Cắn anh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Á Hiên đã lên rất nhiều kế hoạch trong tương lai, chẳng hạn như thực hiện các kế hoạch vừa học vừa làm sau khi được nhận vào đại học, kiếm tiền sớm để trả nợ cho Lưu gia vì sự giúp đỡ của nhà anh ấy bây giờ.

Lưu gia tuy là người giàu nhất Hoa thị, không thiếu tiền bạc, nhưng tóm lại là làm người phải biết có ơn tất báo.

Sau khi lập kế hoạch, Tống Á Hiên cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, bớt áp lực nặng nề hơn, lại tưởng tượng hai ngày này buổi tối đều có thể cùng Lưu Diệu Văn làm bạn, tâm tình cũng tốt lên nhiều.

Omega trong thời kỳ đặc biệt rất mẫn cảm, Tống Á Hiên không thể tiếp nhận tin tức tố của những Alpha khác, cậu cũng không quên rằng trong biệt thự Lưu gia, có hai tin tức tố bá đạo của Alpha có thể làm ảnh hưởng đến cậu.

Nhưng bây giờ cậu đã được đánh dấu tạm thời, đối với các tin tức tố khác hẳn sẽ rất bài xích.

Tống Á Hiên rất thận trọng, trước khi vào cửa, cậu lặng lẽ đứng sau Lưu Diệu Văn, duỗi tay trộm kéo vạt áo anh, từng bước một chậm rãi đi vào, cố gắng kiểm tra xem bên trong có mùi vị làm cậu không thể chịu nổi không, nếu sự bài xích khiến cho cơ thể cậu không thoải mái, cậu liền chuẩn bị quấn lấy quần áo của Lưu Diệu Văn rồi mới đi vào.

Cửa vừa mở ra, Tống Á Hiên một chân mới vừa bước vào, liền sửng sốt.

Căn phòng tràn ngập hương hoa tươi mát, sạch sẽ và không hề trộn lẫn mùi vị tin tức tố của bất kỳ ai.

Theo lý thuyết, ngay cả khi Alpha có tâm trạng ổn định mỗi ngày, không tập thể dục, không rò rỉ tin tức tố, thì ở nơi người đó thường ở vẫn ít nhiều sẽ có mùi tin tức tố thuộc về họ.

"Đừng sợ. Anh cả biết cậu đang trong thời kỳ đặc biệt, trước khi đi còn dặn dò dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, xịt khử mùi, cắm hoa. Hiện tại cậu thấy ổn không?" "

Cảm giác được vạt áo bị kéo, Lưu Diệu Văn mỉm cười, cảm giác như có cái đuôi nhỏ phía sau, xoay người kéo Tống Á Hiên vào.

Tống Á Hiên hơi choáng váng khi nghe những lời đó, cảm thấy trong lòng như có một luồng điện ấm áp trào dâng.

Cậu luôn cảm thấy đến đây có thể gây rắc rối cho người khác, trong tiềm thức sẽ luôn thận trọng, không ngờ Lưu đại ca lại suy xét cẩn thận, chiếu cố cậu đến như vậy.

Gật đầu tỏ vẻ mình đang rất tốt, Tống Á Hiên hắc hắc cười một chút, tâm tình vui vẻ.

"Lưu đại ca cũng cẩn thận ghê. Xem ra, chỉ cần anh ấy cố gắng theo đuổi Lăng lão sư, sự tình sẽ không tệ lắm."

Lưu Diệu Văn cũng cười, anh cũng không hiểu lắm, đại ca kỳ thật rất biết chăm sóc người khác, nhưng không biết vì cái gì đến khi biểu đạt ra liền sẽ trở nên kỳ kỳ quái quái.

"Tiểu Văn đã về rồi, bạn cùng bàn nhỏ cũng tới hả, hai đứa đêm nay bữa ăn khuya muốn ăn cái gì?"

Ngô Thẩm từ phòng bảo mẫu đi ra, bà ở nhà Lưu Diệu Văn từ khi anh còn là một đứa trẻ, nên coi Lưu Diệu Văn cũng giống như con mình, rất nhiệt tình hòa ái.

Lưu Diệu Văn cùng bà chào hỏi, lại hỏi Tống Á Hiên, "Đêm nay còn muốn ăn chả giò chiên không?"

Tống Á Hiên cũng chào Ngô thẩm, cậu hơi xấu hổ khi nói muốn ăn gì khi ở nhà người khác, quay đầu lại nhìn Lưu Diệu Văn, hai tay mất tự nhiên mà chà xát vào nhau.

"Em có thể ăn bánh kem sô cô la không?"

Giọng cậu không lớn, chỉ đủ để Lưu Diệu Văn nghe thấy.

Lưu Diệu Văn nhất thời bật cười, Tống Á Hiên muốn ăn thứ có vị chocolate, anh còn có thể nói không sao? Tất nhiên là không thể cự tuyệt.

"Đương nhiên có thể."

Chờ bọn họ thương lượng xong, nói cho Ngô Thẩm, Ngô Thẩm thiếu chút kinh ngạc rớt cằm.

Gần mấy năm qua, bởi vì Lưu Diệu Văn bài xích, trong phòng bếp Lưu gia, dù chỉ là một tí tẹo chocolate đều tìm không ra! Đêm nay cư nhiên lại muốn một cái bánh kem chocolate!

Ngô Thẩm nhìn Tống Á Hiên liếc mắt một cái, cười tủm tỉm, cảm thấy đây là một dấu hiệu tốt, xoay người liền đi chuẩn bị. Dù cho chỉ là tạm thời, lúc đi chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, bà cũng cảm thấy siêu cấp vui vẻ!

...

Sau khi tắm xong, một bữa khuya thơm phức đã được đặt trên bàn cà phê nhỏ bên ngoài phòng khách, mùi sô cô la thoang thoảng khắp nhà khiến người ta sảng khoái hơn.

Tống Á Hiên tùy ý lau đầu vài cái, gấp không chờ nổi chạy vội qua, nhìn thấy khối bánh kem chocolate còn chảy nóng hầm hập, thèm đến liếm liếm miệng.

Ở bên cạnh bữa khuya, còn có một chiếc điện thoại di động quen thuộc.

Tống Á Hiên nhướng mày, bắt chéo chân ngồi xuống ghế sô pha, vừa mở trò chơi vừa nếm đồ ăn ngon, Trương Chân Nguyên và những người khác đã kéo cậu đi tổ đội.

"Tới Tiểu Hiên nhi, mở mic, mở mic." Trương Chân Nguyên ngao ngao gào.

Tống Á Hiên mở mic, cắn một miếng bánh, thấy trên màn hình chỉ có ba người, không nhìn thấy Lưu Diệu Văn, liền cau mày hỏi: "Lưu Diệu Văn đâu?"

Trương Chân Nguyên và Chu Nhất Khai như nguyện được nghe giọng nói ngọt ngào của Tống Á Hiên, sắc mặt cứng đờ.

Rốt cuộc, ai lại nguyện ý nghe tiểu ngọt O mình thích mở miệng ra cái chính là tìm một tên Alpha khác đâu? Thật đáng ghét mà!

"Đây." Nhân vật của Lưu Diệu Văn online, theo thường lệ mở mic nói một tiếng.

Tống Á Hiên mỉm cười, trái tim cậu cảm thấy nhẹ nhõm, sô cô la trong miệng cũng trở nên ngọt ngào hơn.

Trương Chân Nguyên than thở: "Ài, hâm mộ Văn ca ghê, có tiểu ngọt O nhớ thương, nếu một ngày nào đó buổi tối tôi không online một phút, không biết có ai nhớ thương tui không đây."

"Chúng ta tự sưởi ấm cho nhau, cho nhau nhớ thương." Chu Nhất Khai đồng cảm như bản thân mình cũng bị.

"Cút! Alpha khô khan xấu xí thì có gì mà nhớ thương."

"Chậc chậc, cậu tội gì phải tự mắng chính mình thế."

Lưu Diệu Văn mặc kệ hai người kia lảm nhảm, nhấp một ngụm sữa, vệt sữa trên khóe miệng cũng theo đó mà nở nụ cười.

"Phải không? Liền ở cách vách, nhớ thương tôi thì có thể tới tìm tôi."

Tống Á Hiên:......

Thật ra cũng chẳng nhớ thương tới mức đó đâu.

"Anh ăn bánh kem chocolate chưa? Ngon lắm á." Tống Á Hiên lái sang chuyện khác.

Lưu Diệu Văn cười, ngữ khí mang theo một tia sủng nịch, "Tôi không thích ăn, chỉ làm cho cậu ăn thôi."

"Dây dưa xong chưa? Mau chuẩn bị! Bắt đầu rồi!" Cái miệng chua ngoa của Trương Chân Nguyên nhảy vào ngắt lời bọn họ.

Liền ở cách vách, còn muốn ở đây mở mic ngươi một câu ta một câu, là cái tật xấu gì, cố ý rải thức ăn cho chó à?

Tuy nhiên, sau khi vào game, Trương Chân Nguyên cũng không vui sướng hơn là bao.

Tống Á Hiên đang ăn bánh sô cô la, trong lòng lại nghĩ đến tin tức tố vị chocolate của Lưu Diệu Văn, trong trò chơi vẫn luôn chạy theo Lưu Diệu Văn, cũng không biết làm sao lại như vậy, rõ ràng bốn người một đội, nhân vật trên màn hình cũng là giả, nhưng chính cậu lại nhịn không được cứ muốn nhìn chằm chằm Lưu Diệu Văn.

"Lưu Diệu Văn, anh có pepsi không?"

"Có, lại đây lấy."

"Lưu Diệu Văn, anh đâu rồi? Em tìm không thấy anh, em xem tọa độ rõ ràng là ở rất gần mà."

"Tôi ở dưới lầu, cậu ở đó chờ, tôi đi lên."

Trương Chân Nguyên:......

Chu Nhất Khai:......

"Tôi nói này, tiểu Hiên nhi bám cậu từ khi nào vậy, mình nhớ lần đầu tiên chúng ta chơi cùng nhau, em ấy chỉ lo nhặt đồ vật, ai cũng không để ý tới mà."

"Ài nói cũng không phải, lần thứ hai em ấy cũng chỉ lo giết địch, ai cũng đều không để ý tới luôn."

Tống Á Hiên nghe đến mặt đỏ bừng, để nhân vật ngồi xổm ở chân tường, đến bàn cà phê uống ly sữa lạnh, ừng ực ừng ực uống hơn phân nửa ly mới giảm bớt sự ngượng ngùng xuống.

Khi cậu quay lại trò chơi, Lưu Diệu Văn lại không thấy đâu!

"Trương Chân Nguyên!"

Nghe thấy tiếng gọi của tiểu ngọt O, Trương Chân Nguyên hai mắt tỏa sáng, "Êi êi êi! Anh ở đây nè! Có chuyện gì á ~"

"Lưu Diệu Văn đâu? Anh ấy chết rồi sao? Như thế nào lại không thấy đâu nữa rồi?"

Trương Chân Nguyên:......

Vạn tiễn xuyên tâm bất quá cũng chỉ đến thế.

Chu Nhất Khai ở một bên ha ha ha cười nhạo, tự mình đa tình bất quá cũng chỉ như vậy thôi!

"Văn ca ở dưới lầu giết địch ấy."

"À à à."

Tống Á Hiên yên tâm, tiếp tục nhặt đồ.

Lưu Diệu Văn đều nghe thấy được, một mình ở trong phòng cười đến khóe miệng hận không thể kéo đến tận mang tai.

Không hề có cảm giác thỏa mãn khi chơi, chơi được một ván, Trương Chân Nguyên cùng Chu Nhất Khai cũng chẳng còn hứng thú nữa, không muốn lại ăn cẩu lương. Vốn dĩ chính là chơi cùng bọn họ, nên giờ hai người kia không chơi, Lưu Diệu Văn cùng Tống Á Hiên cũng liền thoát game, chuẩn bị ngủ.

Tống Á Hiên leo lên giường, xung quanh bỗng nhiên yên tĩnh lại, tắt đèn, toàn bộ không gian dường như yên tĩnh hơn, yên tĩnh đến mức cậu cảm thấy mình rất trống trải.

Cậu quấn chặt chăn bông vào người, nhắm mắt lại một lúc, mở ra, vẫn không thoải mái, luôn cảm thấy thiếu thiếu cái gì đó.


Liên tục trằn trọc, lặp đi lặp lại, mãi đến muộn rồi, Tống Á Hiên không thể chống lại cơn buồn ngủ sinh học nữa mới ngủ thiếp đi.

Nửa đêm, Tống Á Hiên vốn dĩ ngủ không ngon, bị buồn vệ sinh đánh thức. Mơ mơ màng màng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh, thời điểm ra khỏi nhà vệ sinh, cái mũi dường như cảm nhận được mùi gì, ngửi ngửi, liền ngửi ra được vị chocolate làm cậu yêu thích.

Hai mắt khép hờ, cả người nửa mê nửa tỉnh, cậu bước tới cửa, kéo cửa, mũi dựa vào khe cửa, như ngửi được mùi sô cô la như có như không.

Thật tốt.

Tống Á Hiên luyến tiếc rời đi, đứng ở cửa phòng mình trong chốc lát, mơ màng sắp ngủ, liền chậm rãi ngồi xổm xuống, đặt mông ngồi ở cửa, dựa vào khung cửa, lại ngủ thiếp đi.

Sau khoảng nửa giờ, đêm tháng 10 trời lạnh. Tống Á Hiên rùng mình một cái, run lên một chút, hơi hơi mở mắt ra, lại mơ hồ.

Vì cái gì mình lại ở cửa nhỉ? Sao không đi vào ngủ?

Cậu đứng dậy, mở cửa, híp mắt theo mùi hương nhìn ra một cánh cửa khác.

Tống Á Hiên sững sờ quay đầu nhìn lại phía sau, không đúng, vừa rồi không phải cậu đi vào bằng cánh cửa kia sao? Như thế nào lại đi ra nhỉ?

Quá buồn ngủ, lại có chút lạnh, có chút tức giận, Tống Á Hiên lại mở cửa, căn phòng tối om, cậu sờ soạng tới mép giường, lộc cộc một chút chui vào ổ chăn ấm áp, rồi ôm chặt lấy chăn, hô hô chìm vào giấc ngủ.

Sau đó, cậu đã có một giấc mộng phi thường tốt đẹp, trong mộng có một cái bánh siêu lớn, mới ra lò, một cái bánh kem còn ấm nóng to bự, so với cả người cậu còn to hơn nhiều.

Cậu mừng quá, ngửi thấy mùi thơm của sô cô la, vui vẻ mở rộng vòng tay, trèo lên bánh, chộp lấy chiếc bánh to, do dự không biết nên cắn ở đâu thì tốt hơn.

Hay cứ cắn ở một bên trước vậy, bánh kem lớn như thế, phải mau cắn một miếng khi nó hãy còn nóng, không được quá tham lam phải không?

Thật là thơm.

Cắn một miếng phải nói là ngọt chết người.

Ngoàm ——

"Ahhhh......"

Chiếc bánh kem chocolate phát ra một tiếng hét thảm thiết!

Tống Á Hiên giật mình tỉnh giấc, từ trong ổ chăn nhảy dựng lên, nhìn thấy Lưu Diệu Văn bên cạnh, sửng sốt!

Trời vừa rạng sáng, Lưu Diệu Văn là bị cắn tỉnh, nhìn đến Tống Á Hiên ở trên giường anh, cũng sợ ngây người.

Hai người nhìn nhau chằm chằm, không ai biết chuyện gì đang xảy ra.

Lưu Diệu Văn nới lỏng áo ngủ, liếc nhìn bờ vai của mình, gia hỏa này, xuyên qua lớp áo ngủ, cắn anh một vết dấu răng vừa sâu vừa ngay ngắn ...

"Răng của cậu tốt thật đấy."Lưu Diệu Văn nói.

Tống Á Hiên: ...

Tống Á Hiên nghiêng đầu ngốc manh, đôi mắt hãy còn ngái ngủ, tay ôm chăn bông, rất là vô tội, "Đây là ... giường của anh hay là ... giường của em?"

Làm rõ ràng cái này, mới có thể xác định nồi này là của ai.

Lưu Diệu Văn quay đầu nhìn lướt qua đồ trang trí trong phòng, sau đó mỉm cười, "Giường của tôi."

Cái nồi này nặng quá,Tống Á Hiên trợn mắt, không tìm được lý do nào phản pháo, đỏ mặt ngồi trên giường, rồi nhanh chóng bò xuống.

"Em xin lỗi, em xin lỗi! Em chỉ là mơ thấy một chiếc bánh sô cô la siêu to siêu thơm ... nó lớn như vậy nè...... còn mềm mụp......"

Tống Á Hiên có chút nói năng lộn xộn, đứng ở mép giường, nhắm mắt ngửi ngửi, thơm quá.

Đây là lần đầu tiên cậu đến phòng Lưu Diệu Văn. Nguyên lai đây là phòng của Lưu Diệu Văn, chăn của Lưu Diệu Văn, đều thơm như vậy, thật nhiều thật nhiều hương vị chocolate.

Tống Á Hiên thèm đến nuốt một ngụm nước miếng, tầm mắt theo bản năng rơi xuống tuyến thể sau cổ của Lưu Diệu Văn.

Hương thơm sô cô la là được tạo ra ở đó, nếu mình gặm một ngụm, nhất định ăn rất ngon.

Lưu Diệu Văn:......

Anh lần đầu tiên nhìn thấy một Omega như hổ rình mồi mà nhìn chằm chằm vào tuyến thể của Alpha như thế?!

Nếu không phải hai người không dựa vào đối phương đủ gần, nếu mà là gắt gao dựa vào nhau, khả năng Tống Á Hiên cắn không phải bờ vai của anh, mà là cổ nhỉ?

"Ồ, hóa ra cậu cũng muốn mài răng à?" Lưu Diệu Văn bật cười.

Tống Á Hiên sửng sốt, vội vàng lắc đầu, "Thực xin lỗi, thực xin lỗi! Có thể là mộng du! Đêm nay anh nhớ khóa kỹ cửa nhá! Em cũng không biết mình sau khi phân hoá thành Omega lại muốn ăn tiểu Alpha mà!"

Xấu hổ đến không nói nên lời, muốn chết quách đi cho xong!

Tống Á Hiên không thể chịu được ánh mắt của Lưu Diệu Văn, vội vàng xoay người bỏ chạy.

Chờ cậu đi ra ngoài, Lưu Diệu Văn liền ngồi trên giường sững sờ một mình rất lâu, mãi sau mới tìm lại lý trí, sắc mặt trở nên cứng ngắc, đấm mạnh xuống giường.

Phế vật! Cắn một ngụm vào bả vai mà thôi! Gào cái gì?!

Nếu biết là Tống Á Hiên đang cắn anh, anh đã nhịn xuống, thừa cơ tỉnh dậy ôm lấy Omega nhỏ vào lòng rồi!



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro