Chap 11.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Con xin lỗi!"

Tư Kỳ hơi hoảng sợ, cô biết sự xuất hiện của mình đã khiến ba tức giận.

"Con chỉ là...muốn gặp anh hai để..."

"Để làm gì? Mày muốn hại nó sao? Mau biến đi! Mày không đáng là người nhà họ Tống này!"

"Ba..."

Tư Kỳ bây giờ rối như tơ vò, cô không biết nên làm thế nào mới phải.

Ông Tống cố gắng kìm nén cơn giận, ông đáng lẽ không nên hành xử như vậy, ông vẫn còn nghĩ rằng Tư Kỳ là con gái ruột của mình, nhưng nhìn khuôn mặt giống y hệt như người vợ quá cố của ông lại càng khiến ông thêm nhớ nhung, thêm căm ghét kẻ đã giết chết bà ấy.

Nhưng...

Ông cũng không muốn nó bị hành hạ bằng những trận đòn vô cớ của ông nữa.

"Mày còn không mau cút! Mau biến khỏi đây trước khi tao nổi điên!"

"Con xin ba, hãy nói cho con biết anh hai đang ở đâu đi ạ!"

"Mày...!"

Ông Tống bất lực, ông không muốn quan tâm đến nữa, ông sợ mình không kìm được sự nóng giận sẽ lại làm tổn thương Tư Kỳ, ông đóng cửa lại, dứt khoát không nói cho cô biết.

"Ba!!!"

Tư Kỳ càng kích động, cô đập cửa, hi vọng ông có thể nói cho cô biết Tư Lập đang ở đâu, bây giờ cô chỉ còn có mỗi người anh hai này làm chỗ dựa duy nhất thôi.

"Ba, con xin ba! Hãy nói cho con biết anh hai đang ở đâu đi, con cần anh ấy!"

"Ba! Mau mở cửa đi ba!"

"Ba à, con xin lỗi! Con biết sai rồi! Ba mau nói cho con biết anh hai đang ở đâu đi, con thề sẽ không xuất hiện trước nhà họ Tống nữa!"

"Ba! Làm ơn đi, con không thể chịu đựng được nữa!"

Ông Tống vội lên tiếng, như cắt đứt niềm hi vọng lúc này của Tư Kỳ.

"Bởi vì nó không muốn gặp mày, mày đi đi!"

Tư Kỳ đột nhiên trở nên khó thở, cô ngồi thụp xuống trước cửa, một cơn ho kéo đến, như muốn cào xé cả cổ họng cô vậy.

"Khụ khụ khụ..."

Nhìn lại bàn tay của mình, Tư Kỳ cảm thấy vô cùng sợ hãi, bây giờ cô đã bắt đầu ho ra máu rồi, cô nên làm thế nào bây giờ.

Tư Kỳ vội đứng dậy, tự mình chạy về nhà, cô không muốn ở nơi này thêm một phút nào nữa.

•••

Về đến nhà, cô cố gắng giữ bản thân phải thật bình tĩnh, sau đó chùi hết vết máu vào khăn tay.

CẠCH...!

"Cô về rồi đấy à?"

Tư Kỳ kinh ngạc khi nhìn thấy Khánh Hào đứng trước mặt mình, không phải anh nói hôm nay không có ở nhà sao? Bản thân lại càng kích động hơn.

"Có chuyện gì xảy ra sao?"

"Anh...không phải nói là bận sao? Tại sao lại còn ở đây?"

"Tôi để quên đồ nên về nhà lấy!"

"NÓI DỐI!"

Khánh Hào ngây người, đây là lần đầu tiên Tư Kỳ quát lên với anh.

"Cô bị làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?"

"Anh cũng giống như họ, rất chán ghét tôi có đúng không?"

"Tôi..."

Khánh Hào ấp úng, nếu như là lúc trước, chắc chắn anh sẽ dứt khoát trả lời là có, nhưng sao hôm nay...

"Có ai đó đã nói điều gì với cô sao?"

"Đừng đến gần tôi!"

"Này..."

"Tôi kinh tởm lắm! Nếu tôi biến mất thì mọi thứ sẽ trở nên tốt hơn phải không?"

"Nếu cô đã biết như vậy thì nói để làm gì nữa?"

"..."

"Cô không thấy hành động bây giờ rất ngu ngốc sao? Chỉ biết gây rắc rối cho người khác, cô yếu đuối như vậy cho ai xem đây? Muốn người khác chú ý thì thiếu gì cách, từ đó đến nay, cô vẫn luôn chọn cách khiến người khác thương hại mình thôi."

Tư Kỳ ngây người, cô bỗng nhiên bật cười trước những lời nói của Khánh Hào.

"Nhưng có ai thật sự thương hại tôi đâu chứ, anh cũng thấy mà!"

"Tống Tư Kỳ!"

CHÁT...!

Khuôn mặt của Khánh Hào lệch sang một bên, anh rất bất ngờ khi Tư Kỳ tát anh.

"Cô...?"

"Ngay cả anh cũng vậy thôi! Không ai thương hại tôi cả!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro