Chap 1.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cô đang làm trò gì vậy?"

"A, xin lỗi! Em làm phiền anh sao?"

Tư Kỳ mỉm cười, cô vẫn tiếp tục hòa vào bản nhạc của bản thân mình.

"Đây là bản nhạc mà mẹ em rất thích đàn, mẹ em đàn hay lắm, vì vậy nên ba em và anh trai luôn nhớ về mẹ mỗi khi nghe bản nhạc này."

"Đừng làm những chuyện khiến người khác chán ghét nữa!"

"Vậy sao?"

Ngón tay cô bỗng dừng lại, tại sao tất cả mọi người lại chán ghét cô đến như vậy?

Cô tên là Tống Tư Kỳ, mẹ cô là một nghệ sĩ piano rất nổi tiếng, nhưng chỉ là trước đây thôi, còn bây giờ...bà ấy mất rồi, ra đi chỉ vì cô.

Vú nuôi hay kể cho cô nghe, ba và mẹ yêu nhau lắm, sau khi sinh ra anh trai, họ càng thêm hạnh phúc, nhưng không ngờ rằng, khi mẹ đang trong thời kỳ mang thai cô đã mắc một căn bệnh, chỉ có thể giữ lại được một người, và mẹ cô đã quyết định sẽ giữ lại mạng sống cho cô, trong khi đó, cả ba và anh trai thì lại muốn cô chết, chỉ vì cô mà khiến mẹ đã ra đi mãi mãi.

Ba thường hay uống rượu, và mỗi khi say ông ấy chỉ nhắc đến mẹ, còn luôn miệng bảo cô là sao chổi, ông ấy thường hay ngắm đàn piano khi trước mẹ vẫn thường ngồi đó đàn cho ông ấy nghe, lúc đó cô còn quá nhỏ, cứ ngỡ chỉ cần mình cũng trở thành nghệ sĩ piano như mẹ thì sẽ xua được nỗi nhớ của ông, và cô đã quyết định lén ba và anh trai đi học piano.

Trong khoảng thời gian đó, cô đã gặp Khánh Hào - anh ấy là con trai của giáo viên dạy học đàn của cô, anh ấy lớn hơn cô 2 tuổi, ba anh ấy là tổng giám đốc của một tập đoàn lớn, còn mẹ lại là cô giáo piano có tiếng ở trường, hình như...cô ấy trước kia có quen biết với mẹ cô nữa, thật là may mắn, bình thường khi cô Vương (mẹ Khánh Hào) có việc, Khánh Hào là người đã thay cô Vương hướng dẫn cho Tư Kỳ, anh ấy tốt với cô lắm, vì vậy nên cô đã thích anh kể từ lúc đó.

Những lúc cô buồn phiền về anh trai và ba, Khánh Hào luôn là người ở bên cô để an ủi và động viên cô.

Nhưng bây giờ cô sẽ không còn thấy một Khánh Hào thân thiện và tốt bụng với cô nữa, mà là một Khánh Hào căm ghét cô, luôn né tránh và kinh tởm cô.

"Khánh Hào, sao anh lại dừng vậy?"- Tư Kỳ thắc mắc hỏi.

"Em đã đến gặp Tịch Ân sao?"

"À, là chị Ân ạ? Đúng là hôm qua em có gặp chị ấy!"

Tư Kỳ có chút thất vọng trả lời, Tịch Ân chính là người con gái mà Khánh Hào thích, cô biết được chuyện này là vì anh đã từng tâm sự với cô.

"Tại sao em lại nói những lời đó với cô ấy?"

"Ý anh là chuyện em đã nói với chị ấy sao? Chuyện em thích anh?"

"Em cũng biết rõ mà! Tại sao lại nói những lời đó với Tịch Ân?"

"Em chỉ nghĩ rằng...chị ấy là bạn gái anh, mà anh lại là bạn em thì chị ấy giống như là bạn của em vậy, những chuyện em tâm sự với chị ấy thì có gì là sai chứ?"

"Chỉ vì em mà Tịch Ân đã né tránh anh, anh không thể hiểu nổi tại sao cô ấy lại muốn làm vậy, từ nay về sau xin em đừng can thiệp vào chuyện của anh nữa."

"Không phải đâu Khánh Hào!"

Kể từ lần đó, Khánh Hào chẳng còn quan tâm đến cô nữa, cô vì ghen tị mà đã giở trò, khiến Tịch Ân bị bẽ mặt trước cuộc thi đánh đàn piano, vì quá xấu hổ, cô ấy đã rời khỏi Khánh Hào, cô ấy sợ mình lại gặp chuyện chỉ vì ở bên cạnh Khánh Hào.

Cô cứ nghĩ mình đã giành lại được Khánh Hào rồi, nhưng chẳng những không khiến anh trở về bên mình, mà còn khiến anh thêm chán ghét cô, đã vậy, chuyện cô lén học piano cũng bị ba và anh trai phát hiện, cái ngày đó, chính là ngày đau khổ nhất đời cô.

Ba đã chính tay phá nát chiếc đàn của cô, lại còn buông lời mắng nhiếc cô.

"Mày là đồ sao chổi! Chỉ tại mày mà cô ấy mới ra đi, mày chẳng những khiến Tư Lập mất mẹ, mà còn khiến cho gia đình nhà họ Tống bị bẽ mặt, mày đã làm ô uế cái danh nghệ sĩ piano của cô ấy."

"Ba, dừng lại đi!"

Tư Lập ngăn cản ba, cô cứ tưởng anh ấy sẽ bảo vệ cô, nhưng cô đã lầm.

"Còn em, đừng để mẹ phải hi sinh vô ích vì em! Bỏ hết tất cả những thứ liên quan đến mẹ ra đi!"

Đến bây giờ Tư Kỳ mới nhận ra, những thứ cô làm liên quan đến mẹ, đều chỉ khiến hai người họ thêm nhung nhớ và đau khổ thôi, cô thật là ngu ngốc mà!

Bởi vì Tịch Ân đã rời đi, chị ấy không muốn dính líu gì đến Khánh Hào nữa đã khiến anh ấy tổn thương, cô đã cố gắng để bù đắp lại những lỗi lầm của mình cho anh ấy, nhưng đổi lại chỉ là những đau thương, anh ấy bắt cô gả cho anh ấy, không có lễ cưới, không có nhẫn kết hôn, chỉ có tờ giấy kết hôn mang tên của cô và anh ấy thôi.

Ba mẹ của Khánh Hào xem ra cũng không ghét cô lắm, chỉ là họ không chấp nhận được chuyện Khánh Hào đang làm.

Cô nhận ra...cô đã sai hoàn toàn rồi, sai khi phải có mặt trên đời này.

"Mẹ, tại sao mẹ lại sinh ra con? Sinh ra cái thứ sao chổi như con chứ?"

•••

"Đã 2 năm kể từ khi em làm vợ của anh rồi đó Khánh Hào!"

"..."

"Em chỉ muốn đánh một bản nhạc này để kỉ niệm 2 năm ngày cưới của chúng ta thôi!"

Nó chính xác không phải là kỉ niệm ngày cưới, mà là kỉ niệm ngày anh bắt cô kí vào tờ giấy kết hôn thôi.

"Cô không đáng có được tình yêu, ngày kỉ niệm kết hôn sao? Cô căn bản chưa từng có thì kỉ niệm kiểu gì? Còn nữa, dẹp ngay bộ dạng đáng thương đó đi, nó chỉ khiến tôi càng thêm chán ghét thôi."

"Em biết rồi! Anh có thể ngồi đây nghe em đánh hết bản nhạc này đi được không?"

Tư Kỳ vừa mới dứt lời, Khánh Hào đã rời khỏi đó, trong nhà chỉ còn mỗi một mình cô, cái cảm giác cô đơn này, đâu phải là lần đầu tiên cô nếm trải đâu.

"Tại sao? Tôi chỉ muốn có được người yêu thương tôi thôi mà khó khăn đến vậy sao? Sao chổi rồi cũng sẽ đáp xuống một nơi nào đó và sẽ mãi ở đó thôi, nhưng tại sao loại sao chổi như tôi lại không có ai muốn chứa chấp chứ?"

Tư Kỳ đập mạnh tay vào chiếc đàn, đây là chiếc đàn của Khánh Hào, mỗi khi anh ấy căng thẳng, anh ấy sẽ ngồi đây đánh một bản nhạc để khiến anh ấy giải tỏa, nhưng kể từ khi cô lau chùi nó, anh đã không còn đụng vào nó nữa, chỉ là lau chùi nó thôi, anh đã không muốn đụng đến rồi, cô là loại sao chổi đáng ghét và dơ bẩn đến vậy sao?

"Ha~ mình sống trên đời này để làm gì nữa? Còn ai muốn yêu thương mình nữa chứ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro