Chap 6.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chị...trở về rồi sao?"

Tư Kỳ có chút bối rối khi đối diện với Tịch Ân.

"Cô không hoan nghênh tôi về à? Cô yên tâm, tôi không về để cướp Khánh Hào của cô nữa đâu, thay vào đó, đừng giở trò để mà nhục mạ tôi như lúc trước nữa."

"Em xin lỗi!"

"Thật xui xẻo! Hôm qua thì gặp lại Khánh Hào, hôm nay lại gặp phải cô, trở về đây đúng là ý tưởng tồi của tôi mà."

Tư Kỳ ngạc nhiên, vậy là Khánh Hào đã gặp lại Tịch Ân vào hôm qua, chẳng trách hôm qua anh lại uống say đến như vậy, lại còn liên tục nhắc đến chuyện của Tịch Ân.

"Vậy chị...có còn yêu Khánh Hào nữa không?"

"Sao vậy? Sợ tôi cướp anh ta à?"

"Không phải! Em..."

"Tôi không còn yêu Khánh Hào nữa, tôi đã yêu người khác rồi, lí do tôi trở về đây là để ra mắt với ba mẹ anh ấy."- Tịch Ân dứt khoát nói - "hơn nữa, tối hôm qua tôi đã gặp Khánh Hào và làm rõ mọi chuyện với anh ấy rồi, từ nay chúng tôi vẫn sẽ là bạn!"

"Sao?"

Tư Kỳ bàng hoàng, Tịch Ân đã yêu người khác và đã chấm dứt mọi chuyện với Khánh Hào rồi sao? Nếu là lúc trước, cô sẽ rất vui mừng khi nghe tin này, nhưng bây giờ...cô không thể vui nổi nữa, không có Tịch Ân, Khánh Hào đã đau khổ như vậy rồi, sau này anh sẽ như thế nào đây.

"Có chuyện gì xảy ra với cô vậy? Vui đến nỗi không nói nên lời luôn sao?"

Tịch Ân nhướn mày, khó hiểu với biểu cảm lúc này của Tư Kỳ.

"Lúc đó, Khánh Hào đã phản ứng như thế nào vậy?"

"À, ra là cô lo về chuyện đó! Anh ấy ban đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau đó...anh ấy vẫn nói chuyện bình thường, không hề có chút buồn nào, chắc là tình cảm của hai người bây giờ tốt lắm nhỉ? Như ý nguyện cô rồi đó."

"Không! Anh ấy vẫn còn yêu chị rất nhiều, tối qua anh ấy đã uống say, và còn trách móc em, chỉ vì em, mà hai người không thể ở bên nhau."

"Cho dù cô có nói gì đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được đâu, bây giờ không có tôi cản trở, cô có thể đường đường chính chính ở bên cạnh Khánh Hào được rồi."

"Không thể đâu!"

Tư Kỳ lí nhí trả lời, chuyện Tịch Ân yêu người khác khiến cô cảm thấy bản thân của quá khứ thật vô liêm sỉ, vốn dĩ cô muốn chị ấy trở lại với Khánh Hào, muốn hai người họ tiếp tục ở cạnh nhau để cô có thể yên tâm rời đi, nhưng bây giờ...Tịch Ân đã yêu người khác, Khánh Hào lại vì chuyện này mà tổn thương, cô nên bù đắp cho anh như thế nào đây.

"Cô làm sao đấy? Biểu cảm bây giờ là sao? Vui hay không vui?"

"Nếu được chọn lại, chị...có lựa chọn Khánh Hào không?"

"Đừng có hỏi người khác những câu vớ vẩn như thế, cô bây giờ là sao? Trước đây không phải là một người đoan trang đài các lắm à, sao bộ dạng bây giờ lại thảm hại đến mức này?"

Tư Kỳ im lặng, cô không trả lời câu hỏi của Tịch Ân mà lặng lẽ trở về.

"Cái gì? Dám làm lơ tôi hả? Hừ, gạt ai chứ? Muốn làm bộ dáng đáng thương để người khác nghĩ rằng tôi ức hiếp cô sao?"- Tịch Ân hừ lạnh, nhưng sau đó lại khó hiểu - "nhưng mà...cô ta hình như trông không được vui, mình cứ nghĩ trong khoảng thời gian mình không có ở đây, cô ta hẳn phải hạnh phúc bên Khánh Hào lắm chứ."

•••

Tư Kỳ mệt mỏi đi lang thang trên đường, cô nhìn bản thân mình qua cửa kính của một cửa tiệm, đúng là cô bây giờ...trông thật thảm hại, khác xa với lúc trước rất nhiều.

"Người như mày thì cần gì tới những thứ này nữa hả Tống Tư Kỳ, bộ dạng này là đúng với mày quá rồi còn gì."

Cô bật cười, cứ đứng đó tự đánh giá bản thân mình.

"Tư Kỳ!"

Tư Kỳ ngước nhìn, là cái người đã đi cùng anh hai hôm ở cuộc thi piano.

Cô ấy tên là gì nhỉ? Hình như là Ngạo Kiều thì phải.

"Thật trùng hợp khi gặp cậu ở đây!"

"Ừ!"

"Cậu lạnh lùng quá vậy! Nè, làm ơn đừng có cái thái độ giống với Tư Lập nha!"

"Cậu là bạn gái của anh hai à?"

"Đúng rồi đó!"- Ngạo Kiều xấu hổ trả lời.

"Hai người đẹp đôi lắm!"

"Thật sao?"

Ngạo Kiều nghe Tư Kỳ nói mà hạnh phúc tràn trề.

Chưa kịp hỏi thêm câu gì, đột nhiên cổ tay của Tư Kỳ bị Ngạo Kiều nắm chặt lấy.

"Tư Kỳ, cậu khóc đấy à? Có chuyện gì xảy ra với cậu vậy?"

"Không! Tôi không có!"

"Viền mắt đỏ như vậy còn nói là không có!"

"Làm ơn để tôi yên đi! Tôi không đáng để cậu quan tâm đến đâu!"

Tư Kỳ hất tay Ngạo Kiều ra, sau đó bỏ chạy.

Ngạo Kiều vô cùng lo lắng, cô vội lấy điện thoại ra gọi cho Tư Lập.

"Tư Lập, em mới gặp Tư Kỳ, hình như cậu ấy xảy ra chuyện gì đó rồi, nếu anh rảnh thì đến xem tình hình đi."

Báo cáo mọi chuyện xong với Tư Lập, cô cảm thấy tội nghiệp cho Tư Kỳ, nhìn bộ dạng lúc nãy của cô ấy, thật khác xa so với Tư Lập, Tư Lập luôn là một người mạnh mẽ, còn Tư Kỳ thì...quá yếu đuối, rốt cuộc là đã có chuyện gì xảy ra với anh em nhà này chứ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro