Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngồi trong văn phòng, nhìn cái di động trên bàn, Diệp Lâm Anh do dự không biết có nên gọi điện thoại hay không.

Mười giờ rồi, cái cô nhóc kia còn đang ngủ sao?

Buổi sáng, cô tinh thần sảng khoái chuẩn bị đi làm, thấy người con gái bên cạnh vẫn còn đang thở đều mà ngủ, tối hôm qua sau khi xong việc, Diệp Lâm Anh giúp cô lau cơ thể, nhưng cũng không đem cô về phòng, mà để cô lại ngủ trong phòng mình .

Bản thân đứng dậy thay quần áo cũng không đánh thức cô, biểu tình ngủ say còn có chút mệt mỏi, có lẽ vì biểu tình như vậy, Diệp Lâm Anh không có đánh thức, cho cô tiếp tục ngủ, đồng thời giúp cô gọi điện thoại xin nghỉ phép, lý do là thân thể không thoải mái.

Diệp Lâm Anh cảm thấy xương bả vai rất thoải mái, xem ra kĩ thuật mát xa của Thuỳ Trang rất tốt.

Khi Diệp Lâm Anh đang do dự có nên gọi về nhà hay không, hay khi trở về muốn nói gì thì nói, thì thư ký thông báo nói Lan Ngọc muốn gặp cô .

"Cho ta vào."

"Vâng."

Tối hôm đó, Diệp Lâm Ann tận mắt thấy Lan Ngọc đẩy mạnh Thuỳ Trang  xuống bể bơi, bởi vì tầm mắt  không có rời đi, cũng vì thế mà Diệp Lâm Anh là người đầu tiên nhảy xuống cứu.

Đối với việc làm như vậy của cô ta, thật sự làm cho cô kinh ngạc, chẳng lẽ những lời khéo léo hào phóng của cô ta đều là giả? Lan Ngọc là một người đàn bà xinh đẹp có mị lực, hơn nữa rất khác so với những phụ nữ khác cô quen lúc trước, cô ta rất ít hỏi về việc tư của cô , cô rất tán thưởng sự thông tuệ của cô ta , đối cô mà nói, Lan Ngọc là bạn giường tốt nhất.

Nhưng có bao nhiêu ưu điểm đi chăng nữa cũng không kéo lại được việc này, xem ra nên giải quyết đi thôi.

Có lẽ nguyên nhân chính cô ta đẩy Thuỳ Trang xuống nước là bởi vì trước đó, Diệp Lâm Anh có ý định chấm dứt quan hê với cô ta , không có nguyên nhân gì đặc biệt chỉ cảm thấy muốn chấm dứt, nếu không phải vì việc đính hôn cùng Thuỳ Trang làm cô phiền lòng tìm đến cô ta, bọn họ sớm đã chấm dứt.

Lan Ngọc mặc kệ khi nào đều muốn cho mọi người nhìn thấy vẻ xinh đẹp nhất của cô, huống chi hôm nay tới gặp Diệp Lâm Anh , cô lại càng cố ý trang điểm đậm hơn.

Mới rồi cô còn lo lắng Lâm Anh không muốn gặp cô, may mắn, bởi vì hôm nay cô không thể không gặp Diệp Lâm Anh .

"Lâm Anh , em còn nghĩ Lâm Anh không muốn gặp lại em đấy!" Lan Ngọc muốn chạy đến bên người Diệp Lâm Anh, lại bị tay Diệp Lâm Anh  cản lại.

"Tôi còn phải đi họp, chuyện cần cứ nói."

"Gần đây Lâm Anh đối với em rất lạnh lùng, Lâm Anh biết không? Em luôn chờ điện thoại của Lâm Anh ."

" hai ngày trước không phải vừa gọi cho tôi?" Có lẽ đối với một người không có cảm giác, tính nhẫn nại cũng sẽ không có.

Lan Ngọc sắc mặt khẽ biến. "Lâm Anh, không phải vẫn còn giận chuyện đêm đó đấy chứ? Em thể giải thích,nhưng em thật sự không đẩy Thuỳ Trang xuống bể bơi."

" đến tìm tôi, chuyện này?" Diệp Lâm Anh đứng lên, "Được, tôi nhận lời giải thích của , nếu không việc để nói......"

"Chờ một chút, Lâm Anh ." Thấy Diệp Lâm Anh như muốn rời khỏi văn phòng, Lan Ngọc không còn cách nào, đành phải nói ra nguyên nhân tìm cô . "Lâm Anh, em cần Lâm Anh giúp."

Diệp Lâm Anh biết ý tứ của từ giúp, bởi vậy trở lại ngồi ghế, sau đó từ ngăn kéo lấy ra tấm chi phiếu, ngay cả nhìn cô cũng không liền hỏi: "Lần này cần bao nhiêu?"

"Lâm Anh , em lần sau sẽ trả lại đủ......"

"Muốn bao nhiêu?"

"Bốn mươi triệu ." Tuy rằng lần trước  mới cho cô ta bốn mươi triệu , nhưng cô cần nhiều hơn, bởi vì lần trước đến Paris chi quá nhiều tiền, hơn nữa còn đặt không ít quần áo.

"Được." Diệp Lâm Anh lập tức đưa tờ chi phiếu, cho cô đến ngân hàng lấy tiền, mặt khác, Diệp Lâm Anh lại đưa thêm một tờ chi phiếu khác đã sớm chuẩn bị. "Cái này cũng cho ."

Một lần đưa cô hai tờ? Lan Ngọc nghi hoặc cầm chi phiếu, hé ra một tờ bốn mươi triệu, tờ còn lại năm mươi triệu , Diệp Lâm Anh vì cái gì mà đưa cô nhiều vậy?

"Lâm Anh,......"

"Chúng ta chấm dứt đi, từ nay về sau không cần đến nữa." Diệp Lâm Anh biểu tình đạm mạc nói . Tuy rằng cô không có tính qua mình đưa cô ta bao nhiêu tiền, nhưng phía trước phía sau thêm hẳn cũng hơn vài chục triệu .

Nghe Diệp Lâm Anh nói muốn chấm dứt, Lan Ngọc khiếp sợ không thôi, tuy rằng biết Diệp Lâm Anh dạo này đối với cô lãnh đạm, cũng đã phát hiện ra có chuyện không đúng, nhưng không nghĩ tới cô sẽ chia tay nhanh như vậy.

" sao muốn chia tay? em lấy tiền của Lâm Anh sao? Em đây......" Nhìn chi phiếu trên tay, vẻ mặt cô ta giãy dụa, tuy muốn nói đem chi phiếu trả lại cho Diệp Lâm Anh , nhưng là cô đang thực sự cần tiền.

Diệp Lâm Anh chờ cô ta đem lời nói hết, nhưng đáng tiếc là, cô vẫn muốn hai tờ chi phiếu kia, đối với cô ta mà nói, quan hệ bọn họ lúc đó so ra vẫn kém hai tờ chi phiếu.

Kỳ thật cũng không có gì đáng kinh ngạc, bởi vì bọn họ trong lúc đó vẫn tồn tại quan hệ tiền bạc.

"Lan Ngọc , chúng ta chia tay đi"

"Lâm Anh thật sự muốn chia tay với em sao?"

"Chi phiếu đã cầm trên tay."

"Lâm Anh !" Lan Ngọc tức giận không thôi, nhưng là hiểu được Diệp Lâm Anh là thật sự muốn chia tay, nhưng cô sẽ không tức đến phát ngốc mà trả chi phiếu lại cho cô ta , dù sao nếu muốn chia tay, như vậy đây là thứ cô nên lấy được.

"Tôi hi vọng từ nay về sau sẽ không gọi cho tôi nữa."

"Em sẽ không gọi điện thoại cho Lâm Anh ." Cô nhận lấy chi phiếu, "Em thể biết nguyên nhân sao Lâm Anh muốn chia tay? Cùng Thuỳ Trang liên quan sao ?"

"Trước kia rất ít khi hỏi chuyện của tôi, hiện tại cũng không cần thiết". Diệp Lâm Anh cự tuyệt trả lời, cô  luôn xem nặng việc riêng tư, cũng không biết việc chia tay cùng cô ta có liên quan đến Thuỳ Trang hay không.

Nhớ tới cái cô bé con ngọt ngào kia, không biết cô còn đang ngủ không? Bất giác cô nở nụ cười mỉm .

Khi Thuỳ Trang tỉnh lại đã hơn 11 giờ, nhưng đã bị kinh hách không nhỏ. Trừ bỏ phát hiện chính mình trần truồng ngủ trên giường Diệp Lâm Anh, mặt khác nhìn đến đồng hồ báo thức, 11 giờ 2 phút? Cô có nhìn lầm hay không?

Cô rất nhanh xuống giường, chịu đựng đau đớn giữa hai chân, cô mặc áo ngủ vào, đi ra khỏi phòng Diệp Lâm Anh .

Trong phòng khách cũng không có người, cô đã đi làm rồi ?
Thế vì sao lúc đi,  không có đánh thức cô? Cô cũng muốn đi làm.

Thế này thì tốt rồi, cô không đi làm, bệnh viện bên kia làm sao bây giờ? Thuỳ Trang vội vàng trở lại phòng, cầm lấy di động muốn gọi điện thoại, mới phát hiện có bao nhiêu cuộc gọi nhỡ, đều là Quỳnh Nga gọi cho cô, cô cấp tốc gọi lại.

"Quỳnh Nga , tớ......"

"Thuỳ Trang, Cậu thân thể không thoải mái chỗ nào? Đêm qua không phải vẫn tốt sao?"

"hả ?" Cô thân thể không thoải mái?

"Nghe nói Diệp tổng tài gọi điện thoại cho viện trưởng, nói cậu thân thể không thoải mái muốn xin phép một ngày, sau đó viện trưởng gọi chủ nhiệm, tớ cảm thấy rất khoa trương nha."

Chính là xin phép nghỉ, ngay cả viện trưởng cũng tự mình gọi điện thoại đến đây.

Lâm Anh gọi điện thoại thay cô xin phép? Vì sao?

"Thuỳ Trang , cậu làm sao không thoải mái?"

"Tớ...... Khụ khụ, tớ yết hầu điểm không thoải mái, khả năng bị cảm." Cô đành phải giả ho khan vài tiếng. Lý do chân chính đâu dám nói ra, cho dù Quỳnh Nga là bạn tốt của cô, cô cũng sẽ cảm thấy ngượng ngùng.

"Thật không?"

"Quỳnh Nga , cám ơn cậu đã quan tâm."

"Cậu thân thể đã không thoải mái, chúng ta lần khác mang quà tới thăm."

"Ân."

Sau đó Quỳnh Nga không cùng cô nói nhiều, muốn cô nhanh chút đi nằm nghỉ ngơi cho tốt.

Toàn thân vô lực nằm trên giường, có bạn tốt như vậy quan tâm mình, Thuỳ Trang cảm thấy chính mình không nên nói dối, nhưng là, chuyện tối hôm qua......

Nghĩ tới tối hôm qua, hai má cô nhịn không được đỏ lên.

Tối hôm qua rốt cuộc vì sao lại biến thành như vậy? Lâm Anh chẳng những hôn cô, mà còn ......

Cho tới bây giờ, cô vẫn cảm nhận được khi Diệp Lâm Anh ôm cô, mãnh liệt lại nóng rực, thân mình cô lại cảm thấy hơi nóng lên.

Làm sao bây giờ?

Trong lòng nhảy thật nhanh, buổi tối nhìn thấy Lâm Anh , cô thật không biết, Lâm Anh cảm  thấy chuyện phát sinh tối qua của hai người thế nào?

Càng nghĩ càng khẩn trương, đầu càng hỗn loạn, cô theo trên giường đứng lên, miệng mở to hít sâu, thử điều chỉnh nội tâm đang khẩn trương của mình.

Đột nhiên, điện thoại vang lên, làm cho cô hoảng sợ, thấy người gọi tới là Lâm Anh, trong lòng thiếu chút nữa nhảy ra ngoài.

"Lâm, Lâm Anh ?"

"Em đã thức ?

"Vâng."

"Em......"

"hả? Lâm Ann muốn nói cái ?"

"Không việc , Lâm Anh cúp điện thoại đây ."

"Cái kia...... Cám ơn Lâm Anh đã giúp em xin nghỉ phép."

"Không ."

Giây tiếp theo, Thuỳ Trang chợt nghe đến tiếng "Tút tút ", điện thoại bên kia đã ngắt.

Diệp Lâm Anh rốt cuộc vì sao gọi điện thoại cho mình ?

Ngẫm lại, tuy rằng cô trộm lấy số di động của Lâm Anh , nhưng hình như đây là lần đầu tiên cô ấy gọi cho cô, bất quá bọn họ vừa mới nói chuyện...... Đó là nói chuyện sao?

Bình thường bọn họ cũng rất ít nói, lại càng không dùng di động nói chuyện, nhất định là xấu hổ.

Cô cảm thấy mình bình tĩnh hơn, là vì ngữ khí của Diệp Lâm Anh sao? Bình thường cô ấy vẫn có hai kiểu, lạnh lùng và thản nhiên, đối với chuyện tối qua cũng không đề cập đến, Diệp Lâm Anh gọi điện riêng cho cô, nhưng không có nói
vì sao, chẳng lẽ hi vọng chuyện gì cũng không có phát sinh?

Có thể, tối hôm qua bọn họ hai người đều có điểm không khống chế được, cho nên mới......

Không phải thường có người sẽ phát sinh một đêm tình sao? Có lẽ cô cùng Diệp Lâm Anh tình huống chính là như thế.
Có lẽ cô không nên tưởng tượng nhiều.

Sau khi nghĩ vậy, cô cảm thấy tâm tình không còn khẩn trương nữa, nhưng thay vào đó, là cảm giác mất mát nồng đậm.

Thân hình yêu kiều mềm mại  liên tiếp cuồng nhiệt va chạm mãnh liệt không thôi, cuối cùng vô lực yếu đuối, thở gấp liên tục.

Diệp Lâm Anh đem người con gái trong lòng đặt lên giường, Thuỳ Trang chậm rãi nhắm mắt lại, nhìn khuôn mặt choáng váng xinh đẹp vì nhiễm tình mà ửng hồng, Lâm Anh nhịn không được lại hôn.

Sau lần đầu tiên bọn họ phát sinh quan hệ, Thuỳ Trang không nghĩ đến có lần thứ hai, cho tới hôm nay, cô mờ mịt muốn ngủ nhưng bây giờ không nhớ nổi đây là lần thứ mấy, là lần thứ sáu hay là thứ bảy?

Tối hôm qua Diệp Lâm Anh không biết vì sao làm vậy, sau khi cô cùng Quỳnh Nga mời Hương Ly đi ăn trở về, cư nhiên phát hiện Diệp Lâm Anh về còn sớm hơn cô, sau đó cả một đêm lại làm  cho cô xuống giường không nổi .

Tại sao bọn họ lại ngủ cùng nhau?

Ngày đó, Diệp Lâm Anh  thay cô xin phép, buổi tối tan tầm trở về, Diệp Lâm Anh muốn cô một giờ sau vào phòng cô ấy , cô nghĩ xương bả vai của ccô ấy  vẫn chưa thoải mái, kết quả sau khi vào phòng, lời cô ấy nói làm cô ngây ngốc.

"Về sau chuyển vào đây ngủ cùng Lâm Anh ."

"A?" Cùng nhau ngủ? "Sao lại thế, em không ..?"

Cô không có trả lời, Diệp Lâm Anh giống như tức giận kéo cô lại, cho cô một cái hôn nồng nhiệt, sau đó, từ đêm đó, cô liền ngủ trong phòng Diệp Lâm Anh luôn.

Nhưng là, hẳn là phải hỏi cô có vấn đề không chứ? cô ấy không phải chán ghét cô sao vì sao lại muốn cùng cô chung chăn gối?

Cô ấy không có giải thích, mà cô lại không biết nên hỏi cô ấy cái gì, cứ như vậy, bọn họ cùng giường mà ngủ, đến nay đã một tuần, chính là trong tuần này cô mất ngủ trầm trọng, tựa như hiện tại, cô rất mệt mỏi.

Cô thích Diệp Lâm Anh sau khi hoan ái, luôn hôn nhẹ cô như vậy, chắc cô ấy nghĩ cô vẫn còn đang ngủ? Kỳ thật không có, cô muốn hưởng thụ sự ôn nhu vuốt ve của Lâm Anh , nếu có thể, cô thật muốn mở to mắt, xem ánh mắt cô ấy có dịu dàng như vậy không, nhưng cô thật sự rất mệt ......

Diệp Lâm Anh hôn đôi môi hồng nhuận kia, chú ý tới hàng lông mi không động của cô, Lâm Anh biết cô đang ngủ.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vẽ phác khuôn mặt của người con gái ngủ say bên cạnh, mười năm trước lần đầu tiên nhìn thấy cô, Diệp Lâm Anh chỉ biết khuôn mặt tú lệ này sau khi lớn lên nhất định sẽ rất đẹp, hiện tại quả nhiên thực xinh đẹp.

Mà sau khi trải qua hoan ái, khuôn mặt nhỏ nhắn nhẹ nhàng nhiễm một tầng đỏ, hơi thở mê người không nói lên lời, hồn nhiên mang theo bí mật kiều diễm.

Hôm đó tan tầm, thấy cô đứng ở cửa trước cười với mình , câu dẫn dục vọng mình, Lâm Anh lập tức liền biết, mình muốn cô, cho nên muốn cô chuyển vào phòng mình.

Sau khi phát sinh quan hệ, bọn họ trong lúc đó cũng không có nhiều thay đổi lắm, mười năm cô đối với Thuỳ Trang đạm mạc, lạnh nhạt muốn thay đổi nhất thời cũng có chút khó khăn.

Người ngoài chỉ nghĩ đến Thuỳ Trang là con gái tình nhân của cha cô , bởi vậy cô mới chán ghét Thuỳ Trang , thực ra, Thuỳ Trang có là con gái ai cô cũng không để ý, điều làm cô thực sự để ý là, thấy cha đối với Thuỳ Trang yêu thương, thật giống như cha và con gái, làm trong mắt cô thân là đứa con được sinh ra cảm thấy nực cười, thậm chí cảm thấy chán ghét, bởi vì cha ngay cả cười với cô cũng chưa từng có qua một lần.

Bởi vậy, cô đối với Thuỳ Trang lạnh lùng, không muốn thấy cô ấy  là đương nhiên, nhưng cô ấy trước lại cực kì kì quái, có vẻ như mỗi lần cô về đều thấy cô ấy ở trước cửa nghênh đón, trước kia mỗi lần cô về nhà, cô ấy cũng luôn chạy đến trước mặt cô , ôn nhu cười ngọt ngào , lúc ấy cô nghĩ cô ấy là muốn lấy lòng cô .

Hóa ra cô ấy  thích cô , hai má hồng nhuận là vì thẹn thùng.
Nói thực ra, cảm giác của cô  đối với Thuỳ Trang thực kỳ diệu, cô nên chán ghét Thuỳ Trang , nhưng không thể phủ nhận, tầm mắt chính mình không tự chủ được càng lúc càng bị khuôn mặt thanh khiết mỹ lệ hấp dẫn, có lẽ cảm thấy như vậy chính mình buồn cười hơn cả chả mình, bởi vậy cô không muốn cho Thuỳ Trang xem sắc mặt hòa nhã của mình .

Hơn nữa với việc cha muốn cô kết hôn cùng Thuỳ Trang , cô thật sự không thể thông cảm, Diệp Lâm Anh cho rằng, vì trong tâm cha cảm thấy tiếc nuối không thể cưới mẹ Thuỳ Trang, về phương diện khác hẳn là vì muốn "con gái" đáng yêu ở lại Diệp gia vĩnh viễn, căn bản không để ý đến tâm tình của cô, nên cô tuyệt đối không thể cưới Thuỳ Trang .

Nếu bọn họ trong lúc đó lập trường không có khả năng có  thay đổi, như vậy thì chuyện trên giường là thế nào?

Dù sao kì hạn 6 tháng sắp đến, Thuỳ Trang sẽ phải rời đi, mà trước mắt , bọn họ không cần thay đổi cái gì, ít nhất sau khi chấm dứt quan hệ cùng Lan Ngọc , trong khoảng thời gian ngắn cô  không cần tìm bạn giường mới.

Sáng sớm 6 giờ rưỡi, đồng hồ báo thức vang lên, Thuỳ Trang rất nhanh từ trên giường đứng dậy tắt đi đồng hồ báo thức, cô quay đầu, người con gái  bên cạnh người vẫn ngủ như trước, cô mới thở nhẹ ra, cô sợ đánh thức Diệp Lâm Anh .

Đi ra khỏi phòng ngủ của Diệp Lâm Anh , cô trở về phòng, rửa mặt chải đầu sau đến phòng bếp chuẩn bị làm bữa sáng.

Tuy rằng cô hiện tại ở phòng Lâm Anh , nhưng đồ của cô vẫn đặt ở phòng khách.

Cô vẫn như lúc trước chuẩn bị bữa sáng cho 2 người, đem một phần vào lồng bàn che lại, lại rót cho mình cốc sữa, rồi ăn cơm.

Cô thích tự làm bữa sáng, cũng thích thời gian bữa sáng.
Lúc còn nhỏ, mẹ cô phải đi làm đến tận khuya mới về, bởi vậy bữa sáng liền biến thành thời gian của cô cùng mẹ, đó là khoảng thời gian hạnh phúc, hai mẹ con rất thích nói chuyện phiếm, cô thường nói chuyện phát sinh ở trường, còn mẹ luôn luôn lắng nghe.

Sau đó được bác Diệp nhận nuôi , cô cho dù không cần đến trường đi học hay đi làm, cũng đều rời giường sớm, cùng bác Diệp ăn sáng.

Đang lúc ăn xong bữa sáng cầm cốc sữa lên uống, lại thấy người nguyên bản đang ngủ lại xuất hiện trước bàn ăn, hại cô thiếu chút nữa bị sặc sữa..

Cô vội vàng buông cái cốc." Lâm Anh, Lâm Anh sao rời giường sớm thế?" Cùng nhau sống đã hơn 2 tháng, ngày đi làm cũng không thấy cô ấy rời giường sớm vậy. Diệp Lâm Anh không nói gì, chỉ đi vào bàn ăn.

"Chẳng lẽ bị đồng hồ của em đánh thức? Thực xin lỗi." Đúng là vẫn đánh thức Lâm Anh .

Cô đúng là bị đồng hồ của Thuỳ Trang đánh thức, chính là mấy lần trước, cô sẽ ngã đầu tiếp tục ngủ, nhưng hôm nay không biết như thế nào, chính là không có buồn ngủ, bởi vậy mới rời giường.

Diệp Lâm Anh rất ít khi rời giường sớm, lại không biết muốn làm cái gì, liền đi ra khỏi phòng tìm việc làm, vừa lúc thấy Thuỳ Trang  một mình lẳng lặng ăn bữa sáng.

" Lâm Anh , em làm bữa sáng cho Lâm Anh , sandwich chân giò hun khói." Thuỳ Trang bỏ cái lồng bàn ra , lại có chút do dự, không biết cô có chịu ăn hay không.

Diệp Lâm Anh nhìn, vẫn là không hề động làm Thuỳ Trang không khỏi cười khổ, cô đoán Lâm Anh hẳn là sẽ không ăn. Nghĩ đến Lâm Anh sẽ xoay người rời đi, không ngờ cô ấy lại ngồi xuống.

" Lâm Anh muốn uống phê."

"Dạ?"

"Cho Lâm Anh một ly phê đen."

Giật mình hoàn hồn, cô lập tức nở nụ cười vui vẻ. "Được."
Cô nhanh chóng pha cà phê cho Lâm Anh . Tuy rằng rất muốn ngồi xuống cùng cô ấy nói chuyện, nhưng cô không quản nổi xe bus." Lâm Anh , thực xin lỗi, em phải đi."

Vội vàng trở về phòng lấy túi xách, trước khi ra khỏi cửa, cô lại chạy tới nói tạm biệt với Lâm Anh , sau khi thấy Lâm Anh ăn bữa sáng cô làm, khuôn mặt nhỏ nhắn nhất thời tỏa sáng.

Nhìn Thuỳ Trang cười đến thực vui vẻ ra khỏi cửa, Diệp Lâm Anh dường như không có việc gì thu hồi tầm mắt. Chỉ là ăn bữa sáng thôi, cao hứng vậy sao?

Cô lại căn miếng sandwich, hương vị cũng không tệ lắm

///////////////////////////////////////////////////////////////////////////////
Chap mới ra nóng hỏi vừa thổi vừa đọc đâyyyyy.🫰

Chắc sắp tới tớ sẽ ít ra truyện hơn, tại tớ đi làm thêm 2 việc làm với học nữa. Tớ sẽ cố gắng dành thời gian để cover truyện cho các cậu nhé.❤️

Hãy theo dõi đừng quên tớ nhe các bà. 😭

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro