Chap 4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ba!"

"Mày đến đây làm gì? Lại muốn làm nhục mặt nhà họ Tống à?"

Tư Lập nhanh chóng cản ông Tống lại - "đủ rồi ba!"

"Mau cút đi! Tại sao cái thứ như mày lại xuất hiện chứ? Tại sao mày lại mang bộ mặt giống với cô ấy nhưng lòng dạ lại ác độc đến như vậy hả?"

"Con xin lỗi!"

Tư Kỳ lùi ra xa khỏi ngôi mộ của mẹ, cô cũng rất bất ngờ khi họ lại đến đây vào buổi sáng, không phải năm nào ba và anh hai cũng đến vào buổi chiều sao?

"Mày...! Mau cút đi!"

Ông Tống cầm lấy cục đá bên cạnh ném vào người của Tư Kỳ nhưng không may lại trúng vào trán của cô.

"Ahhh!"

"Tư Kỳ!"

Tư Kỳ đưa tay đỡ lấy trán của mình, trên trán đã xuất hiện vệt máu, điều này khiến ông Tống bàng hoàng, lại có chút đau lòng.

"Con xin lỗi! Con về ngay ạ!"

Cô vội bỏ đi, cố nén nước mắt của mình lại, bây giờ ngay cả người thân cũng chán ghét cô như vậy, cô đúng là sao chổi của thế giới mà.

"Ba, đừng như vậy nữa! Chuyện cũng đã trôi qua lâu rồi mà!"

"Xin lỗi!"

Ông Tống lẩm nhẩm nói, có vẻ như không muốn để người khác nghe thấy lời này, làm sao ông lại không thể đau lòng được chứ, nó cũng giống như Tư Lập, đều là con ruột của ông mà, khuôn mặt bi thương lúc nãy của nó, lại khiến ông nhớ đến khuôn mặt của vợ mình, giống như...bà ấy đã thất vọng với ông vậy.

•••

Tư Kỳ trở về nhà, Khánh Hào đã ngồi sẵn ở đó, hình như anh đang đợi cô về, chỉ mới mấy ngày thôi mà anh đã nghĩ ra được cách để trả thù cô nữa rồi sao.

"Cô đã đi đâu?"

Trông thấy cô, Khánh Hào liền lên tiếng.

"Em đi thăm mẹ!"

Anh đưa mắt lên nhìn cô mới phát hiện là trán cô đang chảy máu.

"Bị thương à?"

"Anh đang lo cho em sao?"

"Cô không tự xem lại bản thân có đáng để tôi lo không à?"

"Em xin lỗi!"

Lại phải xin lỗi, trước giờ, cho dù cô làm gì đi nữa thì cũng là lỗi của cô hết.

"Dẹp cái bộ dạng đó và tự băng bó vết thương của mình đi!"

"Em biết rồi!"

Tư Kỳ cúi đầu, vội trở về phòng của mình, nhưng trước đó cô còn quay lại nói với anh.

"Tối nay anh về nhà ăn cơm với em nhé!"

"Tại sao tôi phải về nhà với cô?"

"Hôm nay là sinh nhật em!"

"Tôi nhớ không lầm hình như hôm nay là ngày mẹ cô mất mà không phải sao? Có đứa con gái nào mà lại ăn mừng vào ngày mẹ mình mất không cơ chứ?"

"Vậy thôi anh không về cũng không sao!"

Tư Kỳ cười cho qua, sau đó cô quay người trở về phòng của mình, quả nhiên một đứa như cô không thể có được niềm vui như bao người khác.

•••

Trời dần tối, Khánh Hào cũng không có ở nhà, anh lại đi mất rồi, có thể là anh không muốn chạm mặt cô nên đã đến công ty làm, đây cũng coi như là món quà sinh nhật cho cô vậy, bởi vì nếu anh ở nhà, chắc chắn cô sẽ bị anh xỉ vả không tiếc, không có anh, cô mới bình yên được một chút.

"Không ngờ cũng có ngày mình lại sợ khi ở bên cạnh Khánh Hào!"

Một ngày sinh nhật vô nghĩa trôi qua, Tư Kỳ mệt mỏi trở về phòng của mình, nếu đã không ai yêu thương cô, muốn chúc mừng cô, vậy thì cô đành phải tự yêu thương bản thân bằng cách đi ngủ sớm thôi.

Vậy mà không ngờ, chưa kịp chợp mắt bao lâu, dưới nhà đã truyền đến tiếng đổ vỡ, Tư Kỳ giật mình tỉnh dậy.

"Có khi nào là trộm không?"

Tư Kỳ nhẹ nhàng xuống dưới nhà xem thử, có người ngồi ở trên ghế sofa phòng khách, cả phòng lại bốc mùi rượu, cô có chút nghi ngờ, vội đến xem là ai.

"Khánh Hào!"

"Cô!"

Khánh Hào nghe tiếng của cô, anh đứng bật dậy, tiến đến bóp chặt lấy cổ cô.

"Ahhh!"

"Chỉ vì cô...mà bây giờ Tịch Ân không thể ở bên tôi nữa!"

"Khánh...Hào...anh buông...tay...em không thở...được!"

"Nếu cô không xuất hiện, có lẽ tôi và Tịch Ân sẽ được ở bên nhau, tất cả là tại cô, tại sao cô không chết đi, sống ở trên đời này làm gì?"

Anh càng trở nên tức giận, sau đó lại đẩy cô ra, Tư Kỳ vội hít từng ngụm không khí, cô nhìn về phía anh, thấy cả người anh lảo đảo ngã xuống sàn.

"Khánh Hào!"

Cô chạy đến cạnh anh, vội đỡ anh lên ghế.

"Người anh ấy nóng quá! Không lẽ bị sốt sao?"

Tư Kỳ bối rối, anh đang sốt, trong người lại có men say, không biết nên làm cách nào để đưa anh trở về phòng.

"Khánh Hào, anh cố gắng một chút, em đưa anh lên phòng!"

"Cô tránh ra!"

Khánh Hào lờ mờ nhìn Tư Kỳ, thấy cô kéo tay anh, anh đã không ngần ngại mà đẩy cô.

"Được rồi! Em sẽ không đến gần anh, để em gọi đến bệnh viện cho anh!"

"Không cần! Tôi không muốn đến đó!"

"Được được! Em không gọi nữa!"

Tư Kỳ giờ đây vô cùng hoảng loạn, nhưng cũng không thể để Khánh Hào bị sốt được.

"Nếu anh không muốn để em chạm vào thì em gọi người khác đến giúp anh!"

Tư Kỳ nhanh chóng chạy ra ngoài, trong nhà không có người làm, bởi vì Khánh Hào chỉ muốn một mình cô làm tất cả công việc, cô không chẳng có bạn, bây giờ chỉ còn một người có thể giúp cô thôi.

•••

Tống Tư Lập vừa đúng lúc từ cửa hàng tạp hóa bên cạnh nhà bước ra, vô tình đụng phải Tư Kỳ đang hớt hải chạy đến.

"Anh ha..."- vừa mới mở miệng, Tư Kỳ liền chột dạ - "anh Tư Lập, mau đến giúp em! Em cầu xin anh!"

"Có chuyện gì vậy?"

"Khánh Hào sắp không xong rồi! Em cầu xin anh, đừng nghĩ rằng anh ấy liên quan đến em, anh coi như là đang giúp người bị nạn đi, em cầu xin anh."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro