PHẦN 6:CỔ TRÙNG-----------

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

PHẦn 6: CỔ TRÙNG
———————————

Vừa thay áo ra, thấy có vật gì đó rơi xuống nền đất kêu lên leng keng, Cát Vũ cúi nhặt lên, nhìn một lát mới nhận ra là nút áo kim loại hình xoắn ốc của mình, đang vướng vào một thứ gì đó khác nữa.

"Là nút áo.. của con nhỏ vô phép đó.. gấu sao.. đúng là trẻ con..", nói rồi vứt vào ngăn bàn ngay khi nghe thấy mẹ và Lục Bảo đang gọi cửa bên ngoài.

Sau cuộc trò chuyện nhanh chóng của ba mẹ con, trở ngược lại nhà ăn, Lục Bảo hơi giật mình khi thấy Mây đã tỉnh, đang ngồi ở bàn ăn gần bếp. Trông thấy Bảo, Mây không nói gì, chỉ lẳng lặng bước đến bưng nồi cháo vẫn còn bốc hơi nghi ngút xuống. Thấy vậy, anh ta cũng nhanh chóng lấy thêm 2 cái chén, rồi đập vào nồi 2 quả trứng gà.

Vừa múc cháo đổ đầy lưng chén, Lục Bảo vừa len lén nhìn xem biểu hiện của Mây ra sao: "lần sau mấy cái thứ nóng-sôi.. không cần động vào.. để đó cho tôi.."

Hình như, Mây có gì đó khan khác, là Mây, nhưng.. không phải Mây. Anh cũng không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào, nhưng hi vọng là do mình.. quá nhạy cảm: "nhìn sắc mặt khó coi quá, ăn nhanh đi còn vào nằm nghỉ.."

..

"Ăn trái cây không.. mới hái xuống hôm qua.. tươi xanh.."

"Ăn.."
———
Anh ta vừa xoay lưng với lấy con dao gọt trái cây, xoay lại đã thấy Mây đang dùng đuôi cái muỗng múc cháo trong chén, cắm xuyên qua mỗi trái một lỗ thủng nhỏ, rồi cứ thế từ từ khoét sâu vào, moi toàn bộ ruột bên trong ra, biến chúng thành một đống bầy nhầy, nhão nhoét.. sau đó, lại cố nhồi nhét đầy những ruột vừa nạo sạch của trái này dồn vào vỏ rỗng của một loại trái khác.

Nhìn phần thịt ổi ruột đỏ.. mềm nhũn, lầy nhầy những hạt ổi lấm chấm nhơn nhớt, đang bị Mây dùng phần đầu cái muỗng nhét vào bên trong một trái mãng cầu gai, to hơn gang tay, khiến Lục Bảo không tránh khỏi liên tưởng đến một loài sinh vật ghê tởm nào đó, gai góc mọc lởm chởm khắp người, mang trong mình nó vô số ấu trùng li ti, nhun nhúc, trắng đục, như những con dòi nhỏ.. có cảm tưởng.. cứ mỗi lần chúng vừa xổ ào ra từ trong bụng mẹ cầu gai, chuyển mình sắp nở, liền bị Mây hung hăng nhét ngược trở vào.

Vỗ vỗ vào vai Mây, lay nhẹ, Lục Bảo hỏi: "này.. làm trò ngớ ngẩn gì đó.."

"Đẹp đẽ da bên ngoài, thịt bên trong thối nát..rác rưởi.. rác rưởi..", tay nó cứ thế, hung bạo khoét rỗng, rồi lại nhồi nhét cho đầy lần lượt toàn bộ trái cây để trên bàn.. miệng không ngừng lẩm nhẩm, lặp đi lặp lại câu nói vô nghĩa kia, mặc kệ Lục Bảo đứng bên cạnh, khuôn mặt đang chuyển dần sang sắc xám.

Nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh Mây, Lục Bảo nắm lấy hai nó xoay ngược về phía mình, mặt đối mặt, nói nhỏ nhẹ nhất có thể: "vào nghỉ.. thôi..".

Mây không đáp, chỉ khẽ gật đầu.

Đợi Mây nằm yên vị trên giường, nhịp thở đều dần, Lục Bảo mới rời đi, nhà khách không có ai, không lẽ lại có chuyện.

Anh rảo bước nhanh đến phòng Ngọc-Ngân, muốn tìm gặp thầy bàn về chuyện của Mây. Nhưng vừa bước đến bậc cửa, đập ngay vào mắt Lục Bảo lúc này.. chính là nét mặt thất thần của những người đang có mặt tại đó. Ánh mắt họ đều đang hướng vào bên trong căn phòng nhỏ, nơi Ngọc-Ngân ngủ mỗi ngày. Khi vào đến nơi.. chính anh cũng suýt bật ngửa với khung cảnh đang hiện ra trước mắt mình.

Bà quản gia ngồi bệt trên sàn.. khóc ngất: "hai đứa nhìn mẹ.. nhìn mẹ đi.."

"Hai đứa nhỏ này, có phải  kinh sợ quá mà điên cả rồi không..", mọi người bên ngoài nhìn vào không ngớt lời bàn tán.

Thầy phẩy tay ra hiệu cho đám đông giải tán, lùi lại đóng cửa bước trở ra.
————
Nửa đêm hôm đó, không ngủ được, lò dò xuống bếp lấy nước uống, mẹ Bảo hơi khựng lại, qua ánh đèn vàng vọt phát ra từ tủ lạnh, bà nhìn thấy trên vách bếp hình như có thứ gì đó bị treo lên, tạo thành những khối đen nhỏ, đổ bóng xuống lờ mờ.

Bật vội đèn, bà sững người khi thấy trái cây mới hái hôm qua đã bị ai đó treo hết lên tường bằng một cái nĩa ghim giữa thân, với phần đuôi được quấn mấy vòng vào sợi dây thép giăng trên vách bếp.. vẫn dùng để treo cá khô. Nhìn gần hơn, bà thấy phần thịt của giống ổi ruột đỏ thơm ngọt, ai cũng tấm tắc khen ngon trồng sau vườn nhà bà, giờ đây trông chẳng khác nào những vết thương hở miệng.. đang hoại tử, phía trong nhun nhúc dòi bọ không ngừng chui ra chui vào, tranh nhau ngấu nghiến phần thịt thối.

Chúng sinh sôi nảy nở ngày càng nhiều, ùn ùn nổi lên trên bề mặt thành một ụ lớn, tràn cả ra bên ngoài, khiến bà hoa cả mắt, không còn nhìn ra đâu là hạt ổi, đâu là trứng dòi, đâu là dòi nữa.

Những trái mãng cầu gai đặt cạnh đó.. giờ đây đã không còn đủ sức chứa lũ ấu trùng đang phát triển quá nhanh, cũng bắt đầu phình lên.. to dần.. to dần, rồi đột ngột vỡ tung l, khiến khuôn mặt bà đang chăm chú nhìn chúng ở cự ly quá gần, ngay lập tức bị những phần thịt trái cây rửa nát đó bắn tung tóe.. ngập ngụa trong mắt mũi miệng. Quá kinh hãi, bà hét lớn: "cứu, cứu..", rồi ngã vật ra đất bất tỉnh.

Phòng Lục bảo ở gần đó nhất nên anh là người chạy ra đầu tiên, lao vội đến đỡ mẹ dậy, anh nhìn thoáng qua mọi thứ xung quanh, lẩm bẩm: "chẳng phải đã đổ hết vào giỏ rác rồi sao.. sao, sao giờ.. chúng lại ở đây.."

Ba Bảo và Thầy bước ra cùng lúc, sau cùng là Cát Vũ. Nhìn thấy căn bếp lộn xộn như vừa xảy ra một trận hỗn chiến. Trên tường bám đầy những mảng lớn vằn vện, chằn chịt,đỏ như máu, khiến ba Bảo phát hoảng, chạy ngay lại xem bà vợ có bị làm sao không. Cũng may, sau khi được thầy ấn vài huyệt trên đỉnh đầu thì bà hơi lay tỉnh, nhưng thần trí trông vẫn còn hoảng loạn lắm.
—————
Tản sáng, bước vào phòng Ngọc-Ngân, gọi chúng dậy ăn sáng, thấy mọi thứ vẫn bình thường. Bà quản gia mừng thầm, nghĩ bụng chắc mọi chuyện đã ổn. Đúng là mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường

cho đến đêm.

Khoảng 12g, mẹ Bảo vẫn thường hay giật mình.

Đêm nay cũng vậy, tỉnh dậy.. cơn khát khô cổ, khiến bà ho sặc sụa, đưa tay mò tìm ly nước trên bàn, thấy đã rỗng không, bà xỏ dép đi xuống nhà dưới. Khi ngang qua phòng Ngọc-Ngân, thấy có ánh sáng le lói phát ra. Bà ghé mắt nhìn qua khe cửa, định kiểm tra xem 2 chị em nó đã ngủ chưa, thì thấy ở giữa phòng có một khối trắng.. lùn nhùn, nhúc nha nhúc nhích, còn nghe thấy tiếng gì đó "rin rít.. ken két..", như tiếng muỗng inox cạo vào cái tô sứ, khiến bà bất giác rùng mình ớn lạnh.

"Hai chị em nó sợ bị la rầy vì thức đêm nên không dám bật đèn sáng, rủ nhau chui vào trong chăn, bật đèn pin nói chuyện to nhỏ rù rì đây mà.. gió thổi ra luồn qua khe cửa lạnh hết cả người thế này, chắc chúng nó lại quên đóng cửa sổ rồi..", vừa nghĩ đến đó đã nghe "Ầm.." một tiếng lớn, cắt ngang tiếng bản lề vừa kêu lên kẽo kẹt, khiến bà càng khẳng định thêm suy đoán của mình vừa rồi là đúng.

Bà đẩy cửa bước vào, lật tung tấm mền lên.

Ánh sáng đèn pin rọi vào khiến cả 2 khuôn mặt bên dưới xanh chành.

Bà thấy đứa này đang cầm cây kéo cắt tóc cho đứa kia, một nửa đã bị cắt ngắn lởm chởm, một nửa vẫn còn dài, có lẽ chúng nó đang cắt dở tay.

Đứa kia thì đang tô son điểm phấn cho đứa nọ, khuôn mặt cũng dở dang không kém, nửa thì lòe loẹt mắt xanh mỏ đỏ, nửa lại bị nhổ trụi cả lông mày.

Quá đỗi kinh khiếp, bà bật đèn lên, la cho cả 2 một trận. Bọn nó chỉ nhìn bà cười ngây dại, rồi dọn dẹp đi ngủ. Lúc này, để ý kĩ mới thấy môi chúng nó.. đã bị cắn nát đến bật máu, nhoe nhoét hết cả ra ngoài.

Máu trộn lẫn cùng sắc son hồng cánh sen thành cái màu nhờ nhờ trông rất gớm. Vị tanh của máu xen lẫn cùng mùi son tint đậm đặc của mấy đứa con gái mới lớn hay dùng, cũng tạo ra thứ mùi vị.. vô cùng khó tả.

Hình ảnh quỷ dị này, cả đời bà..
cũng không quên được.
————
Đêm sau, nghe tiếng bà trở mình ho khan, Lục Bảo bước xuống giường, định bụng rót nước cho mẹ uống, sẵn tiện xem chừng 2 chị em Ngọc-Ngân và Mây thế nào, thì anh nghe thấy tiếng hát rì rầm.. vọng ra từ bên trong phòng:

"la.. la..là.. la.. là..
  mẹ nằm bất động
  thân thể cứng đờ
  đôi mắt mở to
  không ngừng chảy máu
  da tái xanh xao
  lặt lìa lặt lọi
  thịt nát thâm đen
  tím bầm lỗ chỗ..
  mau đào cha lên
  nằm chung một chỗ..
  cả nhà bên nhau
  không còn sầu khổ..
  vì sao quật mồ..?
  có Mẹ có Cha..
  haha.. haha.."
- dứt lời nó cười lớn, tiếng cười nghe giật cụt.. thứ âm thanh phát ra nghe "lít.. rít..", như vừa cười vừa nghiến răng.. cứ trèo trẹo rin rít, khiến tai Lục Bảo càng cố lắng nghe, càng cảm thấy khó chịu vô cùng.

Tai cảm giác thấy có thứ nước gì đó vừa trào ra, Lục Bảo đưa tay lên sờ thử thì thấy máu từ tai.. đã tuôn ra tự lúc nào, đang nhỏ dài xuống cằm.

Tức giận, anh đạp mạnh cánh cửa bước vào.

Khắp căn phòng lúc này toàn tóc là tóc. Phân nửa mái tóc dài bị cắt lỗ chỗ hôm qa, giờ đây đã trọc lóc, nửa còn lại vẫn dài. Từ chỗ da đầu trụi lũi của con Ngọc, máu không ngừng tứa ra lún phún, tụ lại thành từng cục nhỏ.. đã đóng vảy.. màu nâu sậm, trông không khác gì.. những con bọ chét gớm ghiếc đang bu bám đầy cả da đầu.

Anh đảo mắt nhìn quanh, quả nhiên thấy trên tay con Ngân là cây nhíp đầu sắc nhọn.

Anh hét lên: "hai đứa làm gì vậy hả.. sao nhổ tóc nó..", nói rồi anh giật phăng lấy cây nhíp từ trong tay con Ngân, bỏ ngay vào túi áo.

Bọn nó không phản ứng gì, chỉ cùng lúc đứng phắt dậy. Lục Bảo lúc này mới để ý thấy, con Ngọc đang mặc cái quần pijama kẻ sọc xám trắng của ba anh, thân trên nó mặc cái áo bà ba xẻ tà của mẹ anh vừa may, lấy về lúc chiều còn chưa giặt, vẫn còn hằn mấy vệt phấn màu.

Con Ngân thì cố nhét cả thân người nó vào trong cái áo đầm thun con nít ngắn cũn cỡn, mặc đầm mà trông cứ như áo 2 dây. Thân người quá cỡ của nó khiến đường chỉ 2 bên thân áo như muốn bung hết cả ra. Bên dưới lại bận cái quần âu màu ghi xám.. của Bảo. Chiều cao chênh lệch hơn 2 tấc khiến 2 ống quần âu lếch thếch trên đất, làm con Ngân vừa đứng lên đã ngay lập tức dẫm phải gấu quần, ngã dúi dụi về phía trước, may mà Bảo đỡ kịp.

Từ dưới giường, đột ngột.. nghe thấy tiếng chân người đạp mạnh vào tường. Một cái đầu, mắt nhắm nghiền bị đẩy bật ra, khi Bảo vừa tiến đến đỡ nó lên, thì mắt nó bật mở. Ánh mắt nó nhìn Bảo.. có gì đó rất lạ. Anh dường như cảm nhận được rất rõ một luồng điện chạy dọc sống lưng.

Trong khoảnh khắc mơ hồ, người đang nằm trong tay anh không phải Mây nữa, mà là một cô gái khác. Cô ta.. là ai.. bờ môi ngọt ngào thu hút.. ánh mắt sâu thăm thẳm, lóng lánh như nước hồ thu buổi chiều tà, đang phản chiếu lại sắc hoàng hôn trong mắt anh..

Phải, phải rồi là sắc hoàng hôn.. chiều hôm đó.. trên cánh đồng mía lau..

Lục Bảo như bị thôi miên, miệng lẩm bẩm, gọi:

"Mây, Mây ơi.."

Vừa hay, mẹ Lục Bảo nghe ồn ào từ ngoài bước vào, khiến anh sực tỉnh, nhìn kỹ lại người trong tay mình, rồi hét lên: "cô.. không phải cô ấy..", nói rồi buông thõng cả hai tay, thả người kia rơi bịch xuống đất. Từ trong khoé mắt, từ nơi nét cười nửa miệng đầy ma quái đó, anh biết..  cho dù cô ta là ai.. thì cô ta cũng sẽ quay lại..

Mây-Ngọc-Ngân..
lững thững trở về giường của mình.
——————
Kể từ hôm đó, hết con Ngọc lại đến con Ngân, trong bộ dạng nhoe nhoét phấn son nửa trai nửa gái, đầu tóc bên trọc bên dài, áo quần xốc xếch nửa này nửa nọ.. cứ vô duyên vô cớ từ đâu đó trong bóng tối chạy lại, nhảy lên bấu 10 ngón tay, ôm ghì lấy những người xung quanh.

Khi thì chúng đấm đá túi bụi, tát thẳng tay vào mặt họ, chửi rủi họ bằng thứ ngôn từ không thể hiểu nổi. Khi thì trong mâm cơm, chúng cắm đầu ăn hùng hục không ngẩng lên, ăn bằng cả làng cả tỉnh gộp lại, thế mà vẫn cứ tru tréo kêu đói.

Thế nhưng đến lúc nấu thêm cơm bưng ra cho chúng, thì lại bị hất đổ. Cứ thế, xảy ra đủ thứ chuyện dở khóc dở cười.. chỉ vì chị em nó đã nuốt phải vô số oán hồn trong hang Ma, oán khí đó tích tụ trong người khiến chúng  trở nên cực kỳ dữ tợn. Một ngày một buổi khó lòng trục hết ra được, cần có thời gian. Cần phải hết sức kiên nhẫn.
———
Nhìn thấy những cảnh tượng kỳ dị đó, Mây hầu như không có phản ứng gì đặc biệt. Thỉnh thoảng, nó còn quay sang thì thầm bên tai thầy, hỏi đi hỏi lại: "thấy những cái đầu bám dính, nổi trên thịt da chúng nó chứ..", rồi nở ra một nụ cười.. thỏa mãn cực độ.

Chỉ những khi thấy Ngọc-Ngân lại gần bám riếc lấy Lục Bảo, tận sâu trong đáy mắt Mây.. mới có chút lay động.. như bi thương, như hờn giận, như oán trách. Lục Bảo muốn lại gần Mây, nhưng lại sợ hãi quỷ nữ đang chiếm hữu thể xác nó vô cùng.

Mỗi khi anh thử chạm vào Mây, vừa chạm được đến đã ngay lập tức bị một ánh mắt sắc lạnh như dao xuyên thấu. Không ít lần Lục Bảo như bị thôi miên bởi ánh mắt màu lam giờ đã chuyển sang đỏ của Mây. Đôi mắt khiến anh lo sợ, dần lùi ra xa bảo vệ Mây, không cố chạm vào nó nữa.

Dù sao, Mây vẫn chưa có biểu hiện gì đặc biệt ngoài những thói quen ăn uống thay đổi. Những món canh hầm xương, được nó ăn vô cùng ngon lành. Từng khúc xương một bị hút sạch tủy, liếm láp thứ mỡ tiết ra từ đó.. luôn khiến cơ mặt Mây giãn ra khoan khoái. Một người vẫn âm thầm quan sát từ xa, ánh mắt anh ta mỗi lần nhìn Mây ăn uống, trông như con thú, hoang dã và tàn độc.. không hiểu sao, từ nơi ngực trái, bỗng nhói lên từng cơn.. xót xa, bất lực.. và cả ghê tởm.

Ngày ngày nhìn Mây như cái xác rỗng bị quỷ nữ nào đó ký sinh bên trong.. không biết ngày nào tác oai tác quái, ai cũng nóng ruột nóng gan, nhưng kẻ chủ mưu ở trong tối, ta ngoài sáng, phải bắt đầu từ đâu thực sự không ai rõ.
————
Dạo này, ngoài thị trấn rộ lên một tin đồn kỳ lạ. Nghe nói có một thầy pháp đạo hạnh cao thâm, tu tiên nơi rừng sâu núi thẳm, sai đệ tử xuống núi bày bán một loại cổ trùng có tác dụng giảm cân thanh lọc cơ thể, công hiệu vô cùng. Uống mỗi ngày đều đều giảm ngay 1kg, ăn bao nhiêu cũng không sợ béo trở lại. Người người, nhà nhà đổ xô tranh giành nhau mà mua.

Lục Bảo chen lấn khó khăn lắm mới mua được một ít đem về xem xét. Nhìn bằng mắt thường, trông chúng như vẫn sống, còn ngọ ngoạy phần đuôi, hình dáng na ná một con sâu khổng lồ.

Phần đuôi là một mầm nhỏ khẳng khiu, có lá nhưng không có rễ. Mùi khó ngửi như phomai hỏng, nhưng đốt lên lại có mùi thơm vô cùng đặc trưng.

Phần mầm lá mọc ra ở đuôi có hình dạng giống đốt ngón tay, dài khoảng 10 phân. Đầu nó tựa như con tằm, có màu nâu đỏ, thân nâu sẫm, có tất cả tám cặp chân, nhưng 4 đôi ở giữa là rõ nhất. Chất khá dai, dẻo, không dễ bẻ gãy, ruột bên trong căng đầy, màu trắng hơi vàng.
——————
"Loài bướm dơi mùa hè nhởn nhơ bay lượn, giao phối và đẻ trứng.. vào mùa đông trứng nở ra sâu non, ẩn dưới lòng đất.. một loài nấm, xâm nhập vào cơ thể sâu non, bịt kín các lỗ thở của chúng.. kí sinh vào, từ đó nuôi các sợi nấm phát triển mạnh mẽ nhờ hút các chất dinh dưỡng từ cơ thể con sâu non và lớn dần lên.. dần dần, do chất dinh dưỡng bị nấm hút cạn, chỉ còn lại lớp vỏ bì bên ngoài, nên sâu non không thể lột xác để thành bướm được nữa..

mùa xuân đến, khi thời tiết và nhiệt độ thích hợp, sợi nấm mọc dài ra từ râu xúc giác của con sâu, cắm vào mặt đất.. đoạn đầu của nấm phình to ra, hình dạng giống cái que, trên bề mặt có rất nhiều bào tử hình cầu nhỏ xíu, phát tán trong không khí.. lại đi tìm sâu bướm dơi để ký sinh, bắt đầu cuộc đời mới của chúng..", nói xong thầy ngẫm nghĩ trong giây lát, lại tiếp:

"nhưng loại này không giống sâu non của loài bướm dơi thường thấy.. thoạt nhìn trông có vẻ rất giống, nhưng không phải, đương nhiên dược tính cũng sẽ hoàn toàn khác.."

"Khác nhau ở đâu hả thầy..?", Cát Vũ cầm cổ trùng trong tay đặt dưới kính hiển vi quan sát nãy giờ lên tiếng hỏi.

"Bây nhìn những cặp răng đối xứng quây thành vòng tròn bên trong miệng nó đi.. nhìn kĩ phần thân cũng dài hơn, hình dáng như ruột bò.. chẳng phải tên đó đã nói chúng là cổ trùng sao.. theo ta thấy, đây vốn là loài độc trùng được hắn tạo ra theo cổ thư ghi chép về giun tử thần sống ở sa mạc Mông cổ.. quanh đây nơi nào là nóng nhất.. ta cần theo sát tên bán cổ trùng này, nhất định sẽ tìm ra manh mối gì đó.."
———
#LanNhi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#lannhi