Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hình như là Lâm Anh đã về!

Hơn chín giờ tối, ngồi trong phòng khách đọc sách , Thuỳ Trang nghe được tiếng mở cửa liền đặt quyển sách trên tay xuống, vui mừng chạy đến bên cửa, khuôn mặt thanh lệ, xinh đẹp động lòng người ngước lên nở nụ cười ôn hoà yếu ớt.

" Lâm Anh , hoan nghênh Lâm Anh đã trở về." Diệp Lâm Anh liếc dung nhan diễm lệ kia bằng đôi mắt lãnh đạm, ánh mắt trầm tối không chút ấm áp, ý như muốn nói hành động này hàng ngày đều có rồi, không đáng để hưởng ứng, cô cởi giày da ra , đi đôi dép trong nhà đặt bên cạnh vào, nhanh  chóng đi thẳng vào phòng ngủ của mình.

" Lâm Anh, Anh ăn tối chưa? Em nấu bữa tối rồi, em giúp Lâm Anh đun nóng lại nhé?" Thuỳ Trang đi theo phía sau hỏi.

"Chỉ cần mười phút xong ý ."

Đi qua nhà ăn, Diệp Lâm Anh nhìn vào bữa cơm tối mà chân vẫn không dừng bước, như cảm thấy người đàn bà đi phía sau thật phiền nên cô lạnh lùng buông một câu: "Không cần."

"Thế em giúp Lâm Anh pha trà nhé?"

RẦM

Đáp lại lời của cô là một tiếng đóng cửa thật to, lực đạo không nhỏ, xem ra đúng là không cần rồi.

Thuỳ Trang nhìn cái cửa phòng đã đóng, cũng giống như con người đằng sau nó, cả hai đều đối xử với cô thật lạnh lẽo, cô biết Diệp Lâm Anh thực sự rất chán ghét cô, đó cũng là đương nhiên thôi, dù sao chẳng có người nào lại đi thích cha mình gặp gỡ một người phụ nữ ở ngoài cả.

Cha cô, hồi cô còn rất nhỏ đã phải đi xa, năm ấy cô mười tuổi, mẹ cô quen biết được bác Diệp , bác Diệp rất thương cô, cô cứ nghĩ bác Diệp là người yêu của mẹ cô, sau mới biết được bác Diệp đã có vợ và con, còn mẹ cô thì bị mọi người luôn miệng gọi là nhân tình.

Bốn năm sau, mẹ cô bệnh qua đời, trong tình cảnh người thân không ai muốn nhận nuôi cô, bác Diệp đã thu dưỡng cô, còn mang cô về Diệp gia, thoáng một cái cũng đã mười năm rồi.

Cô ở Diệp gia hơn ba tháng, cho đến khi kì nghỉ hè tới, cô mới thấy Diệp Lâm Anh , đứa con gái của bác ấy học bên Mỹ về nước.

Lần đầu tiên gặp mặt cô ấy , cô cũng biết cô ấy chán ghét cô, bởi vì đôi mắt đen lạnh lùng kia nhìn chằm chằm cô thật lâu, mà có lẽ là trừng cô thì đúng hơn, có chút hung dữ, nói tóm lại, cô ấy nhìn cô cứ như muốn đòi mạng vậy, tim cô đập nhanh hơn, rồi thái độ cũng như lúc đầu, cô ấy không nói
gì mà xoay người rời đi.

Tuy biết cô ấy chán ghét cô, nhưng mà cô vẫn rất thích cô ấy , hơn nữa mới tháng trước họ đã đính hôn, cô cũng chuyển từ Diệp gia tới nhà riêng của cô ấy rồi.

Cô biết, sở dĩ Lâm Anh đáp ứng chuyện đính hôn là vì bác Diệp sinh bệnh, nhưng mà cô ấy vẫn cố  thêm một điều kiện. Nếu nửa năm mà cô không chuyển đến ở với cô ấy , hôn ước sẽ bị hủy bỏ.

Cô biết rõ Diệp Lâm Anh thêm điều kiện đó là vì cô ấy  không muốn kết hôn với cô, nhưng cô cũng rất vui, bởi đây là lần đầu tiên cô có thể đến gần Diệp Lâm Anh như vậy, hơn nữa mỗi ngày cô đều có thể nhìn thấy cô ấy , điều đó làm cho cô thực sự rất hạnh phúc, đương nhiên, cô phải nghĩ tới biện pháp làm cho Diệp Lâm Anh không chán ghét cô, từ bỏ ý định huỷ hôn ước với cô nữa.

Bởi vì cô thật sự rất thích Diệp Lâm Anh .

Nhưng mà đã một tháng trôi qua, Diệp Lâm Anh ở chung với cô mà đối với cô "Trong ngoài cứ như băng", đừng nói là nửa năm, chỉ sợ là cho cô thêm một năm, thậm chí là mười năm nữa, chưa chắc cô ấy đã thích cô.

Haiz, nên làm cái gì bây giờ?

Khẽ thở dài, cô cũng đã bất đắc dĩ có chút vô lực, rõ ràng gần như thế, mà cảm giác khoảng cách vẫn xa xôi, giống như cánh cửa trước mắt cô vậy, cô luôn bị bỏ lại bên ngoài một cách lạnh lùng.

" Thuỳ Trang , Lâm Anh trở nên lạnh lùng như bây giờ, đều lỗi của ta, năm đó ta với mẹ bất hoà, bởi vậy ta mới đem mọi thời gian vùi đầu vào công việc, mẹ của thì ngày nào cũng ra ngoài, thậm chí rất ít về nhà, chúng ta đã xem nhẹ , cho nên, ta hy vọng cháu thể dạy con ta biết yêu, để cho được hạnh phúc."

Nhớ tới đêm trước khi đính hôn, bác Diệp nói chuyện với cô, nếu có thể, cô cũng muốn trao hạnh phúc cho người con gái có khuôn mặt lạnh lùng nghiêm nghị kia , cô đoán rằng khuôn mặt kia mà cười tươi lên nhất định sẽ rất đẹp.

Đúng vậy, vì muốn nhìn thấy cô ấy cười, vì muốn cho cô ấy hạnh phúc, cô cần phải tỉnh táo lại.

Sau khi đả thông tinh thần, Thuỳ Trang đi đến phòng ăn, nhìn bữa tối trên bàn, tuy mỗi ngày cô đều chuẩn bị bữa tối, nhưng Diệp Lâm Anh chưa bao giờ ăn qua món cô nấu, xem ra đành phải đóng gói lại, biến nó thành bữa trưa mai của cô vậy.

Sáng hôm sau, lúc Diệp Lâm Anh đi từ phòng ra, chuẩn bị đi làm thì trong nhà chỉ còn 1 mình cô , cô biết Thuỳ Trang rời khỏi nhà rất sớm vì cô làm việc ở bệnh viện, nó cách nhà họ ở rất  xa, ít nhất phải bắt hai tuyến xe liền.

Ở nhà lớn có phải sướng hơn không? Chuyển tới đây là cô tự chuốc lấy khổ về mình.

Diệp Lâm Anh thoải mái đi qua nhà ăn thì dừng bước, lạnh lùng nhìn vào bữa sáng trên bàn. Một tháng rồi, hẳn là biết rõ mình sẽ không ăn đồ cô ta làm, vì sao cô ta còn chịu khó dậy sớm làm làm gì, cả bữa tối cũng vậy.

Quên đi, cô ta thích làm thì làm, không liên quan tới mình , đối với Diệp Lâm Anh mà nói, cô chỉ là khách trọ tạm thời thôi.

Không đáng để Diệp Lâm Anh để ý tới, cô lạnh lùng ra khỏi cửa, đi làm.

"Thuỳ Trang , cám ơn hôm nay đã giúp đỡ."

" Ok chủ nhiệm, anh không cần khách khí như vậy, đây phận sự của tôi ."

"Từ nay về sau hội nghị toạ đàm về các mẹ, tôi thể mời tới giúp đỡ nữa được chứ?"

"Đương nhiên không vấn đề rồi."

Buổi chiều khoa phụ sản , ở đại sảnh tổ chức hội nghị toạ đàm về những người mới làm mẹ, thân là chuyên gia vật lý trị liệu, Thuỳ Trang đang ngồi hội đàm ở phía sau, dạy vài động tác giảm áp lực cho bà mẹ mới mang thai, động tác thả lỏng nhẹ nhàng, lần đầu tiên làm mẹ, có rất nhiều phụ nữ có thai cảm thấy đặc biệt lo lắng, bởi vậy những động tác chuyển động chậm thế này có thể tự thực hành ở nhà.

Sau khi hướng dẫn xong các động tác, Hạ chủ nhiệm khoa phụ sản một mình đi tới cảm ơn, làm Thuỳ Trang  cảm thấy có chút không được tự nhiên, dù sao đây cũng là công việc của cô mà.

"Tóm lại, hôm nay cám ơn đã lại đây giúp đỡ."

Đối với lời cảm ơn của Hạ chủ nhiệm, cô chỉ mỉm cười.

Cô nhậm chức làm việc ở bệnh viện lớn này , là vì đây là nơi bác Diệp đã bỏ tiền ra thành lập, đến nay đã được hơn ba mươi năm, nó thuộc sở hữu của tập đoàn Diệp thị, hai năm trước bác Diệp sinh bệnh, rời khỏi thương trường để dưỡng bệnh, nên toàn bộ tập đoàn Kim thị giờ được giao cho  con gái quản lý, bởi vậy tổng giám đốc tập đoàn trước mắt là Diệp Lâm Anh

Một tháng trước, cô đính hôn với Diệp Lâm Anh , không công khai, nhưng tin tức vẫn bị truyền trong bệnh viện, cũng bởi vậy nên Hạ chủ nhiệm mới đối xử với cô 1 chuyên gia vật lý trị liệu nhỏ bé này khách khí như vậy, luôn miệng nói lời cảm tạ.

Cô biết ở trong bệnh viện, có rất nhiều người đối với thân phận phu nhân tổng tài tương lai của cô rất mẫn cảm, có bác sĩ khách khí giống Hạ chủ nhiệm, cũng có người chỉ trỏ, nói đó hiển nhiên chỉ là tin đồn.

Cô không thèm để ý người khác ở sau lưng cô nói gì, bởi vì cô thực sự thích công việc này, đối với cô mà nói, điều quan trọng nhất là thân thể của người bệnh có thể khôi phục khỏe mạnh.

Trở lại khoa hồi phục, vừa mới bước vào phòng, cô bạn tốt Quỳnh Nga đã nhanh chóng nhào tới, trao cô một vòng ôm thật chặt.

" Fany thân yêu, cậu rốt cục cũng trở lại rồi, mình rất nhớ cậu nha." Quỳnh Nga nói, thiếu chút nữa là khóc như mưa.

"Làm sao vậy?" Ẩn giấu trong cái đầu có mái tóc nâu kia là một tính cách vô cùng tinh nghịch, Quỳnh Nga là bạn học của cô, cũng chính là người bạn thân thiết nhất của cô .

"Cậu xem."

Nhìn theo hướng người bạn tốt chỉ, là một bà lão ngồi trên xe lăn, Thuỳ Trang khẽ nghi ngờ." ? Sao vẫn còn đây? Khoá hồi phục của chưa kết thúc sao?"

Bình thường khoá hồi phục kéo dài trong một giờ, nhưng mà trước khi cô tới khoa phụ sản thì bà Lý đã ở đây rồi, giờ đã hơn ba mươi phút, sao bà Lý vẫn còn ở lại, bà Lý là một người bệnh của đồng sự , nhưng vì đồng sự xin phép nên mời Quỳnh Nga tới giúp cô ấy.

" Chưa kết thúc căn bản còn chưa bắt đầu!" Quỳnh Nga bất đắc dĩ lắc đầu." ấy vẫn một mực muốn hỏi phải mấy lần làm khoá hồi phục nữa mới thể xuất viện, tính tình đã không tốt lại còn nói chuyện rất khó nghe , chả trách mọi người nói ấy người bệnh khó tính nhất khoa hồi phục từ trước tới nay."

Hơn bảy mươi tuổi rồi mà bà Lý bị tai nạn xe cộ làm gãy cái xương cổ thứ hai, phải mổ và đợi hồi phục, nhưng bà lão này hình như chẳng có tính nhẫn nại gì cả, lại còn bị lãng tai và trí nhớ không tốt lắm làm cho những chuyên gia phụ trách trị liệu thực sự đau đầu.

"Giờ đâu?"

"Vừa mới thay người trông ấy, cậu chớ nói cho ấy còn phải đợi mười phút nữa, ấy tức giận thì người chăm nom ấy cũng không biết phải làm  đâu."

"Thật không?" Khó trách thoạt nhìn thấy bà lão có vẻ mất hứng.

"Mình thật sự không cách nào với ấy, cũng không biết nên đối xử với một lão thì như thế nào, Thuỳ Trang , mình biết quan hệ của cậu với lão trẻ em rất tốt, hay cậu giúp tớ ứng phó với đi? Nếu được tớ sẽ mời cậu uống nước."

"Được, tớ biết rồi."

Thuỳ Trang  đi tới trước quầy, cầm tờ giấy viết bỏ vào trong túi áo, rồi mới tươi cười ngọt ngào đi về hướng bà Lý ." , chào."

Bà lão nhìn cô, mím môi.

" , không để ý tới cháu nữa sao, cháu biết vấn đề muốn được hỏi ràng, hay chúng ta tới bên ngoài sân nghỉ ngơi một chút đã, nữa hẵng vào, được không?" Tiếng nói dễ nghe, dỗ ngọt bà lão.

Thấy bà lão không phản đối, cô bước tới bên cạnh người  đang trông nom bà Lý xin phép, rồi mới giúp bà đẩy xe ra khỏi phòng phục hồi.

Ngồi trong phòng hội nghị, ở tầng cao nhất của bệnh viện, Diệp Lâm Anh nhìn văn kiện trên tay, nghe nhân viên các bộ phận báo cáo, tham dự hội nghị ngoài phó viện trưởng, phó trưởng khoa, còn có một đoàn nhân viên khác.

Cô , tổng giám đốc cũng là người đưa ra kế sách thành lập một bệnh viện ở miền Nam, giờ bệnh viện đó đã xây dựng xong, nhưng mà vẫn còn nhiều vấn đề trục trặc trong đó, hơn thế có rất nhiều dụng cụ y học tinh vi phải đặt hàng ở nước ngoài, nên bệnh viện ở miền nam dự định chính thức bắt đầu hoạt động sau nửa năm nữa.

Quan niệm kinh doanh của cô rất đơn giản, một khi đã đầu tư, nhất định phải kiếm được tiền.

Mặc dù việc này phải mất nhiều tiền chi tiêu vì các mặt hàng sẽ tăng giá trong một, hai năm nhưng nếu về lâu dài mà có sự quan tâm của các nhà đầu tư thì bệnh viện này được thành lập vẫn là đúng.

"Tổng tài, bên ngoài nhân viên bệnh viện tới báo cáo tiến độ mới nhất." Lần này người chịu trách nhiệm báo cáo là Giám đốc Lưu .

Diệp Lâm Anh xem xong tờ văn kiện ghi số liệu cuối cùng, đóng tập tài liệu lại, ném lên bàn, trầm giọng nói: "Đại khái phía trên không vấn đề , tôi sẽ phê chuẩn cho gia tăng kinh phí dự trù lên, nhưng điều tôi muốn , tiến độ kiến thiết bệnh viện mới không thể trì hoãn, phải nhanh chóng lên."

"Vâng, tôi sẽ để ý tới các đơn vị thi công đốc thúc họ làm việc ." Giám đốc Lựu nói.

Sau khi thảo luận xong vài vấn đề nữa, tổng tài phải tuân theo nguyên tắc, coi trọng hiệu suất làm việc, mỗi người tham dự hội nghị đều căng thẳng thần kinh, chính vì vậy mà hội nghị trong vòng một giờ đã họp xong.

Diệp Lâm Anh bước ra khỏi phòng họp, về vấn đề thuê hơn một ngàn nhân viên y bác sĩ, sẽ để lại cho đoàn thể xử lý, ngay lập tức cô bước vào thang máy xuống tầng dưới. Giờ cô còn phải chạy về công ty, bởi vì bốn giờ lại có hội nghị của bộ môn.

Tuy chi nhánh thành lập là một vấn đề lớn, nhưng sản nghiệp Diệp thị không phải chỉ có bệnh viện, ngoài công ty hoá chất ra, còn có bất động sản, ngân hàng, công ty chứng khoán, bởi vậy cô chỉ có một giờ để đi tới đó thôi.

"Bà   , cháu biết bà rất muốn xuất viện sớm, nhưng phải làm phần hồi phục cho tốt đã, phải làm mười lần, như vậy bác sĩ mới thể cho bà xuất viện được."

Đi bên ngoài hành lang bệnh viện, dường như nghe thấy giọng nói của Thuỳ Trang  , Diệp Lâm Anh không tự giác được mà dừng lại, theo tiếng nói, cô nhìn về phía trước, quả nhiên thấy Thuỳ Trang đang cong người nói chuyện với một bà lão ngồi xe lăn.

"Mười lần? Ta đã làm không biết bao nhiêu lần rồi, tại sao không cho ta xuất viện?"

"Bà , bà xem tờ giấy trên tay cháu ghi lại này, trên đó viết sáu lần, bà mới làm sáu lần nên chỉ cần bà làm thêm bốn lần nữa bà thể xuất viện rồi."

"Ta mới làm sáu lần sao? phải cháu đang gạt bà lão này không đấy?" Nhìn tờ giấy viết sáu lần, bà Lý tỏ vẻ nghi hoặc, nhưng lại không chắc mình đã làm mấy lần hồi phục.

"Đương nhiên cháu không lừa bà rồi, thật sự bà mới làm sáu lần mà."

"Thật không?" Bà Lý thử đếm ngón tay, nhưng tính cũng không rõ ràng lắm.

"Bà , không cần tính, cháu thật sự không có lừa bà đâu." Cô nhẹ nắm tay bà lão, để cho bà khi không tính được lại tức giận. "Tin tưởng cháu, bà chỉ cần làm thêm bốn lần nữa thôi là bác sĩ sẽ cho bà xuất viện, nhưng một lần bị lỡ thì chỉ cần làm ba lần nữa là được."

"Thật sao? Chỉ cần làm thêm ba lần?" Ba lần nghe qua rất ít, sắc mặt bà lão lúc này mới từ tức giận trở nên hiền hòa.

"Đương nhiên thật." Thuỳ Trang gật đầu

Diệp Lâm Anh nhìn mái tóc cột đuôi ngựa của cô, khuôn mặt xinh đẹp mang theo ý cười, dáng vẻ đơn thuần vô hại làm cho cô không khỏi nhớ tới mười năm trước, lần đầu tiên cha cô đem Thuỳ Trang về giới thiệu với cô , để cô biết được tình cảnh

"Lâm Anh à , con về thật đúng lúc, nhà chúng ta thêm một thành viên mới, con bé con gái của của một người bạn cũ của ta, tên là Nguyễn Phạm Thuỳ Trang ."

Bạn? Buồn cười, rõ ràng là con gái của nhân tình , cô nhìn về phía cô gái đứng bên cạnh cha mình, chỉ thấy cô bé giương đôi mắt tinh thuần to tròn, ngây thơ cười với cô , khuôn mặt trái xoan thanh tú tươi mát.

"Xin chào, em gọi Thuỳ Trang , năm nay mười bốn tuổi, rất vui được gặp Lâm Anh ."

Lúc trước, cô chỉ biết cha mình đem con gái của tình nhân mang về nuôi, chính là cô bé này sao?

Khuôn mặt nhỏ nhắn còn chưa thoát hết vẻ trẻ con đơn thuần, nhưng ngũ quan cô bé thì cực kì xinh đẹp, nhìn cô, không khó để tưởng tượng tới dung nhan của mẹ cô thế nào, khó trách cha mình ại yêu thương người đàn bà đó, thậm chí khi bà ta qua đời còn thu dưỡng con gái riêng của bả về nuôi.

Diệp Lâm Anh  xem xét khuôn mặt nhỏ nhắn đương mang theo vẻ ngượng ngùng, tuy mặt cô bé tươi cười, nhưng vẫn nhìn ra được cô đang lo lắng, có cái gì đó rất lo lắng, cô sợ Mình sẽ đuổi cô đi sao?

Không, cô sẽ không.

Từ nhỏ cô chỉ đơn độc một người, không có tình cảm của cha mẹ, cô cũng tự tìm lấy tình cảm trong cuộc sống, đối với bọn họ mà nói, cô chỉ là một người quan trong để duy trì thừa kế tập đoàn Diệp Thị mà thôi, cha cần cô để kế thừa gia nghiệp, mẹ cần cô để củng cố địa vị của chính mình, củng cố cho tương lai bà được ngồi mát ăn bát vàng, không làm gì cũng có tiền để tiêu xài.

Từ nhỏ Diệp Lâm Anh đã hiểu được điều này nên không thể không nhắc nhở chính mình, mình là người thừa kế, phải có trách nhiệm.

"Diệp Lâm Anh , ta còn chưa hỏi qua ý kiến con đã thu dưỡng Thuỳ Trang , hẳn là con sẽ không phản đối chứ? Bởi ta thật sự rất muốn một đứa con gái đáng yêu như Thuỳ Trang ."

Nhìn ra được cha mình thương yêu cô gái trước mắt, cha chưa từng dùng ánh mắt quan tâm như vậy nhìn cô– đứa con ruột của ông, nên dù cho cô phản đối, ông đồng ý sao?

Từ năm mười hai tuổi đi Mỹ du học, cô đã có thói quen độc lai độc vãng, vậy nên cha cô muốn làm gì, cô  cũng không xen vào, dù sao mẹ cô năm trước đã qua đời rồi, cô cũng ít tạt qua cái nhà này, cho dù tương lai tốt nghiệp trở về Việt Nam , cô vẫn chuyển ra ngoài ở, sẽ không ở lại nơi này.

Chuyện này không liên quan tới cô , nên đối với khuôn mặt đáng yêu đang cười ngọt ngào kia, cô cũng không làm gì để đáp lại, ngay lập tức xoay người rời đi.

"Người phụ nữ đứng trước bà lão ngồi xe lăn kia chính Nguyễn Phạm Thuỳ Trang khoa phục hồi đấy."

"Chính ấy , phu nhân truyền thuyết của tổng giám đốc sao?"

"Đúng."

Đối thoại của hai nữ y tá phía trước kéo Diệp Lâm Anh ra khỏi suy nghĩ, trở lại với hiện thực.

"Hâm mộ ấy thật, Tập đoàn Diệp Thị nghe nói tài sản có tới mấy nghìn triệu nha, tổng tài lại đứa con  độc nhất nữa, tương lai sẽ được hưởng rất nhiều vinh hoa phú quý đây."

"Hâm mộ, rất hâm mộ, nhưng mình nghe được tin đồn rằng ấy có quen biết Bác sĩ Trọng khoa Chỉnh hình từ hồi còn ngồi ghế nhà trường, sau đấy lại theo người nhà làm việc ở bệnh viện, quan hệ hai người rất ái muội."

"Thiệt hay giả vậy, bọn họ không phải một đôi đấy chứ?"

"Ai mà biết được, nhưng mà một người bác sĩ khoa chỉnh hình, một người tổng tài của cả một tập đoàn, nếu mà là mình thì mình sẽ lựa chọn đính hôn với tổng tài."

Nhìn thấy bóng dáng hai y tá vừa nói vừa khuất xa, mặt Diệp Lâm Anh trầm xuống, tầm mắt nhanh chóng nhìn chằm chằm Thuỳ Trang .

Nói thực, cho tới bây giờ, cô cũng không biết nguyên nhân Thuỳ Trang đáp ứng đính hôn là gì, lúc đó quan hệ của bọn họ vẫn rất lạnh đạm, có lẽ nói thẳng ra là chẳng có tí quan hệ nào, chả lẽ đúng như lời đồn, cô ta là vì muốn làm phu nhân tổng tài Diệp Thị sao?

Nếu thật sự như vậy, chỉ sợ cô ta sẽ thất vọng thôi.

Lúc trước, cha cô đưa ra ý định cho cô lấy Thuỳ Trang làm vợ, nhưng cô chỉ nói một câu cự tuyệt. Cha yêu mẹ của Thuỳ Trang  là một chuyện, nhưng muốn cô lấy con gái nhân tình của cha lại là một chuyện không thể xảy ra.

Nhưng mà khi nghe lời nói của cha cô , đời này ông chỉ có duy nhất một thỉnh cầu với cô , nhìn khuôn mặt đang bệnh thần sắc nhợt nhạt, cô  nhượng bộ, cho dù tình cảm của cô với cha lãnh đạm thế nào đi nữa thì cô  cũng không hy vọng sau này sẽ có tiếc nuối, bởi vậy cô đồng ý.

Nhưng mà cô cũng có điều kiện là trước khi kết hôn, trong thời gian đính hôn hai người phải ở chung với nhau nửa năm, nếu hợp thì kết hôn, không hợp thì sẽ hủy bỏ hôn ước, từ lúc đó về sau cha cô cũng không thể nhúng tay vào hôn sự của cô .

Đây đương nhiên chỉ là kế tạm thời của cô để làm cho cha cô không hỏi đến hôn sự của cô nữa, cô tin cha côhẳn là biết cô thật sự không muốn đồng ý, có lẽ là không muốn để cả thế hệ trước và sau lấy được nhau, nhưng cuối cùng thì cô vẫn phải đính hôn với Thuỳ Trang .

"Bà , chúng ta về phòng hồi phục đi."

"Được."

Nhìn Thuỳ Trang tươi cười giúp bà lão rời đi, khuôn mặt vốn bình tĩnh của Diệp Lâm Anh hơi căng thẳng.

Cô không có hứng thú muốn biết nguyên nhân cô đồng ý đính hôn là gì cả, tóm lại, qua thời gian này, cô sẽ làm cho Thuỳ Trang rời đi ngay lập tức, rời xa tầm mắt và  cuộc sống của mình

"Quỳnh Nga , bà đã trở lại rồi."

"Vừa đúng lúc, cám ơn cậu, Thuỳ Trang ."

Thuỳ Trang giúp bà Lý trở lại phòng hồi phục, để bạn tốt nhận lấy người thì chuẩn bị đi làm chuyện của mình.

Không ngờ cô vừa quay người lại, một bé gái theo mẹ tới làm hồi phục, không ngoan ngoãn ngồi trên ghế đột nhiên chạy tới phía sau cô, làm cô giật mình hoảng sợ.

Cô bé bị ngã ngửa ra sau, sợ cô bé té sẽ đụng vào thiết bị bên cạnh, Thuỳ Trang liền ôm lấy cô bé, che chở trong ngực, nên cô bị té ngã ra phía trước, mặt của cô đập vào một bên của thiết bị.

"Thuỳ Trang , cẩn thận!"

Chỉ nghe thấy tiếng bịch một cái, mọi người khẩn trương vây xung quanh

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro