Ăn lẩu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bà ngoại mấy ngày nay hồi phục sức khỏe rất tốt, đã có thể nói chuyện bình thường, nhưng thỉnh thoảng vẫn chưa được trôi chảy lắm, có chút lắp bắp, từng câu từng chữ cũng không quá rõ ràng.

Khi họ bước vào, bà ngoại đang câu được câu không nói chuyện phiếm với Tống Dĩnh.

Tống Á Hiên tâm tình sung sướng, trực tiếp chạy vội tới bên mép giường bà ngoại, ôm bao tiền giấu trong áo đồng phục nhào vào lòng bà.

"Bà ngoại, con đạt vị trí thứ nhất, được 8000 đồng nè!"

"Ai dô! Sao nhiều vậy!" Bà ngoại mặt mày hớn hở, cũng không phải vì thấy tiền mới vui vẻ, chỉ là nhìn Tống Á Hiên cao hứng như vậy, nhịn không được phối hợp với cậu. Bà thậm chí còn nói với giọng khoe khoang, "Quả nhiên là cháu trai yêu quý của tôi! Giỏi quá!"

Nghe bà không quá rõ ràng nói từng chữ, Tống Á Hiên bị chọc cười, mở áo đồng phục, đem tiền lấy ra đếm đếm, đúng 5500, để vào bên gối bà ngoại.

"Bà ngoại giữ số tiền này đi, đề phòng bà cần."

Nghe vậy, khuôn mặt tươi cười của bà ngoại hơi sững lại, nhìn tập tiền mỏng do chính tay Tống Á Hiên đưa, nhíu mày, vội vàng lấy tiền bên gối ra nhét lại tay cậu.

"Con cũng cần phải mang theo tiền nữa. Ở trường học bất tiện, bà ngoại lại không thể ở bên cạnh chiếu cố con."

"Không cần, trong trường học không cần dùng nhiều tiền đâu."

Bà cháu hai người khuyên bảo lẫn nhau, đều muốn đem tiền đẩy cho đối phương.

Tống Dĩnh ở bên cạnh nhìn, cảm thấy chua xót, hai tay gắt gao mà nắm chặt vào nhau.

Tống Á Hiên chính mình lưu lại một tệp tiền kia, phỏng chừng chỉ khoảng 2000, giao xong tiền ký túc xá, còn có thể lưu lại bao nhiêu, đủ dùng cái gì?

Cô không khỏi nhớ tới, con gái của chồng hiện tại Tưởng Ngu cũng cỡ tuổi Tống Á Hiên, con bé không ở nhà, nhưng mỗi tháng đều có thể nhận được hàng trăm, tới hàng nghìn tiền tiêu vặt, mà số tiền này có thể là cả một học kỳ đối với Tống Á Hiên.

"Tiểu Hiên, bà ngoại ở cùng mẹ không cần tiêu tiền của chính mình, mẹ sẽ chăm sóc tốt cho bà ngoại, chính con giữ lại tiền này đi." Tống Dĩnh một bên nói, một bên đứng dậy, đến chỗ túi xách của mình mở ra, lấy một ngàn đồng trong ví, muốn đưa cho Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên sửng sốt, cậu thấy rõ ràng vốn dĩ Tống Dĩnh cũng không có nhiều tiền trong ví.

"Không cần, con chỉ là hy vọng bà ngoại trên tay có chút tiền thôi, Tiền của con đủ tiêu rồi."

Cậu biết Tống Dĩnh là người phụ trách tiền lương của chú Tưởng, nhưng dù vậy cô cũng không dám động đến tiền bạc nhiều, cô luôn thận trọng và cực kỳ khiêm tốn, sợ rằng hôn nhân của mình sẽ lại đổ vỡ. Nhiều năm qua, thỉnh thoảng đến nhà đưa tiền, cũng là cô bí mật tự mình tiết kiệm một khoản, sợ chú Tưởng phát hiện ra sự tồn tại của cậu.

Hiện tại khả năng có quang minh chính đại hơn một chút, nhưng cậu cảm thấy Tống Dĩnh vẫn là không dám quá tùy tiện lấy tiền trong nhà đưa cho cậu, có lẽ cho cậu số tiền này, quay đầu cô liền sẽ phải thật cẩn thận cùng chồng giải thích rất lâu tại sao lại phải chi số tiền này.

Vì vậy, không cần thiết, cậu chỉ cần đủ, và cậu cũng không cần tiền của Tống Dĩnh.

Tay cầm tiền của Tống Dĩnh đông cứng trong không trung, Tống Á Hiên lớn đến như vậy, đây cũng là lần đầu tiên cô lấy tiền cá nhân cho cậu, không nghĩ tới lại bị cự tuyệt.

Bà ngoại xem bọn họ giằng co, vội phất phất tay, "Ai nha, không cần không cần, Hiên Hiên của chúng lợi hại, chính mình sẽ tự kiếm tiền."

Bà ngoại cười ha hả, cũng không chấp nhất trả lại tiền cho  Tống Á Hiên nữa, đếm đếm tập tiền trong tay mình, để lại 4000, đem 1500 để vào tay Tống Á Hiên.

"Cứ vậy đi, bà ngoại cùng Hiên Hiên mỗi người một nửa, vậy là công bằng nhất!"

Tống Á Hiên mỉm cười, không từ chối nữa, cúi đầu, lặng lẽ cầm tiền, ôm lấy bà ngoại, ỷ lại mà cọ cọ, bà ngoại vẫn là người hiểu rõ nhất suy nghĩ của cậu, đáng tiếc nay phải chia xa.

"Bé ngoan, bà sẽ cố gắng khỏe mạnh để sớm trở về."

Bà cháu hai người lưu luyến chia tay hồi lâu, Tống Á Hiên mới cùng Tống Dĩnh phất phất tay, đi khỏi phòng bệnh. Cậu không vội đi ngay mà bước tới cửa sổ cuối hành lang, hít một hơi không khí trong lành, thay đổi tâm trạng.

Lưu Diệu Văn đi sau chứng kiến ​​toàn bộ quá trình, có chút đau lòng, duỗi tay trấn an mà xoa xoa đầu của cậu.

Tống Á Hiên sửng sốt, giơ tay đem tay anh cầm xuống, quay đầu liếc mắt nhìn anh, bĩu môi nói: "Không cần an ủi em, cũng chẳng có gì ghê gớm cả, em đã trưởng thành rồi."

Trưởng thành, có thể sống một mình, không còn là một đứa trẻ sẽ khóc lóc khi rời xa người thân nữa.

Lưu Diệu Văn cười nhẹ, nghĩ rằng cậu cũng vẫn chỉ là một đứa trẻ kiên cường thôi, "Cậu bao lớn rồi? Đã thành niên?"

"Nhanh lắm, tháng sau liền thành niên."Nói xong, tâm trạng của Tống Á Hiên cũng được cải thiện.

Một tháng nữa cậu sẽ thành niên, nên trong tháng này khi cậu còn chưa thành niên, thỉnh thoảng cảm thấy cô đơn khi xa bà ngoại một chút cũng không sao mà nhỉ? Cậu chắc chắn sẽ không như thế này vào tháng tới nữa đâu.

"Đi! Chuyển nhà!" Tống Á Hiên lấy lại tâm trạng, giơ tay ra lệnh.

Lưu Diệu Văn đi theo, nhưng trong lòng thầm nghĩ, hóa ra tháng sau là sinh nhật của nhóc nói dối.

Ở ký túc xá chủ yếu chính là cần mang theo mấy cái mền, quần áo, đồ dùng sinh hoạt, đồ đạc cũng không tính là nhiều, chính là có chút linh tinh vụn vặt. Tống Á Hiên cảm thấy trong nhà có vật dụng hàng ngày rồi, liền không nghĩ dùng nhiều hơn một phân tiền đi mua, có thể mang liền mang hết.

Lưu Diệu Văn trừ bỏ giúp cậu ôm hai hai cái mền cùng một vali hành lý quần áo lên trên xe, liền không có nơi dụng võ chỉ luôn ở một bên nhìn cậu đem khăn tắm, bàn chải đánh răng, cốc đựng bàn chải đánh răng và những thứ nhỏ nhặt khác, chỉnh chỉnh tề tề nhét vào một cái chậu inox không gỉ.

Lưu Diệu Văn cảm thấy thú vị khi xem cậu đóng gói đồ đạc, đặc biệt giống khi Tống Á Hiên liên tục thu thập đồ vật trong game, rất nghiêm túc, rất đáng yêu.

Sau khi dọn dẹp, Tống Á Hiên đi nhặt hơn mười quả trứng mới còn lại ở nhà trong hai ngày qua, cho vào túi cẩn thân rồi đưa cho Lưu Diệu Văn.

"Bà ngoại sắp đến Giang thị. Không nuôi gà nữa, bán hết rồi. Bằng không em đã có thể bắt cho anh một con gà khác. Bây giờ chỉ có mỗi trứng để tỏ lòng biết ơn của em với anh thôi."

Lưu Diệu Văn: ...

Hoàn toàn không cảm thấy tiếc nuối, chỉ cảm thấy mình thật may mắn.

Hai người đến ký túc xá Thất Trung, Tống Á Hiên chỉ đơn giản là dọn giường, những thứ còn lại thì chất đống trước, không có sắp xếp cẩn thận. Lăn lộn một chuyến này, đã là sáu giờ, Lưu Diệu Văn vẫn luôn đi theo cậu hỗ trợ, còn chưa có ăn cơm tối, Tống Á Hiên ngượng ngùng đã để anh phải nhịn lâu.

"Em mời anh đi ăn tối!" Tống Á Hiên mặc đồng phục học sinh vào, sờ tiền trong túi rồi mỉm cười: "Em có tiền, anh muốn mua gì em đều mua cho anh".

Dù biết rằng Tống Á Hiên chỉ muốn báo đáp nhân tình của mình nhưng Lưu Diệu Văn vẫn rất vui vẻ khi nghe được nửa câu sau.

Trên mạng nói cái gì mà nguyện ý vì người mình yêu mua mua mua nhất định là rất hạnh phúc, Lưu Diệu Văn hiểu không nổi, bởi vì anh căn bản không cần người khác mua mua mua cho mình, hiện tại anh tự nhiên hiểu được rồi, xác thật rất ngọt ngào.

Lưu Diệu Văn chưa kịp trả lời thì điện thoại đã vang lên, là Trương Chân Nguyên.

[Văn ca! Anh ở đâu đấy? ! Không phải đã nói tối nay chúc mừng anh nhận thưởng cuộc thi toán học sao? Bọn em đều đang ở tiệm lẩu rồi nè, anh ở đâu thế?】

Lưu Diệu Văn: ...

Trương Chân Nguyên thực sự là một chuyên gia tổ chức tiệc tùng, anh chỉ là người đứng thứ hai trong cuộc thi toán học, toàn tỉnh còn có vài người đồng hạng. Có gì để ăn mừng? Rõ ràng là Trương Chân Nguyên muốn bày trò, tùy tiện đặt cái danh nghĩa ăn mừng cho anh, hơn nữa anh căn bản cũng chưa đáp ứng buổi tiệc này...

"Mấy cậu ăn đi, tôi đi với Tống Á Hiên."

[Ahhhhhhhhhhhh! Có thật không? ! Mau đến! Nhanh! Lập tức đến! Mang Tống Á Hiên của chúng ta đến cùng nhau ăn lẩu nào! Nồi lẩu lần trước em ấy còn chưa được ăn mà! 】

Lưu Diệu Văn: ...

Biết thế anh đã không nhắc đến tên của Tống Á Hiên để Trương Chân Nguyên lại hoa si nữa.

Vừa định từ chối, Tống Á Hiên đã kéo tay áo anh nói nhỏ: "Có tụ tập bạn bè thì cứ đi, đừng lo cho em."

Tống Á Hiên mới vừa phân hoá không bao lâu, hơn nữa lại tâm thô không chút đem giới tính Omega yếu ớt này để trong lòng, bằng không đã không đi đăng bài tuyển A răng tốt đến cắn? Lưu Diệu Văn tự nhiên sẽ không yên tâm để cậu một mình vào buổi tối thế này.

"Có những ai ở đó?"Lưu Diệu Văn hỏi Trương Chân Nguyên.

Trương Chân Nguyên nghe lời này, lập tức hiểu ra.

【Yên tâm! Hôm nay hoàn toàn sẽ không có chuyện bắt nạt Tiểu Hiên nhi! Ai dám nói năng lỗ mãng, em cắm đầu nó vào nồi lẩu! 】

Lưu Diệu Văn: ...

Sau bữa tiệc sinh nhật lần trước, nhóm người mà họ đang chơi cùng về cơ bản đã vẽ ra một ranh giới rõ ràng với Tô Hàm Ương. Hầu hết bạn bè của anh vẫn là những người nghiêm túc, nếu Tống Á Hiên muốn đi, Lưu Diệu Văn muốn chính thức giới thiệu những người bạn này với cậu.

Cũng không phải anh muốn giới thiệu để chơi chung, chính là cảm thấy bằng hữu của mình, cũng muốn cho Tống Á Hiên nhận thức một chút.

Lưu Diệu Văn đáp lại, cúp máy trước.

"Cậu muốn một mình đến nhà tôi ăn cơm với anh cả, hay cùng tôi đi ăn lẩu với Trương Chân Nguyên và những người khác? Không còn lựa chọn nào khác. Là bạn cùng bàn, tôi phải đảm bảo an toàn cho cậu."

Tống Á Hiên: ...

Cậu không muốn chọn, nhưng đến Lưu gia cùng Lưu đại ca mắt to trừng mắt nhỏ, hai người cùng nhau ăn cơm, cảnh tượng đó, Tống Á Hiên chỉ nghĩ đến thôi đã cảm thấy đáng sợ. Cậu không biết Lưu đại ca có thể hay không lại đột nhiên nói một ít lời kỳ kỳ quái quái, hẳn là rất khó tiếp tục câu chuyện đi......

Thấy Tống Á Hiên đang suy nghĩ miên man, Lưu Diệu Văn làm bộ dỗ dành: "Sau chuyện lần trước với Tô Hàm Ương. Chúng tôi đã không chơi với cô ấy nữa rồi. Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt O ngài có thể cho mấy tiểu bằng hữu của tôi một cơ hội làm quen ngài hay không?"

Tống Á Hiên: ...

Anh không được giả vờ đáng yêu đâu, kỳ lắm á.

Tống Á Hiên trừng anh một cái, trong lòng thật cũng không phải đặc biệt bài xích. Bữa tiệc sinh nhật vừa rồi tuy thật lộn xộn, nhưng cũng không đến mức bởi vì sự kiện kia, cậu liền không dám tiếp xúc với đám bằng hữu phú nhị đại của Lưu Diệu Văn nữa, thế thì có vẻ tự ti quá.

"Vậy thì tiểu ngọt O sẽ đi gặp họ! Nhưng lý do bữa tiệc của anh là gì thế? Em đi sẽ không quấy rầy các anh chứ?"

"Nói là ăn mừng vị trí thứ hai của tôi trong cuộc thi, đừng nói nữa, cũng là Trương Chân Nguyên muốn chơi, không có lý do gì tổ chức tiệc nên mới lấy cớ này, cậu ta không gì là không thể nghĩ ra."

"Ồ ~ vậy em đây đi chẳng phải là muốn cướp ánh đèn sân khấu của anh à?" Tống Á Hiên vui vẻ, sờ sờ trong túi tiền, dù sao vốn dĩ cũng tính toán bỏ ra vốn to mời Lưu Diệu Văn ăn cơm, chút "Vốn to" này hẳn là có thể trả nổi AA tiền ăn lẩu nhỉ?

Lưu Diệu Văn nhìn thấy động tác của cậu, vừa kéo cậu ra cửa vừa cười: "Không phải đâu, có cậu bên cạnh, tôi làm sao có thể bị lu mờ."

"Á, anh đừng đùa em."

"Tiệm lẩu là của nhà Trương Chân Nguyên. Chúng ta thường xuyên tới đó, không phải trả tiền. Cậu mời tôi ăn cơm đành để dành hôm khác vậy, nhưng không được quên đâu đấy."

Tống Á Hiên sửng sốt, theo bản năng thở phào nhẹ nhõm.

Không phải cậu không muốn chia tiền ăn, chỉ là cậu không biết cửa hàng mà đám con nhà giàu này chọn đắt như thế nào hay họ sẽ ăn hết bao nhiêu tiền. Cậu có chút sợ đến lúc chia tiền trả, chính mình tiền không đủ, lại chỉ có thể nghệt mặt trợn mắt xấu hổ nhìn.

Nghe Lưu Diệu Văn nói vậy cậu cũng yên tâm phần nào, lần sau cậu sẽ để dành một "khoản kếch xù" mời Lưu Diệu Văn một bữa thật ngon.

Lưu Diệu Văn không nói dối, tiệm lẩu này đúng là do nhà Trương Chân Nguyên mở. Mỗi nhà trong số bọn họ đều có cơ nghiệp kinh doanh riêng. Người lớn nghĩ rằng đám nhỏ cũng không thể tiêu hết nhiều tiền. Thay vì để chúng chạy lung tung tiêu tiền hoang phí, không bằng thường đến tiệm của nhà, ngay dưới mí mắt mình còn có chút yên tâm, cho nên cơ bản đến cơ nghiệp nhà ai đều sẽ được miễn phí.

Trương Chân Nguyên đã chọn phòng riêng mà bọn họ thường tới, biết được Tống Á Hiên xác định sẽ đến, hắn liền ở cửa vui sướng chờ đợi.

"Bổng tất sinh huy! Bổng tất sinh huy!"

( Bổng tất sinh huy(蓬荜生辉): nhà tranh rực rỡ/phát sáng (lời khách sáo) | thường dùng khi khách quý tới nhà hoặc được tặng một vật trang hoàng nhà cửa | rồng đến nhà tôm; quý khách đến nhà; thật là vinh hạnh... )

Khi thấy được Tống Á Hiên, Trương Chân Nguyên một bên vỗ tay một bên hô hào, vô cùng cao hứng mang theo bọn họ vào phòng riêng.

Trong phòng, có bốn năm người bạn, thấy họ bước vào, cũng đồng loạt đứng lên, xua tay hò hét "Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh!"

Tống Á Hiên:......
Lưu Diệu Văn:......

Không cần nghĩ cũng biết, nhất định là Trương Chân Nguyên ép bọn họ làm như vậy.

"Đợi lâu," Lưu Diệu Văn lôi kéo Tống Á Hiên đi qua, để cậu ngồi bên cạnh mình, giới thiệu nói: "Vị này chính là Tống Á Hiên, các cậu lần trước đã gặp qua, cậu ấy là người đứng nhất cuộc thi toán học lần này, vậy mà các cậu đi chúc mừng tôi chỉ đứng thứ 2, làm tôi hơi bị mất mặt đây này."

"Khiếp!"

"Đụ, đụ!"

"Cậu ấy khủng như vậy á?"

Ấn tượng của mọi người về Tống Á Hiên vẫn chỉ ở bề ngoài như "O ngọt ngào số 1 trường trung học số 7", "Kỹ năng trà xanh full điểm nháy mắt hạ gục Tô Hàm Ương", "Cưng gà nhỏ khả khả ái ái", v.v.

Một đám người bọn họ, chỉ có Lưu Diệu Văn là thế gia kiêu ngạo, từ nhỏ đến lớn đều là học thần, bọn họ đã cảm thấy thực ngầu, không nghĩ tới Tống Á Hiên thế mà còn có thể vượt qua Lưu Diệu Văn

Ấn tượng của mọi người với Tống Á Hiên đột nhiên thay đổi 180 độ ngay lập tức. Ai lại không thích tiểu ngọt O, lớn lên có ngoại hình đẹp, giọng nói lại ngọt ngào, đấu được trà xanh, thành tích lại còn cực khủng đâu?!

Thảo nào Lưu Diệu Văn, người chưa bao giờ thích Omega, lại bị cám dỗ!

Tống Á Hiên nhìn thấy sự ngưỡng mộ chân thành trong mắt họ: ...

"Không, không, là Lưu Diệu Văn đã hào phóng cho tôi một đề câu hỏi mới. Tôi mới may mắn vượt qua anh ấy 0,5 điểm. Vẫn là Lưu Diệu Văn lợi hại!"

"Khà khà! Cái này cũng cần có não mới làm được dạng đề mới chứ. Lưu Diệu Văn có cho tôi một trăm loại đề mới, tôi cũng không thể giành được vị trí đầu tiên của tỉnh! Học bá học bá, lần trước thất kính nhiều rồi!"

"Đề mới á, nhà tôi có đến một trăm bộ bài thi, đều là mới toanh! Chỉ là tôi không đủ chăm chỉ a! Tống ca vẫn rất là lợi hại!"

"Chào cậu, chào cậu, tôi là Thành Dương cao nhị lớp 3 Triệu Nghĩa An, lần trước ăn cơm có chút không thoải mái, hy vọng lần này chúng ta có thể bắt đầu lại từ đầu!"

"Ai mẹ nó cùng cậu bắt đầu lại từ đầu! Đây là Thất Trung tiểu ngọt O của chúng tôi, Thành Dương là cái gì chứ!"

Trương Chân Nguyên chỉ muốn mọi người đối xử với Tống Á Hiên tốt hơn một chút, đừng để Tống Á Hiên phải câu nệ, ai biết nhóm người này đột nhiên thay đổi thái độ, thậm chí còn bắt đầu thèm muốn học bá ngọt O Thất Trung, này không thể được, tiểu ngọt O chỉ có thể là của Thất Trung bọn họ!

"Ngồi xuống ăn cơm! Không được xum xoe!" Trương Chân Nguyên giơ lên nắm tay uy hiếp.

Giữa đám đông vui đùa, mọi người bắt đầu ăn lẩu, so với bữa tiệc sinh nhật lần trước không khí tốt hơn một chút, Tống Á Hiên cảm thấy rất vui vẻ, thỉnh thoảng lại ngẩng lên nói chuyện vui vẻ với họ.

Điều khiến cậu vui nhất chính là nồi lẩu.

Cậu giờ mới biết được, ăn lẩu thật sự rất ngon a, cùng với nồi lẩu bên bếp lá đơn sơ nhà cậu trước kia cảm giác không hề giống nhau.

Lưu Diệu Văn vẫn luôn chú ý đến cậu, nhìn đến đôi mắt sáng bất ngờ của Tống Á Hiên, nghĩ rằng sau sô cô la, rượu ngọt và gà rán, lại thêm một món ngon khác chiếm trọn được trái tim của nhóc nói dối nhỏ rồi.

Thật không biết chocolate hiện tại còn có thể xếp hạng mấy trong lòng cậu.

Sợ trước mặt nhiều người như vậy, Tống Á Hiên sẽ ngại, Lưu Diệu Văn trong tay thường xuyên cầm đũa, thường thường gắp món ngon để vào chén Tống Á Hiên.

Đèn trong tiệm lẩu nhìn chung rất tối, nhưng đám người Triệu Nghĩa An ngồi đối diện vẫn có thể nhìn thấy sự kiên nhẫn và dịu dàng trong mắt Lưu Diệu Văn tỉ mỉ chăm sóc Omega nhỏ thế nào. Tô Hàm Ương thật sự thua đến trăm con phố.

Tống Á Hiên không nghĩ nhiều như họ, Lưu Diệu Văn đã chiếu cố cậu theo cách này khi ăn đồ Pháp trước đây, cậu biết Lưu Diệu Văn sợ cậu không làm được nên cố ý cho cậu mặt mũi.

Cậu xác thật cũng có chút ngượng ngùng, tỷ như thời điểm ở trước nhiều người, ăn lại là thứ đồ mà cậu không quá quen thuộc, sẽ chỉ dám ăn mấy món ăn ở gần, rất xấu hổ nếu muốn gắp đồ ăn ở xa hơn.

Cho đến khi một đĩa thịt chiên giòn nhỏ được đưa tới đối diện Triệu Nghĩa An.

Bọn họ gọi quá nhiều thứ, gần như lấp đầy cả bàn, chỉ có một chút khe hở bên người Triệu Nghĩa An, tự nhiên sẽ đặt ở đó.

Tống Á Hiên liếc nhìn, dưới ánh đèn mờ ảo, đĩa thịt chiên giòn nhỏ ánh vàng rực rỡ, trông ngon mắt quá, chắc cũng ngon như gà rán phải không?

Cúi đầu xuống ăn miếng thịt cừu cuộn trong chén, Tống Á Hiên lén lút liếm miệng, tự hỏi mình có nên đứng dậy duỗi tay gắp một miếng không?

Mấy người cắn lên miếng thịt kia, giòn giòn thơm thơm, Tống Á Hiên bị thanh âm cùng mùi hương đó làm cho phát thèm.

Bọn họ chính là đang ngồi trong phòng bàn tròn, khoảng cách đối diện có chút xa, Tống Á Hiên cảm thấy mình không thể đứng dậy được, sẽ rất xấu hổ.

Loay hoay một hồi lâu, Tống Á Hiên chủ động đến gần Lưu Diệu Văn, nhỏ giọng nói: "Em có thể ăn miếng thịt vàng ở phía đối diện không?"

Lưu Diệu Văn nghiêng tai để nghe rõ, tức khắc dở khóc dở cười, nhớ tới ngày đó thời điểm ăn gà viên, Tống Á Hiên vẻ mặt cũng thèm đến không nhịn được, nhưng vẫn hỏi anh có thể hay không cho cậu nếm thử, bộ dáng thật là đáng thương, lại rất đáng yêu.

Rốt cuộc một bàn người đều không thân, Lưu Diệu Văn hiểu câu ngại, cười một tiếng, đem chén đưa Trương Chân Nguyên ở tương đối gần nói: "Gắp thịt chiên giòn hộ tôi."

Mọi người đều nghĩ rằng anh muốn ăn, thậm chí còn đưa luôn đĩa cho anh, sau đó, họ nhìn thấy Lưu Diệu Văn một tay cầm đĩa, tay kia cầm đũa gắp một ít vào chén Tống Á Hiên.

"Đủ chưa?"

Tống Á Hiên không cần nhìn lên, cũng biết mọi người đều đang nhìn mình, tức khắc xấu hổ mà rụt cổ, vội vàng gật đầu, "Đủ rồi đủ rồi! Mọi người cùng nhau ăn đi."

Lưu Diệu Văn đưa lại đĩa thịt chiên giòn cho Trương Chân Nguyên, Trương Chân Nguyên lại thả lại trước mặt Triệu Nghĩa An.

Toàn bộ quá trình, không ai nói chuyện, nhưng trong nội tâm bọn họ đều là vô số câu đậu đậu.

Văn ca cùng tiểu ngọt O thành đôi rồi sao? Không nghe nói mà? Còn chưa có thành đã mẹ nó liền ở chỗ này rải cơm chó cái gì? Bọn FA này, ăn đủ rồi nhá!

Trương Chân Nguyên chủ xị, ăn lẩu xong phải có KTV.

Lớp học sẽ bắt đầu vào chiều mai, buổi tối cũng là cùng Lưu Diệu Văn về nhà, Tống Á Hiên không có bất luận dị nghị gì, Lưu Diệu Văn đi, cậu liền đi theo, dù sao hôm nay cùng nhóm người này ở chung cũng rất vui.

KTV, Tống Á Hiên cũng là lần đầu tiên đến đây, đèn bên trong còn tối hơn cả tiệm lẩu, nhìn kỳ kỳ quái quái, cậu đi theo phía sau Lưu Diệu Văn, không dám rời đi nửa bước, sợ sẽ bị lạc mất nếu không đuổi kịp anh.

"Nói này Trương Chân Nguyên, có phải cậu không dám không! Trên lầu chính là quán bar! Sao lần nào cũng chỉ vào KTV dưới này?"

"No nhé, quán bar ồn ào như vậy có gì vui? Cậu muốn giải hoa đào thì tự đi đi nhá, tôi chính là một A ngây thơ!"

"Hahaha! Đồ chết cáy! Tương lai cậu nhất định sẽ bị O nhà quản nghiêm cho mà xem!"

( Từ "Đồ chết cáy" ở đây gốc là 怂包 (sǒng bāo) theo ngon ngữ mạng ý chỉ những người yếu đuối, không có can đảm, chết nhát sợ phiền phức. )

Tống Á Hiên nghe khó hiểu, chọc chọc Lưu Diệu Văn hỏi: "Quán bar cùng KTV có cái gì khác nhau sao?"

Trong ấn tượng của cậu, dường như là cùng một loại, như trong TV quán bar không phải cũng là loại tối tăm, ánh đèn lập loè này sao?

"Có thể hiểu KTV đa phần là nơi tụ tập ca hát của bạn bè, còn một số người trong bar sẽ đi nhậu nhẹt một mình săn mỹ nữ."

Tống Á Hiên à một tiếng, thoáng hiểu biết một ít.

Lúc này, Trương Chân Nguyên đã đặt xong phòng, gào hai tiếng dẫn đường, để mọi người đừng đi lạc.

Tống Á Hiên vẫn đang đi theo Lưu Diệu Văn, vừa bước ra khỏi quầy lễ tân liền nhìn thấy một người đang lảo đảo đi vào cửa KTV, đứng ở cửa, nhìn mặt người kia, có chút mơ hồ.

Người đàn ông mặc áo sơ mi màu đen, có dây chuyền bạc, trước ngực không cài cúc, cổ áo để hở lộ ra xương quai xanh thanh tú, ngẩng đầu, khuôn mặt trang điểm không đậm không nhạt, ít nhất là ánh mắt kia, rất yêu hoặc.

Tống Á Hiên chỉ nhìn lướt qua, cảm thấy có chút quen thuộc, liền quay lại nhìn, sau đó đột nhiên mở to mắt, chạy hai bước kéo Lưu Diệu Văn lại.

"Lưu Diệu Văn! Anh xem anh xem! Người kia, có phải là Lăng lão sư không???"

Lưu Diệu Văn cùng theo hướng cậu chỉ, rất là bình tĩnh mà gật gật đầu, "Hắn hẳn là đi nhầm, mới từ trên lầu xuống dưới."

Tống Á Hiên:???!!!

Lăng Di không phải là một giáo viên Alpha ma quỷ sao? Ở trường anh ấy không có bộ dáng như thế này? Đây không phải là quá yêu dị rồi sao?

Thấy Lưu Diệu Văn bình tĩnh như thế, Tống Á Hiên cảm thấy như thể cậu đang làm ầm lên, khó hiểu mà chớp chớp mắt.

"Chờ lát nữa lại nói, đừng để cho thầy ấy thấy chúng ta."

Ngay khi Lưu Diệu Văn nói xong, Lăng Di ở bên kia đã nghiêng đầu nhìn thấy họ, nhưng đôi mắt của hắn đã mờ đi, có lẽ không thể nhìn rõ cái gì.

Lưu Diệu Văn vội vàng kéo Tống Á Hiên đứng dựa vào tường, hai người xoay mặt vào tường, lưng đối với người ngoài.

Trong khoảnh khắc tiếp theo, liền có mùi rượu đến gần.

Lăng Di cười nhạo một tiếng, hai tay chống ở bên sườn mặt hai đứa nhóc con, nhìn chằm chằm bọn họ, giọng nói lại giống như tỉnh táo, lạnh lùng vô cùng.

"Trẻ nhỏ không được đi quán bar, mau về nhà."

Tống Á Hiên:......

Lưu Diệu Văn:......

"Ừm, thầy ơi, nơi này là KTV, không phải quán bar......"

"Hả?" Lăng Di sững sờ, buông hai nhóc con ra, quay đầu nhìn khung cảnh nơi đây, lắc đầu để bản thân tỉnh táo hơn.

"Ồ, vậy thì đừng chơi quá muộn."

Sau đó, anh quay người và rời đi, như thể phải quay trở lại quán bar.

Tống Á Hiên cau mày, cảm thấy không ổn, "Thầy Lăng đã say rồi phải không?"

Lưu Diệu Văn đồng ý, hai người theo Lăng Di vài bước, mới vừa đi đến cửa KTV, liền nhìn thấy có ba người tiến vào tìm kiếm gì đó, Lăng Di nháy mắt trốn sang một bên, dọa Tống Á Hiên nhảy dựng.

Lưu Diệu Văn một bên kéo Tống Á Hiên, sợ cậu đi lạc, vừa đi qua, cùng Tống Á Hiên đứng bên cạnh Lăng Di, thay anh ngăn trở tầm mắt những người đó.

Mấy người kia cũng không tìm bao lâu, đại khái nhìn thấy đại sảnh không có người, sau đó liền xoay người rời đi.

"Trời ạ, là kẻ thù sao? Thầy ơi, chúng em đưa thầy trở về nhá?"

Lăng Di hụ một hơi rượu, nhấc mí mắt liếc nhìn, bởi vì đường kẻ mắt mảnh nhọn, ánh mắt nhìn cực kỳ yêu dị, "Không quay về, không nỗ lực ở Hoa thị dạy học, ợ~ liền phải về nhà liên hôn cưới Omega, nấc cục. "

Tống Á Hiên: ...

Cậu dường như đã biết được một bí mật của Lăng lão sư.

Quay đầu lại liếc nhìn Lưu Diệu Văn, Lưu Diệu Văn đang định dùng điện thoại gọi xe, "Tôi không biết thầy Lăng sống ở đâu, hay đưa thầy ấy về nhà trước?"

Tống Á Hiên nhìn mắt Lăng Di khi thì nhìn thanh tỉnh, khi thì lại rõ ràng say đến bộ dáng hồ đồ, lắc đầu.

"Vẫn còn sớm, em cảm thấy thầy Lăng sẽ sớm tỉnh táo, lúc đấy hỏi địa chỉ rồi mới đưa thầy về được không?"

Suy cho cùng, một số người không thích ngủ lại nhà người khác, nên hỏi ý kiến trước vẫn hơn.

"Được rồi, đừng để đám người Trương Chân Nguyên nhìn thấy. Tôi đi đặt một phòng khác, để thầy đến đó nghỉ ngơi."

Lưu Diệu Văn đặt phòng xong, hai người đưa Lăng Di vào phòng để anh nằm xuống nghỉ ngơi.

"Anh đã sớm biết Lăng lão sư...... thế này?"

Dàn xếp tốt cho Lăng Di, Tống Á Hiên ngồi ở một bên, nhỏ giọng hỏi Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn cười khẽ, tiến đến bên tai Tống Á Hiên, giải thích: "Anh trai tôi trước đây khi tham dự một bữa tiệc do nhân viên mời ở đây, thấy được thầy Lăng. Lúc ấy còn cho rằng Lăng lão sư là một cường O, đại ca đã rất vui vẻ, cảm thấy chính mình rốt cuộc cũng có thể tìm được một Omega không sợ tin tức tố của mình, kết quả trở về tra một chút, Lăng lão sư lại là Alpha, mặt đều tái luôn."

"Phốc, kia về sau tại sao Lưu đại ca lại quyết định yêu đương AA?"

Lưu Diệu Văn nói, "Tình yêu mà, ai có thể đoán được, đại khái là nhất kiến chung tình đi."

Hai người đang trò chuyện thì điện thoại của Lưu Diệu Văn đổ chuông, Trương Chân Nguyên không tìm thấy ai trong số hai người nên gọi điện tới thúc giục.

Để người khác gặp Lăng Di như này cũng không tốt, Lưu Diệu Văn tùy tiện ứng phó vài tiếng, chỉ nói lập tức liền tới, sau đó cúp điện thoại.

Thấy Lăng Di vẫn chưa tỉnh táo, Lưu Diệu Văn nhìn Tống Á Hiên, Tống Á Hiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Hay là để anh cả của anh tới trông?"

Vì vậy, mười phút sau, Lưu Hoàng Minh rất lo lắng mở cửa phòng, sững sờ đứng ở cửa, xấu hổ không dám đi vào.

Tống Á Hiên: ...

Lưu đại ca đáng thương, cứ như vậy thì khi nào mới có thể bắt được người?

"Ừm, Lưu đại ca, anh cứ ngồi một bên giúp bọn em trông thầy thôi. Không cần làm gì, không cần đút nước hay lau mặt, chỉ cần đợi thầy ấy tỉnh lại là được." "

"Chuyện này không sao chứ?" Lưu Hoàng Minh không tin.

Tống Á Hiên kéo Lưu Hoàng Minh lên ghế sô pha cách xa Lăng Di một chút, "Khi thầy ấy thức dậy, anh có thể hỏi xem thầy ấy có muốn về nhà không, hoặc giúp thầy tìm một khách sạn, hoặc nếu thầy ấy vẫn không thoải mái có thể đến nhà anh ở một đêm, nhà đông người, chúng ta đều có thể chiếu cố thầy ấy."

Lưu Hoàng Minh bây giờ rất căng thẳng, anh luôn tự cho mình là đúng, sau đó nói ra điều gì đó khiến mọi người không thể giải thích được, nhưng lúc này anh quyết định ngoan ngoãn nghe lời Tống Á Hiên, miễn cho nói nhiều sai nhiều.

"Đúng rồi, Lưu đại ca, mặt anh có thể ôn hòa hơn một chút, không cần nghiêm túc như vậy đâu."

"Được." Lưu Hoàng Minh xoa xoa mặt.

Tống Á Hiên trông buồn cười, dặn dò vài lời rồi kéo Lưu Diệu Văn ra ngoài.

Bọn họ còn phải đến phòng của Trương Chân Nguyên, vô duyên vô cớ mất tích lâu như vậy không quá tốt.

Khi ra khỏi phòng, Lưu Diệu Văn cười ha hả, "Tôi tưởng cậu muốn tạo cơ hội cho anh cả, vậy mà chỉ bảo anh ấy ngồi, cái gì đều không cần tỏ vẻ một chút sao?"

Tống Á Hiên bĩu môi, "Anh cảm thấy đại ca của anh có thể tỏ vẻ cái gì, khả năng mới mở miệng thôi, mặt Lăng lão sư liền tái đi rồi."

Lưu Diệu Văn:......

Sự thật xác thật là như thế đấy, anh không còn lời nào để nói, khả năng yêu đương của đại ca làm anh trầm cảm đến trọc cả đầu.

Tống Á Hiên buông tay, cười hắc hắc: "Như vậy là rất được rồi, dù sao thì ai mà không thích Alpha có tinh thần trách nhiệm, có ranh giới, tôn trọng người ta chứ? Lưu đại ca không làm gì cả, cứ ở bên thầy ấy, chính là tốt nhất."

Lưu Diệu Văn phối hợp gật gật đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên, nghĩ thầm, nguyên lai Tống Á Hiên thích Alpha như vậy, anh vừa vặn, đều có thể làm được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro