Ảnh hưởng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên ngủ một giấc này ngủ đến thập phần thoải mái, từ trên giường ngồi dậy, duỗi người, xoa xoa đầu, cảm giác thần thanh khí sảng, có tinh thần gấp trăm lần!

Chỉ một ngụm rượu nhỏ ngày hôm qua, cuối cùng cũng tan hết, về sau nhớ kỹ ngàn vạn lần không thể uống rượu.

Cậu tắm rửa xong đi xuống lầu, muốn cảm ơn Lưu ca và  Lưu Diệu Văn trước, đã thấy hai anh em vừa từ cổng biệt thự trở về.

"Chào buổi sáng Lưu ca, chào buổi sáng Lưu Diệu Văn!"  Tống Á Hiên mỉm cười ngọt ngào vẫy tay với họ.

Lưu Diệu Văn hôm nay dậy sớm cùng anh trai đi chạy bộ buổi sáng, vừa quay về đã thấy tiểu O đáng yêu ngọt ngào chào đón ở cửa, tâm tình liền thập phần thoải mái, cảm thấy sáng nay thật tốt đẹp.

Lưu Hoàng Minh cũng có ý nghĩ như vậy, anh đột nhiên cảm thấy nhiều năm như vậy, từ sau khi cha mẹ đi chơi, còn lại khối băng lớn là mình và em trai ở nhà, trong nhà vẫn là quá vắng vẻ, không có chút sinh khí. Thì ra, trong nhà có tiểu Omega là cảm giác thế này, hoạt bát đáng yêu, khuôn mặt tươi cười ngọt ngào kia giống như mặt trời nhỏ, trong lòng anh trai 100% ủng hộ em trai nhá!

"Xin chào!" Lưu Hoàng Minh nhiệt tình đáp lại với khuôn mặt lạnh lùng.

Tống Á Hiên: ...

Quên đi, cậu biết Lưu Ca chỉ quen mặt Diêm Vương, nhưng thật ra rất thân thiện, không phải sợ!

"Chào buổi sáng," Lưu Diệu Văn cũng cười cười đi tới, nói: "Bữa sáng đã chuẩn bị xong, cậu đến nhà ăn dùng cơm trước, tôi cùng đại ca tắm xong sẽ xuống."

Khoảnh khắc hai anh em tiến lại gần, nụ cười ngọt ngào của Tống Á Hiên vụt tắt với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.

Vừa rồi cậu hãy còn tràn đầy năng lượng, đêm qua rõ là cậu thấy mình ngủ rất ngon, hôm nay đã hoàn toàn bình phục, sao đột nhiên Tống Á Hiên lại cảm thấy hơi choáng váng, đầu hơi ù đi, dạ dày cũng không thoải mái, tóm lại, thật giống như cả người không có một chỗ ổn.

Điều này thật kỳ lạ.

Cậu ngửi thấy mùi sương mờ bão tuyết, cũng ngửi thấy mùi sô cô la ngọt ngào đắng lạnh.

Cậu đã học trong lớp sinh lý, sau khi vận động gắng sức, một mức độ tin tức tố nhất định sẽ được tỏa ra theo mồ hôi, nhưng nồng độ này vẫn tương đối thấp. Cho dù là Omega cũng sẽ bị nồng độ tin tức tố này hấp dẫn, nhưng cơ thể sẽ không bị ảnh hưởng.

Một mức độ nhẹ như vậy, cậu là một Beta sẽ ngửi được sao?

"Tống Á Hiên?"

Nhìn thấy cậu bỗng nhiên ngây người, Lưu Diệu Văn duỗi tay ở trước mặt cậu quơ quơ.

Mồ hôi trên tay toát ra mùi sô cô la ngọt ngào, Tống Á Hiên rất thích, nhưng sau khi ngửi thấy dường như lại cảm thấy khó chịu.

"À, không có việc gì, anh đi đi, em sẽ chờ anh với Lưu đại ca cùng ăn cơm."

Tống Á Hiên nói, vẫy vẫy tay, có chút gấp không chờ nổi mà chạy nhanh đi.

Cậu nhanh chóng chạy vào phòng ăn ngồi xuống. Bữa sáng tinh tế dành cho ba người đã được bày sẵn trên bàn, nóng hổi và thơm phức, xua đi một phần mùi sô cô la từ chóp mũi của Tống Á Hiên.

Tống Á Hiên nhắm mắt im lặng một lúc, cảm thấy sự khó chịu trên cơ thể dần dần trở nên tốt hơn.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Có gì đó không ổn, có phải cậu bị bệnh lạ gì không?

Khi anh em Lưu gia đi qua, liền thấy Tống Á Hiên đang nhìn chằm chằm vào đĩa thịt gà trắng cắt sẵn.

Lưu Diệu Văn nghĩ rằng cậu ấy muốn ăn con gà trắng ở vị trí đối diện với Tống Á Hiên, nhưng ngại ngùng, liền thuận tay bưng lên để trước mặt Tống Á Hiên.

"Cậu ăn cơm trước đi, nhà tôi không câu nệ, trong nhà tôi cũng không có quy củ gì."

"Hả?" Tống Á Hiên đang xuất thần, không nghe thấy Lưu Diệu Văn nói gì, ngẩng đầu ngây ngốc nhìn anh.

Lưu Hoàng Minh ngồi xuống ghế chính, nhìn em trai lắc đầu, em trai vẫn không hiểu ý của Omega, thật sự không biết theo đuổi người ta, còn phải chăm chỉ học tập!

( Anh chắc chứ : ))))

Vì vậy, Lưu Hoàng Minh hỗ trợ giải thích: "Tiểu Hiên, em yên tâm, đây là gà mua, gà mái già em đưa Tiểu Văn vẫn đang nuôi ở sân sau, mỗi ngày đều ăn ngon uống tốt, chúng ta sẽ không ăn nó."

Tống Á Hiên:......

À cái này?

Lần trước không phải Lưu Diệu Văn mang canh gà của con gà mái già sao? Vậy là canh gà không phải là của gà mái già?

Tỉ mỉ nuôi dưỡng và không ăn là cái chuyện gì thế?

Lưu Diệu Văn: ...

Anh không hiểu tại sao anh cả lại phải giải thích làm gì, việc không muốn ăn thịt gà mái già, rõ ràng là ảnh tự mình suy đoán linh tinh tâm tư bạn cùng bàn của mình, rồi lại ụp lên đầu mình cái nồi này?

Xấu hổ chết mất.

"Ăn cơm đi, sắp đến giờ rồi, sẽ trễ mất." Lưu Diệu Văn bất lực, vành tai đỏ bừng, đổi chủ đề.

Tống Á Hiên cũng không trả lời Lưu ca, không chỉ vì xấu hổ mà còn bởi vì cậu cảm thấy sau khi cùng hai anh em này đến nhà hàng, tuy rằng các triệu chứng khác không xuất hiện, nhưng cơn chóng mặt thậm chí còn nặng hơn.

Lúc này, Tống Á Hiên không thể không hoài nghi, tối hôm qua tiết tự học buổi tối cậu buồn ngủ và mỏi mệt như vậy, phải hay không căn bản không vì một ngụm rượu ngọt kia, mà là giữa trưa ở bên Lưu Diệu Văn tin tức tố bạo động quá lâu, bị anh ảnh hưởng?

Nhưng cũng không phải lắm, cậu là Beta, tại sao lại bị ảnh hưởng?

Tống Á Hiên bối rối không có ý định tán gẫu nên im lặng cúi đầu ăn cơm.

Lưu Diệu Văn thấy cậu im lặng như vậy, tai anh lại đỏ lên, cảm thấy xấu hổ vì có thể Tống Á Hiên đã hiểu lầm điều gì đó.

Lưu Hoàng Minh trong lòng lại rất đắc ý, quả nhiên, anh thay em trai giải thích một phen, tiểu O ngồi cùng bàn này liền thẹn thùng, em trai liền bị hấp dẫn.

Sau khi đến trường học, Tống Á Hiên rất nghiêm túc đọc sách sớm, không nghĩ tới chuyện này chuyện kia nữa.

Nhưng sau tiết đọc sớm, hiếm khi Tống Á Hiên không xoát đề trong lớp mà nhanh chóng ra khỏi lớp học.

Cậu đi tìm Chu Nhất Khai, hỏi một chút xem bọn họ có chơi bóng rổ trong giờ nghỉ không.

"A? Em muốn xem sao? Muốn xem anh lập tức gọi người!" Chu Nhất Khai quả thực kích động đến chết! Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt O chủ động tới tìm hắn, muốn nhìn hắn chơi bóng rổ!

Tống Á Hiên thở phào nhẹ nhõm, cười nói: "Ừ! Em muốn ngồi xem một chút, sẽ không làm phiền anh chứ?"

"Chắc chắn là không, nó chỉ kích thích kỹ năng chơi bóng của anh thôi!"

Mẹ nó! Tiểu ngọt O đã muốn, hắn nhất định phải làm cho bằng được!

( Xứng đáng là fan ruột đấy anh zai :v )

Năm phút sau, trong phòng bóng rổ của trường trung học số 7, Chu Nhất Khai gọi một đám Alpha bắt đầu chơi bóng rổ.

"Bùng nổ lên các huynh đệ! Xông lên!"

Trong nhóm Alpha này, về cơ bản tất cả đều thuộc nhóm phân tích đề hoặc nhiều hoặc ít đều đối với Tống Á Hiên có chút hảo cảm, một số người trong số họ thì không thực sự thích Tống Á Hiên lắm. Nhưng mà nếu có thể thu hút được sự chú ý của Tiểu O ngọt nhất Thất Trung cũng đủ để họ khoe khoang thể hiện.

Vì thế, một đám người nhiệt tình mười phần, đánh bóng đến là hăng, đổ mồ hôi đầm đìa!

Chính là tình hình bây giờ!

Trong thời gian nghỉ giải lao, Tống Á Hiên đi rót nước khoáng cho mọi người, mỗi người một ly, đưa cho từng Alpha đầy mồ hôi một.

Nhóm Alpha quả thực hạnh phúc chết mất, thử hỏi có ai khác trong Trường Trung học Số 7 này đã được đệ nhất ngọt O đãi ngộ thế này chưa!

Phải nói, cho dù là Lưu Diệu Văn trong tin đồn ồn ào huyên náo, cũng không có được phục vụ qua như vậy đâu!

Thất Trung đệ nhất tiểu ngọt O chính là không giống người thường, Omega khác đều là đưa chai nước khoáng, hoặc là đồ ngọt gì đó, mà Tống Á Hiên, lại là cố ý lấy ly uống nước khoáng một lần của trường cho bọn họ uống, rất bình dân! Không chút nào khoe khoang! Rất tốt!

Khi họ còn đang ảo tưởng sự tốt đẹp của mình, Tống Á Hiên cũng đang cố gắng ngửi mồ hôi của họ ...

Không phải cậu không bình thường, cậu chỉ đơn giản muốn xem tin tức tố do mồ hôi Alpha khác tiết ra có ảnh hưởng đến sự khó chịu toàn thân của cậu hay không.

Kết quả, cậu không chỉ không khó chịu, cũng không ngửi được chút mùi vị tin tức tố nào, chỉ có một phòng đầy mồ hôi thối.

Tống Á Hiên lập tức thở phào nhẹ nhõm, thoải mái vui vẻ, xem ra là do gen của Lưu gia quá bá đạo, không phải là cậu bị bệnh.

Đúng lúc này, tin tức về việc Tống Á Hiên đang cần mẫn phục vụ một nhóm Alpha đã lan truyền trong trường, Trương Chân Nguyên vội vàng đến nói với Lưu Diệu Văn.

Lưu Diệu Văn thật không ngờ rằng sau giờ học buổi sáng, Tống Á Hiên chạy nhanh như vậy thế mà lại để đi xem một nhóm Alpha chơi bóng?

Có chút kỳ lạ, Lưu Diệu Văn và Trương Chân Nguyên cùng nhau đến sân bóng rổ, vừa đến đã thấy Tống Á Hiên đang rất vui vẻ, đối với đám Alpha kia cười đến ngọt chết người!

"Đm, Chu Nhất Khai dám sau lưng chúng ta câu dẫn Tiểu Hiên nhi! Tống Á Hiên hôm nay cười đến quá mức ngọt! Em chưa từng thấy Omega nào ngọt như vậy hết chơn á!"

Lưu Diệu Văn:......

Sáng sớm cười chào hỏi đã ngọt ngào rồi, thế nhưng còn không bằng độ ngọt giờ phút này nữa.

Lưu Diệu Văn sắc mặt lãnh đạm, trong mắt cũng lạnh như băng, anh cũng không cảm thấy Tống Á Hiên không đúng chỗ nào, giao hữu là tự do của cậu, nhưng chính là trong lòng có chút hụt hẫng.

Trở lại lớp học, Tống Á Hiên tâm tình cực tốt, thậm chí còn muốn cùng Lưu Diệu Văn thảo luận làm làm bài nữa cơ.

Tuy nhiên, cũng không biết gen Lưu gia đáng sợ cỡ nào, ngay khi ngồi xuống cạnh Lưu Diệu Văn, cậu liền cảm thấy cơ thể mình trở nên yếu ớt, có chút chóng mặt.

Cũng không thể lại mơ màng như sắp ngủ trong lớp được!

Không nổi rồi, Tống Á Hiên từ bỏ kế hoạch cùng nhau giải đề, im lặng dựa ghế vào tường, cố gắng tránh xa Lưu Diệu Văn một chút để ít bị ảnh hưởng hơn.

Lưu Diệu Văn nhìn thấy:...

Lần trước như vậy, là bởi vì Tống Á Hiên xem anh là đối thủ, lần này lại là vì cái gì?

Tại sao tâm tư của Tiểu Beta lại khó đoán như vậy? Không còn tốt như lúc cùng nhau đến trường nữa?

Lưu Diệu Văn rất khó chịu, anh không biết mình đã làm gì chọc nhóc nói dối nhỏ khó chịu, anh cũng không muốn đoán.

Kết quả là hai người họ cách xa nhau, không ai nói chuyện với ai, lạnh lẽo mà trôi qua một buổi sáng.

Buổi trưa, Lưu Diệu Văn và Trương Chân Nguyên đi ăn, Lưu Diệu Văn không ở bên. Tống Á Hiên, người đã thất thần cả buổi sáng, liền trở nên tỉnh táo hơn, có vẻ như quả nhiên là do Lưu Diệu Văn.

Tống Á Hiên một bên ăn cơm trưa, một bên phát sầu, suy đoán có phải hay không ngày hôm qua giữa trưa tin tức tố của Lưu Diệu Văn dị động, thậm chí còn ảnh hưởng tới Beta là cậu.


Cậu rất tò mò, muốn hỏi Lưu Diệu Văn một chút nhưng lại sợ làm tổn thương lòng tự trọng của Lưu Diệu Văn.

Trước kia tin tức tố bạo nổ trên phố, ảnh hưởng đến nhiều Alpha và Omega, đã làm Lưu Diệu Văn áy náy cả một năm, còn thường xuyên dành thời gian đến thăm. Nếu bây giờ anh biết rằng tin tức tố của anh ấy thậm chí sẽ ảnh hưởng đến Beta, Lưu Diệu Văn sẽ buồn và tự trách bản thân đến thế nào?

Thật là đáng thương quá đi mất.

Tống Á Hiên đang buồn rầu, cửa sổ bị gõ mấy cái, Tống Dữ Đường tiến đến với hai viên chocolate, cười hì hì nhìn cậu.

Tống Á Hiên không muốn nhận đồ ăn vặt của người khác, nhưng khi nhìn thấy đó là sô cô la, cậu lại thèm.

Cậu không có nhận lấy, nhìn Tống Dữ Đường, "Làm sao vậy?"

Tống Dữ Đường trực tiếp ném sô cô la lên bàn Tống Á Hiên, cười khẽ hỏi: "Tôi muốn biết xíu, nghe nói cậu đã ngửi qua tin tức tố của Lưu Diệu Văn? Cậu yên tâm! Tôi không hỏi cụ thể là mùi gì đâu! Chỉ muốn hỏi một chút tin tức tố của ảnh có lợi hại hay không thôi?"

Tống Á Hiên nhìn sôcôla trên bàn, nuốt nước bọt, nghĩ rằng cậu đã hứa với Lưu Diệu Văn sẽ không nói ra, lại nghĩ đến Lưu Diệu Văn giống như bởi vì tin tức tố của chính mình là ngọt ngào mà có chút tự ti, Tống Á Hiên quyết định giúp ảnh chút đỉnh.

"Tất nhiên rồi! Tin tức tố của Lưu Diệu Văn có mùi siêu tuyệt! Siêu thơm! Đó là mùi tin tức tố tuyệt nhất mà tôi từng được ngửi! Tôi nghĩ, ít nhất đối với tôi, sẽ không có tin tức tố của Alpha nào có thể dễ ngửi hơn của Lưu Diệu Văn cả!"

Lưu Diệu Văn, người vừa trở về sau bữa ăn, trên hành lang về lớp 1: ...

Anh thật sự không hiểu nhóc nói dối nhỏ này sao nữa, lúc sáng thì không thích nói chuyện với anh, bây giờ sau lưng lại khen anh, rắm cầu vồng cậu thổi đến là làm anh xấu hổ.

Lưu Diệu Văn trên mặt lạnh lùng, nhưng trong lòng lại thầm kích động.

Tống Dữ Đường cảm thấy xấu hổ khi thấy Lưu Diệu Văn quay trở lại, vội vàng vẫy tay với Tống Á Hiên rồi chạy đi.

Lưu Diệu Văn ở trên hành lang, Tống Á Hiên ngồi trong lớp nhìn không tới, cậu ăn xong miếng cơm cuối cùng, nhìn hai viên chocolate kia, liếm liếm miệng.

Cất hộp cơm đi, Tống Á Hiên như một đứa trẻ liền mở một viên sô cô la ra.

Lưu Diệu Văn ổn định cảm xúc có vẻ quá mức vui sướng của mình xuống rồi mới đi vào phòng học, vừa vào liền thấy Tống Á Hiên đang cười cười ngửi ngửi một viên chocolate.

Loại cảm giác này, giống như là tin tức tố của chính mình được ngửi, thời điểm lần đầu tiên nhìn thấy Tống Á Hiên liếm chocolate, Lưu Diệu Văn chính là tim đập nhanh thình thịch, cảm giác tuyến thể như bị liếm, giống nhau, rất kích thích.

Tuy nhiên, trước khi Lưu Diệu Văn cảm thấy ngượng ngùng, biểu cảm của Tống Á Hiên đã thay đổi, "Ọe!"

Lưu Diệu Văn: ...

Tống Á Hiên cũng không biết vì cái gì, ngửi mùi của chocolate, nghĩ đến tin tức tố của Lưu Diệu Văn, bỗng nhiên dạ dày liền một trận cuồn cuộn, nôn ra tiếng!

Nhìn thấy Lưu Diệu Văn ở cửa, Tống Á Hiên vội vàng xua tay, sợ anh hiểu lầm, "Em không phải ... ọe!"

"Nghe em ... ọe!"

Lưu Diệu Văn: ...

Lưu Diệu Văn mặt đen như đít nồi, tâm trạng vui vẻ vừa rồi của anh trong phút chốc đã bị đánh bay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro