Chương 3. Trạch tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: Tagoon

*Trạch tử: nhà ở, toà nhà.

Chu Cẩn không có việc gì để làm, ở kinh thành đi lại mấy ngày, thế mà lại thật sự quyết định mở một cái tửu lâu, vì vậy liền tới đòi Tiêu Viễn ba trăm lượng bạc kia.

"Ta nợ ngươi ba trăm lượng khi nào? Có giấy nợ không?" Tiêu Viễn bỏ cuốn sách xuống, nhướng mày nói.

"Ngươi, ngươi muốn quỵt nợ!" Tên gầy còm tức khắc nhảy dựng lên. Hiện giờ đã tới kinh thành, Tiêu Viễn lại là thân thích của Định Viễn Hầu, bọn họ thật đúng là không thể cưỡng ép hắn trả nợ.

Chu Cẩn ngăn vị huynh đệ đang định xông lên đánh Tiêu Viễn lại, cười cười nói: "Tiêu công tử, hiện giờ hai người bọn ta vẫn chưa có hộ tịch, lại là người vào kinh cùng với ngươi, không biết vị Cử Nhân bao che cho thổ phỉ còn có thể tham gia thi hội hay không?"

Tiêu Viễn mở to hai mắt nhìn, mấy ngày nay bận bịu chuyện học hành, quên béng mất phải làm hộ tịch cho hai tên này, nếu bọn họ chó cùng rứt giậu đi nha môn đầu thú, chắc chắn sẽ liên luỵ tới hắn, lập tức rống giận: "Ngươi, ngươi, tiểu nhân đê tiện!"

Tên gầy còm trợn mắt há hốc mồm, rốt cuộc là ai quỵt nợ trước?

"Nếu đã muốn tính sổ thì phải tính cho rõ ràng!" Tiêu Viễn hầm hừ móc ra một quyển sổ nhỏ, bắt đầu tính toán hết chi tiêu dọc đường.

Ngựa, đệm chăn, quần áo, chỗ nào cũng phải tiêu tiền, đặc biệt hai tên sơn tặc này ăn cực khoẻ, mỗi người ăn gấp ba lần người thường, tiêu phí rất nhiều. Từ khi đến phương bắc, thời tiết rét lạnh, bọn họ dùng than đốt, lò sưởi tay, sau khi vào kinh lại trọ ở khách điếm, bao nhiêu là tiền đổ vào, ba trăm lượng còn không đủ nữa kìa, cẩn thận tính ra, hai người bọn họ còn thiếu của Tiêu Viễn mười điếu tiền cơ đấy.

Tên gầy còm tròn mắt kinh ngạc, hoàn toàn cạn lời rồi.

Tiêu Viễn đắc ý dào dạt cầm sổ sách, nói: "Chẳng qua, ta vốn là người trạch tâm nhân hậu, xét thấy các ngươi một đường tận tâm, chi phí ăn mặc coi như ta mời, ba trăm lượng kia cũng sẽ cho các ngươi, nhưng mà tiền này coi như là ta nhập cổ phần, tửu lâu sau này có một nửa là của ta."

Tên gầy còm gãi gãi đầu, cảm thấy Tiêu Viễn thật là hào phóng, nhưng hình như vẫn có cái gì sai sai thì phải.

Chu Cẩn cười cười: "Được."

Tiêu Viễn nhờ người làm hộ tịch mới cho bọn hắn, bởi vì nông hộ bị quản chế khắc nghiệt nên chỉ có thể làm thành thương hộ, nhưng đối với hai tên sơn tặc không có hộ khẩu mà nói, như này là đã đủ thoả mãn rồi.

Chu Cẩn mua một cửa tiệm nằm ở sát mặt đường, tên gầy còm đi theo bận trước bận sau, mất chưa tới một tháng tửu lâu đã có thể khai trương. Tiêu Viễn bỏ ra thêm chút tiền, mua mấy căn nhà nằm phía sau tửu lâu làm nơi ở cho cả ba người.

Tửu quán buôn bán ngày càng tốt, tên gầy còm tuy rằng gầy nhưng lại rất được việc, một mình vừa làm tiểu nhị kiêm luôn bảo kê. Hiếm khi có người dám ồn ào lộn xộn ở tửu quán, bởi vì bộ mặt của tiểu nhị quá dữ tợn, vừa thấy đã không dám chọc vào.

Thư hồi âm của Tiêu gia thẳng đến qua năm mới được gửi lại đây. Tiêu Viễn đọc lướt qua, không khỏi cười lạnh. Đại bá biết rõ người thuê sơn phỉ hãm hại hắn chính là đại bá mẫu, lại muốn hắn một sự nhịn chín sự lành, coi như cái gì cũng không biết, người một nhà chung quy vẫn là người một nhà. Một người muốn hủy hoại tiền đồ của hắn, còn muốn hắn cúc cung tận tụy vì gia tộc quản lý công việc vặt, hầu hạ hai nhi tử của nàng đọc sách...... Người nhà sao? Có mà cười vỡ bụng!

Ba tháng chỉ như một cái chớp mắt, kỳ thi hội đã bắt đầu.

Chu Cẩn đem thức ăn nhồi nhét đầy ặp một hộp lớn, tự mình đưa Tiêu Viễn vào trường thi.

Chín ngày thi hội chính là cực hình đối với các Cử Nhân. Đa số mọi người đều mang theo màn thầu cứng rắn, cắn vội hai miếng uống hớp nước, sau đó lại bắt đầu múa bút thành văn. Hộp cơm của Tiêu Viễn có một tầng đầy ắp đùi gà kho, một tầng chứa bánh bao dưa chua có thể để được lâu, còn có rất nhiều điểm tâm ngon miệng. Hắn vừa gặm đùi gà vừa giải một đạo đề, chín ngày cũng có thể dễ chịu trải qua.

Thi hội Tiêu Viễn chỉ đứng thứ năm, thi đình lại ngoài dự đoán của mọi người giành được đệ nhất.

Hoàng Đế ở trên đại điện nhìn xuống, giữa hai lão Cử Nhân đầu tóc trắng xoá, Tiêu Viễn trẻ trung như vậy liền trở nên nổi bật, thành ra tò mò muốn đọc bài thi của hắn trước tiên. Ngoài dự đoán chính là, tiểu thiếu niên này tuy rằng nhỏ tuổi nhưng văn chương viết ra lại rất có kiến giải, đặc biệt là về vấn đề sổ sách của Hộ Bộ và quản lý quốc khố. Hoàng Đế xem đến hai mắt sáng ngời, vỗ trán một cái sau đó quyết định Trạng Nguyên chính là hắn!

Kỳ thật tiền tam giáp hoàn toàn được xác định bằng sự ưu ái của Hoàng Thượng. Không thể phủ định rằng Tiêu Viễn dính ánh sáng của diện mạo trẻ trung anh tuấn. Trạng Nguyên lang như vậy đưa ra ngoài sẽ nở mày nở mặt đến chừng nào.

Tiêu Viễn đỗ Trạng Nguyên, Chu Cẩn so với hắn còn cao hứng hơn, vừa nghe tin xong đã lập tức miễn phí cho toàn bộ khách nhân trong tửu lâu. Tiêu Trạng Nguyên gió xuân đầy mặt tức khắc sa sầm mặt mày, đây chính là tiền của hắn đó!

Trạng Nguyên diễu hành trên phố đến dự Quỳnh Lâm Yến, Tiêu Viễn đã sớm dặn dò Chu Cẩn sửa giá của những vị trí sát cửa sổ trong tửu lâu lên gấp ba lần.

"Sao phải làm vậy?" Chu Cẩn dở khóc dở cười.

"Ta phong lưu phóng khoáng như vậy, tất nhiên sẽ có rất nhiều người muốn tới xem." Tiêu Viễn kiêu ngạo ưỡn ngực.

Quả nhiên, vừa nghe nói Trạng Nguyên lang là một thiếu niên anh tuấn còn chưa đến nhược quán, người đến xem Trạng Nguyên dạo phố so năm trước nhiều lên không chỉ gấp đôi. Ngay cả tiểu thư khuê các quanh năm không ra khỏi nhà cũng theo trưởng bối ngồi ở nhã tọa của tửu lâu ngắm nhìn. Tửu lâu của Chu Cẩn vừa hay lại ở phố trung ương, nhã tọa trên lầu hai chính là vị trí cực kỳ tốt, dù cho giá tăng lên gấp ba thì vẫn rơi vào tình trạng cung không đủ cầu.

Thiếu niên tiên y nộ mã*, cài trâm hoa diễu hành trên phố, tuấn nhan mang theo vài phần non nớt, đứng cạnh Bảng Nhãn và Thám Hoa mặt đã đầy nếp nhăn làm nền lại càng thêm dẫn nhân chú mục**.
*Tiên y nộ mã: Mỹ phục tráng mã. Gọi phục sức hào hoa xa xỉ. (Theo baidu)
**Dẫn nhân chú mục : Người hoặc sự vật có điểm đặc sắc, khiến cho mọi người chú ý. (Theo baidu)

Chu Cẩn bưng một chén rượu, dựa mình lên cột ở hành lang lầu hai.

"Trạng Nguyên còn chưa cập quan nữa đó!" Trong tửu lâu có người kinh hô.

"Nhân vật kinh tài tuyệt diễm bực này, thật đúng là trăm năm khó gặp!" Một vị trưởng giả cảm thán.

Không ai biết, nhân vật thiên tài trăm năm khó gặp này, suýt chút nữa đã toi mạng trong tay một phụ nhân ánh mắt thiển cận. Chu Cẩn lẳng lặng mà nhìn thiếu niên lang đi ngang qua bên dưới, nhất thời cảm xúc trong lòng trăm mối ngổn ngang.

Tiêu Viễn hình như có sở cảm, vừa ngẩng đầu nhìn lên đã bắt gặp đôi mắt ưng đầy sắc bén của Chu Cẩn.

Chu Cẩn hai mắt cong cong, nâng chén đưa về phía Tiêu Viễn.

Tiêu Viễn nhe răng ra với hắn, có rượu uống thì có gì mà ghê gớm? Bổn Trạng Nguyên chỉ lát nữa là có thể thưởng thức ngự tửu, còn hiếm lạ một chén rượu này của ngươi chắc!

Ba người đỗ đầu bảng Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa đều trực tiếp được vào Hàn Lâm Uyển, không cần phải ra ngoài kinh thành nhậm chức. Ở Hàn Lâm, bình thường ít nhất cũng phải công tác đủ vài ba năm mới được thăng chức, nhưng khả năng tính toán sổ sách của Tiêu Viễn thật sự quá tốt, đến nỗi Hộ Bộ Thượng Thư đợi nửa năm rốt cuộc không đợi nổi thêm nữa, trực tiếp giành người kéo đến Hộ Bộ làm việc.

Tiêu Viễn trời sinh thích tính toán chi li, được vào Hộ Bộ quả thực như cá gặp nước, dựa vào khả năng tính sổ hơn người, bản lĩnh keo kiệt đứng thứ hai không ai đứng thứ nhất, chỉ trong vòng 5 năm đã được thăng đến chức Hộ Bộ Thị Lang.

Mới đầu, mỗi tuần Tiêu gia đều gửi thư tới, Tiêu Viễn vẫn đúng hạn hồi âm, chỉ là chưa bao giờ đề cập đến việc về quê thăm người thân, ngay cả năm mới cũng ở kinh thành ăn tết luôn cùng Chu Cẩn. Dần dần, Tiêu gia cũng không thường xuyên gửi thư lại nữa.

Thẳng đến thêm một năm nữa, kỳ thi mùa xuân vừa kết thúc, Tiêu Viễn tình cờ gặp lại vị đường huynh đã nhiều năm chưa gặp.

"Hằng Chi!" Đường huynh Tiêu Bình bước nhanh tới đón đường.

Tiêu Viễn sửng sốt, chợt nhớ tới vị đường huynh đã thi rớt ba lần này, cuối cùng ở kỳ thi mùa thu lần thứ tư mới trúng cử, tính thời gian, vừa lúc này đã đến kinh thành.

"Phụ thân và mẫu thân đều tới cả, hiện giờ đang ở tại Định Viễn Hầu phủ." Đường huynh muốn lôi kéo hắn đến hầu phủ, hiển nhiên là đặc biệt đứng ở đây chờ.

Tiêu Viễn đành chịu, cho dù trong lòng đã phai nhạt nhưng lễ tiết lại không thể bỏ đi, chỉ đành sai thư đồng trở về thông báo Chu Cẩn một tiếng, nói buổi tối hắn không về ăn cơm.

Thấy Tiêu Viễn phân phó như vậy, đường huynh không khỏi sửng sốt: "Hằng Chi, đệ thành thân rồi hả?"

"Sao có thể chứ!" Tiêu Viễn nghe vậy liền dở khóc dở cười. Cho dù tâm tư của hắn đã nguội lạnh, nhưng loại chuyện lớn như thành thân khẳng định phải báo cho đại bá, sao có thể vô thanh vô tức đã cưới vợ. Huống chi, đối tượng bị hoài nghi lại là một tên sơn tặc cường tráng thô kệch nữa chứ.

Tiêu gia dọn đến kinh thành, thứ nhất là vì chuẩn bị cho kỳ thi mùa xuân của trưởng tử, thứ hai vì lo liệu cho tiền đồ của thứ tử đã thi trượt nhiều lần, đương nhiên phải kết thân với Định Viễn Hầu. Định Viễn Hầu nhìn trúng tài hoa của Tiêu Viễn, cũng cố ý kéo gần quan hệ cùng Tiêu Gia.

Tiêu Viễn lại thấy ngán ngẩm trong lòng. Văn thần võ tướng không nên đi lại quá gần, cho nên ngay từ đầu hắn đã giữ khoảng cách đúng mực với Định Viễn Hầu.

"Hằng Chi tuổi cũng không nhỏ, sao còn chưa thành thân vậy?" Định Viễn Hầu phu nhân hỏi đại bá mẫu.

Đại bá mẫu văn âm tri nhã*, cười nói: "Đều tại ta, mấy năm nay vì xa xôi cách trở mà không cách nào sắp xếp giúp Viễn Nhi, nay đến kinh thành trời xa đất lạ, còn phải dựa dẫm nhiều vào phu nhân."
*Văn âm tri nhã: Nghe huyền ca mà biết nhã ý. Đại khái chính là nói mọi việc không cần phải nói ra rõ ràng, chỉ cần nghe được đối phương nói ra vài chữ đầu tiên, liền biết trong lòng người đó muốn cái gì, hoặc là người đó là người như thế nào. (Theo baidu)

Định Viễn Hầu phu nhân cực kỳ vừa lòng cười.

Không quá mấy ngày sau, bởi vì Tiêu Viễn không đến Định Viễn Hầu phủ, quản sự ma ma bên người đại bá mẫu bèn đưa bà mối tới tìm Tiêu Viễn, cuối cùng cũng tìm được hắn ở tửu lâu của Chu Cẩn.

"Thiếu gia thật là, làm nô tỳ tìm mãi." Quản sự ma ma tươi cười nói.

Tiêu Viễn dùng chiếc đũa chọc chọc thức ăn trước mặt, không chút để ý nói: "Chuyện gì?"

"Là chuyện tốt!" quản sự ma ma vừa lôi kéo bà mối vừa nói, "Nô tỳ phụng mệnh thái thái......" Còn chưa kịp dứt lời đã đột nhiên sững lại, khuôn mặt vốn tràn đầy ý cười biến mất mà thay bằng khuôn mặt tràn đầy hoảng sợ, phảng phất như vừa thấy quỷ vậy!

Tiêu Viễn hơi hơi nhíu mày, quay đầu lại thì thấy Chu Cẩn đang bưng một nồi đùi gà mới ra lò, không nhanh không chậm đi về hướng này.

"Đây là vị huynh đệ mà ta nhận thức được trên đường đi thi, sao vậy, ma ma cũng quen hắn sao?" Tiêu Viễn tiếp lấy đùi gà, cắn một miếng, tò mò hỏi.

"Không, ta không quen hắn......" Quản sự ma ma mặt như màu đất, không nói hai câu đã lôi kéo bà mối vội vàng chạy mất, đến nỗi muốn làm mai cho tiểu thư nhà nào cũng chưa kịp nói ra.

"Đã nói ngươi lớn lên xấu như vậy thì đừng có mà tùy tiện lộ mặt ra ngoài chứ. Nhìn xem người ta sợ tới mức chạy mất rồi kia kìa." Tiêu Viễn cười nhạo hắn.

Chu Cẩn bất đắc dĩ cười cười. Hắn không tin Tiêu Viễn không biết nguyên do trong đó, nhưng cũng phối hợp tỏ vẻ không hiểu chuyện gì: "Tiêu đại nhân đã thăng đến chức Thị Lang, chẳng phải cũng nên đến lúc dọn ra khỏi hậu viện tửu quán của ta rồi sao?" Đại quan tam phẩm của triều đình mà lại ở trong một cái tiểu viện chỉ có hai tiến*, cũng khó trách đến tận bây giờ vẫn chưa lấy được vợ.
*Hai tiến: Chính là có hai sân, mỗi sân đều có chính phòng, sương phòng, nhà dưới, thậm chí cả hành lang. Từ cửa lớn đi vào là sân, bên trong lại có một cửa thứ hai, vào cửa thứ hai vẫn là sân, bên trong còn có một cánh cửa nữa. Mỗi tiến trong viện đều có thêm cửa nhỏ để ra vào. (Theo baidu)

"Toàn bộ gia sản của ta chỉ có ba trăm lượng, đều cho ngươi mở tửu lâu hết rồi, làm gì có tiền mà xây nhà cưới vợ?" Tiêu Viễn tỏ vẻ, làm một tên Hộ Bộ Thị Lang hai bàn tay trắng, hắn chính là nghèo đến rớt mồng tơi.

Chu Cẩn nhịn cười, nghiêm trang nói: "Không sao hết, ta có tiền, đã bố trí xong một toà trạch tử ba tiến ở phía đông thành......"

"Vậy thì tốt, ngày mai ta sẽ dọn đến ở." Không đợi Chu Cẩn nói xong, Tiêu Viễn đã nhanh chóng quyết định.

"Thị lang đại nhân, thứ mà ngươi nhập cổ vào chính là tửu lâu, còn toà trạch tử này không có cổ phần của ngươi." Chu Cẩn cắn răng.

"Sao lại không có, tiền mà ngươi lấy để mua tòa trạch tử này chẳng phải là dùng tiền mua tay của ta kiếm ra sao?" Tiêu Viễn vươn một cánh tay thon dài trắng nõn ra, bởi vì hàng năm cầm bút, chưa bao giờ phải làm việc nặng nên đôi tay vẫn giống hệt như 5 năm trước, vẫn mềm mại mịn màng, "Nhìn thấy chưa, đây chính là tay của Hộ Bộ Thị Lang quản lý một nửa quốc khố. Nửa cái quốc khố trên dưới một trăm vạn lượng bạc đấy, chẳng lẽ không có tư cách ở trong toà trạch tử ba tiến nho nhỏ của ngươi sao?"

Tên gầy còm đi lên đưa rượu nghe vậy, cũng cảm thấy rất có đạo lý, gật đầu hùa theo.

"Vinh hoa phú quý, không quên bản tâm, nhiều năm trôi qua như vậy chúng ta cũng coi như là quá mệnh huynh đệ*, toà trạch tử kia của ta vẫn cho phép ngươi vào ở cùng như cũ." Tiêu Viễn tiếp nhận chén rượu, hướng Chu Cẩn hào phóng phất phất tay.
*Quá mệnh huynh đệ: chính là chỉ tình cảm huynh đệ thâm hậu, có thể vì nhau mà hy sinh tính mạng.
Huynh đệ, là chỉ ca ca cùng đệ đệ, gọi chung của những người ý hợp tâm đầu hoặc cùng chung chí hướng. Huynh đệ, có phúc không nhất định cùng hưởng, nhưng gặp nạn nhất định cùng chịu. Huynh đệ, hai chữ đơn giản lại chịu tải quá nhiều cảm tình. Huynh đệ, là một loại thân tình khác! Hai chữ "Huynh đệ" vẫn luôn được mọi người truyền tụng, hiện nay cũng càng ngày càng đa dụng trong xưng hô hằng ngày với bạn bè hoặc người xa lạ, khẩu ngữ trung ở chỗ này phát âm xiong di ( nhẹ giọng ), kéo gần khoảng cách giữa người với người, đánh gãy ngăn cách, cũng là một cách kéo dài truyền thừa trong văn hoá Trung Hoa "Tứ hải toàn huynh đệ". (Theo baidu) 😂

Chu Cẩn ngơ ngác nhìn Tiêu thị lang một lúc lâu, cuối cùng nhịn không được cười thành tiếng: "Vậy thì, xin đa tạ."

Tác giả có lời muốn nói: Chỉ có ba chương, kết thúc ha ha ha

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro