Chương 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phát hiện viện trưởng đang đứng cạnh , cô lập tức hiểu được, chắc là tới họp hoặc đi thị sát? Có điều nhìn đôi mắt ngập lửa kia khiến lòng cô lập tức co rút, cảm thấy thống khổ.

Tiểu Min nói sai rồi, chị kia không phải trừng với em, mà là chị.

Nửa năm đã qua rồi vẫn còn tức giận sao?

Diệp Lâm Anh nói không muốn gặp lại cô, giờ gặp lại khó trách lại giận như vậy, cô không biết Diệp Lâm Anh hôm nay sẽ đến, nếu biết cô đã xin nghỉ, không để Diệp Lâm Anh nhìn thấy mình.

Cô lập tức nói chuyện gì đó với mẹ của Tiểu Min, cúi đầu, nhanh chóng theo cửa khác rời đi.

Cô ấy muốn đi đâu?

Sao lại thế, cô ấy không muốn gặp mình sao?

Đáng chết, đã có thời gian sống cùng nhau, thế mà giờ còn dám trốn mình sao ?

Nhìn thấy Thuỳ Trang sắp biến mất ở cửa, ngực căng thẳng, Diệp Lâm Anh đột nhiên hô to " Thuỳ Tranh, em đứng lại cho tôi!"

Tiếng hét này khiến mọi người ngây người, viện trưởng hoảng sợ, nhất thời quên nhắc nhở tổng tài, trong bệnh viện không thể làm ồn.

Nghe được tiếng hét của Diệp Lâm Anh, Thuỳ Trang cảm thấy càng sợ hơn, càng chạy nhanh hơn.

Chạy cái gì mà chạy "Không phải bảo em đứng lại sao?"

Thuỳ Trang không chạy vào bệnh viện mà chạy vào cầu thang thoát hiểm, đi thẳng xuống bãi đỗ xe, Diệp Lâm Anh đuổi theo sát nút.

"Đừng chạy, đứng lại cho tôi!"

Vì sao cô ấy muốn đuổi theo mình? Cô càng lúc càng sợ hãi, chỉ có thể liều mạng chạy, chạy khỏi bệnh viện, tiếp tục chạy đến một con đường nhỏ.

Diệp Lâm Anh không biết vì sao muốn đuổi theo Thuỳ Trang, nhưng cô rất nhanh thuyết phục được mình, ít nhất cô ấy còn thiếu cô một lời giải thích.

Chạy vòng vo một lúc, Thuỳ Trang thật sự không chạy nổi nữa, cô vẫn là người không có thể lực tốt, chạy như điên mấy trăm mét làm cô không thở nổi.

Vừa quay đầu lại gặp Diệp Lâm Anh đuổi gần đến nơi, cô lại càng không biết nói gì.

"Không phải bảo em đừng chạy sao?" Diệp Lâm Anh chậm rãi đi về phía cô, thuận tiện điều chỉnh hơi thở.

"Lâm Anh..." cô đã muốn tự mình biến mất, Diệp Lâm Anh sao còn muốn đuổi theo?

Thật không thở nổi, Thuỳ Trang dựa vào một tấm ván gỗ, không nghĩ bên trên có kê một đống gỗ lớn, cô mới dựa vào liền khiến nó rơi xuống.

"Nguy hiểm!"

Diệp Lâm Anh một bước dài xông lên, ôm cô vào trong lòng che chở, đống gỗ nhất thời đổ lên người Lâm Anh.

Trong phòng bệnh riêng của bệnh viện, bao gồm viện trưởng, phó viện trưởng cùng với các chủ nhiệm khoa đều có mặt, bởi vì tổng tài đến thị sát lại bị thương khiến mọi người không khỏi lo lắng.

Buổi chiều, chuyện tổng tài đuổi theo vị hôn thê cũ rất nhanh bị truyền ra ngoài, dù sao cũng có rất nhiều người chứng kiến.

Lúc Thuỳ Trang đến chi nhánh, lại có tin cô và tổng tài huỷ hôn, ai cũng nói cô bị đuổi đến đây, không nghĩ lúc này tổng tài lại đuổi theo cô, mà đuổi theo cô nhất định không phải vì tiền, xem ra cô rất nhanh sẽ quay về trụ sở chính.

"Tôi không sao, mọi người đi làm việc đi."

Diệp Lâm Anh đuổi mọi người ra ngoài, cuối cùng vẫn thấy cô đứng ở cuối giường, vẫn bộ dạng như làm sai việc gì đó, hốc mắt hồng hồng.

"Lại đây."

Thuỳ Trang do dự một chút nhưng vẫn tiến lại gần, nhìn đến bả vai và cánh tay bị rách sâu phải khâu đến mấy mũi , trên trán cũng phải khâu vài mũi, Fany liền khổ sở khóc.

"Em xin lỗi." Đều là cô hại nên Lâm Anh mới bị thương.

"Cho nên lần sau tôi bảo em đứng lại thì đừng chạy." Ngoài miệng thì có vẻ oán trách nhưng trên mặt lại không hề tức giận, cô còn thấy may mắn vì mình đã bảo vệ được Thuỳ Trang.

"Em sẽ gọi điện cho cha..."

"Không cần, chỉ bị thương nhẹ thôi."

"Thế này sao gọi nhẹ? Tay Lâm Anh ít nhất một tuần mới đỡ, hơn nữa những vết khâu không biết để lại sẹo không..." Cô càng nói càng khổ sở "Em xin lỗi..."

"Tóm lại, trước hết không cần gọi về , miễn cho người lớn lo lắng."

"Em biết rồi." Cô lần sau sẽ giải thích với cha "Vậy Lâm Anh muốn nhắn cho..."

"Nhắn cho ai?"

"Lâm Anh muốn nhắn cho bạn gái Lâm Anh, nói Anh bị thương, em nghĩ ấy sẽ rất lo lắng." Nhìn thấy Diệp Lâm Anh nhìn chằm chằm vào mình , cô vội vàng hối lỗi

"Em xin lỗi, em không phải muốn xen vào chuyện riêng của Lâm Anh , em xem tạp chí thấy nói Lâm Anh bạn gái nên mới hỏi muốn gọi cho ấy không..."

"Tuần trước đã chia tay, không cần thông báo."

Cái gì, đã chia tay? Ngữ khí sao lại lãnh đạm như vậy, một chút khổ sở cũng không có?

"Tôi hỏi em, tôi gọi em đừng chạy, sao em lại chạy?"

"Bởi em không biết sao Lâm Anh đuổi theo em, cho nên em chỉ thể chạy." Cô chính là muốn rời đi, nếu không phải Diệp Lâm Anh tức giận hô lên cô sẽ không sợ đến mức bỏ chạy như điên. "Lâm Anh sao đuổi theo em?"

Cô đã rất muốn hỏi vấn đề này, nếu không muốn nhìn thấy cô, sao còn đuổi theo cô?

Hơn nữa Diệp Lâm Anh không phải rất ghét cô sao, vì sao còn lao lên cứu cô?

Vì sao muốn đuổi theo cô? Nói thật ra chính bản thân mình cũng không hiểu, muốn cô trả lời thế nào đây?

Nhìn bộ mặt nhỏ bé mong chờ đáp án của cô Diệp Lâm Anh không tự nhiên lảng sang chuyện khác "Giúp tôi thu xếp một chút."

"Lâm Anh muốn xuất viện?" Thuỳ Trang kinh ngạc "Không được, Lâm Anh vừa rồi không nghe sao, chủ nhiệm Hạ nói Lâm Anh bị đụng vào đầu, tốt nhất nên lại một đêm để quan sát.?

"Em cũng nói, tốt nhất nằm lại một đêm nhưng không nhất định phải nằm viện."

"Nhưng bộ dạng hiện tại của Lâm Anh không thể về Việt Nam ." Lâm Anh lại mới bị thương, muốn ngồi xe về thì sẽ rất mệt.

"Ai nói tôi muốn về."

"Vậy Lâm Anh còn muốn thu xếp này nọ..."

"Tôi không muốn nằm viện, về nhà em đi."  Cô cảm thấy hơi mệt, rất muốn tìm chỗ nào đó ngủ thoải mái, cũng muốn cô cùng mình ngủ.

"Nhà em?"

"Không được sao?" Mắt Diệp Lâm Anh trầm xuống "Hay người nào khác?"

"Em chỉ một mình." Cô làm gì có người nào khác?

"Vậy sao tôi không thể đến?"

" nhà em rất nhỏ, em sợ Lâm Anh không quen, nếu Lâm Anh không muốn nằm viện vậy em giúp Lâm Anh đặt phòng khách sạn." Nhà cô là một phòng trọ bé tí, tuy nói là nhà trọ nhưng cũng chỉ như cái phòng lớn "Hơn nữa..."

"Hơn nữa ?" Vấn đề nhiều như vậy?"

Cô liếc mặt nhìn Diệp Lâm Anh , ánh mắt khổ sở, ngữ khí buồn bã "Không phải Lâm Anh rất ghét em, rất giận em, không muốn gặp lại em sao?"

Xem bộ dang uỷ khuất của cô Diệp Lâm Anh không khỏi bực mình, vừa rồi không phải bởi vì cô ấy không muốn nhìn thấy mình nên mới chạy sao? Sao giờ lại thành lỗi của mình ?

Không biết vì sao, vừa nhìn thấy cô bản thân đã không thể kìm chế được cảm xúc cũng như dục vọng.

Diệp Lâm Anh đứng dậy, giận dỗi gật đầu "Đúng vậy, tôi đúng không muốn nhìn thấy em, nhưng làm sao đây, em hại tôi bị thương, em phải chịu trách nhiệm chăm sóc tôi , đi, về nhà em."

"Nhưng ..."

Thuỳ Trang muốn nói cô không phải muốn trốn tránh trách nhiệm, cô sẽ ở lại bệnh viện chăm sóc , nhưng Diệp Lâm Anh đã không còn kiên nhẫn, chủ động tiêu sái rời đi.

Thấy thế cô đành phải nhờ viện trưởng sắp xếp với thư ký, sau đó chạy theo Diệp Lâm Anh.

"Sao nhỏ như vậy em cũng được?"

Diệp Lâm Anh nhìn căn phòng của cô không khỏi nhăn mặt, một bên có một khu để dụng cụ làm bếp, đó là nhà bếp sao? Tầm mắt quét qua một chỗ khác, nhìn thấy một chiếc giường nhỏ, một cái bàn, cô sao có thể chịu đựng được ở nơi này?

" cần em giúp Lâm Anh đặt phòng khách sạn không?"

Thuỳ Trang biết Diệp Lâm Anh ở không quen, cô ở nhà lớn quen rồi, mà Diệp gia lại càng không phải nói, chỉ nguyên sân vườn cũng đến ba trăm mét.

"Không cần." Diệp Lâm Anh liếc mắt nhìn cô, ngồi lên giường.

Diệp Lâm Anh nhìn 1 lượt căn phòng, phòng rất nhỏ, rất nhỏ, cô nghĩ chỉ cần duỗi chân ra cũng có thể chạm vào nhiều thứ, nhưng phòng rất sạch sẽ, trên giường có một cái đệm đáng yêu, hơn nữa khi vừa tiến vào liền có một mùi hương, đó là hương vị của Thuỳ Trang , mùi vị này khiến bản thân cô thoải mái vô cùng.

"Lâm Anh đói không? Muốn em làm cho Lâm Anh ăn không?"

"Tôi muốn ngủ một chút, em thể lấy cho tôi cái áo mi mới không?"

"Được." Cô lấy trong túi ra một chiếc áo sơ mi mới, đem đưa đến tay Diệp Lâm Anh , vừa ngẩng đầu Tiffany liền thấy Diệp Lâm Anh muốn dùng một tay cởi cúc áo "Em giúp Lâm Anh."

Nửa quỳ nửa ngồi trên giường cô giúp Diệp Lâm Anh cởi cúc áo. Nếu không phải vì cô Diệp Lâm Anh chắc hẳn không bị thương.

Nhìn đến cô gái nhỏ động tác mềm mại, biểu tình dịu dàng, Diệp Lâm Anh cảm thấy khúc mắc nhiều năm trong lòng giống như từ từ được tháo bỏ, hoài nghi bất an lúc này cũng không quan trọng, chỉ nhớ là cảm giác có cô bên cạnh thật an lành.

Thuỳ Trang cẩn thận cởi áo sơ mi, lúc nhìn thấy vết thương trên vai Diệp Lâm Anh cô không khỏi cảm thấy đau lòng.

Khẽ vuốt vai đang sưng đỏ, cô nói "Chỗ này chắc rất đau?" Bị bàn tay non mịn kia động vào, thân thể Diệp Lâm Anh liền có phản ứng, cảm thấy áp lực dục vọng rục rịch trong cơ thế.

Thuỳ Trang không nghe tiếng trả lời, kì quái nhìn Diệp Lâm Anh mới phát hiện không biết từ khi nào Diệp Lâm Anh đã chăm chú nhìn cô, ánh mắt kia nóng bỏng lạ thường, cô vội cúi đầu, tim đập nhanh hơn "Em xin lỗi, em lấy áo mi cho Lâm Anh ."

Đợi cô mang áo sơ mi mới đến Diệp Lâm Anh vẫn không hề động đậy, ngược lại nâng mặt cô lên, nhìn sâu vào mắt cô.

"Em sống tốt không?"

"Có ."

"Phải không?" Diệp Lâm Anh bình tĩnh nhìn cô, giây tiếp theo không chịu nổi thốt lên "Em nhớ đến tôi không?"

Thuỳ Trang giật mình, không hiểu vì sao Diệp Lâm Anh lại hỏi chuyện này.

Nhìn Diệp Lâm Anh bây giờ thật yếu ớt khiến lòng cô đau đớn "" Làm sao có thể không nhớ?

"Lúc nào?"

"Lâm Anh, Anhhh... Lâm Anh muốn làm ?" Thật sự muốn nghe cô nói nhưng điều này sao?

"Nói cho tôi biết."

Thật sự muốn biết? "Buổi sáng khi làm đồ ăn sáng, em nhớ đến Lâm Anh , không biết Lâm Anh ăn không, buổi tối về nhà, em nhớ đến Anh, không biết Lâm Anh mấy giờ mới đi làm về, em biết công việc của Lâm Anh rất nhiều, đêm đến em lại nhớ đến Anh, nên thường xuyên mất ngủ."

"Thì ra giống nhau." Diệp Lâm Anh nhất thời cảm thấy vô cùng thoải mái, tâm tình cũng tốt hơn nhiều.

Cái gì giống nhau? Thuỳ Trang nghe không hiểu, có điều cô cảm thấy kinh ngạc khi nghe Taeyeon nói nhưng lời này, Diệp Lâm Anh không giận sao "Lâm Anh, Lâm Anh không giận sao?"

"Sao phải giận?"

"Không phải rất ghét em sao, sao nghe những lời này..."

"Tôi chưa từng nói chán ghét em." Diệp Lâm Anh lạnh lùng với cô nhưng cũng chưa từng nói ghét Diệp Lâm Anh

"Lâm Anh không chán ghét em?" Cô khiếp sợ không thôi.

"Nhưng đêm đó..."

"Tôi thừa nhận đêm đó khi nghe em nói tôi đã tức giận, tức đến phát điên." Đêm đó tôi không khống chế được cảm xúc "Nhưng em biết được sao tôi giận không?"

" sao?" Nếu không phải vì chán ghét cô, vậy vì sao?
Bàn tay không bị thương khẽ vuốt hai má non mịn, lần đầu tiên đem ấm áp và khát vọng trong lòng nói ra miệng "Bởi thời điểm ấy trong lòng tôi không hề muốn cùng bất gái nào gắn cả đời, nhưng cuối cùng lại muốn được một gia đình chân chính của riêng Diệp Lâm Anh."

Hai mắt Thuỳ Trang nhất thời ướt đẫm. Diệp Lâm Anh là người ghét "gia đình", vậy mà lại muốn cùng cô làm nên một gia đình, mà cô lại nói những lời ấy, mặc dù là vô tâm hay không vẫn là cô làm Diệp Lâm Anh tổn thương.

"Lâm Anh, em xin lỗi." Cô nghẹn ngào giải thích "Thật sự hãy tin em, những lời ấy không phải thật lòng, em thật sự yêu Lâm Anh."

Khuôn mặt anh tuấn tiến lại, Diệp Lâm Anh hôn khẽ lên khuôn mặt đẫm nước mắt của cô " Lâm Anh tin em. Nếu không tin em tôi sẽ không đây, cũng sẽ không nhẫn nhịn, không bao giờ quan tâm em đã nói , mới thể đến nơi đây tìm em , khi thấy em tôi mới biết mình đã nhớ em thế nào, muốn em trở về bên tôi , trở lại nơi tôi thể nhìn thấy em, không cần lại mất ngủ hàng đêm. "

"Lâm Anh......"

"Nếu em nói em thật lòng, vậy Lâm Anh tin em..."

"Em yêu Lâm Anh , em thật lòng yêu Lâm Anh."

Diệp Lâm Anh hôn lên môi cô, nuốt lấy những lời ngọt ngào của cô, dùng nụ hôn nồng nhiệt thay thế câu trả lời của mình.

Diệp Lâm Anh cũng yêu em , thật lòng yêu em.

Đã lâu không hôn làm khát vọng càng bùng cháy, triền miên trao đổi, làm cho hai người càng hôn càng tình nồng ý mật, lửa tình bốc lên tứ phía.

Một tay Diệp Lâm Anh kéo cô lại gần, hôn cô thật sâu, thẳng đến khi người cô không cẩn thận đụng phải vết thương của Diệp Lâm Anh làm nụ hôn bị gián đoạn.

Thuỳ Trang lo lắng không thôi. "Lâm Anh , em xin lỗi, để em xem Lâm Anh sao không?" Cô vội vàng kiểm tra vết thương , âm thầm ảo não. Cô sao có thể quên Diệp Lâm Anh đang bị thương chứ?

Nhưng Diệp Lâm Anh lại không để ý, lại tiếp tục hôn cô.

"Lâm Anh đang bị thương, chúng ta không nên..."

Diệp Lâm Anh không để ý đến lời của cô, đem cô áp xuống giường, dùng tay trái không bị thương chống đỡ cơ thế, tiếp tục kịch liệt hôn cô.

"Lâm Anh, chúng ta thật sự không thể......"

"Cởi giúp Lâm Anh ." Lâm Anh hơi động người, khàn khàn ra lệnh.

Đôi mắt đen bị lửa tình thiêu đốt, thiêu cháy toàn thân Thuỳ Trang, Lâm Anh cúi người hôn lên đôi môi mềm mại của Thuỳ Trang, tham luyến sự ngọt ngào này, bây giờ cô chỉ muốn mình và Thuỳ Trang hòa làm một thể ,dùng bàn tay đang bị thương vuốt ve khắp thân thể Thuỳ Trang , lại dời đến thắt lưng của cô muốn kéo nó xuống , lại bị Thuỳ Trang ngăn lại.

"......" cô hai mắt mê ly ,gương mặt ửng hồng ,lông mi khẽ run nhẹ ngượng ngùng nhìn Lâm Anh , Lâm Anh mỉm cười hôn lên trán cô, cúi người xuống nói nhỏ bên tai .

"Em không thích chúng ta thân mật sao ?"

Thuỳ Trang nghe vậy gương mặt càng đỏ hơn, tay nắm chặt lấy cổ áo của Lâm Anh ,cô cũng không biết mình muốn gì, cảm giác nóng bức này khiến thân thể khó chịu, hô hấp trở nên gấp gáp hơn.

"Không cần phải sợ,Lâm Anh sẽ rất nhẹ nhàng"

Thuỳ Trang đòi tắt đèn mới chịu thỏa hiệp, Lâm Anh yêu khoảnh khắc nhìn thấy cô hấp dẫn đầy mị lực này, làm sao có thể thỏa hiệp đây, Lâm Anh cúi người xuống hôn lên mặt, tay kéo đi thắt lưng của cô, luồng tay vào bên trong lớp áo kia, vuốt ve nơi nhạy cảm bên ngoài chiếc áo lót thêu hoa, Thuỳ Trang rên nhẹ một tiếng, cả người căng thẳng ôm chặt lấy cổ Lâm Anh, ánh mắt đóng chặt đôi môi khẽ nhếch lên, Lâm Anh cúi người hôn lên đôi môi của cô, bắp đùi nhẹ nhàng duy chuyển ma sát ở giữa hai chân của Thuỳ Trang.

Choàng tay ra phía sau cỡi đi chiếc áo lót của cô, hai con tiểu bạch thỏ được giải thoát đứng kiêu ngạo ở trước mắt Lâm Anh, mỹ cảnh xinh đẹp lộ ra trước mắt, để cho mình không tự giác nuốt một ngụm nước miếng, nhìn chằm chằm vào hai con tiểu bạch thỏ ửng hồng, đầy đặn mà căng tròn kia, Thuỳ Trang hô hấp càng trở nên khó khăn, lấy hai tay che ngực của mình, lại bị Lâm Anh ngăn lại , liền cúi người xuống hôn lên con tiểu bạch thỏ trắng như tuyết kia, dùng lưỡi trêu đùa nơi nhạy cảm trên ngực của cô , Thuỳ Trang ưỡn người lên, rên nhẹ một tiếng.

"Ahh ...đừng..."

Lâm Anh khó khăn cỡi đi chiếc quần lót mỏng của Thuỳ Trang , ngắm nhìn nơi ửng hồng đã sớm ướt át ở giữa hai chân của cô , nơi vườn hoa bí ẩn của một nữ nhân bị nhìn chằm chằm như vậy khiến cho Thuỳ Trang ngượng ngùng kẹp chân lại, hai tay che mặt của mình lại vì xấu hổ, Lâm Anh bật cười nhìn động tác khả ái của cô, kéo chân của Thuỳ Trang sang một bên, hôn lên cánh hoa ướt át kia, dùng lưỡi vuốt ve nó, Thuỳ Trang bật người dậy lấy hai tay che đi nơi đó, mặt ủy khuất nhìn Lâm Anh.

"Đừng chạm nơi đó..." Lâm Anh nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn , lấy tay vuốt ve cánh hoa kia , mặt tà cười nhìn Thuỳ Trang.

"Cũng đã ướt thành như vậy còn không muốn ?"

"Lâm Anh..."

Còn chưa kịp trách mắng đã bị Lâm Anh bá đạo cưỡng hôn, hai tay nắm chặt ra giường, cảm nhận được bàn tay hư hỏng kia đang vuốt ve bên dưới của mình, khiến cho hô hấp càng gấp gáp hơn,Lâm Anh vuốt ve nơi ướt át này một lát liền tiến vào huyệt động, bên trong mềm mại trơn trượt mà ấm áp, nhưng rất chặt khiến cho cô vất vả nữa ngày, đầu đầy mồ hôi cũng chỉ đi được nữa đường, Lâm Anh biết cô căng thẳng cho nên liền hôn nhẹ khắp thân thể của Thuỳ Trang một lúc , sau đó tay  lại thì tiếp tục thăm dò bên trong, Thuỳ Trang không kềm nén được rên nhẹ một tiếng, lấy tay đặt lên khóe miệng cắn chặt ngón trỏ của mình lại, không muốn phát ra thanh âm xấu hổ này, Lâm Anh cúi người xuống hôn lên nơi ửng hồng nhạy cảm trước ngực của Thuỳ Trang , thỉnh thoảng cắn nhẹ một cái, động tác bên dưới càng trở nên nhanh hơn, khiến cho Thuỳ Trang khó nhịn rên rỉ thành tiếng, cả người căng thẳng không ngừng thở gấp.

"Ahhhh...ahh...đừng...không cần ...không cần nhanh như vậy...ah... coi chừng .... Ah ...... động đến vết thương .... um .... bị đứt chỉ"

Thuỳ Trang cảm nhận được thân thể của mình không chịu nghe theo sự khống chế của bản thân, loại cảm giác này để cho cô không thấy chán ghét, ngược lại cảm thấy thích nó, khiến cho cô cảm thấy xấu hổ hai mắt ươn ướt sắp khóc, cũng không hiểu tại sao mình có thể phóng túng như vậy.

"Thuỳ Trang ngoan, không cần căng thẳng, tôi sẽ làm cho em thoải mái"

Nhìn đến người bên dưới phong tình vạn chủng, ánh mắt mê ly, hai má ửng hồng xinh đẹp mê người , khiến cho Lâm Anh càng mê luyến giờ phút này, Thuỳ Trang ôm chặt lấy Lâm Anh , cả người vặn vẹo khó nhịn, cô giơ hai chân lên câu chặt lấy eo của Lâm Anh ,Lâm Anh cảm nhận được thân thể của Thuỳ Trang càng lúc càng căng thẳng hơn, liền không ngừng ma sát, vuốt ve bên trong huyệt động, lại bị Thuỳ Trang cắn mạnh vào vai của mình, cho đến khi cô nghe cô ấy kêu "A" một tiếng cả người vô lực nằm bên dưới, Lâm Anh mới cảm nhận được dịch thủy ấm áp từ trong huyệt động chảy ra,mỉm cười nằm ở trên người của Thuỳ Trang ,xem ra lúc bị thương làm còn mệt hơn lúc trước.

Quá trình hoan ái, những tiếng kêu trong đêm càng lúc càng nhiều, bởi vì quá nửa là do cô không cẩn thận đụng phải vết thương ở tay của Lâm Anh , cũng bởi vì cô lo lắng mà hô lên.

Nhưng dù thế nào, hai thân hình nóng như lửa vẫn kề sát quấn quýt lấy nhau...

Sau cuộc vui, hai người nằm ngửa trên giường nghỉ ngơi.

"Thuỳ Trang , em thoải mái không ?" mỉm cười nhìn Thuỳ Trang lại bị cô ấy dùng ngón tay che miệng của mình lại.

"Đứa ngốc..."

Làm sao em có thế nói đây , làm người ta thành ra như vậy, còn hỏi có thoải mái không, tất nhiên sẽ ngượng quá thành giận không muốn trả lời ,Thuỳ Trang liền kéo Lâm Anh lại nằm xuống trước ngực của mình, ôn nhu vuốt ve gương mặt của Lâm Anh ,Lâm Anh thật thích người mình yêu ôn nhu với mình như vậy, cho nên tìm một vị trí thoải mái tính nhắm mắt lại ngủ thiếp đi. Thời khắc này Thuỳ Trang cảm thấy rất hạnh phúc , trong lòng ấm áp nhìn Lâm Anh như một đứa trẻ ngoan ngoãn nằm trong lòng của mình , càng hạnh phúc cô lại càng không muốn mất đi, cô biết bản thân mình rất ích kỷ chỉ muốn Lâm Anh thuộc về bản thân mình, không muốn Lâm Anh nằm trong lòng bất cứ nữ nhân nào khác ngoài mình , cô cũng muốn Lâm Anh cũng sẽ cảm nhận được hạnh phúc như mình.

Được một lúc Lâm Anh liền nói "Ngày mai em theo Lâm Anh về Việt Nam."

"Không được."

Lâm Anh nhíu mày " sao không được?"

"Cho em muốn về cũng phải đợi trụ sở chính thiếu người, hơn nữa công việc của em đây không thể cứ thế bỏ lại được."

"Lâm Anh nói cho em biết, em bị đuổi việc, cho nên mai lập tức theo Lâm Anh về ."

"Lâm Anh!"

Vừa rồi còn dịu dàng như vậy, chưa gì đã khôi phục bản tính bá đạo.

"Tóm lại em đã bị đuổi việc."

"Đừng như thế..."

"Không phải muốn sinh con cho Lâm Anh sao?"

"Cái ? Em..." Cô nhất thời không biết nói gì, khuôn mặt hồng nhuận, là dì Lê nói với Lâm Anh sao?

"Hơn nữa còn nói sẽ sinh thật nhiều con?" Lâm Anh nghiêng thân, nhìn đến khuôn mặt đỏ bừng của cô, trêu cô thật thích "Thật nhiều bao nhiêu đây?"

"Em em em..." Cô xấu hổ không nói nên lời.

"Mới trước đây nghe ngoại nói, mẹ khi sinh Lâm Anh rất khó, hình như còn suýt mất mạng, sợ đến mức mẹ  không dám sinh thêm lần nữa, đồng thời cũng ghét Lâm Anh đã khiến mẹ suýt mất mạng, trong trí nhớ của Lâm Anh , mẹ chưa từng ôm Lâm Anh."

"Lâm Anh......" Thuỳ Trang kinh ngạc không thôi, mẹ Lâm Anh sao có thể đối với Lâm Anh như vậy? Chỉ mới nghĩ đến tuổi thơ cô đơn của Lâm Anh cô liền cảm thấy khổ sở.

"Em a, làm tình hai lần đã không chịu được, hôn nhiều một chút cũng không được, không biết bơi, buổi chiều cùng lắm mới chạy vài trăm mét đã thở không ra hơi."

"Sao Lâm Anh lại nói...."

"Nếu muốn sinh con cho Lâm Anh, Lâm Anh hi vọng thể em khoẻ mạnh, không cần mệt nhọc, đừng làm Lâm Anh lo lắng, thậm chí sợ hãi, sợ mất đi em, được không?"

Nghe thấy yêu cầu thâm tình của Lâm Anh , Thuỳ Trang cảm động đưa tay ôm lấy Lâm Anh "Được, em hứa với Lâm Anh."

Thì ra muốn cô từ chức, không phải vì bá đạo, mà là sợ mất cô... "Lâm Anh yên tâm, em sẽ thật khoẻ mạnh để sinh con của chúng ta."

Càng hiểu người con gái này cô càng không thể khống chế tình yêu của mình với cô ấy .

"Cho nên, ngày mai cùng nhau về Việt Nam."

Sao lại nữa? "Ngày mai không được, em đưa đơn từ chức cũng phải một tháng sau mới nghỉ được, đây quy định, bệnh viện cũng cần thời gian để tìm người, em cũng phải bàn giao công việc."

Cô nhìn thái độ không nói gì của Lâm Anh... "Lâm Anh, Lâm Anh muốn làm ?"

"Sáng mai Lâm Anh gọi điện cho viện trưởng, để ông ta điều người đến nhận công việc của em, như vậy chiều mai em thể theo Lâm Anh về Việt Nam."

Cô chỉ biết! Đại tổng tài cũng không hiểu được khó xử của nhân viên nhỏ "Nửa tháng, cho em nửa tháng, Lâm Anh cũng không muốn em làm việc không trách nhiệm chứ ?" Nhìn Lâm Anh cau mày cô đành phải tự động giam bớt thời gian.

"Mười ngày, mười ngày giới hạn."

"Được, mười ngày." Lâm Anh cuối cùng gật đầu.

"Cảm ơn Lâm Anh."

Sáng hôm sau, đợi Lâm Anh vệ sinh cá nhân xong, đến khi mặc sáo sơ mi mới phát hiện cánh tay bị thương khiến mình hoạt động khó khăn, rất khó có thể tự mặc áo sơ mi.

Thuỳ Trang sau khi chuẩn bị xong bữa sáng liền chạy đến giúp Lâm Anh mặc áo, sửa lại trang phục.

"Cảm ơn em." Lâm Anh hôn lên trán cô.

Cô nhẹ nhàng ôm cánh tay không bị thương của Lâm Anh "Em nghĩ em sẽ cố làm xong sớm nhất để thể về cùng Lâm Anh." Lâm Anh như vậy không thể tự lo cho mình, cô thật lo lắng.

Lâm Anh mừng rỡ "Thật không?"

"Vâng." Nếu không có cô bên cạnh, một mình Lâm Anh mặc quần áo sẽ rất lâu, hơn nữa tay lại đang bị thương, tắm rửa cũng không tiện.

Nhớ đến hôm qua vì bị thương nên cô giúp Lâm Anh tắm, kết quả có người không an phận, bọn họ lại trong phòng tắm... khuôn mặt của cô nhanh chóng đỏ bừng.

"Em thật dễ dàng đỏ mặt." Nâng mặt cô lên, Diệp Lâm Anh hôn lên môi cô.

"Bởi ..."

" sao?" Cô thẹn thùng cúi đầu rúc vào người Diệp Lâm Anh

"Không biết sao, từ trước đến nay, chỉ cần nhìn thấy Lâm Anh tim em sẽ đập nhanh, sau đó đỏ mặt." Cô chắc hẳn là quá yêu Diệp Lâm Anh rồi.

Có thể trở lại bên Diệp Lâm Anh , cho đến giờ cô vẫn nghĩ mình đang nằm mơ.

"Thuỳ Trang?"

"Vâng?"

"Lâm Anh muốn em cởi quần áo."

"Sao vậy, không hợp sao..." Cô vừa ngẩng đầu Diệp Lâm Anh liền hôn trụ môi cô, kéo lưỡi cô ra cùng nhau dây dưa.

"Lâm Anh , Lâm Anh ..."

"Lâm Anh cũng vậy." Nhìn thấy em cũng có cảm giác rung động, hơn nữa nghe được lời em nói, thanh âm mềm mại ngọt ngào của em lại làm lòng tê dại, xúc động tăng lên.

Cũng cái gì? Diệp Lâm Anh cũng đỏ mặt tim đập nhanh sao? Thuỳ Trang khó hiểu hết ý trong lời Diệp Lâm Anh nói, chưa kịp hỏi đã bị làm Diệp Lâm Anh cho không thể hỏi gì được nữa.

Thật là, cũng không nghĩ lại chính mình đang bị thương , còn không biết an phận...

Ngoài cửa sổ, thời tiết thật đẹp, sáng trong không mây, mà bầu không khí trong phòng chỉ có thể dùng hai từ "kích tình" để miêu tả.
.
.
.
.
.
.
.
HOÀN THÀNH.

//////////////////////////////////////////////////////////
lại thêm một truyện cover đã hoàn thành, cảm ơn mọi người đã ủng hộ. đừng quên vote và theo dõi tớ vào nhưng bộ truyện cover khác tiếp theo nhé❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro