Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rất lâu về sau ,  khi thế giới vắng lặng của tôi ngày càng co mình lại, vì thiếu Hạ,  thiếu những tia nắng rực rỡ của Mùa Hè,  thì cô ấy lại một lần nữa xuất hiện.  Chúng tôi cùng nhau đi ăn kem, cùng ngắm mưa phùn,  cùng chăm sóc những chậu cây nhỏ bé. Như thể chưa có điều gì được nói ra vào ngày hôm ấy , như thể mọi chuyện chỉ là một giấc mơ.  Nhưng trong chúng tôi đủ hiểu có một thứ gì đó không thể nào giống trước kia được nữa .
Có bữa Hạ tần ngần đứng trong một quán cafe  nhỏ xinh trong căn vườn của quán,  thở dài rồi nói muốn xem sao băng thêm một lần nữa.
"Chẳng phải cậu đã xem rồi sao?"
"Ừ! Lần này là ước thêm một điều khác!"
"Ước gì?"
"Này,  nếu lần sau có sao băng thì cùng xem nhé,  tớ sẽ ước tớ không thích Dương nữa,  Dương cũng ước y chang,  cả hai cùng ước ấy mà,  như vậy thành hiện thực sẽ cao hơn!"
"Nhưng cậu có thể tự làm được mà"
"Nếu pàm được thì tớ đã làm từ lâu rồi, trời ơi!" Hạ cười nhưng trong mắt cô ấy không cười,  những lần ấy là bắt cam xúc nói dối.  Tôi cũng muốn ước giá như mà tôi có thể thích Hạ,  thật nhiều."
Sau một tuần mất tăm mất tích,  Hạ xuất hiện với vài miếng urgo trên mặt.  Tôi hỏi thì cô ấy nói là còn mèo ở nhà luyện chân.  Nhà Hạ làm gì nuôi mèo cơ chứ.  Rồi có người nói với tôi Hạ đánh nhau với đứa bạn cùng tổ vì người đó bảo tôi gay. Tôi bảo tôi biết tỏng rồi,  Hạ tỉnh queo :
"Tớ nói nó là gay kiểu gì khi mà Dương thích tớ bỏ xừ! Và chúng mình là một cặp đôi hoàn hảo".
Hạ cầm lấy tay tôi, bàn tay lạnh của Hạ như muốn được sưởi ấm một phần nào đó trong đôi bàn tay tôi . Đáng ra tôi phải rụt tay lại ngay, nhưng khoảnh khắc đó có thứ gì đó bất chợt níu lại. Khi thật sự yêu thương một ai đó,  bạn phải học cách để họ ra đi.  Tôi vẫn ích kỉ đến lì lợm,  tôi không muốn Hạ đi vì tôi không muốn mất Hạ,  không muốn một chút nào.
Rồi năm ấy tôi biết yêu,  đi nhiên là một người con trai.  Đấy là một cảm giác đau lòng khi đến cả quyền công khai thích một người cũng tuyệt nhiên không có. Lần đầu tiên tôi dựa vào vai Hạ ,  cứ thế để cho cảm xúc chông chênh rơi hết ra,  để cho từng khối chất lỏng trong suốt mang tên nỗi buồn chạm đất. Tôi nhìn cái bóng trải dài của mình rõ dần khi ánh đèn đường sáng rọi ,  nó dường như...biết đau .
Tôi có thể nghe thấy tiếng nỗi đau đang khe khẽ thở .  Như câu chuyện không thể có hồi kết. Những cơn mưa sao băng cứ đến rồi lại đi . Như một lời giao kèo , hẹn ước rằng ngày ấy đến thì mọi chuyện sẽ kết thúc , và chúng tôi sẽ trở thành những đường thẳng cô độc , dùng dằng mãi cả hai đều biến mình thành kẻ nói dối trắng trợn . Sao băng đâu thể xuất hiện khi người xem nó không có chủ tâm . 

Lần này Hạ về đem theo một chàng trai , nói là người làm trái tim cô ấy rung rinh . Người ấy tốt đến nỗi cô ấy phát khóc . Tôi nói tôi mừng cho Hạ , thật tâm . Cô ấy nổi khùng lên,đã rất lâu rồi mới thế : "Nhưng tớ không thích Khánh , Khánh không phải là Dương "

Khi bình tĩnh lại , Hạ men dọc ngón tay theo miệng li cafe , thứ mà Hạ ngày xưa ghét cay ghét đắng . Hết mấy vòng Hạ đột ngột dừng lại .                     
" Dương không buồn chút nào sao ?"    
" Lý do để buồn là gì ? "  
"Cũng đúng ha !"                                        
 Dừng lại một lúc Hạ nói tiếp :
" Tớ lại sắp đi "                                    
" Không ở hết mùa Đông hả "              
" Chẳng có lý do gì giữ chân tớ cả , buồn ghê !" .
Câu chuyện chìm vào lặng im , cả hai đều lơ đãng trong những suy nghĩ riêng của mình mà cả hai không muốn cho ai biết .
*** Hết Chap 2 ***

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro