẽ là một lời nói dối trắng trợn nếu nói rằng bà không già đi trong suốt thời gian đó. Nó không thay đổi nhiều, nhưng tóc của bà đã dần điểm bạc, và những nếp nhăn trên gương mặt bà cũng thấy rõ.

"Có một sự khác biệt lớn giữa việc muốn điều khiển cuộc sống của con và quan tâm tới con. Mẹ không hề quan tâm con, mẹ à. Mẹ chỉ quan tâm đến lợi ích của việc trở thành mẹ của đứa con trai giàu có nhất đất nước. Con đã nói với mẹ trước đó, và con vẫn cảm thấy như thế. Con muốn làm bất cứ thứ gì vơi gia đình này hay cái trách nhiệm mà con không thể thoát khỏi," hắn nói một cách trống rỗng, chờ đợi phản ứng của mẹ hắn.

Bà không nói gì. Hắn biết hắn đã làm tổn thương những cảm xúc của mẹ. Bà là 1 người tốt. Sau tất cả bà vẫn là mẹ hắn, nhưng hắn đã mệt mỏi với những cái văn bản của bà mỗi tuần với những cái tên mới, và thông tin về những người con dâu tiềm năng.

Mẹ chỉ làm như cha hắn đã sắp xếp cho bà, nhưng bằng cách nào đó Hoseok đã hy vọng bà sẽ đứng lên vì con trai mình một lần. Hắn đã quá ngu ngốc khi hy vọng bà có đủ dũng cảm để làm vậy. Bà rõ ràng không quan tâm đủ.

"Con yêu, mẹ không muốn điều khiển cuộc sống của con, hoàn toàn không. Mẹ không biết tại sao con nghĩ rằng đó là ý định của mẹ. Mẹ muốn những điều tốt nhất cho con, thậm chí đó có thể là sống một cuộc sống bình thường thôi," bà nói với nước mắt đang ngân ngấn.

Bà đưa tay và nắm giữ khuôn mặt hắn với đôi bàn tay nhỏ bé của mình. Hơi ấm từ đôi bàn tay mẹ đã cho hắn một sự gần gũi mà đã lâu rồi hắn không cảm nhận được. Không quan trọng là hắn muốn tức giận với mẹ bao nhiêu, bà là điểm yếu lớn nhất của hắn, bà luôn luôn là vậy. Hắn đã ở lại vì bà.

"Làm ơn, về nhà đi. Mẹ sẽ không đề cập đến một cô gái nào, và mẹ sẽ nói với cha về tất cả chuyện này," gương mặt bà đã ướt đẫm nước mắt rơi ra, và đôi con ngươi màu nâu đang nhìn Hoseok một cách đầy hy vọng.

Hoseok thở dài, trông mẹ thật dễ bị thương tổn trước mắt.

"Con đã lớn lên và trở thành một người đàn ông trẻ tuổi thật đẹp trai. Thật sự là con của mẹ ư?" bà thì thầm với một nụ cười trên gương mặt.

Hoseok vòng tay quanh thân hình nhỏ nhắn của mẹ, kéo bà vào lòng, hít lấy mùi hương thân quen của bà. Sẽ là nói dối nếu hắn nói hắn không nhớ mẹ, bởi vì hắn có nhớ.

"Đừng lo lắng mẹ à. Con sẽ trở lại trước khi mẹ biết. Làm ơn chỉ đợi lâu hơn chút nữa thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro