Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hương Ly, Hương Ly tìm em à?"

Thời gian nghỉ trưa, Thuỳ Trang tìm đến khoa chỉnh hình của bác sĩ Nguyễn Hương Ly.

"Thuỳ Trang, em đã đến rồi, chúng ta đi ra ngoài đi."

Hai người đi ra khỏi bệnh viện, ngồi trên ghế ở lối đi bộ, Nguyễn Hương Ly lấy trong túi xách lấy ra một lon đồ uống.

"Đây, thưởng cho em."

"Thưởng?" Nhận lấy lon cà phê, vẻ mặt cô hoang mang.

" sáng nay đã xuất viện, nghe nói thể xuất viện nhanh như vậy nhờ công lao không nhỏ của em, thân bác phụ trách bà ấy, Uyên Linh đương nhiên phải thưởng hậu hĩnh cho em rồi." Hương Ly mắt đeo kính, diện mạo nhã nhặn tuấn tú, là một bác sĩ nổi tiếng manly trong bệnh viện.

"Kỳ thật em cũng không làm cái cả, hơn nữa đó lại công việc của em." Thuỳ Trang chỉ cười ý nhị nói.

" Nghe nói việc điều trị vật trị liệu của Lee đều do em phụ trách phải không? Rất giỏi" Là bác sỹ điều trị chính của bà ấy sao Hương Ly lại không biết người bệnh nhân có tính tình khó chịu này.

"Chỉ cần vui vẻ trò chuyện với bà, sẽ ngoan ngoãn hợp tác ngay." Sau khi cô phụ trách chăm sóc bà Lý. Cô đã lừa bà chỉ hai lần, ba lần nữa thôi, rồi sau khi thực hiện xong mấy lượt cuối cùng bà đã chấp nhận và kết thúc việc phục kiện.

Tuy rằng gạt người là không tốt, một bà lão còn quá đáng hơn, nhưng đây là cô nói dối có thiện ý.

"Em vẫn giống y như trước đây, hoàn toàn chả gì thay đổi cả, bất luận người nào chung cũng được."

" chứ, em cao lên không ít đâu." Thuỳ Trang thường hay nói đùa làm cho bọn họ đều bật cười vui vẻ.

Nguyễn Hương Ly là hàng xóm trước đây của cô, sau khi cô được bác Diệp nhận nuôi , hai người vốn không có gặp lại, không nghĩ đến sau nhiều năm bọn họ lại làm việc trong cùng bệnh viện.

Lần đầu tiên cô đến khoa chỉnh hình để giúp đỡ cho phòng trị liệu, nhìn thấy Nguyễn Hương Ly cô còn bị giật mình.

Sau này ở trong bệnh viện, đôi khi Hương Ly mời cô đi ăn cơm, đối với cô mà nói cô ấy giống như người chị gái , nhớ lại ngày xưa khi còn mẹ , cô và bà có cuộc sống rất tốt đẹp, những khi nói chuyện phiếm với Hương Ly thực sự rất vui vẻ.

" Thuỳ Trang , giờ em có hạnh phúc không?" Hương Ly xoa đầu cô hỏi.

"Có ." Thuỳ Trang gật đầu, " Uyên Linh , không chuyện chứ?" Mặt Hương Ly có vẻ là lạ.

" Trường đại học y Mỹ đã chấp nhận đơn xin nhập học của Hương Ly , tháng sau Hương Ly sẽ đi du học."

"Cái , Hương Ly muốn đi du học? Sao em lại không thấy nghe nói gì?"

" Hương Ly yêu cầu chủ nhiệm trước đừng nói ra." Hương Ly cười cười nói.

."Nếu ông nói ra ngoài, Hương Ly nghĩ Hương Ly hẳn lấy bằng tiến sĩ xong mới dám trở về."

"Nghĩa Hương Ly muốn đi nhiều năm?"

"Đúng vậy, Hương Ly nghĩ chờ khi trở lại Việt Nam thì khi em đã mẹ của mấy đứa con rồi , ha ha." Nguyễn Hương Ly trêu đùa cô rất vui nhưng đó cũng có thể là sự thật, bởi vì cô đã đính hôn.

Thuỳ Trang nhìn thấy Hương Ly vẫn rất quan tâm cô giống như người chị gái vậy.

" Hương Ly, tuy em phải chia tay với Hương Ly vẻ không vui, nhưng đi du học chuyện tốt nên em vẫn phải nói chúc mừng, còn chúc Hương Ly nhanh chóng lấy được bằng tiến ." Cô thật tâm chúc phúc Hương Ly .

"Cám ơn em, Thuỳ Trang " Nguyễn Hương Ly nhìn cô, nội tâm của cô cảm thấy không nỡ chia tay, bất quá tâm trạng không nỡ của cô cùng tâm trạng của Thuỳ Trang lại không giống nhau.

Thuỳ Trang từ nhỏ là một nữ sinh rất xinh đẹp, đáng yêu, mọi người đều yêu mến. Năm đó khi mẹ Thuỳ Trang mất, cô lại đang học và ở kí túc xá của trường, đến thời điểm nghỉ lễ trở về mới nghe nói Thuỳ Trang đã có người nhận nuôi .

Nhiều năm sau gặp lại, cô phát giác hoá ra mình vẫn không thể quên được cô bé nữ sinh xinh đẹp nhà bên, đương nhiên cô đã trổ mã đẹp hơn, đang muốn hỏi xem cô đã có người trong lòng chưa thì kết quả cô bé nữ sinh lại nói cô đã có, lại còn thích người kia rất nhiều năm, chính là vị hôn phu hiện tại của cô, Diệp Lâm Anh .

Cô nghe có tin đồn nói Thuỳ Trang vì muốn gả vào nhà giàu nên mới bỏ rơi mình , tự dưng bản thân lại trở thành nhân vật phụ diễn vai bi tình làm cho cô vừa bực mình vừa buồn cười, cô đã ra sức đính chính làm gì còn cơ hội như thế mà Thuỳ Trang cũng không phải cô gái như vậy.

Người nhận nuôi Thuỳ Trang là người một trong mười người giàu có nhất Việt Nam nghe nói đối phương rất thương yêu cô, nhưng nhìn bộ dáng hiện tại của Thuỳ Trang , ăn mặc bình thường, không có thái độ kiêu ngạo của đại tiểu thư. Cô thấy rất thích nụ cười chân thật của Thuỳ Trang chỉ tiếc cô gái tốt như vậy đã không thuộc về mình .

Có lẽ điều này cũng là một nguyên nhân làm Hương Ly quyết định đi du học để đào tạo chuyên sâu thêm, vì cô muốn quên đi cô gái đáng yêu này, muốn xuất ngoại để trốn tránh tình yêu! Hương Ly chua sót thầm nghĩ.

" Hương Lu , khi nào thời gian em mời Hương Ly cùng ăn cơm, em sẽ gọi Quỳnh Nga cùng tới nhé." Cô đoán Quỳnh Nga nếu biết Hương Ly muốn xuất ngoại, nhất định sẽ khóc lóc thảm thiết, cô ấy thực sự thích rất thích Hương Ly đó .

"Quỳnh Nga ? bạn học tóc vàng của em phải không?"

"Đúng vậy, chính ấy, thể chứ ?"

"Đương nhiên thể, hai gái đáng yêu muốn mời Hương Lu ăn cơm, chắc Hương Ly vẫn còn giá trị lắm , Hương Ly hạnh phúc còn không còn kịp nữa là." Cô cười sáng lạn. "Vậy lúc nào Hương Ly thời gian rảnh ?"

"Lúc nào cũng được, chúng ta vừa đi vừa nói chuyện."

"Được."

Bọn họ vừa nói vừa đi về bệnh viện bỗng nhiên bất giác ở phía sau bãi đỗ xe của bệnh viện, một chiếc xe thể thao cao cấp chạy nhanh ra, vì nhìn bọn họ, nên ở đoạn rẽ thấy đèn đỏ mới vội vàng phanh gấp, vang lên tiếng rít chói tai làm cho mọi người đều thất kinh.

Khi sự việc xảy ra theo phản xạ Hương Ly vì không muốn Thuỳ Trang bị thương nên không suy nghĩ nhiều liền ôm lấy Thuỳ Trang vào lòng , muốn che chở cho cô , khi thấy mọi chuyện đã không còn nguy hiểm thì cô mới buông Thuỳ Trang ra , mà Thuỳ Trang lúc này cũng lấy lại được bình tĩnh sau những gì vừa xảy ra , cô thẹn thùng cảm ơn Hương Ly vì đã che chở cho mình .

Tất cả những gì vừa xảy ra đã được chủ nhân của chiếc xe thể thao cao cấp nhìn thấy không xót một chút gì , nắm chặt vô lăng , không biết bản thân mình tại sao lại phải tức giận với bọn họ , tại sao lại không cam tâm khi thấy một người khác đang ôm lấy Thuỳ Trang , quá nhiều câu hỏi tại sao mà không biết đáp án khiến cô như muốn phát điên , vi không muốn tiếp tục suy nghĩ nữa nên khi đèn giao thông vừa chuyển màu cô liền dùng tốc độ để làm cho bản thân thoải mái hơn .

Sau sự việc lúc sáng thì giờ đây Thuỳ Trang đang cùng bạn tốt Quỳnh Nga thảo luận xem sẽ cùng nhau ăn cái gì.

Sống chung với Diệp Lâm Anh một thời gian cô mới biết, Diệp Lâm Anh thường xuyên hơn chín giờ mới về nhà, có khi lại càng trễ, bởi vậy cô chỉ cần về trước chín giờ là được.

Đã hai tuần kể từ khi cô cùng Diệp Lâm Anh nói chuyện ở nhà, cô vốn tưởng rằng cuộc sống của bọn họ sẽ có khả năng thay đổi, ít nhất sẽ thêm phần ngại ngùng, nhưng lại ngoài ý muốn, Diệp Lâm Anh vẫn đối xử lạnh lùng với cô như trước, phải nói là hơn trước nữa mới đúng ngày qua ngày không chút thay đổi.

Dù sao cô ấy cũng nói sẽ không đuổi cô ra ngoài ở, lại cũng không đả động gì đến việc hủy hôn với ba, khiến cô cũng thấy nhẹ nhõm hơn.

Xem ra, Diệp Lâm Anh muốn cô tự chủ động tìm cơ hội nói với ba...
.
.
.
Quay sang nhìn bạn tốt, cô lo lắng hỏi: " Quỳnh Nga , cậu sao không?" Hai người vừa ăn xong bữa tối, lại chạy sang gian hàng "Băng phẩm" này ăn tráng miệng. Vậy mà vừa ngồi xuống, Quỳnh Nga đã ăn liền ba ly Kem Socola rum ,hỏi sao cô lại không lo cho được!!!

"Tớ ổn , cậu không thấy tớ ăn được ba ly kem sao?"

" Quỳnh Nga , cậu thấy khó chịu lắm phải không?" Cô biết bạn mình tâm tình không tốt thường thích ăn này ăn nọ, nghe cô nói Hương Ly tháng sau muốn đi du học chuyên sâu, Quỳnh Nga mới biết, lại cũng rất đau lòng.

"Tớ khổ sở thì ích lợi , người ta cũng không thích tớ." Quỳnh Nga há miệng ăn một muỗng kem to.

"Tớ ràng ăn để quên đi , ông chủ, mang cho tôi một ly kem nữa."

"Không cần đâu ông chủ, thật ngại quá, chúng tôi phải đi." Thuỳ Trang vội vàng lôi kéo bạn tốt rời khỏi tiệm ăn "Băng phẩm".

"Sao cậu không cho tớ ăn? Kem Socola rum ăn ngon lắm."

"Đêm nay chúng ta đã ăn rất nhiều rồi, cậu thật sự muốn bị đầy bụng sao?"

"Đầy bụng cũng không sao, người ấy cũng muốn xuất ngoại, về sau rất khó gặp lại ấy." Quỳnh Nga buồn bã nói.

Tuy rằng bình thường cô luôn mang dáng vẻ tươi cười, nhưng Thuỳ Trang biết Quỳnh Nga là thật sự rất thích . Ba người bọn họ trước kia đã cùng nhau đi ăn cơm vài lần, thật đáng tiếc, Hương Ly dường như chỉ xem Quỳnh Nga là em gái.

"Thuỳ Trang, bác Nguyễn thật sự muốn du học để nghiên cứu chuyên sâu sao?"

" chính ấy nói, vậy chắc thật sự rồi, tớ cũng đã hẹn tuần sau mời ấy cùng nhau đi ăn cơm, cậu đến cùng nhé." Quỳnh Nga buồn bực hét thật to: "Sau này khoa chỉnh hình sẽ thật nhàm chán a~~~"

"Quỳnh Nga , tớ đang nghĩ không biết nên mua quà để tặng Hương Ly , cậu muốn đi cùng không?" Ở bệnh viện, Hương Ly đối xử với cô rất tốt , rất quan tâm đến cô, cô
ấy xuất ngoại cũng giống như người thân của cô xuất ngoại, cô nghĩ nên chúc cô ấy đi thuận buồm xuôi gió.

"Được rồi, tớ cũng nghĩ nên mua quà tặng ấy."

"."

Hai người quyết định đến trung âm thương mại chọn mua quà, xem qua một loạt các nhãn hàng cao cấp Quỳnh Nga nhìn thấy trong cửa hàng bày manơcanh ăn mặc thật hấp dẫn liền kéo Thuỳ Trang lại hỏi:

"Cậu nói tuần sau sẽ cùng với bác Nguyễn ăn cơm phải không?"

"."

" Quà thì để lát nữa chúng ta sẽ mua, trước tiên cậu giúp tớ chọn mua bộ quần áo nào đẹp đẹp, tớ muốn ngày hôm đó trông mình thật xinh đẹp!"

"Nhưng cửa hàng này trông rất đắt tiền đó, cậu thật sự muốn vào sao?"

" lẽ trong đời tớ chỉ mua hàng hiệu một lần này thôi, chúng ta đi vào đi."

"Được rồi." Thuỳ Trang cười cười, cùng bạn tốt đi vào cửa hàng quần áo. Nữ nhân viên cửa hàng niềm nở tiếp đón các nàng, giới hiệu các mẫu trang phục mới nhất, Thuỳ Trang lơ đãng nhìn ra cửa thì thấy một phụ nữ đi vào, lập tức ngẩn người ra.Người đó là Lan Ngọc

" ấy chủ của cửa hàng chúng tôi!" Nữ nhân viên bán hàng nói .

Lan Ngọc là bà chủ của cửa hàng này? Chưa hết kinh ngạc, Thuỳ Trang lại đã thấy Lan Ngọc đang đi tới chỗ cô.

"Hoan nghênh nha, Thuỳ Trang tiểu thư." Lan Ngọc ngoài miệng nóihoan nghênh nhưng biểu tình lại như là chán ghét cực điểm, không chút niềm nở đón khách. Cô quả thật cười không nổi, từ lần trước cô đẩy Thuỳ Trang xuống bể bơi cho đến bây giờ đã được nửa tháng, Lâm Anh cũng không thèm gọi điện cho cô , ngay cả khi cô gọi cho cô ta, cô ta cũng đều rất lạnh nhạt nói không đến mấy câu liền tắt máy, cô cảm
giác được thái độ của Diệp Lâm Nan đối với mình đã thay đổi.

Cô ta càng nghĩ càng thấy không đúng, tại sao sự tình lại biến thành như vậy, Lâm Anh chán ghét Thuỳ Trang , theo lý thuyết mà nói đêm đó cô đẩy ngã cô gái này xuống bể bơi, làm cho cô ấy ở trước mặt mọi người lộ ra bộ dạng tội nghiệp, cô ta hẳn nên cảm thấy cao hứng chứ không phải lập
tức nhảy xuống cứu cô ấy lên, thậm chí còn tức giận với cô!!!.
Cô thật sự không biết người kia nghĩ gì???

Nhưng bất luận Diệp Lâm Anh nghĩ như thế nào, hiện tại cô ta đối với cô lạnh lùng như thế tất cả đều là vì Thuỳ Trang !

"Haha , không nên đưa những trang phục bình thường cho vị tiểu thư này xem, lấy các bộ cao cấp nhất của cửa hàng ra đây, không biết ấy ai à? ấy vị hôn thê của tổng tài Diệp Lâm Anh của tập đoàn Diệp thị đấy."

Nữ nhân viên tên Ngọc Hân ở cửa hàng trả lời," Em biết ."
Quỳnh Nga thấy thế bèn thấp giọng hỏi bạn tốt: " Thuỳ Trang , cậu biết chủ này sao?"

" ta chính Lan Ngọc ." Thuỳ Trang kinh ngạc trả lời.

"Lan Ngọc ?" Quỳnh Nga suy nghĩ một lúc phút chốc kêu
to, "Chính người hôm bữa tiệc đẩy cậu xuống bể bơi, còn nói mình sẽ kết hôn cùng Diệp Lâm Anh , nhưng Kim Lâm Anh lại nói bọn họ không quan hệ với nhau á?" Thuỳ Trang đều đã kể cho cô nghe qua về việc bị Lan Ngọc đẩy xuống bể bơi.

Lan Ngọc nghe vậy cứng đờ người, cô không nghĩ tới Lâm Anh lại nói như vậy, một khi đã như vậy, cô cũng không cần che giấu gì nữa.

"Đúng vậy, tôi cố ý đẩy xuống bể bơi đấy, làm sao nào?" Giờ phút này trong cửa hàng cũng không có người khách nào cả, bởi vậy cô ta cũng không cố kị, thoải mái thừa nhận.

", sao lại người đàn xấu xa như vậy chứ, sao lại muốn làm hại Thuỳ Trang?" Quỳnh Nga lập tức nhảy ra chất vấn. Có bộ dạng xinh đẹp thì sao chứ, đồ đàn bà xấu xa!

"Tôi chẳng qua muốn giúp ta thanh tỉnh đầu óc một chút thôi, đừng biến thành hồ ly tinh đi cướp người yêu của người khác, Lâm Anh không thương đâu, đừng lấy bệnh tình của cha ấy ra uy hiếp, quấn quýt không rời!"

Thuỳ Trang mới định mở miệng nói lại thì Quỳnh Nga đứng cạnh đã nhanh nói tiếp. "Tôi nghĩ Lâm Anh hẳn cũng không yêu , cho nên mới nghĩ đủ mọi cách hãm hại Thuỳ Trang ." Đêm nay cô tâm tình không tốt, đang muốn tìm người để cãi nhau.

"!" Lan Ngọc nghe vậy xanh cả mặt, quay sang mắng Thuỳ Trang

"Cho như vậy, Lâm Anh cũng không khả năng cưới , mẹ nhân tình của ba Lâm Anh , hồ ly tinh, lại tiểu hồ ly tinh, sao ấy thể cưới tiểu hồ ly tinh làm vợ chứ? Đừng buồn cười chết như vậy!"

"Ta thấy kẻ không ăn được muốn đạp đổ thì phải, bây giờ Thuỳ Trang mới vị hôn thê của Diệp Lâm Anh , muốn nói hồ ly tinh thì chỉ mới phải."

Sắc mặt Lan Ngọc càng khó coi. "Thuỳ Trang , tôi coi sẽ hôn thê của ấy trong bao lâu? Tôi nói cho cho biết, Lâm Anh ấy sẽ hủy bỏ hôn ước này nhanh thôi".

"Tôi nghĩ nhất định Lâm Anh chậm chạp hủy hôn ước, cho nên mới tức giận như vậy ?"

Khi nghe Quỳnh Nga hết lần này đến lần khác tỏ ra khinh thường mình Lan Ngọc nhịn không được vung tay định cho Quỳnh Nga một bạt tai nhưng cái tát chưa kịp đáp xuống má Quỳnh Nga thì chỉ nghe thấy một tiếng " Chát " và 5 dấu tay khác in hằn lên mặt Lan Ngọc .

Quá bất ngờ trước sự việc vừa xảy ra , Lan Ngọc vẫn chưa hoàn hồn thì lại nghe thấy tiếng Quỳnh Nga vang lên " muốn đánh tôi , phải xem cách không , tôi cảnh cáo , nếu còn làm Thuỳ Trang tôi sẽ không chỉ tặng một cái tát đâu"

"Các cút đi ra ngoài cho tôi , quần áo của tôi không bán các !" Lan Ngọc tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

"Không cần nói chúng tôi cũng không nghĩ cửa hàng mua này mua nọ, Thuỳ Trang, chúng ta đi!"

Sau khi rời khỏi cửa hàng của Lan Ngọc , Thuỳ Trang lập tức xoay sang giải thích với bạn tốt: "Quỳnh Nga , thật xin lỗi, hôm nay tâm trạng cậu không tốt, tớ lại còn để cho cậu gặp loại chuyện này, thật sự xin lỗi."

"May tớ gặp phải mấy chuyện thế này, tớ mới thể mắng chửi to, thể đánh người , mắng to như vậy, tát được ta một cái , hiện tại tâm tình đã tốt hơn nhiều, ha ha, thật không ngờ, cảm giác cãi nhau với người ta cũng rất thú vị."

Lần đầu tiên trong buổi tối hôm nay Quỳnh Nga nở nụ cười."Lần sau lại gặp ta, cậu phải nhớ không được yếu đuối, cậu càng không để ý tới ta, ta lại càng tưởng dễ dàng khinh thường cậu, biết không?"

"Tớ biết rồi, cám ơn cậu, Quỳnh Nga ."

Trải qua chuyện cùng Lan Ngocn tranh cãi, thời gian đã muộn, bởi vậy các cô quyết định buổi tối ngày mai lại đi mua quà tiếp.

Đêm nay Diệp Lâm Anh về nhà trễ hơn so với ngày thường, đồng hồ điểm 10 giờ mới nghe tiếng mở cửa Thuỳ Trang chú ý động tác cởi giày của cô thoạt nhìn tựa hồ có chút cứng ngắc.

"Lâm Anh , Anh bị thương sao? hay không thấy thoải mái đâu?" Công việc của cô là chăm sóc bệnh nhân bởi vậy khi thấy cử động của cô ấy có chút cứng ngắc, cô đã cảm thấy không thích hợp. "Không , chỉ xương bả vai chút không thoải mái."

"Vậy nhất định do Lâm Anh làm việc quá mệt mỏi rồi."
Diệp Lâm Anh nhìn cô không có nói gì cả, cứ để cô nghĩ vậy đi, còn sự thật thì đó là do giữa trưa nay cô phanh xe gấp tại bệnh viện,may là có thắt dây an toàn nên không có bị thương.

"Lâm Anh tắm rửa xong thì bảo em một tiếng. Em sẽ giúp Lâm Anh vận động thể làm cho bắp của Lâm Anh sẽ giảm đau nhức, ngày mai đi làm sẽ cảm thấy thoải mái hơn."

"Tốt." Có lẽ là thật sự không thoải mái, nên cô không có cự tuyệt đề nghị này ."Nửa giờ sau đến phòng tôi."

Nửa giờ sau, Thuỳ Trang đi vào phòng Diệp Lâm Anh, thấy dưới thân vẫn quấn khăn tắm, thân người trên thì trần trụi nằm trên giường, bộ dạng đang chờ được cô mát xa làm cô kinh hãi không thôi.

Nghe thấy tiếng mở cửa, Lâm Anh nói: "Tôi chuẩn bị tốt rồi, mau bắt đầu."

Mau bắt đầu? Cô ấy nghĩ cô đến là giúp cô ấy mát xa sao?

Nhưng cô đến để dạy cô ấy vài động tác thư giãn cơ bắp đau nhức chứ không phải muốn mát xa mà.

Cảm giác cô không có đi vào phòng, Diệp Lâm Anh nhấc người, quay đầu nói: "Cô còn ngây ra đó làm ? Nhanh chút bắt đầu đi."

"Kỳ thật em......"

"Nếu cần tinh dầu hay thứ đó thì chỗ này của tôi không đâu, mà cũng không cần cái loại dầu gì gì đó đâu." Nói xong Lâm Anh lại nằm úp sấp xuống giường.

"Rồi, em biết rồi." Thôi thì giúp Lâm Anh mát xa vậy.

Thuỳ Trang đi tới, nhìn tấm lưng không một chút tì vết , tim không khỏi đập nhanh hơn.

Cô tự nói với bản thân là không có gì, chỉ đem Lâm Anh trở thành là bệnh nhân bình thường mà làm thôi, cô ấy mỗi ngày đều làm việc đến khuya mới về nhà, cô nhìn thấy trên mặt cô ấy toàn mệt mỏi, cứ nghĩ như thế cô thôi mặt đỏ tim đập, bắt đầu chuyên chú thay cô ấy mát xa.

Diệp Lâm Anh cảm nhận được ngón tay non mịn bấm vào, tuy rằng lực đạo có chút yếu, nhưng cảm thấy cũng không tệ lắm. Có lẽ là do thân thể thả lỏng làm cho Lâm Anh nhớ tới chuyện lúc giữa trưa, đang lúc quay lại công ty hoàn thành nốt công việc, khi vừa họp xong thì nhìn thấy cô cùng một nữ bác sỹ ngồi ở trên ghế nói chuyện, nhận ra đó là bác sỹ Nguyễn Hương Ly ở khoa chỉnh hình, lúc ấy tay cô ta còn
thân mật vuốt đầu của cô, hai người nói chuyện rất vui vẻ, thân thân ái ái.

Bọn họ quả nhiên là một đôi?

Nhớ tới một màn giữa trưa kia , cô tự nhiên mặt nhăn mày lại, cơn tức nổi lên. Không phải cô ta nói thích mình đã nhiều năm sao? Vì sao lại thân thiết với người khác như vậy ?

" biết bác sỹ chỉnh hình Nguyễn Hương Ly ?" Cô lạnh lùng hỏi.

"vâng." Lâm Anh vì gì lại đột nhiên hỏi về Hương Ly nhỉ? Bởi vì nghe nói chị ấy muốn đi du học sao?" Hương Ly hàng xóm trước đây của em, sau khi được ba nhận nuôi em vốn không gặp lại chị ấy, không nghĩ tới lại được cùng làm việc chung tại bệnh viện, bất quá chị ấy tháng sau đi Mỹ đào tạo chuyên ngành rồi."

"Thật không?" Khuôn mặt người nào đó nhất thời thả lỏng không ít.

"Lâm Anh sao đột nhiên nhắc tới Hương Ly vậy?"

"Không , chính nghe nói ta bác sỹ đẹp trai nhất bệnh viện, cảm thấy vậy không?"

"Em không biết nữa, đối với em nói, Yuri chỉ là như một người chị gái , thật sự thì em cảm thấy Tae trông đẹp trai hơn" Cô đang nói cái gì vậy! Thuỳ Trang ửng đỏ mặt. Có lẽ bởi vì nói chuyện phiếm không khí thoải mái, mới làm cho cô không tự giác nói ra những lời này.

Cô thật sự không nên nói những lời này, lần trước nói vậy, Lâm Anh cũng rất tức giận bỏ đi, chỉ sợ lúc này lại chuyện xưa tái diễn.

Diệp Lâm Anh nhướng mắt xoay người lại ," thật sự cảm thấy tôi bộ dạng vẻ đẹp trai hơn sao?" Mắt cô nhìn chằm chằm làm cho Thuỳ Trang đứng ở bên giường hai tay cứng ngắc giơ lên, không rõ Lâm Anh vì sao truy vấn vấn đề này. Lâm Anh muốn tức giận sao?

"Em...... em không phải......"

"Không phải cái ?" Không phải cảm thấy tôi có vẻ đẹp trai à? Lúc thì nói ' Tôi đẹp trai', một lát sau đã nói không phải, rốt cuộc cô là có ý tứ gì?

Lâm Anh quả nhiên lại tức giận, đáng lẽ cô không nên nói.

"Thực xin lỗi."

"Tôi không muốn nghe cứ mở miệng ra là nói xin lỗi, ......" Diệp Lâm Anh không biết chính mình tức cái gì, mỗi lần nhìn thấy Thuỳ Trang , cô sẽ không kiềm chế được, giờ cũng vậy.

Thấy mặt cô xụ xuống, vẻ mặt vô tội, làm cho người ta nhìn liền muốn che chở ...... Lâm Anh mạnh tay kéo Thuỳ Trang qua , Thuỳ Trang liền ngã vào vòng ôm của cô , lập tức lấy tay
nâng khuôn mặt cô lên hung hăng hôn cô.

Mặc kệ cô ta có phải hay không cảm thấy mình có vẻ đẹp trai, tóm lại, cô ta chọc cô rất tức giận.

Thuỳ Trang bất thình lình bị hôn cả kinh mở lớn mắt, mà trong lúc kinh ngạc môi hé mở ra đồng thời làm cho lưỡi Lâm Anh thuận thế tiến công vào cái miệng nhỏ nhắn của cô.

Không biết Lâm Anh vì sao đột nhiên lại hôn cô, Thuỳ Trang khẩn trương nhắm hai mắt lại, ngực phập phồng đập, lưỡi người này càng lúc không ngừng đùa giỡn, cô muốn tránh, Lâm Anh liền càng thâm nhập sâu hơn , cuối cùng cô buông tha để mặc Lâm Anh khấy đảo dây dưa bằng lưỡi hôn làm cho cô
cảm giác toàn bộ hơi thở cơ hồ cũng bị cô ấy cướp đoạt đi.
Bởi lẽ chính là tức giận nghĩ rằng trừng phạt cô nói chuyện vui vẻ hồ đồ, nhưng môi của nữ nhân này cùng với người cô càng làm cho người ta cảm giác giống nhau, hồn nhiên mềm mại, làm cho Lâm Anh kìm lòng không đậu xâm nhập hôn sâu.

Hương vị của cô, chết tiệt tuyệt quá, không có vị son môi, hương vị ngọt ngào, mới giống mùi vị hoa quả làm sao? Nội tâm tức giận bị nụ hôn này làm cho bình ổn lại, phát hiện cô thở cũng không xong, Diệp Lâm Anh mới buông cô ra, cũng để cho chính mình cơ hội thở dốc.

"Lâm Anh!" Thuỳ Trang bị hôn làm cho thiếu dưỡng khí, toàn thân vô lực ngồi phịch ở trong lòng Lâm Anh .

Diệp Lâm Anh ôm cô, nhìn thấy cô yêu kiều mềm mại vô lực thở gấp,có chút đáng thương cùng bộ dáng bất lực , làm cho dục vọng ở trong lòng lại sôi trào lên, sau đó, lại tiếp tục hôn lên cánh môi hồng nhuận .

Lâm Anh cảm thấy hạ thân chính mình đã rục rịch bắt đầu ẩm ướt , chỉ là một cái hôn mà thôi, nhưng lại làm cho mình nổi lên dục vọng mãnh liệt như thế , Lâm Anh biết mình không chỉ muốn hôn cô .

Một nụ hôn đã muốn làm cho Thuỳ Trang thở hồng hộc, lại lần nữa? Thuỳ Trang cảm thấy chính mình đã muốn không chịu được, bởi vì Lâm Anh hôn quá mãnh liệt, hoàn toàn không cho cô thời gian thở dốc, cô chỉ có thể bám vào người của Lâm Anh , cùng cô ấy lại một lần nữa triền miên hôn.

Khi cô có thể lại há miệng thở mới phát hiện chính mình không biết khi nào đã nằm trên giường, cặp mắt kia luôn nhìn thẳng như chìm ưng chằm chằm vào đôi mắt đen của cô , giờ phút này cô thấy ánh mắt cực nóng nhìn cô, và thấy rõ ràng trong đó tràn ngập dục vọng, làm cho ngực cô mãnh liệt kinh hoàng.

Diệp Lâm Anh dùng ngón tay vuốt ve đôi môi hồng nhuận mê người cùng với khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp một cách hồn nhiên, cô biết rõ dục vọng của chính mình đã lâu không có phát tiết cho nên mới chỉ có một nụ hôn đã khiến cho mình khát vọng mãnh liệt như vậy.

"Lâm Anh......" Thuỳ Trang nhẹ nhàng kêu cô , thanh âm nghe thật khẩn trương. Lâm Anh nhìn ra được năm đó cô lần đầu tiên nhìn thấy mình , trên mặt liền cùng hiện tại giống nhau mang theo e lệ, Lâm Anh nhịn không được cúi đầu, hạ xuống hôn khẽ vài cái .

"Lâm Anh nghĩ Lâm Anh muốn em, em nghĩ sao?" Áp lực dục vọng làm cho thanh âm. Của Lâm Anh nghe qua càng thêm trầm thấp. Mặc dù một phút trước phát hiện dục vọng trong mắt Lâm Anh , nhưng nghe. Cô nói ra, Thuỳ Trang chỉ cảm thấy trái tim chính mình khẩn trương như say ma túy.

Chờ cô trả lời nhưng Diệp Lâm Anh lại cảm thấy chính mình cũng khẩn trương không kém, chẳng lẽ là bị cô lây bệnh?
Lâm Anh từng có rất nhiều đàn bà, đều là ngươi tình tự nguyện, cũng không cưỡng cầu, nhưng giờ phút này dục vọng mãnh liệt làm cho thân thể cô buộc chặt, mà người con gái ở dưới lại muốn nói lại thôi, cô là cố ý muốn tra tấn mình sao?

"Em không trả lời , tôi coi như em đồng ý."

Vừa nói xong, một giây sau Lâm Anh đã cấp bách hôn lên môi cô làm cô hoàn toàn không có cơ hội trả lời .

"Lâm Anh ......"

Thanh âm Tiffany run nhè nhẹ, thân thể quang lõa đã làm cho cô đủ thẹn thùng, Lâm Anh lại vẫn hôn cô, chỗ nào cũng đều hôn, làm cho trên mặt cô nhiệt khí tăng cao, khuôn mặt nhỏ nhắn toàn bộ hồng lên hết mức.

Diệp Lâm Anh mạnh mẽ xâm lược có vẻ không khống chế được, chẳng qua là một tháng không có phát tiết, lại khiến cho mình trở nên như thế khát cầu như vậy sao?

Sự thật vấn đề giống nhau không tồn tại, kịch liệt hoan ái đối Thuỳ Trang mà nói là lần đầu thể nghiệm, đối với Diệp Lâm Anh tựa hồ cũng giống nhau, cô đáp lại thân mình đón ý hùa theo , đem hai người chưa từng có tâm tình tuyệt vời cảm thụ đưa đến điểm cao nhất .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro