(9)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Minh An công chúa sắp xuất giá, toàn bộ trong cung đều bận rộn chuẩn bị cho việc hòa thân. Nam Thư và Kỳ Nguyện cũng bận rộn, mỗi ngày đều ở phủ nội vụ, hỷ phục đã đang may, trang sức đang làm, mọi thứ đều đang gấp rút chuẩn bị.

Ngày hôm qua đã định xong ngày xuất cung, Bạch Mộng Nghiên chậm rãi sắp xếp hành lý mình muốn mang theo.

Kỳ thật nàng không cần mang quá nhiều, phủ Nội Vụ sẽ đưa y phục mới tới, Nam Thư và Kỳ Nguyện cũng sẽ giúp nàng chuẩn bị những thứ cần mang.

Bắc Lương bên kia cũng đã gửi lời bảo thái tử Bắc Lương sẽ mang theo quân đến rước dâu, đợi ở ngoài cửa thành Ngũ Hoa Lâu.

Nhưng lần này nàng đi, cũng không biết sau này còn có cơ hội quay về Nam Châu hay không. Nỗi nhớ quê nhà khó mà chịu được, nàng vẫn muốn tự mình thu dọn dọn, mang theo mấy bộ y phục mình thường xuyên mặc, trang bị đồ vật mình quen dùng, coi như là thấy vật giải sầu.

Nàng thu dọn một hồi, liền thấy túi thơm màu lam mình may mấy ngày trước. Túi đã thành hình, mây phía trên cũng đã thêu xong, xét cả tổng thể không thể tính là tinh xảo nhưng cũng rất tỉ mỉ.

Hôm nay nàng không thể tự ý xuất cung, càng không thể tự tay trao cho người ấy. Nàng giữ chặt túi thơm trên tay tự giễu cười, sau đó gọi tới Nam Thư, dặn nàng cất kỹ vật này.

Nam Thư ngầm hiểu, nàng lấy túi thơm, chân trước vừa rời đi, Kỳ Nguyện liền tới báo, nói rằng Tam hoàng tử cùng Nhị công chúa tới.

Hai vị này vốn không cũng mẫu thân với nàng, nhưng lại rất quấn lấy nàng đi dạo chơi đó đây. Bạch Mộng Nghiên cũng đối đãi hai đứa nhỏ cũng rất tốt, hai đứa nhỏ ngày thường không có việc gì đều sẽ tới tìm nàng.

"Hoàng tỷ"

"Hoàng tỷ, ta nghe nói tỷ sắp xuất giá. Phụ hoàng bảo, sau khi tỷ xuất giá sẽ rất ít khi trở về, bọn ta sẽ nhớ tỷ lắm."

Giọng trẻ con non nớt quanh quẩn trong tẩm điện, nàng nghe xong ngẩn người, đúng vậy, thời gian nàng ở lại trong cung, ở lại Nam Châu, đã giảm bớt từng ngày.

"Hoàng tỷ cũng sẽ rất nhớ hai đứa. Hai đứa về sau cũng phải ngoan ngoãn nghe lời, nhớ ăn cơm đúng bữa, chăm chỉ học hành, đừng gây phiền toái cho hoàng huynh, biết chưa?"

"Vâng ạ. Hơn nữa, ngày hoàng tỷ xuất giá, bọn ta cũng sẽ tiễn tỷ đi."

"Được chứ, đến lúc đó hai đứa cũng có thể ăn mặc xinh đẹp, ta thấy hai đứa rồi cũng sẽ rất vui."

Bạch Mộng Nghiên rất yêu thương hai hoàng đệ, hoàng muội năm sáu tuổi này.

Nàng bảo hai đứa cùng ngồi xuống, gọi thị nữ dọn lên điểm tâm mà hai nhóc thích, nhìn hai đứa tíu ta tíu tít bên cạnh, tâm trạng nàng cũng khá lên không ít.

"Đúng rồi hoàng tỷ, vị ca ca của phủ tướng quân sẽ cùng tiễn tỷ giống như chúng ta sao?"

Ca ca mà hoàng muội nói không phải La Dực thì còn là ai? Hai hài tử này tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng rất nhiều chuyện đều để tâm.

Cho dù chỉ mới lên năm lên sáu, chẳng thể giải thích được chữ tình, nhưng mắt thấy mới là thật. Nhiều lần hai nhóc đều nhìn thấy khi La Dực không xuất chinh, nếu vào cung đi tới giáo trường, sẽ đặc biệt đi qua tẩm điện của Bạch Mộng Nghiên, rời khỏi giáo trường chuẩn bị xuất cung cũng giống như vậy.

Bạch Mộng Nghiên hiển nhiên biết rõ, chỉ là từ lần uống rượu Thanh Mai ở trường đến giờ, nàng và La Dực chưa từng gặp lại nhau.

"Hoàng tỷ... cũng không rõ chàng có tới hay không nữa."

Nàng quả thật không rõ lắm, cũng không dám nghĩ đến. Hiện giờ chàng lấy thân phận gì đưa nàng xuất giá đây?

Chàng là người nàng lúc mười tuổi gặp được tại Hỏa Tiết mà đem lòng nhung nhớ đến vạn năm, là chàng thiếu niên dạy cho nàng đao pháp độc nhất vô nhị của phủ tướng quân, là khi trưởng thành cùng nhau kết giao hữu đi đó đây ngắm Thương Sơn, Nhĩ Hải.

Chàng từng hẹn nàng ngắm sao ngắm trăng, chuẩn bị tỉ mỉ từng lễ vật tặng vào sinh thần nàng. Mà nàng cũng nhiều lần tìm chàng luyện đao pháp, gửi chàng cao dược chữa thương, hay thậm chí là lén nhìn chàng luyện võ.

Chàng bây giờ đã là tướng quân của Nam Châu, trên vai chàng gánh vác không biết bao nhiêu là sứ mệnh bảo vệ đất nước. Còn nàng lại là trưởng công chúa, là điềm lành thánh thần ban trong mắt dân chúng Nam Châu, nàng không thể ích kỷ chỉ nghĩ cho mình được.

Chàng là người nàng tâm tâm niệm niệm, nhưng chẳng thể nói ra.

Nàng rũ mắt, đến hay không đến, đều không thể thay đổi cái gì. Thôi thì sao cũng được.

Từ ngày La Dực nói lời từ biệt với thanh mai, chàng vào cung đến giáo trường đều đặc biệt tránh tẩm điện của Bạch Mộng Nghiên, để cho mình toàn tâm toàn ý tập luyện, tùy thời ứng biến với lần xuất chinh tiếp theo khi chưa xác định thời gian.

Tập trung chú ý, thời khắc chuyên chú vào một chuyện nào đó, không chủ động nghĩ đến phương diện khác là phương thức giải quyết cảm xúc tốt nhất hiện nay của chàng.

Huống hồ hiện tại giữa Nam Châu và Bắc Lương mặc dù là đình chiến ngắn ngủi, nhưng thời gian không biết đối nhân xử thế, trên chiến trường chú ý binh quý thần tốc, mấy lần đột kích bất ngờ trước đó của Bắc Lương chàng đều nhớ kỹ.

Nếu chàng không thể lợi dụng tốt trong khoảng thời gian này thao luyện quân sĩ, hoàn thiện chiến thuật, bắt lấy sơ hở của quân địch, sớm ngày xoay chuyển phá cục, trận chiến giữa các nước, sợ là khó có thể nhìn thấy kết thúc.

Kể từ khi chàng kế nghiệp phụ thân, trách nhiệm đè nặng lên vai chàng. Phần trách nhiệm này có dũng, có mưu, có trung, có nghĩa, chàng không muốn nhìn thấy sinh linh đồ thán, dân chúng lầm than bởi chiến tranh xảy ra, không muốn nhìn thấy huynh đệ quân sĩ ngày thường cùng nhau thao luyện ngã xuống không dậy nổi trước mắt chàng, không muốn nhìn thấy cảnh tượng cửa nát nhà tan lặp lại thêm lần nào nữa.

Thể hiện thực lực một nước ngoại trừ nông thương văn, còn lại chính là võ. Cho dù Bắc Lương lấy hòa thân làm cớ đình chiến, thì chàng vẫn phải có nghĩa vụ tiếp tục nâng cao sức mạnh quân sự, thủ hộ bách tính một phương. Còn với lòng tư, chàng chỉ mong khi nàng gả tới Bắc Lương, có thể nhờ sức mạnh của Nam Châu mà sống an ổn một đời, không cần phải nhẫn nhịn thậm chí là bị khinh dễ chịu nhục.
...

Vốn nay chàng theo thường lệ chuẩn bị đến giáo trường luyện võ thì thấy phụ thân chủ động tới tìm chàng.

"A Dực, thánh thượng trong cung đang có lệnh triệu tập khẩn cấp, con lập tứ theo ta vào cung một chuyến."

"Vâng, phụ thân."

Chàng và La tướng quân nhanh chóng nhập cung, tiến vào nghị sự điện.
Hắn cùng phụ thân dùng tốc độ nhanh nhất nhập ngôn, tiến vào nghị sự điện. Hoàng đế và thái tử Bạch Cảnh Xuyên đã ở trong điện, vốn dĩ nhị hoàng tử Bạch Cảnh Phong cũng cần tham nghị, nhưng thái tử đã cho người đi tìm một phen lại không tìm được người, hơn nữa sự tình khẩn cấp, chỉ có thể tới tham nghị trước.

Sau khi La Dực và phụ thân ngồi xuống, hoàng đế bắt đầu lên tiếng.

"Đoạn thời gian trước, Bắc Lương yêu cầu Nam Châu chúng ta liên hôn, Minh An công chúa vì ngừng chiến đã đáp ứng mối hôn sự này. Nhưng hai ngày nay, trẫm nhận được cấp báo, Bắc Cảnh hôm nay lại có xung đột. Tuy rằng chúng ta lần này bị đánh hạ, là một tòa thành có vị trí chiến lược tương đối không trọng yếu, nhưng chỉ cần có chiến sự, nhất định sẽ có quân dân thương vong. Hiện giờ cách công chúa xuất giá chỉ còn mười ngày, Bắc Lương nay không giữ lời, các vị có kiến giải cùng sách nghị gì?"

"Bệ hạ, lão tướng cho rằng cuộc đột kích lần này của Bắc Lương mục đích không phải là tiếp tục phát động chiến sự, mà là có ý nghi ngờ người khác."

"La đại tướng quân nói rất đúng. Phụ hoàng, theo nhi thần thấy, hôm nay Nam Châu chúng ta đáp ứng công việc liên hôn, chính là biểu lộ thái độ. Bắc Lương lần này khởi binh không chiếm lý, hơn nữa căn cứ vào mấy trận trước mà so, lần này bọn họ không có xu thế như trước, điểm đáng ngờ rất nhiều."

Hoàng đế sau khi nghe xong quan điểm của hai người, cũng gật đầu đáp: "Mấy năm gần đây, Bắc Lương càng lúc càng ngông cuồng. Nhưng hai ngày nay thật sự rất kỳ lạ, không tập kích công thành như trước, càng giống như dệt lưới để dụ người rơi bẫy. Nhưng cho dù thế nào đi chăng nữa, Bắc Cảnh lại xảy ra chiến sự, triều đình vẫn cần phái binh bình loạn và trấn an dân chúng.

La Dực đứng dậy, hành lễ với hoàng đế: "Bệ hạ, lần này dẹp loạn, La Dực nguyện ý dẫn một bộ phận quân ngũ đi trước, những đội binh bộ còn lại có thể theo gia phụ ở lại trong thành Đại Lý. Như vậy vừa có thể kịp thời ổn định chiến cuộc Bắc Cảnh, cũng có thể tránh cho binh lực trong thành bị điều hổ rời núi dẫn đến trống rỗng.'

"Hiện tại dân chúng Bắc Cảnh rất cần triều đình trợ giúp, làm thế cũng tốt. Nhưng trẫm hỏi ngươi lần cuối, ngươi muốn xuất chinh viện trợ Bắc Cảnh?"

"Thần nguyện hi sinh vì nước vì dân."

Khoảng ba khắc sau, bọn họ cùng nhau ra khỏi điện nghị sự. Thái tử Bạch Cảnh Xuyên ở phía trước, La Dực ở phía sau. Đi được một đoạn, Bạch Cảnh Xuyên quay đầu lại, La Dực không nói một lời, chờ hắn mở miệng.

"La Dực."

"Điện hạ có chuyện muốn hỏi thần sao?"

"Lần này ngươi đi cũng phải chú ý an toàn. Trong vòng mười ngày, sợ là khó có thể giải quyết tốt chiến cuộc ở Bắc Cảnh. Có muốn gặp muội ấy lần cuối không?"

La Dực rũ mắt xuống, vài giây sau lại ngước mắt lên, giả vờ như không có gì xảy ra: "Thần không, thưa điện hạ. Trước đó thần đã gặp công chúa rồi. Ngày nàng xuất giá cũng sắp đến, bây giờ gặp thì không hợp lễ nghĩa."

Chàng là khẽ cười đáp lại. Nhưng mà người trong lòng mình sắp gả cho người khác, tim chàng làm sao có thể không đau? Chỉ là nếu có khắc nào được gặp lại nàng, chàng sợ sẽ chẳng kiềm được tư tình riêng của mình mà tiếp tục động lòng.

Hãy để chén rượu Thanh Mai kia là lời từ biệt cuối cùng đi, đem theo tất cả những cay đắng chua chát của cồn rượu với những hồi ức tuổi trẻ nuốt xuống.

Đoạn tình cảm không có kết cục này, diễn ra như nào thì nên kết thúc như vậy đi.

Chàng rời bước khỏi nghị sự điện, bóng lưng cô độc được ánh hoàng hôn ôm lấy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro