Chap 9.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ung thư...phổi?"

Tư Kỳ ngây người, vài giây sau mới bình tĩnh lại mà nói với Tịch Ân.

"Chị có ghét tôi thì cũng đừng đùa như thế chứ!"

"Xin lỗi! Đó giờ tôi không thích đùa giỡn!"

Tịch Ân tức giận trả lời Tư Kỳ, thậm chí còn muốn bổ đầu Tư Kỳ ra xem thử cô có bị mất não rồi hay không nữa kìa.

"Lúc đó bác sĩ có nói chuyện với tôi, vì nghĩ tôi là người nhà của cô, ông ấy nói cũng may là cô chỉ bị ung thư phổi giai đoạn đầu, điều trị càng sớm thì càng tốt."

"Vậy à?"

"Sao vậy? Bộ bị bất ngờ đến nỗi không nói nên lời luôn à?"

"Nhưng tại sao tôi lại mắc căn bệnh này chứ?"

Tư Kỳ mệt mỏi lên tiếng, đột nhiên cô lại muốn khóc, cảm thấy ông trời đang quá bất công với mình, cô vẫn chưa tận hưởng được hạnh phúc thật sự mà.

"Tự nhiên lại hỏi tôi, cái đó phải hỏi bản thân cô mới đúng chứ, bộ Khánh Hào bạc đãi cô lắm à? Cuộc sống và chế độ ăn uống của cô có vấn đề gì hay không?"

"À thì..."

Tư Kỳ nhớ lại, Khánh Hào đã cho cô sống trong một căn phòng nhỏ lúc trước chỉ toàn đựng đồ linh tinh nên nó vô cùng bẩn, cô lại là tiểu thư, lúc nhỏ ở nhà vì có người giúp việc quét dọn nên cô không rành về những việc như thế này, cô chỉ biết dọn sơ qua nó và từ từ cũng thích ứng được khi ở trong căn phòng đó, còn về chuyện ăn uống, vì có chút hiếu kì nên đã tìm hiểu cách để nấu ăn, mỗi ngày cô đều nấu rất nhiều món đợi Khánh Hào, nhưng đợi mãi, thức ăn cũng sẽ nguội, nguội thì hâm nóng, hâm nóng rồi cũng nguội, cứ tiếp tục như vậy, cô đành phải ăn hết số thức ăn đó vì nghĩ rằng nếu bỏ sẽ rất lãng phí.

"Chỉ vì những thói quen đó mà tôi lại mắc căn bệnh này sao, buồn cười thật!"

"Thôi đừng nghĩ đến nó nữa, bây giờ tôi nghĩ tốt nhất là cô nên đợi có người đến đón rồi nhập viện sớm đi là vừa."

"Chị đã gọi cho ai rồi sao?"

"Tôi đã gọi Khánh Hào đến đón cô!"

"Vậy...chị có nói với anh ấy rằng tôi...bị ung thư chưa?"

"Chưa! Sao thế? Muốn anh ta lo lắng đến vậy à?"

Tịch Ân nhíu mày nhìn Tư Kỳ, cứ nghĩ biểu cảm của cô ấy hẳn là thất vọng lắm, ai dè cô ấy lại cười nhẹ nhõm.

"May quá! Khánh Hào không cần phải biết chuyện này đâu!"

"Tại sao lại không được biết?"

"À, tại vì...tôi không muốn anh ấy lo lắng ấy mà!"

Tư Kỳ lúng túng, nếu cô nói cô bị ung thư, anh sẽ nghĩ rằng cô đang lợi dụng căn bệnh để chơi trò lạc mềm buộc chặt với anh ấy, hơn nữa, nếu người đó là Khánh Hào, thì anh ấy sẽ không quan tâm đến loại bệnh này đâu, thậm chí cũng không thèm đếm xỉa đến.

Tư Kỳ hoang mang, phí điều trị của loại bệnh này cũng khá cao, nhưng cô thì...không có đủ tiền, trước giờ ba luôn nhờ anh hai chuyển tiền vào tài khoản của cô, nhưng nó chỉ đủ cho cô sống trong một tháng, bây giờ cô đào đâu ra số tiền lớn để điều trị đây.

Cô có nên nói với anh hai về chuyện này không?

"Chị Tịch Ân này!"

"Gì?"

"Chị có thể...đừng nói với ai về chuyện tôi bị ung thư không?"

"Tại sao?"

"Thì là vì tôi không muốn ai phải lo lắng thôi!"

"Rồi cô muốn kết thúc sinh mạng của mình bằng cách im lặng à?"

"Tất nhiên là không phải rồi! Tôi sẽ tự mình nhập viện mà!"

"Được rồi! Không nói thì không nói!"

"Cảm ơn chị!"

Tư Kỳ vui vẻ trả lời, Tịch Ân chỉ biết thở dài.

"Nhớ là phải điều trị sớm đó, cô mà chết thì đừng có đến tìm tôi nha, thôi, tôi đi á!"

"Tạm biệt chị!"

Tư Kỳ tạm biệt Tịch Ân, cô cảm thấy ngưỡng mộ Tịch Ân lắm, một người con gái mạnh mẽ, tốt bụng, lại không vì quá khứ mà bỏ rơi kẻ thù của mình, bây giờ nhìn lại cô, có bằng một góc của người ta không cơ chứ, bảo sao chẳng ai thèm yêu thương.

Tư Kỳ vừa mới bước xuống giường, cánh cửa bỗng nhiên bật mở, Khánh Hào với bộ dạng vội cùng gấp rút tiến vào.

"Cô bị sao?"

"Em...chỉ ngất xỉu vì mệt thôi ạ!"

"Thật sao?"

"Anh đang lo lắng cho em phải không? Cảm ơn anh!"

"Ảo tưởng! Bây giờ cô cảm thấy thế nào rồi? Nếu không khỏe thì không cần phải xuất viện, tôi không muốn người khác nói tôi cưỡng ép cô đến mức nhập viện đâu, thật phiền phức!"

"À!"

Tư Kỳ mỉm cười - "em muốn ở đây thêm một ngày để xem xét! Ngày mai em muốn anh hai đến đón em!"

"Cô bị gì mà phải ở lại xem xét?"

"Tại em thấy trong người vẫn còn hơi khó chịu thôi, anh cũng đâu muốn em bị như vậy đâu phải không?"

"Tốt nhất là như vậy!"

"Khánh Hào này!"- Tư Kỳ đột nhiên níu lấy tay áo anh - "em...nếu em bị bệnh gì nghiêm trọng thì có gây phiền phức cho anh không?"

Khánh Hào hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó nghĩ là cô định sẽ làm gì đó để bản thân bị bệnh nặng hơn và nhận được sự quan tâm của anh, đúng là ngu ngốc, chỉ biết tự hành hạ bản thân thôi, anh dứt khoát nói.

"Tất nhiên là có! Không phải phiền mà là rất phiền!"

"Rất phiền?"

"Cho nên cô đừng để bản thân phải mắc bệnh gì nghiêm trọng, chỉ khiến người khác bị vạ lây thôi, sau này làm chuyện gì có ích cho đời chút đi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro