nineteen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Jae Hwa vui vẻ nhìn lên Hoseok đã xong một nửa chén mì thứ ba. Hắn ăn như thể chưa bao giờ thấy thức ăn vậy. Hắn đặt đũa vào trong chén nhựa cuối cùng rồi lau miệng bằng tay áo khoác.

Hắn bây giờ trông đã khá hơn lúc nửa tiếng trước. Jae Hwa mỉm cười rồi đưa cho hắn hộp sữa mà cô đã mua trước đó. Hoseok đưa tay ra nhận và tay hắn sướt qua tay cô. Cái cảm giác nó khác với tất cả những lần khác mà hắn chạm vào cô. Như có một cú sốc xuyên qua tay khiến cô làm rơi hộp sữa. Tim cô đập nhanh quá.

Hoseok bắt lấy bàn tay cô, siết nhẹ. "Đừng lo lắng quá. Tôi có thể nghe thấy tiếng tim em đập từ bên này đây này," hắn ghẹo cô với một nụ cười thoải mái.

Nếu trước đó cô không lo lắng, thì bây giờ cô sẽ lo lắng. Cái nắm chặt tay cô của hắn làm ruột gan cô xốn xang cả lên và đầu gối cô như mềm nhũn ra. Cô biết má cô như đang bốc cháy lên, nhưng cô không còn bận tâm mà che giấu nó đi.

"C-cái gì? Lo lắng? Tôi? T-tôi hoàn toàn ổn mà," Jae Hwa lắp bắp, cố rút tay lại. Hoseok nới lỏng tay mình ra, rồi cầm lấy hộp sữa.

"Nói gì cũng được. Trái tim em nói cho tôi theo cách khác," hắn khúc khích nói, rồi nhấp miếng sữa.

Jae Hwa muốn chìm xuống dưới ghế. Có phải cô đã quá rõ ràng không? Nhưng ít nhất hắn dường như đã thoải mái hơn bên cô. Có lẽ điều này có hiệu quả. Cô lấy can đảm rồi hỏi hắn.

"Tôi có nghe là anh thích âm nhạc"

Hắn dừng uống và nhìn cô. Bầu không khí thay đổi hoàn toàn. Nó như thể là cô đã nói ra một thứ gì đó không nên. Cô bắt đầu thấy hối hận với sự ồn ào của mình. Có lẽ cô đáng ra phải làm khác đi. Thật khó có thể mà đọc được cảm xúc của hắn.

Rồi hắn chồm lên bàn, cười. "Em có thích không?"

Câu hỏi khiến cô bất ngờ. Cô vẫn luôn thích âm nhạc. Ước mơ của cô là dám đứng trên sân khấu trước mặt thật nhiều người. Cô đã từ bỏ giấc mơ đó khi cô nhận ra cô không có tài năng gì hay can đảm để làm điều đó. Không có gì tồi tệ hơn là việc đánh cược mọi thứ bạn có vào một giấc mơ vô thực.

Cô trả lời mà không suy nghĩ. "Phải, tôi rất thích."

Hoseok xém ngạc nhiên bởi câu trả lời của cô. Chỉ là xém thôi. Hắn dựa lại vào ghế, gác chân lên đầu ghế bên kia. "Tôi rap," bất ngờ hắn nói.

Jae Hwa chưa bao giờ thử rap, nhưng cô đã nhìn thấy anh trai mình hồi còn nhỏ. Anh là một nhạc sĩ. Cha mẹ cô ghét điều đó. Sau khi anh nói ra sự lựa chọn của mình thì họ tống anh ra đường và bảo anh hãy trở lại khi thay đổi ý định của mình. Anh đã không bao giờ thay đổi.

Có lẽ Hoseok sẽ cảm thấy thoải mái hơn nếu cô cũng cởi mở. Well, nó đáng thử một chút không phải sao?

"Tôi từng làm nhạc, nhưng rồi tôi dừng lại," cô bộc bạch.

Hoseok mỉm cười. Đó không phải là phản ứng mà cô đã tưởng. Nó khá là kì quặc khi nhìn hắn trong tâm trạng này.

"Em trông giống một kiểu người," hắn đáp lại, uống thêm sữa.

Jae Hwa nhìn hắn thắc mắc. Cô giống một kiểu người? Ý hắn là gì?

"Tối giống một kiểu người?" cô hỏi trong bối rối.

Hoseok đứng lên, như thể hắn đanh sẵn sàng rời đi.

"Em giống kiểu người mà có rất nhiều chuyện cần phải nói," hắn cười.

Nó không tệ như cô nghĩ. Tại sao hắn lại tốt vậy? Có phải bởi vì hắn đang say không?

"Đi với tôi. Tôi sẽ cho em coi một thứ thật hay," Hoseok nói rồi quăng rác vào thùng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro