Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nửa năm sau.

"Thuỳ Trang, cậu biết không? Minh Hy đúng cùng chủ nhiệm tình, vợ của chủ nhiệm đến bệnh viện làm loạn lên, nghe nói bọn họ đã qua lại hai năm rồi."

"Thật sao? Hoàn toàn không nhìn ra , rồi sao nữa?"

"Vợ của chủ nhiệm văn phòng náo loạn một hồi, sau đó Minh Hy tạm thời nghỉ việc, chủ nhiệm thì bị viện trưởng gọi đi, xem chừng chức chủ nhiệm này khó giữ đây."

"Thật sao? Quả thật con người chủ nhiệm cũng không tệ lắm.

"Đấy không phải vấn đề, vấn đề ông ấy vợ vẫn yêu đương vụng trộm, cho nên phải trả giá xứng đáng."

Thuỳ Trang nghe bạn thân qua điện thoại khái quát lại mọi chuyện.

Nửa năm trước cô và Diệp Lâm Anh chia tay, cô nhờ Quỳnh Nga giúp cô chuyển đồ, đêm đó cô rời khỏi nhà Diệp Lâm Anh, vừa lúc người thân của Quỳnh Nga có phòng muốn cho thuê, cô liền chuyển qua, sau đó tự nguyện xin đến chi nhánh ở miền nam làm việc, một tháng sau cô chuyển đến miền nam.

Sau khi rời đi, cô có trở về Diệp gia để nói chuyện với cha về việc cô muốn giải trừ hôn ước, nhờ ông giải thích với mọi người, kết quả cha không trách cô, cô đúng là không biết phải làm thế nào.

"Vấn đề bản thân Lâm Anh sao?" Ông Diệp hỏi cô không biết phải trả lời cha như thế nào " thể vấn đề ... đã làm hỏng hết tất cả".

"Thuỳ Trang, cậu bên ấy quen không?"

"." Cô cười. Cũng đã nửa năm, đã quen từ lâu rồi.

"Thật hi vọng đợt tình nguyện nhanh chóng kết thúc, như vậy cậu thể trở về trụ sở chính."

Cô từ chối cho ý kiến " Quỳnh Nga, mình nghĩ đợt tình nguyện kết thúc mình cũng sẽ lại đây làm việc."

" sao? Diệp Lâm Anh sao?"

"Một nửa thôi." Cô không phủ nhận "Quả thật mình cảm thấy đây cũng không sao, mọi người rất thân thiết. Cậu biết không, tiền nhà đây cũng không cao, chủ nhà thường làm cho mình rất nhiều đồ ăn ngon, lần sau cậu đến mình sẽ cho cậu nếm thử . Hương vị đặc biệt mới lạ nha ."

"Đừng nói cậu vĩnh viễn muốn ẩn đây nhé, thất tình thì , mình không phải cũng vài lần rồi sao, cậu mới lần đầu tiên cho nên đừng nghĩ nhiều, vẫn nên trở về Việt Nam thôi."

"Nói sau đi, đúng rồi, kỳ thi của cậu thế nào?"

"Cũng tốt, điều muốn qua còn cần cố gắng nhiều hơn."

"Chúng ta cùng nhau cố gắng." Thuỳ Trang cười cổ vũ bạn tốt.

Sau khi cúp máy, cô đi đến bên cửa sổ, căn phòng hiện tại cô thuê ở một nơi khá yên tĩnh, không khí buổi sáng cũng rất trong lành, cô cảm thấy sống ở đây đúng là không tệ.

Tuy rằng thỉnh thoảng cô cũng gọi điện cho cha, tuy muốn sửa lại xưng hô nhưng ông lại không đồng ý, giải trừ hôn ước đã khiến ông rất đau lòng, vì không muốn làm ông đau lòng nên cô vẫn chiều theo ý ông vẫn tiếp tục gọi ông là cha.

Về phần Diệp Lâm Anh, từ khi cô rời đi bọn họ cũng chưa từng gặp lại, cô ấy cũng không hề tới tìm cô.

Nhớ đến chuyện hôm đó cô vẫn cảm thấy đau lòng. Cô ấy còn giận sao?

Chắc thế, bởi vì đêm đó Diệp Lâm Anh đã rất tức giận. Vốn đã bị chán ghét, chuyện ấy lại càng khiến Diệp Lâm Anh không thể tha thứ cho cô, đây đều là lỗi của cô.

Tuy rằng cô rất muốn làm cô ấy hạnh phúc, rất muốn cuộc sống của bọn họ càng lúc càng hoà hợp, thậm chí còn làm người khác thấy ngọt ngào, nhưng cô đã quên đi thân phận của mình, cô vẫn là người được cha mang từ bên ngoài về, chuyện này là không thể thay đổi, cô sao có thể làm Diệp Lâm Anh hạnh phúc đây?

Thật may, giờ đã có người có thể khiến cô ấy hạnh phúc.

Qua tạp chí cô biết Diệp Lâm Anh đã có bạn gái mới , cô ấy tên Đặng Ngọc Huyền, hình như là con gái của Chủ tịch công ty giải trí hàng đầu Việt Nam, kể cả là diện mạo hay gia thế đều xứng với Diệp Lâm Anh, nghe nói chuyện tốt của họ cũng sắp diễn ra, cô chân thành hi vọng Diệp Lâm Anh hạnh phúc, như vậy dù cô có đau lòng đến đâu cũng sẽ cười chúc phúc cho Diệp Lâm Anh.

Tại quán bar, Diệp Lâm Anh và Ngọc Huyền cùng nhau uống rượu, bên cạnh Diệp Lâm Anh có một người tự xưng là người hầu tên Khổng Tú Quỳnh. Tóc ngắn, đẹp trai, cá tính hoạt bát, Ngọc Huyền nhìn Tú Quỳnh, ngữ khí có phần bất mãn " sao tôi đi hẹn với cục bột , giữa lại một chướng ngại vật lớn thế này?"

Tú Quỳnh cười khổ, "Làm ơn, tiểu thư, Tôi hình như đến trước , hơn nữa vẫn Lâm Anh nói tôi ngồi lại đây."

"Cậu ấy gọi lại đây liền lại thật sao? Thật đúng nghe lời, không hổ người hầu."

Trước cô đại tiểu thư bốc đồng Tú Quỳnh không có cách nào đáp lại, nếu cô ta không phải còn chút đáng yêu thì cô đã không để ý đến cô ta , nói cho cùng, nếu nói cô là người hầu vậy Đặng đại tiểu thư cô ta cũng là người hầu thứ hai.

Tuy rằng mọi người đều nói Diệp Lâm Anh và Ngọc Huyền đang hẹn hò, hai người cũng thường xuất hiện, nhưng theo cô thấy, chỉ là Ngọc Huyền bám lấy Diệp Lâm Anh mà thôi.

Bởi vì trước hôm Diệp Lâm Anh thông báo tin có bạn gái, cũng tại nơi này đã diễn ra một cuộc đối thoại kinh điển...

"Tôi Đặng Ngọc Huyền, tôi biết Diệp Lâm Anh, tôi cảm thấy vừa lạnh lùng lại đẹp trai, hiện tại tôi không người iu, muốn làm người iu của tôi không?"

"Được."

Câu trả lời của Diệp Lâm Anh lúc ấy khiến cho rượu trong miệng cô phun hết ra, cứ như vậy hai người bọn họ hẹn hò nhau, thật buồn cười.

Ngọc Huyền đột nhiên ghé đến gần Tú Quỳnh, tinh tế nhìn , sau đó ái muội hỏi "Thành thật khai ra, phải cũng yêu cục bột cho nên mới bám theo ấy."

Lần này Khổng Tú Quỳnh không phải phun rượu mà chính là muốn hộc máu "Cho xin đi, trăm ngàn lần đừng có nói lung tung, cẩn thận lại hại tôi về sau không lấy vợ được đấy."
Thế là cô đem thiên tình sử kể ra, hù chết Thanh Huyền.

"Vậy sao còn bám lấy cục bột không buông?"

"Tôi không phải đã nói với rồi sao Lâm Anh gọi tôi tới." Thật là, rõ ràng đáng yêu như vậy sao nói chuyện lại chẳng có tí đáng yêu nào.

Hai người đấu võ mồm ầm ĩ hình như cũng không ảnh hưởng gì đến một người ngồi bên cạnh, Diệp Lâm Anh tay cầm ly rươu, chậm rãi uống.

"Cục bột, thể đừng gọi ta ngồi chung bàn được không?" Ầm ĩ một lúc cuối cùng Thanh Huyền quay đầu hỏi
Diệp Lâm Anh.

"Chuyện ?"

"Cuối cùng nghe em nói chuyện không?"

Lâm Anh buông ly rượu, nhìn cô "Em nói đi, tôi đang nghe."

"Em cảm thấy mỗi lần cùng Lâm Anh , người đến nhưng tâm không biết bay đi đâu, luôn trầm mặc không nói , như vậy người yêu sao?"

"Xin lỗi."

Cho dù nói xin lỗi nhưng Ngọc Huyền vẫn không cảm nhận được chân thành, bởi vì ngữ khí nói vô cùng lãnh đạm.

"Tuy rằng từ đầu em đã nói Lâm Anh thật lạnh lùng đẹp trai, nhưng hiện tại em cảm thấy chúng ta không hợp, kỳ thật không phải không hợp, căn bản Lâm Anh không phải đang hẹn với em." Hơn một tháng nay hai người gặp không quá vài lần, luôn là cô gọi trước , sau đó là hẹn gặp, điều này làm cho cô cực kỳ nhàm chán.

Diệp Lâm Anh nhìn cô, biểu tình vẫn rất bình tĩnh.

"Cho nên em quyết định chúng ta chia tay đi !" Ngọc Huyền thẳng thắn nói, thậm chí còn hơi mỉm cười "Nếu Lâm Anh không ý kiến thì em với Tae coi như đã chia tay, vậy em thể đi tìm người mới, tạm biệt."

Nhìn cô rời đi, Tú Quỳnh chỉ biết há hốc mồm . Nhưng giai nhân không thèm để ý đến , liếc mắt liền đi đến quầy bar.

Hai người này đúng thật kỳ lạ? Nói hẹn hò vì lạnh lùng, ngay cả chia tay cũng vì lạnh lùng sao.

"Lâm Anh, cậu thật sự chia tay với Ngọc Huyền sao? Quả thật ấy bộ dạng xinh đẹp, tính tình lại ngay thẳng." Vì sao phải nhắc đến những thứ này chứ? Vì cô hoài nghi người bạn tốt của mình căn bản không biết gì về Ngọc Huyền.

Ngay cả Ngọc Huyền cũng nhìn ra được Diệp Lâm Anh không để tâm đến mình, điều đó là đương nhiên, nửa năm trước sau Diệp Lâm Anh và Thuỳ Trang tuyên bố huỷ hôn, bộ dạng của Diệp Lâm Anh còn lạnh lùng hơn trước, mọi chuyện xung quanh gần như không thèm để ý.

Bởi thế, ngày đó Ngọc Huyền nói muốn hẹn hò cùng Diệp Lâm Anh , cậu ta mới có thể gật đầu đồng ý.

"Nếu ấy đã muốn chia tay thì cứ để thế đi."

"Tôi biết cậu dành trái tim cho gái khác, muốn tìm ấy trở về không?"

Vừa nghe thấy lời Tú Quỳnh nói , khuôn mặt Diệp Lâm Anh đột nhiên biến hoá, liền chau mày.

"Giống như chia tay với Ngọc Huyền , tôi cùng ấy đã huỷ hôn ước, không để nói."

"Nhưng ......"

"Tôi về trước." Nói xong lập tức đứng dậy, cũng không quay đầu lại đi ra khỏi quán Bar. Khổng Tú Quỳnh tuy muốn đuổi theo nhưng thấy bên quầy Bar có một người đàn ông đang tán tỉnh Đặng Ngọc Huyền, cô nhìn cửa, lại nhìn quầy Bar, nội tâm giãy dụa.

Được rồi, cô thừa nhận mình trọng sắc khinh bạn, lần sau sẽ khuyên Diệp Lâm Anh vậy.

Cô lập tức đi đến quầy bar, muốn tìm tình mới phải không? Tôi miễn cưỡng làm tình mới của cô vậy, thuận tiện nói cho cô biết, tôi tuyệt đối không phải iu Diệp Lâm Anh .

Bật đèn, căn phòng đang tối bỗng sáng trưng. Tuỳ tiện buông cặp tài liệu xuống, mệt mỏi ngồi ở sô pha.

Nghĩ đến lúc mình đứng trước cửa nhà, vẫn không tự giác nhớ đến có một cô gái có nụ cười xinh đẹp dịu dàng chạy ra đón khiến bản thân không khỏi nở nụ cười tự giễu.

Thật buồn cười, cũng đã nửa năm, còn không quen sao. Sớm nên quên đi, đem cô gái kia quên đi, đem những ngày tháng ấy quên đi.

Tuy rằng Tú Quỳnh có nói, Thuỳ Trang nói nhưng lời ấy là cố ý muốn cậu điên lên, không phải thật lòng, nhưng ai biết đâu được? Cô cũng nghĩ mình hiểu được cô gái này, nhưng thật ra cô không hiểu gì về cô ấy hết.

Lần trước khi về nhà gặp cha, cha kể cô nghe những chuyện trong quá khứ, trước khi rời đi, dì Lê chạy đến tìm cô, nước mắt nước mũi tèm lem hỏi vì sao giải trừ hôn ước, rõ ràng Thuỳ Trang là cô gái tốt, rõ ràng tình cảm hai người đang tốt, vì sao đột ngột chia tay? Bà thậm chí còn nhắc đến chuyện hôn lễ và sinh con.

Cô không biết cô ấy nhắc đến chuyện hôn lễ là có ý gì, là thật tâm muốn gả cho mình hay là thay mẹ hoàn thành tâm nguyện tiến vào Diệp gia?

Khi cô mệt mỏi cô ấy giúp cô mát xa, tay cô ấy nhỏ nhưng mềm mại, bàn tay nhẹ nhàng vỗ về  khiến cô nổi lên dục vọng, giống như hiện tại, nội tâm đang như có lửa bốc lên ngùn ngụt.

Nửa đêm  trằn trọc miên man, không biết đã bao đêm  mất ngủ, có điều cùng sống chung bốn tháng bản thân không ngờ mình đã quen với việc ôm lấy cô đi vào giấc ngủ, thiếu thân hình mềm mại kia chỉ có thể mất ngủ mà thôi.

Hôm đó sau khi trở về nhà , trong phòng một mảng im lặng tĩnh mịch, trên bàn cũng không có bữa sáng đầy hứa hẹn chuẩn bị vì cô làm cho cô hiểu được cô ấy đã ngoan ngoãn nghe lời , trước khi cô trở về đã bỏ đi.

Lúc ấy trái tim như bị ai đó đâm nát, rõ ràng là muốn cô rời khỏi, nhưng lại cảm thấy thống khổ, thậm chí còn nghĩ nếu cô đợi mình về, mình nên nói gì với cô?Thật sự muốn đuổi cô đi sao?

Trằn trọc suốt đêm khiến bản thân phẫn nộ cũng cảm thấy đau lòng, rất rõ ràng, đau lòng vì mình thật sự yêu cô ấy.
Rõ ràng không muốn yêu, rõ ràng muốn trốn tránh cô ấy , nhưng cô ấy lại ngước đôi mắt to nhìn cô , dùng nụ cười dịu dàng của mình từng bước đi vào trái tim của cô.

Biết mình là cố ý lạnh lùng, là vì không muốn mê muội hơn vì cô ấy, nhưng có lẽ bản thân đối với cô ấy chính là nhất kiến chung tình.

Nhưng, cô ấy thật lòng sao? Hay là vẫn vì tâm nguyện tiến vào Diệp gia mà lấy lòng mình? Kích tình hoan ái cùng giọng nói mềm mại cũng là giả sao?

Cô hiện tại đang làm gì?

Trong khi mình đang chịu sự tra tấn này vậy cô ở đâu? Có thật sự cảm thấy ăn năn vì sai lầm của mình không?

Một tuần sau, Diệp Lâm Anh đến chi nhánh ở phía nam thị sát, cùng viện trưởng nói một chút chuyện về các vấn đề của chi nhánh trong nửa năm qua.

Đây là bản đánh giá đầu tiên từ khi khai trương bệnh viện, kỳ thật cô cũng muốn tự mình tới đây vì dù sao ở Việt Nam công việc đã hoàn thành, cũng nên xuống miền Nam xem thế nào, cũng coi như là đi nhìn một chút.

"Khoa phục hồi chức năng nơi nào?" Cô đột nhiên hỏi.
Viện trưởng gần sáu mươi sửng sốt.

Bởi vì ông nghe nói Thuỳ Trang cùng tổng tài đã huỷ hôn ước, sợ tổng tài mất hứng nên ông đã không nói đến khoa phục hồi chức năng, nhưng thế nào mà tổng tài lại chủ động nói đến, không lẽ tim tức của ông không chính xác?

"Khoa phục hồi chức năng tầng tiếp theo."

Không biết rõ ý của tổng tài, vì thế viện trưởng đành cẩn thận đi cùng cô đến từng tầng một, thao thao bất tuyệt giải thích cho cô, nhưng ánh mắt Diệp Lâm Anh thì không ngừng quan sát bốn phía.

Nhân viên của khoa phục hồi chức năng gần như có đủ cả, hộ lý nhân viên nhìn thấy tổng tài và viện trưởng, ai cũng nhanh chóng chào hỏi.

Nhưng cô vẫn không phát hiện ra cô gái kia. Có khi nào cô ấy biết mình đến nên cố ý trốn đi sao?

"Nguyễn Phạm Thuỳ Trang đâu?"

Đứng ở trước bàn tiếp tân, Diệp Lâm Anh cuối cùng không còn nhẫn nại, lạnh lùng hỏi làm cho nhân viên đứng trong quầy lo lắng.

"Thuỳ Trang khu bên kia, cần gọi ấy qua không ?"

"Không cần." Nhìn theo hướng hộ lý chỉ, Diệp Lâm Anh liền tự mình bước đi.

Đi đến phòng phục hồi, cách một lớp cửa thủy tinh, nhìn thấy người cần tìm , cô ấy đang cùng một cậu bé ngồi xe lăn nói chuyện.

Cô vẫn như trước, vẫn buộc tóc đuôi ngựa, vẫn luôn mỉm cười dịu dàng. Khuôn mặt kia vẫn đẹp như trong trí nhớ , sắc mặt cũng khá tốt...

Cô gái này hình như sống rất tốt? Không khỏi hơi nhếch môi.
Rời khỏi tôi đối với em không ảnh hưởng chút nào sao, cuộc sống vẫn vui vẻ thế sao?

Nhớ đến bản thân trằn trọc miên man, biểu tình của Diệp Lâm Anh càng thêm âm trầm.

"Tiểu Min , em dũng cảm lên, đừng sợ đau, đứng lên, như vậy mới thể tự mình đi, còn phải trở lại trường học." Thuỳ Trang cười cổ vũ bệnh nhân mười tuổi của mình.

"Không, đau lắm, không đâu."

"Tiểu Min, không nên như vậy." Mẹ Tiểu Min cảm thấy ngượng ngùng vì thái độ của con.

Tiểu Min nhìn chị gái xinh đẹp đột nhiên nói "Được thôi, em thể đứng lên, nhưng em muốn chị hôn em, như vậy em mới đứng."

Nghe yêu cầu tuỳ hứng của cậu nhóc kia, tay Diệp Lâm Anh không tự giác nắm chặt.

"Chị biết rồi." Thuỳ Trang cười ngọt ngào, đem nụ hôn cổ vũ in lên má cậu bé.

Cô dám ngoan ngoãn hôn! Diệp Lâm Anh nhìn sự việc trước mắt, tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Được chị gái mình thích hôn, Tiểu Min nở nụ cười, khoé mắt lơ đãng nhìn ra bên ngoài "Bên ngoài chị đáng sợ đang trừng mắt nhìn em."

Thuỳ Trang nghi hoặc xoay người, khi nhìn rõ người đó cô không khỏi giật mình.

"Lâm Anh?"

Cô ấy làm sao có thể ở nơi này?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro