seven // jae hwa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Jae Hwa để ý đến cái cách Jin vẫn cứ giữ cái hộp thuốc lá của cô. Anh ta thiệt sự nghiêm túc về vấn đề này. Cô nhận ra sự chân tình trong đôi mắt anh, thứ mà cô không mấy quen thuộc.

Cô là một đứa mồ côi suốt cả đời. Trước đó năm ngoái dì cô đã quyết định chăm sóc cô. Jae Hwa đã từ chối một cách lịch sự.

Cô không muốn sự đồng cảm từ những thành viên trong gia đình mà không quen biết, mặc dù cô biết dì chính là gia đình thật sự duy nhất mà cô còn lại. Nếu như có gì đó xảy ra với cô, dì sẽ bị liên lạc.

Cô đi đến tủ của Jin. Cô phải lấy chúng lại. Không phải là vì cô muốn hút thuốc, xa hơn thế nữa. Cô chỉ không thể để anh bị nhận lỗi nếu giáo viên tìm ra nơi anh giấu chúng.

Cô đã cố gắng mở tủ của anh thật tốt trong 10 phút trước khi cô bỏ cuộc. Cô đã thử mọi thứ. Nó vô vọng.

"Bitch," cô rít lên khi cô nhẹ đập đầu vào tủ.

"Hãy thử 0610," ai đó thì thầm vào tai cô. Cô tự động quay lại và nắm lấy cổ áo người đó, giơ cao nắm đấm của cô.

Cô có thể suýt chửi thề cô nhận ra những cầu mắt này từ đâu đó. Chúng là loại bạn sẽ phải nhớ. Mái tóc hắn ta rũ xuống một cách tự nhiên, dừng ngay phía trên đôi mắt đẹp đẽ ấy. Chúng rất gần, nhưng thời gian như ngừng lại khi ánh mắt cô bắt gặp phải đôi mắt của hắn.

Nó là một phản xạ tự động. Cô lớn lên học cách tự bảo vệ bản thân bằng bất cứ giá nào, và bây giờ tự cơ thể cô phản xạ.

Jae Hwa nới lỏng nắm tay và đẩy hắn ta vào những cái tủ phía sau. Cái nhếch môi của hắn khiến cô phát điên lên. Cô cau mày nản lòng khi cô phủi thẳng lại đồng phục của mình.

Sự nghiên túc nhanh chóng thế chỗ cho cái nhếch môi của hắn. Có vẻ như hắn hiểu được cô không có vấn đề gì khi mà nắm cổ áo hắn, đẩy hắn lại vào mấy cái tủ. Jae Hwa thở dài khi sự chú ý của cô trở lại với vấn đề chưa giải quyết.

"Tôi có thể hỏi tại sao cô lại cố đột nhập cái tủ này như thể cả cuộc sống của cô dựa vào nó vậy? Tôi khá chắc chắn cái tủ này không phải của cô," cậu trai xinh đẹp ấy hỏi.

Jae Hwa thậm chí không buồn quan tâm đến hắn. Nó sẽ chỉ làm lãng phí thời gian của cô. Cô đang thử những mã số khác khi cô cảm thấy có vài ngón tay thon ấm áp vòng lấy cổ tay cô.

Cô đảo mắt phiền phức. Cô cắn môi cố kiềm chế ngọn máu đang sôi sục trong người. Cô khó khăn tranh đấu chống lại bản thân. Cô không thể cuối cùng gây ra thêm rắc rối nữa, nhưng oh cô thiệt là muốn làm cho hắn ta để cô một mình.

Tâm trí cô không thể hiểu được chuyện gì đang xảy ra tiếp theo. Một giây cô đang cố lấy thuốc lá lại, và giây kia cô bị đẩy dựa vào tủ bởi cậu trai xinh đẹp kia. Hắn tìm kiếm câu trả lời qua đôi mắt cô.

Cô chỉ nhìn hắn mới một cái nhìn mệt mỏi trên gương mặt trên trung bình của cô. Hắn vươn tay, và để những ngón tay của hắn chạy dọc trên những vết sẹo trên trán cô. Chúng đã mờ đi, nhưng vẫn còn đủ rõ để khiến hắn chú ý. Cô quay mặt đi chỗ khác.

Jae Hwa cố nhớ mã số mà hắn đã nói trước đó. Bây giờ cô đã nhận ra hắn là một trong những người bạn của Jin, và rằng hắn có thể là niềm hy vọng duy nhất của cô để lấy những thứ gây chết người về nơi chúng thuộc về, trong sự sở hữu của cô.

"Tôi chỉ muốn biết tại sao cô cố đột nhập vào tủ của bạn tôi," hắn thì thầm với đôi môi lờn vờn bên tai cô. Tại sao cô không thể nhớ những con số, nó khó đến mức nào? Cô cố nhớ muốn rụng tóc luôn rồi.

Hắn đang định nói gì đó khi cô bỗng nhớ ra. Là 0610. Tại sao cô không nghĩ đến đó? Cô nắm vai hắn và nở một nụ cười ngọt ngào nhất mà cô có thể giả tạo, và nâng gối lên hạ bộ của hắn. ( :> )

Đôi mắt hắn mở to và hắn khẽ rên khi khuỵu xuống trong đau đớn. Jae Hwa nhanh chóng quay lại và mở tủ, tiếp tục tìm kiếm. Cô đã lật tung cả cái tủ lên khi cuối cùng cô đã tìm ra chúng, ở cuối tủ, giấu sau những tờ giấy màu đen.

Cô đóng sầm tủ lại trước khi quay lại đối mặt với cậu trai xinh đẹp ấy. Hắn đã đứng lên lại, nhưng hắn đang vặn vẹo như thể hắn vẫn còn đau từ cái sự cố nho nhỏ xảy ra trước đó.

"Anh bây giờ là một chàng trai lớn rồi. Đừng có phàn nàn những thứ vô dụng," Jae Hwa thêm một cái nháy mắt trước khi bỏ hắn lại đó một mình.

Cô cười khúc khích khi đi xuống cầu thang từ khu của mấy cậu trai. Hắn thực sự nghĩ hắn có thể hăm doạ cô. Giá như hắn có thể. Jae Hwa cười khinh khi cô nghĩ về việc cuộc sống của hắn phải tuyệt đến mức nào. Cô cá nó tốt hơn của cô nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro