#25

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trên đường tới đây, chị Vân sốt ruột lắm, liên tục yêu cầu chồng phải tăng tốc. Chị lo bà Mây sẽ làm khó thím Hà. Đúng là linh cảm không sai, vừa đến nơi đã thấy chướng tai gai mắt rồi.

- Từ thuở bé tới giờ, con chưa từng thấy một người phụ nữ nào độc địa như mẹ! Chẳng hiểu ngày xưa mẹ úp sọt kiểu gì được ba Hải?

Bà Mây tức tím mặt. Ông Hải thấy chị Vân hơi hỗn nhưng ngẫm cũng bởi con bé đang giận nên bỏ qua. Thêm nữa, chị nói đúng. Cái ngày xa xưa, cách đây mấy chục năm, ông yêu em gái của bà Mây cơ, chỉ vì trót có con Thơm nên đành phải cưới bà. Nói chung bà Mây tuy đanh đá, nhưng ông Hải lại hiền nên cuộc sống cũng ít va chạm. Chỉ là, từ ngày có con dâu, mọi thứ mới bắt đầu phức tạp.

- Thôi. Mỗi bên nhường nhau một chút, bà với mấy đứa vào đây vừa uống trà, vừa nói chuyện.

Cô Thắm ấm ức nhõng nhẽo:

- Ba! Sao ba dở hơi thế? Cái con nặc nô nó nói với mẹ như thế mà ba bỏ qua được à?

Chị Vân bực quá, quay ra chửi thẳng vào mặt cô:

- Không biết cô bao giờ thì ra được trường nhỉ? Nhưng ra được thì đừng tới nhờ vả con nặc nô này nhé, tự mình lo việc.

- Gớm! Chị làm gì mà vênh thế? Nhà giàu là nhờ công sức của anh tôi. Anh Đăng chưa nói thì chị cũng đừng lên tiếng.

- Cô nhầm rồi, ý vợ là ý Trời. Có ăn gan hùm, anh cũng không dám cãi vợ đâu.

Có người suýt phì cười, cái ông tướng này thì sợ gì vợ cơ chứ? Chẳng qua lão giống chị, ngoài thương ba Hải và chú Hậu ra thì cái nhà này từ mẹ Mây, bác Thơm tới cô Thắm, lão chẳng ưa ai hết.

- Bọn mất dạy! Biến ra khỏi nhà tao, nhanh lên!

- Này! Mẹ đừng có đuổi. Nhà này là con và bà xã xây tặng ba Hải chứ không phải tặng mẹ đâu. Mẹ thích thì mẹ đi đi!

Bác Đăng cứng quá làm bà Mây tức phát nghẹn. Bác Vân sực nhớ ra chuyện chính liền thay mặt thím Hà làm rõ trắng đen:

- Hôm qua, con bé này đi chơi với con ba à, lúc về thì gặp thầy giáo cũ của nó. Chuyện có gì đâu mà mẹ làm quá lên, phải không mình?

- Đúng vậy thưa ba. Chú Hậu! Hôm qua, vợ chú đi chơi với bọn anh. Mẹ cũng rồ vừa thôi, thời đại nào rồi? Kể cả nam nữ gặp nhau, cà phê cà pháo cũng là chuyện bình thường, làm gì mà căng?

Hai vợ chồng nhà chị Hà nhẹ cả lòng. Ba Hải nói thôi nhé, mọi chuyện chấm dứt ở đây. Bác Thơm sợ bị cắt tiền tiêu vặt, cô Thắm lo không có việc làm nên chẳng dám ho he, một mình bà Mây thân cô thế cô tức muốn tăng xông.

- Hay! Quá hay! Trời ơi đất hỡi, cái thân già này còn sống để làm gì nữa? Từ chồng tới con đều muốn dồn tôi vào đường cùng. Từ con tới chồng đều bất nhân, ác độc, mong tôi chết.

- Mẹ đừng lảm nhảm linh tinh nữa đi. Chính mẹ mới là người quá đáng đấy. Mẹ tát rồi đẩy thím Hà xuống lòng đường, cái xe đó mà không phanh kịp thì suýt chút nữa thím ấy nhập viện rồi.

Chị Vân ngứa mắt nên không kiềm được mà phun ra chuyện hôm qua. Thực tình là do anh Thanh tìm chị giải thích sự việc rồi nhờ có gì về nói giúp học trò của mình, nhưng tất nhiên chị phải bảo do người đi đường kể lại chứ ai dại mà nói ra tên Thanh ra để rồi bà Mây lại có cớ gây chuyện. Anh Hậu nghe vậy thì điên cả máu, phẫn nộ đứng dậy.

- Mẹ! Thật là mẹ đẩy nhà con hả?

- Ừ, thì sao? Đến anh ngày bé hư, tôi còn đánh nữa là cái loại mất dạy như nó?

- Vợ là vợ con chứ có phải là người giúp việc hay tôi tớ của mẹ đâu mà mẹ nỡ đối xử như vậy? Đến bầy chó còn biết thương nhau nữa là con người. Mẹ quá đáng lắm, mẹ à!

- Ôi chao ôi! Anh Hậu ơi là anh Hậu! Anh còn nhớ ngày nhỏ, mẹ mớm cho anh ăn từng miếng cơm không? Chẳng ai thương anh bằng mẹ đâu, mẹ chỉ làm những điều tốt nhất cho anh thôi. Nếu anh thấy uất ức cho con quỷ cái thì mẹ đây này, anh thích đánh đấm gì thì cứ việc. Sau này, mẹ đi rồi, anh mới biết lòng mẹ bao la, tới lúc đó, có hối cũng không kịp đâu.

Có người nước mắt nước mũi đầm đìa, kêu than ai oán. Có người nắm chặt tay đầy bất lực. Là mẹ anh, đúng, là mẹ anh chứ không phải là con anh để mà giáo huấn hay đòi công bằng. Ông Hải chán nản khuyên bà Mây xin lỗi con dâu. Bà gào thét không chịu. Anh Hậu nghĩ lại đêm qua còn làm mình làm mẩy với vợ, tự dưng thấy mất mặt vô cùng, hầm hầm kéo chị Hà lên trên gác. Anh bế Hến, Sò rồi cả nhà dắt nhau bỏ về.

Vợ chồng chú Hậu đi rồi, bác Vân thấy mất cả vui, cũng gọi Khôi xuống với chị và anh Đăng, ba người rủ nhau đi ăn bún riêu. Ông Hải đứng dựa vào cột nhà, nhìn từng chiếc xe hơi phóng ra khỏi cổng mà ruột gan não nề. Người cha già thở dài, lật đật quay vào bếp bọc từng đĩa thức ăn, cất vào tủ lạnh. Chiều nay thấy bảo chúng nó về thì mừng lắm, ra chợ mua bao nhiêu đồ, thương con, thương cháu đi học, đi làm về muộn nên từ ba rưỡi, một mình ông đã cặm cụi nấu dần, giờ thì chẳng có ai ăn cả. Bà Mây đứng trân trân nhìn chồng. Ông dọn dẹp xong cũng chẳng nói gì với vợ, cứ thế bỏ ra ngoài, đi gần tới chỗ đình làng Triều Khúc, thấy người ta đánh cờ vui vui thì nán lại xem.

Lại nói tới anh con trai thứ của ông, hôm đó về tới nhà thì áy náy khôn nguôi. Anh không ở phòng khách xem tivi nữa mà bắt chước Hến, Sò vào bếp giúp vợ. Chị Hà nhìn mớ rau lang bé tẹo nhưng bốn người xúm lại nhặt, đột nhiên thấy ấm áp lạ lùng. Mỗi người phụ nữ có một niềm hạnh phúc khác nhau, người vui lúc được ăn ngon mặc đẹp, người mừng khi thăng tiến nhiều tiền, chị thấy mình là cổ hủ nhất, thuộc nhóm còn lại, chỉ cần chồng con khoẻ mạnh, gia đình rộn ràng ríu rít bên nhau là chị như trẻ ra mấy tuổi.

- Mẹ ơi! Móng tay em Sò bị thâm, đen sì đi ý.

Hến reo lên vì phát hiện thú vị, xong bé nhìn lại bàn tay mình cũng vậy thì làm mặt mếu. Hà nhìn con, lắc đầu cười. Các nàng hay thật, đã đeo găng tay ni lông cho rồi mà hình như bị vướng víu, lại tháo ra từ bao giờ không biết? Mẹ đặt rổ rau sang một bên, cắt miếng chanh chà xát cho Hến, Sò. Hai bé đợi mẹ kỳ cọ xong liền đứng dậy, tự vặn vòi nước rửa tay. Mẹ nhìn theo con ngoan mà thấy vui đáo để. Nào ngờ, vừa quay lại đã thấy "đứa con thứ ba" làm nũng giơ bàn tay bẩn trước mặt. Chị hơi ngượng, nhưng vẫn dịu dàng giúp chồng tẩy sạch nhựa rau lang. Ban ngày ban mặt, ít khi hai người ngồi gần nhau thế này, cằm anh tựa vai vợ, chị cảm nhận rõ hơi thở của ông xã nhè nhẹ phả trên cổ mình.

Anh trìu mến quan sát vợ, trong lòng dấy lên nỗi day dứt khôn nguôi. Người bình thường bị mẹ chồng mắng vài câu thôi, có khi chồng chưa về tới nhà đã gọi điện mách lẻo rồi. Đằng này, mẹ em Hến ngã thâm tím bầm dập cũng không hé răng nửa lời. Chị phận đàn bà mà chẳng thèm buôn chuyện, trong khi anh đường đường là đấng nam nhi, chưa gì đã nghe lời mẹ về hoạnh họe này nọ. Chồng thấy mình sai, hối hận muốn mở lời xin lỗi vợ nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu. Chuyện đã qua rồi, chị cũng không trách cứ gì mẹ cả, liệu có nên nhắc lại? Anh nghĩ ngợi nhiều, đâm ra ăn không ngon, ngủ cũng chẳng yên, cả tối cứ trằn trọc hoài, tới khi quyết định dậy trút hết bầu tâm sự cho nhẹ lòng thì vợ lại ngủ mất. Chồng lật đật trở mình với lấy tuýp thuốc mỡ, cẩn thận bôi từng chút cho bà xã, vừa bôi vừa thấy xót, tự hỏi vết thương nặng như này, biết bao giờ lên da non?

Anh chăm chú ngắm dung nhan người bạn đời đang say giấc nồng, gương mặt tròn đầy phúc hậu, lông mi cong dài tự nhiên. Có vẻ như chị gặp mộng đẹp nên nở nụ cười ngọt ngào lắm, hại ai đó trống ngực thảng thốt. Không tự chủ được, anh cúi đầu thơm lên cánh môi ấy. Ban đầu, anh chỉ muốn chạm nhẹ một chút thôi, mà quyến luyến thế nào, có ông chồng lại dây dưa không ngừng. Có bà vợ giật mình tỉnh giấc, thấy ông xã say mê cuồng nhiệt thì không khỏi ngơ ngác, theo phản xạ khẽ nhích người ra. Khổ nỗi, chị càng ngượng ngùng thì anh lại càng cố tình trêu ghẹo, đôi tay thăm dò chầm chậm, khẽ khàng chạm qua lớp vải mềm mại, dịu dàng mơn trớn. Cảm giác vừa thẹn thùng vừa kỳ quái, cả người chị run rẩy tê dại, hơi thở cũng trở nên gấp gáp khó tả. Đêm dài triền miên vô tận, đau đớn tuy vẫn chưa hết nhưng có cái gì đó ấm áp đê mê lắm. Cái dư vị ngọt ngào ấy cứ vương vấn mãi trong tim chị. Thậm chí đến xế chiều ngày hôm sau, ngồi gọt mướp, vô thức nhớ lại sự ân cần của chồng, hai má chị liền ửng hồng, tim gan bối rối, xao xuyến ghê lắm. Chẳng biết có phải do chị bị mẹ mắng, khiến ông xã thương xót hay không mà anh khác hẳn mọi khi, động tác trìu mến vô cùng. Chồng nâng niu chị tựa như châu báu ngọc ngà, sau rồi còn rúc vào lòng vợ hít hà, ôm ấp mãi tới tận sáng.

- Mẹ Hà ơi! Mẹ Hà! Sò đi vũ trụ xong rồi ạ.

- Mẹ ơi mẹ! Chị ơi chị! Sò xong rồi mà! Mẹ ơi! Mẹ!

Chị Hến thấy em gọi khản cả cổ nhưng mẹ vẫn ngây người liền chạy tới lay mẹ, sốt sắng hỏi han:

- Mẹ Hà ơi! Em Sò xong rồi kìa! Mẹ Hà ốm à mà mặt mẹ đỏ thế?

Chị ấp úng bảo không, gắng sức xoa má cho bớt nóng rồi vội vàng chạy vào nhà vệ sinh với con gái út. Vừa hay xong việc thì chị có điện thoại, bé Hến cũng ngoan, nhanh nhẹn cầm máy đưa cho chị. Là của cô hàng xóm, giọng hớt ha hớt hải như gặp chuyện kinh thiên động địa.

- Chị Hà ơi! Toi rồi! Toi thật luôn rồi!

- Sao vậy? Có chuyện gì thì cô cứ bình tĩnh kể chị nghe xem nào!

- Em... em... quán em có đứa nhân viên ốm nên em giúp nó đưa con đi tiêm phòng.

- Ừ, muộn thế này chắc cũng xong rồi nhỉ? Có cần chị giúp gì không?

- Chưa xong chị ạ, còn đông lắm. Em thì không cần... nhưng chị Hà à... chị phải bình tĩnh nhé! Em thấy anh Hậu nhà chị đi cùng một người đàn bà cỡ tuổi anh. Hai người đó có cái gì là lạ ấy, em chắc chắn không phải quan hệ bình thường, có cả một thằng bé tầm ba bốn tuổi gì đó. Nó... nó... gọi anh Hậu là ba.

Cô Nguyệt nói một hồi, không thấy đầu dây bên kia có phản ứng gì liền sốt ruột bảo:

- Chị à! Chị ra đây nhanh lên! Chính là cái chỗ chị giới thiệu cho em đó, em sẽ canh chừng cho chị. Cả anh, cả ả, nhất định không để thoát đứa nào... Alo... Chị à... còn đó không? Còn nghe em nói không thế? Nhanh lên chị! Đầy thằng đàn ông mà mình không bắt tận tay, day tận trán thì chúng nó không chịu thừa nhận đâu!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro