Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thuỳ Trang tắm rửa, thay quần áo sạch sẽ xong đi ra khỏi phòng.

Nhớ tới lúc mình rơi vào bể bơi, cô vẫn cảm thấy thực sợ hãi.

Cô vốn đã sợ nước, vì hồi tiểu học có chuyến du lịch ba năm một lần, một bạn nam cùng lớp đùa dai đã đẩy mạnh cô xuống một cái ao nhỏ, dù cho mực nước trong cái ao đó rất thấp, nhưng vẫn làm cho cô bị kinh hách, từ đó về sau, cô trở nên rất sợ nước, lại càng không dám tiếp cận ao hay bể bơi nữa.

Cô xem xét lại chân bị đau, các đốt ngón tay vì chạm vào bể bơi mà có chút trầy da.

Lâm Anh thì sao, cô ấy có bị thương không?

Rời khỏi biệt thự, trên đường trở về nhà, bọn họ một mực trầm mặc, bởi vì thoạt nhìn Diệp Lâm Anh trông rất tức giận, làm cho cô không biết nên nói cái gì.

Giờ, cô ấy nhất định lại càng chán ghét cô.

Cho dù cô có nói là mình bị Lan Ngọc đẩy mạnh xuống bể bơi đi chăng nữa, thì cũng có tác dụng gì, bất kể lý do gì thì cô cũng đều hại cô ấy mất mặt trước bạn bè rồi.

Cô biết Diệp Lâm Anh rất tức giận, giải thích cũng chỉ vô bổ, nhưng cô vẫn muốn nói với cô ấy lời xin lỗi, hơn nữa, cô cũng không biết Diệp Lâm Anh với Lan Ngọc đã có dự định kết hôn, nếu biết cô đã không đáp ứng đính hôn rồi, cô sẽ hủy bỏ hôn ước, cho cô ấy tự do.

Cô đi về phía phòng Diệp Lâm Anh , nhưng đi qua thư phòng cửa đã đóng lại có tiếng nói chuyện điện thoại.

Lâm Anh ở trong thư phòng? Dường như nghe thấy cô ấy nói tên cô, Thuỳ Trang nhất thời tò mò đi tới.

" Lan Ngọc , làm thế hơi quá đáng rồi đấy, sao lại đẩy Thuỳ Trang xuống bể bơi?" Trong thư phòng, Diệp Lâm Anh nhíu mày, đưa lưng về cửa, mở đầu cho đoạn hội thoại là một câu chỉ trích.

"Lâm Anh, Anh không cần phải tức giận thế, em nói em không làm , em làm sao thể có xấu như vậy ý, đẩy ta xuống bể bơi chứ!"

" hay không thì tự biết."

" Lâm Anh , cho em thật sự kéo tay ấy thì cũng không phải em cố ý, hơn nữa Lâm Anh, không phải Anh cũng đồng với đề nghị của em sao, nên mới mang vị hôn thê của Anh tới tham dự mà? Lâm Anh làm sao thể tự giận mình được chứ."

"Đúng vậy, tôi đồng đề nghị của mới mang ấy đi, nhưng tôi nghĩ sẽ xử tốt, để cho ấy chủ động giải trừ hôn ước, tôi không muốn đẩy ấy xuống bể bơi."

"Em ......"

"Đừng nói nữa, khi nào rảnh tôi gọi lại cho ."

Diệp Lâm Anh mất kiên nhẫn dập máy, định ra khỏi thư phòng, không ngờ lại thấy Thuỳ Trang ngây ngốc đứng trước cửa, sắc mặt trắng bệch.

Diệp Lâm Anh trong lòng cả kinh, sao cô lại đứng ở chỗ này? Nhìn đến khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc, dáng vẻ bị đả kích ...... Cô nghe thấy hết?

Thuỳ Trang biết chính mình không nên nghe lén người khác nói chuyện điện thoại, hơn nữa đã là nghe lén thì cũng nên chạy trước khi người bên trong đi ra nhưng không biết vì sao, hai chân của cô lại không thể động đậy, cô nhìn Diệp Lâm Anh , biết mình nên nói gì đó, nhưng lại một chữ cũng nói không nên lời.

Đúng vậy, tôi đồng ý đề nghị của cô mới mang cô ấy đi, nhưng tôi nghĩ cô sẽ xử lý tốt, để cho cô ấy chủ động giải trừ hôn ước, tôi không muốn cô đẩy cô ấy xuống bể bơi.......

Tuy rằng cô không nghe được lời của Lan Ngọc , nhưng mà lời của Diệp Lâm Anh nói đã đủ để cho cô biết, lần này cô ấy cho cô đi tham gia sinh nhật, không phải bởi vì muốn cô làm quen bạn bè cô ấy , mà là muốn cô chủ động giải trừ hôn ước.

Vậy thì, Lan Ngọc nói chuyện họ muốn kết hôn là sự thật? Cô ấy trong buổi tiệc đến tìm cô cũng là Lâm Anh cố ý an bài?

Cô biết Diệp Lâm Anh không thích cô, nhưng không nghĩ tới cô ấy lại chán ghét cô tới mức như vậy, là vì cô phá hủy kế hoạch kết hôn của cô ấy sao?

Tất cả là tại mình suy nghĩ đơn giản, cứ nghĩ Diệp Lâm Anh đã muốn tiếp nhận vị hôn thê này rồi ......

Hồi lâu, Tiffany miễn cưỡng chống đỡ một chút mỉm cười yếu ớt, bởi vì cô rất sợ chính mình nếu không cười, sẽ khóc, cô cúi đầu nói nhỏ, "Thực xin lỗi." Sau khi nói xong lập tức xoay người, đi trở về phòng mình thiếu chút nữa đụng phải vách tường rồi.


Diệp Lâm Anh không phải không thấy được hốc mắt cô phiếm hồng, dáng vẻ sắp khóc đến nơi, có lẽ cô nên giải thích một chút với Thuỳ Trang là cô không phải muốn Lan Ngọc đẩy cô rơi xuống bể bơi, nhưng nói thế thì có ích gì?

Diệp Lâm Anh thật không muốn Lan Ngọc làm như vậy, nhưng cô lại cho cô ta có cơ hội làm như vậy.

Hơn nữa chuyện như vậy phát sinh, Thuỳ Trang cũng có điều sai, không phải nói sợ nước sao, sao lại ngốc chạy tới bên bờ với người ta, để rồi ngay cả lúc trốn cũng bị đẩy xuống chứ?

Cô làm dáng vẻ đáng thương đấy làm gì, trước kia Diệp Lâm Anh hoàn toàn không để ý tới cô , nhưng chẳng phải cô vẫn ngày ngày tươi cười với Diệp Lâm Anh sao, nghĩ đến những điều này, cô cũng biết Lâm Anh không phải cam tâm tình nguyện đáp ứng đính ước với cô.

Phiền thật!

Vất vả lắm mới bình ổn cơn lửa giận, giờ phút này nó lại bốc cháy lên, lửa giận càng lớn càng làm cho Diệp Lâm Anh buồn phiền tới cực điểm.

Sáng hôm sau, Thuỳ Trang theo lệ thường, chuẩn bị về Diệp gia để hỏi thăm bác Diệp .

Từ khi cô chuyển ra ngoài, mỗi lần có ngày nghỉ, cô đều trở về thăm bác Diệp .

Ngày hôm qua cô còn tưởng rằng chính mình sẽ thương tâm mà khóc suốt một đêm, kết quả là cô khóc, nhưng chỉ khóc một chút, có lẽ là vì cô lo mắt đỏ hồng không dám về thăm bác Diệp , còn nữa, Diệp Lâm Anh đối xử với cô như vậy cũng đều là tại cô sai mà thôi.

Cô cứ nghĩ chỉ cần đối xử với Diệp Lâm Anh tốt thì có lẽ sẽ có một ngày cô ấy sẽ thích cô, nhưng mà thực ra thì có rất nhiều chuyện không thể cưỡng cầu, chuyện tình cảm chính là thứ đó.

Cô suy nghĩ một đêm, có lẽ cô nên chủ động đưa ra yêu cầu giải trừ hôn ước, không cần đợi hết sáu tháng, hơn nữa cho dù cô không chủ động đưa ra thì cô cũng biết Diệp Lâm Anh sẽ đề nghị thôi.

Tuy rằng làm như vậy, có thể sẽ làm bác Diệp thất vọng, nhưng nếu cô vẫn tiếp tục ở bên cạnh Diệp Lâm Anh , cô sẽ chỉ làm Diệp Lâm Anh càng thêm chán ghét cô mà thôi, cô lại không muốn như vậy.

Bảy giờ, Thuỳ Trang rửa mặt chải đầu xong, quyết định làm tốt bữa sáng như mọi ngày mới quay về nhà.

Trải qua buổi tối hôm qua, dù biết Diệp Lâm Anh thực chán ghét cô, nhưng cô vẫn không thể trách cô ấy hay giận cô ấy , vẫn muốn giúp cô ấy làm bữa sáng, cô ấy ăn hay không thì cũng có thể đây là lần cuối cùng cô giúp Lâm Anh nấu cơm.

Lúc cô đi ra khỏi phòng, người vẫn thường đang ngủ giờ này hôm nay lại đặc biệt khác, Diệp Lâm Anh lại đang ngồi ở phòng khách đọc báo.

Sao cô ấy có thể rời giường sớm vậy?

Cô đi ngang qua." Lâm Anh , sao hôm nay lại rời giường sớm vậy? Em vừa giúp Lâm Anh làm bữa sáng rồi đây, Lâm Anh chờ một chút, sắp xong rồi này."

"Không cần làm". Diệp Lâm Anh buông tờ báo trên tay. " hẳn biết, cho có làm thì tôi cũng không ăn."

Thuỳ Trang đầu tiên là ngẩn ra, rồi tự cười khổ. Đúng vậy, Diệp Lâm Anh chưa bao giờ ăn bữa sáng cô làm, bữa tối cũng thế.

" không phải về nhà sao?" Cô ấy biết cô đến ngày nghỉ sẽ trở về gặp cha anh. "Đúng lúc tôi cũng muốn về, lên xe tôi với cùng về."

Lên xe về? Thuỳ Trang lặng thinh, trước kia Diệp Lâm Anh không thường xuyên về nhà, từ khi cô chuyển đến nhà cô ấy , cô cũng luôn luôn tự mình về, cho dù Diệp Lâm Anh có về, cũng chỉ một chút là rời đi.

Huống hồ không phải Diệp Lâm Anh rất ghét cô sao, cùng cô trở về, như vậy có ổn không?

Diệp Lâm Anh đứng lên."Nhanh sắp xếp đồ của đi, sau khi trở về, chắc thể đã qua bữa sáng của thím Min rồi." Thím Min là người giúp việc trong nhà.

Tuy không biết vì sao Diệp Lâm Anh đột nhiên sáng sớm nói muốn về nhà, nhưng Thuỳ Trang vẫn không quên nhớ rằng Diệp Lâm Anh chán ghét cô.

"Hay là Lâm Anh về trước đi, em còn chút việc phải làm, tối nay em tự mình về được."

"Tôi thể chờ làm xong."

"Không cần đâu."

"Chân không phải bị thương sao? Ngồi xe của tôi cùng về thì tiện hơn."

Cô ấy để ý tới vết thương trên chân cô ư? "Vết thương của em Lâm Anh đừng lo, không thương tổn đến xương, chỉ bị thương ngoài da thôi, không ảnh hưởng đến việc đi lại." Cô ấy nghĩ đến chân của cô bị thương, mới muốn lái xe đưa cô về sao? Như vậy hai ý nghĩ trong đầu giao nhau, Thuỳ Trang lại cảm thấy không có khả năng vậy, trải qua chuyện tối hôm qua, cô còn không tự khôn ra à? Có lẽ vừa lúc cô ấy cũng muốn trở về gặp bác Diệp , mới thuận đường đưa cô đi thôi.

Nhìn cô vẫn không muốn làm người đồng hành, Diệp Lâm Anh không nhẫn nại hạ lệnh, "Không cần thêm gì nữa, muốn làm cái thì về nhà làm, giờ đi lấy đồ, tôi bên ngoài chờ ."

Nhìn Diệp Lâm Anh cầm chìa khoá xe đi ra ngoài, Thuỳ Trang hoàn toàn trợn tròn mắt, cô là vì sợ Diệp Lâm Anh càng thêm chán ghét cô, nên mới không dám cùng cô ấy về, cô ấy nhìn không ra sao?

Diệp Lâm Anh đương nhiên biết cô không muốn ngồi xe mình cùng về nhà, nguyên nhân hẳn là vì tối qua phát sinh ra chuyện, về phần mình vì sao muốn cố ý sáng sớm, muốn đưa cô về nhà thì –

Mặc kệ là có tâm hay vô tâm đi chăng nữa, đối với việc hại cô bị thương, Diệp Lâm Anh đều cảm thấy mình cũng có trách nhiệm, chỉ như thế mà thôi.

Dù Diệp Lâm Anh và Thuỳ Trang lòng mâu thuẫn khi về biệt thự Diệp gia, nhưng Diệp Tân vừa nhìn thấy con mình lái xe chở cô con dâu tương lai cùng về thăm ông thì liền vui vẻ không thôi, thậm chí miệng từ lúc nhìn thấy bọn họ đi vào phòng cho đến khi cùng ngồi vào bàn ăn cũng không có khép lại.

" Bác Diệp , thân thể bác ......"

"Thuỳ Trang, sao con còn gọi ta là bác Diệp chứ?" Diệp Tân sửa lại, cười thân thiện.

Đúng vậy, cô quên sửa lời, vì đã mười năm gọi là bác Diệp nên vẫn chưa bỏ được thói quen."Ba, ba vẫn khoẻ cả chứ?"

"Khoẻ khoẻ khoẻ, ta còn khoẻ lắm."

Đúng lúc thím Min mang bữa sáng lên. "Ông chủ đương nhiên tốt rồi, ông ấy nhìn thấy chủ và cùng về, bệnh cũng khỏi tất."

"Đúng thế, hai người cứ về cùng nhau như vậy thì bệnh ông chủ khỏi hết." Ông quản gia cũng vui vẻ tiếp lời, mọi người đều rất thích ý tiểu thư có tình cảm tốt với Thuỳ Trang , vì mọi người đều chứng kiến thiếu phu nhân tương lai từ nhỏ lớn lên, cô rất ngoan ngoãn và thiện lương.

Nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của mọi người, Thuỳ Trang không nói thêm gì, chỉ cùng cười với mọi người, nhìn thấy bác Diệp vui vẻ như vậy, tinh thần tốt như vậy, cô cũng rất hạnh phúc, bởi vì đối với cô bác Diệp chính là người cha.

Diệp Lâm Anh cũng không nói gì, trầm mặc cùng cha ăn bữa sáng.

Kết thúc bữa sáng, Thuỳ Trang không nghĩ đến Diệp Lâm Anh lại không lập tức lái xe rời đi mà lên lầu hai nghỉ ngơi , để cô ở lại với Diệp Tân nói chuyện phiếm.

"Ba, hôm nay thoạt nhìn tinh thần ba tốt lắm." Cô cười nói.

"Đúng vậy, ta cảm thấy mình hôm nay như trẻ ra mười tuổi vậy, ha ha a." Diệp Tân cười vui cởi mở, đã lâu lắm rồi ông không có một ngày vui vẻ như hôm nay. "Fany , hôm nay Lâm Anh cùng con về, có phải giờ hai đứa ở chung với nhau tốt lắm không?"

Nói thực ra, lúc trước con mình đính hôn với Thuỳ Trang xong, đối với việc Thuỳ Trang chuyển tới nhà của con gái , ông đã lo lắng biết bao nhiêu, bởi vì con gái ông không chỉ đối với ông rất lạnh nhạt mà cũng đối xử với Thuỳ Trang như thế, ông rất sợ hai người trẻ tuổi ở chung không hợp làm cho Thuỳ Trang chịu ủy khuất.

Nhưng mà thấy con gái sáng sớm đã dẫn Thuỳ Trang trở về, còn ăn bữa sáng cùng ông, làm cho ông vui vẻ không thôi, nội tâm lo lắng cũng đi vơi đi hơn phân nửa, bất quá vẫn phải chờ đến khi bọn họ kết hôn xong, ông mới có thể chân chính yên tâm.

Năm đó ông sở dĩ quyết định thu dưỡng Thuỳ Trang , nguyên nhân duy nhất là ông đáp ứng lời của mẹ cô phải chăm sóc cô thật tốt, mặt khác, ông cũng là vì con gái , mới quyết định mang Thuỳ Trang trở về.

Ông và vợ là vì lời ước hẹn đời trước mà kết hôn, nhưng kết hôn không lâu sau thì phát hiện hai người khác nhau rất nhiều, sinh con xong, vợ chồng lại phân phòng ngủ, tuy rằng ông nhiều lần muốn ly hôn, nhưng vợ đều cự tuyệt, bởi vậy ông liền đem tinh lực sở hữu tập trung chú trọng vào công việc, cho dù đôi khi cũng có phụ nữ bên ngoài, nhưng chỉ là qua đường, bởi vì ông không tin vào tình yêu, mà vợ ông còn chơi nhiều hơn ông, mấy ngày không về nhà là chuyện bình thường.

Sau khi ông gặp gỡ mẹ Thuỳ Trang , một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, làm việc trong nhà hàng ông thường ăn khi đi công tác, nhìn thấy khách luôn dịu dàng mỉm cười, rồi ông mới biết được chồng bà đã sớm qua đời, bà một mình nuôi nấng con gái, nhưng ở trước mặt, ông không nhìn thấy một tia oán thán, ngày ngày đều trông rất thoả mãn với hiện tại.

Ông bị mẹ Thuỳ Trang hấp dẫn, bà thật sự buông tay với số mệnh, không ham gì vật chất dục vọng, chỉ hy vọng con gái mình có thể vui vẻ lớn khôn, con gái bà giống bà, sống lương thiện, mỗi lần tới nhà bà, nhìn thấy một lớn một nhỏ lộ ra nụ cười ngọt ngào dịu dàng, ông lại cảm thấy mình như chiếm được một gia đình chân chính ấm áp.

Mẹ Thuỳ Trang có vài lần nhắc ông đừng tìm tới bọn họ nữa, bởi vì bà không muốn phá hỏng gia đình của ông, nhưng có trời biết bà nào có phá hỏng cái gì, bởi cái gia đình kia sớm đã không giống gia đình, nhưng bà lại không muốn ông bức vợ ly hôn để lấy bà nên vẫn như cũ cự tuyệt lời cầu hôn của ông.

Sau đó, trong một vụ tai nạn xe cộ vợ ông mất, tiếp theo không lâu, mẹ Thuỳ Trang cũng ốm mà qua đời, muốn nói nội tâm ông không tiếc nuối là gạt người, vài ba năm quen biết mẹ Thuỳ Trang là quãng thời gian đẹp nhất mà ông nhớ.

Ông đối với mẹ Thuỳ Trang cảm thấy tiếc nuối, nhưng đối với con gái lại là áy náy, năm đó ông xem nhẹ cô , để cho cô thành dạng người lớn lên không một tia ấm áp, bởi vậy tính tình mới trở nên lạnh lùng cực đoan như vậy, tất cả đều là lỗi của ông.

Vì vậy ông mang Thuỳ Trang thiện lương đáng yêu về nhà, hy vọng con mình sau khi ở chung với Thuỳ Trang , có thể cảm nhận được cái gì là yêu, thậm chí hiểu được yêu người là thế nào, đây là lí do vì sao ông nhất quyết bắt con mình phải lấy Thuỳ Trang , bởi vì ông tin tưởng sự dịu dàng thiện lương của Thuỳ Trang nhất định sẽ đem lại hạnh phúc cho con gái của mình.

Nhìn Diệp Tân vui vẻ như vậy, Thuỳ Trang thật sự không thể nói ra tình hình thực tế, chuyện muốn huỷ hôn ước nói cũng không nên lời.

"Thuỳ Trang, phải ba sẽ nhanh được ôm cháu nội không?"

Ôm cháu nội? Thuỳ Trang khuôn mặt nhỏ nhắn cứng ngắc cùi gằm, "Ba, hiện tại nói điều này là quá sớm."

"Thật không?" Diệp Tân cho biểu hiện không được tự nhiên của cô là thẹn thùng, "Được, ta biết, việc này không thể nhanh chóng được." Dù sao hai người thật vất vả cảm tình mới tiến thêm được một bước.

"Thuỳ Trang, cám ơn con."

"Ba, sao nói cám ơn với con?"

"Ta không biết đã bao lâu không cùng ăn bữa sáng với Lâm Anh rồi, đương nhiên là phải cám ơn con." Bình thường con gái lái xe về thăm ông, chỉ ngồi một chút là đi, cha con cơ hồ sắp thành hai loại người xa lạ.

"Con ......" Cô căn bản là không có làm cái gì, hơn nữa, còn có khả năng sẽ bị huỷ hôn ước bất cứ lúc nào ......

Lúc này ông quản gia từ trong phòng đi ra, báo có điện thoại của ông.

"Thuỳ Trang, con cứ ngồi đi, ta đi vào nghe điện thoại."

Sau khi ông đi vào nhà, Thuỳ Trang khẽ thở dài.

Giờ, cô nên làm cái gì mới tốt đây?

Hôm nay cô vốn tính nói chuyện muốn huỷ bỏ hôn ước với bác Diệp , nhưng mà nghe bác Diệp vui vẻ nói ông như trẻ ra những mười tuổi, nhỡ may sau khi cô nói muốn giải trừ hôn ước xong, ông là biến già đi mười tuổi thì sao?

Nhưng Lâm Anh chán ghét cô như vậy, cho dù cô không tự mình rời đi thì sớm hay muộn cũng có ngày bị đuổi đi

Bác Diệp đối xử với mẹ cô rất tốt, cũng coi cô như con gái rượu làm cô không thể nói ra lời làm cho ông thất vọng.

Quên đi, tốt nhất đừng nói trước.

Đằng nào không sớm thì muộn hôn ước cũng bị huỷ bỏ, nhưng trễ ngày nào hay ngày ấy, bởi vì bác Kim giờ đang rất vui vẻ, có lẽ đã lâu rồi cô không nhìn thấy ông vui vẻ như vậy, có lẽ sau này cô có thể từ từ nói ra tình hình thực tế, ít nhất không được để cho người già cả này bị đả kích lớn.

Nhìn bánh rán trên bàn thím Min nướng, biết cô hôm nay về, thím Min nói sáng sớm sẽ làm cho cô ăn, thật sự rất ngon.

Thím Min đối xử với cô rất tốt, kỳ thật không chỉ thím Min mà tất cả người ở nơi đây đều đối xử với cô tốt như vậy, không biết sau khi giải trừ hôn ước xong, cô có được trở về Diệp gia nữa không, bất quá mặc kệ có phải rời đi hay không, cô vẫn vĩnh viễn nhớ rõ mọi người ở đây đối xử tốt với cô thế nào.

"Tôi rất ngạc nhiên khi còn chưa mách với cha tôi đấy." Diệp Lâm Anh đi tới, ngồi ngay tại chỗ của cha mình vừa ngồi.

Lâm Anh nghĩ cô sẽ đem chuyện tối qua nói với bác Kim nên mới chở cô về sao? Thuỳ Trang kinh ngạc, ở trong mắt cô ấy , cô là người như vậy sao?

Cô cúi đầu cười khổ. Có gì mà phải kinh ngạc chứ, Diệp Lâm Anh chán ghét cô tự nhiên sẽ nghĩ như vậy thôi.

Nhìn khuôn mặt kia gục xuống, Diệp Lâm Anh rốt cục vẫn muốn hỏi để biết chuyện. "Tôi rất ngạc nhiên, sao lại đồng hôn sự?"

Lúc trước cha Lâm Anh muốn họ kết hôn, từng nói đã hỏi qua ý nguyện của cô, nói cô không do dự liền gật đầu đáp ứng, bởi vậy Diệp Lâm Anh rất ngạc nhiên, nguyên nhân cô không cự tuyệt là gì?

Đột nhiên đả động tới vấn đề, Thuỳ Trang sửng sốt.

" cha tôi ép ?"

"Không phải, cha không yêu cầu em cái ." Nhìn Diệp Lâm Anh , cô âm thầm hít một hơi thật sâu mới nói: "Em đáp ứng hôn sự, đó em thích Lâm Anh ."

Cô thẳng thắn nói ra mình thích Diệp Lâm Anh , bởi vì đây có thể là cơ hội duy nhất để cô bày tỏ, có lẽ hai người sẽ rất nhanh giải trừ hôn ước, có lẽ cô cũng rất nhanh phải rời khỏi bên người Diệp Lâm Anh , bởi vậy cô lựa chọn nói ra tâm ý của chính mình.

" thích tôi?" Diệp Lâm Anh nheo mắt lại.

"Đúng , em thích Lâm Anh ." Cô đã thích người trước mắt này nhiều năm.

Nhìn đôi mắt xinh đẹp, trong suốt sáng ngời, chuyên chú chân thành tha thiết, thoáng chốc ngực Diệp Lâm Anh nảy lên một loại cảm giác xa lạ mà như đã tiềm tàng hồi lâu, nhưng cô cố đè xuống thứ cảm xúc khó hiểu đó.

" thích tôi, thích cái ở tôi?" Diệp Lâm Anh cười mỉa . Tuy rằng cô đã ở nhà bọn họ ở mười năm, nhưng thời gian hai người ở chung rất ít, Diệp Lâm Anh vừa mới du học về Việt Nam thì chuyển ra ngoài ở, hình như ngồi cùng nhau nói chuyện đây là lần đầu tiên.

"Hả?" Thích cái gì ở Lâm Anh ?Thuỳ Trang lập tức đáp lại như câu hỏi.

"Ngay cả thích tôi vì do gì còn không nói được, vậy mà nói thích tôi?"

"Không, em thật sự thích Lâm Anh ," Cô thật sự thích Diệp Lâm Anh ."Em chỉ nghĩ đến lý do của Lâm Anh . Thích một người nhất định phải do sao?"

"Chẳng lẽ không hiểu thế nào là thích một người?"

"Hình như thế." Thấy mặt Diệp Lâm Anh có, Thuỳ Trang chua xót cười khẽ. "Nếu thật sự nhất định phải do, đáp án của em , chẳng do gì cả, em chỉ thích Lâm Anh thôi."

"Thế rất kỳ quái nhỉ? Chúng ta trước đây căn bản chưa cùng xuất hiện bao giờ."

"Em nghĩ hẳn em gặp Lâm Anh lần đầu đã yêu."

"Cái ?"

Nếu đã nói rồi, vậy nói hết cho xong. " lẽ Lâm Anh không tin, nhưng năm đó thím Min lấy ảnh của Lâm Anh giới thiệu cho em, nhìn ảnh chụp Lâm Anh , em đã thích Lâm Anh rồi, rồi hè Anh từ Mỹ về nghỉ, lần đầu tiên nhìn thấy con người Anh, em đã rất hồi hộp, rất sợ mình sẽ bị xỉu đấy." Giờ nhớ lại ngay lúc đó, trái tim không khỏi đập nhanh, vẫn cảm thấy thực thẹn thùng.

Cảm giác tò mò, đáng lý mười năm trước nên bày tỏ, nhưng hôm nay mới nói ra, cho dù Diệp Lâm Anh sẽ càng ghét cô hơn nhưng cô vẫn không hối hận, thậm chí rất hạnh phúc khi có thể cho Diệp Lâm Anh biết tâm ý của mình.

Hoá ra lúc ấy vẻ mặt cô lo lắng là vì duyên cớ này, chứ không phải sợ bị Diệp Lâm Anh đuổi đi...... Nhìn kia khuôn mặt xinh đẹp mềm mại hồn nhiên buông lời nói thích mình , không hiểu vì sao cơn giận dữ trong lòng Diệp Lâm Anh một lần nữa bị đuổi lui.

Từ nhỏ đến lớn, điều cô không cần nhất chính là yêu.

"Cho thích tôi, thì đó cũng chuyện của , sẽ chẳng thay đổi được , thời gian nửa năm qua đi, tôi vẫn hủy bỏ hôn ước."

"Em biết, bởi Lâm Anh đã tính kết hôn cùng Lan Ngọc tiểu thư, đối với chuyện của Lâm Anh và ấy, em cảm thấy rất rất lỗi, lúc trước em không biết hai người muốn kết hôn, cho nên mới đáp ứng đính hôn."

"Ai nói tôi muốn cùng ta kết hôn?"

"Là ấy nói......"

"Tôi và Lan Ngọc không phải loại quan hệ này, tôi không định kết hôn với ta." Diệp Lâm Anh muốn thoát khỏi cái thứ hôn ước buồn cười này, nhưng tuyệt đối không bao giờ có thể lấy Lan Ngọc , đến nghĩ Diệp Lâm Anh cũng chưa bao giờ nghĩ như thế.

Thoạt nhìn Diệp Lâm Anh không giống như là đang nói dối, huống hồ cô ấy cũng không cần phải nói dối, như vậy Lâm Anh thật sự không có muốn kết hôn với Lan Ngọc ? Điều này làm cho trong lòng Thuỳ Trang cảm thấy vui sướng.

Nhưng bất kể Diệp Lâm Anh không có ý định kết hôn với Lan Ngọc thì cô ấy vẫn chán ghét cô, muốn huỷ bỏ hôn ước trước thời gian là chuyện thật, bởi vậy cô ấy mới mang cô đi dự sinh nhật cùng.

Thuỳ Trang có chút uể oải, vốn tưởng cho có thể cho Diệp Lâm Anh hạnh phúc, nhưng mà cho tới bây giờ, những điều cô gây cho cô ấy hình như chỉ có tức giận.

"Kỳ thật hôm nay em vốn muốn nói cho ba huỷ bỏ hôn ước trước thời hạn, nhưng thấy ba vui vẻ vậy, tinh thần tốt vậy, em đã nói không thể nói miệng được, cho nên quyết định sau này sẽ tìm thời gian thích hợp từ từ nói cho ông hiểu, nhưng trong khoảng thời gian này em có thể ở tạm đó không?"

Đêm qua nói chuyện đã có hiệu quả, hiện tại cô thật sự muốn giải trừ hôn ước, hẳn là Diệp Lâm Anh phải cảm thấy sung sướng, nhưng không biết vì sao tâm tình cô thấy khó chịu, thậm chí cảm thấy rất...... tức giận?

"Lâm Anh ?"

"Tôi nói muốn đuổi ra ngoài sao?" Diệp Lâm Anh lạnh lùng trừng cô.

"Thật không? Thế cám ơn Lâm Anh , chờ đến khi em nói chuyện rõ ràng với ba, em sẽ chuyển đi, em nghĩ em hẳn không nên quay về nữa, đã được ba chiếu cố lâu như vậy, em cũng nên rời khỏi Diệp gia thôi."

"Không quay lại nơi này, muốn chuyển đi nơi nào?" Không phát hiện ra giọng nói của mình có biết bao vội vàng xao động khi nghe được cô phải rời khỏi, Diệp Lâm Anh không nghĩ nhiều liền nói ngay.

"Em ......" Cô sửng sốt, "Em cũng không biết." Cô còn chưa nghĩ nên chuyển đi đâu.

"Nếu không biết, vậy thì quay lại đây." Diệp Lâm Anh lạnh lùng nghiêm mặt đứng dậy, cũng không quay đầu lại bước đi vào trong nhà.

Vất vả lắm bọn họ mới có thể ngồi nói chuyện phiếm, cô lại làm hỏng sao?

Diệp Lâm Anh thoạt nhìn lại tức giận.

Cô không nghĩ sẽ quay lại, nguyên nhân cũng là bởi vì cô ấy , mấy năm nay Diệp Lâm Anh rất ít quay về nhà, có lẽ có liên quan đến cô bởi vì cô ấy chán ghét cô, đây cũng là nguyên nhân khiến cô muốn rời đi.

Nhưng Diệp Lâm Anh lại muốn cô quay trở về đây, vậy là sao? Bởi vì lo lắng bệnh của ba sao?

Chắc vậy, ngoại trừ nguyên nhân này ra, làm gì còn nguyên nhân khác.

Bất quá Diệp Lâm Anh đáp ứng cho cô tạm thời tiếp tục ở lại nhà cô ấy , làm cho cô rất vui vẻ, vậy là cô vẫn có thể ở lại bên người cô ấy một thời gian nữa.

/////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
Vote iiii cả nhà iu của tớ 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro